Tiểu thuyết Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư
Lượt xem : |
ng, nam căn to và dài xuyên thật sâu vào trong hoa tâm, cơ hồ muốn hòa tan hết mình vào thân thể bé nhỏ đó.
"Ô. . . . . . Không cần. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa khóc sụt sùi, lắc lư mái tóc rối tung, nắm thật chặt bắp thịt trên cánh tay anh, hoa kính càng ngày càng mềm mại ướt át co rút lại theo quy luật.
Thật là tà ác, giường cũng theo động tác có tiết tấu của anh "Kẽo kẹt" vang dội, làm người ta mặt hồng tim đập, mà nệm phía dưới mềm mại, co dãn cực tốt là công cụ trợ giúp anh ‘tàn bạo’ trên cô, anh tiến vào, cô bị buộc nghênh hợp, anh rút ra, cô thật sâu lâm vào. . . . . .Gắn bó chặt chẽ, ăn khít với nhau như thế.
Tạo hóa thần kỳ! Nếu như anh là chim ưng cao ngạo, cô chính là ánh mặt trời an ủi anh; nếu anh là cây Tùng đứng sừng sững hiên ngang, cô tất nhiên chính là dây tử đằng dịu dàng quấn quanh anh. . . . . .
Đêm, vẫn còn rất dài, nồng đậm thở dốc cùng tiếng rên rỉ mềm mại vang vọng ở trong nhà, luật động giữa nam nữ mãi mãi không đổi vẫn còn đang tiếp tục.
Thời gian dài kéo ra đưa vào, cứ thế với Lạc Tiểu Hòa lý trí sắp ngập đầu, cô vô lực nằm ở trên giường xốc xếch, như chú bướm bị vùi dập, cấm địa phái nữ vẫn bị xâm chiếm thật sâu.
Một hồi lâu, cô mơ màng bị anh ôm eo bắt nửa quỳ lên, sau lưng nam căn nóng bỏng kích động đâm vào sâu hơn.
"Ách. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Theo anh mỗi một lần va chạm, cô phát ra thanh âm đứt quãng, chịu đựng anh cuồng mãnh hoàn toàn xâm chiếm.
Thân thể trắng như tuyết nhuộm thành màu đỏ của hoa hồng đầu hạ, ý thức dần dần tan rã, cô chỉ cảm thấy chỗ giao hợp càng ngày càng nóng bỏng căng đau, hoa kính cũng như cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép khẽ mở, co rút, cố hết sức mút khổng lồ của anh.
Kích tình, mồ hôi giọt giọt dọc theo mặt Cổ Hách Tuyền rơi xuống, rơi vào trên lưng nõn nà của cô gái, cùng với mồ hôi cô hòa tan một chỗ, nước sữa hòa nhau.
Anh khó khăn cười cười, thân thể nghiêng về phía trước, hôn liếm những giọt mồ hôi đó, sức nặng toàn thân cũng đè trên lưng cô gái, dục vọng vào sâu hơn mạnh hơn.
Anh cuồng dã xông lên, mỗi một lần tiến vào cũng đẩy tới nơi sâu nhất, mỗi một lần rút ra dường như toàn bộ rời đi, cho đến một khắc cuồng dã nhất, đem hết tất cả mầm mống nóng ấm của mình hòa tan vào thân thể người anh yêu.
Anh ngẩng đầu lên, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ xinh phía dưới, cùng nhau nghênh đón sóng triều sướng khoái điên cuồng vô tận. . . . . .
Lạc Tiểu Hòa mơ mơ màng màng, ý thức gần như hoàn toàn không có, thân thể mềm mại như cành liễu ngày xuân mới vừa đâm chồi, mệt lả người, mệt mỏi ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Chỉ sợ đem bé đè đến mệt mỏi, Cổ Hách Tuyền nhanh chóng lật người, đem cô dịu dàng kéo vào trong ngực, da thịt kề nhau, như keo như sơn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc lâu, mới đứng dậy ôm cô đi vào phòng tắm.
Bồn tắm mát xa cao cấp thoải mái, nước chảy ấm áp bao quanh bọn họ, bàn tay khẽ vuốt ve phần lưng non mềm, đôi mắt Lạc Tiểu Hòa nhắm chặt, hai chân thon dài tách ra ngồi bên hông anh, thân thể mềm mại nằm sấp trên ngực anh, bầu ngực sữa mềm mại mềm nhũn dán sát vào anh.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến cho bụng Cổ Hách Tuyền nóng bỏng, huyết khí dâng trào, nam căn mới vừa giải tỏa theo phản xạ lại cứng lên, nhao nhao muốn thử sức cắm nhè nhẹ vào nơi mềm mại bây giờ đã hơi sưng đỏ kia, hiển nhiên cũng không thoả mãn.
"Ngô. . . . . . Không. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa bất an lắc đầu, phát ra tiếng rên rỉ mơ màng.
"Đừng sợ, tối nay sẽ không ăn em nữa đâu, ngủ ngoan đi nhé."
Anh biết cô mệt mỏi, chịu không được hoan ái, vuốt ve mái tóc dài ướt đẫm, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cô, trong ngực tràn đầy thõa mãn trước nay chưa từng có, lan tràn tới mọi nơi trên thân thể. . . . .
Mỗi một ngày mới, đều bắt đầu từ tiếng chim ríu rít bên cửa sổ.
"Chiêm chiếp. . . . . . Chiêm chiếp thu. . . . . ." Nghe rất hay a!
Đang nằm trong chiếc chăn bằng tơ tằm ngủ say sưa, thiếu nữ chưa tỉnh, ngay cả mí mắt cũng chưa kịp mở ra, chợt nghe thấy thanh âm tuyệt vời của thiên nhiên, theo phản xạ, không nhịn được môi cong cong, nở ra nụ cười trong sáng.
"Đã tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"
Thanh âm trầm thấp của người con trai vang lên bên tai cô, cánh tay ngang hông siết chặt lại, dễ dàng ôm thân thể mềm mại với đường cong lả lướt bên dưới chiếc chăn bằng tơ tằm, kéo cô vào bờ ngực rộng nóng bỏng.
Lông mi dài có chút rung rung, Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng ưm, giống như con mèo lười biếng, lưu luyến ở trong lồng ngực của chủ nhân hưởng thụ cưng chìu vuốt ve.
Bàn tay có mặt khắp nơi, từ vòng eo mảnh khảnh lướt dần lên ngực, làm anh lưu luyến yêu thích không buông tay.
Không nhịn được đem chiếc chăn mềm mại đẩy ra một bên, lộ ra ngoài, là thân thể mềm mại ngay trước mắt không mảnh vải che thân, hai bầu ngực trắng như tuyết tựa như măng mùa xuân, đỉnh tròn màu hồng trên bầu ngực run run co rút hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người con trai.
"Tiểu Hòa. . . . . ." Anh thở dài, môi mỏng nhẹ gặm đầu vai non mềm, hơi thở nóng bỏng trượt xuống, từ xương quai xanh đến ngực, cuối cùng há miệng ngậm lấy hai đỉnh đỏ ửng đó.
". . . . . . Đau . . . . . ." Những sợi râu lún phún ở dưới cằm làm cô có chút nhột nhạt, người con trai giống như trẻ nít mút lấy không thôi, làm cho cô cảm thấy hơi đau, trong cơn đau lại nổi lên kích thích kì lạ, Lạc Tiểu Hòa co rúm lại, hai tay đặt tại lồng ngực người con trai, khước từ, trong miệng phát ra kháng nghị nho nhỏ.
"Đau à? Đau ra sao?"
Đôi mắt thâm sâu không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bởi vì khẩn trương mà mở to mắt nhìn cô, đầu lưỡi quấn lấy một đỉnh hồng mềm, nhẹ nhàng trêu chọc.
"Ưm. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa đỏ bừng má phấn, đầu vú nhạy cảm căng thẳng, thân thể lại thanh tĩnh, nhẹ nhàng khép hờ mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là phong tình kiều diễm không tự chủ. ~
"Thoải mái như vậy sao?" Anh hỏi, ngón tay cũng thừa dịp chen lấn vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt trơn mềm, dễ dàng tìm được nơi nhạy cảm bên trong vách tường hoa huyệt.
Không cần. . . . . . Cô phát hiện ý đồ của anh, gương mặt trong nháy mắt đỏ lên, tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay xấu xa của anh dưới bụng.
Kể từ khi bọn họ có hành động thân mật, sau đó anh tựa như muốn cô không đủ, mỗi đêm quấn lấy cô thật lâu, tham lam nhìn bộ dạng cô đắm chìm ở trong bể dục, cho đến lúc không còn một chút hơi sức mới để cô kiệt sức ngủ say.
Dục vọng là một con dã thú không cách nào thoả mãn, rõ ràng đã cho nó ăn no, nhưng sáng sớm vừa mở mắt, lại như thế này đây. . . . .
Cổ Hách Tuyền phát ra tiếng cười trầm thấp, một tay liền bắt được tay cô, áp chế ngược lại ở trên gối, giữa hai lông mày anh tuấn toát ra vẻ đói khát không che dấu chút nào.
Bảo bối. . . . . .
Cho anh đi!
Cho nhé?
Hửm?
Anh muốn em!
Mỗi một lần bên tai truyền tới chính là giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt, đòi hỏi trần trụi như vậy. Thỉnh thoảng bá đạo; thỉnh thoảng lại dịu dàng; thỉnh thoảng lại dụ dụ dỗ trêu đùa, thiếu nữ mới nếm thử trái cấm non nớt làm sao là đối thủ của anh?
Trong phòng ngủ an tĩnh từ từ vang lên tiếng vang cùng tiếng thở dốc mập mờ thật thấp, mà rơi vào lòng bàn tay của sói xám, thỏ trắng đáng thương ngoài giãy giụa ra, cuối cùng cũng thốt ra lời cầu xin đáng thương.
"Sẽ. . . . . . Sẽ trễ. . . . . . Đại ca ca. . . . . . Đừng. . . . . ."
"Cô bé ngốc, hôm nay là chủ nhật, chúng ta có thể ở trên giường suốt ngày." Anh nhắc nhở cô, tiếp tục gặm cắn cổ ngọc trơn mềm.
"Nha. . . . . . Đừng cắn. . . . . ." Thanh âm cô mềm nhũn, nghe giống như đang làm nũng, truyền vào tai người con trai càng làm cho tâm thần dao động, lực mút càng mạnh hơn, trên da thịt mịn màng trắng noãn in từng đóa hoa đào dày đặc.
Anh rất thích ở trên người cô lưu lại dấu vết của anh, trên cổ cô gieo xuống những dấu ấn ở những nơi dễ thấy nhất, làm cho cô cảm thấy lúng túng, may mà nước ngoài rất phóng khoáng, đồng học thấy cũng chỉ cười mập mờ, ngầm hiểu nhau.
"Ưm. . . . . ." Cô thở khẽ, sợi tóc vương vãi xốc xếch rủ xuống trên đầu vai, có một sợi rơi vào xương quai xanh mảnh khảnh, nổi bật lên thân hình cô khổ sở động lòng người.
Cổ Hách Tuyền chống cánh tay lên, từ trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống dáng người xinh đẹp thật sâu.
Anh thích xem vẻ mặt mị hoặc của cô lúc động tình, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng khi anh làm tình với cô, đôi mắt long lanh lúc ấy đã thấm đẫm sương mù mờ mịt.
Anh thích nghe thanh âm cô phát ra lúc cao triều, mềm mại quyến rũ đến tận xương, nhất là khi cô bởi vì kích tình khó nhịn, cái miệng nhỏ nhắn loạn xạ kêu anh là "Đại ca ca" kích thích anh càng muốn cô, hung hăng yêu cô không hề giữ lại một chút nào!
Anh thích hôn khắp thân thể nhẵn nhụi như trẻ con của cô, khẽ cắn mút, dù là chỗ riêng tư nơi đó cũng bị anh hoàn toàn nếm một lần, anh không biết mình như thế là vì lòng tham hay kiên nhẫn.
Thật ra ngẫm lại những gì đã trải qua trong cuộc đời anh, anh chân chính để ý nhất, cũng chỉ có một người như thế mà thôi.
Sản nghiệp khổng lồ của gia tộc là cha mẹ lưu lại, vô luận là muốn anh bảo vệ hay tranh đoạt, hoàn toàn là trách nhiệm và nghĩa vụ mà anh cần thiết phải gánh vác.
Cùng đối thủ giằng co, đối chọi gay gắt, đó là niềm vui thú của anh. Cho tới dùng mọi cách trêu đùa người có thù với anh, còn lại là xuất phát từ lòng trả thù mạnh mẽ của anh, dám chọc đến người của Cổ Hách Tuyền, kết quả rất khó coi.
Chỉ có cô, kẻ trộm thiện lương thuần khiết nhất, còn chưa kịp đánh cắp thì trái tim của anh đã tự động rời nhà trốn đi, không chịu trở lại vị trí cũ nữa.
Trước khi gặp Lạc Tiểu Hòa, anh không phải chưa gần qua nữ sắc, gặp dịp thì chơi cũng tốt, cả đêm phong lưu cũng được, nhưng không ai có thể làm cho anh để trong lòng.
Tim của anh, đại khái trước đây rất lâu đã không thấy tăm hơi, chẳng qua là anh không biết thôi.
Anh và u Tỳ, gã luật sư người nước ngoài tuổi trẻ cuồng nhiệt khi đến học ở Anh quốc, hai người làm ra không ít hành vi phóng đãng, tìm vui bằng những cách hoang đường nhất. Nhưng Lạc Tiểu Hòa ngày từng ngày lớn lên, chỉ nhìn cô trong hình, anh không thể nào dời đi tầm mắt, từ đó những báu vật xinh đẹp quyến rũ đến mức nào ở trong mắt anh cũng chỉ là đám cỏ dại ven đường.
Anh chợt tỉnh ngộ, thì ra là, mình chân chính muốn nhất, chỉ có cô, chỉ có cô.
Hôm nay, thật vất vả mới có được cô ở cạnh bên, sao chịu dễ dàng buông tay chứ? Người nhà của cô, người khác tạm thời không đề cập tới, chỉ là chú của cô, vị tổng CEO tập đoàn Lôi Đình, chỉ sợ sẽ là người đầu tiên có năng lực tách rời bọn họ! Anh không thể mạo hiểm như vậy.
"Đại ca ca. . . . . ." Thấy anh nhìn chằm chằm mình, không nói một lời, Lạc Tiểu Hòa nghi ngờ đưa tay, vuốt ve gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng của anh, lo âu hỏi: "Có phải chân lại đau hay không?"
Mỗi khi khí trời thay đổi, bệnh cũ chân anh sẽ tái phát, chua xót đau đớn khó nhịn, anh sợ cô lo lắng, vẫn gạt cô giả bộ làm như không sao.
Cho đến khi Lạc Tiểu Hòa đột ngột trở về bắt gặp anh trốn trong phòng làm việc, cầm thuốc giảm đau rất nhiều rất nhiều uống vào, sợ đến khóc lên tại chỗ.
Anh ném thuốc xuống, luống cuống tay chân ôm cô vào lòng dụ dỗ thật lâu, như đinh chém sắt mà hứa sẽ không còn uống thuốc lung tung như vậy nữa, cô mới dần dần ngừng nước mắt.
Hai ngày nay có mưa, cô đương nhiên vô cùng khẩn trương, hơi thấy anh khẽ nhíu mày, sẽ khẩn trương nhìn anh, vây quanh anh, hỏi han ân cần, toàn tâm toàn ý quan tâm anh, cả người không biết
QUAY LẠI"Ô. . . . . . Không cần. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa khóc sụt sùi, lắc lư mái tóc rối tung, nắm thật chặt bắp thịt trên cánh tay anh, hoa kính càng ngày càng mềm mại ướt át co rút lại theo quy luật.
Thật là tà ác, giường cũng theo động tác có tiết tấu của anh "Kẽo kẹt" vang dội, làm người ta mặt hồng tim đập, mà nệm phía dưới mềm mại, co dãn cực tốt là công cụ trợ giúp anh ‘tàn bạo’ trên cô, anh tiến vào, cô bị buộc nghênh hợp, anh rút ra, cô thật sâu lâm vào. . . . . .Gắn bó chặt chẽ, ăn khít với nhau như thế.
Tạo hóa thần kỳ! Nếu như anh là chim ưng cao ngạo, cô chính là ánh mặt trời an ủi anh; nếu anh là cây Tùng đứng sừng sững hiên ngang, cô tất nhiên chính là dây tử đằng dịu dàng quấn quanh anh. . . . . .
Đêm, vẫn còn rất dài, nồng đậm thở dốc cùng tiếng rên rỉ mềm mại vang vọng ở trong nhà, luật động giữa nam nữ mãi mãi không đổi vẫn còn đang tiếp tục.
Thời gian dài kéo ra đưa vào, cứ thế với Lạc Tiểu Hòa lý trí sắp ngập đầu, cô vô lực nằm ở trên giường xốc xếch, như chú bướm bị vùi dập, cấm địa phái nữ vẫn bị xâm chiếm thật sâu.
Một hồi lâu, cô mơ màng bị anh ôm eo bắt nửa quỳ lên, sau lưng nam căn nóng bỏng kích động đâm vào sâu hơn.
"Ách. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Theo anh mỗi một lần va chạm, cô phát ra thanh âm đứt quãng, chịu đựng anh cuồng mãnh hoàn toàn xâm chiếm.
Thân thể trắng như tuyết nhuộm thành màu đỏ của hoa hồng đầu hạ, ý thức dần dần tan rã, cô chỉ cảm thấy chỗ giao hợp càng ngày càng nóng bỏng căng đau, hoa kính cũng như cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép khẽ mở, co rút, cố hết sức mút khổng lồ của anh.
Kích tình, mồ hôi giọt giọt dọc theo mặt Cổ Hách Tuyền rơi xuống, rơi vào trên lưng nõn nà của cô gái, cùng với mồ hôi cô hòa tan một chỗ, nước sữa hòa nhau.
Anh khó khăn cười cười, thân thể nghiêng về phía trước, hôn liếm những giọt mồ hôi đó, sức nặng toàn thân cũng đè trên lưng cô gái, dục vọng vào sâu hơn mạnh hơn.
Anh cuồng dã xông lên, mỗi một lần tiến vào cũng đẩy tới nơi sâu nhất, mỗi một lần rút ra dường như toàn bộ rời đi, cho đến một khắc cuồng dã nhất, đem hết tất cả mầm mống nóng ấm của mình hòa tan vào thân thể người anh yêu.
Anh ngẩng đầu lên, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ xinh phía dưới, cùng nhau nghênh đón sóng triều sướng khoái điên cuồng vô tận. . . . . .
Lạc Tiểu Hòa mơ mơ màng màng, ý thức gần như hoàn toàn không có, thân thể mềm mại như cành liễu ngày xuân mới vừa đâm chồi, mệt lả người, mệt mỏi ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Chỉ sợ đem bé đè đến mệt mỏi, Cổ Hách Tuyền nhanh chóng lật người, đem cô dịu dàng kéo vào trong ngực, da thịt kề nhau, như keo như sơn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc lâu, mới đứng dậy ôm cô đi vào phòng tắm.
Bồn tắm mát xa cao cấp thoải mái, nước chảy ấm áp bao quanh bọn họ, bàn tay khẽ vuốt ve phần lưng non mềm, đôi mắt Lạc Tiểu Hòa nhắm chặt, hai chân thon dài tách ra ngồi bên hông anh, thân thể mềm mại nằm sấp trên ngực anh, bầu ngực sữa mềm mại mềm nhũn dán sát vào anh.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến cho bụng Cổ Hách Tuyền nóng bỏng, huyết khí dâng trào, nam căn mới vừa giải tỏa theo phản xạ lại cứng lên, nhao nhao muốn thử sức cắm nhè nhẹ vào nơi mềm mại bây giờ đã hơi sưng đỏ kia, hiển nhiên cũng không thoả mãn.
"Ngô. . . . . . Không. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa bất an lắc đầu, phát ra tiếng rên rỉ mơ màng.
"Đừng sợ, tối nay sẽ không ăn em nữa đâu, ngủ ngoan đi nhé."
Anh biết cô mệt mỏi, chịu không được hoan ái, vuốt ve mái tóc dài ướt đẫm, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cô, trong ngực tràn đầy thõa mãn trước nay chưa từng có, lan tràn tới mọi nơi trên thân thể. . . . .
Mỗi một ngày mới, đều bắt đầu từ tiếng chim ríu rít bên cửa sổ.
"Chiêm chiếp. . . . . . Chiêm chiếp thu. . . . . ." Nghe rất hay a!
Đang nằm trong chiếc chăn bằng tơ tằm ngủ say sưa, thiếu nữ chưa tỉnh, ngay cả mí mắt cũng chưa kịp mở ra, chợt nghe thấy thanh âm tuyệt vời của thiên nhiên, theo phản xạ, không nhịn được môi cong cong, nở ra nụ cười trong sáng.
"Đã tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"
Thanh âm trầm thấp của người con trai vang lên bên tai cô, cánh tay ngang hông siết chặt lại, dễ dàng ôm thân thể mềm mại với đường cong lả lướt bên dưới chiếc chăn bằng tơ tằm, kéo cô vào bờ ngực rộng nóng bỏng.
Lông mi dài có chút rung rung, Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng ưm, giống như con mèo lười biếng, lưu luyến ở trong lồng ngực của chủ nhân hưởng thụ cưng chìu vuốt ve.
Bàn tay có mặt khắp nơi, từ vòng eo mảnh khảnh lướt dần lên ngực, làm anh lưu luyến yêu thích không buông tay.
Không nhịn được đem chiếc chăn mềm mại đẩy ra một bên, lộ ra ngoài, là thân thể mềm mại ngay trước mắt không mảnh vải che thân, hai bầu ngực trắng như tuyết tựa như măng mùa xuân, đỉnh tròn màu hồng trên bầu ngực run run co rút hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người con trai.
"Tiểu Hòa. . . . . ." Anh thở dài, môi mỏng nhẹ gặm đầu vai non mềm, hơi thở nóng bỏng trượt xuống, từ xương quai xanh đến ngực, cuối cùng há miệng ngậm lấy hai đỉnh đỏ ửng đó.
". . . . . . Đau . . . . . ." Những sợi râu lún phún ở dưới cằm làm cô có chút nhột nhạt, người con trai giống như trẻ nít mút lấy không thôi, làm cho cô cảm thấy hơi đau, trong cơn đau lại nổi lên kích thích kì lạ, Lạc Tiểu Hòa co rúm lại, hai tay đặt tại lồng ngực người con trai, khước từ, trong miệng phát ra kháng nghị nho nhỏ.
"Đau à? Đau ra sao?"
Đôi mắt thâm sâu không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bởi vì khẩn trương mà mở to mắt nhìn cô, đầu lưỡi quấn lấy một đỉnh hồng mềm, nhẹ nhàng trêu chọc.
"Ưm. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa đỏ bừng má phấn, đầu vú nhạy cảm căng thẳng, thân thể lại thanh tĩnh, nhẹ nhàng khép hờ mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là phong tình kiều diễm không tự chủ. ~
"Thoải mái như vậy sao?" Anh hỏi, ngón tay cũng thừa dịp chen lấn vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt trơn mềm, dễ dàng tìm được nơi nhạy cảm bên trong vách tường hoa huyệt.
Không cần. . . . . . Cô phát hiện ý đồ của anh, gương mặt trong nháy mắt đỏ lên, tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay xấu xa của anh dưới bụng.
Kể từ khi bọn họ có hành động thân mật, sau đó anh tựa như muốn cô không đủ, mỗi đêm quấn lấy cô thật lâu, tham lam nhìn bộ dạng cô đắm chìm ở trong bể dục, cho đến lúc không còn một chút hơi sức mới để cô kiệt sức ngủ say.
Dục vọng là một con dã thú không cách nào thoả mãn, rõ ràng đã cho nó ăn no, nhưng sáng sớm vừa mở mắt, lại như thế này đây. . . . .
Cổ Hách Tuyền phát ra tiếng cười trầm thấp, một tay liền bắt được tay cô, áp chế ngược lại ở trên gối, giữa hai lông mày anh tuấn toát ra vẻ đói khát không che dấu chút nào.
Bảo bối. . . . . .
Cho anh đi!
Cho nhé?
Hửm?
Anh muốn em!
Mỗi một lần bên tai truyền tới chính là giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt, đòi hỏi trần trụi như vậy. Thỉnh thoảng bá đạo; thỉnh thoảng lại dịu dàng; thỉnh thoảng lại dụ dụ dỗ trêu đùa, thiếu nữ mới nếm thử trái cấm non nớt làm sao là đối thủ của anh?
Trong phòng ngủ an tĩnh từ từ vang lên tiếng vang cùng tiếng thở dốc mập mờ thật thấp, mà rơi vào lòng bàn tay của sói xám, thỏ trắng đáng thương ngoài giãy giụa ra, cuối cùng cũng thốt ra lời cầu xin đáng thương.
"Sẽ. . . . . . Sẽ trễ. . . . . . Đại ca ca. . . . . . Đừng. . . . . ."
"Cô bé ngốc, hôm nay là chủ nhật, chúng ta có thể ở trên giường suốt ngày." Anh nhắc nhở cô, tiếp tục gặm cắn cổ ngọc trơn mềm.
"Nha. . . . . . Đừng cắn. . . . . ." Thanh âm cô mềm nhũn, nghe giống như đang làm nũng, truyền vào tai người con trai càng làm cho tâm thần dao động, lực mút càng mạnh hơn, trên da thịt mịn màng trắng noãn in từng đóa hoa đào dày đặc.
Anh rất thích ở trên người cô lưu lại dấu vết của anh, trên cổ cô gieo xuống những dấu ấn ở những nơi dễ thấy nhất, làm cho cô cảm thấy lúng túng, may mà nước ngoài rất phóng khoáng, đồng học thấy cũng chỉ cười mập mờ, ngầm hiểu nhau.
"Ưm. . . . . ." Cô thở khẽ, sợi tóc vương vãi xốc xếch rủ xuống trên đầu vai, có một sợi rơi vào xương quai xanh mảnh khảnh, nổi bật lên thân hình cô khổ sở động lòng người.
Cổ Hách Tuyền chống cánh tay lên, từ trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống dáng người xinh đẹp thật sâu.
Anh thích xem vẻ mặt mị hoặc của cô lúc động tình, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng khi anh làm tình với cô, đôi mắt long lanh lúc ấy đã thấm đẫm sương mù mờ mịt.
Anh thích nghe thanh âm cô phát ra lúc cao triều, mềm mại quyến rũ đến tận xương, nhất là khi cô bởi vì kích tình khó nhịn, cái miệng nhỏ nhắn loạn xạ kêu anh là "Đại ca ca" kích thích anh càng muốn cô, hung hăng yêu cô không hề giữ lại một chút nào!
Anh thích hôn khắp thân thể nhẵn nhụi như trẻ con của cô, khẽ cắn mút, dù là chỗ riêng tư nơi đó cũng bị anh hoàn toàn nếm một lần, anh không biết mình như thế là vì lòng tham hay kiên nhẫn.
Thật ra ngẫm lại những gì đã trải qua trong cuộc đời anh, anh chân chính để ý nhất, cũng chỉ có một người như thế mà thôi.
Sản nghiệp khổng lồ của gia tộc là cha mẹ lưu lại, vô luận là muốn anh bảo vệ hay tranh đoạt, hoàn toàn là trách nhiệm và nghĩa vụ mà anh cần thiết phải gánh vác.
Cùng đối thủ giằng co, đối chọi gay gắt, đó là niềm vui thú của anh. Cho tới dùng mọi cách trêu đùa người có thù với anh, còn lại là xuất phát từ lòng trả thù mạnh mẽ của anh, dám chọc đến người của Cổ Hách Tuyền, kết quả rất khó coi.
Chỉ có cô, kẻ trộm thiện lương thuần khiết nhất, còn chưa kịp đánh cắp thì trái tim của anh đã tự động rời nhà trốn đi, không chịu trở lại vị trí cũ nữa.
Trước khi gặp Lạc Tiểu Hòa, anh không phải chưa gần qua nữ sắc, gặp dịp thì chơi cũng tốt, cả đêm phong lưu cũng được, nhưng không ai có thể làm cho anh để trong lòng.
Tim của anh, đại khái trước đây rất lâu đã không thấy tăm hơi, chẳng qua là anh không biết thôi.
Anh và u Tỳ, gã luật sư người nước ngoài tuổi trẻ cuồng nhiệt khi đến học ở Anh quốc, hai người làm ra không ít hành vi phóng đãng, tìm vui bằng những cách hoang đường nhất. Nhưng Lạc Tiểu Hòa ngày từng ngày lớn lên, chỉ nhìn cô trong hình, anh không thể nào dời đi tầm mắt, từ đó những báu vật xinh đẹp quyến rũ đến mức nào ở trong mắt anh cũng chỉ là đám cỏ dại ven đường.
Anh chợt tỉnh ngộ, thì ra là, mình chân chính muốn nhất, chỉ có cô, chỉ có cô.
Hôm nay, thật vất vả mới có được cô ở cạnh bên, sao chịu dễ dàng buông tay chứ? Người nhà của cô, người khác tạm thời không đề cập tới, chỉ là chú của cô, vị tổng CEO tập đoàn Lôi Đình, chỉ sợ sẽ là người đầu tiên có năng lực tách rời bọn họ! Anh không thể mạo hiểm như vậy.
"Đại ca ca. . . . . ." Thấy anh nhìn chằm chằm mình, không nói một lời, Lạc Tiểu Hòa nghi ngờ đưa tay, vuốt ve gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng của anh, lo âu hỏi: "Có phải chân lại đau hay không?"
Mỗi khi khí trời thay đổi, bệnh cũ chân anh sẽ tái phát, chua xót đau đớn khó nhịn, anh sợ cô lo lắng, vẫn gạt cô giả bộ làm như không sao.
Cho đến khi Lạc Tiểu Hòa đột ngột trở về bắt gặp anh trốn trong phòng làm việc, cầm thuốc giảm đau rất nhiều rất nhiều uống vào, sợ đến khóc lên tại chỗ.
Anh ném thuốc xuống, luống cuống tay chân ôm cô vào lòng dụ dỗ thật lâu, như đinh chém sắt mà hứa sẽ không còn uống thuốc lung tung như vậy nữa, cô mới dần dần ngừng nước mắt.
Hai ngày nay có mưa, cô đương nhiên vô cùng khẩn trương, hơi thấy anh khẽ nhíu mày, sẽ khẩn trương nhìn anh, vây quanh anh, hỏi han ân cần, toàn tâm toàn ý quan tâm anh, cả người không biết
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1101/5155