Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
́n tay cô, cứ để vậy trong bàn tay mình một lát rồi mới bỏ ra, khẽ cười. “Có lẽ em là người làm nó bị tổn thương nặng nề nhất.”
Đàm Bân thấy thật buồn cười, lấy tay che mặt, cười vang.
Trình Duệ Mẫn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô, chờ cô cười xong mới hỏi: “Có thể đi được chưa?”
“Đi thôi.”
Chiếc Volvo chậm rãi lăn bánh rồi từ từ tăng tốc, từng cơn gió thổi tới mang theo hơi lạnh của đêm thu, vậy mà Đàm Bân lại cảm thấy nóng nực, mồ hôi rịn ra trên trán và trong lòng bàn tay. Cô không hỏi anh đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi, cô chỉ không muốn về gặp Thẩm Bồi, còn đi đâu cũng được.
Xe lăn bánh ra khỏi con đường phía bắc sân vận động. Công nhân thì rẽ lên đường vành đai ba phía đông, rồi chạy một mạch về hướng bắc, cảnh vật lần lượt hiện ra trước mắt đều đã vô cùng quen thuộc với cô.
Đàm Bân thảng thốt nhận ra xe đang trên đường lăn bánh về nhà mình.
Dừng xe trước cửa tòa nhà cô ở, Trình Duệ Mẫn nói: “Kiến trúc khu này giống nhau quá, lần đầu tiên đến tôi cứ vòng đi vòng lại, suýt nữa thì lạc đường.”
“Thế ư?” Đàm Bân nghe thấy giọng mình không tự chủ được, cứ tự nhiên thốt ra. “Sao tôi lại nhớ lần đầu tiên đưa tôi về, anh ung dung như đang về nhà mình vậy? Anh đã đến thăm dò trước rồi phải không?”
Trình Duệ Mẫn ngay lập tức phát hiện ra mình lỡ miệng, nhưng lời đã nói ra chẳng thể thu lại được, đành ngượng ngùng cười trừ.
Dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt anh chợt ửng đỏ thật đáng nghi.
Sự thực là đằng sau tất cả những cử chỉ, hành vi đẹp đều có sự tập dượt từ trước, chỉ cần chịu khó bỏ công sức thì tất cả mọi người đều là những diễn viên cừ khôi.
Phải mấy năm trở lại đây, Đàm Bân mới học được một điều rằng, đừng bao giờ tôn sùng người khác một cách mù quáng.
Cô bước xuống xe, cúi người, nói qua cửa xe: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Có gì đâu, đừng khách sáo.”
Đàm Bân vẫy vẫy tay rồi quay người bước đi.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho cơ thể cân bằng, bước đi không được vững lắm nhưng dù sao cũng vẫn ổn, cô thấy chóng mặt khủng khiếp, chỉ mong túm được thứ gì đó làm điểm tựa, tuy nhiên xung quanh chỉ có không khí mà thôi.
Cho đến khi có người giữ lấy đôi vai cô, ôm cô thật chặt. Mặc dù dáng người anh gầy guộc nhưng hai cánh tay lại khỏe một cách lạ thường.
Đàm Bân thở phào nhẹ nhõm, không giãy dụa nữa mà thả lỏng cơ thể, dựa hẳn vào lòng anh.
Cô tìm chìa khóa mở cửa, nhét mãi mà chiếc chìa khóa vẫn không chịu vào đúng lỗ khóa. Trình Duệ Mẫn không đứng nhìn được nữa, giằng lấy chìa khóa trong tay cô, lạch cạch mấy vòng là cánh cửa đã mở. Đàm Bân lập tức xông luôn vào phòng tắm, qua cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cô đang nôn ọe.
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, nhìn ngắm thật kĩ xung quanh gian phòng khách đầy vẻ nữ tính, anh tìm thấy cốc giấy và trà trong ngăn phía dưới chiếc bình nước nóng lạnh để trong phòng.
Đàm Bân rửa mặt xong bước ra, thần trí đã tỉnh táo hơn nhiều.
Ngồi trước bàn ăn, cô ôm đầu, lẩm bẩm: “Tự làm tự chịu.”
Trình Duệ Mẫn vừa bực mình lại vừa buồn cười, đem một cốc trà nóng đặt trước mặt cô rồi nói: “Uống xong rồi đi ngủ, em đánh giá quá cao tửu lượng của mình rồi đấy.”
Đàm Bân ôm cốc trà bằng hai tay, không nói năng gì.
“Tôi đi đây, nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Anh mở cửa phòng, chưa kịp bước ra Đàm Bân đã nhào tới, ôm chặt lấy lưng anh.
“Anh đừng đi.” Cô áp mặt vào lưng anh.
Người Trình Duệ Mẫn trong phút chốc bỗng nhiên trở nên cứng đờ, phải rất lâu sau anh mới gỡ tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Em uống say rồi, tôi cũng đã say, trong tình trạng này không thích hợp để quyết định bất cứ chuyện gì, khi nào tỉnh lại em sẽ hối hận đấy.”
Đàm Bân nói: “Chẳng thà là em hối hận, qua ngày hôm nay em sợ rằng mình sẽ không còn đủ dũng khí nữa.”
Trình Duệ Mẫn đóng cửa, hỏi: “Tại sao?”
Đàm Bân lùi lại, dựa lưng vào tường, ngẩng lên hỏi: “Anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Trình Duệ Mẫn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Bất kể là lời nói gì, tốt nhất hãy đợi lúc tỉnh táo rồi hãy nói, sau khi uống rượu, lời nói thật cũng phải gánh hậu quả.”
Khi anh nói chuyện, hơi thở có phần bất ổn, làn hơi ấm nóng phả qua má cô.
Câu trả lời của Đàm Bân là dùng tay ấn vào lồng ngực anh rồi hỏi có chút mỉa mai: “Có phải anh luôn khẩu tâm bất nhất như thế này không?”
Nhịp tim và hơi thở của anh đều rối loạn.
Anh nhìn cô, môi đột nhiên áp xuống. Mãnh liệt và thô bạo, làm cô đau dữ dội, nước mắt như sắp trào ra.
Đàm Bân nhắm hai mắt lại, đáp trả anh, tiếp tục để bản thân mình chìm đắm theo.
Anh hôn lên cổ cô rồi dần dần di chuyển xuống đôi vai trần.
Khi hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, lồng ngực bức bối như sắp nổ tung, động tác của Trình Duệ Mẫn đột nhiên dừng lại, anh chậm chạp rời khỏi cô.
“Anh xin lỗi!” Anh buông cô ra, một tay chống vào tường có chút bối rối, điều chỉnh nhịp thở của mình.
Đàm Bân ngẩng lên, nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh và cũng nhận ra nguyên nhân khiến sự nhiệt tình của anh đột nhiên biến mất.
Trên bức tường phía đỉnh đầu vẫn treo món quà sinh nhật của Thẩm Bồi, đó là bốn bức tranh vẽ cô. Sau phần ký tên trên mỗi bức tranh đều có dòng chữ: “I love you.”
Giống như bị hắt một chậu nước lạnh, cô hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ngồi xuống, nhất thời cảm thấy thật hoang đường, ngày hôm nay tất cả đều giống một trò hề, mà bản thân cô lại thể hiện một cách kém cỏi.
Trình Duệ Mẫn đi đến, chỉnh lại áo sơ mi cho cô, vuốt vuốt tóc cô. “Đừng dùng cách này để trút giận, sau này nhất định em sẽ hối hận đấy.” Anh dừng lại. “Anh cũng sẽ hối hận.”
Đàm Bân vùi mặt vào trong khuỷu tay mình, mãi vẫn không đáp lời.
Trình Duệ Mẫn ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên lưng cô, cũng không lên tiếng.
Mãi một lúc sau Đàm Bân mới ngẩng đầu, nghĩ đến một chuyện. “Sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Quán bar đó luôn là tụ điểm mà những nhân viên bán hàng khu vực phía bắc của MPL thích tụ tập, Đàm Bân không biết tối qua có đồng nghiệp nào nhìn thấy màn cuối cùng hay không.
Trình Duệ Mẫn nói rất lãnh đạm: “Bảy, tám năm rồi, anh đã rất quen thuộc với nơi đó.”
Cũng giống như cứ mỗi sáng khi anh đi làm, lúc đầu óc phân tâm, vẫn thường rẽ vào MPL theo tiềm thức, đi qua vài ngã rẽ, mới phát hiện mình đã đi nhầm đường.
Thói quen là một việc hết sức đáng sợ, vào lúc không chú ý lại gợi đến những ký ức đã lãng quên.
“Nói về chuyện của em đi, em gặp chuyện gì sao? Sao lại uống say đến mức này?” Anh lảng sang chủ đề khác.
Đàm Bân lưỡng lự hồi lâu mới mở miệng: “Em đang rất hỗn loạn.”
“Anh có thể nhận ra.”
“Tất cả mọi chuyện đều mất kiểm soát chỉ trong một ngày.”
“Anh có thể hiểu được.”
“Em rất lo lắng, cảm thấy bản thân vô cùng tồi tệ, cái gì cũng làm không tốt.”
“Ai cũng có lúc khó khắn, em nghĩ quá nhiều rồi.”
Đàm Bân ngơ ngác nhìn anh. “Em có thể hỏi một câu có vẻ mạo muội được không? Hy vọng anh không để ý.”
“Ứm, hỏi đi.”
“Anh đã từng mất bạn bè hoặc người thân chưa?”
Trình Duệ Mẫn sững người. “Tại sao em lại hỏi vấn đề này?”
“Không sao cả, em chỉ muốn biết, khi con người ta đối diện với cái chết thì sẽ có cảm giác gì…” Đàm Bân muốn nói tiếp nhưng lại thôi, ánh mắt trở nên mơ màng.
Trình Duệ Mẫn có chút hoảng hốt, anh quay mặt lại, ngập ngừng một hồi rồi đáp: “Có, hai lần. Một lần là tiễn ông ngoại, một lần là tiễn người anh em.”
Đàm Bân cảm thấy áy náy, vội nói: “Xin lỗi, em hỏi hơi quá rồi, em không nên nhắc đến chuyện này.”
“Không sao, nói ra cũng không sao cả, dù gì cũng đã rất lâu rồi.” Anh mỉm cười nhưng nụ cười có chút thê lương.
Nỗi bi thương vô tình để lộ ra của anh làm nỗi phiền muộn của Đàm Bân như tiêu tan bớt, cô nghiêng mặt chăm chú lắng nghe.
“Ông ngoại ra đi khi anh vừa lên lớp mười, đột ngột quá, đầu óc anh choáng váng, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, ông đã vội rời xa anh. Anh ngồi ngây người, nỗi đau quá lớn khiến anh chẳng thể khóc nổi. Những ngày sau đó, anh luôn mơ thấy ông, tỉnh giấc mới nhận ra ông đã mãi xa thật rồi, dù giây phút đau buồn tột cùng cũng đã qua đi, nhưng nỗi đau mà nó để lại giờ đây đã trở thành hàng ngàn mũi dao ngày ngày đâm vào da thịt anh, đau nhức nhối, rồi anh vẫn phải cố vượt qua. Đến khi Gia Ngộ ra đi, em có còn nhớ tam kiếm khách không, lão nhị tên là Tôn Gia Ngộ, em có muốn nghe không?”
Đó là chàng trai với vẻ ngoài bảnh bao như một minh tinh vậy, Đàm Bân còn nhớ như in, cô gật đầu.
Giọng nói của Trình Duệ Mẫn bình thản, giống như anh đang thuật lại một câu chuyện chẳng hề liên quan. Bên ngoài dường như đã nổi gió, cơn gió phía tây thổi mạnh vào khung cửa sổ, cửa sổ đập thình thình hòa nhịp cùng tiếng gió rít. Đàm Bân nghe được một câu chuyện buồn bi thảm xảy ra ở nơi đất khách quê người.
“Cậu ấy biết mình chẳng còn sống bao lâu nữa, giấu nhẹm mọi chuyện với cô bạn gái, buộc cô ấy phải rời bỏ cậu ấy, sau đó anh về nước. Em đã nhìn thấy bộ dạng của người bệnh mắc ung thư giai đoạn cuối bao giờ chưa? Đến phút cuối, người bệnh chết không phải vì bệnh tật nữa mà chết vì đau đớn, hầu như mọi giác quan đều mất hết cảm giác, chỉ còn lại sự đau đớn mà thôi, ngày qua ngày phải trông cậy vào morphine và dolantin[1"> mà cố gắng chống chọi. Cậu ấy chẳng bao giờ nhắc tới tên cô bạn gái, rồi bỗng một ngày nói với anh: “Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy lại bên mình, có phải lúc “lên đường”, tớ sẽ không sợ hãi như bây giờ?” Anh nghe thấy vậy thì rất lo sợ, chạy đôn chạy đáo tìm tin tức về người con gái kia, nhưng tối hôm đó cậu ấy đã ra đi, chẳng kịp nói câu gì, chỉ trút một hơi thở não nề, tuyệt vọng.”
[1"> Dolantin: một loại thuốc giảm đau vì chứng co giật, được dùng để điều trị cho người bị ung thư.
Đàm Bân im lặng, lần tới cánh tay anh, siết chặt.
“Lần ấy anh mới thực sự cảm nhận đư�
QUAY LẠIĐàm Bân thấy thật buồn cười, lấy tay che mặt, cười vang.
Trình Duệ Mẫn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô, chờ cô cười xong mới hỏi: “Có thể đi được chưa?”
“Đi thôi.”
Chiếc Volvo chậm rãi lăn bánh rồi từ từ tăng tốc, từng cơn gió thổi tới mang theo hơi lạnh của đêm thu, vậy mà Đàm Bân lại cảm thấy nóng nực, mồ hôi rịn ra trên trán và trong lòng bàn tay. Cô không hỏi anh đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi, cô chỉ không muốn về gặp Thẩm Bồi, còn đi đâu cũng được.
Xe lăn bánh ra khỏi con đường phía bắc sân vận động. Công nhân thì rẽ lên đường vành đai ba phía đông, rồi chạy một mạch về hướng bắc, cảnh vật lần lượt hiện ra trước mắt đều đã vô cùng quen thuộc với cô.
Đàm Bân thảng thốt nhận ra xe đang trên đường lăn bánh về nhà mình.
Dừng xe trước cửa tòa nhà cô ở, Trình Duệ Mẫn nói: “Kiến trúc khu này giống nhau quá, lần đầu tiên đến tôi cứ vòng đi vòng lại, suýt nữa thì lạc đường.”
“Thế ư?” Đàm Bân nghe thấy giọng mình không tự chủ được, cứ tự nhiên thốt ra. “Sao tôi lại nhớ lần đầu tiên đưa tôi về, anh ung dung như đang về nhà mình vậy? Anh đã đến thăm dò trước rồi phải không?”
Trình Duệ Mẫn ngay lập tức phát hiện ra mình lỡ miệng, nhưng lời đã nói ra chẳng thể thu lại được, đành ngượng ngùng cười trừ.
Dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt anh chợt ửng đỏ thật đáng nghi.
Sự thực là đằng sau tất cả những cử chỉ, hành vi đẹp đều có sự tập dượt từ trước, chỉ cần chịu khó bỏ công sức thì tất cả mọi người đều là những diễn viên cừ khôi.
Phải mấy năm trở lại đây, Đàm Bân mới học được một điều rằng, đừng bao giờ tôn sùng người khác một cách mù quáng.
Cô bước xuống xe, cúi người, nói qua cửa xe: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Có gì đâu, đừng khách sáo.”
Đàm Bân vẫy vẫy tay rồi quay người bước đi.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho cơ thể cân bằng, bước đi không được vững lắm nhưng dù sao cũng vẫn ổn, cô thấy chóng mặt khủng khiếp, chỉ mong túm được thứ gì đó làm điểm tựa, tuy nhiên xung quanh chỉ có không khí mà thôi.
Cho đến khi có người giữ lấy đôi vai cô, ôm cô thật chặt. Mặc dù dáng người anh gầy guộc nhưng hai cánh tay lại khỏe một cách lạ thường.
Đàm Bân thở phào nhẹ nhõm, không giãy dụa nữa mà thả lỏng cơ thể, dựa hẳn vào lòng anh.
Cô tìm chìa khóa mở cửa, nhét mãi mà chiếc chìa khóa vẫn không chịu vào đúng lỗ khóa. Trình Duệ Mẫn không đứng nhìn được nữa, giằng lấy chìa khóa trong tay cô, lạch cạch mấy vòng là cánh cửa đã mở. Đàm Bân lập tức xông luôn vào phòng tắm, qua cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cô đang nôn ọe.
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, nhìn ngắm thật kĩ xung quanh gian phòng khách đầy vẻ nữ tính, anh tìm thấy cốc giấy và trà trong ngăn phía dưới chiếc bình nước nóng lạnh để trong phòng.
Đàm Bân rửa mặt xong bước ra, thần trí đã tỉnh táo hơn nhiều.
Ngồi trước bàn ăn, cô ôm đầu, lẩm bẩm: “Tự làm tự chịu.”
Trình Duệ Mẫn vừa bực mình lại vừa buồn cười, đem một cốc trà nóng đặt trước mặt cô rồi nói: “Uống xong rồi đi ngủ, em đánh giá quá cao tửu lượng của mình rồi đấy.”
Đàm Bân ôm cốc trà bằng hai tay, không nói năng gì.
“Tôi đi đây, nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Anh mở cửa phòng, chưa kịp bước ra Đàm Bân đã nhào tới, ôm chặt lấy lưng anh.
“Anh đừng đi.” Cô áp mặt vào lưng anh.
Người Trình Duệ Mẫn trong phút chốc bỗng nhiên trở nên cứng đờ, phải rất lâu sau anh mới gỡ tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Em uống say rồi, tôi cũng đã say, trong tình trạng này không thích hợp để quyết định bất cứ chuyện gì, khi nào tỉnh lại em sẽ hối hận đấy.”
Đàm Bân nói: “Chẳng thà là em hối hận, qua ngày hôm nay em sợ rằng mình sẽ không còn đủ dũng khí nữa.”
Trình Duệ Mẫn đóng cửa, hỏi: “Tại sao?”
Đàm Bân lùi lại, dựa lưng vào tường, ngẩng lên hỏi: “Anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Trình Duệ Mẫn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Bất kể là lời nói gì, tốt nhất hãy đợi lúc tỉnh táo rồi hãy nói, sau khi uống rượu, lời nói thật cũng phải gánh hậu quả.”
Khi anh nói chuyện, hơi thở có phần bất ổn, làn hơi ấm nóng phả qua má cô.
Câu trả lời của Đàm Bân là dùng tay ấn vào lồng ngực anh rồi hỏi có chút mỉa mai: “Có phải anh luôn khẩu tâm bất nhất như thế này không?”
Nhịp tim và hơi thở của anh đều rối loạn.
Anh nhìn cô, môi đột nhiên áp xuống. Mãnh liệt và thô bạo, làm cô đau dữ dội, nước mắt như sắp trào ra.
Đàm Bân nhắm hai mắt lại, đáp trả anh, tiếp tục để bản thân mình chìm đắm theo.
Anh hôn lên cổ cô rồi dần dần di chuyển xuống đôi vai trần.
Khi hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, lồng ngực bức bối như sắp nổ tung, động tác của Trình Duệ Mẫn đột nhiên dừng lại, anh chậm chạp rời khỏi cô.
“Anh xin lỗi!” Anh buông cô ra, một tay chống vào tường có chút bối rối, điều chỉnh nhịp thở của mình.
Đàm Bân ngẩng lên, nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh và cũng nhận ra nguyên nhân khiến sự nhiệt tình của anh đột nhiên biến mất.
Trên bức tường phía đỉnh đầu vẫn treo món quà sinh nhật của Thẩm Bồi, đó là bốn bức tranh vẽ cô. Sau phần ký tên trên mỗi bức tranh đều có dòng chữ: “I love you.”
Giống như bị hắt một chậu nước lạnh, cô hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ngồi xuống, nhất thời cảm thấy thật hoang đường, ngày hôm nay tất cả đều giống một trò hề, mà bản thân cô lại thể hiện một cách kém cỏi.
Trình Duệ Mẫn đi đến, chỉnh lại áo sơ mi cho cô, vuốt vuốt tóc cô. “Đừng dùng cách này để trút giận, sau này nhất định em sẽ hối hận đấy.” Anh dừng lại. “Anh cũng sẽ hối hận.”
Đàm Bân vùi mặt vào trong khuỷu tay mình, mãi vẫn không đáp lời.
Trình Duệ Mẫn ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên lưng cô, cũng không lên tiếng.
Mãi một lúc sau Đàm Bân mới ngẩng đầu, nghĩ đến một chuyện. “Sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Quán bar đó luôn là tụ điểm mà những nhân viên bán hàng khu vực phía bắc của MPL thích tụ tập, Đàm Bân không biết tối qua có đồng nghiệp nào nhìn thấy màn cuối cùng hay không.
Trình Duệ Mẫn nói rất lãnh đạm: “Bảy, tám năm rồi, anh đã rất quen thuộc với nơi đó.”
Cũng giống như cứ mỗi sáng khi anh đi làm, lúc đầu óc phân tâm, vẫn thường rẽ vào MPL theo tiềm thức, đi qua vài ngã rẽ, mới phát hiện mình đã đi nhầm đường.
Thói quen là một việc hết sức đáng sợ, vào lúc không chú ý lại gợi đến những ký ức đã lãng quên.
“Nói về chuyện của em đi, em gặp chuyện gì sao? Sao lại uống say đến mức này?” Anh lảng sang chủ đề khác.
Đàm Bân lưỡng lự hồi lâu mới mở miệng: “Em đang rất hỗn loạn.”
“Anh có thể nhận ra.”
“Tất cả mọi chuyện đều mất kiểm soát chỉ trong một ngày.”
“Anh có thể hiểu được.”
“Em rất lo lắng, cảm thấy bản thân vô cùng tồi tệ, cái gì cũng làm không tốt.”
“Ai cũng có lúc khó khắn, em nghĩ quá nhiều rồi.”
Đàm Bân ngơ ngác nhìn anh. “Em có thể hỏi một câu có vẻ mạo muội được không? Hy vọng anh không để ý.”
“Ứm, hỏi đi.”
“Anh đã từng mất bạn bè hoặc người thân chưa?”
Trình Duệ Mẫn sững người. “Tại sao em lại hỏi vấn đề này?”
“Không sao cả, em chỉ muốn biết, khi con người ta đối diện với cái chết thì sẽ có cảm giác gì…” Đàm Bân muốn nói tiếp nhưng lại thôi, ánh mắt trở nên mơ màng.
Trình Duệ Mẫn có chút hoảng hốt, anh quay mặt lại, ngập ngừng một hồi rồi đáp: “Có, hai lần. Một lần là tiễn ông ngoại, một lần là tiễn người anh em.”
Đàm Bân cảm thấy áy náy, vội nói: “Xin lỗi, em hỏi hơi quá rồi, em không nên nhắc đến chuyện này.”
“Không sao, nói ra cũng không sao cả, dù gì cũng đã rất lâu rồi.” Anh mỉm cười nhưng nụ cười có chút thê lương.
Nỗi bi thương vô tình để lộ ra của anh làm nỗi phiền muộn của Đàm Bân như tiêu tan bớt, cô nghiêng mặt chăm chú lắng nghe.
“Ông ngoại ra đi khi anh vừa lên lớp mười, đột ngột quá, đầu óc anh choáng váng, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, ông đã vội rời xa anh. Anh ngồi ngây người, nỗi đau quá lớn khiến anh chẳng thể khóc nổi. Những ngày sau đó, anh luôn mơ thấy ông, tỉnh giấc mới nhận ra ông đã mãi xa thật rồi, dù giây phút đau buồn tột cùng cũng đã qua đi, nhưng nỗi đau mà nó để lại giờ đây đã trở thành hàng ngàn mũi dao ngày ngày đâm vào da thịt anh, đau nhức nhối, rồi anh vẫn phải cố vượt qua. Đến khi Gia Ngộ ra đi, em có còn nhớ tam kiếm khách không, lão nhị tên là Tôn Gia Ngộ, em có muốn nghe không?”
Đó là chàng trai với vẻ ngoài bảnh bao như một minh tinh vậy, Đàm Bân còn nhớ như in, cô gật đầu.
Giọng nói của Trình Duệ Mẫn bình thản, giống như anh đang thuật lại một câu chuyện chẳng hề liên quan. Bên ngoài dường như đã nổi gió, cơn gió phía tây thổi mạnh vào khung cửa sổ, cửa sổ đập thình thình hòa nhịp cùng tiếng gió rít. Đàm Bân nghe được một câu chuyện buồn bi thảm xảy ra ở nơi đất khách quê người.
“Cậu ấy biết mình chẳng còn sống bao lâu nữa, giấu nhẹm mọi chuyện với cô bạn gái, buộc cô ấy phải rời bỏ cậu ấy, sau đó anh về nước. Em đã nhìn thấy bộ dạng của người bệnh mắc ung thư giai đoạn cuối bao giờ chưa? Đến phút cuối, người bệnh chết không phải vì bệnh tật nữa mà chết vì đau đớn, hầu như mọi giác quan đều mất hết cảm giác, chỉ còn lại sự đau đớn mà thôi, ngày qua ngày phải trông cậy vào morphine và dolantin[1"> mà cố gắng chống chọi. Cậu ấy chẳng bao giờ nhắc tới tên cô bạn gái, rồi bỗng một ngày nói với anh: “Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy lại bên mình, có phải lúc “lên đường”, tớ sẽ không sợ hãi như bây giờ?” Anh nghe thấy vậy thì rất lo sợ, chạy đôn chạy đáo tìm tin tức về người con gái kia, nhưng tối hôm đó cậu ấy đã ra đi, chẳng kịp nói câu gì, chỉ trút một hơi thở não nề, tuyệt vọng.”
[1"> Dolantin: một loại thuốc giảm đau vì chứng co giật, được dùng để điều trị cho người bị ung thư.
Đàm Bân im lặng, lần tới cánh tay anh, siết chặt.
“Lần ấy anh mới thực sự cảm nhận đư�
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,52,-,Tiểu,thuyết,Bẫy,Văn,Phòng-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 52 - Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 52 - Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full - Tiểu thuyết tình yêu