Tiểu thuyết Câu Được Hoa Hoa Công Tử
Lượt xem : |
trông chờ vào thượng đế thôi.
“Là ai ? “Mặc dù không chút hứng thú, nhưng hỏi một câu cho an toàn, nếu đối tượng là loại đầu heo não lợn, vậy thì không dám nói tái kiến.
“Con nhớ rõ Lưu Đạo Nam chứ ? “Ông cố gắng gợi lại trí nhớ cô, “Chính là ngày chị cả con kết hôn, là một trong hai phù rể. “
Vốn là ngày đó, ông muốn giới thiệu cho hai người quen biết, không may, chả thấy tăm hơi Vũ Khiết đâu, để cho ông tìm mỏi cả mắt, chỉ đành an bài cho hai người gặp mặt bữa khác.
Dĩ nhiên ông không biết được con gái bảo bối của mình đang nấp ở nơi nào đó khóc nức nở.
“Phù rể không phải có hai người sao ? “Vũ Du nghiêng đầu, “Một là Lưu Đạo Nam, người còn lại là Nhan Lập Khải! “
Nghe được ba chữ Nhan Lập Khải, tim Vũ Khiết bất giác nhảy một cái, giống như làm sai chuyện gì, nội tâm luống cuống.
“Dù sao không phải là Nhan Lập Khải là được rồi. “Vũ Du chỉ ra trọng điểm.
“Chị…cũng không để ý… “Vũ Khiết chỉ đành giả ngu.
“Không sao, gặp mặt liền biết. “Đinh Bá Thực xua tay, “Lưu Đạo Nam dáng dấp không tệ, gia thế lại tốt, bản tính thành thực đứng đắn, đảm bảo không làm con thất vọng. “
Đinh Bá Thực giống như đang quảng cáo sản phẩm, cam đoan chất lượng với con gái.
“Đúng đó ! Đúng đó ! Đàn ông thành thực mới tốt, giống cái tên hoa tâm củ cải họ Nhan kia, tránh xa cho an toàn. “Vũ Du phát biểu ý kiến.
“Đúng rồi, đàn ông lăng nhăng không tốt, sau này chỉ lo bắt kẻ thông dâm, phiền mà chết ! “Đinh mẫu gia nhập tập đoàn tiếp thị.
Nghe vậy, nội tâm Vũ Khiết chua xót.
Cô không chỉ coi trọng gã hoa tâm củ cải kia, mà còn yêu thảm anh. Người ta vẫn lưu luyến bụi hoa, nửa điểm cũng không đem cô để trong lòng.
Haizz, dù sao hai người đường ai nấy đi, cô còn vương vấn làm gì ?
Đã một tháng từ sau khi trở về từ đảo Guam, một cuộc điện thoại cho nhau cũng không có, lại cũng chưa từng gặp mặt, tất cả cũng đã kết thúc.
Nếu kết thúc, vì sao cô còn không dứt được ?
Đối mặt với vấn đề tình cảm nan giải, đáp án của cô chỉ là cười khổ.
**
Phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Hướng Vinh.
“Ê, cậu làm sao thế?” Lưu Đạo Nam gọi Nhan Lập Khải đang ngồi thu lu trong góc, thế nhưng phát hiện anh không phản ứng. “Lập Khải!” Lại kêu thêm một tiếng, thuận tiện lấy tay lắc anh.
“Chuyện gì?” Lần này, Nhan Lập Khải thật vất vả phục hồi tinh thần.
“Cậu có nghe tớ nói gì không?” Lưu Đạo Nam cau mày hỏi anh.
“Dĩ nhiên là có.”
Có mới lạ.
“Vậy cậu thấy thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Chương 5 .2
“Cậu thấy chưa, một lời tớ nói cậu cũng chưa có nghe được đi.” Chứng kiến phản ứng của anh, Lưu Đạo Nam không khỏi thở dài, đành thuật lại lời mình vừa nói. “Tớ nói, cậu thấy dự án hợp tác tớ vừa đề cập thế nào? Có chỗ nào cần sửa chữa không?”
Bất đồng với Nhan Lập Khải, phong lưu phóng khoáng, Lưu Đạo Nam là một quân tử khiêm tốn lễ độ, không những làm người thành thực, còn rất kiên nhẫn, chỉ tiếc gặp mặt con gái, lại ghét bỏ anh chất phác, khăng khăng cho rằng anh là người bắt bẻ, soi mói, cho nên đến giờ anh vẫn chưa tìm được bạn gái.
Bởi vì Nhan, Lưu hai nhà là chỗ quen biết lâu đời, từ nhỏ họ đã chung một chỗ, bây giờ mỗi người đều tiếp nhận sự nghiệp của gia đình, vẫn quan hệ rất thân thiết, trong công việc thường xuyên hợp tác.
“Rất tốt, cứ theo ý cậu mà làm.” Nhan Lập Khải trước nay vẫn luôn tín nhiệm người anh em kết nghĩa này. Bàn về mưu lược, anh có lẽ cao hơn một bậc, nhưng Lưu Đạo Nam so với anh lại có tính cẩn thận, kín kẽ hơn.
“Tốt quá, cậu ký vào đây, sau đó tớ sẽ phái người đi triển khai kế hoạch này.” Lưu Đạo Nam chỉ vào chỗ ký tên của văn kiện.
Vô thức rút ra bút máy Montblanc trước ngực, Nhan Lập Khải cũng không dài dòng kí tên.
Chăm chú nhìn vào chữ ký rồng bay phượng múa trong văn kiện, Lưu Đạo Nam hài long gật đầu, “Rất tốt, sắp tới tớ sẽ thông tri cho các ngành liên quan của hai công ty cùng họp, thảo luận vấn đề công việc.”
“Có gì muốn nói với tớ nữa không.” Nhan Lập Khải ngoài cười nhưng trong không cười, thanh âm trầm thấp đi nhiều, ít đi hăng hái thường ngày.
Cẩn thận cất văn kiện, Lưu Đạo Nam ngẩng đầu lên xem xét anh.
“Cậu có khỏe không?” Vấn đề này không thể không hỏi.
Vì người anh em kết nghĩa này của anh thoạt nhìn có điểm không thích hợp, hơn nữa, trước khi bước vào phòng làm việc, Du thư ký đã hướng anh tố khổ, ông chủ cô gần đây, hỉ nộ bất thườn, giống như ăn phải thuốc nổ, ngay cả cô là thư ký lâu năm, cũng thường bị anh nổ cho thương tích đầy mình.
“Tớ rất khỏe.” Nhan Lập Khải thuận miệng đáp. “Có vấn đề gì không?”
“Cậu thật không có chuyện gì chứ?” Lưu Đạo Nam không tin cho lắm, “Cậu xem chừng có chút hồn vía trên mây, giống như… có tâm sự gì.”
“Hồn vía trên mây? Tâm sự?” Nhan Lập Khải cười khẽ đáp lời, “Cậu uống lộn thuốc hả? Lại bày đặt nói mấy từ này? Có phải xem phim thần tượng nhiều quá? Hay là…” Anh nghiêng người về phía trước, nheo mắt nghiên cứu người anh em tốt, “Hay là cậu… có bạn gái rồi?” Vừa nói, vừa cố tình lấy khuỷu tay chọc anh.
“Tớ… “Gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên, Lưu Đạo Nam khẽ thì thào, “Bạn gái gì đâu. Vừa tìm cơ hội làm quen thôi. “
“Tìm cơ hội. Chẳng lẽ, cậu nhắm trúng mục tiêu rồi sao ? “
“Nói gì vậy. “Lưu Đạo Nam giả bộ hời hợt, trước mắt mọi chuyện chưa đâu với đâu, mặt cũng chưa gặp, anh không muốn ai ai cũng biết. “Chẳng qua là gặp mặt ăn bữa cơm, làm quen một chút thôi mà. “
“Xem mắt thì nói là xem mắt, việc gì mà phải nói dài dòng thế làm gì ? Cũng đâu phải lần đầu đâu. “Mặc dù Lưu gia thường xuyên sắp xếp cho Lưu Đạo Nam đi xem mắt, Nhan Lập Khải vẫn rất tò mò. “Nói nghe một chút, lần này lại là thiên kim nhà ai thế ? “
“A ! Thật ra thì cậu cũng biết đấy. “Lưu Đạo Nam cười hì hì, cố ý úp úp mở mở.
“Nói đi, đừng có giống đàn bà con gái ưỡn ẹo thế chứ.” Càng vậy, Nhan Lập Khải càng tò mò, không nhịn được thúc giục tên anh em tốt này.
“Được rồi, tớ nói là được chứ gì.” Lưu Đạo Nam vui vẻ nói, “Cậu còn nhớ lần trước ở hôn lễ của Đinh Vũ Thiến và Diêm Trọng Uy không?”
“Dĩ nhiên nhớ.” Nói gì thì nói, anh cũng là phù rể, không có lý nào lại quên.
“Như vậy cậu còn nhớ phù dâu chứ?”
“Phù dâu?” Nghe vậy, Nhan Lập Khải dần dần cười không nổi, trong lòng xẹt qua một tia bất an. “Phù dâu cũng có hai người, cậu là nói…”
Lưu Đạo Nam cố làm ra vẻ thần bí, “Cậu thử nói xem.”
“Ê, cậu.” Nhan Lập Khải mau phát điên.
“Hai chọn một có khó lắm đâu.” Lưu Đạo Nam gợi ý, “Cậu cảm thấy trong hai người đó ai đẹp hơn.”
Ai đẹp hơn?
Đây đúng là nói nhảm.
Một người là bạn học của cô dâu, một người khác chính là Đinh Vũ Khiết, bạn học của cô dâu cùng lắm chỉ chiếm 60 phần trăm.
“Thật là cô ấy?” Nhan Lập Khải không thể tin được cũng không muốn tin Tiểu Khiết của anh lại muốn cùng tiểu tử này xem mắt?
“Chính là cô ấy. Nhan Lập Khải đối với mỹ nữ có trí nhớ rất tốt, huống chi hai nhà Nhan, Đinh suýt nữa thì làm thông gia, Lưu Đạo Nam thừa tin tưởng anh quen biết Đinh Vũ Khiết.
“Cho nên… “Nhan Lập Khải hơi sửng sốt, cố gắng đè ý nghĩ muốn bứt tóc xuống.
“Thật ra thì hôm nay tớ đến bàn với cậu chuyện hợp tác, đồng thời còn muốn hỏi cậu nhận xét của cậu về Đinh Vũ Khiết. “Lưu Đạo Nam gãi đầu, “Nghe nói cô ấy hợp tác cùng tập đoàn Hướng Vinh của cậu, tớ nghĩ bình thường cậu cũng có tiếp xúc với cô ấy, cho nên đặc biệt đến hỏi thăm tình hình cô ấy một chút. “
Nghe vậy, Nhan Lập Khải không khỏi nhíu mày, ánh mắt có vẻ thêm thâm trầm u ám.
Cùng Vũ Khiết chia tay, là quyết định của anh, nhưng mà đoạn thời gian này, anh lại bị vây hãm trong mất mát nghiêm trọng. Anh vô cùng tưởng niệm thời gian chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể thấy Vũ Khiết của anh, biết bao lần anh cầm điện thoại lên, quyết tâm quay số cho cô, cuối cùng lại bị sự thực chia tay, lại nhịn xuống.
Vì sao ?
Đối với anh mà nói, chia tay là chuyện thường như cơm bữa, cho tới bây giờ chưa có người phụ nữ nào, sau khi chia tay, còn khiến anh nóng ruột nóng gan như vậy. Chẳng lẽ là bởi thời gian hai người qua lại lâu nhất, đột nhiên tách ra khiến anh chưa kịp thích ứng ?
Có lẽ vậy đi ! Bằng không vì lý do gì mà anh vẫn chưa thể dứt bỏ được ?
Tâm phiền ý loạn, tâm tính anh trở nên âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, có lúc lại hoảng hoảng hốt hốt, không có cách nào tập trung được tinh thần, chẳng qua là sĩ diện, anh sẽ không bao giờ thừa nhận sự thật này trước mặt kẻ khác
Bởi vì liên quan đến phụ nữ, khiến Nhan Lập Khải thất hồn lạc phách ?
Ha ha, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao, không những khiến cho mọi người cười rớt răng hàm, mà Nhan Lập Khải cũng chẳng cần lăn lộn ngoài xã hội nữa. ( bệnh sĩ chết trước bệnh tim.)
Cố tình ở thời điểm bấp bênh này, chính miệng Lưu Đạo Nam lại nói cho anh biết tin dữ anh muốn cùng Vũ Khiết xem mặt. Không cần nghi ngờ, đây chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, họa vô đơn chí, anh còn chưa tìm được cách quên được cô, anh em kết bái của anh lại còn đang sốt ruột tìm cách nhúng chàm người phụ nữ của anh.
Người phụ nữ của anh ?
Hai người đã chia tay, cô đã sớm không còn là người của anh, anh sao còn bá đạo như vậy, chiếm giữ lấy cô ? Hơn nữa, anh cùng cô chia tay, mục đích không phải là hi vọng cô có thể gả cho một người đàn ông tốt sao, bây giờ Lưu Đạo Nam là ứng cử viên tốt như thế, đang ở trước mắt cô, anh phải vui vẻ chúc phúc cho hai người chứ ?
Ừ, anh tốt nhất nên thành toàn cho chuyện vui của hai người.
Nhưng mà….
Nghĩ tới cảnh Vũ Khiết cùng Lưu Đạo Nam anh anh em em, ôm hôn thắm thiết, anh bắt đầu đứng ngồi không yên, lại nghĩ đến cảnh hai người như cá với nước, thân thể dính nhau một chỗ, ngực anh không hiểu sao co rút từng trận.
Mỹ lệ, mềm mại của cô vốn nên thuộc về anh….
Trời ơi ! Anh nghĩ đi đâu thế này ?
Miễn cưỡng áp chế chua xót trong lồng ngực, anh cố gắng lái suy nghĩ mình về con đường suy nghĩ.
Lưu Đạo Nam là người tốt tuyệt đối sẽ vạn phần thương yêu Vũ Khiết, cho cô hạnh phúc vô tận, giao Vũ Khiết cho Lưu Đạo Nam, lẽ ra anh yên tâm mới đúng. Nếu là vì hạnh phúc của cô, cho dù không đành lòng cũng không phải nhịn lại.
Nghĩ đến điều này, Nhan Lập Khải dần dần tỉnh táo lại.
“Cậu muốn biết cái gì ? “Giúp người thì giúp cho trót, tâm ý đã quyết, vậy anh cũng nên giúp Lưu Đạo Nam đến nơi đến chốn, theo đuổi thành công Vũ Khiết.
“Cậu thấy tính cách cô ấy thế nào ? “Trừ vẻ xinh đẹp bên ngoài, tính cách vẫn là trọng yếu, dĩ nhiên Lưu Đạo Nam sẽ không quên tiền đề này.
“Tính cách cô ấy xem như không tồi. “Nhan Lập Khải giả vờ suy tư, giả bộ không quen biết lắm, “Thiện lương, hoạt bát, hòa hợp, nhiệt tình giúp đỡ mọi người… “
“Có phải rất kiêu căng hay không ? “Nói gì thì nói, Đinh nhị tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, kiêu căng bây giờ là bệnh chung của các tiểu thư.
“Dĩ nhiên là không rồi. “Nhan Lập Khải lắc đầu phản đối, “Cô ấy rất dễ chịu, sẽ không làm khó người khác. “Vừa nói, đầu không ngừng liệt kê ra những ưu điểm của Vũ Khiết.
Nghe vậy, hứng thú của Lưu Đạo Nam càng tăng cao.
“Thế bình thường cô ấy thường thích làm cái gì ? “Cái này, anh phải hỏi cho rõ ràng, đến khi nói chuyện phiếm, mới có thể hợp ý
QUAY LẠI“Là ai ? “Mặc dù không chút hứng thú, nhưng hỏi một câu cho an toàn, nếu đối tượng là loại đầu heo não lợn, vậy thì không dám nói tái kiến.
“Con nhớ rõ Lưu Đạo Nam chứ ? “Ông cố gắng gợi lại trí nhớ cô, “Chính là ngày chị cả con kết hôn, là một trong hai phù rể. “
Vốn là ngày đó, ông muốn giới thiệu cho hai người quen biết, không may, chả thấy tăm hơi Vũ Khiết đâu, để cho ông tìm mỏi cả mắt, chỉ đành an bài cho hai người gặp mặt bữa khác.
Dĩ nhiên ông không biết được con gái bảo bối của mình đang nấp ở nơi nào đó khóc nức nở.
“Phù rể không phải có hai người sao ? “Vũ Du nghiêng đầu, “Một là Lưu Đạo Nam, người còn lại là Nhan Lập Khải! “
Nghe được ba chữ Nhan Lập Khải, tim Vũ Khiết bất giác nhảy một cái, giống như làm sai chuyện gì, nội tâm luống cuống.
“Dù sao không phải là Nhan Lập Khải là được rồi. “Vũ Du chỉ ra trọng điểm.
“Chị…cũng không để ý… “Vũ Khiết chỉ đành giả ngu.
“Không sao, gặp mặt liền biết. “Đinh Bá Thực xua tay, “Lưu Đạo Nam dáng dấp không tệ, gia thế lại tốt, bản tính thành thực đứng đắn, đảm bảo không làm con thất vọng. “
Đinh Bá Thực giống như đang quảng cáo sản phẩm, cam đoan chất lượng với con gái.
“Đúng đó ! Đúng đó ! Đàn ông thành thực mới tốt, giống cái tên hoa tâm củ cải họ Nhan kia, tránh xa cho an toàn. “Vũ Du phát biểu ý kiến.
“Đúng rồi, đàn ông lăng nhăng không tốt, sau này chỉ lo bắt kẻ thông dâm, phiền mà chết ! “Đinh mẫu gia nhập tập đoàn tiếp thị.
Nghe vậy, nội tâm Vũ Khiết chua xót.
Cô không chỉ coi trọng gã hoa tâm củ cải kia, mà còn yêu thảm anh. Người ta vẫn lưu luyến bụi hoa, nửa điểm cũng không đem cô để trong lòng.
Haizz, dù sao hai người đường ai nấy đi, cô còn vương vấn làm gì ?
Đã một tháng từ sau khi trở về từ đảo Guam, một cuộc điện thoại cho nhau cũng không có, lại cũng chưa từng gặp mặt, tất cả cũng đã kết thúc.
Nếu kết thúc, vì sao cô còn không dứt được ?
Đối mặt với vấn đề tình cảm nan giải, đáp án của cô chỉ là cười khổ.
**
Phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Hướng Vinh.
“Ê, cậu làm sao thế?” Lưu Đạo Nam gọi Nhan Lập Khải đang ngồi thu lu trong góc, thế nhưng phát hiện anh không phản ứng. “Lập Khải!” Lại kêu thêm một tiếng, thuận tiện lấy tay lắc anh.
“Chuyện gì?” Lần này, Nhan Lập Khải thật vất vả phục hồi tinh thần.
“Cậu có nghe tớ nói gì không?” Lưu Đạo Nam cau mày hỏi anh.
“Dĩ nhiên là có.”
Có mới lạ.
“Vậy cậu thấy thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Chương 5 .2
“Cậu thấy chưa, một lời tớ nói cậu cũng chưa có nghe được đi.” Chứng kiến phản ứng của anh, Lưu Đạo Nam không khỏi thở dài, đành thuật lại lời mình vừa nói. “Tớ nói, cậu thấy dự án hợp tác tớ vừa đề cập thế nào? Có chỗ nào cần sửa chữa không?”
Bất đồng với Nhan Lập Khải, phong lưu phóng khoáng, Lưu Đạo Nam là một quân tử khiêm tốn lễ độ, không những làm người thành thực, còn rất kiên nhẫn, chỉ tiếc gặp mặt con gái, lại ghét bỏ anh chất phác, khăng khăng cho rằng anh là người bắt bẻ, soi mói, cho nên đến giờ anh vẫn chưa tìm được bạn gái.
Bởi vì Nhan, Lưu hai nhà là chỗ quen biết lâu đời, từ nhỏ họ đã chung một chỗ, bây giờ mỗi người đều tiếp nhận sự nghiệp của gia đình, vẫn quan hệ rất thân thiết, trong công việc thường xuyên hợp tác.
“Rất tốt, cứ theo ý cậu mà làm.” Nhan Lập Khải trước nay vẫn luôn tín nhiệm người anh em kết nghĩa này. Bàn về mưu lược, anh có lẽ cao hơn một bậc, nhưng Lưu Đạo Nam so với anh lại có tính cẩn thận, kín kẽ hơn.
“Tốt quá, cậu ký vào đây, sau đó tớ sẽ phái người đi triển khai kế hoạch này.” Lưu Đạo Nam chỉ vào chỗ ký tên của văn kiện.
Vô thức rút ra bút máy Montblanc trước ngực, Nhan Lập Khải cũng không dài dòng kí tên.
Chăm chú nhìn vào chữ ký rồng bay phượng múa trong văn kiện, Lưu Đạo Nam hài long gật đầu, “Rất tốt, sắp tới tớ sẽ thông tri cho các ngành liên quan của hai công ty cùng họp, thảo luận vấn đề công việc.”
“Có gì muốn nói với tớ nữa không.” Nhan Lập Khải ngoài cười nhưng trong không cười, thanh âm trầm thấp đi nhiều, ít đi hăng hái thường ngày.
Cẩn thận cất văn kiện, Lưu Đạo Nam ngẩng đầu lên xem xét anh.
“Cậu có khỏe không?” Vấn đề này không thể không hỏi.
Vì người anh em kết nghĩa này của anh thoạt nhìn có điểm không thích hợp, hơn nữa, trước khi bước vào phòng làm việc, Du thư ký đã hướng anh tố khổ, ông chủ cô gần đây, hỉ nộ bất thườn, giống như ăn phải thuốc nổ, ngay cả cô là thư ký lâu năm, cũng thường bị anh nổ cho thương tích đầy mình.
“Tớ rất khỏe.” Nhan Lập Khải thuận miệng đáp. “Có vấn đề gì không?”
“Cậu thật không có chuyện gì chứ?” Lưu Đạo Nam không tin cho lắm, “Cậu xem chừng có chút hồn vía trên mây, giống như… có tâm sự gì.”
“Hồn vía trên mây? Tâm sự?” Nhan Lập Khải cười khẽ đáp lời, “Cậu uống lộn thuốc hả? Lại bày đặt nói mấy từ này? Có phải xem phim thần tượng nhiều quá? Hay là…” Anh nghiêng người về phía trước, nheo mắt nghiên cứu người anh em tốt, “Hay là cậu… có bạn gái rồi?” Vừa nói, vừa cố tình lấy khuỷu tay chọc anh.
“Tớ… “Gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên, Lưu Đạo Nam khẽ thì thào, “Bạn gái gì đâu. Vừa tìm cơ hội làm quen thôi. “
“Tìm cơ hội. Chẳng lẽ, cậu nhắm trúng mục tiêu rồi sao ? “
“Nói gì vậy. “Lưu Đạo Nam giả bộ hời hợt, trước mắt mọi chuyện chưa đâu với đâu, mặt cũng chưa gặp, anh không muốn ai ai cũng biết. “Chẳng qua là gặp mặt ăn bữa cơm, làm quen một chút thôi mà. “
“Xem mắt thì nói là xem mắt, việc gì mà phải nói dài dòng thế làm gì ? Cũng đâu phải lần đầu đâu. “Mặc dù Lưu gia thường xuyên sắp xếp cho Lưu Đạo Nam đi xem mắt, Nhan Lập Khải vẫn rất tò mò. “Nói nghe một chút, lần này lại là thiên kim nhà ai thế ? “
“A ! Thật ra thì cậu cũng biết đấy. “Lưu Đạo Nam cười hì hì, cố ý úp úp mở mở.
“Nói đi, đừng có giống đàn bà con gái ưỡn ẹo thế chứ.” Càng vậy, Nhan Lập Khải càng tò mò, không nhịn được thúc giục tên anh em tốt này.
“Được rồi, tớ nói là được chứ gì.” Lưu Đạo Nam vui vẻ nói, “Cậu còn nhớ lần trước ở hôn lễ của Đinh Vũ Thiến và Diêm Trọng Uy không?”
“Dĩ nhiên nhớ.” Nói gì thì nói, anh cũng là phù rể, không có lý nào lại quên.
“Như vậy cậu còn nhớ phù dâu chứ?”
“Phù dâu?” Nghe vậy, Nhan Lập Khải dần dần cười không nổi, trong lòng xẹt qua một tia bất an. “Phù dâu cũng có hai người, cậu là nói…”
Lưu Đạo Nam cố làm ra vẻ thần bí, “Cậu thử nói xem.”
“Ê, cậu.” Nhan Lập Khải mau phát điên.
“Hai chọn một có khó lắm đâu.” Lưu Đạo Nam gợi ý, “Cậu cảm thấy trong hai người đó ai đẹp hơn.”
Ai đẹp hơn?
Đây đúng là nói nhảm.
Một người là bạn học của cô dâu, một người khác chính là Đinh Vũ Khiết, bạn học của cô dâu cùng lắm chỉ chiếm 60 phần trăm.
“Thật là cô ấy?” Nhan Lập Khải không thể tin được cũng không muốn tin Tiểu Khiết của anh lại muốn cùng tiểu tử này xem mắt?
“Chính là cô ấy. Nhan Lập Khải đối với mỹ nữ có trí nhớ rất tốt, huống chi hai nhà Nhan, Đinh suýt nữa thì làm thông gia, Lưu Đạo Nam thừa tin tưởng anh quen biết Đinh Vũ Khiết.
“Cho nên… “Nhan Lập Khải hơi sửng sốt, cố gắng đè ý nghĩ muốn bứt tóc xuống.
“Thật ra thì hôm nay tớ đến bàn với cậu chuyện hợp tác, đồng thời còn muốn hỏi cậu nhận xét của cậu về Đinh Vũ Khiết. “Lưu Đạo Nam gãi đầu, “Nghe nói cô ấy hợp tác cùng tập đoàn Hướng Vinh của cậu, tớ nghĩ bình thường cậu cũng có tiếp xúc với cô ấy, cho nên đặc biệt đến hỏi thăm tình hình cô ấy một chút. “
Nghe vậy, Nhan Lập Khải không khỏi nhíu mày, ánh mắt có vẻ thêm thâm trầm u ám.
Cùng Vũ Khiết chia tay, là quyết định của anh, nhưng mà đoạn thời gian này, anh lại bị vây hãm trong mất mát nghiêm trọng. Anh vô cùng tưởng niệm thời gian chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể thấy Vũ Khiết của anh, biết bao lần anh cầm điện thoại lên, quyết tâm quay số cho cô, cuối cùng lại bị sự thực chia tay, lại nhịn xuống.
Vì sao ?
Đối với anh mà nói, chia tay là chuyện thường như cơm bữa, cho tới bây giờ chưa có người phụ nữ nào, sau khi chia tay, còn khiến anh nóng ruột nóng gan như vậy. Chẳng lẽ là bởi thời gian hai người qua lại lâu nhất, đột nhiên tách ra khiến anh chưa kịp thích ứng ?
Có lẽ vậy đi ! Bằng không vì lý do gì mà anh vẫn chưa thể dứt bỏ được ?
Tâm phiền ý loạn, tâm tính anh trở nên âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, có lúc lại hoảng hoảng hốt hốt, không có cách nào tập trung được tinh thần, chẳng qua là sĩ diện, anh sẽ không bao giờ thừa nhận sự thật này trước mặt kẻ khác
Bởi vì liên quan đến phụ nữ, khiến Nhan Lập Khải thất hồn lạc phách ?
Ha ha, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao, không những khiến cho mọi người cười rớt răng hàm, mà Nhan Lập Khải cũng chẳng cần lăn lộn ngoài xã hội nữa. ( bệnh sĩ chết trước bệnh tim.)
Cố tình ở thời điểm bấp bênh này, chính miệng Lưu Đạo Nam lại nói cho anh biết tin dữ anh muốn cùng Vũ Khiết xem mặt. Không cần nghi ngờ, đây chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, họa vô đơn chí, anh còn chưa tìm được cách quên được cô, anh em kết bái của anh lại còn đang sốt ruột tìm cách nhúng chàm người phụ nữ của anh.
Người phụ nữ của anh ?
Hai người đã chia tay, cô đã sớm không còn là người của anh, anh sao còn bá đạo như vậy, chiếm giữ lấy cô ? Hơn nữa, anh cùng cô chia tay, mục đích không phải là hi vọng cô có thể gả cho một người đàn ông tốt sao, bây giờ Lưu Đạo Nam là ứng cử viên tốt như thế, đang ở trước mắt cô, anh phải vui vẻ chúc phúc cho hai người chứ ?
Ừ, anh tốt nhất nên thành toàn cho chuyện vui của hai người.
Nhưng mà….
Nghĩ tới cảnh Vũ Khiết cùng Lưu Đạo Nam anh anh em em, ôm hôn thắm thiết, anh bắt đầu đứng ngồi không yên, lại nghĩ đến cảnh hai người như cá với nước, thân thể dính nhau một chỗ, ngực anh không hiểu sao co rút từng trận.
Mỹ lệ, mềm mại của cô vốn nên thuộc về anh….
Trời ơi ! Anh nghĩ đi đâu thế này ?
Miễn cưỡng áp chế chua xót trong lồng ngực, anh cố gắng lái suy nghĩ mình về con đường suy nghĩ.
Lưu Đạo Nam là người tốt tuyệt đối sẽ vạn phần thương yêu Vũ Khiết, cho cô hạnh phúc vô tận, giao Vũ Khiết cho Lưu Đạo Nam, lẽ ra anh yên tâm mới đúng. Nếu là vì hạnh phúc của cô, cho dù không đành lòng cũng không phải nhịn lại.
Nghĩ đến điều này, Nhan Lập Khải dần dần tỉnh táo lại.
“Cậu muốn biết cái gì ? “Giúp người thì giúp cho trót, tâm ý đã quyết, vậy anh cũng nên giúp Lưu Đạo Nam đến nơi đến chốn, theo đuổi thành công Vũ Khiết.
“Cậu thấy tính cách cô ấy thế nào ? “Trừ vẻ xinh đẹp bên ngoài, tính cách vẫn là trọng yếu, dĩ nhiên Lưu Đạo Nam sẽ không quên tiền đề này.
“Tính cách cô ấy xem như không tồi. “Nhan Lập Khải giả vờ suy tư, giả bộ không quen biết lắm, “Thiện lương, hoạt bát, hòa hợp, nhiệt tình giúp đỡ mọi người… “
“Có phải rất kiêu căng hay không ? “Nói gì thì nói, Đinh nhị tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, kiêu căng bây giờ là bệnh chung của các tiểu thư.
“Dĩ nhiên là không rồi. “Nhan Lập Khải lắc đầu phản đối, “Cô ấy rất dễ chịu, sẽ không làm khó người khác. “Vừa nói, đầu không ngừng liệt kê ra những ưu điểm của Vũ Khiết.
Nghe vậy, hứng thú của Lưu Đạo Nam càng tăng cao.
“Thế bình thường cô ấy thường thích làm cái gì ? “Cái này, anh phải hỏi cho rõ ràng, đến khi nói chuyện phiếm, mới có thể hợp ý
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1055/5109