Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full
Lượt xem : |
óa."
Sở Thiệu Thiên ha ha cười không ngừng, "Thím Trương mỗi lần làm điểm tâm cũng thích làm rất khoa trương, ăn lâu dạ dày ông cũng mau bị hỏng, may là có cháu dâu hiểu được dạ dày ông già ta đây, ha ha ha. . . . . ."
"Ba, ba uống sữa tươi đi. . . . . ." Hà Thụy Khải khéo léo đem đem ly sữa đến trước mặt Sở Dực Nghiêu, "Cô giáo ở nhà trẻ của con nói, uống nhiều sữa tươi có thể giúp thân thể cao lớn khỏe mạnh a."
Nhìn bộ dáng khả ái của cậu bé, Sở Dực Nghiêu phát hiện mình càng ngày càng mãnh liệt yêu thích đứa nhỏ này. Nếu như Thụy Khải là con trai ruột của anh thì thật là tốt biết bao, anh mỉm cười vui vẻ nói với cậu bé, "Thụy Khải thật biết nghe lời!"
"Dực Nghiêu, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết hôn của cháu, cháu chuẩn bị đưa vợ cháu đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?"
"Hưởng tuần trăng mật?" Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời kêu khẽ một tiếng.
Sở Thiệu Thiên nghiêm mặt nhìn hai người, "Người trẻ tuổi bây giờ không phải là rất thích hưởng thụ sao? Hai người các cháu bỏ qua nhiều năm như vậy, hiện tại không dễ dàng mới gặp lại nhau, đương nhiên là phải đi, bồi dưỡng tình cảm, thật tốt. . . . . ."
"Nhưng ông nội. . . . . . Cháu còn có rất nhiều công việc. . . . . ."
"Đúng nha, ông nội, cháu cũng có rất nhiều việc. . . . . ."
"Bang!" Đang lúc hai người muốn cự tuyệt, hai tờ vé máy bay ném tới trước mặt của bọn họ, "Ông đã thay các cháu quyết định đi Hawai, đây là vé máy bay, xế chiều hôm nay máy bay cất cánh, hai người các cháu ăn điểm tâm xong liền đi chuẩn bị một chút, ông sẽ giúp các cháu trông Thụy Khải, hơn nữa ông muốn nhân lúc các cháu không có ở đây ông có thể bồi dưỡng tình cảm với chắt trai."
Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời nhìn nhau một cái, cô liều mạng nháy mắt với anh, ý bảo anh mau cự tuyệt, mà Sở Dực Nghiêu là gương mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Ông nội, những chuyện này sao ông không báo trước cho cháu biết?"
"Tại sao phải thông báo? Chuyện của khách sạn ông sẽ tìm người giúp cháu quản lý. Cháu có thấy ai vừa mới kết hôn đã lập tức vùi đầu vào công việc không? Làm người không có sở thích gì sao?"
"Không phải vậy đâu ông nội. . . . . ." Hà Văn Tĩnh vội vàng chen lời nói: "Dực Nghiêu hiện tại mới vừa tiếp quản khách sạn không bao lâu, cháu tin rằng anh ấy nhất định có rất nhiều công việc phải làm, thời gian sau này còn có rất nhiều, không bằng chờ anh ấy hết bận, công việc ổn định rồi sau lại đi hưởng tuần trăng mật cũng được mà."
Nói giỡn, muốn cô và Sở Dực Nghiêu đơn độc ở cùng nhau vậy chẳng phải là muốn mạng của cô sao? Huống chi kể từ sau khi Thụy Khải ra đời, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng rời xa con trai, hiện tại ông cụ đột nhiên buông lời muốn cô đi hưởng tuần trăng mật, còn nói muốn giúp đỡ cô chăm sóc Thụy Khải, rõ ràng là tính toán muốn mẹ con cô chia lìa.
"Thế nào? Các cháu không thích Hawai à?" Thấy cô biểu tình kháng cự, Sở Thiệu Thiên không khỏi lạnh mặt.
"Dĩ nhiên không phải!" Hà Văn Tĩnh lập tức lắc đầu một cái.
"Vậy tại sao không đi?" Âm thanh uy nghiêm lần nữa vang dội cả phòng ăn.
"Không phải là không đi, mà là. . . . . ." Mặt cô khổ sở, nhớ tới gần đây bà cần phải làm phẫu thuật, nếu như cô không ở bên cạnh bà, không biết không có cô chăm sóc bà có ổn không nữa. Muốn cô đi du lịch vào lúc này, như vậy chẳng phải là sẽ làm hại cô phải lo lắng thêm sao?
"Nếu không phải là không thích, như vậy buổi chiều các cháu liền đi máy bay tới Hawai cho ông." Sở Thiệu Thiên bày ra bộ dáng không cho người phản kháng bá đạo nói.
"Nhưng. . . . . ."
"Văn Tĩnh, nếu ông nội cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho chúng ta, chúng ta sẽ tuân theo sắp xếp của ông."
Sở Dực Nghiêu nhìn Hà Văn Tĩnh lắc đầu một cái, ý bảo cô không cần nói thêm nữa, anh hiểu rất rõ tính khí ông nội mình, chuyện gì một khi ông đã quyết định, cho dù có mười đầu bò kéo cũng không lại.
Hà Văn Tĩnh đột nhiên trợn mắt nhìn anh chằm chằm, hơn nữa còn dùng khẩu hình khẽ nguyền rủa anh một tiếng, Sở Dực Nghiêu làm bộ không thấy, cúi đầu, tiếp tục ăn bữa ăn sáng, "Ừ, bữa sáng hôm nay mùi vị cũng không tệ lắm. . . . . ."
*
"Sở Dực Nghiêu, tốt nhất không nên nói với tôi là anh tính toán dùng loại phương thức này giết thời gian nha?"
Trước mắt, bọn họ đang ở tên một chiếc du thuyền sang trọng, kể từ sau khi tới Hawai, Sở Dực Nghiêu cả ngày mang theo máy tính xách tay bận rộn với công việc, hiển nhiên coi cô như người tàng hình, không thèm để ý tới.
Không chút để ý, Sở Dực Nghiêu rốt cuộc đem tầm mắt từ màn hình laptop dời đến trên mặt của cô, " Không thể được sao?"
"Dĩ nhiên không có gì không thể, chẳng qua từ lúc tôi và anh kết hôn cho tới bây giờ cũng không nói qua tôi phải cùng anh ra ngoài đi du lịch. . . . . ."
"Tôi cũng vậy, không muốn đi du lịch." Anh ưu nhã khoanh hai tay lại, "Đây là ý của ông nội."
"Vậy tại sao lúc ấy anh không phản kháng?"
"Tôi có phản kháng!" Anh nhún nhún vai.
"Hiển nhiên anh phản kháng không thành công."
"Cô nên hiểu ông nội tôi là người như thế nào." Sở Dực Nghiêu liếc xéo nửa bên mặt của cô, dưới ánh mặt trời, cô lại xinh đẹp mê người, khiến cho anh không tự chủ được sinh ra một cỗ kích động, muốn đem cô ôm vào trong lòng, gặm cắn một phen.
Nhưng rất nhanh, anh liền bỏ đi cái ý nghĩ này, cũng khẽ nguyền rủa chính mình, gần đây nhất định là trúng tà, "Nếu như phản kháng có hiệu quả, tôi nghĩ hiện tại giữa chúng ta cũng sẽ không có cuộc hôn nhân này, đây tất cả đều do trò đùa ác của cô ban tặng, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ý của anh muốn nói là vì chuyện đó cho nên muốn tôi cùng anh - cái người không có tình thú này kết hôn, còn phải chịu đựng cái mặt lạnh chết người của anh; còn phải cùng anh hưởng tuần trăng mật ở địa phương quỷ quái này; còn phải cùng anh cùng nhau nói dối; còn phải diễn kịch vợ chồng thân ái cùng anh trước mặt mọi người, đây tất cả, đều là do Hà Văn Tĩnh tôi tự tìm?"
Sở Dực Nghiêu ưu nhã vòng chắc hai cánh tay gật đầu, cho cô một nụ cười khen chê không rõ, "Xem ra cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi.."
"Anh. . . . . ." Cô tức giận chạy tới trước mặt anh một tay không khách khí đóng lại máy vi tính của anh, "Sở Dực Nghiêu, chẳng lẽ anh dám nói đi đến cuộc hôn nhân quái quỷ này, anh một chút trách nhiệm đều không có sao?" Anh nhíu mày, tựa hồ đang chờ cô nói tiếp.
"Nếu như anh không phải là người đàn ông nhỏ mọn khai trừ tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi sẽ không bị thất nghiệp; nếu như mà tôi không thất nghiệp, vậy tôi cũng sẽ không chán ghét anh; nếu như mà tôi không ghét anh, như vậy tôi sẽ không cố ý chỉnh anh ở bệnh viện; nếu như mà tôi không cố ý chỉnh anh, như vậy mọi việc cũng sẽ không xảy ra, cho nên nói. . . . . ." Cô đột nhiên chỉ vào trán anh tức giận đằng đằng nhìn anh, " Đầu sỏ gây nên chuyện này chính là anh, tên khốn kiếp này!"
"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?" Anh không khách khí đẩy ngón tay đang chỉ trên trán anh ra, "Tránh ra, tôi muốn làm việc." Đồng thời cũng tránh đi cô gái có sức hấp dẫn không giải thích được đối với mình này.
"Tại sao anh nói tránh ra thì tôi phải ngoan ngoãn tránh ra?"
"Chỉ bằng ở giữa hai người chúng ta tôi là ông chủ."
Cô cường điệu cười to ba tiếng, "Được rồi, anh đã luôn miệng nói anh là ông chủ, như vậy tôi cùng anh tới địa phương quái quỷ này hưởng tuần trăng mật, có phải anh cũng nên trả tiền làm thêm giờ cho tôi hay không?"
Sở Dực Nghiêu đột nhiên không vui nheo mắt, nhìn cô chằm chằm, "Cô ở trước mặt tôi nhất định phải biểu hiện ra là mình rất hám tiền sao?"
"Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, đây chính là đạo lý xưa nay không đổi."
"Cô đã yêu tiền như vậy, vậy tại sao cô lại đem sổ tiết kiệm chị tôi đưa cho cô trả lại cho tôi?" Nhớ hôm trước, lúc mới vừa lên máy bay, cô đột nhiên đưa cho hắn một lá thư, còn tưởng rằng người phụ nữ này lại muốn xin cái gì, kết quả là sau khi anh mở lá thư ra, đó là một quyển sổ tiết kiệm, nhìn tên phía trên, viết là chị của anh - Sở Dực Hàm, hơn nữa số tiền là ba chục triệu.
"Đó. . . . . . Đó không phải là tiền tôi nên lấy, anh phải biết, làm người phải có nguyên tắc, nên tôi lấy tiền tôi nên lấy, không nên lấy một phân tiền tôi cũng sẽ không cầm; mà tiền làm thêm giờ là tiền tôi nên cầm, cho nên anh phải trả cho tôi!" Trong đầu cô làm sao lại chứa cái lý luận buồn cười như vậy? Anh không để lại dấu vết trợn trắng mắt, có chút không hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này.
Đóng laptop lại, đứng dậy đi ra ngoài, nhân viên công ty đang thảo luận về mấy hợp đồng lớn, anh cần phải thời khắc nắm giữ động tĩnh của phía bên kia.
"Này. . . . . .Anh đi đâu đó?" Hà Văn Tĩnh đứng sau lưng anh kêu to.
"Tôi ra ngoài làm việc, cô không cần đi theo, nếu không tối hôm nay không cho ăn cơm!" Tiếng đóng cửa nặng nề đem cô cùng anh ngăn cách ở hai bên cánh cửa, Hà Văn Tĩnh chống nạnh hầm hừ tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa, người đàn ông đáng chết quả nhiên ghê tởm hết sức.
Cô ở bên trong phòng đi lại mấy vòng, liều mạng suy nghĩ làm thế nào để gạt bỏ cái tên Sở Dực Nghiêu đáng ghét đó, nhưng là suy nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ được một cái diệu kế nào, liền dứt khoát nằm ở trên giường ngủ trưa. Tỉnh dậy, phát hiện Sở Dực Nghiêu còn chưa có trở lại, cô ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài phòng ngủ, vốn định đi tới trên boong thuyền hóng một chút gió biển, không ngờ Sở Dực Nghiêu đã sớm hơn một bước, ngồi ở ghế dài bên trong boong thuyền mà ngơ ngẩn nhìn xem cái gì?
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới, len lén từ sau lưng anh nhìn hình trong tay anh, thì ra là ảnh gia đình, bên trong ảnh là hai vợ chồng, trong ngực còn ôm một đôi song sinh 1 trai 1 gái vô cùng khả ái, một nhà bốn người ngồi chung một chỗ cười rất vui vẻ.
"Oa, khuôn mặt người đàn ông kia cùng anh rất giống nhau. . . . . ." Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến Sở Dực Nghiêu giật mình, anh xoay người, thấy bộ dáng Hà Văn Tĩnh giống như kẻ trộm xuất hiện ở phía sau anh, "Làm sao cô lại ở chỗ này?" Giọng điệu của anh tỏ vẻ không vui nói.
"Tôi vì sao không thể ở chỗ này?" Cô ôm ngực đưa gương mặt sáng ngời đến trước mặt anh, "Tốt nhất không cần nói với tôi, vợ chồng xinh đẹp trong hình kia chính là ba mẹ anh." Nghe đến đó, sắc mặt Sở Dực Nghiêu trong nháy mắt trở nên tối sầm lại, anh im hơi lặng tiếng cúi đầu, cặp mắt mờ mịt nhìn hình trong tay.
"Đúng rồi, lại nói từ khi tôi và anh kết hôn tới nay, cũng chưa có gặp qua cha mẹ anh, chẳng lẽ bọn họ ở nước ngoài không thể trở lại tham gia hôn lễ của anh?" Thế này cô mới ý thức được cuộc hôn nhân này có chỗ hơi không hợp lý, cô chỉ gặp được ông nội và chị gái Sở Dực Nghiêu, còn chưa có gặp qua ba mẹ của anh nữa.
"Qua đời."
"Cái gì?" Hà Văn Tĩnh hơi ngẩn ra.
Sở Dực Nghiêu đột nhiên nâng lên cặp mắt mờ mịt, "Bọn họ đã qua đời vào sáu năm trước!"
Cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, "Ách. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi còn tưởng rằng. . . . . .Xin lỗi. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu không để ý tới biến chuyển trong lúc bất chợt của cô, lấy ra bóp da, anh vừa muốn đem hình đặt về chỗ cũ, không ngờ lúc này gió biển lại nổi lên. Một ngọn sóng biển khổng lồ nhào tới,
QUAY LẠISở Thiệu Thiên ha ha cười không ngừng, "Thím Trương mỗi lần làm điểm tâm cũng thích làm rất khoa trương, ăn lâu dạ dày ông cũng mau bị hỏng, may là có cháu dâu hiểu được dạ dày ông già ta đây, ha ha ha. . . . . ."
"Ba, ba uống sữa tươi đi. . . . . ." Hà Thụy Khải khéo léo đem đem ly sữa đến trước mặt Sở Dực Nghiêu, "Cô giáo ở nhà trẻ của con nói, uống nhiều sữa tươi có thể giúp thân thể cao lớn khỏe mạnh a."
Nhìn bộ dáng khả ái của cậu bé, Sở Dực Nghiêu phát hiện mình càng ngày càng mãnh liệt yêu thích đứa nhỏ này. Nếu như Thụy Khải là con trai ruột của anh thì thật là tốt biết bao, anh mỉm cười vui vẻ nói với cậu bé, "Thụy Khải thật biết nghe lời!"
"Dực Nghiêu, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết hôn của cháu, cháu chuẩn bị đưa vợ cháu đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?"
"Hưởng tuần trăng mật?" Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời kêu khẽ một tiếng.
Sở Thiệu Thiên nghiêm mặt nhìn hai người, "Người trẻ tuổi bây giờ không phải là rất thích hưởng thụ sao? Hai người các cháu bỏ qua nhiều năm như vậy, hiện tại không dễ dàng mới gặp lại nhau, đương nhiên là phải đi, bồi dưỡng tình cảm, thật tốt. . . . . ."
"Nhưng ông nội. . . . . . Cháu còn có rất nhiều công việc. . . . . ."
"Đúng nha, ông nội, cháu cũng có rất nhiều việc. . . . . ."
"Bang!" Đang lúc hai người muốn cự tuyệt, hai tờ vé máy bay ném tới trước mặt của bọn họ, "Ông đã thay các cháu quyết định đi Hawai, đây là vé máy bay, xế chiều hôm nay máy bay cất cánh, hai người các cháu ăn điểm tâm xong liền đi chuẩn bị một chút, ông sẽ giúp các cháu trông Thụy Khải, hơn nữa ông muốn nhân lúc các cháu không có ở đây ông có thể bồi dưỡng tình cảm với chắt trai."
Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời nhìn nhau một cái, cô liều mạng nháy mắt với anh, ý bảo anh mau cự tuyệt, mà Sở Dực Nghiêu là gương mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Ông nội, những chuyện này sao ông không báo trước cho cháu biết?"
"Tại sao phải thông báo? Chuyện của khách sạn ông sẽ tìm người giúp cháu quản lý. Cháu có thấy ai vừa mới kết hôn đã lập tức vùi đầu vào công việc không? Làm người không có sở thích gì sao?"
"Không phải vậy đâu ông nội. . . . . ." Hà Văn Tĩnh vội vàng chen lời nói: "Dực Nghiêu hiện tại mới vừa tiếp quản khách sạn không bao lâu, cháu tin rằng anh ấy nhất định có rất nhiều công việc phải làm, thời gian sau này còn có rất nhiều, không bằng chờ anh ấy hết bận, công việc ổn định rồi sau lại đi hưởng tuần trăng mật cũng được mà."
Nói giỡn, muốn cô và Sở Dực Nghiêu đơn độc ở cùng nhau vậy chẳng phải là muốn mạng của cô sao? Huống chi kể từ sau khi Thụy Khải ra đời, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng rời xa con trai, hiện tại ông cụ đột nhiên buông lời muốn cô đi hưởng tuần trăng mật, còn nói muốn giúp đỡ cô chăm sóc Thụy Khải, rõ ràng là tính toán muốn mẹ con cô chia lìa.
"Thế nào? Các cháu không thích Hawai à?" Thấy cô biểu tình kháng cự, Sở Thiệu Thiên không khỏi lạnh mặt.
"Dĩ nhiên không phải!" Hà Văn Tĩnh lập tức lắc đầu một cái.
"Vậy tại sao không đi?" Âm thanh uy nghiêm lần nữa vang dội cả phòng ăn.
"Không phải là không đi, mà là. . . . . ." Mặt cô khổ sở, nhớ tới gần đây bà cần phải làm phẫu thuật, nếu như cô không ở bên cạnh bà, không biết không có cô chăm sóc bà có ổn không nữa. Muốn cô đi du lịch vào lúc này, như vậy chẳng phải là sẽ làm hại cô phải lo lắng thêm sao?
"Nếu không phải là không thích, như vậy buổi chiều các cháu liền đi máy bay tới Hawai cho ông." Sở Thiệu Thiên bày ra bộ dáng không cho người phản kháng bá đạo nói.
"Nhưng. . . . . ."
"Văn Tĩnh, nếu ông nội cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho chúng ta, chúng ta sẽ tuân theo sắp xếp của ông."
Sở Dực Nghiêu nhìn Hà Văn Tĩnh lắc đầu một cái, ý bảo cô không cần nói thêm nữa, anh hiểu rất rõ tính khí ông nội mình, chuyện gì một khi ông đã quyết định, cho dù có mười đầu bò kéo cũng không lại.
Hà Văn Tĩnh đột nhiên trợn mắt nhìn anh chằm chằm, hơn nữa còn dùng khẩu hình khẽ nguyền rủa anh một tiếng, Sở Dực Nghiêu làm bộ không thấy, cúi đầu, tiếp tục ăn bữa ăn sáng, "Ừ, bữa sáng hôm nay mùi vị cũng không tệ lắm. . . . . ."
*
"Sở Dực Nghiêu, tốt nhất không nên nói với tôi là anh tính toán dùng loại phương thức này giết thời gian nha?"
Trước mắt, bọn họ đang ở tên một chiếc du thuyền sang trọng, kể từ sau khi tới Hawai, Sở Dực Nghiêu cả ngày mang theo máy tính xách tay bận rộn với công việc, hiển nhiên coi cô như người tàng hình, không thèm để ý tới.
Không chút để ý, Sở Dực Nghiêu rốt cuộc đem tầm mắt từ màn hình laptop dời đến trên mặt của cô, " Không thể được sao?"
"Dĩ nhiên không có gì không thể, chẳng qua từ lúc tôi và anh kết hôn cho tới bây giờ cũng không nói qua tôi phải cùng anh ra ngoài đi du lịch. . . . . ."
"Tôi cũng vậy, không muốn đi du lịch." Anh ưu nhã khoanh hai tay lại, "Đây là ý của ông nội."
"Vậy tại sao lúc ấy anh không phản kháng?"
"Tôi có phản kháng!" Anh nhún nhún vai.
"Hiển nhiên anh phản kháng không thành công."
"Cô nên hiểu ông nội tôi là người như thế nào." Sở Dực Nghiêu liếc xéo nửa bên mặt của cô, dưới ánh mặt trời, cô lại xinh đẹp mê người, khiến cho anh không tự chủ được sinh ra một cỗ kích động, muốn đem cô ôm vào trong lòng, gặm cắn một phen.
Nhưng rất nhanh, anh liền bỏ đi cái ý nghĩ này, cũng khẽ nguyền rủa chính mình, gần đây nhất định là trúng tà, "Nếu như phản kháng có hiệu quả, tôi nghĩ hiện tại giữa chúng ta cũng sẽ không có cuộc hôn nhân này, đây tất cả đều do trò đùa ác của cô ban tặng, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ý của anh muốn nói là vì chuyện đó cho nên muốn tôi cùng anh - cái người không có tình thú này kết hôn, còn phải chịu đựng cái mặt lạnh chết người của anh; còn phải cùng anh hưởng tuần trăng mật ở địa phương quỷ quái này; còn phải cùng anh cùng nhau nói dối; còn phải diễn kịch vợ chồng thân ái cùng anh trước mặt mọi người, đây tất cả, đều là do Hà Văn Tĩnh tôi tự tìm?"
Sở Dực Nghiêu ưu nhã vòng chắc hai cánh tay gật đầu, cho cô một nụ cười khen chê không rõ, "Xem ra cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi.."
"Anh. . . . . ." Cô tức giận chạy tới trước mặt anh một tay không khách khí đóng lại máy vi tính của anh, "Sở Dực Nghiêu, chẳng lẽ anh dám nói đi đến cuộc hôn nhân quái quỷ này, anh một chút trách nhiệm đều không có sao?" Anh nhíu mày, tựa hồ đang chờ cô nói tiếp.
"Nếu như anh không phải là người đàn ông nhỏ mọn khai trừ tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi sẽ không bị thất nghiệp; nếu như mà tôi không thất nghiệp, vậy tôi cũng sẽ không chán ghét anh; nếu như mà tôi không ghét anh, như vậy tôi sẽ không cố ý chỉnh anh ở bệnh viện; nếu như mà tôi không cố ý chỉnh anh, như vậy mọi việc cũng sẽ không xảy ra, cho nên nói. . . . . ." Cô đột nhiên chỉ vào trán anh tức giận đằng đằng nhìn anh, " Đầu sỏ gây nên chuyện này chính là anh, tên khốn kiếp này!"
"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?" Anh không khách khí đẩy ngón tay đang chỉ trên trán anh ra, "Tránh ra, tôi muốn làm việc." Đồng thời cũng tránh đi cô gái có sức hấp dẫn không giải thích được đối với mình này.
"Tại sao anh nói tránh ra thì tôi phải ngoan ngoãn tránh ra?"
"Chỉ bằng ở giữa hai người chúng ta tôi là ông chủ."
Cô cường điệu cười to ba tiếng, "Được rồi, anh đã luôn miệng nói anh là ông chủ, như vậy tôi cùng anh tới địa phương quái quỷ này hưởng tuần trăng mật, có phải anh cũng nên trả tiền làm thêm giờ cho tôi hay không?"
Sở Dực Nghiêu đột nhiên không vui nheo mắt, nhìn cô chằm chằm, "Cô ở trước mặt tôi nhất định phải biểu hiện ra là mình rất hám tiền sao?"
"Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, đây chính là đạo lý xưa nay không đổi."
"Cô đã yêu tiền như vậy, vậy tại sao cô lại đem sổ tiết kiệm chị tôi đưa cho cô trả lại cho tôi?" Nhớ hôm trước, lúc mới vừa lên máy bay, cô đột nhiên đưa cho hắn một lá thư, còn tưởng rằng người phụ nữ này lại muốn xin cái gì, kết quả là sau khi anh mở lá thư ra, đó là một quyển sổ tiết kiệm, nhìn tên phía trên, viết là chị của anh - Sở Dực Hàm, hơn nữa số tiền là ba chục triệu.
"Đó. . . . . . Đó không phải là tiền tôi nên lấy, anh phải biết, làm người phải có nguyên tắc, nên tôi lấy tiền tôi nên lấy, không nên lấy một phân tiền tôi cũng sẽ không cầm; mà tiền làm thêm giờ là tiền tôi nên cầm, cho nên anh phải trả cho tôi!" Trong đầu cô làm sao lại chứa cái lý luận buồn cười như vậy? Anh không để lại dấu vết trợn trắng mắt, có chút không hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này.
Đóng laptop lại, đứng dậy đi ra ngoài, nhân viên công ty đang thảo luận về mấy hợp đồng lớn, anh cần phải thời khắc nắm giữ động tĩnh của phía bên kia.
"Này. . . . . .Anh đi đâu đó?" Hà Văn Tĩnh đứng sau lưng anh kêu to.
"Tôi ra ngoài làm việc, cô không cần đi theo, nếu không tối hôm nay không cho ăn cơm!" Tiếng đóng cửa nặng nề đem cô cùng anh ngăn cách ở hai bên cánh cửa, Hà Văn Tĩnh chống nạnh hầm hừ tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa, người đàn ông đáng chết quả nhiên ghê tởm hết sức.
Cô ở bên trong phòng đi lại mấy vòng, liều mạng suy nghĩ làm thế nào để gạt bỏ cái tên Sở Dực Nghiêu đáng ghét đó, nhưng là suy nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ được một cái diệu kế nào, liền dứt khoát nằm ở trên giường ngủ trưa. Tỉnh dậy, phát hiện Sở Dực Nghiêu còn chưa có trở lại, cô ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài phòng ngủ, vốn định đi tới trên boong thuyền hóng một chút gió biển, không ngờ Sở Dực Nghiêu đã sớm hơn một bước, ngồi ở ghế dài bên trong boong thuyền mà ngơ ngẩn nhìn xem cái gì?
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới, len lén từ sau lưng anh nhìn hình trong tay anh, thì ra là ảnh gia đình, bên trong ảnh là hai vợ chồng, trong ngực còn ôm một đôi song sinh 1 trai 1 gái vô cùng khả ái, một nhà bốn người ngồi chung một chỗ cười rất vui vẻ.
"Oa, khuôn mặt người đàn ông kia cùng anh rất giống nhau. . . . . ." Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến Sở Dực Nghiêu giật mình, anh xoay người, thấy bộ dáng Hà Văn Tĩnh giống như kẻ trộm xuất hiện ở phía sau anh, "Làm sao cô lại ở chỗ này?" Giọng điệu của anh tỏ vẻ không vui nói.
"Tôi vì sao không thể ở chỗ này?" Cô ôm ngực đưa gương mặt sáng ngời đến trước mặt anh, "Tốt nhất không cần nói với tôi, vợ chồng xinh đẹp trong hình kia chính là ba mẹ anh." Nghe đến đó, sắc mặt Sở Dực Nghiêu trong nháy mắt trở nên tối sầm lại, anh im hơi lặng tiếng cúi đầu, cặp mắt mờ mịt nhìn hình trong tay.
"Đúng rồi, lại nói từ khi tôi và anh kết hôn tới nay, cũng chưa có gặp qua cha mẹ anh, chẳng lẽ bọn họ ở nước ngoài không thể trở lại tham gia hôn lễ của anh?" Thế này cô mới ý thức được cuộc hôn nhân này có chỗ hơi không hợp lý, cô chỉ gặp được ông nội và chị gái Sở Dực Nghiêu, còn chưa có gặp qua ba mẹ của anh nữa.
"Qua đời."
"Cái gì?" Hà Văn Tĩnh hơi ngẩn ra.
Sở Dực Nghiêu đột nhiên nâng lên cặp mắt mờ mịt, "Bọn họ đã qua đời vào sáu năm trước!"
Cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, "Ách. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi còn tưởng rằng. . . . . .Xin lỗi. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu không để ý tới biến chuyển trong lúc bất chợt của cô, lấy ra bóp da, anh vừa muốn đem hình đặt về chỗ cũ, không ngờ lúc này gió biển lại nổi lên. Một ngọn sóng biển khổng lồ nhào tới,
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu343/5311