Tiểu thuyết - Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào
Lượt xem : |
của cậu này.” Thẩm Giai Nghi vừa nói xong liền ăn luôn quân mã của tôi.
Tôi sững người lại, có chuyện gì xảy ra vậy?
“Cậu điên à, ở đâu có kiểu chơi cờ như vậy?”
“Cậu mạnh như vậy, mới mất có một quân mã thì đã nhằm nhò gì, hay là cậu sợ rồi? Thật là ấu trĩ.”
“Việc này thì có liên quan gì đến chuyện ấu trĩ? Thôi, đây chấp, cho cậu ăn một quân mã cũng chả hề hấn gì, mình sớm muộn cũng ăn sạch tóc của cậu.”
“Cạo sạch tóc?”
“Đúng đó, chính là chặt chém dần dần các quân cờ để lại mỗi quân tướng. Thật đáng tiếc, hà hà hà, vô cùng thảm!”
“Qúa đáng rồi đó.” Thẩm Giai Nghi nhanh chóng ăn quân xe của tôi, trên mặt không hiện chút gì là áy náy.
Tôi nghiến răng, cười nhạt, tiếp tục dùng những quân cờ còn lại cùng Thẩm Giai Nghi đọ sức. Tại vì cả lũ con gái lớp tôi cùng hợp sức lại cũng chả phải là đối thủ của tôi, tôi nhanh chóng khống chế lại cục diện.
“Thí xe giữ tướng.” Tôi cười ha hả.
“Cái gì là thí xe giữ tướng?” Thẩm Giai Nghi có vẻ không được vui.
“Thì là giả sử tướng của cậu muốn thoát, quân xe của cậu nhất định phải để cho quân pháo của tớ nã cho bay lên chín tầng mây. Hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác!” Tôi một tay chống cằm, giống như Phật Di Lặc đang thoải mái nằm ngang trên giường.
“Cậu đúng là ấu trĩ, đến chơi cờ tướng cũng cấn thận thế này đây.” Thẩm Giai Nghi thở dài, như thể tôi là dạng dạy mãi cũng không chừa…Sau đó đưa tay ăn luôn con pháo của tôi.
“…uầy?” Tôi chỉ còn nước cười khổ não.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, bởi vì quân cờ của tôi liên tục bị ăn, đến cả cái quân tốt qua song nhỏ bé cũng bị ăn mất, cuối cùng thế trận giữa tôi và Thẩm Giai Nghi trở về thế quân bình, bất phân thắng bại.
Tại cửa phòng nữ, hương muỗi trắng lượn vờn. Thẩm Giai Nghi đem bàn cờ và quân cờ đặt vào tay tôi.
“Thế mà cậu nói cậu mạnh lắm, kết quả thì lại bất phân thắng bại với mình.” Thẩm Giai Nghi đóng cửa lại.
“Hóa ra là vậy.” Tôi bỗng có chút ngỡ ngàng nhìn cửa đóng lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hóa ra là vậy.
Thế cờ này, thật giống như mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Giai Nghi.
Nhiều năm về sau, bất luận tôi có cố gắng thế nào, vĩnh viễn cũng chỉ có thể đánh cờ ở thế hòa.
Trở về từ Phố Lý, đánh cờ tướng trở thành phong trào sôi nổi của cả lớp, không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.
Thế là bàn cờ tướng bằng nam châm được chuyền tay qua các ngăn bàn, cứ hết tiết thì bắt đầu khai trận, vào tiết thì thu lại bàn cờ. Cả trò cờ ca-rô giản đơn cũng y như vậy, cả lớp ai ai cũng lấy giấy kẻ ca-rô xanh, dùng bút chì tô tô vẽ vẽ những vòng tròn đen trắng. Giờ giải lao 10 phút cũng có thể đánh được hai, ba ván, ai cũng rất hào hứng.
Còn cụm từ “chơi cờ tướng đánh bại Kha Cảnh Đằng” bây giờ đã trở thành cụm từ chỉ mục tiêu cuối cùng của các nam sinh cùng lớp.
“Kể từ nay, khi chơi cờ, chúng mày không cần để ý mấy thứ chân quân tử làm gì, cứ việc hợp thành một đội đấu với tao một trận, không phải khách khí. Nếu mà tao mới có tí tuổi đầu mà đã bắt đầu huênh hoang tự đại thế này, đời tao thế cũng phiền lắm. “Tôi ngoáy ngoáy mũi, nói khoác mà không biết ngượng.
Sức mạnh của tập thế thật là đáng gờm, chỉ trong vài ngày, tôi đã nếm qua cảm giác bại trận, làm cho tôi vài phần không thể nuốt nghẹn.
“Việc này cho chúng ta bài học là không nên kiêu ngạo.” Thẩm Giai Nghi dùng bút bi chọc vào lưng tôi, chậm rãi nói.
“Mình thật sự không hiểu nối một đống người liên thủ đánh bại một người, vậy thì có gì hay hớm chứ.” Tôi không kiềm chế được thốt lên.
Ngay sau đó, thầy Lại tuyên bố một tin đáng sợ.
“Cả lớp nghe rõ đây, để phối hợp với quy định của Cục giáo dục về số học sinh của các lớp tài năng, lớp chúng ta và lớp B từ nay phải giảm sĩ số từ 45 học sinh xuống còn 30 học sinh, 30 học sinh thừa ra từ 2 lớp sẽ được hợp vào thành lớp C. Vì vậy từ giờ đến hết năm học này, chúng ta sẽ lấy thành tích làm tiêu chuẩn, chỉ để lại 30 học sinh. Nếu em nào muốn ở lại lớp A thì phải càng cố gắng nhé.” Thầy Lại nói, đưa ánh mắt nhìn khắp lớp.
Vừa nghe thấy mấy lời này, tôi như hồn xiêu phách lạc.
Kể từ đó, Thẩm Giai Nghi ngồi đằng sau tôi luôn mồm lải nhải năm lần bảy lượt, nào thì bảo tôi phải chăm chỉ học bài nếu không thì sẽ không vượt qua được kỳ thi sát hạch, nào thì thành tích của tôi bắt đầu không có cách nào cứu vớt. Nhưng dù có tiến bộ thế nào, tôi cũng chưa chắc được ở lại lớp cũ.
“Kha Cảnh Đằng, mày có cảm thấy mình sẽ bị đá ra khỏi lớp A không?” Quái thú ngồi dưới gốc cây, đờ đẫn nhìn lên trời mây.
“Đá cái đầu mày ấy, tốt nhất là mày tự lo cho mày đi.” Tôi lật quyển “Thiếu niên vui vẻ”, trong lòng thấy bất an tựa như viên ngọc đen lồ lộ giữa nước hồ trong xanh.
“Kỳ thực biết đâu học lớp C lại chả tốt hơn, không có nhiều áp lực học hành như bên này, mày lên lớp vẽ truyện tranh cũng không có ai quản mày cả.” Quái Thú nhìn tôi góp ý.
Xe buýt của trường chuẩn bị xuất phát.
“Câm mồm mày đi.” Tôi đem quyển “Thiếu niên vui vẻ” đưa cho Quái Thú, bực bội vò đầu.
Cũng tại thời điểm này, cái tính khí bà cô lẩm cẩm của Thẩm Giai Nghi bùng phát lên đến đỉnh điểm.
Giờ truy bài, Thẩm Giai Nghi chọc mạnh cái bút bi vào lưng tôi, đau đến nỗi tôi phải quay đầu lại.
“Cậu định tính thế nào đây? Không phải là mình đã sớm nhắc nhở cậu chăm học lên một chút đó sao? Hối hận rồi phải không?” Thẩm Giai Nghi giương mắt nhìn tôi.
“Trời đất ơi, có phải là cậu bị đá ra khỏi lớp đâu cơ chứ, cậu nhìn tôi làm gì? Vả lại Quái Thú có nói, tôi sang lớp C thì có thể vẽ truyện tranh cả ngày, chả có gì là không tốt cả.” Tôi nói, nhưng những lời này thật sự không phải là những điều tôi nghĩ.
“Đưa vở địa lý đây.” Thẩm Giai Nghi nhướn đôi lông mày, không để tôi phản kháng.
“Làm gì?”
“Nhanh lên!”
Tôi đưa quyển vở địa lý giao cho Thẩm Giai Nghi xong, chờ một lúc lâu sau, Thẩm Giai Nghi lại lấy bút bi chọc vào lưng tôi, đưa trả quyển vở, bên trên là vô vàn màu của bút nhấn chú thích cũng như tên một đống sách tham khảo gợi ý.
“Cậu phải đọc hết chỗ này nhé, đọc hết thì kỳ thi tháng tới sẽ không có vấn đề gì cả.” Thẩm Giai Nghi nghiêm túc nhìn tôi nói: “Bây giờ mỗi ngày đều phải học số học, kể từ nay hết giờ, chúng ta sẽ giải một bài toán.”
“A?” Tôi vừa ngạc nhiên, vừa thẹn, nhưng không có gan phản kích lại Thẩm Giai Nghi, người vì tôi mà suy nghĩ như thế này.
“A cái gì? Mọi chuyện đều do cậu tự chuốc lấy nhá.” Thẩm Giai Nghi mở bảng xếp hạng kết quả kỳ thi tháng trước, chỉ vào số liệu nói: “Tiếng Anh của cậu rất tốt, Ngữ văn và Lịch sử cũng bình thường, Địa lý không tốt, Số học và Lý hóa đều rất tệ, nếu như không phải do cậu đần độn, thì do cậu căn bản không học hành, hoặc phương pháp học chưa đúng. Cậu có cảm thấy mình đần độn không?”
“Cái gì là cái gì cơ?” Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, tai đỏ bừng cả lên.
“Kha Cảnh Đằng, cậu có đần độn không?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi, không để cho mắt tôi nhìn đi chỗ khác.
“Hừm, còn lâu nhá.” Tôi thở hắt ra.
“Vậy thì chứng minh cho mình thấy đi.” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Giai Nghi. Trong phút chốc, bao nhiêu ý nghĩ phức tạp hỗn độn nảy ra trong đầu tôi.
Tôi, kẻ từ trước đến nay vốn coi trời bằng vung, quen việc cười hỉ hả, bây giờ phải từ bỏ trạng thái khốn cùng này. Nhưng tôi biết mình không thể không tiếp nhận hảo ý của Thẩm Giai Nghi, bị coi là ngốc nghếch tôi cũng nhận, bởi vì tôi không có cách nào giấu kín được suy nghĩ thật sự thầm kín trong lòng mình.
Tôi thực sự không muốn rời lớp A Mĩ thuật một chút nào.
Nếu như bị đá ra khỏi lớp, tôi nhất định sẽ bị gia đình mắng cho một trận, còn Thẩm Giai Nghi cũng chỉ còn cách tìm Tạ Minh Hòa để nói chuyện thôi.
Ờ đấy, lại nói đến tình địch ngang tài ngang sức của cuộc đời tôi, Tạ Minh Hòa.
A Hòa người mập mạp, giống hệt như quả dưa hấu nặng trình trịch trên cánh đồng dưa, là tên bạn học cùng với tôi liên tiếp trong các chặng khác nhau của cuộc đời.
Từ lớp 1 cho đến khi tốt nghiệp tiểu học tôi và A Hòa đã là bạn cùng lớp, lên tới cấp 2 cũng vô tình học cùng lớp Mĩ thuật. Nhà tôi mở hiệu thuốc, nhà A Hòa cùng mở hiệu thuộc. Tôi thuộc nằm lòng các ca khúc tiếng Anh cổ, còn A Hòa chỉ nhìn lướt qua ca khúc tiếng Anh cũng thuộc. Tôi tự đại, A Hòa tự tin. Thậm chí tiểu học năm lớp 6, chúng tôi cùng thích một cô bạn cùng lớp. Tôi thích nói chuyện cùng Thẩm Giai Nghi, A Hòa cũng vậy.
Tôi khẽ liếc nhìn… liếc nhìn! Nhìn một cái thấy ngay A Hòa rất thích Thẩm Giai Nghi, còn tôi cũng nghi ngờ rằng A Hòa cùng phát hiện ra hảo ý kỳ dị của tôi với Thẩm Giai Nghi.
Ngày đó, tôi ngồi ở phía trước Thẩm Giai Nghi, A Hòa ngồi ngay bên phải, 3 chúng tôi tạo thành một tam giác vuông. Cả tôi và A Hòa đều là những nam sinh mà Thẩm Giai Nghi thích tán chuyện cùng, điểm chung này làm tôi cảm thấy bất an.
Hồi học tiểu học năm lớp 6, tôi và A Hòa cùng thích một cô bạn cùng lớp tên là Tiểu Mị, ngồi ngay đằng sau tôi, còn A Hòa ngồi bên cạnh Tiểu Mị. Tiểu Mị cũng thích cùng chúng tôi tán chuyện. Gay go rồi, tình cảnh ngày đó giống hệt bây giờ, không sai một li.
“Chương trình “Cùng nói tiếng Anh” (Let’s talk in English) tối qua, người dẫn chương trình có kể câu chuyện cười về con chim cánh cụt, tớ cũng nghe qua từ lâu rồi, chị tớ nói…” A Hòa cười nói, Thẩm Giai Nghi chăm chú lắng nghe.
Khi Thẩm Giai Nghi kể chuyện, A Hòa lúc nào cũng rất hào hứng, lắng nghe từng chữ từng câu của Thẩm Giai Nghi.
Mới học cấp 2 mà A Hòa đã có thể nói được từ chuyện xe hơi đến máy vi tính, lại từ máy vi tính cho đến cuộc sống ở nước ngoài, giống hệt như ông cụ non. So với độ hiểu rộng biết nhiều của A Hòa, tôi quả là ấu trĩ vô cùng. Nếu như ba đứa chúng tôi cùng tán chuyện, một lúc lâu sau sẽ thấy tôi là đứa dễ suy giảm độ nhiệt tình nhất. Quan trọng nhất là, tên mập A Hòa giao tình với tôi cũng quá lâu rồi, là một tên bạn cũng không tồi, điểm này thật sự làm tôi nhụt chí.
Thế là bi kịch đã phát sinh.
Ngày đó tôi vì sợ bị đuổi ra khỏi lớp, đành gạt bỏ hết danh dự bản thân, cùng Thẩm Giai Nghi hết giờ học ngồi giải đề số học (Kỳ thực là Thẩm Giai Nghi chỉ bảo), tôi mang sách số học tham khảo đặt lên bàn Thẩm Giai Nghi, hai người làm đi làm lại các dạng toán, có lúc đến cả giờ ăn trưa cũng lôi giấy nháp tính toán ra thảo luận, một phút cũng không ngừng học.
Còn nhớ một hôm vào giờ truy bài, A Hòa vô công rồi nghề, kể mấy tin đồn nhảm đang lan truyền trong lũ học sinh, nói rằng có một đoàn cương thi từ đại lục vượt biển đến Đài Loan, đang lang thang ở Trung Bộ Sơn. Tin đồn đó vào thời ấy đang vô cùng thịnh hành, thậm chí còn được đăng cả trên báo.
“Đừng có kể mấy chuyện này với tớ, tớ sợ lắm.” Thẩm Giai Nghi vừa tỏ vẻ không thích, A Hòa liền im miệng lại.
A, hiểu rộng biết nhiều thì tôi không bằng, nhưng nếu so việc dọa người và nói năng luyên thuyên, tôi cũng tài hoa không kém.
QUAY LẠI
668/4722
Tôi sững người lại, có chuyện gì xảy ra vậy?
“Cậu điên à, ở đâu có kiểu chơi cờ như vậy?”
“Cậu mạnh như vậy, mới mất có một quân mã thì đã nhằm nhò gì, hay là cậu sợ rồi? Thật là ấu trĩ.”
“Việc này thì có liên quan gì đến chuyện ấu trĩ? Thôi, đây chấp, cho cậu ăn một quân mã cũng chả hề hấn gì, mình sớm muộn cũng ăn sạch tóc của cậu.”
“Cạo sạch tóc?”
“Đúng đó, chính là chặt chém dần dần các quân cờ để lại mỗi quân tướng. Thật đáng tiếc, hà hà hà, vô cùng thảm!”
“Qúa đáng rồi đó.” Thẩm Giai Nghi nhanh chóng ăn quân xe của tôi, trên mặt không hiện chút gì là áy náy.
Tôi nghiến răng, cười nhạt, tiếp tục dùng những quân cờ còn lại cùng Thẩm Giai Nghi đọ sức. Tại vì cả lũ con gái lớp tôi cùng hợp sức lại cũng chả phải là đối thủ của tôi, tôi nhanh chóng khống chế lại cục diện.
“Thí xe giữ tướng.” Tôi cười ha hả.
“Cái gì là thí xe giữ tướng?” Thẩm Giai Nghi có vẻ không được vui.
“Thì là giả sử tướng của cậu muốn thoát, quân xe của cậu nhất định phải để cho quân pháo của tớ nã cho bay lên chín tầng mây. Hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác!” Tôi một tay chống cằm, giống như Phật Di Lặc đang thoải mái nằm ngang trên giường.
“Cậu đúng là ấu trĩ, đến chơi cờ tướng cũng cấn thận thế này đây.” Thẩm Giai Nghi thở dài, như thể tôi là dạng dạy mãi cũng không chừa…Sau đó đưa tay ăn luôn con pháo của tôi.
“…uầy?” Tôi chỉ còn nước cười khổ não.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, bởi vì quân cờ của tôi liên tục bị ăn, đến cả cái quân tốt qua song nhỏ bé cũng bị ăn mất, cuối cùng thế trận giữa tôi và Thẩm Giai Nghi trở về thế quân bình, bất phân thắng bại.
Tại cửa phòng nữ, hương muỗi trắng lượn vờn. Thẩm Giai Nghi đem bàn cờ và quân cờ đặt vào tay tôi.
“Thế mà cậu nói cậu mạnh lắm, kết quả thì lại bất phân thắng bại với mình.” Thẩm Giai Nghi đóng cửa lại.
“Hóa ra là vậy.” Tôi bỗng có chút ngỡ ngàng nhìn cửa đóng lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hóa ra là vậy.
Thế cờ này, thật giống như mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Giai Nghi.
Nhiều năm về sau, bất luận tôi có cố gắng thế nào, vĩnh viễn cũng chỉ có thể đánh cờ ở thế hòa.
Trở về từ Phố Lý, đánh cờ tướng trở thành phong trào sôi nổi của cả lớp, không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.
Thế là bàn cờ tướng bằng nam châm được chuyền tay qua các ngăn bàn, cứ hết tiết thì bắt đầu khai trận, vào tiết thì thu lại bàn cờ. Cả trò cờ ca-rô giản đơn cũng y như vậy, cả lớp ai ai cũng lấy giấy kẻ ca-rô xanh, dùng bút chì tô tô vẽ vẽ những vòng tròn đen trắng. Giờ giải lao 10 phút cũng có thể đánh được hai, ba ván, ai cũng rất hào hứng.
Còn cụm từ “chơi cờ tướng đánh bại Kha Cảnh Đằng” bây giờ đã trở thành cụm từ chỉ mục tiêu cuối cùng của các nam sinh cùng lớp.
“Kể từ nay, khi chơi cờ, chúng mày không cần để ý mấy thứ chân quân tử làm gì, cứ việc hợp thành một đội đấu với tao một trận, không phải khách khí. Nếu mà tao mới có tí tuổi đầu mà đã bắt đầu huênh hoang tự đại thế này, đời tao thế cũng phiền lắm. “Tôi ngoáy ngoáy mũi, nói khoác mà không biết ngượng.
Sức mạnh của tập thế thật là đáng gờm, chỉ trong vài ngày, tôi đã nếm qua cảm giác bại trận, làm cho tôi vài phần không thể nuốt nghẹn.
“Việc này cho chúng ta bài học là không nên kiêu ngạo.” Thẩm Giai Nghi dùng bút bi chọc vào lưng tôi, chậm rãi nói.
“Mình thật sự không hiểu nối một đống người liên thủ đánh bại một người, vậy thì có gì hay hớm chứ.” Tôi không kiềm chế được thốt lên.
Ngay sau đó, thầy Lại tuyên bố một tin đáng sợ.
“Cả lớp nghe rõ đây, để phối hợp với quy định của Cục giáo dục về số học sinh của các lớp tài năng, lớp chúng ta và lớp B từ nay phải giảm sĩ số từ 45 học sinh xuống còn 30 học sinh, 30 học sinh thừa ra từ 2 lớp sẽ được hợp vào thành lớp C. Vì vậy từ giờ đến hết năm học này, chúng ta sẽ lấy thành tích làm tiêu chuẩn, chỉ để lại 30 học sinh. Nếu em nào muốn ở lại lớp A thì phải càng cố gắng nhé.” Thầy Lại nói, đưa ánh mắt nhìn khắp lớp.
Vừa nghe thấy mấy lời này, tôi như hồn xiêu phách lạc.
Kể từ đó, Thẩm Giai Nghi ngồi đằng sau tôi luôn mồm lải nhải năm lần bảy lượt, nào thì bảo tôi phải chăm chỉ học bài nếu không thì sẽ không vượt qua được kỳ thi sát hạch, nào thì thành tích của tôi bắt đầu không có cách nào cứu vớt. Nhưng dù có tiến bộ thế nào, tôi cũng chưa chắc được ở lại lớp cũ.
“Kha Cảnh Đằng, mày có cảm thấy mình sẽ bị đá ra khỏi lớp A không?” Quái thú ngồi dưới gốc cây, đờ đẫn nhìn lên trời mây.
“Đá cái đầu mày ấy, tốt nhất là mày tự lo cho mày đi.” Tôi lật quyển “Thiếu niên vui vẻ”, trong lòng thấy bất an tựa như viên ngọc đen lồ lộ giữa nước hồ trong xanh.
“Kỳ thực biết đâu học lớp C lại chả tốt hơn, không có nhiều áp lực học hành như bên này, mày lên lớp vẽ truyện tranh cũng không có ai quản mày cả.” Quái Thú nhìn tôi góp ý.
Xe buýt của trường chuẩn bị xuất phát.
“Câm mồm mày đi.” Tôi đem quyển “Thiếu niên vui vẻ” đưa cho Quái Thú, bực bội vò đầu.
Cũng tại thời điểm này, cái tính khí bà cô lẩm cẩm của Thẩm Giai Nghi bùng phát lên đến đỉnh điểm.
Giờ truy bài, Thẩm Giai Nghi chọc mạnh cái bút bi vào lưng tôi, đau đến nỗi tôi phải quay đầu lại.
“Cậu định tính thế nào đây? Không phải là mình đã sớm nhắc nhở cậu chăm học lên một chút đó sao? Hối hận rồi phải không?” Thẩm Giai Nghi giương mắt nhìn tôi.
“Trời đất ơi, có phải là cậu bị đá ra khỏi lớp đâu cơ chứ, cậu nhìn tôi làm gì? Vả lại Quái Thú có nói, tôi sang lớp C thì có thể vẽ truyện tranh cả ngày, chả có gì là không tốt cả.” Tôi nói, nhưng những lời này thật sự không phải là những điều tôi nghĩ.
“Đưa vở địa lý đây.” Thẩm Giai Nghi nhướn đôi lông mày, không để tôi phản kháng.
“Làm gì?”
“Nhanh lên!”
Tôi đưa quyển vở địa lý giao cho Thẩm Giai Nghi xong, chờ một lúc lâu sau, Thẩm Giai Nghi lại lấy bút bi chọc vào lưng tôi, đưa trả quyển vở, bên trên là vô vàn màu của bút nhấn chú thích cũng như tên một đống sách tham khảo gợi ý.
“Cậu phải đọc hết chỗ này nhé, đọc hết thì kỳ thi tháng tới sẽ không có vấn đề gì cả.” Thẩm Giai Nghi nghiêm túc nhìn tôi nói: “Bây giờ mỗi ngày đều phải học số học, kể từ nay hết giờ, chúng ta sẽ giải một bài toán.”
“A?” Tôi vừa ngạc nhiên, vừa thẹn, nhưng không có gan phản kích lại Thẩm Giai Nghi, người vì tôi mà suy nghĩ như thế này.
“A cái gì? Mọi chuyện đều do cậu tự chuốc lấy nhá.” Thẩm Giai Nghi mở bảng xếp hạng kết quả kỳ thi tháng trước, chỉ vào số liệu nói: “Tiếng Anh của cậu rất tốt, Ngữ văn và Lịch sử cũng bình thường, Địa lý không tốt, Số học và Lý hóa đều rất tệ, nếu như không phải do cậu đần độn, thì do cậu căn bản không học hành, hoặc phương pháp học chưa đúng. Cậu có cảm thấy mình đần độn không?”
“Cái gì là cái gì cơ?” Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, tai đỏ bừng cả lên.
“Kha Cảnh Đằng, cậu có đần độn không?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi, không để cho mắt tôi nhìn đi chỗ khác.
“Hừm, còn lâu nhá.” Tôi thở hắt ra.
“Vậy thì chứng minh cho mình thấy đi.” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Giai Nghi. Trong phút chốc, bao nhiêu ý nghĩ phức tạp hỗn độn nảy ra trong đầu tôi.
Tôi, kẻ từ trước đến nay vốn coi trời bằng vung, quen việc cười hỉ hả, bây giờ phải từ bỏ trạng thái khốn cùng này. Nhưng tôi biết mình không thể không tiếp nhận hảo ý của Thẩm Giai Nghi, bị coi là ngốc nghếch tôi cũng nhận, bởi vì tôi không có cách nào giấu kín được suy nghĩ thật sự thầm kín trong lòng mình.
Tôi thực sự không muốn rời lớp A Mĩ thuật một chút nào.
Nếu như bị đá ra khỏi lớp, tôi nhất định sẽ bị gia đình mắng cho một trận, còn Thẩm Giai Nghi cũng chỉ còn cách tìm Tạ Minh Hòa để nói chuyện thôi.
Ờ đấy, lại nói đến tình địch ngang tài ngang sức của cuộc đời tôi, Tạ Minh Hòa.
A Hòa người mập mạp, giống hệt như quả dưa hấu nặng trình trịch trên cánh đồng dưa, là tên bạn học cùng với tôi liên tiếp trong các chặng khác nhau của cuộc đời.
Từ lớp 1 cho đến khi tốt nghiệp tiểu học tôi và A Hòa đã là bạn cùng lớp, lên tới cấp 2 cũng vô tình học cùng lớp Mĩ thuật. Nhà tôi mở hiệu thuốc, nhà A Hòa cùng mở hiệu thuộc. Tôi thuộc nằm lòng các ca khúc tiếng Anh cổ, còn A Hòa chỉ nhìn lướt qua ca khúc tiếng Anh cũng thuộc. Tôi tự đại, A Hòa tự tin. Thậm chí tiểu học năm lớp 6, chúng tôi cùng thích một cô bạn cùng lớp. Tôi thích nói chuyện cùng Thẩm Giai Nghi, A Hòa cũng vậy.
Tôi khẽ liếc nhìn… liếc nhìn! Nhìn một cái thấy ngay A Hòa rất thích Thẩm Giai Nghi, còn tôi cũng nghi ngờ rằng A Hòa cùng phát hiện ra hảo ý kỳ dị của tôi với Thẩm Giai Nghi.
Ngày đó, tôi ngồi ở phía trước Thẩm Giai Nghi, A Hòa ngồi ngay bên phải, 3 chúng tôi tạo thành một tam giác vuông. Cả tôi và A Hòa đều là những nam sinh mà Thẩm Giai Nghi thích tán chuyện cùng, điểm chung này làm tôi cảm thấy bất an.
Hồi học tiểu học năm lớp 6, tôi và A Hòa cùng thích một cô bạn cùng lớp tên là Tiểu Mị, ngồi ngay đằng sau tôi, còn A Hòa ngồi bên cạnh Tiểu Mị. Tiểu Mị cũng thích cùng chúng tôi tán chuyện. Gay go rồi, tình cảnh ngày đó giống hệt bây giờ, không sai một li.
“Chương trình “Cùng nói tiếng Anh” (Let’s talk in English) tối qua, người dẫn chương trình có kể câu chuyện cười về con chim cánh cụt, tớ cũng nghe qua từ lâu rồi, chị tớ nói…” A Hòa cười nói, Thẩm Giai Nghi chăm chú lắng nghe.
Khi Thẩm Giai Nghi kể chuyện, A Hòa lúc nào cũng rất hào hứng, lắng nghe từng chữ từng câu của Thẩm Giai Nghi.
Mới học cấp 2 mà A Hòa đã có thể nói được từ chuyện xe hơi đến máy vi tính, lại từ máy vi tính cho đến cuộc sống ở nước ngoài, giống hệt như ông cụ non. So với độ hiểu rộng biết nhiều của A Hòa, tôi quả là ấu trĩ vô cùng. Nếu như ba đứa chúng tôi cùng tán chuyện, một lúc lâu sau sẽ thấy tôi là đứa dễ suy giảm độ nhiệt tình nhất. Quan trọng nhất là, tên mập A Hòa giao tình với tôi cũng quá lâu rồi, là một tên bạn cũng không tồi, điểm này thật sự làm tôi nhụt chí.
Thế là bi kịch đã phát sinh.
Ngày đó tôi vì sợ bị đuổi ra khỏi lớp, đành gạt bỏ hết danh dự bản thân, cùng Thẩm Giai Nghi hết giờ học ngồi giải đề số học (Kỳ thực là Thẩm Giai Nghi chỉ bảo), tôi mang sách số học tham khảo đặt lên bàn Thẩm Giai Nghi, hai người làm đi làm lại các dạng toán, có lúc đến cả giờ ăn trưa cũng lôi giấy nháp tính toán ra thảo luận, một phút cũng không ngừng học.
Còn nhớ một hôm vào giờ truy bài, A Hòa vô công rồi nghề, kể mấy tin đồn nhảm đang lan truyền trong lũ học sinh, nói rằng có một đoàn cương thi từ đại lục vượt biển đến Đài Loan, đang lang thang ở Trung Bộ Sơn. Tin đồn đó vào thời ấy đang vô cùng thịnh hành, thậm chí còn được đăng cả trên báo.
“Đừng có kể mấy chuyện này với tớ, tớ sợ lắm.” Thẩm Giai Nghi vừa tỏ vẻ không thích, A Hòa liền im miệng lại.
A, hiểu rộng biết nhiều thì tôi không bằng, nhưng nếu so việc dọa người và nói năng luyên thuyên, tôi cũng tài hoa không kém.
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu668/4722