XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Cô Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc-full

Lượt xem :
anh? Cô đã quên chức vụ của cô gọi là "Trợ lý Tổng giám đốc" sao? Chính anh cũng đã có một đống công việc, lại vừa đi công tác trở về, cô lại còn có ý định đem công việc trên tay cô nhét qua sao?

"Tổng giám đốc, mong ngài đừng quên ký một bản công văn, tôi sẽ nhanh chóng cầm "thánh chỉ" đến bộ phận kinh doanh để làm hoạt động chuẩn bị ban đầu." Không đếm xỉa đến ánh mắt hung dữ của anh, cô thong dong mà đi ra, trước khi đi ra ngoài cũng không quên cho anh thêm một kích nữa. "Chờ một chút tôi sẽ đem công việc đang chờ xử lý giao cho thư ký Hoàng, khoản thởi gian tới chỉ sợ tổng giám đốc sẽ hơi vất vả chút ít rồi."

Đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cô tan vỡ, trong nội tâm âm thầm thở dài.

Tại sao trong công ty, bọn họ vĩnh viễn đều chỉ có thể dùng sự đối chọi gay gắt, đả kịch nhau như thể để gặp mặt?

Cô thật sự không muốn như vậy, nhưng cái hành vi ác liệt kia lại khiến cho cô không phản kích không được, là do anh bức cô!

Nhớ tới cuộc nói chuyện mới vừa rồi, cô lại càng thêm buồn bực. Đợi một tháng, hằng đêm mong đợi, cuộc gặp mặt của hai người cuối cùng lại không thoải mái như vậy. . . . . .

Sau đó chính mình lại nhất thời xúc động nói muốn tới bộ phận kinh doanh, quản lý công việc bên đó toàn bộ công việc bên này giao lại cho người khác, nếu vậy thì sau này bình thường đi làm cũng khó nhìn thấy anh.

Thật là rối loạn!


Chương 4
Gần đây Từ Như Nhân rất bận rộn với công việc.

Gấp rút tổ chức họp cùng bộ phận kinh doanh, rồi vội vàng cùng họp với bộ phận nghiên cứu phát triển, rồi còn phải qua họp với bộ phận nghiệp vụ.

Vừa phải một bên tổng hợp thông tin, một bên phải lo phần kế hoạch dự án, còn phải tùy thời ứng phó với những nhân viên dưới quyền Vương quản lý thỉnh thoảng đưa ra ý kiến cản trở.

Thời gian quá cấp bách, nên cô không có thời gian mở ra cái gần như được xem là hội nghị hoà giải, cũng tin rằng Vương quản lý căn bản cũng không có ý nghĩ cùng cô nắm tay giảng hòa. Tóm lại, số lượng người đối địch với cô ở công ty lại lần nữa tăng lên.

Dù sao, cô cũng quen rồi.

Dù cho trở ngại trùng trùng điệp điệp, nhưng cô vẫn đuổi kịp thời hạn chót mà đem công việc hoàn thành, mà một ngày trước buổi sáng phát biểu sản phẩm, buổi chiều ngày trước đó cô liền đến hội trường. Bởi vì buổi phát biểu lần này không giống với trước kia, rất nhiều hạng mục công việc cần phải chuẩn bị bố trí trước, cho nên dứt khoát chi nhiều tiền một chút thanh toán phí thuê sân bãi trọn một ngày luôn.

Mà thái độ của những người thuộc bộ phận kinh doanh để "Đối phó" với một kẻ xâm nhập từ bên ngoài đến như cô là bọn họ hoàn toàn đoàn kết đồng lòng thể hiện sự làm lơ với cô, có đôi khi cô cảm giác mình thật sự có điểm giống như một con chuột chạy ngang qua đường, đến chỗ nào cũng bị hô hào đuổi đánh.

Cho nên từ phần chuẩn bị cho sân khấu, âm thanh thiết bị hộ trợ tới tất cả nhưng việc lộn xộn linh tinh nhỏ nhặt khác toàn bộ cô đều phải tự mình ra trận giám sát đôn đốc, mỗi ngày đều bận đến tận tối muộn, đến cả một ly nước cô cũng không kịp uống.

"Tiểu Nhân."

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Chào! Lần này rất cảm ơn anh đã trợ giúp rất nhiều." Từ Như Nhân vừa cảm ơn vừa nhìn Phùng Nhã Nguyên, bởi vì các chuyên viên của bộ phận kinh doanh cứ dây dưa đông kéo tây kéo, đến ngay cái hội trường cũng làm không được, cuối cùng đành phải do cô ra mặt vận dụng nhân tình, cứng rắn xâm chiếm khu sân bãi ngoài trời thuộc khách sạn của Phùng Nhã Nguyên.

"Việc nhỏ thôi." Phùng Nhã Nguyên giọng điệu lạnh nhạt, nếu tính toán cặn kẽ ra, thì chính mình còn thiếu nợ cô nhiều hơn vậy nữa...."Anh nghe nói em phải ở đây đợi cả một buổi chiều? Có cần phải tự mình làm việc này như vậy không?"

Anh cho rằng, hoạt động lần này phải do bộ phận kinh doanh của công ty cô phụ trách mới đúng chứ.

"Cấp trên giao xuống thế nào, thì một viên chức nhỏ nhoi như em đây tự nhiên chỉ có thể làm theo thôi à!" Từ Như Nhân không phải là người thích than thở, chỉ là thuận miệng thì nói qua mà thôi. "Đúng rồi, tiểu Bội vẫn khỏe chứ?"

Nói tới vợ yêu, hình tượng lãnh khốc của Phùng Nhã Nguyên lập tức bị công phá.

"Anh muốn cô ấy ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi, cô ấy lại không chịu, chỉ một mưc muốn đi làm, lại còn tăng ca!" Một CEO như anh lại phải chịu thật nhiều uất ức, chỉ có muốn nói bà xã là thư ký của mình về nhà tĩnh dưỡng mà cũng không được.

Từ Như Nhân nở nụ cười. Ông trời thật sự rất yêu trêu cợt đối với cặp vợ chồng này, lúc trước còn để cho bọn họ bởi vì ngoài ý muốn mà phải chia xa bốn năm, thật vất vả mới gặp lại nhau lần nữa rồi yêu nhau, dự định muốn trở về Mỹ tổ chức hôn lễ long trọng, lại phát hiện tân nương mang thai, mà thời kỳ ban đầu chính là thời kỳ thai nhi không ổn định nhất mà lúc trước còn đã từng bị sinh non, dọa Phùng Nhã Nguyên vội vàng hủy bỏ hành trình trở lại Mỹ tổ chức hôn lễ, quyết định hết thảy mọi thứ để chờ cho mẹ con cô ấy đồng đều bình an rồi hãy nói sau.

"Tiểu Nhân, em giúp anh khuyên nhủ cô ấy với." Từ Như Nhân là bạn học của vợ anh, hơn nữa năm đó đã giúp vợ anh không ít chuyện, cô nói một câu, so với chính mình nói mười câu hữu dụng hơn nhiều.

"Y theo kinh nghiệm của em, thì phụ nữ có thai là lớn nhất." Từ Như Nhân vẫn cười, rất vui vì bạn mình đã tìm được hạnh phúc thuộc về bản thân. Nhìn bộ dáng Phùng Nhã Nguyên vừa khẩn trương lại vừa bất đắt dĩ, thật là yêu thảm tiểu Bội rồi. "Anh cứ chìu theo ý của cô ấy đi a! Chỉ cần không quá nguy hiểm, cứ để cho cô ấy đi ra ngoài đi làm cũng tốt hơn là ngồi buồn bực trong nhà."

"Em không biết đó thôi" Anh ngắt lời cô rồi thở dài, "Anh chỉ mới nhìn thấy cô ấy cầm một bản tài liệu thôi là đã lo lắng vô cùng rồi, anh sợ cô ấy còn chưa sinh con, anh đã nhập viện trước rồi."

"Yên tâm, anh sẽ sống qua thời kỳ này thôi." Từ Như Nhân đồng tình mà nhìn Phùng Nhã Nguyên, tình huống tương tự không lâu trước đây cô cũng đã từng nhìn thấy trên người một người đàn ông khác rồi, so về sự khó khăn khi chăm sóc phụ nữ có thai nhà họ Trần, thì Phan Xảo Bội xem như đã rất cho chồng mình mặt mũi rồi. "Bất quá em cũng cho anh một đề nghị chân thành, ngàn vạn lần đừng cùng vào phòng sinh."

Dựa theo mực độ yêu vợ, sủng vợ của bọn họ mà nói, cùng vào phòng sinh chỉ làm vướng bận cộng thêm tự tra tấn bản thân họ mà thôi.

"Nếu như anh có thể còn sống đến lúc đó mà nói..., anh sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của em." Vẻ mặt Phùng Nhã Nguyên rất đứng đắn, lại làm cho Từ Như Nhân cười đến nổi khó kiềm nén được.

"Chuyện gì vui mà cười như vậy?"

Một giọng nam xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, Từ Như Nhân ngưng cười, nhìn về phía người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này.

"Tổng giám đốc." Cô hữu lễ gật đầu.

Chương 5
Cô xưng hô lễ độ như vậy, phân định ra khoảng cách giữa hai người một cách rõ ràng.

"Trợ lý Từ tâm tình rất tốt?" Tào Doãn Anh cũng rất cẩn thận nhận thấy được mà đáp lại cô với chức danh chính thức, không quên vấn đề mới vừa rồi. Từ xa anh đã nhìn thấy cô cùng tổng giám đốc Phùng "Trò chuyện với nhau rất vui vẻ", nụ cười chân thành sung sướng trên mặt kia cũng chưa từng được thấy trên mặt cô.

Đáng giận hơn chính là, rõ ràng anh vừa xuất hiện, nụ cười kia liền biến mất. Nhìn bộ dáng căng cứng của cô hiện tại, sao thế, bộ anh là tên tội phạm thập đại tội ác vô cùng đáng sợ sao? Có cần vừa thấy được anh đã khẩn trương như vậy không?

"Tôi chỉ muốn đến gặp tổng giám đốc Phùng tiên sinh đây gửi tới lời cảm ơn, nhờ có anh hỗ trợ, mới thuê được một sân bãi đạt chuẩn như vậy." Từ Như Nhân thuận miệng tìm cái lý do, không có ý định nhấc đến quan hệ riêng tư ở đây.

"Tào tiên sinh." Phùng Nhã Nguyên cũng khôi phục bộ dáng lãnh khốc ngày thường.

"Tổng giám đốc Phùng thật đúng là có lòng, còn phải tự mình đến hội trường để xem xét nữa chứ." Tào Doãn Anh khóe môi nhẹ nâng lên, nhưng sự vui vẻ không hiện trên đáy mắt.

"Không dám, do ta cũng có chút việc riêng muốn nói cùng Từ tiểu thư đây." Phùng Nhã Nguyên nhìn nhìn dò hỏi."Từ tiểu thư không biết có rãnh không? Hay cùng nhau ăn một bữa tối không biết cô thấy như thế nào?"

Từ Như Nhân nghĩ đến lời nhờ vả mới vừa rồi của anh, xem ra Phan Xảo Bội người này nhất định vẫn còn trong khách sạn. Vừa muốn đáp ứng lời mời của anh, thì người đàn ông lạnh lùng đứng một bên kia đã thay cô nói lời từ chối.

"Thực không may rồi, tôi vừa vặn cũng có một chút chuyện muốn tìm trợ lý Từ đây. Tồng giám đốc Phùng cũng biết, ngày mai là hội nghị phát biểu của công ty chúng tôi, chỉ sợ Từ trợ lý đây thân là người giám sát chung sẽ còn phải bận rộn nhiều."

Phùng Nhã Nguyên nhìn Tào Doãn Anh lộ vẻ bài xích, biểu hiện ra một chút nghiền ngẫm tươi cười.

"Vậy thì chuyện đó để hôm nào khác lại mời Từ tiểu thư ăn cơm vậy." Anh rất thức thời mà bỏ ý niệm, tuy nhiên, đối với đôi nam nữ trước mắt này rất đáng để cho người khác phải bỏ công quan sát một phen. Có lẽ, anh có thể dùng cái tin tức nho nhỏ này đem vợ yêu dụ dỗ về nhà nghỉ ngơi.

Phùng Nhã Nguyên tâm tình vui vẻ rời đi sảnh hội nghị, lưu lại đôi nam nữ đều có tâm tư của riêng mình.

Từ Như Nhân cau lông mày, không có ngờ tới Tào Doãn Anh lại đột nhiên xuất hiện, bất quá nghĩ cho cùng chắc anh đến đây cũng không phải là suất phát từ lòng tốt gì, cho nên cô cũng không muốn mất công tiếp đón, cầm lấy sơ đồ bố trí hội trường muốn chạy trở lại chổ quản lý bên kia tiếp tục thảo luận.

"Anh ta đã kết hôn rồi."

Lại một tiếng nói lạnh lùng, vang lên ở sau lưng cô.

"Tôi biết." Cô vẫn như cũ không nhẹ không nặng nhàn nhạt đáp.

Cô không chỉ biết rõ, tân nương của Phùng Nhã Nguyên còn là bạn học của cô, còn ở chung với nhau một thời gian ngắn, nếu tính toán kỹ ra, thì Phùng Nhã Nguyên còn phải đáp lễ cho bà mối là cô đây nữa!

Người này, không có việc gì đặc biệt lại cường điệu chuyện này làm chi vậy? Anh ta lại đang suy nghĩ loạn xạ gì nữa đây?

"Đã biết rõ, mà cô còn trò chuyện với anh ta vui vẻ như vậy?" Tào Doãn Anh bất mãn mà lên án."Nếu như tôi không tới, có phải cô đã cùng anh ta cùng đi ăn tối rồi hay không hả?"

"Nguyên lai tổng giám đốc đặc biệt tới đây, chính là vì ngăn cản tôi cùng Phùng tiên sinh cùng nhau đi ăn tối sao?" Liên tiếp vài ngày bận rộn công việc, bây giờ ngay cả bữa tối cũng chưa được ăn, sắc mặt Từ Như Nhân cực kém.

"Là tôi vô tình chứng kiến, nếu không cũng không nghĩ tới giá thị trường của cô lại tốt đến như vậy, đến chỗ nào cũng đều có người lấy lòng." Tào Doãn Anh nhịn không được sự ghen tuông trong lời nói, càng thêm nữa là cô nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, đã thẳng chạy ra ngoài làm việc cả ngày.

Tào Doãn Anh nhìn cô cùng quản lý thảo luận bảng mô phỏng cách bố trí sân khấu trên tay, rồi lại nhìn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn trực tiếp ngồi xỗm xuống trước võ đài gõ gõ một vài chỗ ──

"Cô đang làm cái gì?" Anh kéo cô lại, lúc này mới chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt cộng thêm nộ khí của cô, sau đ�
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,4,-,Tiểu,thuyết,,Trợ,,Lạnh,Lùng,Của,Tổng,Giám,Đốc-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Tiểu thuyết Cô Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Tiểu thuyết Trợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc-full - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT39/7732

XtGem Forum catalog