XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full

Lượt xem :
�n cuồng.

Tôi thật không hiểu nổi, sao có lúc đánh hắn dễ như trở bàn tay, có lúc không tài nào đẩy hắn ra nổi?

“Đã giải quyết hết rồi, em còn câu hỏi nào không?”

Khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi miệng sói của hắn, vừa thở dốc vừa hỏi: “Các biện pháp điều trị tâm lý ở điều thứ hai. Mọi người định làm gì?”, chắc không phải đưa tôi đến viện tâm thần chứ?

Vĩnh Kỳ dịu giọng nói: “Chúng ta vừa là bạn học, vừa là anh em kết nghĩa, lại ở cùng phòng…”.

Tôi sởn gai ốc. Không phải chứ?

“…Đương nhiên bác sĩ tâm lý của em sẽ là anh rồi”. Vĩnh Kỳ lại cúi đầu, lần này hắn liếm nhẹ mũi tôi, nói bằng giọng rất dịu dàng: “Đồng Đồng yên tâm, có anh chăm sóc thì cả đời này khuynh hướng giới tính của em cũng không thay đổi được đâu”.

“Tôi chưa bao giờ có cái khuynh hướng đó”.

“Em xem, lại bắt đầu nói năng lung tung rồi. Miệng không ngoan thì phải chịu phạt”. Chắc hắn đã xem quá nhiều cảnh gà mổ thóc nên bắt chước rất sinh động, hơi tí lại cúi xuống hôn tôi thật mạnh.

“Cứu với… ư…”

Trong lúc giằng co hắn ăn của tôi mấy đạp, nhưng vẫn đè chặt lấy tôi.

Đạp cũng không chịu buông, tính cắn môi thì không cắn được, tôi đành phải đe dọa: “Anh dám làm chuyện này với tôi tại chính nhà tôi à? Mẹ tôi và mẹ anh bất cứ lúc nào cũng có thể đem cơm trưa đến, vì thế…”.

“Đồng Đồng, em thật đáng yêu”, hắn cắt ngang lời tôi, cười hì hì: “Sau khi đưa ra quyết định cuối cùng, mẹ anh đã đưa mẹ em ra ngoài thư giãn đầu óc rồi. Anh nói với bác, Đồng Đồng vừa phải chịu sự đả kích nặng nề, mặc dù vết thương trên mặt đã khỏi, nhưng vết thương trong tâm hồn khó mà lành ngay được. Lúc này e là Đồng Đồng không muốn gặp người khác, càng sợ đối mặt với bác, vì thế bác nên để cả hai có không gian riêng”.

Tôi nghe hắn thao thao bất tuyệt, không khó hình dung ra cảnh mẹ tôi bị hắn khua môi múa mép thuyết phục.

“Vì thế, mẹ em và mẹ anh đã đi du lịch rồi. Anh ở lại điều trị tâm lý cho em, giúp em mau chóng hàn gắn vết thương lòng”.

Trời đất quay cuồng.

Mẹ ơi, dì ơi, thần hộ mạng của tôi ơi.

Tôi lầm bầm: “Mẹ ơi mẹ mau về đi, con thà bị mẹ đánh chết còn hơn phải làm mồi cho tên lang sói này”.

Vĩnh Kỳ càng cười tươi hơn, nằm lên người tôi phấn khích nói: “Đồng Đồng hôm nay em muốn ăn gì? Hiếm lắm mới có dịp anh đích thân xuống bếp đấy. Hôm nay thời tiết thật đẹp, chuyện rắc rối này cũng được giải quyết thuận lợi rồi”.

Tôi đờ ra nhìn hắn một lúc, hét lên thất thanh: “Thuận lợi cái đầu anh ấy!”.

“Đồng Đồng sao em lại nói bậy rồi?”, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống làm tôi cảm thấy sợ hãi. Hắn khẽ nhướng mày, môi cong lên gian xảo: “Chà, anh đã nói miệng không ngoan sẽ bị phạt mà. Xem ra em rất thích anh phạt em nhỉ?”.

“Không phải! Tuyệt đối không phải”, thấy hắn lại sáp mặt lại, tôi vội vàng lắc đầu lia lịa.

Vĩnh Kỳ đã lần nào thèm nghe tôi giải thích đâu, hắn tự biên tự diễn: “Đã vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh Đồng Đồng nhỉ?”.

Bờ môi lại nóng ran, hàm răng cứng cáp của hắn chạm lên bờ môi hơi sưng của tôi, từ tốn cắn nhẹ.

“Ư ư… cứu…”

Tôi khóc không thành tiếng, đảo mắt nhìn khắp bốn phía.

Xem ra bữa trưa hôm nay chẳng có hi vọng gì rồi. Tại sao đã rời trường mà số tôi vẫn không khá lên được?

Tôi tin chắc, nơi nào có Vĩnh Kỳ là nơi đó có vận xui.


Chương 11
Nhà không có mẹ và dì thật đáng sợ, nhà không có mẹ và dì nhưng lại có Vĩnh Kỳ thì còn đáng sợ hơn cả trăm lần.

Sau khi kế hoạch đào thoát bằng cửa sổ lần thứ mười bảy của tôi thất bại, tình hình chuyển biến xấu hơn.

“Em giỏi thật đấy”. Vĩnh Kỳ đặt một đĩa dưa chuột xào tươi ngon lên bàn, lạnh lùng liếc tôi: “Anh chỉ nấu có một bữa cơm mà em trốn ra ngoài những mười bảy lần”.

Tôi cúi đầu nhìn đôi tay bị trói, vẻ mặt đáng thương: “Là suýt nữa thì trốn được ra ngoài”.

“Đúng, suýt nữa thì để em trốn ra ngoài rồi”. Lông mày dựng đứng, Vĩnh Kỳ tiến sát lại, chăm chú nhìn tôi: “Em định trốn đi đâu?”.

Đương nhiên là trốn đến nơi không có anh rồi.

Tôi chuẩn bị phản pháo, phát hiện sắc mặt Vĩnh Kỳ không được tốt, đành phải nuốt trở lại, cúi đầu ủ rũ trả lời: “Chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi mà”.

Vĩnh Kỳ hừ nhạt: “Đi dạo, em muốn trốn anh thì có?”.

Coi như anh cũng tự biết mình, không trốn anh thì trốn ai? Tôi ngẩng đầu, để hắn nhìn cho rõ tội lỗi hắn đã gây ra cho môi và cổ tôi: “Thế này đi, anh không lại gần thì tôi không trốn nữa”, bắt đầu ra điều kiện với hắn.

“Được, anh tạm thời không lại gần em”. Không ngờ Vĩnh Kỳ lại gật đầu đồng ý luôn.

Kết quả đàm phán đạt được quá dễ dàng khiến tôi buộc phải nghi ngờ.

Bộp, tự dưng có một vật rơi trên đầu gối tôi.

“Trong lúc ăn cơm, anh tạm thời không lại gần em”. Vĩnh Kỳ cúi xuống nhìn tôi nói: “Em xem cái này trước đã”.

Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là cuốn sách chết tiệt đã khiến tôi bị hàm oan hôm trước. Sao mẹ tôi còn không đốt nó đi?

“Tôi không xem!”, đôi tay bị trói của tôi xé nó làm hai, ném thẳng ra xa. Bộp! “Sao tôi lại phải xem thứ này chứ?”

Vĩnh Kỳ điềm nhiên trả lời: “Em không xem thì làm sao tiến hành bước tiếp theo được đây?”.

Tôi chỉ muốn ngất ngay tại chỗ: “Sao tôi lại phải tiến hành bước tiếp theo? Đợi đã, anh nói bước tiếp theo là ý gì?”, giọng nói của tôi bất giác run lên.

Khuôn mặt tức tối của Vĩnh Kỳ đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tươi cười nói: “Đồng Đồng không cần giả vờ, em biết rõ mà”. Hắn tiến sát lại, cười gian xảo hơn: “Cuốn đó không phải em cũng xem qua một chút rồi còn gì?”.

Thoáng cái, Vĩnh Kỳ đã chạm vào cổ tôi, mân mê vuốt ve liên hồi.

Tôi run lẩy bẩy: “Đừng đùa nữa. Như thế sẽ rất đau, hơn nữa, cái đó… cái đó…”.

“Anh sẽ không làm đau em đâu”. Vĩnh Kỳ chậm rãi liếm vành tai tôi: “Anh đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, cơ hội lần này thật hiếm có. Đồng Đồng lại là người rất dễ dao động, nếu không nấu gạo thành cơm, em sẽ không hết lòng hết dạ với anh…”.

Giọng hắn càng nói càng nhẹ nhàng, da gà toàn thân tôi nổi lên điểm danh đầy đủ.

“… thay vì ngày đêm thấp thỏm lo lắng, chẳng thà dứt khoát một lần cho xong”.

“Vĩnh Kỳ, anh đừng có làm bậy. Tôi cảnh cáo anh…”

“Cảnh cáo cái gì?” Vĩnh Kỳ đột ngột buông tôi ra, đến bên bàn rót một cốc cô ca, đưa lên miệng tôi: “Anh còn không hiểu em chắc? Cứ mỗi khi sợ là em lại cảnh cáo này cảnh cáo nọ. Đồng Đồng, cách đe dọa này hoàn toàn chẳng có tác dụng với anh đâu”.

Tôi uống ừng ực hết sạch cốc cô ca. Cổ họng sảng khoái rồi, tiếp tục tranh luận với Vĩnh Kỳ.

“Đầu tiên, tôi không thích anh”.

“Em thích anh, chỉ là lúc này em vẫn chưa nhận ra thôi”, Vĩnh Kỳ mỉm cười.

Tôi lườm hắn: “Chúng ta đều là con trai, tôi không phải biến thái”.

“Yêu người cùng giới không có nghĩa là biến thái”. Vĩnh Kỳ nói: “Hơn nữa chuyện chúng ta đều là con trai anh đã biết từ lúc ba tuổi. Và từ ba tuổi anh cũng đã tháo gỡ được khúc mắc ấy rồi. Dù em là con trai, anh vẫn thích em”. Câu cuối hắn thêm vào làm tôi không biết nên tức ói máu hay nên cảm động rơi lệ nữa.

“Anh lúc nào cũng bắt nạt tôi!”

“Người như em không bắt nạt sao được?”

Nói thế mà nghe được à? Tôi tức đến nỗi vểnh râu trợn mắt. Nhưng không có râu, đành trợn mắt không thôi vậy.

“Đồng Đồng, anh thực sự không nhịn nổi nữa”.

Hắn từ từ tiến lại, như mãnh thú nghỉ ngơi đủ rồi bắt đầu lên đường đi săn.

Bầu không khí nguy hiểm bao trùm.

Tôi biết sắp xảy ra chuyện, lo sốt vó cả lên, kết quả là buột miệng thốt ra: “Cố nhịn một chút, Vĩnh Kỳ, anh cố nhịn một chút đi. Để tôi nghĩ đã”.

Hắn không chịu: “Em cũng phải thông cảm cho anh. Tính từ lúc ba tuổi đến giờ, anh đã nhịn bao nhiêu năm rồi?”.

Không phải chứ? Từ ba tuổi đến bây giờ? Không ngờ trên thế gian này lại có người dậy thì sớm như thế!

Lúc tôi bận trợn mắt sợ hãi, hắn đã từ tốn đè lên người tôi.

“Đồng Đồng, bước cuối cùng này tuyệt diệu vô cùng”, Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng dụ dỗ tôi: “Em nhất định sẽ rất thích”.

Tôi hét toáng: “Anh nói bậy. Sao tôi lại có thể thích chứ?”.

Vĩnh Kỳ gãi đầu, ngạc nhiên nhìn tôi: “Ủa? Chẳng lẽ em không cảm thấy toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm sao?”.

Tôi khinh bỉ: “Có anh mới toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm ấy! Đồ dê cụ!”.

“Nhưng mà…”. Vĩnh Kỳ chậm rãi nói: “Không phải em đã uống sạch cốc xuân dược đầy ắp lúc nãy sao?”.

Xuân dược? Tôi chợt nhớ lại cốc cô ca hắn chìa ra lúc nãy.

“Ư…”

Bị hắn nhắc nhở, tôi lập tức toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng như có như không của Vĩnh Kỳ càng làm tôi kích động.

“Anh là đồ thô bỉ, vô liêm sỉ, hạ lưu!”, mặc dù tay hắn khiến tôi rất dễ chịu nhưng tôi vẫn to mồm chửi hắn.

Vừa thở dốc chửi rủa, vừa ưỡn người đón nhận những cái vuốt ve của hắn quả là có chút vô duyên, nhưng mọi người đều biết tất cả là do nguyên nhân khách quan.

Những nguyên nhân khách quan đó là: thứ nhất, tôi bị lừa uống xuân dược; thứ hai, tôi là một thằng con trai, mà con trai là loại sinh vật khi bị kích động thì không còn tuân theo mệnh lệnh nào cả.

“Đồng Đồng, để tránh đêm dài lắm mộng, anh quyết định ra đòn quyết định”. Bàn tay Vĩnh Kỳ đã chui sâu vào trong áo sơ mi, khiến tôi toàn thân run lẩy bẩy: “Em sẽ không hận anh chứ?”.

“Đương nhiên là có!”, bàn tay hắn làm khoái cảm dâng lên, tôi cắn răng thật chặt: “Tôi hận anh đến chết”.

Hắn đột nhiên thu tay lại: “Vậy thôi, anh không muốn em hận anh”.

Da thịt thiếu vắng bàn tay vuốt ve của hắn lập tức điên cuồng phản đối, từng đợt hơi nóng không còn gì chống đỡ, sắp thiêu cháy tôi đến nơi rồi.

“Cho dù bây giờ dừng tay tôi cũng hận anh!”, mắt tôi dường như không mở ra nổi, giọng nói đan xen với cảm xúc khác lạ, dần dần trở nên gấp gáp, khản đặc: “Tôi hận anh cả đời này”. Mấy chữ cuối cùng được thốt ra với ngữ khí chém đinh chặt sắt.

Vĩnh Kỳ thản nhiên như không, cười hì hì trườn tay vào trong áo tôi lần nữa: “Vậy thì anh ra tay đây”.

“Ưm…”, bị hắn chạm vào một cái, tôi lập tức cong người phối hợp.

Hắn móc đâu ra loại xuân dược hiệu nghiệm thế này?

Những động chạm vuốt ve làm dây trói ở tay tôi dần dần lỏng ra.

Mặc dù dục vọng xâm chiếm nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, dáy trói bị nới lỏng, lòng tôi lập tức vui mừng khôn xiết.

Liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, dục vọng trong mắt hắn còn dữ dội hơn cả người đã uống xuân dược là tôi đây, hơi thở vô cùng nặng nề. Tay hắn chậm rãi từ ngực lần xuống bụng tôi.

“Vĩnh Kỳ…”

“Ừm, anh thích nghe em gọi tên anh”. Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng hôn, kéo khóa quần tôi: “Đồng Đồng gọi tên
<<1 ... 2223242526 ... 30>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,24,-,Tiểu,thuyết,Cuộc,Sống,Đại,Học,Xui,Xẻo-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 24 - Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 24 - Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT9/3380

Polaroid