pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Đuổi Theo Trái Tim

Lượt xem :
khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hành động không tiện, việc đi lại bình thường đều dựa vào xe lăn, nhưng leo lên xuống cầu thang phải dựa vào Bách Thành.

Không nghĩ tới đến cuối cùng cô vẫn là ỷ lại vào hắn, "Bách Thành, cậu tới đây." Hữu An vẫy tay, đè thấp giọng, lén lút gọi Bách Thành tới.

Bách Thành tới gần."Làm gì?"

"Con dẫn mẹ đi tới nhà họVu."

"Cả nhà họ đều đến nhà chúng ta, mẹ còn muốn đi Vu gia làm gì?"

"Không, mẹ chỉ muốn đem quần áo của đặt ở trên quần áo của Hữu An, người ta nói làm như vậy sau này con sẽ chấn áp được vợ con, Hữu An mới sẽ không kiêu ngạo leo trên đầu con ngồi." Hữu An tùy ý sửa đổi phong tục dân tình, thứ nhất là vì chính cô cũng là chưa hiểu rõ hết ; thứ hai là cô tin tưởng Bách Thành đối với loại chuyện chỉ có người thế hệ trước mới hiểu này cũng giống như cô thôi không quá quen thuộc, cho nên mới bịa ra để lừa hắn.

Mà Bách Thành cho cô một nụ cười và nói: "Mẹ, mẹ không cần thay con an bày những chuyện này, thứ nhất con không tin: thứ hai nếu làm như vậy thật sự có thể đè ép được Hữu An, con cũng không đồng ý."

"Vì sao?"

"Bởi vì con không hy vọng khi dễ Hữu An." Bách Thành nói chuyện có tình có nghĩa, mà Hữu An nghe xong, trong lòng cảm động quá chừng .

Nhưng, cô phát bệnh thần kinh gì đây, cảm động cái rắm a! Cô lại không muốn gả cho Bách Thành, còn quan tâm hắn có hay không có khi dễ cô làm chi? Mục đích của cô là muốn hắn dẫn cô đi về nhà, OK? Đừng có mà không làm rõ ràng tình huống như thế chứ.

"Tóm lại con cứ dẫn ta đi là được, nhanh chút, chúng ta không muốn cho người của gia đình họ biết."

"Không để cho họ biết, chúng ta sao đi vào nhà họ được?"

"Chúng ta có thể từ phòng của con trực tiếp đi qua a. . . . . ." A, chết rồi, cô có lòi đuôi ra chưa? Hữu An nhanh nhẹn liếc trộm Bách Thành một cái, cô vội vàng lại giải thích thêm, "Đừng cho là mẹ không biết con cùng Hữu An lén lút làm ra chuyện tốt gì, các con từ nhỏ đã lười biếng, lợi dụng ban công làm chuyện xã giao mờ ám, chuyện này mẹ biết từ lâu." Ách. . . . . . xã giao mờ ám! Cô có phải dùng sai thành ngữ rồi không hả ?

A, kệ đi, tóm lại trước tiên phải hù Bách Thành đã rồi tính, không muốn cho hắn sinh nghi đây mới là trọng điểm, mà không nghĩ tới Bách Thành sự thật tin, rất kinh ngạc nha!

"Được rồi, con bế mẹ đi lên." Bởi vì hắn cũng muốn biết trong hồ lô của Hữu An đến cùng bán loại thuốc nào, trong lòng là có chủ ý quỷ quái nào.

Bách Thành cáo lỗi với khách khứa rằng mẹ hắn không khoẻ, muốn đi lên nghỉ ngơi, sau đó liền bế mẹ đi lên lầu, lại nhập cư trái phép đi đến phòng của Hữu An.

Hữu An sau khi bước vào phòng liền lục lội bàn học, đi tìm trang giấy có sao chép chú ngữ kia, nhưng, giấy đâu? Thế nào lại không thấy nữa? ! Có phải bị rơi xuống dưới bàn hay không? Hữu An còn khom người tìm.

"Mẹ tìm cái gì? Con giúp ẹ." Bách Thành chủ động mở miệng xin được hỗ trợ.

Vậy thật sự là quá tốt rồi."Mẹ tìm một tờ giấy, lớn cỡ như vậy." Cô đưa tay lên làm so sánh."Mặt trên viết chữ và cả những chữ nhìn không hiểu nữa."

"Là cái này sao?" Bách Thành từ trong túi lấy ra một tờ giấy.

Hữu An đoạt lấy nhìn, "Đúng, không sai, chính là nó!" Chính là —— rất kỳ quái nha, vì sao tờ giấy này lại ở chỗ Bách Thành?

Cô nhìn hắn, bỗng nhiên có loại dự cảm bất hảo hiện lên trong đầu."Con không phải là đã biết cái gì chứ?"

"Mẹ có chuyện gì không thể để cho con biết?" Bách Thành không chính diện trả lời vấn đề của Hữu An, nhưng lại trả lời lòng vòng, làm hại Hữu An càng thêm cẩn thận chú ý đề phòng Bách Thành.

"Mẹ có thể có chuyện gì đề phòng con chứ?"

"Con không biết a, nhưng mẹ không ngại thì bắt đầu từ trang giấy mẹ đang cầm đi."

"Tờ giấy này? !" Hữu An cả kinh, nói chuyện bắt đầu trở nên ấp a ấp úng."Đây, đây là một tờ giấy rất, rất bình thường a! Nó có cái gì cần nhắc đến chứ ?"

"Nói xem nó vì sao đối với mẹ lại quan trọng như vậy? Nói xem mẹ vì sao lại mau chóng muốn tìm ra nó như vậy? Hoặc là nói đám văn tự kì quái trên đó là ngôn ngữ của quốc gia nào? Hoặc là nói mẹ của con ngay cả Anh văn 26 con chữ cái đều xem không hiểu lại hiểu được văn tự Ai Cập cổ, mẹ cảm thấy sao?"

"Con biết văn tự rên giấy là văn tự Ai Cập cổ? !" Trong lòng Hữu An có loại cảm giác "Đại sự không ổn" càng ngày càng mạnh liệt.

Cô cảm thấy Bách Thành không đơn thuần giống trong tưởng tượng của cô, chuyện hắn biết so với giả thiết trong đầu cô còn nhiều hơn ấy chứ, chết cha, sự tình nếu thực là như thế, vậy cô phải làm sao bây giờ? Cô nên ứng phó thế nào với cục diện này? !

Hữu An mặt xám như tro.

Bách Thành trả lời cô nói: "Con có đi thăm dò một chút."

"Con vì sao muốn thăm dò?"

"Bởi vì con muốn biết mẹ củ con mấy ngày này vì sao lại cổ quái như vậy? Còn có, Hữu An vì sao sau khi mẹ tỉnh lại, cùng một thời gian liền hôn mê bất tỉnh?"

"Con thăm dò được cái gì?" Hữu An lo lắng đề phòng hỏi, bởi vì cô nghĩ đáp án của Bách Thành cho cô có khả năng là đáp án cô cực kì không thích.

"Đáp án làm người ta cực kì ngoài ý muốn, mẹ muốn nghe sao?" Bách Thành đem xe đẩy đến trước mặt hắn.

Hữu An tuy rằng sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ đã vượt xa sự sợ hãi kia, gật đầu vài cái, cô muốn nghe.

"Con cảm thấy. . . . . ." Hắn cố ý nói chuyện chậm rì.

8b

Hữu An nuốt nước miếng cái ực, hai ánh mắt trừng lớn cẩn thận lắng nghe, hắn cảm thấy như thế nào?

"Con cảm thấy mẹ không phải mẹ của con." Hắn công bố đáp án.

"Sặc!" Hữu An thở hốc vì kinh ngạc, kinh hãi không thôi, bởi vì hắn thế nhưng đã biết!

"Tớ còn cảm thấy cậu chính là Hữu An."

"Sặc!" Đáp án của hắn như sét đánh ngang tai, bởi vì tất cả hắn đều đoán đúng rồi.

"Cậu đến cùng là muốn tới khi nào thì mới bằng lòng biến trở về bộ dạng như cũ?" Nói thực ra, hắn tưởng niệm quãng thời gian cùng cô đấu võ mồm, huống hồ cô lấy bộ dạng như hiện tại, hắn rất khó cùng cô yêu đương, hắn thậm chí sờ vào cô cũng đều cảm thấy mạo phạm, thậm chí cảm thấy loạn luân, càng đừng nói là muốn ôm cô.

"Con nói cái gì, mẹ nghe không hiểu." Đang lúc này Hữu An thế nhưng lại muốn dùng cách giả ngu để cho qua chuyện! Tóm lại cứ lừa hắn cho qua chuyện đi đã, sau này mới nói sau đi.

"Cậu thật sự rất không thành ý rồi !" cặp mắt của Bách Thành bắt đầu híp lại.

Hữu An cảm thấy rất sợ hãi a."Cậu muốn làm gì?" Cô kéo vạt áo của hắn không để hắn đi.

"Đàm phán thất bại, tớ tính toán làm chuyện ban đầu tớ đã tính."

"Cậu ban đầu tính toán làm chuyện gì?"

"Viên phòng!" Hắn lớn tiếng tuyên bố.

Từng chữ từng chữ của hắn như đập vào sau gáy cô, oanh một tiếng, mặt Hữu An từ cằm tới trán đều đỏ bừng."Cậu, cậu, cậu. . . . . ." Cô đến cả nói chuyện cũng đều cà lăm rồi.

"Tớ không thể?" Mà Bách Thành thay cô nói.

"Đúng, không sai, vì, vì, vì. . . . . ."

"Bởi vì chúng ta đã viết hợp đồng, kí tên?"

"Uhm." Cô lại gật đầu.

"Nhưng chúng ta cũng không viết nếu bội ước sẽ phải nhận sự trừng phạt gì." Bách Thành vạch trần đáp án chính xác, Hữu An sắp té xỉu rồi.

Đúng a, lúc trước thời điểm bọn họ viết khế ước, giống như không viết rõ ràng nếu bội ước, song phương sẽ phải chịu phạt ra sao.

A, thật sự là thất sách! Nhưng hối hận đã không còn kịp rồi, bởi vì Bách Thành đã muốn bội ước."Đừng——"

Cô giữ chặt tay hắn không cho hắn đi, van cầu hắn lại cho cô thêm một lần cơ hội.

"Vậy cậu hiện tại đồng ý nói với tớ cậu là ai chưa?" Hắn đứng ở chỗ cũ, hai tay ôm ngực chờ cô tự động đầu thú.

"Tớ nói cậu lại không tin."

"Cậu còn chưa nói, làm sao mà biết tớ không tin?"

"Nếu tớ nói tứ có Siêu Năng Lực, vậy cậu sẽ cảm thấy tớ đang nói chuyện đầm rồng hang hổ sao?"

"Sẽ không."

"Cậu tin tưởng tớ?" Hữu An vô cùng kinh ngạc nha "Vì sao cậu lại vô điều kiện tin tưởng tớ? Cậu không có một tia hoài nghi, kinh ngạc sao?"

"Không có."

"Vì sao?"

"Bởi vì tớ từng nhìn thấy qua chị ba đem cậu biến thành heo rồi lại biến thành rắn." Hắn đem chi tiết chuyện hắn biết nói cho cô nghe, để Hữu An chậm rãi tiêu hóa.

Dần dần, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu được chuyện thì ra hắn sớm đã biết được lai lịch của cô."Cậu biết tớ là ai?"

" Ma nữ có pháp lực, tựa như Harry Potter vậy."

"Tớ không lợi hại như hắn vậy." Đột nhiên hỏi Hữu An cực ngượng ngùng bắt đầu khiêm tốn lại, nhưng, không đúng, cái này không phải là trọng điểm mà! Cô sao lại mới bị hắn thổi phồng lên, đã quên mất toi! Trọng điểm phải là đặt ở chỗ hắn đã sớm biết thân phận của cô, biết chi tiết, nhưng lại án binh bất động, còn lừa cô kết hôn, trong lòng hắn đến cùng là có mưu đồ gì?

"Thích cậu, đáp án như vậy cậu có thể chấp nhận không?"

"Đương nhiên có thể chấp nhận." Hữu An cảm thấy đáp án này cũng không tệ, nhưng —— đợi chút, hắn nói cái gì? !

Thích cô! Hắn thích cô đúng không? Hữu An ánh mắt trừng lớn, tim đập bình bịch bình bịch, cô rất khó tin cô vừa mới chính tai nghe được điều đó.

Hắn thích cô! Điều này sao có thể? Bách Thành hắn rất đào hoa nha, từ nhỏ đến lớn thay bạn gái giống như thay áo, hơn nữa gần nhất còn bị các nhà quản lý ngôi sao nhìn trúng, nhận một đống quảng cáo, hắn như vậy làm sao có thể thích cô? ! Á. . . . . . Cô không phải đang nói hắn quá tốt, rất ưu tú, mà cô không xứng với hắn chứ, kỳ thực cô vẫn luôn cảm thấy bản thân cũng tệ, nhưng là thích nha! Cô ở bên hắn không có hai mươi năm cũng có mười năm thời gian, nếu hắn thật sự thích cô, không nên đúng lúc này mới phát hiện chứ!

"Cậu thầm mến tớ rất lâu rồi phải không?"

"Đúng." Nếu hắn như vậy trả lời, Hữu An mới có thể cao hứng, như vậy hắn nguyện ý thỏa mãn cô chút điểm hư vinh này, đây cứ coi như là một loại phương thức hắn cưng chiều cô đi.

Nhưng Hữu An cũng không nghĩ như vậy, bởi vì, "Cậu thích tớ còn tùy tiện cùng phụ nữ khác? Cái này tính là cái gì yêu a?" Hữu An đột nhiên cảm thấy Bách Thành yêu thật không đáng giá.

"Ngày đó cậu còn bị cô Nữ Minh Tinh ra giá mua đi, cậu nói xem, ngày đó cậu đều cùng cô ta làm ra chuyện gì rồi? Cậu đừng nói là cậu cũng yêu cô ta nha? Hoặc là cậu liền trực tiếp cùng cô ta. . . . . . Cùng cô ta. . . . . ." Cô lại ngượng ngùng nói không lên lời, aizzz, thực không giống như hành vi màVu Hữu An cô sẽ làm ra.

"Cùng cô ta làm tình?" Bách Thành rất tự động lại thay cô nói tiếp chữ khó có thể mở miệng kia.

"Đúng rồi." Chính là làm tình. Hữu An thập phần khó chịu, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

"Tớ chỉ cùng cô ấy ăn bữa cơm."

"Gạt người, ngày đó lúc rời đi thái độ cậu rõ ràng là ái muội như thế!"

"Đó là cố ý chọc giận cậu, ai kêu trong mắt cậu cả buổi tối cũng chỉ có đám nam minh tinh đó, ngay cả tớ bị người ta mua đi rồi, cậu đều không bận tâm."

"Cái này cậu cũng dám trách tớ!" Chậc, còn dám nói lý, ngày đó lúc hắn bị mua đi, hắn rõ ràng cao hứng như đòi mạng, hơn nữa trước khi đi còn lưu lại không gian tưởng tượng vô hạn cho cô, hại cô không yên trong lòng cả buổ
<<1 ... 121314
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT115/1939