Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát
Lượt xem : |
té.
Thỉnh thoảng, có người ngã đánh bịch xuống bùn làm rộ lên những tràng cười vui vẻ. Vì thế, Tiểu Băng cũng bớt căng thẳng khi chăm chú vào công việc dưới trận mưa không ngớt.
Đông Phong bỏ vài bộ quần áo vào túi du lịch. Anh chửi thầm trong bụng cái gã Hoàng Nguyên.
Anh bảo hắn đi cùng Tiểu Băng ra Vũng Tàu, vậy mà hắn viện cớ để ở lại, bỏ 1 mình Tiểu Băng với cả công trình ngoài đó.
Sáng nay, Đông Phong chưng hửng khi vô tình thấy Hoàng Nguyên thong dong bát phố. Chặn hắn lại hỏi thăm, hắn tỉnh bơ phán là ở nhà có chuyện trọng đại, đành để Tiểu Băng đi. Đông Phong tức vô cùng, nhưng còn biết nói gì hơn. Ai bảo anh là bạn thân của hắn.
Đông Phong nghe lòng thấp thỏm không an tâm. Anh quyết định ra VT ngay, bỏ Tiểu Băng ngoài đó là 1 việc anh chưa nghĩ đến.
Bước ra phòng khách, Đông Phong nói to:
- Chú Quang! Cháu có việc phải ra VT, chú và Thuỷ Tiên ở lại trông nhà hộ cháu.
Ông Quang tắt TV, tay xoa vào nhau, ông cười hệnh hệch:
- P này! Chú có chuyện muốn nhờ cháu đây.
- Chú đừng ngại. Có gì khó khăn chú cứ nòi, mình là người nhà mà chú.
Ông Quang vờ thở dài:
- Tiền gửi trong bank chưa kịp rút, bây giờ chú có công việc phải giải quyết…Kẹt quá đành phải mở miệng hỏi cháu. Thật sự… chú ngại quá.
Đông Phong dễ dãi:
- Chú cần bao nhiêu? Nếu số tiền không lớn, cháu sẽ giúp.
- À… Ừ, cỡ chừng 100 triệu. Cháu nhắm có được không?
Không chút nghi ngờ, Đông Phong ký tờ séc và đưa cho ông Q.
- Chú đưa cho cô thủ quỹ, bảo cô ấy rút tiền mặt. Cháu sẽ điện nói trước với cô ấy.
Hí hửng cầm tờ séc, ông Quang cười tít mắt:
- Cám ơn cháu. Vài bữa, chú sẽ trả liên cho.
Đông Phong khoát tay:
- Cháu cũng chưa cần dùng đến số tiền này, thong thả chú gửi lại cũng được.
Thuỷ Tiên xuống tới, thấy Đông Phong khoát áo chuẩn bị đi, cô vọt miệng hỏi:
- Anh đi đâu mà tay xách, tay mang vậy Đông Phong?
Đông Phong quay lại, anh trầm giọng:
- Tôi ra xem công trình ngoài VT. Ở nhà buồn, Thuỷ Tiên nhờ chú Quang đưa đi chơi cho khuây khoả.
- Thế chừng nào anh về?
- Có lẽ vài hôm nữa.
Thuỷ Tiên nũng nịu:
- Anh cho em tháp tùng với. Em cũng muốn ra VT đổi gió vài hôm.
Đông Phong từ chối khéo:
- Tôi xuống đó rồi còn đi vài nơi khác. Vả lại, công việc khá vất vả, Thuỷ Tiên theo tôi kô nổi đâu. Hẹn cô dịp khác vậy.
Thuỷ Tiên nhìn Đông Phong với ánh mắt thật tình tứ, cô cong môi:
- Vậy anh nhớ về sớm nhạ Vắng anh, trong lòng em bồn chồn lắm.
Đông Phong mỉm cười không đáp. Bên cạnh 1 Thuỷ Tiên sắc sảo, lời nói lúc nào cũng ngọt ngào và chiều chuộng anh rất mực, nhưng không hiểu sao anh thấy lòng chẳng mảy may rung động. Thật sự anh chỉ xem cô như 1 đứa em gái hay vòi vĩnh, hoàn toàn không có chút tình cảm trai gái xen vào.
Đông Phong nói với ông Q:
- Hay chú đưa Thuỷ Tiên ra thăm mẹ cháu để bà mừng?
Ông Quang hỏi lại:
- Mẹ cháu à? Bà ấy hiện ở đâu?
Đông Phong khựng người, giọng anh ngạc nhiên:
- Bà vẫn ở trên ĐL. Bộ chú quên mẹ cháu vẫn còn buồn vệ vụ tai nạn năm xưa à?
Ông Quang hơi tái mặt. Ông nghĩ trong bụng: “ Sao bà ấy vẫn còn sống chứ? Lý ra bà phải chết cùng chồng rồi. Ông thật chủ quan khi không điều tra kỹ càng.”
Vờ vỗ trán, ông Quang giả lả:
- Ồ! Chú thật lẩm cẩm. Thế mẹ cháu sống với ai trên đó?
- Chỉ 1 mình và mấy người giúp việc. Gặp lại chú, chắc mẹ cháu mừng lắm. Để cháu điện trước cho mẹ cháu hay.
Ông Quang vội xua tay:
- Thôi cháu, chú muốn tạo bất ngờ cho chị ấy. Cháu điện về sẽ mất haỵ Cháu lo công việc của mình đi, sớm muộn gì cháu cũng phải lên thăm chị ấy 1 chuyến.
- Vâng. Vậy cháu đi nghen chú.
- Ừ, đi đi cháu.
Chờ Đông Phong đi khuất, Thuỷ Tiên kéo tay ông Q:
- Mặt mày anh sao xanh tái vậy? Có tiền nên mừng quá, phải không?
Cặp mắt ông Quang ánh lên tia nhìn thật dữ dội. Ông lẩm bẩm:
- Liệu bà ấy có biết mình hại vợ chồng họ không nữa? Nếu bà ấy nghi ngờ thì thật gay go.
Đốt điếu thuốc đưa lên môi, Thuỷ Tiên xẵng giọng:
- Anh lẩm bẩm gì thế? Có nghe em nói không? Anh đừng nói là mừng quá hoá khùng nghen.
Ông Quang cau mặt:
- Em có im ngay đi không! Anh có chuyện phải nghĩ ngợi, em đừng làm ồn, không khéo chết cả đám bây giờ.
Ngồi tréo chân trên ghế, Thuỷ Tiên cười nửa miệng:
- Anh sợ vụ tai nạn xe năm xưa bị mẹ Đông Phong lật lại à?
Trợn mắt nhìn Thuỷ Tiên, ông Quang rít giọng:
- Sao em biết chuyện đó?
Thuỷ Tiên nhún vai:
- Hừ! Đã theo anh thì cũng phải biết chút ít về thành tích của anh chứ.
Ông Quang cau có:
- Làm sao em biết? Ngoại trừ 1 người trong giới giang hồ… nhưng gã ấy đã rữa tay gác kiếm và bỏ đi biệt xứ. Em điều tra anh qua hắn, đúng không ?
Búng tàn thuốc ra cữa, Thủy Tiên háy mắt với ông :
-Anh thông minh lắm, hắn ta từng một thời si mê em. Biết anh cũng đeo theo và là đối thủ đáng gờm nên hắn " phun" ra sự thật sau khi bỏ đi.
Ông Quang nghiến răng :
-Chó thật ! hắn đã nuốt của anh một số tiền lớn, thế mà chưa vừa lòng, lại còn đâm sau lưng thằng này.- Ông Quang tức giận đập tay xuống bàn giọng lạnh lẻo- Hắn không còn đường sống nếu để anh gặp lại.
Thủy Tiên vuốt ngực ông , cô đả đớt:
-Hắn ta biệt tích biệt tích rồi, chỉ còn em là hiểu rõ mọi chuyện. suy cho cùng em nở lòng nào bán đứng anh chứ.
-Nhưng còn mẹ thằng Phong, bà ấy có chút manh mối nào về vụ đó không ? Anh cảm thấy lo trong bụng.
-Ố ! Anh lo làm cho mệt. Nếu có, bả đã báo với công an, bả đâu để anh yên đến tận bây giờ. Còn gã Đông Phong đời nào hắn nhận ra mắt anh nữa.
Đôi mày ong Quang giản ra. lời nói của Thủy Tiên rất có lý, vậy thì tất cả mọi chuyện đều nằm trong vòng bí ẩn. Ngoài ông và cô vợ hờ. Chẳng còn ai biết vụ tai nạn năm xưa là do một tay ông sắp xếp.
Thở phào, ông Quang hôn phớt lên mặt Thủy Tiên. Ông cười khả ố :
-Em thông mình lắm, anh sẽ thưởng cho em thật nhiều mới được.
Thủy Tiên nhếch môi.
-Hắn đi rồi, tụi mình "vù"ra khách sạn cho khỏe. Ở đây, em nghe tù túng quá. Ra vào đều bị bọn người làm theo dỏi. thật mất cả tự do.
Ông Quang búng tay :
-Chí ít hắn cũng đi cả tuần. Với số tiền này, chúng ta ăn chơi mặc sức. Ở đây, mổi lần phê phải lén lút, chán phèo.
-Làm con gái đàng hoàng thật khó chịu. Vì anh, em mới chiều theo, chứ ai khác... có mà mơ.
Bẹo má cô, ông Quang cười hí hửng :
-Ngoan vậy anh mới cưng . mình "bay" thôi, xả láng một bửa cho đã- Hán thì thầm vào tai Thủy Tiên- An h thèm em lắm rồi, bắt anh nhịn hoài, chịu không thấu đâu.
Thủy Tiên đỏng đảnh :
-Anh "vù" trước đi rồi em theo sau, để bọn người làm chú ý.
Ông Quang vui vẻ ra ngoài, mồm huýt sáo có vẻ thích chí, thủy Tiên vờ vịt một lúc rồi cũng biến mất. trước khi bỏ đi, cô không quên giã vờ chào hỏi người làm của Đông Phong.
Xuống tới Vũng Tàu, trời đã xế chiều, mưa vẫn không ngớt, Đông Phong chạy vào khu tập thể của công trình, mọi người ào ra vồn vả chào hỏi anh.
Đông Phong cảm thấy nóng ruột khi nhìn quanh một lượt mà vẫn không thấy Tiểu Băng . Sau khi hỏi thăm vài câu, anh xin phép qua phòng khảo sát.
Ở đây, anh được mọi người cho biết, Tiểu băng vừa mới đi xuống nhà chú Tự Con chú bệnh nên cô nằng nặc đòi đi thăm, dú cả ngày hôm đó cô dầm mưa làm việc.
Đông Phong vừa thương vừa giận. Cô bé này cứng đầu gớm, đã muốn thì đố ai cản được.
Gởi lại chiếc xe và hành lý, Đông Phong đi theo hướng nhà chú Tư, anh muốn tạo bất ngờ cho Tiểu Băng.
Chân bước mà lòng thấp thỏm hồi hộp. không biết cô nàng nghĩ gì khi biết Đông Phong vì lo cho cô mà phóng xuống đây ?
Đẫy mấy hộp sữa và mớ trái cây về phía chú Tư, Tiểu Băng cười tươi:
-Cháu có chút quà gởi cho mấy em. Nghe tin bé Na bệnh, cháu vội qua thăm nên cũng không mua được gì nhiều.
Chú Tư tặc lưởi :
-Cực cho cô quá. Xuống thăm gia đình tôi là quý rồi, cô còn mua mấy thư này làm chi cho tốn kém. Cô làm tôi ngại quá.
Tiểu Băng lắc đầu:
-Có là bao hả chú ? Chủ yếu là cho các em nó mừng, chú cứ coi cháu như người trong nhà, cháu rất thích không khí gia đình chú. nhất là bé Na, con bé dể thương ghê.
Chú Tư rót cho Tiểu Băng tách trà, chú nói.
-Nhà không có gì ngoài thứ này, cô Băng thông cảm nha.
Vọ chú ngồi buồn xo bên cạnh bé Na, bà chép miệng :
-Cả nhà chỉ trông vào đồng lương của ổng. Tháng này mưa liên miên lại không có việc. Thêm con Na sốt liên miên. Tiền thuốc cũng bộn... Hồi chiều còn mấy đồng, tôi vét hết mua cho ông bao thuốc và ít trà.
Rồi bà quay qua Tiểu Băng nói như tâm sự:
-Ổng già rồi mà còn phải gánh vác công việc nặng nhọc, tôi nghĩ mà thương đứt ruột. Nếu có số vốn kha khá, tôi mở ngay cửa hàng tạp hóa kiếm đồng vào, đồng ra, san bớt gánh nặng gia đình cho ổng . Nhưng nói thế thôi, có nằm mơ cũng không kiếm ra được số tiền lớn như vậy.
Tiểu Băng nhìn quanh, ngôi nhà được chắp vá bằng đủ loại vật tư, những thứ mà có lẽ chú Tư xin được ở công trình. Ngôi nhà bị xuống cấp trầm trọng , nếu không kịp sửa chửa chỉ cần vài cơn gió mạnh cũng đủ cuốn phăng tất cả.
Ch1u Tư rầy vợ:
-Cô Băng xuống chơi mà bà cứ nói chuyện đâu đâu. Có ai mà nghèo cả ba đời đâu nào, Tôi nói đúng không cô ?
Tiểu Băng xót xa cười khẻ, nhìn chú Tư với những nếp nhăn trên trán, Tiểu Băng thấy thương cho hoàn cảnh chú thật nhiều. Dù phải chạy ăn từng bửa, bao lo toan vất vả trùm lên đôi vai khắc khổ, nhưng chú vẫn lạc quan như không có gì xảy ra.
Tiểu Băng suy tính:
-Lần này về công ty, cháu sẽ báo lại cùng ban giám đốc, huy vọng họ giúpo đở ít nhất là trong lúc này.
Chú Tư lắc đầu :
-Thôi cô ạ. làm phiền tới mấy ổng mất công. Hoàn cảng của tôi chưa phải là khổ lắm, các ông ấy còn nhiều việc phải giải quyết.
Tiểu Băng vẫn giữ ý của mình:
-Có gì mà phải ngại hả chú. gia đình chú khgó khăn thật mà. Vả lại, giám đốc có chuyện thì cũng lấy kinh phí từ quỷ của công ty, mình có xin tiền túi họ đâu mà ngại.
Nói rồi Tiểu Băng đứng lên, cô từ giã:
-Cái này là do cá nhân cháu đề nghị, chú không phải sợ ai bàn ra, tán vào. bây giờ cháu xin phép về, cho chú và thím nghĩ. Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.
Thím Tư vội nói :
-Ông lấy áo mưa rồi đưa có băng về. trời tôi đen như mực lại mưa gió , sợ cô ấy không quen đường đi nước bước, lỡ té giữa đường thì khổ.
Chú Tư đứng lên:
-Cô Băng chờ tôi vào lấy đèn Pin, tôi đưa cô về.
Chờ chú Tư vào trong, Tiểu Băng móc túi lấy xấp tiền dúi vào tay thím Tự Cô nhỏ giọng :
-Thím cầm lấy mua thuóc cho bé Nạ Cháu vội đi nên càm theo ít tiền. Vài bửa, cháu sẽ gởi thêm. Thím đừng để chú Tư biết, kẻo chú ấy lại rầy thím cháu mình.
Thím Tư lắc đầu lia lịa:
-Không được đâu cô ơi. Cô xuống thăm là quý rồi, số tiền nà cô giữ lại đi, tôi mà nhận coi như lợi dụng lòng tốt của cô.
-Có nhiều gì cho cam. Coi như cháu cho bé Na mua quà. thím không nhận mai mốt cháu không tới chơi nữa đâu. thôi, cháu về. Thím nói lại với chú, nếu bé Na không khỏe thì thím cho bé Na vào bệnh viện. Cứ để sốt mãi thế này, không tốt lắm đâu.
Thím Tư xúc động muốn khóc. Thím ngẹn ngào:
-Cô Băng thật tốt. mai này có cơ hội, tôi sẽ gởi lại cho cô.
Tiểu Băng gật đầu để thím Tư yên bụng khỏi áy náy cô bước ra cửa, ngoái đầu lại nói:
-Thím nói chú Tư ở nhà lo cho bé Na, cháu tự về được rồi. Cháu cẩn thận một chút sẽ không sao đâu.
Nói rồi tiểu băng bước thật n
QUAY LẠIThỉnh thoảng, có người ngã đánh bịch xuống bùn làm rộ lên những tràng cười vui vẻ. Vì thế, Tiểu Băng cũng bớt căng thẳng khi chăm chú vào công việc dưới trận mưa không ngớt.
Đông Phong bỏ vài bộ quần áo vào túi du lịch. Anh chửi thầm trong bụng cái gã Hoàng Nguyên.
Anh bảo hắn đi cùng Tiểu Băng ra Vũng Tàu, vậy mà hắn viện cớ để ở lại, bỏ 1 mình Tiểu Băng với cả công trình ngoài đó.
Sáng nay, Đông Phong chưng hửng khi vô tình thấy Hoàng Nguyên thong dong bát phố. Chặn hắn lại hỏi thăm, hắn tỉnh bơ phán là ở nhà có chuyện trọng đại, đành để Tiểu Băng đi. Đông Phong tức vô cùng, nhưng còn biết nói gì hơn. Ai bảo anh là bạn thân của hắn.
Đông Phong nghe lòng thấp thỏm không an tâm. Anh quyết định ra VT ngay, bỏ Tiểu Băng ngoài đó là 1 việc anh chưa nghĩ đến.
Bước ra phòng khách, Đông Phong nói to:
- Chú Quang! Cháu có việc phải ra VT, chú và Thuỷ Tiên ở lại trông nhà hộ cháu.
Ông Quang tắt TV, tay xoa vào nhau, ông cười hệnh hệch:
- P này! Chú có chuyện muốn nhờ cháu đây.
- Chú đừng ngại. Có gì khó khăn chú cứ nòi, mình là người nhà mà chú.
Ông Quang vờ thở dài:
- Tiền gửi trong bank chưa kịp rút, bây giờ chú có công việc phải giải quyết…Kẹt quá đành phải mở miệng hỏi cháu. Thật sự… chú ngại quá.
Đông Phong dễ dãi:
- Chú cần bao nhiêu? Nếu số tiền không lớn, cháu sẽ giúp.
- À… Ừ, cỡ chừng 100 triệu. Cháu nhắm có được không?
Không chút nghi ngờ, Đông Phong ký tờ séc và đưa cho ông Q.
- Chú đưa cho cô thủ quỹ, bảo cô ấy rút tiền mặt. Cháu sẽ điện nói trước với cô ấy.
Hí hửng cầm tờ séc, ông Quang cười tít mắt:
- Cám ơn cháu. Vài bữa, chú sẽ trả liên cho.
Đông Phong khoát tay:
- Cháu cũng chưa cần dùng đến số tiền này, thong thả chú gửi lại cũng được.
Thuỷ Tiên xuống tới, thấy Đông Phong khoát áo chuẩn bị đi, cô vọt miệng hỏi:
- Anh đi đâu mà tay xách, tay mang vậy Đông Phong?
Đông Phong quay lại, anh trầm giọng:
- Tôi ra xem công trình ngoài VT. Ở nhà buồn, Thuỷ Tiên nhờ chú Quang đưa đi chơi cho khuây khoả.
- Thế chừng nào anh về?
- Có lẽ vài hôm nữa.
Thuỷ Tiên nũng nịu:
- Anh cho em tháp tùng với. Em cũng muốn ra VT đổi gió vài hôm.
Đông Phong từ chối khéo:
- Tôi xuống đó rồi còn đi vài nơi khác. Vả lại, công việc khá vất vả, Thuỷ Tiên theo tôi kô nổi đâu. Hẹn cô dịp khác vậy.
Thuỷ Tiên nhìn Đông Phong với ánh mắt thật tình tứ, cô cong môi:
- Vậy anh nhớ về sớm nhạ Vắng anh, trong lòng em bồn chồn lắm.
Đông Phong mỉm cười không đáp. Bên cạnh 1 Thuỷ Tiên sắc sảo, lời nói lúc nào cũng ngọt ngào và chiều chuộng anh rất mực, nhưng không hiểu sao anh thấy lòng chẳng mảy may rung động. Thật sự anh chỉ xem cô như 1 đứa em gái hay vòi vĩnh, hoàn toàn không có chút tình cảm trai gái xen vào.
Đông Phong nói với ông Q:
- Hay chú đưa Thuỷ Tiên ra thăm mẹ cháu để bà mừng?
Ông Quang hỏi lại:
- Mẹ cháu à? Bà ấy hiện ở đâu?
Đông Phong khựng người, giọng anh ngạc nhiên:
- Bà vẫn ở trên ĐL. Bộ chú quên mẹ cháu vẫn còn buồn vệ vụ tai nạn năm xưa à?
Ông Quang hơi tái mặt. Ông nghĩ trong bụng: “ Sao bà ấy vẫn còn sống chứ? Lý ra bà phải chết cùng chồng rồi. Ông thật chủ quan khi không điều tra kỹ càng.”
Vờ vỗ trán, ông Quang giả lả:
- Ồ! Chú thật lẩm cẩm. Thế mẹ cháu sống với ai trên đó?
- Chỉ 1 mình và mấy người giúp việc. Gặp lại chú, chắc mẹ cháu mừng lắm. Để cháu điện trước cho mẹ cháu hay.
Ông Quang vội xua tay:
- Thôi cháu, chú muốn tạo bất ngờ cho chị ấy. Cháu điện về sẽ mất haỵ Cháu lo công việc của mình đi, sớm muộn gì cháu cũng phải lên thăm chị ấy 1 chuyến.
- Vâng. Vậy cháu đi nghen chú.
- Ừ, đi đi cháu.
Chờ Đông Phong đi khuất, Thuỷ Tiên kéo tay ông Q:
- Mặt mày anh sao xanh tái vậy? Có tiền nên mừng quá, phải không?
Cặp mắt ông Quang ánh lên tia nhìn thật dữ dội. Ông lẩm bẩm:
- Liệu bà ấy có biết mình hại vợ chồng họ không nữa? Nếu bà ấy nghi ngờ thì thật gay go.
Đốt điếu thuốc đưa lên môi, Thuỷ Tiên xẵng giọng:
- Anh lẩm bẩm gì thế? Có nghe em nói không? Anh đừng nói là mừng quá hoá khùng nghen.
Ông Quang cau mặt:
- Em có im ngay đi không! Anh có chuyện phải nghĩ ngợi, em đừng làm ồn, không khéo chết cả đám bây giờ.
Ngồi tréo chân trên ghế, Thuỷ Tiên cười nửa miệng:
- Anh sợ vụ tai nạn xe năm xưa bị mẹ Đông Phong lật lại à?
Trợn mắt nhìn Thuỷ Tiên, ông Quang rít giọng:
- Sao em biết chuyện đó?
Thuỷ Tiên nhún vai:
- Hừ! Đã theo anh thì cũng phải biết chút ít về thành tích của anh chứ.
Ông Quang cau có:
- Làm sao em biết? Ngoại trừ 1 người trong giới giang hồ… nhưng gã ấy đã rữa tay gác kiếm và bỏ đi biệt xứ. Em điều tra anh qua hắn, đúng không ?
Búng tàn thuốc ra cữa, Thủy Tiên háy mắt với ông :
-Anh thông minh lắm, hắn ta từng một thời si mê em. Biết anh cũng đeo theo và là đối thủ đáng gờm nên hắn " phun" ra sự thật sau khi bỏ đi.
Ông Quang nghiến răng :
-Chó thật ! hắn đã nuốt của anh một số tiền lớn, thế mà chưa vừa lòng, lại còn đâm sau lưng thằng này.- Ông Quang tức giận đập tay xuống bàn giọng lạnh lẻo- Hắn không còn đường sống nếu để anh gặp lại.
Thủy Tiên vuốt ngực ông , cô đả đớt:
-Hắn ta biệt tích biệt tích rồi, chỉ còn em là hiểu rõ mọi chuyện. suy cho cùng em nở lòng nào bán đứng anh chứ.
-Nhưng còn mẹ thằng Phong, bà ấy có chút manh mối nào về vụ đó không ? Anh cảm thấy lo trong bụng.
-Ố ! Anh lo làm cho mệt. Nếu có, bả đã báo với công an, bả đâu để anh yên đến tận bây giờ. Còn gã Đông Phong đời nào hắn nhận ra mắt anh nữa.
Đôi mày ong Quang giản ra. lời nói của Thủy Tiên rất có lý, vậy thì tất cả mọi chuyện đều nằm trong vòng bí ẩn. Ngoài ông và cô vợ hờ. Chẳng còn ai biết vụ tai nạn năm xưa là do một tay ông sắp xếp.
Thở phào, ông Quang hôn phớt lên mặt Thủy Tiên. Ông cười khả ố :
-Em thông mình lắm, anh sẽ thưởng cho em thật nhiều mới được.
Thủy Tiên nhếch môi.
-Hắn đi rồi, tụi mình "vù"ra khách sạn cho khỏe. Ở đây, em nghe tù túng quá. Ra vào đều bị bọn người làm theo dỏi. thật mất cả tự do.
Ông Quang búng tay :
-Chí ít hắn cũng đi cả tuần. Với số tiền này, chúng ta ăn chơi mặc sức. Ở đây, mổi lần phê phải lén lút, chán phèo.
-Làm con gái đàng hoàng thật khó chịu. Vì anh, em mới chiều theo, chứ ai khác... có mà mơ.
Bẹo má cô, ông Quang cười hí hửng :
-Ngoan vậy anh mới cưng . mình "bay" thôi, xả láng một bửa cho đã- Hán thì thầm vào tai Thủy Tiên- An h thèm em lắm rồi, bắt anh nhịn hoài, chịu không thấu đâu.
Thủy Tiên đỏng đảnh :
-Anh "vù" trước đi rồi em theo sau, để bọn người làm chú ý.
Ông Quang vui vẻ ra ngoài, mồm huýt sáo có vẻ thích chí, thủy Tiên vờ vịt một lúc rồi cũng biến mất. trước khi bỏ đi, cô không quên giã vờ chào hỏi người làm của Đông Phong.
Xuống tới Vũng Tàu, trời đã xế chiều, mưa vẫn không ngớt, Đông Phong chạy vào khu tập thể của công trình, mọi người ào ra vồn vả chào hỏi anh.
Đông Phong cảm thấy nóng ruột khi nhìn quanh một lượt mà vẫn không thấy Tiểu Băng . Sau khi hỏi thăm vài câu, anh xin phép qua phòng khảo sát.
Ở đây, anh được mọi người cho biết, Tiểu băng vừa mới đi xuống nhà chú Tự Con chú bệnh nên cô nằng nặc đòi đi thăm, dú cả ngày hôm đó cô dầm mưa làm việc.
Đông Phong vừa thương vừa giận. Cô bé này cứng đầu gớm, đã muốn thì đố ai cản được.
Gởi lại chiếc xe và hành lý, Đông Phong đi theo hướng nhà chú Tư, anh muốn tạo bất ngờ cho Tiểu Băng.
Chân bước mà lòng thấp thỏm hồi hộp. không biết cô nàng nghĩ gì khi biết Đông Phong vì lo cho cô mà phóng xuống đây ?
Đẫy mấy hộp sữa và mớ trái cây về phía chú Tư, Tiểu Băng cười tươi:
-Cháu có chút quà gởi cho mấy em. Nghe tin bé Na bệnh, cháu vội qua thăm nên cũng không mua được gì nhiều.
Chú Tư tặc lưởi :
-Cực cho cô quá. Xuống thăm gia đình tôi là quý rồi, cô còn mua mấy thư này làm chi cho tốn kém. Cô làm tôi ngại quá.
Tiểu Băng lắc đầu:
-Có là bao hả chú ? Chủ yếu là cho các em nó mừng, chú cứ coi cháu như người trong nhà, cháu rất thích không khí gia đình chú. nhất là bé Na, con bé dể thương ghê.
Chú Tư rót cho Tiểu Băng tách trà, chú nói.
-Nhà không có gì ngoài thứ này, cô Băng thông cảm nha.
Vọ chú ngồi buồn xo bên cạnh bé Na, bà chép miệng :
-Cả nhà chỉ trông vào đồng lương của ổng. Tháng này mưa liên miên lại không có việc. Thêm con Na sốt liên miên. Tiền thuốc cũng bộn... Hồi chiều còn mấy đồng, tôi vét hết mua cho ông bao thuốc và ít trà.
Rồi bà quay qua Tiểu Băng nói như tâm sự:
-Ổng già rồi mà còn phải gánh vác công việc nặng nhọc, tôi nghĩ mà thương đứt ruột. Nếu có số vốn kha khá, tôi mở ngay cửa hàng tạp hóa kiếm đồng vào, đồng ra, san bớt gánh nặng gia đình cho ổng . Nhưng nói thế thôi, có nằm mơ cũng không kiếm ra được số tiền lớn như vậy.
Tiểu Băng nhìn quanh, ngôi nhà được chắp vá bằng đủ loại vật tư, những thứ mà có lẽ chú Tư xin được ở công trình. Ngôi nhà bị xuống cấp trầm trọng , nếu không kịp sửa chửa chỉ cần vài cơn gió mạnh cũng đủ cuốn phăng tất cả.
Ch1u Tư rầy vợ:
-Cô Băng xuống chơi mà bà cứ nói chuyện đâu đâu. Có ai mà nghèo cả ba đời đâu nào, Tôi nói đúng không cô ?
Tiểu Băng xót xa cười khẻ, nhìn chú Tư với những nếp nhăn trên trán, Tiểu Băng thấy thương cho hoàn cảnh chú thật nhiều. Dù phải chạy ăn từng bửa, bao lo toan vất vả trùm lên đôi vai khắc khổ, nhưng chú vẫn lạc quan như không có gì xảy ra.
Tiểu Băng suy tính:
-Lần này về công ty, cháu sẽ báo lại cùng ban giám đốc, huy vọng họ giúpo đở ít nhất là trong lúc này.
Chú Tư lắc đầu :
-Thôi cô ạ. làm phiền tới mấy ổng mất công. Hoàn cảng của tôi chưa phải là khổ lắm, các ông ấy còn nhiều việc phải giải quyết.
Tiểu Băng vẫn giữ ý của mình:
-Có gì mà phải ngại hả chú. gia đình chú khgó khăn thật mà. Vả lại, giám đốc có chuyện thì cũng lấy kinh phí từ quỷ của công ty, mình có xin tiền túi họ đâu mà ngại.
Nói rồi Tiểu Băng đứng lên, cô từ giã:
-Cái này là do cá nhân cháu đề nghị, chú không phải sợ ai bàn ra, tán vào. bây giờ cháu xin phép về, cho chú và thím nghĩ. Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.
Thím Tư vội nói :
-Ông lấy áo mưa rồi đưa có băng về. trời tôi đen như mực lại mưa gió , sợ cô ấy không quen đường đi nước bước, lỡ té giữa đường thì khổ.
Chú Tư đứng lên:
-Cô Băng chờ tôi vào lấy đèn Pin, tôi đưa cô về.
Chờ chú Tư vào trong, Tiểu Băng móc túi lấy xấp tiền dúi vào tay thím Tự Cô nhỏ giọng :
-Thím cầm lấy mua thuóc cho bé Nạ Cháu vội đi nên càm theo ít tiền. Vài bửa, cháu sẽ gởi thêm. Thím đừng để chú Tư biết, kẻo chú ấy lại rầy thím cháu mình.
Thím Tư lắc đầu lia lịa:
-Không được đâu cô ơi. Cô xuống thăm là quý rồi, số tiền nà cô giữ lại đi, tôi mà nhận coi như lợi dụng lòng tốt của cô.
-Có nhiều gì cho cam. Coi như cháu cho bé Na mua quà. thím không nhận mai mốt cháu không tới chơi nữa đâu. thôi, cháu về. Thím nói lại với chú, nếu bé Na không khỏe thì thím cho bé Na vào bệnh viện. Cứ để sốt mãi thế này, không tốt lắm đâu.
Thím Tư xúc động muốn khóc. Thím ngẹn ngào:
-Cô Băng thật tốt. mai này có cơ hội, tôi sẽ gởi lại cho cô.
Tiểu Băng gật đầu để thím Tư yên bụng khỏi áy náy cô bước ra cửa, ngoái đầu lại nói:
-Thím nói chú Tư ở nhà lo cho bé Na, cháu tự về được rồi. Cháu cẩn thận một chút sẽ không sao đâu.
Nói rồi tiểu băng bước thật n
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1148/5202