XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lượt xem :
bị sái chân không nói làm gì, còn suýt nữa bị té xuống dưới sân khấu.
Người đàn ông này có làm anh hùng cứu mỹ hay không?
Dĩ nhiên là không.
Dưới chân Lãnh Tĩnh đột nhiên mất trọng tâm, có chút luống cuống, nhưng không trông cậy vào tên Tiểu bạch kiểm này cứu cô, chỉ là đôi tay theo bản năng quờ quạng túm lấy. Cụ thể chộp được cái gì cô không kịp nhìn kỹ, cơn hoảng loạn vừa qua, cuối cùng cô cũng khôi phục lại được sựnthăng bằng, vậy mà, còn chưa kịp thở ra, bên tai đã vang lên một câu mập mờ không rõ ràng, "Ghét, sàm sỡ người ta kìa."
Người đàn ông sở hữu giọng nói trầm ấm lại nói giọng nũng nịu phát ói đó, quá mức mâu thuẫn, Lãnh Tĩnh ngổn ngang, cúi đầu nhìn xuống. . . . . Không nhìn thì không khẩn trương, vừa nhìn đã thấy không xong, cái. . . cô, cô, cô nắm, là ngực của anh ta? !
Trong nháy mắt, trong đầu Lãnh Tĩnh chỉ còn lại dư âm của một giọng nói đang vọng trăm-ngàn-vạn lần: cầm vú, cầm vú, cầm vú, cầm vú. . . . .
Địch Mặc hơi cúi người đến bên tai cô, khẽ mỉm cười, "Hàn Thiên Thiên là tài chủ mới của tôi, thế nào? Có vấn đề gì?"
Lãnh Tĩnh miễn cưỡng coi như đã phục hồi tinh thần, buông lỏng tay, quay đầu tìm bóng dáng của phụ tá khách hàng.
Tất cả mọi người đang núp ở sau tấm màn ngó dáo dác, không dám đến gần, trong đó có đôi mắt cực kỳ gian tà của phụ tá khách hàng, ánh mắt Lãnh Tĩnh bắn ra những tia lửa cứ như vậy mà nhìn thẳng tắp, "Làm chân chạy sai vặt đã là ranh giới cuối cùng của tôi, dù gì tôi cũng là một Thiết kế sư, tôi cự tuyệt phục vụ cho một con “Vịt”*!"
*Trong tiếng Trung từ “Gà” chỉ người làm ‘gái’, từ “Vịt” chỉ người làm ‘trai bao’.
Cả ngày bị dồn nén trong ngực, cho đến giờ phút này Lãnh Tĩnh mới cảm thấy hơi sung sướng chút ít. Lời nói như bát nước đổ ra ngoài, Lãnh Tĩnh không có ý định từ trên gương mặt của Tiểu bạch thấy được sắc mặt tốt gì cho cam, thậm chí khinh thường nhìn anh ta, vung chân đá nốt chiếc giày cao gót khỏi chân, chân không quay người bỏ đi.
Một giây sau, cổ tay của Lãnh Tĩnh bị siết chặt——
Tiểu bạch kiểm giữ chặt cô, hơi dùng sức, nhưng trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, "Ba định luật của chức trách nhân viên: hoặc là nhịn, hoặc là độc, hoặc là cút. Cô chắc chắn muốn bỏ đi ngay bây giờ, tương lai sẽ không hối hận?"
Có một loại người, nói chuyện rất đáng bị ăn đập, đồng thời lại làm cho người ta hận không được bóp chết người đó, rồi lại không thể không thừa nhận, anh ta nói rất có lý —— người đàn ông này chính là như thế.
Đang lúc Lãnh Tĩnh sinh lòng do dự thì phụ tá khách hàng cũng chạy tới kéo cô, "Miss. Thời kì mãn kinh mới vừa rồi còn gọi điện thoại cho tôi, hỏi cô làm việc thế nào rồi."
Lãnh Tĩnh nhìn sự khuyên lơn trước mặt, hai người đàn ông đang mang sự giễu cợt kia, trong lòng không cam tâm.
Địch Mặc thấy thế, từ từ buông lỏng tay.
Khi anh trong kính thiên văn nhìn thấy người phụ nữ này, mặc dù vô cùng không vui, nhưng lại đem từng quyển từng quyển tạp chí một dọn dẹp ngăn nắp; khi anh ở bãi đậu xe thấy cô một mình, từng thùng một đem tạp chí chuyển vào thang máy, trong miệng mặc dù chửi "Mẹ nó", động tác lại đặc biệt nhanh nhẹn; khi đó anh đem sắc mặt trần ngập thanh xuân này của cô so sánh với tấm ảnh thiết kế không được sáng tác dưới tay của Chu Lệ Nam kia, tràn đầy chan chứa sức sống gán ghép lại với nhau . . . . . . Địch Mặc đột nhiên cảm thấy, bản thân mình đích thân đem bút ghi âm giao cho tổng giám đốc của bọn họ, đồng thời đề nghị để cô quay lại làm việc dưới trướng của Chu Lệ Nam, là hết sức chính xác.
Lãnh Tĩnh nhặt chiếc giày trên sân khấu lên, liên tục cắn răng, chuẩn bị đi xuống dưới tìm một chiếc giày còn lại thì Tiểu bạch kiểm đã thay cô nhặt về. Lãnh Tĩnh tức giận nhìn anh ta, anh ta thì không, ngược lại còn nhún nhún vai, "Chẳng lẽ còn muốn tôi đi vào giúp cô?"
Nói xong, muốn quỳ xuống.
Lãnh Tĩnh xông tới đoạt được chiếc giày trong tay anh ta, tự động đi vào.
Tiểu bạch kiểm, trong nháy mắt đã ngồi yên trở về ghế sô pha, thưởng thức trà, khóe miệng tươi cười chờ cô.
"Thật sự là rất xin lỗi." - Phụ tá khách hàng cúi mình nói, vội vàng lui về phía sau sân khấu, "Được rồi được rồi, tất cả đều giải tán đi làm việc!"
"Xoay một vòng cho tôi nhìn xem." - Tiểu bạch kiểm nói.
Lãnh Tĩnh cúi gằm đầu xoay một vòng.
"Cô cao bao nhiêu?"
Lãnh Tĩnh lườm một cái về phía người phụ tá khách hàng, xác định không bị giám thị, lấy âm lượng chỉ có tiểu bạch kiểm nghe được phun ra một câu, "Liên quan khỉ mẹ gì tới anh?"
"Vịt cũng không dễ làm vậy đâu, tôi tối thiểu phải biết được cô và tài chủ của tôi dáng vóc khác nhau ra sao, mới có thể giúp cô ấy chọn đúng trang phục, chén cơm của tôi mới giữ được."
Lãnh Tĩnh giận!
Lãnh Tĩnh nhịn: "170."
Hắn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Ba vòng thì sao?"
"33, 22, 33." - Lãnh Tĩnh cho là mình đang liều, nhưng cô vừa dứt tiếng chỉ thấy ánh mắt của anh ta nhìn vào bộ ngực mình, cô cực kì không dễ chịu. Hơn nữa nhất thời sinh ra một loại kích động muốn xông lên bóp chết anh ta.
Càng đáng hận hơn là lời kế tiếp của anh ta, "33 —— Cup A đúng không?"
Trong phút chốc, ngọn lửa cực mạnh trong mắt Lãnh Tĩnh bùng cháy thiêu đốt ra so với bất kỳ lúc nào trước đó đều mạnh mẽ hơn, "B! ! !" - Hiển nhiên, xem thường năng lực của người phụ nữ không nghiêm trọng bằng xem thường thân hình của người đó.

Chương 4: Bán quần áo, không bán thân...

Dịch: Heidi
Liên tục thay đổi 17 bộ quần áo, đi tới đi lui trên sân khấu T hơn 40 lần, chân Lãnh Tĩnh gần như mềm nhũn, Tiểu bạch kiểm mới chọn xong mẫu trang phục. Sau khi ghi hóa đơn, rốt cuộc anh ta cũng cút, Lãnh Tĩnh cả người đổ gục trên ghế ngồi trong phòng thay quần áo, thật lâu sau mới xả đủ một hơi, còn không kịp thay quần áo của mình, phụ tá khách hàng đang ở bên ngoài thúc giục, "Lãnh Tĩnh! Cô đâu?"
"Đến ngay!" - Cô nhanh nhẹn cởi ra bộ lễ phục, mặc vào leg¬ging* (quần tất chân), mặc xong áo sơ mi lập tức chạy ra ngoài, giày móc lên trên, một tay khác đang vội vàng cài cúc áo sơ mi.
Đáng tiếc, cô chạy không tới vài bước đã dừng bước, bởi vì lúc ấy ánh mắt thoáng nhìn qua, cứ như vậy liếc thấy tên Tiểu bạch kiểm đang đứng đối diện cô.
Người này tại sao lại lăn trở về? Lãnh Tĩnh sinh lòng nghi ngờ, định thần nhìn lại lần nữa, Tiểu bạch kiểm đang đứng dựa vào tủ đựng đồ linh tinh lật xem bản thiết kế ——bản thiết kế của cô!
Gương mặt nghiêng của anh ta đang đối diện cô, vẻ mặt nghiêm túc, đường nét trên gương mặt như được khắc sắc bén như đao, dù nhìn thế nào cũng không giống với tên côn đồ lưu manh đáng đánh mấy phút trước đây, chỉ là điều này không ảnh hưởng chút nào đến tia lửa giận "Vụt vụt vụt" đang phun trào lên não của Lãnh Tĩnh.
Tiểu bạch kiểm nhìn có vẻ hết sức nghiêm túc, không mảy may chú ý chung quanh, Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị mắng người, lại thay đổi chủ ý, cặp mắt nheo lại nhắm chuẩn góc độ, nhanh - chuẩn – mạnh mà ném giày qua.
Trúng!
Vốn tưởng rằng tên Tiểu bạch kiểm kia tối thiểu cũng phải bị đau mà nhảy dựng lên, lại không nghĩ anh ta chỉ là bị ăn đau, mặt mũi căng cứng quay đi, "Rắc" một tiếng nghiêng đầu lại, không nói tiếng nào. Lãnh Tĩnh thiếu chút nữa bị ánh mắt sâu hun hút của anh ta làm cho khiếp sợ, ngẩn người một lúc mới học theo bộ dạng của anh ta, khiêu khích nhướng mi, ôm hai cánh tay đi tới, "Có giáo dục không hả? Tùy tiện lục lọi túi sách của người khác?"
"Bản thiết kế của cô rớt xuống đất, tôi giúp cô nhặt lên." - Nụ cười của người đàn ông này vô hại, Lãnh Tĩnh không khỏi hoài nghi mới vừa rồi cái phong thái ‘nguy hiểm’ kia, chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
"Nào có B?" - Tiểu bạch kiểm đột nhiên đổi đề tài câu chuyện.
"Cái gì?" - Lãnh Tĩnh có chút theo không kịp tiết tấu nói chuyện của anh ta.
Cằm của anh ta gật một cái nhòm vào cổ áo hơi mở rộng của cô, "Rõ ràng là cup A."
Lãnh Tĩnh rất muốn đấm cho anh ta một cái, đáng tiếc không thể như ý nguyện, cô phải vội vàng đem toàn bộ cúc áo sơ mi cài lại. Cô tràn đầy địch ý, Tiểu bạch kiểm tựa như cũng chẳng để ý đến điều đó, lần thứ hai đem vũ khí của cô —— giầy —— hai tay dâng lên trả lại. Cô vừa đeo giày vừa giật lại bản thiết kế, anh ta còn khen cô, "Khá nhanh nhẹn nhỉ."
Mặc dù khen cô nhanh nhẹn, thế nhưng anh ta lại giơ tay lên lập tức nhẹ nhàng tránh thoát chiêu Vô Ảnh Thủ của cô, "Tôi thế nào lại có cảm giác màu sắc của y phục này phối hợp có điểm kì lạ?"
"Người ngoài ngành thì biết cái gì? Mốt của năm nay theo hướng đa sắc màu."
Cô vẫn đang cố gắng giành lại bản thiết kế trong tay anh, Địch Mặc không khoan nhượng đè tay hai tay cô lại, "Trên người đổi thành màu tro của cây đay liệu có thích hợp hơn không?"
Lãnh Tĩnh bị lời nói của anh ta đâm trúng, trong nháy mắt im lặng.
Trước khi vẽ bản thiết kế này, cô quả thật từng phân vân không quyết định được là dùng hệ màu sáng hay tối. . . . . .
"Trong điện thoại của cô chắc là có phần mềm hội họa mini chứ?" - Anh ta tiếp tục.
Tiểu bạch kiểm hiểu được cũng khá nhiều, Lãnh Tĩnh không phải là không kinh ngạc, bàn tay mò vào trong túi quần, đang do dự có nên đưa điện thoại di động cho anh ta hay không, ngay lúc này anh ta đã cầm cổ tay của cô, lấy đi chiếc điện thoại của cô.
Chụp hình, tìm được phần mềm, thuần thục đổi màu. . . . . . Làm liền một mạch, Địch Mặc giơ màn hình đến trước mắt cô, "Như thế nào?"
Lãnh Tĩnh trầm mặc.
"Còn có cái này", anh ta lại từ trong folder hình lấy ra một tấm, "Đai lưng trực tiếp sử dụng sợi dây thừng mảnh nhỏ thay thế là được?"
"Mới vừa rồi anh còn luôn miệng nói là do bản thiết kế của tôi rơi xuống đất anh mới giúp tôi nhặt lên, sao giờ lại quang minh chánh đại lục lọi folder hình rồi?"
Anh ta dường như đã sớm đoán được cô sẽ hỏi tội, lơ đễnh bĩu môi.
Lĩnh vực chuyên nghiệp bị người khác chà đạp, mất mặt khẳng định là cso, sức lực của Lãnh Tĩnh cũng hết sạch, suy nghĩ một chút, hậm hực đổi giọng, "Mấy thứ đồ chơi của phụ nữ anh không hiểu rõ!"
Anh cười như không cười, "Chớ xem thường một trí khôn của một con vịt."
Tiểu bạch kiểm vẫn còn đang chỉnh màu trên điện thoại di động của cô, ngại ngăn cản anh ta đưa ra ý kiến quý báu, Lãnh Tĩnh ngại không dám nói thêm cái gì, đợi đến khi nhìn thấy rõ anh ta đang bấm số điện thoại mà không phải đang sử dụng phần mềm, cô muốn ngăn cản thế nhưng đã muộn.
"Này!" - Lãnh Tĩnh vươn tay đoạt ——
Điện thoại trong túi Tiểu bạch kiểm vang lên.
Anh ta hài lòng ấn phím tắt, hai tay dâng trả lại điện thoại, cực kì có phong thái thân sĩ lịch lãm, "Đây là số của tôi, nhớ call tôi."
Lãnh Tĩnh cũng không thèm để ý, trừng anh ta, cầm lại điện thoại di động, chuyện thứ nhất chính là delete số của anh ta trong menu, ấn mạnh tay trên bàn phím, hàm răng bị nghiến chặt vang lên ken két, nhưng nhìn cô càng tức giận, nụ cười của anh ta lại càng thêm ấm áp, "Xin hỏi tên của tiểu thư?"
"Khốn kiếp!"
"Khốn kiếp? Tên của tiểu thư thật đặc biệt.", anh ta lấy ra di động của mình lưu lại, ngoài miệng luôn treo nụ cười, "Đúng rồi, tôi tên là Địch Mặc."
***
Liên tục mấy ngày nay Lãnh Tĩnh đều lo lắng sẽ nhận phải cuộc gọi quấy rối, nên từ đầu đến cuối không dám buông lỏng đề phòng.
Hồ Nhất Hạ sau khi kết hôn, giới nữ trong nhà chỉ còn sót lại cô và quái nữ QQ. Sắc dục của quái nữ QQ chỉ cho cô được một đề nghị, "Yêu nghiệt phương nào? Cô giới thiệu hắn cho tôi biết, để tôi đi thu phục anh ta."
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT649/4703

XtGem Forum catalog