Truyện tình yêu - Khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé!
Lượt xem : |
ng nói của Ban Mai ngập ngừng, có lẽ cô đang cố kìm những xúc động đang trào lên trong lòng. Lần gặp gỡ bất ngờ này khiến cô càng cảm thấy mình có lỗi với Tâm khi không nói một lời với anh.
- Mai về lâu rồi sao không liên lạc với Tâm? Hân Hân nói hết với Tâm rồi. Mai thật vẫn ngốc như ngày nào! Có chuyện gì thì vẫn có Tâm bên cạnh, dù Mai nghĩ gì thì xin hãy nghĩ ít nhất Tâm cũng là một người bạn của Mai chứ.
- Tớ… xin lỗi… có lẽ là lỗi của tớ.
Những năm tháng trên đất người cô quên sao được từ ngày cô rời xa Tâm. Cuộc sống này vốn bất ngờ mà con người ta không thể ngờ hết. Ngày ấy cô chọn ra đi để quên nỗi đau, quên đi Minh- mối tình đầu đầy hạnh phúc và đau khổ. Cô ra đi mang theo lời hứa với Sao Đất khi nào gió ngừng thổi thì quay lại. Nhưng cơn mưa rào khiến cô lạnh trong tâm hồn, cô đã gặp người đàn ông phong trần, lịch lãm trên nơi xứ người. Trái tim lạnh của cô non nớt, run rẩy và mềm yếu trước những yêu thương và sự thấu hiểu của anh- một bến bờ xa lạ trong thế giới của cô. Anh đã vỗ về nỗi đau và sự rạn nứt trong trái tim cô. Cô mong manh, yếu ớt nép mình trong cánh tay anh.
Họ đến với nhau bằng những xúc cảm chân thật của người bị tổn thương trong tâm hồn và nỗi cô đơn khát khao. Nhưng hạnh phúc nhỏ bé ấy cô cũng không giữ được khỏi bàn tay của tạo hóa. Anh khác cô quá nhiều, anh giống như một chàng hoàng tử trong thế giới giàu sang còn cô chỉ là cô lọ lem, mà cuộc đời đâu giống truyện cổ tích lọ lem có bao giờ biến thành công chúa. Những chia rẽ từ gia đình anh khiến cả hai cùng mệt mỏi, những cố gắng của họ cuối cùng cũng chỉ là những rạn nứt. Cô thấy ngột ngạt trước cuộc sống, trước những áp lực mà gia đình anh đặt ra, anh có cố gắng bên cô thì vẫn không thể từ bỏ gia đình của mình. Cô chọn lối giải thoát cho cả hai bằng cách đầu hàng hoàn cảnh, đầu hàng sự phản đối của gia đình anh. Cô muốn rời xa thế giới mà cô không bao giờ bước chân đến và mãi mãi không thuộc về.
Cô bước ra khỏi dòng suy nghĩ với câu chuyện về những gì mình đã trải qua. Cuộc đời này cũng giống như một giấc mơ, và cái lạnh của cơn mưa lòng cho cô biết tất cả không tràn ngập một màu hồng như cô thường mơ.
- Cậu sống tốt chứ?
- Cậu muốn chọn loại hoa nào?
- Hoa hồng phấn.
Cô khẽ lẩm bẩm: “ Đó cũng là loài hoa mình thích mà!”
Tâm vẫn lắng nghe cô, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngày xưa anh đã dành cho cô. Anh biết trong lòng cô vẫn đang là khúc nhạc dở dang vang lên khi cuộc sống đã làm tổn thương cô. Anh nhìn cô rơi lệ mà lòng đau xót, muốn đưa bàn tay lau những giọt nước mắt cho cô nhưng tay anh khựng lại, có lẽ dù cô đang trước mặt anh nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình…
Chiều tắt nắng. Anh bước ra khỏi cửa hàng. Bước chân anh nặng nề bước đi trên con đường lẻ loi. Những suy nghĩ miên man bám riết lấy anh, hình ảnh Ban Mai vẫn còn hiện lên trong đầu anh, tưởng ngỡ có thể hạnh phúc chừng nào khi được gặp lại cô- mối tình đầu của anh sau bao năm đằng đẵng xa cách nhưng giờ sao anh lại thấy tim nhói đau đến thế. Anh có thể làm gì được cho cô? Anh trong cô là gì hay chỉ như một người bạn? Anh phải đối mặt sao với cô với tình cảm của mình? Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ cuốn lấy suy nghĩ anh…. Bóng đêm đang dần buông xuống con phố…
Họ cùng ngồi trong quán xưa, mọi thứ vẫn vậy chỉ có con người khác đi. Anh không còn là một chàng trai ngô nghê mà đã chững chạc, trưởng thành. Còn cô nét đằm thắm của người phụ nữ đã thay thế cho vẻ ngây thơ thuở nào. Họ đã đi qua thời gian trên những con đường khác nhau và giờ lại gặp nhau tại nơi quen thuộc- nơi mà cô gặp Minh, nơi mà cô nghe tiếng sét đau đớn về người cô yêu, nơi mà lần cuối cùng cô gặp Tâm trước khi chia tay đi xa… Không ai nói với ai lời nào nhưng dường như họ đang thả hồn mình đâu đó trong khung trời ký ức xưa ấy. Nếu có từ giá như thì có lẽ giờ mọi chuyện đã khác chỉ có điều không ai có thể quay ngược được thời gian. Anh nhìn cô mỉm cười nói:
- Ngày đó, nếu người đến là Tâm mà không phải anh Minh chắc giờ có chút thay đổi nhỉ?
- Có lẽ chăng? Nhưng cuôc đời mà ai biết trước được đâu?
- Nếu cho Tâm cơ hội Tâm sẽ vẫn nói với Mai “khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé!”
- Giờ lời hẹn ước đó như hoa bồ công anh bay theo gió rồi. Tâm hãy quên nó đi.
- Nếu nó vẫn còn màu nhiệm thì sao?
Anh nhìn sâu vào mắt cô nói bằng tất cả tình cảm mà anh đã cất giữ bao năm nay từ ngày cô đi. Cô bắt gặp ánh mắt cương quyết đó của anh vội quay đi chỗ khác, ngại ngùng:
- Giờ mọi thứ khác rồi. Tớ đã là người phụ nữ có một đứa con. Mọi thứ không thể quay trở lại vị trí ban đầu như trước nữa vì tớ, chính tớ đã đi quá xa điểm xuất phát.
- Mọi thứ thay đổi nhưng tình cảm của Tâm thì không. Khi con người ta vẫn còn yêu thì không gì là không thể.
- Nhưng tớ sẽ thấy có lỗi với cậu. Người chịu thiệt sẽ là cậu. Tớ không muốn ai chịu tổn thương vì mình nữa, cậu hiểu không?
- Mai đã bao giờ cho Tâm cơ hội đâu mà bảo Tâm là người chịu thiệt. Tâm là người chọn lựa thì có tổn thương đến đâu Tâm sẽ chịu. Hãy cho Tâm một lần làm bờ vai cho Mai khi Mai buồn hay khóc được không?
Cô nhìn anh với đôi mắt đầy nước mắt. Lòng cô bối rối… Con đường nào cho cô mới là đúng. Cô phải làm thế nào mới đúng? Cô không cho phép mình làm anh đau khổ thêm nữa, không muốn mình là người giữ chân hạnh phúc của anh, anh xứng đáng được nhận nhiều hơn. Cô sẽ bước đến bên anh sau bao nắng mưa cuộc đời hay sẽ buông tay? Không gian chết lặng trong những suy nghĩ lẫn khổ đau của cô.
Sáng mùa hè trong mát, anh đứng trước cửa hàng hoa của cô. Lặng nhìn mọi thứ thật lâu, anh quay người bước đi thì có một đứa bé chạy đến níu áo anh:
- Chú đến mua hoa ạ? Để con gọi mẹ con nha!
- Không cần đâu con. Chú là bạn mẹ con, chú đến thăm mẹ và con thôi.
Anh ngắm nhìn đứa trẻ đang cười với anh. Nụ cười trẻ thơ thật hồn nhiên, anh xoa đầu nó, cảm giác thật gần gũi.
- Thiên Bảo à!
Cô sững người khi thằng bé đang nắm chặt tay anh. Nó nhanh nhảu:
- Mẹ ơi, chú ấy là bạn của mẹ à? Chú chơi trò lái xe với con đi, không ai chơi trò đó với con cả.
Thằng bé cứ bám chặt lấy anh không rời, còn cô chỉ lặng lẽ mỉm cười trước điệu bộ lúc lúng túng của anh khi chơi với thằng bé. Cô và anh không nói với nhau nhưng trong lòng họ đang chung một niềm vui giản đơn và nhìn Thiên Bảo trìu mến.
Anh hẹn gặp cô nơi quán quen thuộc của hai người. Anh đưa về phía cô bó hoa hồng phớt:
- Nhân dịp gì vậy mà anh tặng hoa cho em?
- Em vốn thích hoa hồng này mà. Từ ngày em đi, anh đã thường xuyên mua loài hoa này, có lẽ nó đã trở thành một phần cuộc sống của anh rồi.
Anh trầm ngâm nhìn cô, ngắm khuôn mặt thánh thiện của cô thật lâu:
- Anh chắc sẽ phải xa em trong một thời gian.
- Anh đi đâu?
- Anh sẽ chuyển công tác ra đảo một thời gian. Anh là lính mà.
Nét mặt cô thoáng buồn và anh hiểu những gì cô đang nghĩ.
- Em biết tại sao anh lại vào quân đội không? Anh muốn được như anh Minh, muốn được trở thành một người đàn ông chững chạc có thể bảo vệ bình yên cho những người anh yêu thương. Anh đã từng rất tự hào khi được khoác lên mình màu áo lính và nghĩ mình sẽ sống và chiến đấu vì niềm tự hào ấy. Chúng ta sẽ không là gì, sẽ không thể ngồi đây để nói chuyện về ngày mai khi Tổ quốc đang gọi tên mình. Em hãy nhớ rằng dù đi đâu và đi bao lâu anh mong em hãy chờ anh về, hãy là hậu phương vững chắc cho anh. Anh sẽ sớm về bên em và Thiên Bảo!
Cô trìu mến nhìn anh, gật đầu:
- Em sẽ chờ anh trở lại.
Có lẽ khi con người ta đi quá lâu, quá dài trên con đường và tự biết đến lúc nào phải dừng lại. Dừng lại không phải mệt mỏi mà vì đã tìm được cho mình một trạm hạnh phúc để che nắng mưa cuộc đời. Tình yêu có những nguyên tắc mà không ai hiểu nổi, sau thời gian đằng đẵng, sau bao sóng gió, anh vẫn yêu cô như thuở ban đầu bởi với anh cô là tình đầu và cũng là tình cuối. Còn cô không chỉ sống cho riêng mình khi cô còn mang trách nhiệm của một người mẹ, cô bên anh không chỉ đơn giản là tình yêu mà còn là sự biết ơn cuộc đời đã ban cho cô một điều kỳ diệu như vậy để cô có thể dựa vào khi nước mắt rơi đã quá nhiều và đôi chân đã mỏi. Cuộc đời vốn chật hẹp nhưng hạnh phúc vẫn luôn còn đủ chỗ cho ta khi ta không ngừng yêu thương và sống hết mình với tình yêu đã chọn.
Anh chia tay cô trong quyến luyến, nhưng anh biết trái tim cô sẽ là nơi bình yên nhất để anh hướng về và có đủ tinh thần hoàn thành nhiệm vụ nơi hải đảo xa xôi. Con người ta sống trên đời đâu chỉ biết đến sự tồn tại của mình giữa cuộc đời. Tình yêu đôi lứa sẽ trở nên đẹp hơn, ý nghĩa hơn khi hòa trong tình yêu đất nước. Hạnh phúc sẽ ý nghĩa hơn khi được nhân lên và lan tỏa trong hạnh phúc chung. Anh biết lúc anh có thể che chở cho cô thì cũng là lúc anh phải rời xa cô nhưng tình yêu đất nước đã được anh đặt lên tình yêu của bản thân và anh tin rằng sức mạnh tình yêu nơi anh dành cho cô sẽ là niềm tin để anh quay trở về bên cô.
Anh đi mang theo niềm tin trở lại khi Gió đã ngừng thổi và Mưa đã tạnh.
Cua Đá
QUAY LẠI- Mai về lâu rồi sao không liên lạc với Tâm? Hân Hân nói hết với Tâm rồi. Mai thật vẫn ngốc như ngày nào! Có chuyện gì thì vẫn có Tâm bên cạnh, dù Mai nghĩ gì thì xin hãy nghĩ ít nhất Tâm cũng là một người bạn của Mai chứ.
- Tớ… xin lỗi… có lẽ là lỗi của tớ.
Những năm tháng trên đất người cô quên sao được từ ngày cô rời xa Tâm. Cuộc sống này vốn bất ngờ mà con người ta không thể ngờ hết. Ngày ấy cô chọn ra đi để quên nỗi đau, quên đi Minh- mối tình đầu đầy hạnh phúc và đau khổ. Cô ra đi mang theo lời hứa với Sao Đất khi nào gió ngừng thổi thì quay lại. Nhưng cơn mưa rào khiến cô lạnh trong tâm hồn, cô đã gặp người đàn ông phong trần, lịch lãm trên nơi xứ người. Trái tim lạnh của cô non nớt, run rẩy và mềm yếu trước những yêu thương và sự thấu hiểu của anh- một bến bờ xa lạ trong thế giới của cô. Anh đã vỗ về nỗi đau và sự rạn nứt trong trái tim cô. Cô mong manh, yếu ớt nép mình trong cánh tay anh.
Họ đến với nhau bằng những xúc cảm chân thật của người bị tổn thương trong tâm hồn và nỗi cô đơn khát khao. Nhưng hạnh phúc nhỏ bé ấy cô cũng không giữ được khỏi bàn tay của tạo hóa. Anh khác cô quá nhiều, anh giống như một chàng hoàng tử trong thế giới giàu sang còn cô chỉ là cô lọ lem, mà cuộc đời đâu giống truyện cổ tích lọ lem có bao giờ biến thành công chúa. Những chia rẽ từ gia đình anh khiến cả hai cùng mệt mỏi, những cố gắng của họ cuối cùng cũng chỉ là những rạn nứt. Cô thấy ngột ngạt trước cuộc sống, trước những áp lực mà gia đình anh đặt ra, anh có cố gắng bên cô thì vẫn không thể từ bỏ gia đình của mình. Cô chọn lối giải thoát cho cả hai bằng cách đầu hàng hoàn cảnh, đầu hàng sự phản đối của gia đình anh. Cô muốn rời xa thế giới mà cô không bao giờ bước chân đến và mãi mãi không thuộc về.
Cô bước ra khỏi dòng suy nghĩ với câu chuyện về những gì mình đã trải qua. Cuộc đời này cũng giống như một giấc mơ, và cái lạnh của cơn mưa lòng cho cô biết tất cả không tràn ngập một màu hồng như cô thường mơ.
- Cậu sống tốt chứ?
- Cậu muốn chọn loại hoa nào?
- Hoa hồng phấn.
Cô khẽ lẩm bẩm: “ Đó cũng là loài hoa mình thích mà!”
Tâm vẫn lắng nghe cô, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngày xưa anh đã dành cho cô. Anh biết trong lòng cô vẫn đang là khúc nhạc dở dang vang lên khi cuộc sống đã làm tổn thương cô. Anh nhìn cô rơi lệ mà lòng đau xót, muốn đưa bàn tay lau những giọt nước mắt cho cô nhưng tay anh khựng lại, có lẽ dù cô đang trước mặt anh nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình…
Chiều tắt nắng. Anh bước ra khỏi cửa hàng. Bước chân anh nặng nề bước đi trên con đường lẻ loi. Những suy nghĩ miên man bám riết lấy anh, hình ảnh Ban Mai vẫn còn hiện lên trong đầu anh, tưởng ngỡ có thể hạnh phúc chừng nào khi được gặp lại cô- mối tình đầu của anh sau bao năm đằng đẵng xa cách nhưng giờ sao anh lại thấy tim nhói đau đến thế. Anh có thể làm gì được cho cô? Anh trong cô là gì hay chỉ như một người bạn? Anh phải đối mặt sao với cô với tình cảm của mình? Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ cuốn lấy suy nghĩ anh…. Bóng đêm đang dần buông xuống con phố…
Họ cùng ngồi trong quán xưa, mọi thứ vẫn vậy chỉ có con người khác đi. Anh không còn là một chàng trai ngô nghê mà đã chững chạc, trưởng thành. Còn cô nét đằm thắm của người phụ nữ đã thay thế cho vẻ ngây thơ thuở nào. Họ đã đi qua thời gian trên những con đường khác nhau và giờ lại gặp nhau tại nơi quen thuộc- nơi mà cô gặp Minh, nơi mà cô nghe tiếng sét đau đớn về người cô yêu, nơi mà lần cuối cùng cô gặp Tâm trước khi chia tay đi xa… Không ai nói với ai lời nào nhưng dường như họ đang thả hồn mình đâu đó trong khung trời ký ức xưa ấy. Nếu có từ giá như thì có lẽ giờ mọi chuyện đã khác chỉ có điều không ai có thể quay ngược được thời gian. Anh nhìn cô mỉm cười nói:
- Ngày đó, nếu người đến là Tâm mà không phải anh Minh chắc giờ có chút thay đổi nhỉ?
- Có lẽ chăng? Nhưng cuôc đời mà ai biết trước được đâu?
- Nếu cho Tâm cơ hội Tâm sẽ vẫn nói với Mai “khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé!”
- Giờ lời hẹn ước đó như hoa bồ công anh bay theo gió rồi. Tâm hãy quên nó đi.
- Nếu nó vẫn còn màu nhiệm thì sao?
Anh nhìn sâu vào mắt cô nói bằng tất cả tình cảm mà anh đã cất giữ bao năm nay từ ngày cô đi. Cô bắt gặp ánh mắt cương quyết đó của anh vội quay đi chỗ khác, ngại ngùng:
- Giờ mọi thứ khác rồi. Tớ đã là người phụ nữ có một đứa con. Mọi thứ không thể quay trở lại vị trí ban đầu như trước nữa vì tớ, chính tớ đã đi quá xa điểm xuất phát.
- Mọi thứ thay đổi nhưng tình cảm của Tâm thì không. Khi con người ta vẫn còn yêu thì không gì là không thể.
- Nhưng tớ sẽ thấy có lỗi với cậu. Người chịu thiệt sẽ là cậu. Tớ không muốn ai chịu tổn thương vì mình nữa, cậu hiểu không?
- Mai đã bao giờ cho Tâm cơ hội đâu mà bảo Tâm là người chịu thiệt. Tâm là người chọn lựa thì có tổn thương đến đâu Tâm sẽ chịu. Hãy cho Tâm một lần làm bờ vai cho Mai khi Mai buồn hay khóc được không?
Cô nhìn anh với đôi mắt đầy nước mắt. Lòng cô bối rối… Con đường nào cho cô mới là đúng. Cô phải làm thế nào mới đúng? Cô không cho phép mình làm anh đau khổ thêm nữa, không muốn mình là người giữ chân hạnh phúc của anh, anh xứng đáng được nhận nhiều hơn. Cô sẽ bước đến bên anh sau bao nắng mưa cuộc đời hay sẽ buông tay? Không gian chết lặng trong những suy nghĩ lẫn khổ đau của cô.
Sáng mùa hè trong mát, anh đứng trước cửa hàng hoa của cô. Lặng nhìn mọi thứ thật lâu, anh quay người bước đi thì có một đứa bé chạy đến níu áo anh:
- Chú đến mua hoa ạ? Để con gọi mẹ con nha!
- Không cần đâu con. Chú là bạn mẹ con, chú đến thăm mẹ và con thôi.
Anh ngắm nhìn đứa trẻ đang cười với anh. Nụ cười trẻ thơ thật hồn nhiên, anh xoa đầu nó, cảm giác thật gần gũi.
- Thiên Bảo à!
Cô sững người khi thằng bé đang nắm chặt tay anh. Nó nhanh nhảu:
- Mẹ ơi, chú ấy là bạn của mẹ à? Chú chơi trò lái xe với con đi, không ai chơi trò đó với con cả.
Thằng bé cứ bám chặt lấy anh không rời, còn cô chỉ lặng lẽ mỉm cười trước điệu bộ lúc lúng túng của anh khi chơi với thằng bé. Cô và anh không nói với nhau nhưng trong lòng họ đang chung một niềm vui giản đơn và nhìn Thiên Bảo trìu mến.
Anh hẹn gặp cô nơi quán quen thuộc của hai người. Anh đưa về phía cô bó hoa hồng phớt:
- Nhân dịp gì vậy mà anh tặng hoa cho em?
- Em vốn thích hoa hồng này mà. Từ ngày em đi, anh đã thường xuyên mua loài hoa này, có lẽ nó đã trở thành một phần cuộc sống của anh rồi.
Anh trầm ngâm nhìn cô, ngắm khuôn mặt thánh thiện của cô thật lâu:
- Anh chắc sẽ phải xa em trong một thời gian.
- Anh đi đâu?
- Anh sẽ chuyển công tác ra đảo một thời gian. Anh là lính mà.
Nét mặt cô thoáng buồn và anh hiểu những gì cô đang nghĩ.
- Em biết tại sao anh lại vào quân đội không? Anh muốn được như anh Minh, muốn được trở thành một người đàn ông chững chạc có thể bảo vệ bình yên cho những người anh yêu thương. Anh đã từng rất tự hào khi được khoác lên mình màu áo lính và nghĩ mình sẽ sống và chiến đấu vì niềm tự hào ấy. Chúng ta sẽ không là gì, sẽ không thể ngồi đây để nói chuyện về ngày mai khi Tổ quốc đang gọi tên mình. Em hãy nhớ rằng dù đi đâu và đi bao lâu anh mong em hãy chờ anh về, hãy là hậu phương vững chắc cho anh. Anh sẽ sớm về bên em và Thiên Bảo!
Cô trìu mến nhìn anh, gật đầu:
- Em sẽ chờ anh trở lại.
Có lẽ khi con người ta đi quá lâu, quá dài trên con đường và tự biết đến lúc nào phải dừng lại. Dừng lại không phải mệt mỏi mà vì đã tìm được cho mình một trạm hạnh phúc để che nắng mưa cuộc đời. Tình yêu có những nguyên tắc mà không ai hiểu nổi, sau thời gian đằng đẵng, sau bao sóng gió, anh vẫn yêu cô như thuở ban đầu bởi với anh cô là tình đầu và cũng là tình cuối. Còn cô không chỉ sống cho riêng mình khi cô còn mang trách nhiệm của một người mẹ, cô bên anh không chỉ đơn giản là tình yêu mà còn là sự biết ơn cuộc đời đã ban cho cô một điều kỳ diệu như vậy để cô có thể dựa vào khi nước mắt rơi đã quá nhiều và đôi chân đã mỏi. Cuộc đời vốn chật hẹp nhưng hạnh phúc vẫn luôn còn đủ chỗ cho ta khi ta không ngừng yêu thương và sống hết mình với tình yêu đã chọn.
Anh chia tay cô trong quyến luyến, nhưng anh biết trái tim cô sẽ là nơi bình yên nhất để anh hướng về và có đủ tinh thần hoàn thành nhiệm vụ nơi hải đảo xa xôi. Con người ta sống trên đời đâu chỉ biết đến sự tồn tại của mình giữa cuộc đời. Tình yêu đôi lứa sẽ trở nên đẹp hơn, ý nghĩa hơn khi hòa trong tình yêu đất nước. Hạnh phúc sẽ ý nghĩa hơn khi được nhân lên và lan tỏa trong hạnh phúc chung. Anh biết lúc anh có thể che chở cho cô thì cũng là lúc anh phải rời xa cô nhưng tình yêu đất nước đã được anh đặt lên tình yêu của bản thân và anh tin rằng sức mạnh tình yêu nơi anh dành cho cô sẽ là niềm tin để anh quay trở về bên cô.
Anh đi mang theo niềm tin trở lại khi Gió đã ngừng thổi và Mưa đã tạnh.
Cua Đá
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu418/4472