Tiểu thuyết - Kim Chủ Định Đoạt
Lượt xem : |
xã mình thì có gì không đúng sao?”
Cô không cách nào bác bỏ hành vi vừa rồi của anh, bởi vì cô thật sự là bà xã của anh, đầu óc rất rối loạn, bây giờ là ông trời muốn hại cô, cô nên làm thế nào cho phải?
“Chờ một chút.” Cô cố gắng làm mình tỉnh táo lại, “Có phải anh muốn ‘sửa chữa’ tôi nên mới kết hôn với tôi không?” Cô sẽ thành tâm xin lỗi anh, không biết anh có rủ lòng từ bi chừa cho cô con đường sống hay không.
“Không phải.” Anh nựng mặt của cô.
Tại sao lại không phải! “Vậy anh muốn lợi dụng tôi làm công cụ kiếm tiền của anh?” Mắt cô sáng ngời, bừng tỉnh ra, ừ ~~ vậy anh còn rất thông minh .
“Không phải.” Đầu của cô đúng là biết tưởng tượng đó!
“Trời ạ! Anh đừng làm tôi sợ được không?” Cô lấy hai tay che mặt, “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Anh muốn cưới em.” Anh nhàn nhạt nói.
“Nhưng. . . . . . Tôi không muốn gả cho anh!” Cô không đếm xỉa đến sắc mặt khó coi của Mạc Hạo Cấp, khóc thét lên.
Thật sai lầm. . . . . .
Bàng Tử Lê ủ rũ ngồi trên giường, cô đi sai một bước, không nghĩ rằng lại mất hết tất cả!
“Em trốn trong phòng làm cái gì?” Mạc Hạo Cấp bất đắc dĩ nhìn vợ mới cưới, cô đã suy nghĩ cả buổi trưa, nhưng cũng vẫn nghĩ không thông.
“Ly hôn đi!” Cô yếu ớt nói
“Đừng nói lẫy nữa.” Thấy cô lúc nào cũng nói ly hôn, khiến anh không thể không bực bội.
Lúc này mới không phải nói lẫy. . . . . .”Đây là tội lừa gạt, tôi muốn báo cảnh sát.” Cô căm giận, cảm thấy rất bất công.
“Cũng chỉ có em mới bị lừa.” Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô.
“Một trăm ngàn của tôi đâu?” Đã sai lầm rồi, cô muốn lấy tiền bồi thường trước, không biết có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình hay không.
“Chúng ta là vợ chồng, tiền của anh là tiền của em, cho nên khoản tiền đó tạm thời anh sẽ giữ.” Nếu như lúc này đưa cô một trăm ngàn, không dám đảm bảo cô sẽ không ôm tiền chạy trốn.
Mặc dù hơi gian xảo, nhưng chỉ có thể làm như vậy.”Anh vốn dĩ không có tiền?”
Cô trừng mắt nhìn anh, ông Mạc đã nói sẽ không cho anh bất cứ thứ gì, tuy anh ta và anh Trọng Lương vừa mới mở công ty, nhưng lợi nhuận bao nhiêu cô đâu có biết, không phải là anh ta muốn cô nuôi anh ta chứ?
“Những chuyện này em không cần lo lắng.” Anh nhéo mặt của cô, xem cô có thể tỉnh táo lại không.
“Căn hộ này là của ai?” Không phải anh mạo nhận là đấng mày râu, giả vờ là mình mua nhưng thật ra là đi thuê chứ?
“Em yên tâm ở là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, tức giận nói.
Cho nên chẳng những cô không lấy được một trăm ngàn, còn vô tình đem gả mình đi, tương lai của cô ngoài việc tự lập và cố gắng vươn lên, còn phải nuôi thêm một con sâu gạo?!
Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là ham món lợi nhỏ mất cái lợi lớn!
“Em bị sao vậy?” Thấy cô vỗ vỗ đầu, anh vội đỡ lấy cô.
“Nhức đầu quá, bị anh chọc giận đó.” Do anh gây nên còn dám hỏi cô bị sao vậy.
“Có đỡ hơn chút nào không?” Anh nhè nhẹ xoa trán cô, hình như cô ấy tự gây áp lực lớn cho mình.
Cô lấy một tờ giấy ra, “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu? Mang về được bao nhiêu?”
Cô phải suy nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng bởi vì người đàn ông này không quen sống khắc khổ, dần dà sẽ tự nhiên ly hôn với cô, nếu như vậy cuộc đời cô vẫn có chút hi vọng.
“Anh sẽ cố định đưa tiền chi tiêu trong nhà cho em, em không cần lo lắng.” Anh thấy cô bắt đầu tính toán đến chi tiêu của cuộc sống sau này, không khỏi vui mừng, cô gái này thật sự nhiệt tình và rất thực tế.
Anh sẽ đưa sao? Cô vốn không ôm hi vọng, “Chúng ta chuyển đến nơi lúc trước ở, không cần phải ở đây được không?” Cô thấy điều kiện và cách bày trí ở đây, nếu như cho thuê nhà, chắc là giá thuê sẽ rất cao.
“Chỗ đó em có thể cho thuê, anh không phản đối.” Cô gả cho anh, đương nhiên anh sẽ cho cô một cuộc sống thoải mái.
Nếu đến lúc nào đó hai người bọn họ thật sự ly hôn rồi, cô phải đi đâu? Cô không thể cắt đứt đường lui của mình được.
“Anh có muốn làm thêm không?” Dựa vào dáng dấp của anh, cô có thể giới thiệu anh đến quán bar làm việc.
“Không cần.” Anh lạnh lùng từ chối, cô gái này đến giờ vẫn chưa có ý định bỏ qua anh. Cuộc sống của cô chưa đủ phiền não sao mà cậu ấm này dám từ chối đề nghị của cô, đúng là vô tư lự mà! “Đến khi anh biến thành tên nghèo kiết xác rồi, chớ có trách tôi không có nhắc nhở anh.” Cô híp mắt, nhìn thẳng vào anh.
“Vậy cùng nhau nghèo đi!” Anh cười nhạt, không thèm để ý.
“Tôi không cần!” Muốn nghèo thì một mình anh nghèo đi, còn nguyền rủa cô, cô đã lập chí muốn trở nên giàu có để hưởng cuốc sống tuổi già, anh nghĩ rằng chút việc ngoài ý muốn này có thể làm cô ngã gục sao?
“Vợ chồng dựa vào lẫn nhau, tốt nhất em nên chấp nhận chuyện này đi.” Cô gái này, lại tuyên bố là chỉ lo cho bản thân mình.
Cô đừng mơ tưởng!
Cậu ấm ở trước mặt này là người cô quen biết sao? Bàng Tử Lê xong việc trở về nhà, thì nhìn thấy cảnh tượng làm người ta giật mình.
Bàng Tử Lê chỉ tay vào anh, Mạc Hạo Cấp nhìn hành động của cô, nghi ngờ nhíu mày.
“Đã xem phim ET chưa?” Không biết anh có đưa tay ra chỉ, giống như cảnh hai người trò chuyện trong phim.
Anh nhìn cô, không muốn nghĩ cô gái này là người phụ nữ anh coi trọng.
“Anh cầm cây lau làm cái gì? Muốn ngược đãi vợ sao?” Với kinh nghiệm trong quá khứ, rất khó để cô không có những suy nghĩ méo mó.
Anh nhéo mặt của cô, đợi cô thay đổi câu nói.
“Anh. . . . . . làm việc nhà hả?” Cô che hai gò má lại, để anh không thể ra tay độc ác như vậy nữa.
“Còn không phải sao?” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Không ~~ chỉ là có chút không quen.” Cô cười ngượng ngùng, vỗ vỗ vai anh, xem như đang khen ngợi anh.
Cô đang làm gì đây? Dỗ ngọt bạn nhỏ sao?
“Anh lau sạch một chút, tôi còn đi làm việc, bữa tối tự anh tự lo nha!” Nghĩ đến lúc trước mình thật tội nghiệp phải chạy về nhà nấu cơm cho anh, dù thế nào cô cũng sẽ không quay về con đường cũ đâu.
“Anh giúp em nghỉ việc buổi tối rồi.” Anh bình tĩnh nói.
Cô chống cái trán, hai mắt nhắm nghiền, ba giây sau, từ từ nhìn về phía anh, hỏi: “Tại sao?” Cô đã chấp nhận sự thật tàn khốc rằng mình đã kết hôn, rốt cuộc anh muốn tra tấn cô đến khi nào mới chịu buông tha cho cô?
“Trong nhà cũng không thiếu tiền.” Con gái mà lại làm ca đêm!
“Được, tôi không đi làm, đưa tiền của anh cho tôi!” Cuộc sống chi tiêu bây giờ đương nhiên là anh chu cấp, nhưng cô muốn đi làm kiếm tiền sau này dưỡng lão, cô muốn tự lực cánh sinh, không như anh!
“Anh giữ dùm em trước.” Anh có thể đưa một ít tiền cho cô.
“Chưa nhìn thấy thu nhập thực tế, tôi không yên tâm.” Cuộc sống của cô sẽ khó có ngày yên bình.
“Anh nói rồi tiền của anh cũng là của em, em không cần lo lắng; nhưng nếu em ly hôn, cái gì cũng sẽ không có!” Lời nói của anh mang đầy ý cảnh cáo.
“Tôi sẽ chết mất anh có biết hay không. . . . . .” Cô cắn răng nói, lý trí dần dần biến mất.
“Em có thể tranh thủ thời gian buổi tối làm chuyện em muốn.” Thái độ của anh có vẻ rất dân chủ bao dung.
Kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền! Đây là chuyện duy nhất cô muốn làm, là thú vui trong cuộc sống của cô: mà anh ta – tên keo kiệt này lại không để ý cảm nhận của cô, tự ý phá hoại cuộc sống của cô!
Cô trừng mắt hung dữ nhìn anh, đi nhanh vào phòng, nhét quần áo vào túi, ở đây thêm chút nữa cô sẽ điên mất, cô phải đi khỏi nơi này.
“Em đang làm gì vậy?” Anh nhíu mày.
Cô không rảnh để ý, nhanh chóng đem đồ đạc của mình nhét hết vào trong túi, kéo khóa, “Không hẹn gặp lại.” Cô vòng qua anh, đi thẳng tới cửa.
Mạc Hạo Cấp giữ tay cô lại, “Nhà em ở đây, giờ em muốn đi đâu?”
“Bỏ nhà ra đi.” Cô phải đi về cuộc sống phía trước.
“Không được.”
“Buông ra.” Cô lạnh lẽo nói.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Khi anh thấy cô thật sự muốn rời xa anh thì con tim như thắt lại.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng, buông ra ——” Cô lên tiếng cảnh cáo.
Vì ngăn cô bỏ chạy, anh không để ý cô đang giãy dụa, một tay ôm cô về phòng ngủ.
Bàng Tử Lê có được tự do, lập tức chạy tới cửa phòng, chưa đầy ba giây, lại bị ném lên giường.
Cô lấy gối trên giường ném về phía Mạc Hạo Cấp, sau đó lao tới anh, liều mạng đánh anh; mà Mạc Hạo Cấp một tay bắt lấy hai tay của cô, nhưng cô cứ đá vào chân anh, bất đắc dĩ, anh dùng cả người đè cô xuống. “Em bình tĩnh một chút.”
Bộ ngực cô phập phồng dữ dội, đôi mắt hung ác nhìn anh chằm chằm.
“Coi như đó là sai lầm của anh, anh xin lỗi.”
Coi như —— cái gì gọi là coi như! “Anh tránh ra. . . . . .” Nghĩ đến mình đánh cũng đánh không lại anh, chạy cũng chạy không được, sóng mũi chợt thấy cay cay, rốt cục bị anh chọc tức đến òa khóc.
Anh đứng dậy, để cô ngồi trên đùi mình, dịu dàng vỗ lưng của cô, như vỗ về một đứa trẻ.
“Không phải là anh nên tôn trọng ý kiến của tôi sao?” Mắt cô đỏ hoe, uất ức nói.
“Anh hi vọng em có trách nhiệm với cái nhà này, dành thời gian ở đây nhiều một chút.” Anh nhẹ lời giải thích, đương nhiên cũng bao gồm thời gian ở cùng với ông xã.
“Nhưng anh cũng không nên tự tiện quyết định.” Hình ảnh bà già giàu có của cô từ sau khi quen biết anh đã nhanh chóng bị thiêu rụi.
“Anh xin lỗi.”
Cô nhìn anh, anh vốn không biết là mình sai, đây chỉ là để cho cô bớt giận, bất quá bình tĩnh suy nghĩ một chút, lúc này cô bỏ nhà đi, chịu khổ vẫn là bản thân mình.
“Đói bụng không? Bữa tối em muốn ăn gì? Anh đi mua.”
“. . . . . .”
“Em không nói, anh sẽ tự mua.”
“Cơm sườn, sườn xào, trên cơm có thêm nước thịt, có thể thêm rau, nhưng không có măng và mướp đắng, còn một bát canh đậu phụ nữa.” Cô vội vàng ngẩng đầu, mũi vẫn đỏ ửng.
“Anh không nhớ được, cùng đi mua đi.” Thấy cô khôi phục tinh thần, anh giúp cô đứng dậy, thuận tay sửa lại mái tóc cho cô, trong lòng còn nghĩ: tranh thủ những lúc như thế này, nhân tiện xem có thể bồi dưỡng tình cảm hay không.
Bàng Tử Lê trừng lớn mắt, cô còn đang tức giận, sao anh đã khôi phục lại bộ dạng ngang ngược rồi! “Tôi không ——”
Nhưng chống cự vô ích, cô đã bị kéo ra ngoài.
***
Khó có được buổi tối không cần làm việc, Bàng Tử Lê đột nhiên không biết làm gì để giết thời gian, nhìn về phía tên nhàn nhã Mạc Hạo Cấp, cô thật sự rất muốn dán anh lên tờ tạp chí, quăng thật mạnh xuống đất, sau đó mang hết giận dữ trút lên người anh, không phải ai cũng quen cuộc sống quá rảnh rỗi đâu.
Nhưng. . . . . . Cô đánh không lại anh, cho nên quên đi.
Cô phải mau tìm việc làm thôi!
“Em lại đây.” Ông chủ lớn đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, để cô trong vòng tay, cằm tựa vào vai của cô, lật tờ tạp chí, “Em thích loại giá sách nào?”
“Buông ra!” Tâm trạng của cô đang tồi tệ, không muốn xem thứ đó.
“Bàng Tử Lê, mau chọn một cái đi.” Anh giữ lấy v
QUAY LẠICô không cách nào bác bỏ hành vi vừa rồi của anh, bởi vì cô thật sự là bà xã của anh, đầu óc rất rối loạn, bây giờ là ông trời muốn hại cô, cô nên làm thế nào cho phải?
“Chờ một chút.” Cô cố gắng làm mình tỉnh táo lại, “Có phải anh muốn ‘sửa chữa’ tôi nên mới kết hôn với tôi không?” Cô sẽ thành tâm xin lỗi anh, không biết anh có rủ lòng từ bi chừa cho cô con đường sống hay không.
“Không phải.” Anh nựng mặt của cô.
Tại sao lại không phải! “Vậy anh muốn lợi dụng tôi làm công cụ kiếm tiền của anh?” Mắt cô sáng ngời, bừng tỉnh ra, ừ ~~ vậy anh còn rất thông minh .
“Không phải.” Đầu của cô đúng là biết tưởng tượng đó!
“Trời ạ! Anh đừng làm tôi sợ được không?” Cô lấy hai tay che mặt, “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Anh muốn cưới em.” Anh nhàn nhạt nói.
“Nhưng. . . . . . Tôi không muốn gả cho anh!” Cô không đếm xỉa đến sắc mặt khó coi của Mạc Hạo Cấp, khóc thét lên.
Thật sai lầm. . . . . .
Bàng Tử Lê ủ rũ ngồi trên giường, cô đi sai một bước, không nghĩ rằng lại mất hết tất cả!
“Em trốn trong phòng làm cái gì?” Mạc Hạo Cấp bất đắc dĩ nhìn vợ mới cưới, cô đã suy nghĩ cả buổi trưa, nhưng cũng vẫn nghĩ không thông.
“Ly hôn đi!” Cô yếu ớt nói
“Đừng nói lẫy nữa.” Thấy cô lúc nào cũng nói ly hôn, khiến anh không thể không bực bội.
Lúc này mới không phải nói lẫy. . . . . .”Đây là tội lừa gạt, tôi muốn báo cảnh sát.” Cô căm giận, cảm thấy rất bất công.
“Cũng chỉ có em mới bị lừa.” Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô.
“Một trăm ngàn của tôi đâu?” Đã sai lầm rồi, cô muốn lấy tiền bồi thường trước, không biết có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình hay không.
“Chúng ta là vợ chồng, tiền của anh là tiền của em, cho nên khoản tiền đó tạm thời anh sẽ giữ.” Nếu như lúc này đưa cô một trăm ngàn, không dám đảm bảo cô sẽ không ôm tiền chạy trốn.
Mặc dù hơi gian xảo, nhưng chỉ có thể làm như vậy.”Anh vốn dĩ không có tiền?”
Cô trừng mắt nhìn anh, ông Mạc đã nói sẽ không cho anh bất cứ thứ gì, tuy anh ta và anh Trọng Lương vừa mới mở công ty, nhưng lợi nhuận bao nhiêu cô đâu có biết, không phải là anh ta muốn cô nuôi anh ta chứ?
“Những chuyện này em không cần lo lắng.” Anh nhéo mặt của cô, xem cô có thể tỉnh táo lại không.
“Căn hộ này là của ai?” Không phải anh mạo nhận là đấng mày râu, giả vờ là mình mua nhưng thật ra là đi thuê chứ?
“Em yên tâm ở là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, tức giận nói.
Cho nên chẳng những cô không lấy được một trăm ngàn, còn vô tình đem gả mình đi, tương lai của cô ngoài việc tự lập và cố gắng vươn lên, còn phải nuôi thêm một con sâu gạo?!
Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là ham món lợi nhỏ mất cái lợi lớn!
“Em bị sao vậy?” Thấy cô vỗ vỗ đầu, anh vội đỡ lấy cô.
“Nhức đầu quá, bị anh chọc giận đó.” Do anh gây nên còn dám hỏi cô bị sao vậy.
“Có đỡ hơn chút nào không?” Anh nhè nhẹ xoa trán cô, hình như cô ấy tự gây áp lực lớn cho mình.
Cô lấy một tờ giấy ra, “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu? Mang về được bao nhiêu?”
Cô phải suy nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng bởi vì người đàn ông này không quen sống khắc khổ, dần dà sẽ tự nhiên ly hôn với cô, nếu như vậy cuộc đời cô vẫn có chút hi vọng.
“Anh sẽ cố định đưa tiền chi tiêu trong nhà cho em, em không cần lo lắng.” Anh thấy cô bắt đầu tính toán đến chi tiêu của cuộc sống sau này, không khỏi vui mừng, cô gái này thật sự nhiệt tình và rất thực tế.
Anh sẽ đưa sao? Cô vốn không ôm hi vọng, “Chúng ta chuyển đến nơi lúc trước ở, không cần phải ở đây được không?” Cô thấy điều kiện và cách bày trí ở đây, nếu như cho thuê nhà, chắc là giá thuê sẽ rất cao.
“Chỗ đó em có thể cho thuê, anh không phản đối.” Cô gả cho anh, đương nhiên anh sẽ cho cô một cuộc sống thoải mái.
Nếu đến lúc nào đó hai người bọn họ thật sự ly hôn rồi, cô phải đi đâu? Cô không thể cắt đứt đường lui của mình được.
“Anh có muốn làm thêm không?” Dựa vào dáng dấp của anh, cô có thể giới thiệu anh đến quán bar làm việc.
“Không cần.” Anh lạnh lùng từ chối, cô gái này đến giờ vẫn chưa có ý định bỏ qua anh. Cuộc sống của cô chưa đủ phiền não sao mà cậu ấm này dám từ chối đề nghị của cô, đúng là vô tư lự mà! “Đến khi anh biến thành tên nghèo kiết xác rồi, chớ có trách tôi không có nhắc nhở anh.” Cô híp mắt, nhìn thẳng vào anh.
“Vậy cùng nhau nghèo đi!” Anh cười nhạt, không thèm để ý.
“Tôi không cần!” Muốn nghèo thì một mình anh nghèo đi, còn nguyền rủa cô, cô đã lập chí muốn trở nên giàu có để hưởng cuốc sống tuổi già, anh nghĩ rằng chút việc ngoài ý muốn này có thể làm cô ngã gục sao?
“Vợ chồng dựa vào lẫn nhau, tốt nhất em nên chấp nhận chuyện này đi.” Cô gái này, lại tuyên bố là chỉ lo cho bản thân mình.
Cô đừng mơ tưởng!
Cậu ấm ở trước mặt này là người cô quen biết sao? Bàng Tử Lê xong việc trở về nhà, thì nhìn thấy cảnh tượng làm người ta giật mình.
Bàng Tử Lê chỉ tay vào anh, Mạc Hạo Cấp nhìn hành động của cô, nghi ngờ nhíu mày.
“Đã xem phim ET chưa?” Không biết anh có đưa tay ra chỉ, giống như cảnh hai người trò chuyện trong phim.
Anh nhìn cô, không muốn nghĩ cô gái này là người phụ nữ anh coi trọng.
“Anh cầm cây lau làm cái gì? Muốn ngược đãi vợ sao?” Với kinh nghiệm trong quá khứ, rất khó để cô không có những suy nghĩ méo mó.
Anh nhéo mặt của cô, đợi cô thay đổi câu nói.
“Anh. . . . . . làm việc nhà hả?” Cô che hai gò má lại, để anh không thể ra tay độc ác như vậy nữa.
“Còn không phải sao?” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Không ~~ chỉ là có chút không quen.” Cô cười ngượng ngùng, vỗ vỗ vai anh, xem như đang khen ngợi anh.
Cô đang làm gì đây? Dỗ ngọt bạn nhỏ sao?
“Anh lau sạch một chút, tôi còn đi làm việc, bữa tối tự anh tự lo nha!” Nghĩ đến lúc trước mình thật tội nghiệp phải chạy về nhà nấu cơm cho anh, dù thế nào cô cũng sẽ không quay về con đường cũ đâu.
“Anh giúp em nghỉ việc buổi tối rồi.” Anh bình tĩnh nói.
Cô chống cái trán, hai mắt nhắm nghiền, ba giây sau, từ từ nhìn về phía anh, hỏi: “Tại sao?” Cô đã chấp nhận sự thật tàn khốc rằng mình đã kết hôn, rốt cuộc anh muốn tra tấn cô đến khi nào mới chịu buông tha cho cô?
“Trong nhà cũng không thiếu tiền.” Con gái mà lại làm ca đêm!
“Được, tôi không đi làm, đưa tiền của anh cho tôi!” Cuộc sống chi tiêu bây giờ đương nhiên là anh chu cấp, nhưng cô muốn đi làm kiếm tiền sau này dưỡng lão, cô muốn tự lực cánh sinh, không như anh!
“Anh giữ dùm em trước.” Anh có thể đưa một ít tiền cho cô.
“Chưa nhìn thấy thu nhập thực tế, tôi không yên tâm.” Cuộc sống của cô sẽ khó có ngày yên bình.
“Anh nói rồi tiền của anh cũng là của em, em không cần lo lắng; nhưng nếu em ly hôn, cái gì cũng sẽ không có!” Lời nói của anh mang đầy ý cảnh cáo.
“Tôi sẽ chết mất anh có biết hay không. . . . . .” Cô cắn răng nói, lý trí dần dần biến mất.
“Em có thể tranh thủ thời gian buổi tối làm chuyện em muốn.” Thái độ của anh có vẻ rất dân chủ bao dung.
Kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền! Đây là chuyện duy nhất cô muốn làm, là thú vui trong cuộc sống của cô: mà anh ta – tên keo kiệt này lại không để ý cảm nhận của cô, tự ý phá hoại cuộc sống của cô!
Cô trừng mắt hung dữ nhìn anh, đi nhanh vào phòng, nhét quần áo vào túi, ở đây thêm chút nữa cô sẽ điên mất, cô phải đi khỏi nơi này.
“Em đang làm gì vậy?” Anh nhíu mày.
Cô không rảnh để ý, nhanh chóng đem đồ đạc của mình nhét hết vào trong túi, kéo khóa, “Không hẹn gặp lại.” Cô vòng qua anh, đi thẳng tới cửa.
Mạc Hạo Cấp giữ tay cô lại, “Nhà em ở đây, giờ em muốn đi đâu?”
“Bỏ nhà ra đi.” Cô phải đi về cuộc sống phía trước.
“Không được.”
“Buông ra.” Cô lạnh lẽo nói.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Khi anh thấy cô thật sự muốn rời xa anh thì con tim như thắt lại.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng, buông ra ——” Cô lên tiếng cảnh cáo.
Vì ngăn cô bỏ chạy, anh không để ý cô đang giãy dụa, một tay ôm cô về phòng ngủ.
Bàng Tử Lê có được tự do, lập tức chạy tới cửa phòng, chưa đầy ba giây, lại bị ném lên giường.
Cô lấy gối trên giường ném về phía Mạc Hạo Cấp, sau đó lao tới anh, liều mạng đánh anh; mà Mạc Hạo Cấp một tay bắt lấy hai tay của cô, nhưng cô cứ đá vào chân anh, bất đắc dĩ, anh dùng cả người đè cô xuống. “Em bình tĩnh một chút.”
Bộ ngực cô phập phồng dữ dội, đôi mắt hung ác nhìn anh chằm chằm.
“Coi như đó là sai lầm của anh, anh xin lỗi.”
Coi như —— cái gì gọi là coi như! “Anh tránh ra. . . . . .” Nghĩ đến mình đánh cũng đánh không lại anh, chạy cũng chạy không được, sóng mũi chợt thấy cay cay, rốt cục bị anh chọc tức đến òa khóc.
Anh đứng dậy, để cô ngồi trên đùi mình, dịu dàng vỗ lưng của cô, như vỗ về một đứa trẻ.
“Không phải là anh nên tôn trọng ý kiến của tôi sao?” Mắt cô đỏ hoe, uất ức nói.
“Anh hi vọng em có trách nhiệm với cái nhà này, dành thời gian ở đây nhiều một chút.” Anh nhẹ lời giải thích, đương nhiên cũng bao gồm thời gian ở cùng với ông xã.
“Nhưng anh cũng không nên tự tiện quyết định.” Hình ảnh bà già giàu có của cô từ sau khi quen biết anh đã nhanh chóng bị thiêu rụi.
“Anh xin lỗi.”
Cô nhìn anh, anh vốn không biết là mình sai, đây chỉ là để cho cô bớt giận, bất quá bình tĩnh suy nghĩ một chút, lúc này cô bỏ nhà đi, chịu khổ vẫn là bản thân mình.
“Đói bụng không? Bữa tối em muốn ăn gì? Anh đi mua.”
“. . . . . .”
“Em không nói, anh sẽ tự mua.”
“Cơm sườn, sườn xào, trên cơm có thêm nước thịt, có thể thêm rau, nhưng không có măng và mướp đắng, còn một bát canh đậu phụ nữa.” Cô vội vàng ngẩng đầu, mũi vẫn đỏ ửng.
“Anh không nhớ được, cùng đi mua đi.” Thấy cô khôi phục tinh thần, anh giúp cô đứng dậy, thuận tay sửa lại mái tóc cho cô, trong lòng còn nghĩ: tranh thủ những lúc như thế này, nhân tiện xem có thể bồi dưỡng tình cảm hay không.
Bàng Tử Lê trừng lớn mắt, cô còn đang tức giận, sao anh đã khôi phục lại bộ dạng ngang ngược rồi! “Tôi không ——”
Nhưng chống cự vô ích, cô đã bị kéo ra ngoài.
***
Khó có được buổi tối không cần làm việc, Bàng Tử Lê đột nhiên không biết làm gì để giết thời gian, nhìn về phía tên nhàn nhã Mạc Hạo Cấp, cô thật sự rất muốn dán anh lên tờ tạp chí, quăng thật mạnh xuống đất, sau đó mang hết giận dữ trút lên người anh, không phải ai cũng quen cuộc sống quá rảnh rỗi đâu.
Nhưng. . . . . . Cô đánh không lại anh, cho nên quên đi.
Cô phải mau tìm việc làm thôi!
“Em lại đây.” Ông chủ lớn đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, để cô trong vòng tay, cằm tựa vào vai của cô, lật tờ tạp chí, “Em thích loại giá sách nào?”
“Buông ra!” Tâm trạng của cô đang tồi tệ, không muốn xem thứ đó.
“Bàng Tử Lê, mau chọn một cái đi.” Anh giữ lấy v
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1054/5108