Tiểu thuyết - Lần Cầu Hôn Thứ Hai - chương 4
Lượt xem : |
cô.
Cô hoảng hốt, một luồng sóng điện tràn qua cơ thể, cơn khoái cảm yêu đương vụng trộm khiến cô quên mất mình đang ở nơi nào.
Cô bất giác càng thêm gần anh, cặp đùi mềm mại đáng yêu cọ xát vào anh.
Hơi thở của anh thoáng dồn dập, run rẩy.
“Đồ yêu tinh.” Anh hít thở khó khăn, cắn cắn vành tai mượt mà của cô.
Cô bị ngứa phì cười.
Tiếng cười thanh thúy vô tội càng mê hoặc anh, nhịn không được động tình, dắt tay cô, theo đường mòn hoa lệ, vòng qua sân, theo cầu thang đi lên, dưới ánh trăng ngu muội choáng váng hiện ra một toà nhà bằng gỗ.
Anh vừa hôn cô, vừa dẫn cô vào trong một gian nhà, quét thẻ vào cửa, hướng phòng ngủ đi đến.
Anh cởi đai an toàn lễ phục của cô xuống, môi vùi vào bộ ngực rất tròn, tha hồ khám phá, cô run rẩy không chịu nổi, ngón tay ngọc không cam lòng yếu thế dò vào vạt áo anh, phủ lên tấm ngực cứng rắn, tiếp theo uốn lượn đi xuống vùng bằng phẳng rắn chắc của anh.
“Đồ yêu tinh.” Anh cảm nhận mình không còn khống chế được dục vọng, như mê như say, tay phải xoa khuôn mặt cô, ý đồ muốn tháo mặt nạ xuống.
“Không được.” Cô lui về phía sau, kháng cự sự nóng nảy của anh.
“Vì sao?” Anh khó hiểu.
Cô vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của anh.”Tối nay chúng ta ở đây, chỉ là hai người xa lạ.”
Bọn họ chưa từng quen biết, không hỏi tên nhau, cô không phải vợ cũ của anh, anh cũng không biết cô trước kia, bọn họ không có tương lai, không có quá khứ, chỉ có hiện tại.
Chỉ có lần này, để mặc tâm trí lạc trong thế giới đêm tối mờ ảo.
Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân, không phải là anh muốn cô, càng không nói đến tình yêu, hai người họ chỉ là vì bị lây nhiễm bầu không khí quanh mình, nóng bỏng, phóng đãng, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Cô không yêu anh, không hề.
Cô chỉ là muốn làm mấy chuyện xấu, giống một cô gái hư hỏng.
“Được chứ?” Cô khẩn cầu nói nhỏ, ánh mắt mê ly cắt lên tim anh đau đớn.
“. . . . . .”
“Không thể sao?” Cô lui về sau, như con thỏ bỗng nhiên khiếp đảm, ánh mắt phát ra ý nghĩ muốn thoát khỏi anh.
Lòng anh vừa động, giương cánh tay kéo cô trở về, rốt cuộc không thể dùng lời nói, chỉ có thể dùng một cái hôn đáp lại.
Bình minh.
Màn trời vẫn ôm lấy ánh trăng khẽ cong chưa tắt, phía chân trời là tầng tầng mây mù màu lam, mặt biển trong như gương, trên bờ biển nổi bật một khối đá lớn nứt vỡ.
Không khí thanh nhàn thoáng lạnh, trong đó còn ẩn hiện ngửi được mùi hoa hương cỏ, cùng với vị mặn. Uông Ngữ Đạt mặc áo ngủ màu trắng, lặng lẽ đẩy cửa sổ, đi ra ban công, tựa vào rào chắn, ngắm nhìn bình minh trên biển rộng và mây mù tĩnh lặng đang ngủ say phía trước.
Biển ngủ, người đàn ông trong phòng cũng ngủ.
Cô thanh tỉnh sau một giấc ngủ trằn trọc bất an, không thể an lòng ngủ lại, đành phải đứng dậy mặc quần áo.
Có lẽ cô nên đi. . . . . . Thừa dịp anh còn chưa tỉnh, thừa dịp dư âm cuồng hoan đêm qua vẫn chưa kịp tiêu tán, nên thoải mái rời đi, coi như một đêm này chỉ là một tràng mộng xuân, tỉnh lại rồi, không nên để lại dấu vết.
Đi thôi!
Quyết định xong, cô lẳng lặng trở lại trong phòng, ánh nhìn quyến luyến quét lên người đàn ông tính trẻ con đang ngủ trên giường, cô nhìn một hồi lâu, mới nhặt lễ phục lên, cùng với đôi giày cao gót nằm nghiêng ở chân giường.
Cạnh đó là một chiếc mặt nạ màu trắng sang trọng, đặt trên giường, cặp lông chim vì ân ái mãnh liệt mà rối tung.
Mặt nạ đã bị hủy.
Không thể đeo lại. . . . . . Cô kinh ngạc nhìn, nơi cổ họng dao động một nỗi chua xót, một lát sau, cô lắc lắc đầu, mang giày cao gót lên chân ngọc trần, dứt khoát đi qua cửa sổ, bước xuống cầu thang, đi xuống phiến đá thấm lạnh.
Cô đột nhiên xuất thần đi tới bờ cát, nghe biển hát du dương, nhìn những cánh hoa khiêu vũ qua lại.
Sắc trời tờ mờ sáng, ánh trăng trên trời ưu nhã ẩn lui.
Khoảnh khắc mặt trời mọc đã tới chưa?
Cô ngẩng mặt, tìm kiếm trên những tầng mây, đột nhiên, một vòng tay đàn ông từ phía sau vây quanh cô.
“Em muốn trốn sao?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, hơi thở quen thuộc xôn xao bên tai cô.
Lòng cô cũng xôn xao.
Cô bắt mình phải bình tĩnh, lãnh đạm đáp lại.”Vũ hội đã kết thúc.”
Bây giờ cô đã tháo mặt nạ xuống, không thể còn giả bộ mình là một người khác.
“Nhưng anh vẫn muốn cùng em khiêu vũ.” Đôi môi vô cùng thân thiết lướt nhẹ vành tai cô.
“Không thể.” Cô né tránh đôi môi anh, không tự chủ được run rẩy.”Anh đã quên rồi sao? Chúng ta chỉ là ‘người xa lạ’, bèo nước gặp nhau, đã đên giờ nói tạm biệt.”
Anh trầm mặc.”Đã như vậy rồi, chúng ta còn có thể “Tạm biệt” sao?”
Không tạm biệt thì thế nào? Cô buồn bã thở dài.”Lúc này, chúng ta cũng không nên nghĩ hôm qua là chính bản thân mình.”
Anh và cô, đều phải khôi phục thân phận ban đầu, trở lại mối quan hệ đối lập.
“Cứ như vậy sao?” Tiếng nói khàn khàn tựa hồ đang cố đè nén điều gì.”Em tính cứ bỏ anh đi…như vậy?”
“. . . . . . Tạm biệt.” Cô vô tình nói lời từ biệt.
Lời này lại chọc giận anh.”Anh không để em đi!”
Anh lớn tiếng rít gào, hai tay càng vòng chặt quanh cô, giống một đứa bé, không chịu buông tay khỏi món đồ chơi thuộc về mình.
Cô không giãy ra được, cũng không cố nữa, tim bất lực đập kinh hoàng.”Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Em yêu anh ta sao?” Anh bỗng chất vấn.
‘Anh ta’ là chỉ Duệ An sao? Cô im lặng không nói gì.
“Anh ta không tốt, em không nên ở bên anh ta.” Anh ngạo mạn công bố.
Cô hơi nhăn mày.”Sao anh biết anh ấy không tốt?”
“Anh ta bỏ mặc em ở vũ hội! Anh nhìn thấy, anh ta theo đuổi hết người này đến người khác, đúng là hạng phong lưu.”
“Anh lo em bị lừa sao?”
“Em rất có giá trị.”
Cô á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, mới nói.”Sao em có thể đáng giá thế được? Trước kia có một người từng nói với em, ai cưới phải một tiểu thư nhà giàu như em, là người đó xui xẻo.”
Đây là lời anh từng nói, chắc anh cũng không thể quên?
“Nghe xong em. . . . . . rất đau sao?” Anh lặng lẽ hỏi.
“Sao có thể không đau?” Cô tự giễu.”Nhưng anh ta nói cũng không phải không có đạo lý.”
Anh không lên tiếng, hồi lâu, mới như là thực miễn cưỡng phát ra tiếng nói.”Bây giờ em không phải là tiểu thư nhà giàu.”
“Nhưng vẫn rất tuỳ hứng?”
“Không đâu.”
“Sao anh biết là không?” Cô sắc bén hỏi lại.
“Anh cảm thấy được.” Ngữ điệu anh dịu dàng.
Trái tim cô tan băng, như đón phải luồng gió xuân ấm áp. . . . . . Không được, cô phải khống chế tình cảm của mình, không thể lại phạm sai lầm .
Cô cắn chặt khớp hàm.”Vũ hội đã kết thúc.”
“Có ý gì?” Anh không hiểu.
“Chúng ta đã nói rồi, ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, tỉnh lại rồi nên xem như không tồn tại .”
“Đó không phải là mộng.”
Đó là mộng, phải! Anh còn không hiểu sao?
Một lớp sóng triều ủy khuất đánh lên mắt cô.”Buông ra. . . . . .”
“Em nhìn anh đi đã!” Anh không nể tình xoay cô lại, hai tay bắt lấy bả vai mảnh khảnh.”Nhìn anh, Uông Ngữ Đạt, anh là Viên Thiếu Tề.”
Khi anh nói ra tên mình, lớp bọt biển huyền ảo giữa hai người nháy mắt tiêu tan, cô không thể không trở lại hiện thực tàn khốc.
Cô oán hận trừng anh.”Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Viên Thiếu Tề bất động, nhất thời hốt hỏng , tim chỉ đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô.
“Nói đi! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô ảo não chất vấn.
Anh không biết!
Anh chỉ biết là, mới vừa rồi tỉnh lại, tìm quanh giường không thấy thân ảnh của cô, trong lòng anh rất kinh hoảng, anh không thể thừa nhận.
Điều đó làm anh nhớ tới ngày cô nói muốn ly hôn với anh.
Ngày đó, cô để lại đơn ly hôn đã ký tên, kiên quyết rời khỏi cuộc sống của anh.
Ngày đó, cô đã phản bội lời thề hôn nhân, cho nên anh quyết định cả đời này sẽ không tha thứ cho cô. . . . . .
“Không phải anh hận em sao? Không phải anh ghét em sao? Không phải anh đã nói, em ly hôn xong, vĩnh viễn cũng đừng mong trở lại bên cạnh anh sao? Viên Thiếu Tề là loại đàn ông nói hai lời sao? Sẽ bi ai như vậy sao?”
Từng câu từng chữ của cô quất roi vào tim anh, anh đau đớn đến chảy máu.”Uông Ngữ Đạt ! Em ——”
“Anh vẫn ghét em, đúng không?” Cô chất vấn, đôi mắt thản nhiên toát ra một màng hơi nước.
Anh không tin đó là nước mắt, người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, sao hiều được thế nào là rơi lệ?
“Đúng, anh ghét em.”
“Anh hận em?”
“Đúng vậy!”
“Nếu vậy, anh còn muốn nói với em cái gì? Lưu em lại để làm gì?”
Đúng thế, anh có thể làm gì, có thể còn vãn hồi được sao!
Anh đúng là ngu xuẩn đến mức nên chết đi, không trách được lại bị cô gái này cười nhạo!
“Em đi đi!” Anh đột nhiên đẩy cô.”Đi mau!”
Anh hung ác rít gào, khẩu khí thô bạo làm Uông Ngữ Đạt giật mình, cô lui về phía sau hai bước, nhất thời chân tay luống cuống, sau đó mới giật mình tỉnh ngộ anh đang muốn mình rời đi.
Cô hoảng sợ xoay người, bước chân lảo đảo, vội vàng bỏ đi.
Một lát sau, hình ảnh của cô hắn biến mất trong tầm nhìn, chỉ có dấu chân in xuống trên bờ cát, đôi chân từng khiến anh ý loạn tình mê.
Viên Thiếu Tề ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời bao la, chùm mây hé mở vầng mặt trời đỏ lấp ló muôn vàng tia sáng mĩ lệ chiếu khắp thế gian.
Anh nhìn, lòng u buồn, ánh sáng mờ mờ chiếu trên gương mặt.
Mặt nạ đã gỡ xuống đêm qua, nhưng sự thật ——
Vẫn bị che dấu như cũ.
Vừa trở lại khách sạn, Uông Ngữ Đạt liền nghe thấy một loạt tiếng chuông dồn dập, chứng tỏ đối phương đang vô cùng lo lắng.
Cô ngẩn người, nhìn quanh trái phải, tìm được điện thoại trên bàn trang điểm.”Alo.”
“Ngữ Đạt, cuối cùng em cũng nghe điện thoại .” Thái Duệ An nôn nóng nói.”Tối qua em đi đâu? Anh gọi điện cho em không được, em không mang di động bên người sao?”
“A, em quên mất.” Cô vờ đáp.
“Em đó!” Thái Duệ An thở phào.”Em đã đi đâu vậy? Tối qua anh tìm khắp các phòng không thấy.”
“Em. . . . . .” Cô suy nghĩ tìm một cái cớ.”Một mình đến bãi biển đi dạo một chút, bên đó có một quán bar, có ca sĩ hát, em ngồi nghe một lúc.”
“Em đi nghe nhạc cũng nên nói với anh một tiếng chứ, anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì!” Thái Duệ An thở dài thật mạnh.
“Xin lỗi.”
“Quên đi, em không có việc gì là tốt rồi. Sao hả? Đã rời giường rửa mặt chải đầu chưa? Cùng ăn sáng không?”
“A, được.”
“Anh chờ em ở nhà ăn.”
“Được.” Uông Ngữ Đạt cúp máy, hoảng hốt đi vào phòng tắm, trơ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, giữa hai hàng lông mày ẩn một nét ưu sầu.
Không được, tỉnh lại đi!
Cô vỗ vỗ hai gò má, bức mình nâng cao tinh thần, đợi lát nữa ăn sáng, cô sẽ phải họp với chủ quản khách sạn, vì muốn đối phương có ấn tượng tốt, cô nhất định phải giữ vững thần thái tỉnh táo.
Cô nhanh chóng tắm dội, rửa mặt chải đầu thay quần áo, mái tóc dài gọn gàng vấn lên, kết bằng một cái trâm gài tóc kiểu dáng thanh lịch, một bộ trang phục nhã nhặn quấn quanh thân hình mảnh khảnh, gây dựng một ấn tượng trẻ trung dễ gần.
Trở lại phòng ngủ, cô kiểm tra tài liệu dùng trong cuộc họp buổi sáng, cất laptop vào trong túi, tiếp theo cầm lấy di động, kiểm tra điện thoại.
Tổng cộng có hơn mười cuộc gọi nhở, tất cả hẳn đều là của Duệ An?
Cô líu lưỡi, nhất thờ bấm nút, trong đó có mấy cuộc là của dì Bảo gọi tới, cô rùng mình, đang muốn gọi về, phát hiện còn có một tin nhắn.
Ngữ Đạt, không thấy mẹ cháu!
Cô kinh hãi, không rảnh suy tư, vội vàng gọi điện.
Dì Bảo lập tức nhận điện
QUAY LẠICô hoảng hốt, một luồng sóng điện tràn qua cơ thể, cơn khoái cảm yêu đương vụng trộm khiến cô quên mất mình đang ở nơi nào.
Cô bất giác càng thêm gần anh, cặp đùi mềm mại đáng yêu cọ xát vào anh.
Hơi thở của anh thoáng dồn dập, run rẩy.
“Đồ yêu tinh.” Anh hít thở khó khăn, cắn cắn vành tai mượt mà của cô.
Cô bị ngứa phì cười.
Tiếng cười thanh thúy vô tội càng mê hoặc anh, nhịn không được động tình, dắt tay cô, theo đường mòn hoa lệ, vòng qua sân, theo cầu thang đi lên, dưới ánh trăng ngu muội choáng váng hiện ra một toà nhà bằng gỗ.
Anh vừa hôn cô, vừa dẫn cô vào trong một gian nhà, quét thẻ vào cửa, hướng phòng ngủ đi đến.
Anh cởi đai an toàn lễ phục của cô xuống, môi vùi vào bộ ngực rất tròn, tha hồ khám phá, cô run rẩy không chịu nổi, ngón tay ngọc không cam lòng yếu thế dò vào vạt áo anh, phủ lên tấm ngực cứng rắn, tiếp theo uốn lượn đi xuống vùng bằng phẳng rắn chắc của anh.
“Đồ yêu tinh.” Anh cảm nhận mình không còn khống chế được dục vọng, như mê như say, tay phải xoa khuôn mặt cô, ý đồ muốn tháo mặt nạ xuống.
“Không được.” Cô lui về phía sau, kháng cự sự nóng nảy của anh.
“Vì sao?” Anh khó hiểu.
Cô vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của anh.”Tối nay chúng ta ở đây, chỉ là hai người xa lạ.”
Bọn họ chưa từng quen biết, không hỏi tên nhau, cô không phải vợ cũ của anh, anh cũng không biết cô trước kia, bọn họ không có tương lai, không có quá khứ, chỉ có hiện tại.
Chỉ có lần này, để mặc tâm trí lạc trong thế giới đêm tối mờ ảo.
Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân, không phải là anh muốn cô, càng không nói đến tình yêu, hai người họ chỉ là vì bị lây nhiễm bầu không khí quanh mình, nóng bỏng, phóng đãng, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Cô không yêu anh, không hề.
Cô chỉ là muốn làm mấy chuyện xấu, giống một cô gái hư hỏng.
“Được chứ?” Cô khẩn cầu nói nhỏ, ánh mắt mê ly cắt lên tim anh đau đớn.
“. . . . . .”
“Không thể sao?” Cô lui về sau, như con thỏ bỗng nhiên khiếp đảm, ánh mắt phát ra ý nghĩ muốn thoát khỏi anh.
Lòng anh vừa động, giương cánh tay kéo cô trở về, rốt cuộc không thể dùng lời nói, chỉ có thể dùng một cái hôn đáp lại.
Bình minh.
Màn trời vẫn ôm lấy ánh trăng khẽ cong chưa tắt, phía chân trời là tầng tầng mây mù màu lam, mặt biển trong như gương, trên bờ biển nổi bật một khối đá lớn nứt vỡ.
Không khí thanh nhàn thoáng lạnh, trong đó còn ẩn hiện ngửi được mùi hoa hương cỏ, cùng với vị mặn. Uông Ngữ Đạt mặc áo ngủ màu trắng, lặng lẽ đẩy cửa sổ, đi ra ban công, tựa vào rào chắn, ngắm nhìn bình minh trên biển rộng và mây mù tĩnh lặng đang ngủ say phía trước.
Biển ngủ, người đàn ông trong phòng cũng ngủ.
Cô thanh tỉnh sau một giấc ngủ trằn trọc bất an, không thể an lòng ngủ lại, đành phải đứng dậy mặc quần áo.
Có lẽ cô nên đi. . . . . . Thừa dịp anh còn chưa tỉnh, thừa dịp dư âm cuồng hoan đêm qua vẫn chưa kịp tiêu tán, nên thoải mái rời đi, coi như một đêm này chỉ là một tràng mộng xuân, tỉnh lại rồi, không nên để lại dấu vết.
Đi thôi!
Quyết định xong, cô lẳng lặng trở lại trong phòng, ánh nhìn quyến luyến quét lên người đàn ông tính trẻ con đang ngủ trên giường, cô nhìn một hồi lâu, mới nhặt lễ phục lên, cùng với đôi giày cao gót nằm nghiêng ở chân giường.
Cạnh đó là một chiếc mặt nạ màu trắng sang trọng, đặt trên giường, cặp lông chim vì ân ái mãnh liệt mà rối tung.
Mặt nạ đã bị hủy.
Không thể đeo lại. . . . . . Cô kinh ngạc nhìn, nơi cổ họng dao động một nỗi chua xót, một lát sau, cô lắc lắc đầu, mang giày cao gót lên chân ngọc trần, dứt khoát đi qua cửa sổ, bước xuống cầu thang, đi xuống phiến đá thấm lạnh.
Cô đột nhiên xuất thần đi tới bờ cát, nghe biển hát du dương, nhìn những cánh hoa khiêu vũ qua lại.
Sắc trời tờ mờ sáng, ánh trăng trên trời ưu nhã ẩn lui.
Khoảnh khắc mặt trời mọc đã tới chưa?
Cô ngẩng mặt, tìm kiếm trên những tầng mây, đột nhiên, một vòng tay đàn ông từ phía sau vây quanh cô.
“Em muốn trốn sao?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, hơi thở quen thuộc xôn xao bên tai cô.
Lòng cô cũng xôn xao.
Cô bắt mình phải bình tĩnh, lãnh đạm đáp lại.”Vũ hội đã kết thúc.”
Bây giờ cô đã tháo mặt nạ xuống, không thể còn giả bộ mình là một người khác.
“Nhưng anh vẫn muốn cùng em khiêu vũ.” Đôi môi vô cùng thân thiết lướt nhẹ vành tai cô.
“Không thể.” Cô né tránh đôi môi anh, không tự chủ được run rẩy.”Anh đã quên rồi sao? Chúng ta chỉ là ‘người xa lạ’, bèo nước gặp nhau, đã đên giờ nói tạm biệt.”
Anh trầm mặc.”Đã như vậy rồi, chúng ta còn có thể “Tạm biệt” sao?”
Không tạm biệt thì thế nào? Cô buồn bã thở dài.”Lúc này, chúng ta cũng không nên nghĩ hôm qua là chính bản thân mình.”
Anh và cô, đều phải khôi phục thân phận ban đầu, trở lại mối quan hệ đối lập.
“Cứ như vậy sao?” Tiếng nói khàn khàn tựa hồ đang cố đè nén điều gì.”Em tính cứ bỏ anh đi…như vậy?”
“. . . . . . Tạm biệt.” Cô vô tình nói lời từ biệt.
Lời này lại chọc giận anh.”Anh không để em đi!”
Anh lớn tiếng rít gào, hai tay càng vòng chặt quanh cô, giống một đứa bé, không chịu buông tay khỏi món đồ chơi thuộc về mình.
Cô không giãy ra được, cũng không cố nữa, tim bất lực đập kinh hoàng.”Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Em yêu anh ta sao?” Anh bỗng chất vấn.
‘Anh ta’ là chỉ Duệ An sao? Cô im lặng không nói gì.
“Anh ta không tốt, em không nên ở bên anh ta.” Anh ngạo mạn công bố.
Cô hơi nhăn mày.”Sao anh biết anh ấy không tốt?”
“Anh ta bỏ mặc em ở vũ hội! Anh nhìn thấy, anh ta theo đuổi hết người này đến người khác, đúng là hạng phong lưu.”
“Anh lo em bị lừa sao?”
“Em rất có giá trị.”
Cô á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, mới nói.”Sao em có thể đáng giá thế được? Trước kia có một người từng nói với em, ai cưới phải một tiểu thư nhà giàu như em, là người đó xui xẻo.”
Đây là lời anh từng nói, chắc anh cũng không thể quên?
“Nghe xong em. . . . . . rất đau sao?” Anh lặng lẽ hỏi.
“Sao có thể không đau?” Cô tự giễu.”Nhưng anh ta nói cũng không phải không có đạo lý.”
Anh không lên tiếng, hồi lâu, mới như là thực miễn cưỡng phát ra tiếng nói.”Bây giờ em không phải là tiểu thư nhà giàu.”
“Nhưng vẫn rất tuỳ hứng?”
“Không đâu.”
“Sao anh biết là không?” Cô sắc bén hỏi lại.
“Anh cảm thấy được.” Ngữ điệu anh dịu dàng.
Trái tim cô tan băng, như đón phải luồng gió xuân ấm áp. . . . . . Không được, cô phải khống chế tình cảm của mình, không thể lại phạm sai lầm .
Cô cắn chặt khớp hàm.”Vũ hội đã kết thúc.”
“Có ý gì?” Anh không hiểu.
“Chúng ta đã nói rồi, ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, tỉnh lại rồi nên xem như không tồn tại .”
“Đó không phải là mộng.”
Đó là mộng, phải! Anh còn không hiểu sao?
Một lớp sóng triều ủy khuất đánh lên mắt cô.”Buông ra. . . . . .”
“Em nhìn anh đi đã!” Anh không nể tình xoay cô lại, hai tay bắt lấy bả vai mảnh khảnh.”Nhìn anh, Uông Ngữ Đạt, anh là Viên Thiếu Tề.”
Khi anh nói ra tên mình, lớp bọt biển huyền ảo giữa hai người nháy mắt tiêu tan, cô không thể không trở lại hiện thực tàn khốc.
Cô oán hận trừng anh.”Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Viên Thiếu Tề bất động, nhất thời hốt hỏng , tim chỉ đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô.
“Nói đi! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô ảo não chất vấn.
Anh không biết!
Anh chỉ biết là, mới vừa rồi tỉnh lại, tìm quanh giường không thấy thân ảnh của cô, trong lòng anh rất kinh hoảng, anh không thể thừa nhận.
Điều đó làm anh nhớ tới ngày cô nói muốn ly hôn với anh.
Ngày đó, cô để lại đơn ly hôn đã ký tên, kiên quyết rời khỏi cuộc sống của anh.
Ngày đó, cô đã phản bội lời thề hôn nhân, cho nên anh quyết định cả đời này sẽ không tha thứ cho cô. . . . . .
“Không phải anh hận em sao? Không phải anh ghét em sao? Không phải anh đã nói, em ly hôn xong, vĩnh viễn cũng đừng mong trở lại bên cạnh anh sao? Viên Thiếu Tề là loại đàn ông nói hai lời sao? Sẽ bi ai như vậy sao?”
Từng câu từng chữ của cô quất roi vào tim anh, anh đau đớn đến chảy máu.”Uông Ngữ Đạt ! Em ——”
“Anh vẫn ghét em, đúng không?” Cô chất vấn, đôi mắt thản nhiên toát ra một màng hơi nước.
Anh không tin đó là nước mắt, người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, sao hiều được thế nào là rơi lệ?
“Đúng, anh ghét em.”
“Anh hận em?”
“Đúng vậy!”
“Nếu vậy, anh còn muốn nói với em cái gì? Lưu em lại để làm gì?”
Đúng thế, anh có thể làm gì, có thể còn vãn hồi được sao!
Anh đúng là ngu xuẩn đến mức nên chết đi, không trách được lại bị cô gái này cười nhạo!
“Em đi đi!” Anh đột nhiên đẩy cô.”Đi mau!”
Anh hung ác rít gào, khẩu khí thô bạo làm Uông Ngữ Đạt giật mình, cô lui về phía sau hai bước, nhất thời chân tay luống cuống, sau đó mới giật mình tỉnh ngộ anh đang muốn mình rời đi.
Cô hoảng sợ xoay người, bước chân lảo đảo, vội vàng bỏ đi.
Một lát sau, hình ảnh của cô hắn biến mất trong tầm nhìn, chỉ có dấu chân in xuống trên bờ cát, đôi chân từng khiến anh ý loạn tình mê.
Viên Thiếu Tề ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời bao la, chùm mây hé mở vầng mặt trời đỏ lấp ló muôn vàng tia sáng mĩ lệ chiếu khắp thế gian.
Anh nhìn, lòng u buồn, ánh sáng mờ mờ chiếu trên gương mặt.
Mặt nạ đã gỡ xuống đêm qua, nhưng sự thật ——
Vẫn bị che dấu như cũ.
Vừa trở lại khách sạn, Uông Ngữ Đạt liền nghe thấy một loạt tiếng chuông dồn dập, chứng tỏ đối phương đang vô cùng lo lắng.
Cô ngẩn người, nhìn quanh trái phải, tìm được điện thoại trên bàn trang điểm.”Alo.”
“Ngữ Đạt, cuối cùng em cũng nghe điện thoại .” Thái Duệ An nôn nóng nói.”Tối qua em đi đâu? Anh gọi điện cho em không được, em không mang di động bên người sao?”
“A, em quên mất.” Cô vờ đáp.
“Em đó!” Thái Duệ An thở phào.”Em đã đi đâu vậy? Tối qua anh tìm khắp các phòng không thấy.”
“Em. . . . . .” Cô suy nghĩ tìm một cái cớ.”Một mình đến bãi biển đi dạo một chút, bên đó có một quán bar, có ca sĩ hát, em ngồi nghe một lúc.”
“Em đi nghe nhạc cũng nên nói với anh một tiếng chứ, anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì!” Thái Duệ An thở dài thật mạnh.
“Xin lỗi.”
“Quên đi, em không có việc gì là tốt rồi. Sao hả? Đã rời giường rửa mặt chải đầu chưa? Cùng ăn sáng không?”
“A, được.”
“Anh chờ em ở nhà ăn.”
“Được.” Uông Ngữ Đạt cúp máy, hoảng hốt đi vào phòng tắm, trơ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, giữa hai hàng lông mày ẩn một nét ưu sầu.
Không được, tỉnh lại đi!
Cô vỗ vỗ hai gò má, bức mình nâng cao tinh thần, đợi lát nữa ăn sáng, cô sẽ phải họp với chủ quản khách sạn, vì muốn đối phương có ấn tượng tốt, cô nhất định phải giữ vững thần thái tỉnh táo.
Cô nhanh chóng tắm dội, rửa mặt chải đầu thay quần áo, mái tóc dài gọn gàng vấn lên, kết bằng một cái trâm gài tóc kiểu dáng thanh lịch, một bộ trang phục nhã nhặn quấn quanh thân hình mảnh khảnh, gây dựng một ấn tượng trẻ trung dễ gần.
Trở lại phòng ngủ, cô kiểm tra tài liệu dùng trong cuộc họp buổi sáng, cất laptop vào trong túi, tiếp theo cầm lấy di động, kiểm tra điện thoại.
Tổng cộng có hơn mười cuộc gọi nhở, tất cả hẳn đều là của Duệ An?
Cô líu lưỡi, nhất thờ bấm nút, trong đó có mấy cuộc là của dì Bảo gọi tới, cô rùng mình, đang muốn gọi về, phát hiện còn có một tin nhắn.
Ngữ Đạt, không thấy mẹ cháu!
Cô kinh hãi, không rảnh suy tư, vội vàng gọi điện.
Dì Bảo lập tức nhận điện
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Tiểu,thuyết,-,Lần,Cầu,Hôn,Thứ,Hai,-,chương,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Tiểu thuyết - Lần Cầu Hôn Thứ Hai - chương 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Tiểu thuyết - Lần Cầu Hôn Thứ Hai - chương 4 - Tiểu thuyết tình yêu