Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full
Lượt xem : |
�n buông anh ra của mình, sau đó cô gái nhẹ nhàng hôn lấy anh.
Bên cạnh Triệu Uyển Bình cũng đã không kịp đợi, cô ở trong phòng khách chịu đựng đau khổ.
Nghĩ đến việc Vi Thiếu Phàm ở phòng bên cạnh cùng người phụ nữ khác lên giường, hơn nữa chính cô còn đem người phụ nữ đó đưa lên giường anh, cô liền không chịu được. Cô chỉ muốn ngừng hẳn cuộc giao dịch, nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống được.
Cũng bốn giờ rồi, người mang thai hộ tại sao không ra ngoài đúng hẹn, cô kích động, mở cửa tiến vào, đèn của phòng khách theo cửa mở vào phòng, theo ánh sáng cô thấy hai người ôm nhau thật chặt, nhất thời ghen tức dâng lên.
Thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cô gái mang thai hộ nhanh chóng rời khỏi môi Vi Thiếu Phàm, như bị bắt quả tang, cô gái ấy nhanh chóng kéo tay anh ra, lật người xuống giường, không còn bận tâm đến việc có làm anh tỉnh hay không.
Vi Thiếu Phàm giật giật, đưa tay về phía cô gái ấy, bắt được tay cô, đem cơ thể cô kéo về trên giường, ở trên cổ cô hấp thu mùi thơm, ôm cô gái tiếp tục ngủ.
Cô gái làm vẻ mặt cầu cứu với Triệu Uyển Bình, Triệu Uyển Bình lại làm như không thấy, trong mắt chỉ có cảnh lúc nãy làm cô ta ghen tị... Vi Thiếu Phàm chưa từng quyến luyến cô như thế!
Đi ra ngoài! Triệu Uyển Bình im lặng nói .
Cô gái lắc đầu một cái, vì Vi Thiếu Phàm đang ôm tay cô gái không chịu buông. Triệu Uyển Bình càng nhìn càng tức giận, tay chỉ ra cửa, im lặng lặp lại quyết tâm của cô ta.
Cố gắng lấy tay anh ra khỏi mình, cô gái như nhảy xuống giường, bối rối đẩy cửa xông ra ngoài.
Triệu Uyển Bình cũng theo ra ngoài.
"Thật xin lỗi, chồng cô anh ấy...”
"Giao dịch hủy bỏ." Triệu Uyển Bình tức giận ngăn cô gái đang cố gắng giải thích.
"Cô nói cái gì?" Cô gái ngạc nhiên hỏi lại Triệu Uyển Bình, cô không phải nghe lầm chứ?
"Tôi nói, hủy, bỏ, giao, dich!" Triệu Uyển Bình nói từng chữ từng chữ
"Tôi với chồng cô đã...”
"Tôi quyết định hủy bỏ." Triệu Uyển Bình chính vì không thể nào chấp nhận được việc cô gái ấy "Đã".
"Cô không thể hủy bỏ, chúng ta đã giao hẹn, trừ khi chồng cô phát hiện tôi không phải cô, nếu không thì không thể hủy bỏ." Cô gái tức giận nói. Nếu chuyện đó không xảy ra, cô có lẽ còn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ...
“Tại sao không thể hủy bỏ? Tôi sẽ không trả tiền, có muốn hủy bỏ hay không là do cô quyết định."
"Làm sao cô có thể nói như vậy? Cô... cô có phải là tên lường gạt hay không?" Chẳng lẽ thừa dịp này quay phim lại tống tiền cô? Không thể nào, trong phòng rất tối mà!
"Tên lường gạt? Tôi đường đường là Phu nhân viện trưởng tập đoàn tổng hợp bệnh viện Hoằng Vi sao lại là một tên lường gạt? Cô tốt nhất lập tức rời đi, tôi nghi ngờ không phải cô đang cùng chồng tôi tạo ra đứa trẻ, mà là đang ân ái!” Triệu Uyển Bình tức giận nói.
"Vậy có gì không giống?" Cô gái tự thắc mắc, Triệu Uyển Bình đang nói cái gì vậy?
"Dĩ nhiên không giống. Để tạo ra đứa trẻ các người chỉ nên làm một lần và nhanh chóng kết thúc, mà các người lại đang ân ái, cô nói như vậy giống nhau sao?"
"Cô...” Cô gái đang muốn phản bác, Vi Thiếu Phàm cũng đang đi ra khỏi cửa phòng.
Triệu Uyển Bình không nói lời nào, nhanh chóng đem cô gái đẩy ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Đi mau, giao dịch hủy bỏ, nếu như cô dám để cho chồng tôi biết, tôi sẽ kiện cô tội phá hoại gia đình người khác." Cửa ngay sau đó đóng lại.
Cô ngây ngẩn cả người, ánh mắt trống rỗng nhìn A Lý Sơn trong bóng đêm.
"Cô ở đây nói chuyện với ai?" Vi Thiếu Phàm loáng thoáng nghe âm thanh nói chuyện, còn thấy một bóng dáng mảnh khảnh bị đẩy ra ngoài.
"Không có gì, ông chủ nhà này tới hỏi có cần phục vụ gì hay không."
Vi Thiếu Phàm tin lời cô …, đi trở về gian phòng nằm lên giường muốn ngủ tiếp, cảm thấy Triệu Uyển bình nằm xuống bên cạnh mình, anh xoay người ôm cô vào ngực, định hít một hơi hương thơm cơ thể của cô nhưng bị mùi nước hoa nồng nặc làm cho sặc.
"Khục, khục, khụ!". Sao vừa tỉnh rượu mùi vị đã thay đổi?
"Thiếu Phàm, sao vậy?" Triệu Uyển Bình vỗ lưng của anh hỏi.
"Không có gì." Anh xuống giường đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa hít vào một hớp không khí trong sạch trong núi, ánh sáng đầu tiên của ngày mới qua cửa sổ vào phòng, dưới ánh mặt trời màu mây thành màu cam mãnh liệt sôi trào, vô cùng xinh đẹp.
Quay đầu nhìn Triệu Uyển Bình, tại sao trước và sau khi say giống như hai người, khó hiểu hết sức. Màu đỏ nhạt của máu nổi bật trên giường màu trắng đập vào mắt, làm anh ngây ngẩn cả người!
Chương 3
Triệu Uyển Bình bị ác mộng giày vò cả đêm. Lời nói của Chung Vân Thiến giống như ma chú bám lấy cô, hình ảnh của người mang thai hộ vĩnh viễn là bóng ma trong lòng, và hình ảnh hai người ở cùng nhau trên giường luôn là ác mộng ám ảnh với cô.
Cô giật mình tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng ròng. Không được, cô phải tháo tảng đá lớn trong lòng ra, nếu không sẽ vĩnh viễn không ngủ yên được. Cầm lên điện thoại ở đầu giường, cô gọi cho thám tử.
Cô nhớ đến việc người mang thai hộ có để lại hồ sơ cá nhân, chỉ cần người mang thai hộ không dọn đi nơi khác, thám tử sẽ tìm được người mang thai hộ và tất cả thông tin về cô ấy.
Reng... reng...
Điện thoại vang lên hai tiếng, Triệu Uyển Bình nhanh tay cúp máy giống như đang cầm củ khoai lang nóng.
Lúc đó cô đã tạo ra kế hoạch rất hoàn mỹ, ngoài việc người mang thai hộ chưa biết mùi đời làm Vi Thiếu Phàm phát hiện ra, nhưng may mắn là người mang thai hộ hoàn toàn không biết hai vợ chồng bọn họ là ai, nên cô không cần phải lo sợ chuyện không đâu.
Đúng, không cần nghĩ nhiều, nằm xuống tiếp tục ngủ quan trọng hơn.
Được một lúc, tâm trạng cô lại lo lắng ngồi dậy.
Nếu nói kế hoạch này lập ra rất hoàn mỹ thì không phải, thật ra vẫn có sơ hở, ngộ nhỡ người mang thai hộ tìm thám tử điều tra thì vẫn có thể tìm ra được.
Cô vẫn phải ra tay trước mới chiếm lợi thế.
Vì vậy, cô lần nữa bấm điện thoại...
Tại một vườn trẻ ở Thành phố Cao Hùng, lúc này đang là giờ tan học, các bạn nhỏ đang chơi đùa, chờ cha mẹ tới đón về.
Lam Khả Khả đang đeo một ống nghe đồ chơi khám bệnh phía trước ngực, để ống nghe lên ngực một bạn nhỏ cùng tuổi, sau đó di chuyển ống nghe lên xuống, ánh mắt tập trung giống như thật sự nghe được tiếng vang trong đó.
"Văn Văn, ngươi bị cảm rồi, phải uống thuốc." Lam Khả Khả cầm lấy một cái hộp chứa bánh pút-đing đã rỗng, bên trong chứa đầy bùn đất, múc một miếng đưa Văn Văn ăn.
Văn Văn há miệng to ăn miếng bùn đất đó, nghiêm túc cắn cắn, "Khả Khả, rất khó ăn!"
"Mẹ mình nói thuốc càng đắng càng nhanh khỏi bệnh. Ngoan nào, bạn uống thuốc xong mình cho bạn một viên kẹo ." Lam Khả Khả từ trong túi lấy ra một viên kẹo hoa quả. Văn Văn nhìn kẹo cố gắng nhai.
"Văn Văn rất ngoan nha!" Lam Khả Khả đem kẹo cho Văn Văn.
Văn Văn cũng không đần, sau khi lấy được kẹo, lập tức nhổ bùn đất trong miệng ra, không tiếp tục nhai nữa.
"Ối trời ơi! Cái đứa nhỏ chết tiệc này, sao lại bảo Văn Văn nhà chúng tôi ăn bùn đất!" Bà nội Văn Văn vừa tới cửa trường thấy chuyện này, lập tức kinh sợ thét ra âm thanh chói tai.
"Phi, phi, phi, Văn Văn mau phun ra!" Bà nội Văn Văn vỗ lên lưng Văn Văn, muốn bé phun tất cả bùn đất trong miệng ra, một tay khác nhanh chóng tát lên một bên mặt Lam Khả Khả.
Lam Khả Khả xoa tay lên mặt đau rát không dám khóc, dũng cảm phản bác lại: "Văn Văn bị cảm, phải uống thuốc, phải nghe lời của bác sĩ mới có thể khỏe!"
"Mày là bác sĩ? Tao thấy mày với mẹ mày cùng một loại kiếm tiền giống nhau! Người phụ nữ không biết xấu hổ, ba của con mình là ai cũng không biết."
"Cháu biết ba cháu là ai, bà Thúy nói ba của cháu là bác sĩ!" Lam Khả Khả giọng nói non nớt vẫn không chịu chịu thua.
"Bác sĩ? Tao nghĩ là bác sĩ thú y chích heo đó!" Bà nội Văn Văn cay nghiệt trả lời, một tay khác muốn đánh bên mặt còn lại của bé.
Lam Khả Khả thấy thế, xoay người chạy tới một góc sân khác cách xa bà nội Văn Văn, lấy mu bàn tay lau khóe mắt hoàn toàn không có chảy nước mắt, mắt mở to dũng cảm trừng mắt bà nội Văn Văn.
Cô giáo trong phòng học nhìn ra thấy cảnh này, vội vàng chạy ra ngoài. Cô đến dắt tay Khả Khả, mang bé tới trước mặt bà nội Văn Văn, muốn bé xin lỗi bà nội Văn Văn.
"Rất xin lỗi." Lam Khả Khả sợ hãi nói.
"Cô giáo, đây không phải lần đầu tiên, nó mỗi lần giả làm thầy thuốc, không phải ăn cỏ cũng ăn đất, còn một lần cầm dao nói muốn mổ bụng Văn Văn ra bắt giun đũa, cũng may chỉ là dao đồ chơi, nếu không đã chết người! Cô giáo, cô nên nói mẹ của nó quản lý nó mới được." Bà nội Văn Văn tổ tức không nhịn nổi, thù mới hận cũ nói ra hết.
"Tôi sẽ chuyển lời cho mẹ Khả Khả biết. Bà nội Văn Văn, cũng xin bà về sau không nên đánh bé." Cô giáo thành khẩn nói.
"Tôi đánh nó là dạy dỗ nó! Cô giáo các người nhìn thấy mặt mũi nó đáng yêu, đều yêu thương nó đem nó cưng chiều nên nó không biết lễ phép là gì."
"Chuyện giáo dục Khả Khả nên giao cho cô giáo cùng mẹ bé, bà nội Văn Văn không nên đánh bé. Tôi bảo đảm, Văn Văn sau này sẽ không phải ăn bùn đất nữa."
"Văn Văn, chúng ta về, sau này con không nên chơi với nó nữa. Không có ba dạy dỗ, sớm muộn gì cũng hại chết người."
Nhìn hai bà cháu rời đi, cô giáo ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt đỏ rực của Lam Khả Khả, cô đau lòng hỏi "Nhất định rất đau có đúng không?"
Lam Khả Khả lắc đầu một cái, đôi mắt to quật cường nhịn không khóc.
Ở tuổi này trẻ em nên ngây thơ hồn nhiên, càng hiểu chuyện và kiên cường hơn so với tuổi càng làm người khác đau lòng.
Lúc này, Lam Tư Nhược mới đi vào vườn trẻ, cô giật mình khi nhìn thấy trên mặt Lam Khả Khả đỏ rực làm cô đau nhói lòng.
"Cô giáo! Khả Khả có phải lại làm sao chuyện gì không?"Nhất định là bị cha mẹ những đứa bé khác đánh, đây không phải lần đầu tiên.
Cô giáo đứng dậy, đem việc vừa xảy ra nói cho Lam Tư Nhược biết.
"Khả Khả, mẹ không phải cho con kẹo để làm thuốc sao?" Khả Khả từ nhỏ đã thích giả làm bác sĩ, cô thật sự sợ một ngày nào đó bé sẽ lỡ tay giết người.
"Kẹo không phải là thuốc, bạn ấy uống thuốc con mới cho kẹo."
"Trời ạ!" Lam Tư Nhược bị con đánh bại.
Mẹ Khả Khả, cô cũng đừng trách Khả Khả, bé giả làm bác sĩ rất giống, sau này tôi sẽ đặc biệt chú ý bé, không để cho bé lấy bùn đất và cỏ dại làm thuốc cho các bạn nhỏ uống nữa."
"Cảm ơn cô giáo. Khả Khả, nói tạm biệt với cô giáo."
"Cô giáo hẹn gặp lại."
Lam Tư Nhược hướng cô giáo khẽ vuốt cằm, dắt tay Lam Khả Khả rời khỏi vườn trẻ.
Mặt trời chiều đem bóng dáng một lớn một nhỏ kéo thật dài thật dài...
Nhìn mặt Lam Khả Khả đỏ rực giống mặt trời chiều, bước chân Lam Tư Nhược trở nên thật nặng nề.
"Khả Khả, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, nếu có người muốn đánh con... con liền đá hắn, cắn hắn, nếu như con đánh không lại phải chạy nhanh, sau đó hô cứu mạng thật lớn, mẹ không thể luôn luôn bên cạnh bảo vệ con."
"Con biết." Lam Khả Khả dũng cảm nói.
"Có
QUAY LẠIBên cạnh Triệu Uyển Bình cũng đã không kịp đợi, cô ở trong phòng khách chịu đựng đau khổ.
Nghĩ đến việc Vi Thiếu Phàm ở phòng bên cạnh cùng người phụ nữ khác lên giường, hơn nữa chính cô còn đem người phụ nữ đó đưa lên giường anh, cô liền không chịu được. Cô chỉ muốn ngừng hẳn cuộc giao dịch, nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống được.
Cũng bốn giờ rồi, người mang thai hộ tại sao không ra ngoài đúng hẹn, cô kích động, mở cửa tiến vào, đèn của phòng khách theo cửa mở vào phòng, theo ánh sáng cô thấy hai người ôm nhau thật chặt, nhất thời ghen tức dâng lên.
Thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cô gái mang thai hộ nhanh chóng rời khỏi môi Vi Thiếu Phàm, như bị bắt quả tang, cô gái ấy nhanh chóng kéo tay anh ra, lật người xuống giường, không còn bận tâm đến việc có làm anh tỉnh hay không.
Vi Thiếu Phàm giật giật, đưa tay về phía cô gái ấy, bắt được tay cô, đem cơ thể cô kéo về trên giường, ở trên cổ cô hấp thu mùi thơm, ôm cô gái tiếp tục ngủ.
Cô gái làm vẻ mặt cầu cứu với Triệu Uyển Bình, Triệu Uyển Bình lại làm như không thấy, trong mắt chỉ có cảnh lúc nãy làm cô ta ghen tị... Vi Thiếu Phàm chưa từng quyến luyến cô như thế!
Đi ra ngoài! Triệu Uyển Bình im lặng nói .
Cô gái lắc đầu một cái, vì Vi Thiếu Phàm đang ôm tay cô gái không chịu buông. Triệu Uyển Bình càng nhìn càng tức giận, tay chỉ ra cửa, im lặng lặp lại quyết tâm của cô ta.
Cố gắng lấy tay anh ra khỏi mình, cô gái như nhảy xuống giường, bối rối đẩy cửa xông ra ngoài.
Triệu Uyển Bình cũng theo ra ngoài.
"Thật xin lỗi, chồng cô anh ấy...”
"Giao dịch hủy bỏ." Triệu Uyển Bình tức giận ngăn cô gái đang cố gắng giải thích.
"Cô nói cái gì?" Cô gái ngạc nhiên hỏi lại Triệu Uyển Bình, cô không phải nghe lầm chứ?
"Tôi nói, hủy, bỏ, giao, dich!" Triệu Uyển Bình nói từng chữ từng chữ
"Tôi với chồng cô đã...”
"Tôi quyết định hủy bỏ." Triệu Uyển Bình chính vì không thể nào chấp nhận được việc cô gái ấy "Đã".
"Cô không thể hủy bỏ, chúng ta đã giao hẹn, trừ khi chồng cô phát hiện tôi không phải cô, nếu không thì không thể hủy bỏ." Cô gái tức giận nói. Nếu chuyện đó không xảy ra, cô có lẽ còn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ...
“Tại sao không thể hủy bỏ? Tôi sẽ không trả tiền, có muốn hủy bỏ hay không là do cô quyết định."
"Làm sao cô có thể nói như vậy? Cô... cô có phải là tên lường gạt hay không?" Chẳng lẽ thừa dịp này quay phim lại tống tiền cô? Không thể nào, trong phòng rất tối mà!
"Tên lường gạt? Tôi đường đường là Phu nhân viện trưởng tập đoàn tổng hợp bệnh viện Hoằng Vi sao lại là một tên lường gạt? Cô tốt nhất lập tức rời đi, tôi nghi ngờ không phải cô đang cùng chồng tôi tạo ra đứa trẻ, mà là đang ân ái!” Triệu Uyển Bình tức giận nói.
"Vậy có gì không giống?" Cô gái tự thắc mắc, Triệu Uyển Bình đang nói cái gì vậy?
"Dĩ nhiên không giống. Để tạo ra đứa trẻ các người chỉ nên làm một lần và nhanh chóng kết thúc, mà các người lại đang ân ái, cô nói như vậy giống nhau sao?"
"Cô...” Cô gái đang muốn phản bác, Vi Thiếu Phàm cũng đang đi ra khỏi cửa phòng.
Triệu Uyển Bình không nói lời nào, nhanh chóng đem cô gái đẩy ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Đi mau, giao dịch hủy bỏ, nếu như cô dám để cho chồng tôi biết, tôi sẽ kiện cô tội phá hoại gia đình người khác." Cửa ngay sau đó đóng lại.
Cô ngây ngẩn cả người, ánh mắt trống rỗng nhìn A Lý Sơn trong bóng đêm.
"Cô ở đây nói chuyện với ai?" Vi Thiếu Phàm loáng thoáng nghe âm thanh nói chuyện, còn thấy một bóng dáng mảnh khảnh bị đẩy ra ngoài.
"Không có gì, ông chủ nhà này tới hỏi có cần phục vụ gì hay không."
Vi Thiếu Phàm tin lời cô …, đi trở về gian phòng nằm lên giường muốn ngủ tiếp, cảm thấy Triệu Uyển bình nằm xuống bên cạnh mình, anh xoay người ôm cô vào ngực, định hít một hơi hương thơm cơ thể của cô nhưng bị mùi nước hoa nồng nặc làm cho sặc.
"Khục, khục, khụ!". Sao vừa tỉnh rượu mùi vị đã thay đổi?
"Thiếu Phàm, sao vậy?" Triệu Uyển Bình vỗ lưng của anh hỏi.
"Không có gì." Anh xuống giường đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa hít vào một hớp không khí trong sạch trong núi, ánh sáng đầu tiên của ngày mới qua cửa sổ vào phòng, dưới ánh mặt trời màu mây thành màu cam mãnh liệt sôi trào, vô cùng xinh đẹp.
Quay đầu nhìn Triệu Uyển Bình, tại sao trước và sau khi say giống như hai người, khó hiểu hết sức. Màu đỏ nhạt của máu nổi bật trên giường màu trắng đập vào mắt, làm anh ngây ngẩn cả người!
Chương 3
Triệu Uyển Bình bị ác mộng giày vò cả đêm. Lời nói của Chung Vân Thiến giống như ma chú bám lấy cô, hình ảnh của người mang thai hộ vĩnh viễn là bóng ma trong lòng, và hình ảnh hai người ở cùng nhau trên giường luôn là ác mộng ám ảnh với cô.
Cô giật mình tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng ròng. Không được, cô phải tháo tảng đá lớn trong lòng ra, nếu không sẽ vĩnh viễn không ngủ yên được. Cầm lên điện thoại ở đầu giường, cô gọi cho thám tử.
Cô nhớ đến việc người mang thai hộ có để lại hồ sơ cá nhân, chỉ cần người mang thai hộ không dọn đi nơi khác, thám tử sẽ tìm được người mang thai hộ và tất cả thông tin về cô ấy.
Reng... reng...
Điện thoại vang lên hai tiếng, Triệu Uyển Bình nhanh tay cúp máy giống như đang cầm củ khoai lang nóng.
Lúc đó cô đã tạo ra kế hoạch rất hoàn mỹ, ngoài việc người mang thai hộ chưa biết mùi đời làm Vi Thiếu Phàm phát hiện ra, nhưng may mắn là người mang thai hộ hoàn toàn không biết hai vợ chồng bọn họ là ai, nên cô không cần phải lo sợ chuyện không đâu.
Đúng, không cần nghĩ nhiều, nằm xuống tiếp tục ngủ quan trọng hơn.
Được một lúc, tâm trạng cô lại lo lắng ngồi dậy.
Nếu nói kế hoạch này lập ra rất hoàn mỹ thì không phải, thật ra vẫn có sơ hở, ngộ nhỡ người mang thai hộ tìm thám tử điều tra thì vẫn có thể tìm ra được.
Cô vẫn phải ra tay trước mới chiếm lợi thế.
Vì vậy, cô lần nữa bấm điện thoại...
Tại một vườn trẻ ở Thành phố Cao Hùng, lúc này đang là giờ tan học, các bạn nhỏ đang chơi đùa, chờ cha mẹ tới đón về.
Lam Khả Khả đang đeo một ống nghe đồ chơi khám bệnh phía trước ngực, để ống nghe lên ngực một bạn nhỏ cùng tuổi, sau đó di chuyển ống nghe lên xuống, ánh mắt tập trung giống như thật sự nghe được tiếng vang trong đó.
"Văn Văn, ngươi bị cảm rồi, phải uống thuốc." Lam Khả Khả cầm lấy một cái hộp chứa bánh pút-đing đã rỗng, bên trong chứa đầy bùn đất, múc một miếng đưa Văn Văn ăn.
Văn Văn há miệng to ăn miếng bùn đất đó, nghiêm túc cắn cắn, "Khả Khả, rất khó ăn!"
"Mẹ mình nói thuốc càng đắng càng nhanh khỏi bệnh. Ngoan nào, bạn uống thuốc xong mình cho bạn một viên kẹo ." Lam Khả Khả từ trong túi lấy ra một viên kẹo hoa quả. Văn Văn nhìn kẹo cố gắng nhai.
"Văn Văn rất ngoan nha!" Lam Khả Khả đem kẹo cho Văn Văn.
Văn Văn cũng không đần, sau khi lấy được kẹo, lập tức nhổ bùn đất trong miệng ra, không tiếp tục nhai nữa.
"Ối trời ơi! Cái đứa nhỏ chết tiệc này, sao lại bảo Văn Văn nhà chúng tôi ăn bùn đất!" Bà nội Văn Văn vừa tới cửa trường thấy chuyện này, lập tức kinh sợ thét ra âm thanh chói tai.
"Phi, phi, phi, Văn Văn mau phun ra!" Bà nội Văn Văn vỗ lên lưng Văn Văn, muốn bé phun tất cả bùn đất trong miệng ra, một tay khác nhanh chóng tát lên một bên mặt Lam Khả Khả.
Lam Khả Khả xoa tay lên mặt đau rát không dám khóc, dũng cảm phản bác lại: "Văn Văn bị cảm, phải uống thuốc, phải nghe lời của bác sĩ mới có thể khỏe!"
"Mày là bác sĩ? Tao thấy mày với mẹ mày cùng một loại kiếm tiền giống nhau! Người phụ nữ không biết xấu hổ, ba của con mình là ai cũng không biết."
"Cháu biết ba cháu là ai, bà Thúy nói ba của cháu là bác sĩ!" Lam Khả Khả giọng nói non nớt vẫn không chịu chịu thua.
"Bác sĩ? Tao nghĩ là bác sĩ thú y chích heo đó!" Bà nội Văn Văn cay nghiệt trả lời, một tay khác muốn đánh bên mặt còn lại của bé.
Lam Khả Khả thấy thế, xoay người chạy tới một góc sân khác cách xa bà nội Văn Văn, lấy mu bàn tay lau khóe mắt hoàn toàn không có chảy nước mắt, mắt mở to dũng cảm trừng mắt bà nội Văn Văn.
Cô giáo trong phòng học nhìn ra thấy cảnh này, vội vàng chạy ra ngoài. Cô đến dắt tay Khả Khả, mang bé tới trước mặt bà nội Văn Văn, muốn bé xin lỗi bà nội Văn Văn.
"Rất xin lỗi." Lam Khả Khả sợ hãi nói.
"Cô giáo, đây không phải lần đầu tiên, nó mỗi lần giả làm thầy thuốc, không phải ăn cỏ cũng ăn đất, còn một lần cầm dao nói muốn mổ bụng Văn Văn ra bắt giun đũa, cũng may chỉ là dao đồ chơi, nếu không đã chết người! Cô giáo, cô nên nói mẹ của nó quản lý nó mới được." Bà nội Văn Văn tổ tức không nhịn nổi, thù mới hận cũ nói ra hết.
"Tôi sẽ chuyển lời cho mẹ Khả Khả biết. Bà nội Văn Văn, cũng xin bà về sau không nên đánh bé." Cô giáo thành khẩn nói.
"Tôi đánh nó là dạy dỗ nó! Cô giáo các người nhìn thấy mặt mũi nó đáng yêu, đều yêu thương nó đem nó cưng chiều nên nó không biết lễ phép là gì."
"Chuyện giáo dục Khả Khả nên giao cho cô giáo cùng mẹ bé, bà nội Văn Văn không nên đánh bé. Tôi bảo đảm, Văn Văn sau này sẽ không phải ăn bùn đất nữa."
"Văn Văn, chúng ta về, sau này con không nên chơi với nó nữa. Không có ba dạy dỗ, sớm muộn gì cũng hại chết người."
Nhìn hai bà cháu rời đi, cô giáo ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt đỏ rực của Lam Khả Khả, cô đau lòng hỏi "Nhất định rất đau có đúng không?"
Lam Khả Khả lắc đầu một cái, đôi mắt to quật cường nhịn không khóc.
Ở tuổi này trẻ em nên ngây thơ hồn nhiên, càng hiểu chuyện và kiên cường hơn so với tuổi càng làm người khác đau lòng.
Lúc này, Lam Tư Nhược mới đi vào vườn trẻ, cô giật mình khi nhìn thấy trên mặt Lam Khả Khả đỏ rực làm cô đau nhói lòng.
"Cô giáo! Khả Khả có phải lại làm sao chuyện gì không?"Nhất định là bị cha mẹ những đứa bé khác đánh, đây không phải lần đầu tiên.
Cô giáo đứng dậy, đem việc vừa xảy ra nói cho Lam Tư Nhược biết.
"Khả Khả, mẹ không phải cho con kẹo để làm thuốc sao?" Khả Khả từ nhỏ đã thích giả làm bác sĩ, cô thật sự sợ một ngày nào đó bé sẽ lỡ tay giết người.
"Kẹo không phải là thuốc, bạn ấy uống thuốc con mới cho kẹo."
"Trời ạ!" Lam Tư Nhược bị con đánh bại.
Mẹ Khả Khả, cô cũng đừng trách Khả Khả, bé giả làm bác sĩ rất giống, sau này tôi sẽ đặc biệt chú ý bé, không để cho bé lấy bùn đất và cỏ dại làm thuốc cho các bạn nhỏ uống nữa."
"Cảm ơn cô giáo. Khả Khả, nói tạm biệt với cô giáo."
"Cô giáo hẹn gặp lại."
Lam Tư Nhược hướng cô giáo khẽ vuốt cằm, dắt tay Lam Khả Khả rời khỏi vườn trẻ.
Mặt trời chiều đem bóng dáng một lớn một nhỏ kéo thật dài thật dài...
Nhìn mặt Lam Khả Khả đỏ rực giống mặt trời chiều, bước chân Lam Tư Nhược trở nên thật nặng nề.
"Khả Khả, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, nếu có người muốn đánh con... con liền đá hắn, cắn hắn, nếu như con đánh không lại phải chạy nhanh, sau đó hô cứu mạng thật lớn, mẹ không thể luôn luôn bên cạnh bảo vệ con."
"Con biết." Lam Khả Khả dũng cảm nói.
"Có
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,4,-,Tiểu,thuyết,Mang,Thai,Hộ-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full - Tiểu thuyết tình yêu