Tiểu thuyết - Nét Cười Nơi Ấy - phần 3
Lượt xem : |
ạp chí. Hẹn là hôm nay sẽ đến chỗ em. Thế chị ấy đâu rồi?” Hứa Man Lâm quan sát một lượt, căn phòng đượm vẻ đìu hiu.
Hứa Khuynh Quyết nhắm mắt lại, khẽ giọng nói, “Vẫn chưa về”.
“Thế sao?”
Cảm giác có gì đó bất thường, Hứa Man Lâm nhìn kĩ anh mình, lo lắng hỏi:
“Trông anh rất mệt. Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Khuynh Quyết không trả lời, anh bỗng ngồi thẳng dậy, mở to mắt hỏi lại:
“Thẩm Thanh hẹn gặp em hôm nay?”
“Vâng, chị ấy còn bảo em đi xe đến đón nữa.”
“… Chắc cô ấy tự đến chỗ em rồi.” Hứa Khuynh Quyết vừa nói vừa đứng dậy vào phòng lấy chìa khóa, đoạn anh nói “Anh muốn cùng đi với em”.
“Đợi chút!” Hứa Man Lâm chặn anh lại, hỏi, “Hai người cãi nhau sao?”
Hứa Khuynh Quyết phớt lờ câu hỏi, mặc áp khoác lên.
Hứa Man Lâm không có cách nào, thấy thần sắc anh nhợt nhạt, sợ xảy ra chuyện gì nên cô bèn khuyên can:
“Anh đợi ở nhà đi. Em đi gặp rồi bảo chị ấy về.”
“Anh không sao.” Hứa Khuynh Quyết lạnh lùng trả lời.
Thấy anh dứt khoát, Hứa Man Lâm biết có khuyên thế nào cũng vô ích. Cô thở dài một tiếng rồi kéo lấy vạt áo anh.
“Muốn ra ngoài thì cũng phải thay áo đã. Trên cổ áo có vết son môi kìa…”
Vết son hồng nhạt trên cổ áo trắng rất dễ nhận ra, cô vừa bước vào nhà đã nhìn thấy.
Hứa Khuynh Quyết ngạc nhiên, “Gì cơ?”
“Vết son môi hồng! chắc là của chị Thẩm Thanh chứ gì.”
Hứa Man Lâm vừa nói vừ bước vào phòng ngủ lấy đồ giúp anh.
Hứa Khuynh Quyết đứng lặng, tay lần sờ nơi Dụ Cẩn Quỳnh dựa vào, chợt nhớ đến lời của Thẩm Thanh.
“Vì hôm nay anh có mùi hương của người phụ nữ khác.”
Lại còn lời cô nói lúc ở bàn ăn.
“Trước ngày hôm nay, em không hề muốn thăm dò gì cả.”
Và sau cùng là tiếng đóng cửa đầy tức giận.
Tim nhói đau, Khuynh Quyết ôm ngực, mệt mỏi dựa vào thành giường thở dốc.
…
Thẩm Thanh ngồi trong một khu vườn xinh đẹp có hoa cúc nở rộ, thưởng thức tách trà Long Tỉnh hảo hạng,
“Cháu rất tò mò, rốt cuộc thế lực nhà học Hứa lớn đến mức nào?” Thẩm Thanh bỏ cốc trà xuống, tròn mắt nhìn người tóc đã hoa râm ngồi đối diện.
Hứa Triển Phi cười lớn:
“Sao cô hỏi thế?”
“Vì tối qua cháu chỉ chọn đại một khách sạn để nghỉ ngơi, sáng sớm nay vừa mở cửa đã có người đến nhận diện, rồi bị ‘mời’ về đây. Lẽ nào bác định nói với cháu, đây chỉ là sự gặp gỡ ngẫu nhiên.”
Thẩm Thanh thấy thật không thể tưởng tượng được, thành phố lớn thế này mà Hứa Triển Phi có cách nhanh chóng tìm thấy cô.
“Tất nhiên là không phải tình cờ. Song cô cũng đừng nghĩ tôi cho người theo dõi nhé.” Hứa Triển Phi nheo mắt nói.
Thẩm Thanh nhìn ông, anh mắt biểu thị “đúng là như vậy mà”.
“Thực ra tối qua tôi hẹn một người bạn ở đó, lúc đi ra vô tình thấy cô đi vào thôi. Thấy điệu bộ cô khác thường, tôi sợ có chuyện gì xảy ra nên sáng sớm nay tôi bảo tài xế đến đó đợi.”
Thẩm Thanh tay mân mê cốc trà, nhướn mày hỏi: “Sao? Chắc bác muốn gặp con trai nên định lấy cháu làm ‘con tin’ chứ gì”.
Hứa Triển Phi xua xua tay, “Điều tôi muốn biết đã được chứng mình. Không cần làm vậy nữa. Cô yên tâm”.
“Dạ? Là điều gì?” Thẩm Thanh biết rõ điều ông ta nói nhất định có liên quan đến mình.
“Cô gái đừng giả ngây ngô nữa. Hôm ấy tất cả mọi người đều thấy Khuynh Quyết để ý đến cô.”
Thẩm Thanh cười, “Bác muốn chứng minh điều đó?”
Hứa Triển Phi gật đầu cười.
“Thật gian manh” Thẩm Thanh tự nhủ.
“Vậy còn hôm nay, bác tìm cháu có việc gì?”
“Tối qua cô không về nhà?”
“Việc riêng thôi.” Thẩm Thanh cứng rắn đáp.
Hứa Triển Phi không muốn cho qua, tiếp tục hỏi, “Cô và Khuynh Quyết cãi nhau sao?”.
Thẩm Thanh tỏ vẻ mặt lạnh tanh:
“… Sao bác biết?”
Hứa Triển Phi cười hỏi: “Nếu tôi không cho người đến đón, cô định đi đâu?”
“Đi đến chỗ con gái bác.”Thẩm Thanh nhìn đồng hồ, quá giờ hẹn mất rồi. Chắc giờ này Hứa Man Lâm đã ở nhà Khuynh Quyết.
“Cô và Man Lâm có hẹn sao?” Hứa Triển Phi nheo nheo mắt, nói “Nhưng nó vừa gọi điện đến nói có người không được khỏe, làm nó cuống cả lên”.
“Ai?” Thẩm Thanh lo lắng hỏi.
“Cô giận nó cả đêm không về. Cô còn quan tâm nó làm gì?”
Hứa Triển Phi chậm rãi trả lời. Ban nãy Hứa Man Lâm gọi điện nói bệnh tim của Khuynh Quyết bột phát, nhưng uống thước đã đỡ đi nhiều, không đáng ngại nữa.
Thẩm Thanh lo lắng, ngồi bất động, cô nhìn Hứa Triển Phi cười nói.
“Chắc cuộc sống của bác nhàn rỗi lắm nên mới có hứng thứ đi can thiệp chuyện của con cháu như vậy.”
Có Man Lâm ở đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại, Thẩm Thanh thầm nghĩ.
Hứa Triển Phi nhướn mày, cười nói, “Thế nên tôi rất muốn biết hai đứa vì sao lại cãi nhau?”
“Cháu không định nói với bác đâu.”
Thẩm Thanh cài nút áo khoác, “Cháu còn rất nhiều việc phải làm, không có nhiều thời gian nói chuyện với bác, bác có thể cho xe tiễn cháu chứ?”
Căn Biệt thự nằm ở lưng chừng đồi, Thẩm Thanh đi giày cao gót nên không thể đi xuống được.
“Cũng được. Cô về cơ quan hay về nhà?” Hứa Triển Phi cười hỏi.
Cô nhìn Hứa Triển Phi rồi quay đi, không trả lời. Hôm nay cô đã nhận rõ bộ mặt thật của chủ nhà họ Hứa: Một người ra bộ uy nghiêm nhưng lúc nhàn rỗi lại thích nhúng tay vào chuyện của người khác.
Hứa Triển Phi sau khi quay đầu dặn dò tôi tớ gì đó, đứng dậy nói:
“Lần này cô được uống trà thượng hạng, lại được biết tin quan trọng, lần sau nhất định phải giúp tôi một việc.”
“Giúp bác việc gì?”
“Đến lúc đó cô khắc biết.” Hứa Triển Phi nói, bảo người hầu tiễn khách.
“Cuối cùng thì cháu đã hiểu tại sao Hứa Khuynh Quyết lại làm ăn lớn đến vậy.” Thẩm Thanh nhìn một lượt toàn bộ khung cảnh, thủng thẳng nói.
Cô chưa bước chân ra khỏi đây mà ông ta đã đề cập đến chuyện lần sau phải báo đáp. Biểu hiện ấy hoàn toàn là của một nhà buôn chính hiệu!
Ở trên xe, Thẩm Thanh suy nghĩ đắn đo, cuối cùng quyết định về nhà trước. Cô thầm nghĩ, sẽ không giấu giếm Khuynh Quyết chuyện đến nhà họ Hứa lần này nữa.
Trong lúc Thẩm Thanh trên đường trở về nhà thì Hứa Man Lâm đang ngồi bệt xuống sàn nhà Hứa Khuynh Quyết, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên trong vài năm trở lại đây cô thấy bệnh tim cỉa anh trai tái phát. Cô vừa đi chuẩn bị quần áo, quay lại đa thấy anh đứng tựa vào tường, mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn. Cũng may Man Lâm có phản ứng nhanh nhẹn, trí nhớ lại tốt, vừa thấy Khuynh Quyết như vậy liền chạy ngay đến phòng ngủ lấy thuốc cho anh uống, thế nên bây giờ tình hình cũng không đến mức quá nghiêm trọng.
Cô dìu anh vào phòng khách, nằm xuống ghế sô pha, thấy anh mệt mỏi rồi dần chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới thở phào. Ngồi trên nền nhà một lúc, chắc chắn tình trạng của Khuynh Quyết đã ổn định, cô gọi đến cửa hàng, biết Thẩm Thanh vẫn chưa đến, cô vơ lấy túi xách đi ra cửa và quyết định đến tòa soạn tìm.
Chương 13
Đã qua thời gian hẹn với Hứa Man Lâm khá lâu nên khi trở về nhà, Thẩm Thanh chỉ thấy Khuynh Quyết đang nằm ngủ trên ghế sô pha.
Khẽ đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng đến gần Khuynh Quyết. Anh đang ngủ ngon lành, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt, đôi mày hơi nhíu lại nhưng chắc không có gì đáng ngại. Thẩm Thanh chưa hết giận anh, cô chỉ dừng lại ở phòng khách một chút rồi nhanh chóng bước vào thư phòng, lục lọi đồ đạc tanh bành như thể trút bỏ bực dọc.
Nghe thấy tiếng động, Hứa Khuynh Quyết giật mình tỉnh dậy. Cơn đau tim vẫn chưa dứt hẳn nhưng anh cố đứng dậy, đến thư phòng theo phía cố âm thanh phát ra.
“Thẩm Thanh?” Anh thấp giọng hỏi.
Đang tìm đồ đạc trong ngăn kéo, Thẩm Thanh thờ ơ đáp lại rồi tiếp tục tìm kiếm. Nghe câu trả lời ấy, Hứa Khuynh Quyết thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều. Vẫn biết Thẩm Thanh không đến mức sẽ gặp nguy hiểm khi ở bên ngoài, song chỉ khi nào cô ở trong phạm vi mà anh có thể kiểm soát được thì anh mới thấy thực sự an tâm.
Không rõ Thẩm Thanh đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, Hứa Khuynh Quyết đành đứng bên cửa nói:
“Hôm qua là anh sai. Anh xin lỗi!”
Thẩm Thanh quỳ gối xuống sàn, quay lưng về phía Khuynh Quyết nên không thấy được vẻ mặt của anh lúc đó. Dù nghe lời nói đầy thành khẩn nhưng Thẩm Thanh vẫn cười nhạt đáp:
“Anh sai chỗ nào?”
Thái độ của Khuynh Quyết ngày hôm qua, cô không dễ dàng bỏ qua được.
“Lẽ ra anh nên sớm nói cho em biết chuyện của anh và Dụ Cẩn Quỳnh.” Hứa Khuynh Quyết nói.
“Vậy tại sao anh không nói?”
“Anh nghĩ chuyện đó không quan trọng.” Đây là lời nói thật lòng của Hứa Khuynh Quyết, nhưng anh lại quên rằng đó chính là chuyện nữ giới luôn quan tâm.
Thẩm Thanh nhướn mày, chợt nhớ lại tối qua trong lúc đôi co với Hứa Khuynh Quyết, chính cô đã nói câu y như vậy.
“Thật sao? Còn gì nữa không?” Thực ra điều mà cô giận nhất lại không phải chuyện đó.
Hứa Khuynh Quyết thở dài, mắt lim dim, “Anh muốn xin lỗi vì thái độ của anh hôm qua”.
“Đúng rồi đó!” Thẩm Thanh lạnh lùng nói, “Anh còn nói không thích em nữa cơ đấy!”
“Anh không có ý đó.” Biết rõ Thẩm Thanh đang cố ý hiểu sai câu nói tối qua, Hứa Khuynh Quyết cố gắng phân trần.
“Anh không nói là anh không thích em.”
“Nhưng em nhớ rõ là như vậy”, Thẩm Thanh bắt đầu tức giận nói, “Anh nói không thích em, nói không thích em thăm dò anh, lại còn tỏ vẻ lạnh lùng giáo huấn em nữa…”
Hứa Khuynh Quyết chau mày, đợi cho cô xả hết nỗi bực dọc, anh tựa vào cánh cửa, rồi nói:
“Tóm lại là anh không tốt. Sáng nay Man Lâm đến, anh mới biết trên cổ áo có vết son môi.”
“Ừm!”
“Lúc Dụ Cẩn Quỳnh đi có ôm anh một lát, chắc là do cô ấy để lại.” Hứa Khuynh Quyết nói xong, tựa vào bên cửa, khẽ thổi phù một tiếng.
“Thế sao? Thế anh bảo lúc đó em không nên phản ứng như vậy, có đúng không?” Thẩm Thanh quay đầu lại, nhìn anh hỏi.
Hứa Khuynh Quyết thẳng thắn nhận lỗi, cơn giận cửa Thẩm Thanh cũng tiêu tan ngay sau đó. Bây giờ trông thấy sắc mặt nhợt nhạt, hết sức mệt mỏi của anh, cô không khỏi mềm lòng. Thẩm Thanh phủi tay đứng dậy, nhẹ bước đến, dìu lấy cánh tay của Khuynh Quyết.
Hứa Khuynh Quyết chủ động đưa tay ra, ôm cô vào lòng, thì thầm:
“Em không giận nữa chứ?”
“Ừm.” Thẩm Thanh ôm anh chặt hơn chút nữa, “Khuynh Quyết! Em cảnh báo anh, nếu sau này còn như thế với em, em sẽ không cho qua như lần này đâu”.
Hứa Khuynh Quyết tựa hẳn lưng vào tường, tay mân mê mái tóc của Thẩm Thanh, gật đầu đáp:
“Anh và Dụ Cẩn Quỳnh từ lâu đã không còn gì rồi. Vết son đó là ngoài ý muốn. Sau này, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
“… Em chưa từng nghi ngờ anh.”
Thẩm Thanh ngẩng đầu cười đáp. Với cô mà nói, nghi ngờ lòng chung thủy của Hứa Khuynh Quyết không chỉ là sỉ nhục anh mà còn sỉ nhục cả cô nữa.
“Sao?”
“Em biết đó là ngoài ý muốn.” Thẩm Thanh nói, lấy ngón trỏ làm cử chỉ vẽ lại trên cổ áo anh. “Em chỉ buồn khi th�
QUAY LẠIHứa Khuynh Quyết nhắm mắt lại, khẽ giọng nói, “Vẫn chưa về”.
“Thế sao?”
Cảm giác có gì đó bất thường, Hứa Man Lâm nhìn kĩ anh mình, lo lắng hỏi:
“Trông anh rất mệt. Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Khuynh Quyết không trả lời, anh bỗng ngồi thẳng dậy, mở to mắt hỏi lại:
“Thẩm Thanh hẹn gặp em hôm nay?”
“Vâng, chị ấy còn bảo em đi xe đến đón nữa.”
“… Chắc cô ấy tự đến chỗ em rồi.” Hứa Khuynh Quyết vừa nói vừa đứng dậy vào phòng lấy chìa khóa, đoạn anh nói “Anh muốn cùng đi với em”.
“Đợi chút!” Hứa Man Lâm chặn anh lại, hỏi, “Hai người cãi nhau sao?”
Hứa Khuynh Quyết phớt lờ câu hỏi, mặc áp khoác lên.
Hứa Man Lâm không có cách nào, thấy thần sắc anh nhợt nhạt, sợ xảy ra chuyện gì nên cô bèn khuyên can:
“Anh đợi ở nhà đi. Em đi gặp rồi bảo chị ấy về.”
“Anh không sao.” Hứa Khuynh Quyết lạnh lùng trả lời.
Thấy anh dứt khoát, Hứa Man Lâm biết có khuyên thế nào cũng vô ích. Cô thở dài một tiếng rồi kéo lấy vạt áo anh.
“Muốn ra ngoài thì cũng phải thay áo đã. Trên cổ áo có vết son môi kìa…”
Vết son hồng nhạt trên cổ áo trắng rất dễ nhận ra, cô vừa bước vào nhà đã nhìn thấy.
Hứa Khuynh Quyết ngạc nhiên, “Gì cơ?”
“Vết son môi hồng! chắc là của chị Thẩm Thanh chứ gì.”
Hứa Man Lâm vừa nói vừ bước vào phòng ngủ lấy đồ giúp anh.
Hứa Khuynh Quyết đứng lặng, tay lần sờ nơi Dụ Cẩn Quỳnh dựa vào, chợt nhớ đến lời của Thẩm Thanh.
“Vì hôm nay anh có mùi hương của người phụ nữ khác.”
Lại còn lời cô nói lúc ở bàn ăn.
“Trước ngày hôm nay, em không hề muốn thăm dò gì cả.”
Và sau cùng là tiếng đóng cửa đầy tức giận.
Tim nhói đau, Khuynh Quyết ôm ngực, mệt mỏi dựa vào thành giường thở dốc.
…
Thẩm Thanh ngồi trong một khu vườn xinh đẹp có hoa cúc nở rộ, thưởng thức tách trà Long Tỉnh hảo hạng,
“Cháu rất tò mò, rốt cuộc thế lực nhà học Hứa lớn đến mức nào?” Thẩm Thanh bỏ cốc trà xuống, tròn mắt nhìn người tóc đã hoa râm ngồi đối diện.
Hứa Triển Phi cười lớn:
“Sao cô hỏi thế?”
“Vì tối qua cháu chỉ chọn đại một khách sạn để nghỉ ngơi, sáng sớm nay vừa mở cửa đã có người đến nhận diện, rồi bị ‘mời’ về đây. Lẽ nào bác định nói với cháu, đây chỉ là sự gặp gỡ ngẫu nhiên.”
Thẩm Thanh thấy thật không thể tưởng tượng được, thành phố lớn thế này mà Hứa Triển Phi có cách nhanh chóng tìm thấy cô.
“Tất nhiên là không phải tình cờ. Song cô cũng đừng nghĩ tôi cho người theo dõi nhé.” Hứa Triển Phi nheo mắt nói.
Thẩm Thanh nhìn ông, anh mắt biểu thị “đúng là như vậy mà”.
“Thực ra tối qua tôi hẹn một người bạn ở đó, lúc đi ra vô tình thấy cô đi vào thôi. Thấy điệu bộ cô khác thường, tôi sợ có chuyện gì xảy ra nên sáng sớm nay tôi bảo tài xế đến đó đợi.”
Thẩm Thanh tay mân mê cốc trà, nhướn mày hỏi: “Sao? Chắc bác muốn gặp con trai nên định lấy cháu làm ‘con tin’ chứ gì”.
Hứa Triển Phi xua xua tay, “Điều tôi muốn biết đã được chứng mình. Không cần làm vậy nữa. Cô yên tâm”.
“Dạ? Là điều gì?” Thẩm Thanh biết rõ điều ông ta nói nhất định có liên quan đến mình.
“Cô gái đừng giả ngây ngô nữa. Hôm ấy tất cả mọi người đều thấy Khuynh Quyết để ý đến cô.”
Thẩm Thanh cười, “Bác muốn chứng minh điều đó?”
Hứa Triển Phi gật đầu cười.
“Thật gian manh” Thẩm Thanh tự nhủ.
“Vậy còn hôm nay, bác tìm cháu có việc gì?”
“Tối qua cô không về nhà?”
“Việc riêng thôi.” Thẩm Thanh cứng rắn đáp.
Hứa Triển Phi không muốn cho qua, tiếp tục hỏi, “Cô và Khuynh Quyết cãi nhau sao?”.
Thẩm Thanh tỏ vẻ mặt lạnh tanh:
“… Sao bác biết?”
Hứa Triển Phi cười hỏi: “Nếu tôi không cho người đến đón, cô định đi đâu?”
“Đi đến chỗ con gái bác.”Thẩm Thanh nhìn đồng hồ, quá giờ hẹn mất rồi. Chắc giờ này Hứa Man Lâm đã ở nhà Khuynh Quyết.
“Cô và Man Lâm có hẹn sao?” Hứa Triển Phi nheo nheo mắt, nói “Nhưng nó vừa gọi điện đến nói có người không được khỏe, làm nó cuống cả lên”.
“Ai?” Thẩm Thanh lo lắng hỏi.
“Cô giận nó cả đêm không về. Cô còn quan tâm nó làm gì?”
Hứa Triển Phi chậm rãi trả lời. Ban nãy Hứa Man Lâm gọi điện nói bệnh tim của Khuynh Quyết bột phát, nhưng uống thước đã đỡ đi nhiều, không đáng ngại nữa.
Thẩm Thanh lo lắng, ngồi bất động, cô nhìn Hứa Triển Phi cười nói.
“Chắc cuộc sống của bác nhàn rỗi lắm nên mới có hứng thứ đi can thiệp chuyện của con cháu như vậy.”
Có Man Lâm ở đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại, Thẩm Thanh thầm nghĩ.
Hứa Triển Phi nhướn mày, cười nói, “Thế nên tôi rất muốn biết hai đứa vì sao lại cãi nhau?”
“Cháu không định nói với bác đâu.”
Thẩm Thanh cài nút áo khoác, “Cháu còn rất nhiều việc phải làm, không có nhiều thời gian nói chuyện với bác, bác có thể cho xe tiễn cháu chứ?”
Căn Biệt thự nằm ở lưng chừng đồi, Thẩm Thanh đi giày cao gót nên không thể đi xuống được.
“Cũng được. Cô về cơ quan hay về nhà?” Hứa Triển Phi cười hỏi.
Cô nhìn Hứa Triển Phi rồi quay đi, không trả lời. Hôm nay cô đã nhận rõ bộ mặt thật của chủ nhà họ Hứa: Một người ra bộ uy nghiêm nhưng lúc nhàn rỗi lại thích nhúng tay vào chuyện của người khác.
Hứa Triển Phi sau khi quay đầu dặn dò tôi tớ gì đó, đứng dậy nói:
“Lần này cô được uống trà thượng hạng, lại được biết tin quan trọng, lần sau nhất định phải giúp tôi một việc.”
“Giúp bác việc gì?”
“Đến lúc đó cô khắc biết.” Hứa Triển Phi nói, bảo người hầu tiễn khách.
“Cuối cùng thì cháu đã hiểu tại sao Hứa Khuynh Quyết lại làm ăn lớn đến vậy.” Thẩm Thanh nhìn một lượt toàn bộ khung cảnh, thủng thẳng nói.
Cô chưa bước chân ra khỏi đây mà ông ta đã đề cập đến chuyện lần sau phải báo đáp. Biểu hiện ấy hoàn toàn là của một nhà buôn chính hiệu!
Ở trên xe, Thẩm Thanh suy nghĩ đắn đo, cuối cùng quyết định về nhà trước. Cô thầm nghĩ, sẽ không giấu giếm Khuynh Quyết chuyện đến nhà họ Hứa lần này nữa.
Trong lúc Thẩm Thanh trên đường trở về nhà thì Hứa Man Lâm đang ngồi bệt xuống sàn nhà Hứa Khuynh Quyết, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên trong vài năm trở lại đây cô thấy bệnh tim cỉa anh trai tái phát. Cô vừa đi chuẩn bị quần áo, quay lại đa thấy anh đứng tựa vào tường, mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn. Cũng may Man Lâm có phản ứng nhanh nhẹn, trí nhớ lại tốt, vừa thấy Khuynh Quyết như vậy liền chạy ngay đến phòng ngủ lấy thuốc cho anh uống, thế nên bây giờ tình hình cũng không đến mức quá nghiêm trọng.
Cô dìu anh vào phòng khách, nằm xuống ghế sô pha, thấy anh mệt mỏi rồi dần chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới thở phào. Ngồi trên nền nhà một lúc, chắc chắn tình trạng của Khuynh Quyết đã ổn định, cô gọi đến cửa hàng, biết Thẩm Thanh vẫn chưa đến, cô vơ lấy túi xách đi ra cửa và quyết định đến tòa soạn tìm.
Chương 13
Đã qua thời gian hẹn với Hứa Man Lâm khá lâu nên khi trở về nhà, Thẩm Thanh chỉ thấy Khuynh Quyết đang nằm ngủ trên ghế sô pha.
Khẽ đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng đến gần Khuynh Quyết. Anh đang ngủ ngon lành, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt, đôi mày hơi nhíu lại nhưng chắc không có gì đáng ngại. Thẩm Thanh chưa hết giận anh, cô chỉ dừng lại ở phòng khách một chút rồi nhanh chóng bước vào thư phòng, lục lọi đồ đạc tanh bành như thể trút bỏ bực dọc.
Nghe thấy tiếng động, Hứa Khuynh Quyết giật mình tỉnh dậy. Cơn đau tim vẫn chưa dứt hẳn nhưng anh cố đứng dậy, đến thư phòng theo phía cố âm thanh phát ra.
“Thẩm Thanh?” Anh thấp giọng hỏi.
Đang tìm đồ đạc trong ngăn kéo, Thẩm Thanh thờ ơ đáp lại rồi tiếp tục tìm kiếm. Nghe câu trả lời ấy, Hứa Khuynh Quyết thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều. Vẫn biết Thẩm Thanh không đến mức sẽ gặp nguy hiểm khi ở bên ngoài, song chỉ khi nào cô ở trong phạm vi mà anh có thể kiểm soát được thì anh mới thấy thực sự an tâm.
Không rõ Thẩm Thanh đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, Hứa Khuynh Quyết đành đứng bên cửa nói:
“Hôm qua là anh sai. Anh xin lỗi!”
Thẩm Thanh quỳ gối xuống sàn, quay lưng về phía Khuynh Quyết nên không thấy được vẻ mặt của anh lúc đó. Dù nghe lời nói đầy thành khẩn nhưng Thẩm Thanh vẫn cười nhạt đáp:
“Anh sai chỗ nào?”
Thái độ của Khuynh Quyết ngày hôm qua, cô không dễ dàng bỏ qua được.
“Lẽ ra anh nên sớm nói cho em biết chuyện của anh và Dụ Cẩn Quỳnh.” Hứa Khuynh Quyết nói.
“Vậy tại sao anh không nói?”
“Anh nghĩ chuyện đó không quan trọng.” Đây là lời nói thật lòng của Hứa Khuynh Quyết, nhưng anh lại quên rằng đó chính là chuyện nữ giới luôn quan tâm.
Thẩm Thanh nhướn mày, chợt nhớ lại tối qua trong lúc đôi co với Hứa Khuynh Quyết, chính cô đã nói câu y như vậy.
“Thật sao? Còn gì nữa không?” Thực ra điều mà cô giận nhất lại không phải chuyện đó.
Hứa Khuynh Quyết thở dài, mắt lim dim, “Anh muốn xin lỗi vì thái độ của anh hôm qua”.
“Đúng rồi đó!” Thẩm Thanh lạnh lùng nói, “Anh còn nói không thích em nữa cơ đấy!”
“Anh không có ý đó.” Biết rõ Thẩm Thanh đang cố ý hiểu sai câu nói tối qua, Hứa Khuynh Quyết cố gắng phân trần.
“Anh không nói là anh không thích em.”
“Nhưng em nhớ rõ là như vậy”, Thẩm Thanh bắt đầu tức giận nói, “Anh nói không thích em, nói không thích em thăm dò anh, lại còn tỏ vẻ lạnh lùng giáo huấn em nữa…”
Hứa Khuynh Quyết chau mày, đợi cho cô xả hết nỗi bực dọc, anh tựa vào cánh cửa, rồi nói:
“Tóm lại là anh không tốt. Sáng nay Man Lâm đến, anh mới biết trên cổ áo có vết son môi.”
“Ừm!”
“Lúc Dụ Cẩn Quỳnh đi có ôm anh một lát, chắc là do cô ấy để lại.” Hứa Khuynh Quyết nói xong, tựa vào bên cửa, khẽ thổi phù một tiếng.
“Thế sao? Thế anh bảo lúc đó em không nên phản ứng như vậy, có đúng không?” Thẩm Thanh quay đầu lại, nhìn anh hỏi.
Hứa Khuynh Quyết thẳng thắn nhận lỗi, cơn giận cửa Thẩm Thanh cũng tiêu tan ngay sau đó. Bây giờ trông thấy sắc mặt nhợt nhạt, hết sức mệt mỏi của anh, cô không khỏi mềm lòng. Thẩm Thanh phủi tay đứng dậy, nhẹ bước đến, dìu lấy cánh tay của Khuynh Quyết.
Hứa Khuynh Quyết chủ động đưa tay ra, ôm cô vào lòng, thì thầm:
“Em không giận nữa chứ?”
“Ừm.” Thẩm Thanh ôm anh chặt hơn chút nữa, “Khuynh Quyết! Em cảnh báo anh, nếu sau này còn như thế với em, em sẽ không cho qua như lần này đâu”.
Hứa Khuynh Quyết tựa hẳn lưng vào tường, tay mân mê mái tóc của Thẩm Thanh, gật đầu đáp:
“Anh và Dụ Cẩn Quỳnh từ lâu đã không còn gì rồi. Vết son đó là ngoài ý muốn. Sau này, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
“… Em chưa từng nghi ngờ anh.”
Thẩm Thanh ngẩng đầu cười đáp. Với cô mà nói, nghi ngờ lòng chung thủy của Hứa Khuynh Quyết không chỉ là sỉ nhục anh mà còn sỉ nhục cả cô nữa.
“Sao?”
“Em biết đó là ngoài ý muốn.” Thẩm Thanh nói, lấy ngón trỏ làm cử chỉ vẽ lại trên cổ áo anh. “Em chỉ buồn khi th�
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,5,-,Tiểu,thuyết,-,Nét,Cười,Nơi,Ấy,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 5 - Tiểu thuyết - Nét Cười Nơi Ấy - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 5 - Tiểu thuyết - Nét Cười Nơi Ấy - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu