Tiểu thuyết Ngoài Ý Muốn Đã Yêu Lại Rồi-full
Lượt xem : |
hàng sao có thể kinh doanh được tốt như vậy?
Sửa lại khăn quàng cổ, che bớt gió lạnh đập vào mặt, Đào Tâm Nha co rụt bả vai, càng đi nhanh hơn, chuẩn bị đón chuyến xe buýt cuối cùng. Nhưng mới được vài bước, đã có người cản lại.
Cô nhăn mặt, hơi bất đắc dĩ nhìn người kia.
“Ellen!” Cô không ngờ cậu ta còn chưa rời khỏi.
“Tâm Tâm!” Ellen cười cười lấy lòng cô, “Muộn rồi, cậu có đói bụng không? Mình dẫn cậu đi ăn gì đó nhé!”
“Không cần đâu!” Đào Tâm Nha giơ lên hộp cơm, “Mình có thức ăn khuya rồi!”
“Vậy mình đưa cậu về!”
“Không cần, mình có thể đi xe buýt. Đi trước nhé!” Cô vòng qua Ellen. Nhưng Ellen lại giữ lấy tay cô không buông.
“Tâm Tâm, đừng từ chối mình mãi như thế!” Ellen khẩn cầu nhìn cô, “Tâm Tâm, mình thực sự nghiêm túc. Mình rất thích cậu!”
Đào Tâm Nha cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, lại cự tuyệt một lần nữa.
“Ellen, mình đã nói rồi, mình chỉ xem cậu là bạn bè!” Cô muốn rút tay lại, nhưng Ellen vẫn nắm rất chặt, “Ellen, buông tay ra!”
“Không! Mình không muốn buông!” Ellen mạnh bạo ôm lấy cô. Vốn là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, cậu không thể nghe được một lời từ chối.
“Tâm Tâm, mình rất thích cậu!” Cậu ta ôm lấy cô, muốn hôn cô, nhưng cẳng chân lại bị đá một phát thật mạnh, “A…”
Cậu ta đau đến mức ôm lấy cẳng chân kêu ầm lên.
Đào Tâm Nha lạnh mặt. Hành động của Ellen thực sự chọc giận cô. “Ellen, đừng khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè được nữa!” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhưng Ellen vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn ôm lấy cô, “Tâm Tâm…”
“Tiểu thư đã cự tuyệt, tiểu thiếu gia của Croton gia, cứ dây dưa mãi cũng không phải là hành vi của một thân sĩ!” Một thân ảnh cao lớn đi ra khỏi bóng tối, hơi thở đàn ông phả ra sương khói, đôi mắt hổ phách nhàn nhạt nhìn Ellen.
Không ngờ ở đây sẽ có người, Ellen phát hoảng. Đến khi nhìn rõ bộ dáng của đối phương lại càng khiếp sợ hơn.
“Nguyên… Nguyên tiên sinh!” Ở Scotland không ai là không biết Nguyên Duật Nhượng. Trong một yến hội, Ellen đã từng bị cha kéo đi chào hỏi Nguyên Duật Nhượng.
Biết hành động dây dưa của mình bị người khác thấy, Ellen không khỏi đỏ mặt, nhìn Đào Tâm Nha một cái, cuối cùng chật vật rời đi.
“Không sao chứ?” Nguyên Duật Nhượng nhìn cô, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn.
“Ách…” Đào Tâm Nha cúi đầu, áp chế nhịp tim ngày càng nhanh, “Tôi không sao, cảm ơn ngài đã giúp đỡ… Tôi sắp trễ xe buýt rồi, tạm biệt ngài!”
“Tâm Tâm!”
Khi cô vừa xoay người, anh đột nhiên nói ra một câu. Thân thể Đào Tâm Nha cứng đờ.
“Đó là tên cô?”
Đào Tâm Nha cắn môi, không thể làm ngơ câu hỏi của anh, đành miễn cưỡng trả lời: “… Vâng!”
“Tên đầy đủ là gì?”
Đào Tâm Nha đột nhiên cảm thấy hận. Tại sao tên hai người lại giống nhau như đúc chứ? Do dự một chút, cô quay lại nhìn Nguyên Duật Nhượng, giả vờ nghi hoặc, phòng bị nói: “Anh hỏi nhiều vậy để làm gì? Tại sao anh lại biết tên tôi là Tâm Tâm?”
Nguyên Duật Nhượng khẽ mỉm cười: “Màn tỏ tình trong nhà ăn thật không tệ!”
Đôi mắt Đào Tâm Nha trợn lên. Anh… anh ta nhìn thấy? Sau đó, cô nhớ lại những gì mình đã nói, sắc mặt bỗng trắng bệch.
“Cô thích hoa nhài?”
“Đúng vậy!” Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng Đào Tâm Nha vẫn không thể trốn tránh ánh mắt của người đàn ông trước mặt, liền nhìn thẳng vào mắt anh, “Thế thì sao?”
“Tôi quen một cô gái cũng thích hoa nhài. Trước đây, cô ấy cũng bị một thiếu niên tỏ tình trước mặt mọi người, cũng đã nói qua câu ấy.”
Hoa hồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ thích hoa nhài…
Chẳng qua, động tác tiếp theo của cô ấy là vứt bó hoa lên mặt đất, ngạo mạn hừ một cái, còn nói…
Hơn nữa, tôi chỉ nhận hoa từ người tôi thích…!
Đào Tâm Nha cảm thấy cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giả vờ kinh ngạc kêu lên: “Thật không? Thật trùng hợp!” Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Tiên sinh, thật xấu hổ, tôi sắp trễ xe buýt rồi, không thể nói chuyện với ngài nữa. Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của ngài. Hẹn gặp lại!”
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô gái, Nguyên Duật Nhượng cụp mi, hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh.
Anh nhớ, về sau cô ấy sẽ nhào vào lòng anh, ôm lấy tay anh, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh, ngọt ngào nói…
Duật ca ca, em chỉ nhận hoa nhài do anh đưa nha…!
Chương 3
Ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Hôm nay, là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của tôi cùng Duật ca ca, tôi để người giúp việc nghỉ một ngày, còn mình tự tay chuẩn bị mọi thứ. Mang món ăn cuối cùng lên bàn ăn, tôi yên lặng ngồi xuống. Căn nhà vắng tanh, chỉ có mình tôi cô đơn chờ đợi…
Chuông đồng hồ vang lên, ngày kỉ niệm đã qua. Tôi vẫn mỉm cười.
Không được khóc, Đào Tâm Nha, mày không được khóc.
.
.
.
Nhờ chuyện Ellen làm hôm trước mà Đào Tâm Nha đã trở thành tâm điểm của nhà hàng. Lúc phục vụ khách hàng cô thường bị trêu ghẹo, lôi chuyện đó ra đùa cô.
Mà Đào Tâm Nha chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Cô cũng không thể hiểu nổi tại sao bây giờ cô lại kiên nhẫn đến vậy. Nếu là cô trước kia, chắc chắn sẽ không để người ta lấy mình ra làm trò đùa.
Cá tính kiêu căng của cô vừa mạnh lại vừa bộc phát tùy hứng, nhân duyên cũng không tốt – trừ duyên phận với con trai. Vẻ ngoài xinh đẹp của cô khiến cho không ít người theo đuổi.
Nhưng trong lòng cô chỉ tồn tại một Nguyên Duật Nhượng. Những người theo đuổi mình, cô không hề để vào mắt. Cô luôn cho rằng, mấy tiểu quỷ ngây thơ này làm sao có thể so sách được với Duật ca ca của cô?
Không chỉ vậy, cô còn nhục mạ người tỏ tình với cô trước mặt đám đông. Những lúc đó Nguyên Duật Nhượng chỉ đứng bên cạnh nhìn, không thèm liếc đến tên con trai đáng thương kia một cái, chỉ xoa xoa đầu cô, lạnh nhạt nói: “Nha Nha, không được vứt đồ bừa bãi như vậy. Lần sau muốn quăng thì quăng vào thùng rác.”
Nói đúng ra, tính cách của cô xấu như vậy, một phần là do Nguyên Duật Nhượng cực kỳ cưng chiều cô.
Mà Đào Tâm Nha của hiện tại đương nhiên không còn giống như trước kia nữa. Sau khi chết một lần cô cũng đã trưởng thành hơn, với lại hoàn cảnh bây giờ của cô không còn được như trước nữa, ít nhất trước kia tiểu công chúa nhà Jones chưa từng bao giờ phải đi làm thuê.
Mặc dù còn có tiền bồi thường cùng với tiền bảo hiểm của cha mẹ đã khuất, nhưng chi phí ở Scotland vô cùng cao, số tiền này không đủ được. Riêng tiền học phí của học viện Scott Will đã đủ dọa người rồi.
Dù được học bổng đỡ cho phần nào, nhưng Đào Tâm Nha vẫn phải trả 50% tiền học phí. Nếu cô không đi làm thêm, chỉ sợ còn chưa tốt nghiệp thì đã phải ra đường ở.
Cho tới giờ, tiền học phí không còn khiến cô đau đầu quá nữa. Ở đây hai năm, tiền học vô cùng quan trọng. Muốn tiêu pha gì đều phải tính toán kĩ càng, so đi tính lại. Những ngày chỉ cần quét thẻ mua đồ mà không sợ phá sản, thực sự đã cách cô rất xa rồi.
May mà tiền lương đi làm ở nhà hàng cũng không ít, ông Danny còn có thể dùng ít nguyên liệu thức ăn thừa làm một bữa khuya cho cô, khiến cô tiết kiệm được tiền mua cơm. Vì vậy cô nhất quyết phải giữ được công việc này, dù cho bị khách hàng trêu chọc, cô cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng, vị khách hàng trước mặt cô đây khiến cho cô muốn cười cũng không nổi.
“Tiên sinh, ngài chỉ đi một người? Hay là còn đợi bạn tới?” Đào Tâm Nha cố gắng bình tĩnh, thanh âm ngọt ngào, vẻ tươi cười hoàn mĩ.
Thật ra, nếu có thể, cô không hề muốn phải phục vụ bàn này. Nhưng đây lại là khu cô phục vụ — mỗi bồi bàn sẽ được giao cho bốn bàn ăn nhất định. Mà quản lý lại đứng bên trong giám sát, nếu phục vụ không tốt, đảm bảo quản lý sẽ trực tiếp đá đít về nhà.
Vì vậy nên dù không muốn, Đào Tâm Nha vẫn phải thật bình tĩnh để phục vụ.
Nguyên Duật Nhượng cầm cốc nước. Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út lấp lánh. Đào Tâm Nha nhìn nhẫn cưới kia, cả người đơ lại.
Đây, chẳng phải là chiếc nhẫn cưới quen thuộc mấy năm sao? Nhưng…… tại sao anh còn đeo nó?
“Đào Tâm Nha.” Anh nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung, khiến cho người khác tò mò nhìn sang phía cô.
Ngực Đào Tâm Nha đau thắt lại. Thực sự, cô suýt nữa cho rằng anh đã biết mọi chuyện. Nhưng may mắn là cô chợt nhớ ra thân thể này cũng tên là Đào Tâm Nha.
Trời đất! Lần đầu tiên cô thấy trùng tên là một việc thật đáng sợ.
“Tiên sinh?” Điều chỉnh lại giọng nói, cô giả bộ thắc mắc, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, không hiểu người đàn ông trước mắt mình muốn làm gì.
Hơn nữa, anh sao lại đeo chiếc nhẫn cưới kia? Năm năm đó, chẳng phải anh chưa từng đeo nó hay sao?
Nguyên Duật Nhượng uống nước, ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô gái phương Đông trước mặt.
Anh từng hỏi người quản lý về cô. Đầu tiên anh kiểm tra xem cô đã trưởng thành chưa. Anh sẽ không để một cô bé chưa thành niên đi lao động như vậy.
Qua lời quản lý, anh biết cô đã hai mươi tuổi, hiện đang là học sinh của Scott Will. Sau đó, quản lý còn lấy hồ sơ của cô đưa cho anh xem.
Vừa thấy đến tên của cô, anh ngây ngẩn người. Ba chữ tiếng Anh kia ghép vần lại, chính xác là chữ “Đào Tâm Nha”.
Đến từ Đài Loan, là học sinh học viện nước hoa Scott Will…… Thật trùng hợp, “cô” cũng yêu nước hoa nhất, thậm chí rời khỏi Scotland, chạy đến nước Pháp, vào một trường Isipca* nổi tiếng.
“Em – Đào Tâm Nha được vào học viện tốt nhất, em tuyệt đối sẽ trở thành nhà pha chế nước hoa nổi tiếng thế giới.”
Cô gái kia hay tay chống eo, hất cằm lên đầy vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin nói với anh. Khi đó cả người cô tỏa ra một vầng hào quang chói mắt. Lần đầu thấy cô như vậy làm cho anh cảm thấy cô bé luôn được anh cưng chiều đã trưởng thành hơn.
Tên giống nhau, sở thích giống nhau, sự trùng hợp như vậy khiến anh dao động.
Sau đó, không hiểu tại sao anh lại đến nhà ăn. Có lẽ là do cô gái phương Đông cùng “Cô” có cái tên trùng nhau, lại còn có sở thích như nhau, đối với việc ngày đó cô cự tuyệt tỏ tình trước mặt anh, đều khiến cho anh xúc động, làm cho anh nghĩ đến “Cô”.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhẫn cưới, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lại mang vài nét buồn bã. Anh như khiến cho người ta không hiểu được, cũng làm cho Đào Tâm Nha thắc mắc.
Cô cảm thấy, anh bây giờ cùng anh trong trí nhớ cô thật không giống nhau…
Nguyên Duật Nhượng không mở menu, trực tiếp gọi món ăn. “Một phần trứng cá muối, súp bơ hạt dẻ đặc, sườn dê nướng, tráng miệng lấy bánh dâu tây, thêm một chai rượu đỏ Merlot.”
Những món ăn đó đều là mấy món “Cô” thích ăn.
Đào Tâm Nha cúi đầu, ghi lại thực đơn của anh, nghe thấy tên rượu đỏ Merlot liền dừng lại một chút.
Trong mấy loại rượu đỏ, so với rượu cabernet cao cấp, cô lại thích Merlot ngọt ngào. Mà anh luôn trêu cô là nhóc con mới thích vị quả trong rượu Merlot.
Anh cực ít uống Merlot, chỉ có uống cùng cô mới là
QUAY LẠISửa lại khăn quàng cổ, che bớt gió lạnh đập vào mặt, Đào Tâm Nha co rụt bả vai, càng đi nhanh hơn, chuẩn bị đón chuyến xe buýt cuối cùng. Nhưng mới được vài bước, đã có người cản lại.
Cô nhăn mặt, hơi bất đắc dĩ nhìn người kia.
“Ellen!” Cô không ngờ cậu ta còn chưa rời khỏi.
“Tâm Tâm!” Ellen cười cười lấy lòng cô, “Muộn rồi, cậu có đói bụng không? Mình dẫn cậu đi ăn gì đó nhé!”
“Không cần đâu!” Đào Tâm Nha giơ lên hộp cơm, “Mình có thức ăn khuya rồi!”
“Vậy mình đưa cậu về!”
“Không cần, mình có thể đi xe buýt. Đi trước nhé!” Cô vòng qua Ellen. Nhưng Ellen lại giữ lấy tay cô không buông.
“Tâm Tâm, đừng từ chối mình mãi như thế!” Ellen khẩn cầu nhìn cô, “Tâm Tâm, mình thực sự nghiêm túc. Mình rất thích cậu!”
Đào Tâm Nha cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, lại cự tuyệt một lần nữa.
“Ellen, mình đã nói rồi, mình chỉ xem cậu là bạn bè!” Cô muốn rút tay lại, nhưng Ellen vẫn nắm rất chặt, “Ellen, buông tay ra!”
“Không! Mình không muốn buông!” Ellen mạnh bạo ôm lấy cô. Vốn là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, cậu không thể nghe được một lời từ chối.
“Tâm Tâm, mình rất thích cậu!” Cậu ta ôm lấy cô, muốn hôn cô, nhưng cẳng chân lại bị đá một phát thật mạnh, “A…”
Cậu ta đau đến mức ôm lấy cẳng chân kêu ầm lên.
Đào Tâm Nha lạnh mặt. Hành động của Ellen thực sự chọc giận cô. “Ellen, đừng khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè được nữa!” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhưng Ellen vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn ôm lấy cô, “Tâm Tâm…”
“Tiểu thư đã cự tuyệt, tiểu thiếu gia của Croton gia, cứ dây dưa mãi cũng không phải là hành vi của một thân sĩ!” Một thân ảnh cao lớn đi ra khỏi bóng tối, hơi thở đàn ông phả ra sương khói, đôi mắt hổ phách nhàn nhạt nhìn Ellen.
Không ngờ ở đây sẽ có người, Ellen phát hoảng. Đến khi nhìn rõ bộ dáng của đối phương lại càng khiếp sợ hơn.
“Nguyên… Nguyên tiên sinh!” Ở Scotland không ai là không biết Nguyên Duật Nhượng. Trong một yến hội, Ellen đã từng bị cha kéo đi chào hỏi Nguyên Duật Nhượng.
Biết hành động dây dưa của mình bị người khác thấy, Ellen không khỏi đỏ mặt, nhìn Đào Tâm Nha một cái, cuối cùng chật vật rời đi.
“Không sao chứ?” Nguyên Duật Nhượng nhìn cô, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn.
“Ách…” Đào Tâm Nha cúi đầu, áp chế nhịp tim ngày càng nhanh, “Tôi không sao, cảm ơn ngài đã giúp đỡ… Tôi sắp trễ xe buýt rồi, tạm biệt ngài!”
“Tâm Tâm!”
Khi cô vừa xoay người, anh đột nhiên nói ra một câu. Thân thể Đào Tâm Nha cứng đờ.
“Đó là tên cô?”
Đào Tâm Nha cắn môi, không thể làm ngơ câu hỏi của anh, đành miễn cưỡng trả lời: “… Vâng!”
“Tên đầy đủ là gì?”
Đào Tâm Nha đột nhiên cảm thấy hận. Tại sao tên hai người lại giống nhau như đúc chứ? Do dự một chút, cô quay lại nhìn Nguyên Duật Nhượng, giả vờ nghi hoặc, phòng bị nói: “Anh hỏi nhiều vậy để làm gì? Tại sao anh lại biết tên tôi là Tâm Tâm?”
Nguyên Duật Nhượng khẽ mỉm cười: “Màn tỏ tình trong nhà ăn thật không tệ!”
Đôi mắt Đào Tâm Nha trợn lên. Anh… anh ta nhìn thấy? Sau đó, cô nhớ lại những gì mình đã nói, sắc mặt bỗng trắng bệch.
“Cô thích hoa nhài?”
“Đúng vậy!” Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng Đào Tâm Nha vẫn không thể trốn tránh ánh mắt của người đàn ông trước mặt, liền nhìn thẳng vào mắt anh, “Thế thì sao?”
“Tôi quen một cô gái cũng thích hoa nhài. Trước đây, cô ấy cũng bị một thiếu niên tỏ tình trước mặt mọi người, cũng đã nói qua câu ấy.”
Hoa hồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ thích hoa nhài…
Chẳng qua, động tác tiếp theo của cô ấy là vứt bó hoa lên mặt đất, ngạo mạn hừ một cái, còn nói…
Hơn nữa, tôi chỉ nhận hoa từ người tôi thích…!
Đào Tâm Nha cảm thấy cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giả vờ kinh ngạc kêu lên: “Thật không? Thật trùng hợp!” Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Tiên sinh, thật xấu hổ, tôi sắp trễ xe buýt rồi, không thể nói chuyện với ngài nữa. Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của ngài. Hẹn gặp lại!”
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô gái, Nguyên Duật Nhượng cụp mi, hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh.
Anh nhớ, về sau cô ấy sẽ nhào vào lòng anh, ôm lấy tay anh, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh, ngọt ngào nói…
Duật ca ca, em chỉ nhận hoa nhài do anh đưa nha…!
Chương 3
Ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Hôm nay, là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của tôi cùng Duật ca ca, tôi để người giúp việc nghỉ một ngày, còn mình tự tay chuẩn bị mọi thứ. Mang món ăn cuối cùng lên bàn ăn, tôi yên lặng ngồi xuống. Căn nhà vắng tanh, chỉ có mình tôi cô đơn chờ đợi…
Chuông đồng hồ vang lên, ngày kỉ niệm đã qua. Tôi vẫn mỉm cười.
Không được khóc, Đào Tâm Nha, mày không được khóc.
.
.
.
Nhờ chuyện Ellen làm hôm trước mà Đào Tâm Nha đã trở thành tâm điểm của nhà hàng. Lúc phục vụ khách hàng cô thường bị trêu ghẹo, lôi chuyện đó ra đùa cô.
Mà Đào Tâm Nha chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Cô cũng không thể hiểu nổi tại sao bây giờ cô lại kiên nhẫn đến vậy. Nếu là cô trước kia, chắc chắn sẽ không để người ta lấy mình ra làm trò đùa.
Cá tính kiêu căng của cô vừa mạnh lại vừa bộc phát tùy hứng, nhân duyên cũng không tốt – trừ duyên phận với con trai. Vẻ ngoài xinh đẹp của cô khiến cho không ít người theo đuổi.
Nhưng trong lòng cô chỉ tồn tại một Nguyên Duật Nhượng. Những người theo đuổi mình, cô không hề để vào mắt. Cô luôn cho rằng, mấy tiểu quỷ ngây thơ này làm sao có thể so sách được với Duật ca ca của cô?
Không chỉ vậy, cô còn nhục mạ người tỏ tình với cô trước mặt đám đông. Những lúc đó Nguyên Duật Nhượng chỉ đứng bên cạnh nhìn, không thèm liếc đến tên con trai đáng thương kia một cái, chỉ xoa xoa đầu cô, lạnh nhạt nói: “Nha Nha, không được vứt đồ bừa bãi như vậy. Lần sau muốn quăng thì quăng vào thùng rác.”
Nói đúng ra, tính cách của cô xấu như vậy, một phần là do Nguyên Duật Nhượng cực kỳ cưng chiều cô.
Mà Đào Tâm Nha của hiện tại đương nhiên không còn giống như trước kia nữa. Sau khi chết một lần cô cũng đã trưởng thành hơn, với lại hoàn cảnh bây giờ của cô không còn được như trước nữa, ít nhất trước kia tiểu công chúa nhà Jones chưa từng bao giờ phải đi làm thuê.
Mặc dù còn có tiền bồi thường cùng với tiền bảo hiểm của cha mẹ đã khuất, nhưng chi phí ở Scotland vô cùng cao, số tiền này không đủ được. Riêng tiền học phí của học viện Scott Will đã đủ dọa người rồi.
Dù được học bổng đỡ cho phần nào, nhưng Đào Tâm Nha vẫn phải trả 50% tiền học phí. Nếu cô không đi làm thêm, chỉ sợ còn chưa tốt nghiệp thì đã phải ra đường ở.
Cho tới giờ, tiền học phí không còn khiến cô đau đầu quá nữa. Ở đây hai năm, tiền học vô cùng quan trọng. Muốn tiêu pha gì đều phải tính toán kĩ càng, so đi tính lại. Những ngày chỉ cần quét thẻ mua đồ mà không sợ phá sản, thực sự đã cách cô rất xa rồi.
May mà tiền lương đi làm ở nhà hàng cũng không ít, ông Danny còn có thể dùng ít nguyên liệu thức ăn thừa làm một bữa khuya cho cô, khiến cô tiết kiệm được tiền mua cơm. Vì vậy cô nhất quyết phải giữ được công việc này, dù cho bị khách hàng trêu chọc, cô cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng, vị khách hàng trước mặt cô đây khiến cho cô muốn cười cũng không nổi.
“Tiên sinh, ngài chỉ đi một người? Hay là còn đợi bạn tới?” Đào Tâm Nha cố gắng bình tĩnh, thanh âm ngọt ngào, vẻ tươi cười hoàn mĩ.
Thật ra, nếu có thể, cô không hề muốn phải phục vụ bàn này. Nhưng đây lại là khu cô phục vụ — mỗi bồi bàn sẽ được giao cho bốn bàn ăn nhất định. Mà quản lý lại đứng bên trong giám sát, nếu phục vụ không tốt, đảm bảo quản lý sẽ trực tiếp đá đít về nhà.
Vì vậy nên dù không muốn, Đào Tâm Nha vẫn phải thật bình tĩnh để phục vụ.
Nguyên Duật Nhượng cầm cốc nước. Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út lấp lánh. Đào Tâm Nha nhìn nhẫn cưới kia, cả người đơ lại.
Đây, chẳng phải là chiếc nhẫn cưới quen thuộc mấy năm sao? Nhưng…… tại sao anh còn đeo nó?
“Đào Tâm Nha.” Anh nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung, khiến cho người khác tò mò nhìn sang phía cô.
Ngực Đào Tâm Nha đau thắt lại. Thực sự, cô suýt nữa cho rằng anh đã biết mọi chuyện. Nhưng may mắn là cô chợt nhớ ra thân thể này cũng tên là Đào Tâm Nha.
Trời đất! Lần đầu tiên cô thấy trùng tên là một việc thật đáng sợ.
“Tiên sinh?” Điều chỉnh lại giọng nói, cô giả bộ thắc mắc, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, không hiểu người đàn ông trước mắt mình muốn làm gì.
Hơn nữa, anh sao lại đeo chiếc nhẫn cưới kia? Năm năm đó, chẳng phải anh chưa từng đeo nó hay sao?
Nguyên Duật Nhượng uống nước, ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô gái phương Đông trước mặt.
Anh từng hỏi người quản lý về cô. Đầu tiên anh kiểm tra xem cô đã trưởng thành chưa. Anh sẽ không để một cô bé chưa thành niên đi lao động như vậy.
Qua lời quản lý, anh biết cô đã hai mươi tuổi, hiện đang là học sinh của Scott Will. Sau đó, quản lý còn lấy hồ sơ của cô đưa cho anh xem.
Vừa thấy đến tên của cô, anh ngây ngẩn người. Ba chữ tiếng Anh kia ghép vần lại, chính xác là chữ “Đào Tâm Nha”.
Đến từ Đài Loan, là học sinh học viện nước hoa Scott Will…… Thật trùng hợp, “cô” cũng yêu nước hoa nhất, thậm chí rời khỏi Scotland, chạy đến nước Pháp, vào một trường Isipca* nổi tiếng.
“Em – Đào Tâm Nha được vào học viện tốt nhất, em tuyệt đối sẽ trở thành nhà pha chế nước hoa nổi tiếng thế giới.”
Cô gái kia hay tay chống eo, hất cằm lên đầy vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin nói với anh. Khi đó cả người cô tỏa ra một vầng hào quang chói mắt. Lần đầu thấy cô như vậy làm cho anh cảm thấy cô bé luôn được anh cưng chiều đã trưởng thành hơn.
Tên giống nhau, sở thích giống nhau, sự trùng hợp như vậy khiến anh dao động.
Sau đó, không hiểu tại sao anh lại đến nhà ăn. Có lẽ là do cô gái phương Đông cùng “Cô” có cái tên trùng nhau, lại còn có sở thích như nhau, đối với việc ngày đó cô cự tuyệt tỏ tình trước mặt anh, đều khiến cho anh xúc động, làm cho anh nghĩ đến “Cô”.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhẫn cưới, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lại mang vài nét buồn bã. Anh như khiến cho người ta không hiểu được, cũng làm cho Đào Tâm Nha thắc mắc.
Cô cảm thấy, anh bây giờ cùng anh trong trí nhớ cô thật không giống nhau…
Nguyên Duật Nhượng không mở menu, trực tiếp gọi món ăn. “Một phần trứng cá muối, súp bơ hạt dẻ đặc, sườn dê nướng, tráng miệng lấy bánh dâu tây, thêm một chai rượu đỏ Merlot.”
Những món ăn đó đều là mấy món “Cô” thích ăn.
Đào Tâm Nha cúi đầu, ghi lại thực đơn của anh, nghe thấy tên rượu đỏ Merlot liền dừng lại một chút.
Trong mấy loại rượu đỏ, so với rượu cabernet cao cấp, cô lại thích Merlot ngọt ngào. Mà anh luôn trêu cô là nhóc con mới thích vị quả trong rượu Merlot.
Anh cực ít uống Merlot, chỉ có uống cùng cô mới là
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu310/6026