Truyện ngắn hay - Nợ anh lời xin lỗi
Lượt xem : |
u nào của bệnh trầm cảm.
Tôi chờ mong nét mặt biến hóa của anh lúc này. Anh thấy thế nào, anh cảm giác ra sao khi người yêu bé nhỏ của anh cũng đang lừa dối anh.
Thế nhưng, anh đóng sập đoạn video đang phát lại, cảm xúc không thay đổi. Là anh ẩn mình quá giỏi, hay anh vốn chẳng hề quan tâm tới điều ấy. Anh không hề nhìn tôi lấy một cái, đã chạy vội về phía nhà trọ, về phía cô người yêu bé nhỏ của anh, tôi vội vã đuổi theo.
Mười hai giờ trưa, căn nhà trọ thoảng mùi ẩm thấp trong cơn mưa phùn rét mướt. Anh đẩy cửa vào, Vy đang làm gì đó trên góc giường lộn xộn. Nhìn thấy chúng tôi, cô vội thu giấu lại về phía sau lưng.
Một người con trai đứng bất động giữa hai người con gái. Tình huống lúc này gọi là gì nhỉ? Tôi nên làm gì đây? Đánh ghen chăng?
Nghĩ vậy, tôi liền không kiềm chế được cảm xúc. Tôi tiến đến, đẩy Vy xuống đất:
- Cô nói đi, cô định lừa dối anh ấy đến bao giờ. Thật tội nghiệp cho kẻ níu giữ trái tim người không yêu mình.
Cô ta cũng chẳng vừa, lập tức đứng lên, phủi bụi dính trên người. Cô ta cười khẩy, đưa tay giáng vào mặt tôi một cái tát.
- Còn hơn chị, kẻ vô liêm sỉ, tiểu tam phá hoại.
A! Anh thấy chưa? Cô ta cũng ghê gớm lắm ấy chứ.
- Cô nói ai phá hoại.
Tôi định rít lên một câu thì bỗng khựng lại trước những thứ cô ta giấu ở đằng sau, đang rơi lả tả xuống đất.
Tấm phim siêu âm đen trắng hình ảnh thai nhi 5 tuần tuổi, biến thành một màu đỏ nhảy múa trước mắt tôi.
- Tại sao, tại sao nó lại ở đây, tại sao cô có nó? - Tôi run rẩy nhìn chúng.
Tôi không nghe rõ tiếng Vy trả lời, chỉ thấy ánh mắt cô ta dửng dưng và khinh khỉnh.
Trong phút chốc, tôi bỗng hiểu hết tất cả.
Cái ngày mà tôi trở về miền Bắc và phát hiện ra mình mang thai nhưng cái thai không phải của Thanh mà là của Dương.
Tôi khấp khởi trong mình hy vọng sẽ được anh tha thứ hoặc chí ít vì mối liên hệ máu mủ này, anh sẽ có lại quan tâm tôi.
Tôi gửi cho anh phiếu xét nghiệm, những tấm phim và một bức thư tường thuật lại lỗi lầm và xin anh tha thứ.
Nhưng anh đáp lại tôi chỉ là dòng tin nhắn vỏn vẹn ba chữ: ''Phá nó đi.''
Khoảnh khắc ấy, tôi ngất lịm. Một dòng máu tươi chảy ra đặt dấu chấm hết cho khả năng làm mẹ sau này của tôi.
Tôi đã từng hận anh, hận anh vô tình dù trong cuộc tình của chúng tôi, lầm lỡ bắt đầu chẳng phải từ anh.
Tôi phút chốc như điên dại chạy lên giằng xé người con gái đang đứng trước mặt.
- Tin nhắn ấy là cô gửi.
- Đúng. - Vy khẳng định.
- Đồ độc ác.
- Đứa bé trong bụng cô, cô làm gì, ai cản.
- Đồ xấu xa, đồ tàn nhẫn. Anh ấy có biết không? - Tôi gào lên đau đớn. Cái giá tôi trả cho sự phóng túng và tham lam, ích kỷ của mình quá lớn.
- Chị nói thử xem.
Vy lạnh lùng gạt tay tôi ra. Tôi đứng khững lại, Dương đã rời đi tự lúc nào.
Tấm phim này, kết quả siêu âm này, chúng rơi dưới chân anh, hiện rõ mồn một nhưng phản ứng của anh lại là không phản ứng.
Là do anh không để ý đến hay là anh vốn đã phát hiện ra nhưng nguyện ý coi như chưa từng nhìn thấy.
Tôi bất lực ngồi sụp xuống đất. Khoảnh khắc này, tôi biết mình đã hoàn toàn thua, thua thảm hại, thua trắng tay. Anh đã không còn yêu tôi nữa.
6. Hai năm sau.
Mùa đông ùa về với những cơn giá lạnh buốt cắt da cắt thịt. Tôi đang cặm cụi với đống dụng cụ, hóa chất trong phòng thí nghiệm thì cô giáo phòng giáo vụ chạy đến hỏi:
- Ai tên là Ngân.
- Là em.
- Ra ngoài có người gặp.
- Vâng.
Tôi hớn hở chạy ra nhưng chẳng thấy có ai cả. Bực cả mình, tôi rủa thầm trong đầu.
- Em cau có gì chứ. Người ta tốt nghiệp ba năm đã lấy được bằng đại học. Còn em nhìn mình xem vẫn đang là sinh viên năm cuối.
A! Động chạm đến nỗi đau của tôi rồi nha. Những ngày tháng này, tôi vẫn nổi lên như một Hot girl nhưng kèm theo cái danh hiệu: ''Chân dài óc ngắn.''
Một trong những sự xấu hổ lớn nhất của tôi đó là không bảo vệ được đồ án tốt nghiệp. Vì vậy, tôi phải ở lại trường thêm một năm.
Có điều ''Người ta'' ba năm đã lấy được bằng đại học ở đây là ai?
Tôi quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói ấy.
Một giây, hai giây...
Một phút trôi qua, tôi đứng hình đông cứng trong cơn lạnh giá buốt. Người đàn ông đang đứng trước mặt này, đã hơn một lần tôi mơ về anh mà bật khóc rưng rức.
Là anh, đúng là anh. Tôi chưa dám nghĩ sẽ có ngày gặp lại Thanh cũng như chẳng bao giờ chuẩn bị cho giây phút tái ngộ ấy.
Anh vẫn có dáng vẻ điềm tĩnh như ngày nào. Phía cuối đôi mắt sâu thẳm, có khả năng nhìn thấu mọi thứ kia đã xuất hiện vài nếp nhăn nheo Tuy nhiên, nó càng tôn nét phong trần, từng trải, hấp dẫn cho người đàn ông ấy.
Cuộc đời tôi vốn là đường thẳng, chỉ vì gặp anh mà bỗng rẽ ngang.
Thanh thong dong thọc hai tay vào hai bên túi quần, anh mỉm cười và tiêu sái bước về phía tôi. Kỳ lạ, cảm xúc của tôi về anh vẫn giống như lần đầu mới gặp. Có chút rạo rực và rộn ràng...
Năm ấy, khi tôi nói anh lừa tôi, anh lại trừng mắt bảo tôi nói ngược rồi. Tôi tức hộc máu, hận không thể bóp chết anh ngay lập tức.
Một thời gian rất lâu về sau đó, tôi mới biết thực ra anh chưa có kết hôn. Mà trong quá khứ, anh cũng chẳng bao giờ nói với tôi rằng anh đã lấy vợ.
Là tôi bất cẩn, tự suy diễn, tự hiểu lầm. Người phụ nữ năm ấy chính là em gái của anh. Cậu bé chính là con nuôi của anh ấy. Hóa ra, giây phút tôi phán anh tội danh lừa đảo thì anh lại phát hiện tôi mang thai của người khác. Tôi lúc ấy chẳng khác nào kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.
Đối diện với anh lúc này, tôi mấp máy môi run rẩy...
Anh vội chạy đến,, áp môi anh vào môi tôi lạnh ngắt. Lời tôi muốn nói bị khóa chặt.
- Đừng! Đừng nói. Đừng nói xin lỗi anh.
Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không cho tôi nói. Bởi lời xin lỗi đôi khi chẳng khác nào lời thú nhận, chặn đứng một mối quan hệ.
Cuộc sống này, có những thứ tồn tại như để phân địch ranh giới giữa hai người. Có nhiều cách để chúng ta đến với nhau. Đó là vượt qua hoặc gỡ bỏ. Nhưng ta lại không biết phương pháp đơn giản nhất, chính là phủ nhận sự tồn tại của vạch phân cách ấy. Hạnh phúc đích thực vốn không có sự tồn tại của rào cản quá khứ.
Ngọc Phạm Như
QUAY LẠITôi chờ mong nét mặt biến hóa của anh lúc này. Anh thấy thế nào, anh cảm giác ra sao khi người yêu bé nhỏ của anh cũng đang lừa dối anh.
Thế nhưng, anh đóng sập đoạn video đang phát lại, cảm xúc không thay đổi. Là anh ẩn mình quá giỏi, hay anh vốn chẳng hề quan tâm tới điều ấy. Anh không hề nhìn tôi lấy một cái, đã chạy vội về phía nhà trọ, về phía cô người yêu bé nhỏ của anh, tôi vội vã đuổi theo.
Mười hai giờ trưa, căn nhà trọ thoảng mùi ẩm thấp trong cơn mưa phùn rét mướt. Anh đẩy cửa vào, Vy đang làm gì đó trên góc giường lộn xộn. Nhìn thấy chúng tôi, cô vội thu giấu lại về phía sau lưng.
Một người con trai đứng bất động giữa hai người con gái. Tình huống lúc này gọi là gì nhỉ? Tôi nên làm gì đây? Đánh ghen chăng?
Nghĩ vậy, tôi liền không kiềm chế được cảm xúc. Tôi tiến đến, đẩy Vy xuống đất:
- Cô nói đi, cô định lừa dối anh ấy đến bao giờ. Thật tội nghiệp cho kẻ níu giữ trái tim người không yêu mình.
Cô ta cũng chẳng vừa, lập tức đứng lên, phủi bụi dính trên người. Cô ta cười khẩy, đưa tay giáng vào mặt tôi một cái tát.
- Còn hơn chị, kẻ vô liêm sỉ, tiểu tam phá hoại.
A! Anh thấy chưa? Cô ta cũng ghê gớm lắm ấy chứ.
- Cô nói ai phá hoại.
Tôi định rít lên một câu thì bỗng khựng lại trước những thứ cô ta giấu ở đằng sau, đang rơi lả tả xuống đất.
Tấm phim siêu âm đen trắng hình ảnh thai nhi 5 tuần tuổi, biến thành một màu đỏ nhảy múa trước mắt tôi.
- Tại sao, tại sao nó lại ở đây, tại sao cô có nó? - Tôi run rẩy nhìn chúng.
Tôi không nghe rõ tiếng Vy trả lời, chỉ thấy ánh mắt cô ta dửng dưng và khinh khỉnh.
Trong phút chốc, tôi bỗng hiểu hết tất cả.
Cái ngày mà tôi trở về miền Bắc và phát hiện ra mình mang thai nhưng cái thai không phải của Thanh mà là của Dương.
Tôi khấp khởi trong mình hy vọng sẽ được anh tha thứ hoặc chí ít vì mối liên hệ máu mủ này, anh sẽ có lại quan tâm tôi.
Tôi gửi cho anh phiếu xét nghiệm, những tấm phim và một bức thư tường thuật lại lỗi lầm và xin anh tha thứ.
Nhưng anh đáp lại tôi chỉ là dòng tin nhắn vỏn vẹn ba chữ: ''Phá nó đi.''
Khoảnh khắc ấy, tôi ngất lịm. Một dòng máu tươi chảy ra đặt dấu chấm hết cho khả năng làm mẹ sau này của tôi.
Tôi đã từng hận anh, hận anh vô tình dù trong cuộc tình của chúng tôi, lầm lỡ bắt đầu chẳng phải từ anh.
Tôi phút chốc như điên dại chạy lên giằng xé người con gái đang đứng trước mặt.
- Tin nhắn ấy là cô gửi.
- Đúng. - Vy khẳng định.
- Đồ độc ác.
- Đứa bé trong bụng cô, cô làm gì, ai cản.
- Đồ xấu xa, đồ tàn nhẫn. Anh ấy có biết không? - Tôi gào lên đau đớn. Cái giá tôi trả cho sự phóng túng và tham lam, ích kỷ của mình quá lớn.
- Chị nói thử xem.
Vy lạnh lùng gạt tay tôi ra. Tôi đứng khững lại, Dương đã rời đi tự lúc nào.
Tấm phim này, kết quả siêu âm này, chúng rơi dưới chân anh, hiện rõ mồn một nhưng phản ứng của anh lại là không phản ứng.
Là do anh không để ý đến hay là anh vốn đã phát hiện ra nhưng nguyện ý coi như chưa từng nhìn thấy.
Tôi bất lực ngồi sụp xuống đất. Khoảnh khắc này, tôi biết mình đã hoàn toàn thua, thua thảm hại, thua trắng tay. Anh đã không còn yêu tôi nữa.
6. Hai năm sau.
Mùa đông ùa về với những cơn giá lạnh buốt cắt da cắt thịt. Tôi đang cặm cụi với đống dụng cụ, hóa chất trong phòng thí nghiệm thì cô giáo phòng giáo vụ chạy đến hỏi:
- Ai tên là Ngân.
- Là em.
- Ra ngoài có người gặp.
- Vâng.
Tôi hớn hở chạy ra nhưng chẳng thấy có ai cả. Bực cả mình, tôi rủa thầm trong đầu.
- Em cau có gì chứ. Người ta tốt nghiệp ba năm đã lấy được bằng đại học. Còn em nhìn mình xem vẫn đang là sinh viên năm cuối.
A! Động chạm đến nỗi đau của tôi rồi nha. Những ngày tháng này, tôi vẫn nổi lên như một Hot girl nhưng kèm theo cái danh hiệu: ''Chân dài óc ngắn.''
Một trong những sự xấu hổ lớn nhất của tôi đó là không bảo vệ được đồ án tốt nghiệp. Vì vậy, tôi phải ở lại trường thêm một năm.
Có điều ''Người ta'' ba năm đã lấy được bằng đại học ở đây là ai?
Tôi quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói ấy.
Một giây, hai giây...
Một phút trôi qua, tôi đứng hình đông cứng trong cơn lạnh giá buốt. Người đàn ông đang đứng trước mặt này, đã hơn một lần tôi mơ về anh mà bật khóc rưng rức.
Là anh, đúng là anh. Tôi chưa dám nghĩ sẽ có ngày gặp lại Thanh cũng như chẳng bao giờ chuẩn bị cho giây phút tái ngộ ấy.
Anh vẫn có dáng vẻ điềm tĩnh như ngày nào. Phía cuối đôi mắt sâu thẳm, có khả năng nhìn thấu mọi thứ kia đã xuất hiện vài nếp nhăn nheo Tuy nhiên, nó càng tôn nét phong trần, từng trải, hấp dẫn cho người đàn ông ấy.
Cuộc đời tôi vốn là đường thẳng, chỉ vì gặp anh mà bỗng rẽ ngang.
Thanh thong dong thọc hai tay vào hai bên túi quần, anh mỉm cười và tiêu sái bước về phía tôi. Kỳ lạ, cảm xúc của tôi về anh vẫn giống như lần đầu mới gặp. Có chút rạo rực và rộn ràng...
Năm ấy, khi tôi nói anh lừa tôi, anh lại trừng mắt bảo tôi nói ngược rồi. Tôi tức hộc máu, hận không thể bóp chết anh ngay lập tức.
Một thời gian rất lâu về sau đó, tôi mới biết thực ra anh chưa có kết hôn. Mà trong quá khứ, anh cũng chẳng bao giờ nói với tôi rằng anh đã lấy vợ.
Là tôi bất cẩn, tự suy diễn, tự hiểu lầm. Người phụ nữ năm ấy chính là em gái của anh. Cậu bé chính là con nuôi của anh ấy. Hóa ra, giây phút tôi phán anh tội danh lừa đảo thì anh lại phát hiện tôi mang thai của người khác. Tôi lúc ấy chẳng khác nào kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.
Đối diện với anh lúc này, tôi mấp máy môi run rẩy...
Anh vội chạy đến,, áp môi anh vào môi tôi lạnh ngắt. Lời tôi muốn nói bị khóa chặt.
- Đừng! Đừng nói. Đừng nói xin lỗi anh.
Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không cho tôi nói. Bởi lời xin lỗi đôi khi chẳng khác nào lời thú nhận, chặn đứng một mối quan hệ.
Cuộc sống này, có những thứ tồn tại như để phân địch ranh giới giữa hai người. Có nhiều cách để chúng ta đến với nhau. Đó là vượt qua hoặc gỡ bỏ. Nhưng ta lại không biết phương pháp đơn giản nhất, chính là phủ nhận sự tồn tại của vạch phân cách ấy. Hạnh phúc đích thực vốn không có sự tồn tại của rào cản quá khứ.
Ngọc Phạm Như
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu475/4529