Truyện nhiều tập - Ôm Tài Nữ Về - phần 3
Lượt xem : |
nhớ trần tục, sau đó trên đời sẽ thiếu một vị họa quốc hồng nhan……”
Diệp Thế Đào càng nghe độ cong nơi khóe môi giơ lên càng lớn. Ôn Nhu có bản lĩnh lớn nhất chính là nói lời ác độc.
Bạch Mộng Ly biến sắc rồi lại biến sắc, giận không thể át. Nữ nhân quái dị này dám nguyền rủa nàng như vậy!
Cánh tay ấy lại xuất hiện, Diệp Thế Đào lắc mình lao lên, dễ dàng đem Ôn Nhu ôm vào lòng.
“Bạch Mộng Ly, nếu không phải niệm tình sư phụ ngươi, ngươi tưởng đến Phú Quý sơn trang đơn giản thế sao?” Diệp Thế Đào xanh mét mặt, nhuyễn kiếm hộ thân chỉ thẳng vào Bạch Mộng Ly.
Ôn Nhu cắm chặt móng tay vào da thịt, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình không thể hôn mê, bên môi mang theo một chút ý cười gượng ép,“Bất kỳ chỗ nào cũng không hoan nghênh một kẻ điên, cho dù người đó có xinh đẹp như tiên nữ đi chăng nữa. Bạch tiểu thư,người nhà ngươi sao không hảo hảo trói ngươi lại, phải biết rằng, để con chó điên chạy đi cắn người thực không đạo đức chút nào.”
“Ta giết ngươi –” Bạch Mộng Ly rống giận, tựa như loài quỷ ăn thịt người lao về phía Ôn Nhu.
Con người mất đi lý trí sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, cũng sẽ bại lộ rất nhiều nhược điểm, đây là kinh nghiệm Ôn Nhu đã có đúc kết.
Nhìn hai người giao đấu, ánh mắt Ôn Nhu bắt đầu mơ hồ không rõ, nàng biết bản thân chuẩn bị hôn mê, nhưng là nàng chưa muốn té xỉu a!
Bạch Mộng Ly liều lĩnh đánh về phía Ôn Nhu đã xụi lơ , quyết không buông tha.
Khóe miệng Ôn Nhu hiện lên một chút thê lương cười. Yêu nguyên lai có thể khiến người ta điên cuồng đến vậy , yêu thật khổ a! Sở dĩ nàng không yêu, là bởi vì tình yêu với nàng mà nói vừa tôn trọng lại vừa không dám gần gũi.
“Cần gì lãng phí khí lực, ta đã là người sắp chết rồi.” Lộ ra tươi cười tự giễu, Ôn Nhu hoang mang nhìn người trúng kiếm ở lưng. Tự hy sinh bản thân để đi giết nàng, hành vi thực ngu ngốc!
“Ta muốn ngươi chết trước ta.” Bạch Mộng Ly lạnh lùng nói. Võ công của nàng không bằng Diệp Thế Đào, có điều dù chết , nàng cũng muốn xác định nữ nhân nàng ghen ghét chết trước, nàng không cho phép có một chút điểm phát sinh ngoài ý muốn, tuyệt không cho phép!
“Ngu ngốc a!” Ôn Nhu cảm thán, dùng sức nắm chặt bắp đùi, nàng không muốn chết đi mà không có cảm giác.
“Không cho chạm vào nàng.” Diệp Thế Đào điên cuồng hét.
Bạch Mộng Ly tuyệt vọng rống,“Nàng phải chết.”
Ôn Nhu vẻ mặt khoanh tay chịu chết thảm đạm, nói không sợ chết là già mồm thôi, nhưng nếu không thể tránh, không bằng chết oanh liệt một chút.
“Đừng –” Tiểu Nam lao vào, Bạch Mộng Ly một chưởng đánh bay nàng, lao thẳng tới lắc lắc Ôn Nhu muốn ngã.
Kiếm của Diệp Thế Đào lại đâm vào ngực Bạch Mộng Ly, không ngờ lại chậm một chút , móng tay ả đã khảm thật sâu trên bả vai của Ôn Nhu, nàng cười đến điên cuồng,“Nàng không sống được, Diệp Thế Đào, ngươi nhất định đau lòng, ta không hối hận……” Tiếng cười dần dần bé lại, bàn tay mềm nhũn buông xuống, hồn lìa khỏi xác.
Ôn Nhu cười không nổi, nàng muốn phun, máu tươi của nữ nhân kia chui vào trong miệng của nàng, rất muốn phun. Hắc ám lại đánh úp nàng, nàng thân bất do kỷ lâm vào hôn mê, thực chán ghét loại cảm giác vô lực này.
“Nhu nhi –” Diệp Thế Đào run giọng gọi, chưa từng nghĩ tới tình yêu của hắn sẽ là thủ phạm hại nàng.
“Tiểu thư……” Tiểu Nam lệ rơi đầy mặt, giãy dụa đi đến bên cạnh thi thể Bạch Mộng Ly, tay chân luống cuống rút ra một đống các loại bình nhỏ trong áo nàng , cầm cái bình màu xanh, thần sắc trở nên tốt hơn.
“Tam thiếu,cái này,cái này nói không chừng có thể giải cứu tiểu thư.”
Diệp Thế Đào không chút do dự tiếp nhận, đem dược đổ vào trong miệng, rồi truyền cho Ôn Nhu. Nếu có độc, hắn liền cùng chết với nàng.
Hết chương 5.
Minh Nguyệt tiểu lâu đột nhiên biến thành địa phương đáng sợ nhất Phú Quý sơn trang, Tam thiếu tao nhã của bọn họ dường như hóa thành ác ma, không cho bất luận kẻ nào tới gần, ai cũng không ngoại lệ.
Hàng đêm đều nghe thấy tiếng khóc tê rống của hắn , oán hận trời đất, không những thế còn tự trách bản thân đã không bảo vệ được người mình yêu……
Nếu Ôn cô nương thật sự vĩnh viễn không tỉnh lại, bọn họ vạn phần khẳng định Tam thiếu cũng sẽ bỏ mạng theo nàng ,bởi tình yêu mà hắn dành cho nàng đã sâu đậm đến mức không thể sống thiếu nàng.
Gương mặt nàng tái nhợt ,lúc thì nóng như lửa, lúc lại như băng, mạch ngừng rồi đập, đập lại ngừng…… Sinh sinh tử tử, gắt gao đấu tranh, tính mạng của Ôn Nhu trở nên yếu ớt tùy thời đều có thể biến mất, Diệp Thế Đào vì thế mà ngay cả chợp mắt một chút cũng không dám, hắn biết nàng đang quyết đấu cùng tử thần, đấu thắng, sẽ sống ; nếu không , nàng sẽ chết.
Tiểu Nam không ngừng mang nước lạnh, nước ấm tiến vào, hết chậu này tới chậu khác. Tất cả đều là do nàng mà ra, cho dù Tam thiếu muốn giết nàng, nàng cũng nhất quyết ở lại hầu hạ tiểu thư qua giai đoạn khó khăn này.
“Không…… Nhất định…… Kháng…… Kháng thiên mệnh…… Không……”
“Không nghe……”
Ôn Nhu thống khổ rên rỉ, phát ra lời nói vô nghĩa kịch liệt.
Gắt gao bắt lấy gì đó trong tay, gắt gao nắm lại, đau đớn của nàng cần phải có cái để phát tiết.
Diệp Thế Đào đầy mồ hôi lạnh trên trán, tùy ý nàng nắm bàn tay mạnh đến mức tụ máu, nàng đang quanh co tại quỷ môn quan, nếu có thể, hắn tình nguyện đến thay nàng chịu đựng đau đớn.
Trong lồng ngực bỗng xuất hiện một trận đau nhức, Ôn Nhu “Phanh” một cái ngồi bắn dậy, phun ra toàn máu đen, sau đó lại ngã xuống giường.
Mồ hôi, nước mắt, máu loãng đan vào cùng một chỗ, không khí có vị huân thiên, Diệp Thế Đào mày cau lại dần dần buông ra.
Mặc kệ là cái gì giải độc cho nàng, hắn đều cảm tạ, chỉ cần nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Bạch Mộng Ly là đồ ôn dịch,ta không tha cho ngươi –”
Diệp Thế Đào ngạc nhiên, chậu gỗ trong tay Tiểu Nam rơi xuống đất.
Bốn con mắt kinh ngạc nhất tề nhìn thẳng người trên giường đột nhiên điên cuồng hét lên.
Bạch Mộng ly? Ôn dịch?
Quả thật với hắn , Bạch Mộng Ly chính là ôn dịch.
Sau khi rống lên một tiếng, Ôn Nhu đột nhiên an tĩnh lại, cảm giác mỏi mệt tựa như oa nhi không có sinh mệnh.
Hắn run run đưa tay bắt mạch cho nàng, rôì phun khí như trút được gánh nặng, bởi vì mạch tượng của nàng vô cùng vững vàng .
“Tam thiếu, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ xoa bóp cho tiểu thư.” Tiểu Nam một lần nữa đổi chậu nước khác đem vào.
Diệp Thế Đào nhìn người Ôn Nhu đầy vết bẩn, gật gật đầu, không tình nguyện đi ra ngoài.
Nàng sống, dù có chuyện gì cũng mặc kệ, sống là tốt rồi. Có câu nam nhi hữu lệ bất khinh đạn ( Nam nhi không dễ rơi lệ ) , hiện tại hắn đã có loại xúc động muốn khóc, đành ngửa đầu kìm nén nước mắt vậy.
“Tiểu thư……” Tiểu Nam kinh hô.
“Ta tự mình làm .” Thanh âm nàng suy yếu.
Diệp Thế Đào vừa nghe thấy tiếng nàng đã bay vọt vào.
Mái tóc dài bị mồ hôi tẩm ướt dính sát hai bên sườn, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm ướt sũng bám vào thân thể , khiến toàn bộ đường cong của nàng nhìn rõ không sót,nàng cố chấp nhìn cái khăn trong tay Tiểu Nam, gắt gao tóm vạt áo, bộ dáng thề sống chết bảo vệ trong sạch.
Diệp Thế Đào nhịn không được bật cười.
“Nhu nhi, nàng nghĩ mình có khí lực làm việc này sao?”
Ôn Nhu mím môi,“Vậy chờ ta có khí lực thì nói sau.”
Tiểu Nam gật đầu,“Được rồi, tiểu thư, ta đây đi xuống trước, người có muốn ăn cái gì không ?”
Phi thường phối hợp, bụng Ôn Nhu phát ra tiếng “Cô lỗ”, làm nàng đương trường xấu hổ đỏ mặt, thêm tý huyết sắc cho dung nhan tái nhợt.
“Cháo thịt.” Diệp Thế Đào dặn dò, sau đó ngồi vào bên giường.
“Vâng, Tam thiếu.”
“Diệp lưu manh, giường đang bẩn.” Ôn Nhu có chút không được tự nhiên. Nàng không dám nghĩ bộ dáng hiện tại của mình có thể đi gặp người khác, quần áo dính dính, hương vị xung quanh là lạ, nói thẳng là buồn nôn. Hơn nữa nghĩ đến một màn cuối cùng kia, trong dạ dày lại như cuộn sóng, một ngụm tanh tưởi trào lên tới cổ họng.
“Oa –”
Vẻ mặt có lỗi nhìn quần áo hắn “ Dơ bẩn.Thực xin lỗi!”
Thoải mái cười, gọn gàng cởi ngoại bào, lấy khăn lau đi uế vật khóe miệng nàng, cẩn thận săn sóc.
“Cám ơn ngươi không trách Tiểu Nam.”
Diệp Thế Đào nhíu nhíu mày,“Nàng thích giọng Giang Nam của tiểu Nam.”
“Ngươi biết?” Ôn Nhu kinh ngạc.
“Ta đương nhiên biết.” Khi ánh mắt nàng truy đuổi người khác, ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng.
“Hắc hắc.” Cười gượng hai tiếng, tựa vào gối lót đầu nghỉ tạm, cảm giác so với chạy Marathon 100 m còn mệt hơn, toàn thân xương cốt cứ như bị đại xe tải cán.
“Mệt mỏi?” Hắn đau lòng xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng.
“Diệp lưu manh, đừng có sàm sỡ ta.” Ôn Nhu trừng hắn. Tuy rằng nàng hiện tại ốm yếu, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không khỏe lên.
Hắn nhún vai, mâu trung hiện lên đùa cợt ,“Sao nàng vẫn cố cách xa ta ? Sợ yêu ta sao?”
Nàng nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng,“Ta sợ bị ngươi lây bệnh cho, một thân toàn vị lưu manh.” Da mặt hắn dày thật, hắn không sợ thiểm điện đánh ngất chắc.
“Vừa tỉnh lại, nói ít thôi, nghỉ ngơi nhiều, ngoan.” Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, giọng nói tràn đầy thương tiếc.
Nàng bĩu môi, muốn nói lại thôi. Quên đi, hắn là quan tâm chính mình, tuy rằng hành động thật sự rất giống đang trấn an sủng vật, nhưng nàng quyết định đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. An tâm nhắm mắt dưỡng thần chờ Tiểu Nam đưa đồ ăn lên. Nàng thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Mắt vừa nhắm, liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu , khi Tiểu Nam đưa cháo thịt tới còn chưa kịp ăn miếng nào.
Thời tiết càng ngày càng nóng, làm cho ý niệm rời đi trong đầu Ôn Nhu lại dao động. Thời tiết xấu mà xuất môn, không biết nửa đường có bị cảm nắng, sau đó hương tiêu ngọc tổn hay không đây?
Diệp Thế Đào tươi cười đầy mặt ngồi đối diện nàng, ánh mắt không hề chớp nhìn nàng chằm chằm.
Trời sinh Ôn Nhu sợ nóng nên ăn mặc rất mát mẻ,áo mỏng không tay cùng một cái quần đùi, mặc vậy ở hiện đại là vô cùng bình thường, nhưng ở cổ đại, nàng không e dè mặc như vậy trước một nam nhân, không những chứng tỏ hắn được chọn làm trượng phu của nàng, mà còn nói lên rằng nàng đang dụ hoặc hắn. Chính là, Diệp Thế Đào sẽ không tự kỷ cho rằng nàng thật sự dụ hoặc hắn đi, nàng căn bản quá nóng nên không thèm để ý , dẫn tới chuyện hắn may mắn được nhìn no con mắt thôi.
Một tay vung vẩy chiêu bài phiến của người nào đó, một tay luôn luôn chấm chấm mồ hôi, lại một lần nữa oán giận niên đại này không có điều hòa hay quạt điện.
“Diệp lưu manh, phiền toái ngươi quân tử nhắm mắt lại, đừng có chảy nước miếng với ta, ánh mắt của ngươi sẽ làm ta cảm giác bản thân như xương cốt mê người đang bị một con cẩu nhìn thèm thuồng a.”
Diệp Thế Đào cười nói:“Ta không có chảy nước miếng.”
Nàng liếc hắn,“Tròng mắt sắp rơi xuống rồi, nước miếng vô hình đã muốn lưu đầy đất, còn cãi.”
Hắn đưa tay sờ sờ mảnh áo của nàng , lộ ra biểu tình bất khả tư nghị,“Quần áo này được coi l
QUAY LẠIDiệp Thế Đào càng nghe độ cong nơi khóe môi giơ lên càng lớn. Ôn Nhu có bản lĩnh lớn nhất chính là nói lời ác độc.
Bạch Mộng Ly biến sắc rồi lại biến sắc, giận không thể át. Nữ nhân quái dị này dám nguyền rủa nàng như vậy!
Cánh tay ấy lại xuất hiện, Diệp Thế Đào lắc mình lao lên, dễ dàng đem Ôn Nhu ôm vào lòng.
“Bạch Mộng Ly, nếu không phải niệm tình sư phụ ngươi, ngươi tưởng đến Phú Quý sơn trang đơn giản thế sao?” Diệp Thế Đào xanh mét mặt, nhuyễn kiếm hộ thân chỉ thẳng vào Bạch Mộng Ly.
Ôn Nhu cắm chặt móng tay vào da thịt, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình không thể hôn mê, bên môi mang theo một chút ý cười gượng ép,“Bất kỳ chỗ nào cũng không hoan nghênh một kẻ điên, cho dù người đó có xinh đẹp như tiên nữ đi chăng nữa. Bạch tiểu thư,người nhà ngươi sao không hảo hảo trói ngươi lại, phải biết rằng, để con chó điên chạy đi cắn người thực không đạo đức chút nào.”
“Ta giết ngươi –” Bạch Mộng Ly rống giận, tựa như loài quỷ ăn thịt người lao về phía Ôn Nhu.
Con người mất đi lý trí sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, cũng sẽ bại lộ rất nhiều nhược điểm, đây là kinh nghiệm Ôn Nhu đã có đúc kết.
Nhìn hai người giao đấu, ánh mắt Ôn Nhu bắt đầu mơ hồ không rõ, nàng biết bản thân chuẩn bị hôn mê, nhưng là nàng chưa muốn té xỉu a!
Bạch Mộng Ly liều lĩnh đánh về phía Ôn Nhu đã xụi lơ , quyết không buông tha.
Khóe miệng Ôn Nhu hiện lên một chút thê lương cười. Yêu nguyên lai có thể khiến người ta điên cuồng đến vậy , yêu thật khổ a! Sở dĩ nàng không yêu, là bởi vì tình yêu với nàng mà nói vừa tôn trọng lại vừa không dám gần gũi.
“Cần gì lãng phí khí lực, ta đã là người sắp chết rồi.” Lộ ra tươi cười tự giễu, Ôn Nhu hoang mang nhìn người trúng kiếm ở lưng. Tự hy sinh bản thân để đi giết nàng, hành vi thực ngu ngốc!
“Ta muốn ngươi chết trước ta.” Bạch Mộng Ly lạnh lùng nói. Võ công của nàng không bằng Diệp Thế Đào, có điều dù chết , nàng cũng muốn xác định nữ nhân nàng ghen ghét chết trước, nàng không cho phép có một chút điểm phát sinh ngoài ý muốn, tuyệt không cho phép!
“Ngu ngốc a!” Ôn Nhu cảm thán, dùng sức nắm chặt bắp đùi, nàng không muốn chết đi mà không có cảm giác.
“Không cho chạm vào nàng.” Diệp Thế Đào điên cuồng hét.
Bạch Mộng Ly tuyệt vọng rống,“Nàng phải chết.”
Ôn Nhu vẻ mặt khoanh tay chịu chết thảm đạm, nói không sợ chết là già mồm thôi, nhưng nếu không thể tránh, không bằng chết oanh liệt một chút.
“Đừng –” Tiểu Nam lao vào, Bạch Mộng Ly một chưởng đánh bay nàng, lao thẳng tới lắc lắc Ôn Nhu muốn ngã.
Kiếm của Diệp Thế Đào lại đâm vào ngực Bạch Mộng Ly, không ngờ lại chậm một chút , móng tay ả đã khảm thật sâu trên bả vai của Ôn Nhu, nàng cười đến điên cuồng,“Nàng không sống được, Diệp Thế Đào, ngươi nhất định đau lòng, ta không hối hận……” Tiếng cười dần dần bé lại, bàn tay mềm nhũn buông xuống, hồn lìa khỏi xác.
Ôn Nhu cười không nổi, nàng muốn phun, máu tươi của nữ nhân kia chui vào trong miệng của nàng, rất muốn phun. Hắc ám lại đánh úp nàng, nàng thân bất do kỷ lâm vào hôn mê, thực chán ghét loại cảm giác vô lực này.
“Nhu nhi –” Diệp Thế Đào run giọng gọi, chưa từng nghĩ tới tình yêu của hắn sẽ là thủ phạm hại nàng.
“Tiểu thư……” Tiểu Nam lệ rơi đầy mặt, giãy dụa đi đến bên cạnh thi thể Bạch Mộng Ly, tay chân luống cuống rút ra một đống các loại bình nhỏ trong áo nàng , cầm cái bình màu xanh, thần sắc trở nên tốt hơn.
“Tam thiếu,cái này,cái này nói không chừng có thể giải cứu tiểu thư.”
Diệp Thế Đào không chút do dự tiếp nhận, đem dược đổ vào trong miệng, rồi truyền cho Ôn Nhu. Nếu có độc, hắn liền cùng chết với nàng.
Hết chương 5.
Minh Nguyệt tiểu lâu đột nhiên biến thành địa phương đáng sợ nhất Phú Quý sơn trang, Tam thiếu tao nhã của bọn họ dường như hóa thành ác ma, không cho bất luận kẻ nào tới gần, ai cũng không ngoại lệ.
Hàng đêm đều nghe thấy tiếng khóc tê rống của hắn , oán hận trời đất, không những thế còn tự trách bản thân đã không bảo vệ được người mình yêu……
Nếu Ôn cô nương thật sự vĩnh viễn không tỉnh lại, bọn họ vạn phần khẳng định Tam thiếu cũng sẽ bỏ mạng theo nàng ,bởi tình yêu mà hắn dành cho nàng đã sâu đậm đến mức không thể sống thiếu nàng.
Gương mặt nàng tái nhợt ,lúc thì nóng như lửa, lúc lại như băng, mạch ngừng rồi đập, đập lại ngừng…… Sinh sinh tử tử, gắt gao đấu tranh, tính mạng của Ôn Nhu trở nên yếu ớt tùy thời đều có thể biến mất, Diệp Thế Đào vì thế mà ngay cả chợp mắt một chút cũng không dám, hắn biết nàng đang quyết đấu cùng tử thần, đấu thắng, sẽ sống ; nếu không , nàng sẽ chết.
Tiểu Nam không ngừng mang nước lạnh, nước ấm tiến vào, hết chậu này tới chậu khác. Tất cả đều là do nàng mà ra, cho dù Tam thiếu muốn giết nàng, nàng cũng nhất quyết ở lại hầu hạ tiểu thư qua giai đoạn khó khăn này.
“Không…… Nhất định…… Kháng…… Kháng thiên mệnh…… Không……”
“Không nghe……”
Ôn Nhu thống khổ rên rỉ, phát ra lời nói vô nghĩa kịch liệt.
Gắt gao bắt lấy gì đó trong tay, gắt gao nắm lại, đau đớn của nàng cần phải có cái để phát tiết.
Diệp Thế Đào đầy mồ hôi lạnh trên trán, tùy ý nàng nắm bàn tay mạnh đến mức tụ máu, nàng đang quanh co tại quỷ môn quan, nếu có thể, hắn tình nguyện đến thay nàng chịu đựng đau đớn.
Trong lồng ngực bỗng xuất hiện một trận đau nhức, Ôn Nhu “Phanh” một cái ngồi bắn dậy, phun ra toàn máu đen, sau đó lại ngã xuống giường.
Mồ hôi, nước mắt, máu loãng đan vào cùng một chỗ, không khí có vị huân thiên, Diệp Thế Đào mày cau lại dần dần buông ra.
Mặc kệ là cái gì giải độc cho nàng, hắn đều cảm tạ, chỉ cần nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Bạch Mộng Ly là đồ ôn dịch,ta không tha cho ngươi –”
Diệp Thế Đào ngạc nhiên, chậu gỗ trong tay Tiểu Nam rơi xuống đất.
Bốn con mắt kinh ngạc nhất tề nhìn thẳng người trên giường đột nhiên điên cuồng hét lên.
Bạch Mộng ly? Ôn dịch?
Quả thật với hắn , Bạch Mộng Ly chính là ôn dịch.
Sau khi rống lên một tiếng, Ôn Nhu đột nhiên an tĩnh lại, cảm giác mỏi mệt tựa như oa nhi không có sinh mệnh.
Hắn run run đưa tay bắt mạch cho nàng, rôì phun khí như trút được gánh nặng, bởi vì mạch tượng của nàng vô cùng vững vàng .
“Tam thiếu, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ xoa bóp cho tiểu thư.” Tiểu Nam một lần nữa đổi chậu nước khác đem vào.
Diệp Thế Đào nhìn người Ôn Nhu đầy vết bẩn, gật gật đầu, không tình nguyện đi ra ngoài.
Nàng sống, dù có chuyện gì cũng mặc kệ, sống là tốt rồi. Có câu nam nhi hữu lệ bất khinh đạn ( Nam nhi không dễ rơi lệ ) , hiện tại hắn đã có loại xúc động muốn khóc, đành ngửa đầu kìm nén nước mắt vậy.
“Tiểu thư……” Tiểu Nam kinh hô.
“Ta tự mình làm .” Thanh âm nàng suy yếu.
Diệp Thế Đào vừa nghe thấy tiếng nàng đã bay vọt vào.
Mái tóc dài bị mồ hôi tẩm ướt dính sát hai bên sườn, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm ướt sũng bám vào thân thể , khiến toàn bộ đường cong của nàng nhìn rõ không sót,nàng cố chấp nhìn cái khăn trong tay Tiểu Nam, gắt gao tóm vạt áo, bộ dáng thề sống chết bảo vệ trong sạch.
Diệp Thế Đào nhịn không được bật cười.
“Nhu nhi, nàng nghĩ mình có khí lực làm việc này sao?”
Ôn Nhu mím môi,“Vậy chờ ta có khí lực thì nói sau.”
Tiểu Nam gật đầu,“Được rồi, tiểu thư, ta đây đi xuống trước, người có muốn ăn cái gì không ?”
Phi thường phối hợp, bụng Ôn Nhu phát ra tiếng “Cô lỗ”, làm nàng đương trường xấu hổ đỏ mặt, thêm tý huyết sắc cho dung nhan tái nhợt.
“Cháo thịt.” Diệp Thế Đào dặn dò, sau đó ngồi vào bên giường.
“Vâng, Tam thiếu.”
“Diệp lưu manh, giường đang bẩn.” Ôn Nhu có chút không được tự nhiên. Nàng không dám nghĩ bộ dáng hiện tại của mình có thể đi gặp người khác, quần áo dính dính, hương vị xung quanh là lạ, nói thẳng là buồn nôn. Hơn nữa nghĩ đến một màn cuối cùng kia, trong dạ dày lại như cuộn sóng, một ngụm tanh tưởi trào lên tới cổ họng.
“Oa –”
Vẻ mặt có lỗi nhìn quần áo hắn “ Dơ bẩn.Thực xin lỗi!”
Thoải mái cười, gọn gàng cởi ngoại bào, lấy khăn lau đi uế vật khóe miệng nàng, cẩn thận săn sóc.
“Cám ơn ngươi không trách Tiểu Nam.”
Diệp Thế Đào nhíu nhíu mày,“Nàng thích giọng Giang Nam của tiểu Nam.”
“Ngươi biết?” Ôn Nhu kinh ngạc.
“Ta đương nhiên biết.” Khi ánh mắt nàng truy đuổi người khác, ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng.
“Hắc hắc.” Cười gượng hai tiếng, tựa vào gối lót đầu nghỉ tạm, cảm giác so với chạy Marathon 100 m còn mệt hơn, toàn thân xương cốt cứ như bị đại xe tải cán.
“Mệt mỏi?” Hắn đau lòng xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng.
“Diệp lưu manh, đừng có sàm sỡ ta.” Ôn Nhu trừng hắn. Tuy rằng nàng hiện tại ốm yếu, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không khỏe lên.
Hắn nhún vai, mâu trung hiện lên đùa cợt ,“Sao nàng vẫn cố cách xa ta ? Sợ yêu ta sao?”
Nàng nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng,“Ta sợ bị ngươi lây bệnh cho, một thân toàn vị lưu manh.” Da mặt hắn dày thật, hắn không sợ thiểm điện đánh ngất chắc.
“Vừa tỉnh lại, nói ít thôi, nghỉ ngơi nhiều, ngoan.” Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, giọng nói tràn đầy thương tiếc.
Nàng bĩu môi, muốn nói lại thôi. Quên đi, hắn là quan tâm chính mình, tuy rằng hành động thật sự rất giống đang trấn an sủng vật, nhưng nàng quyết định đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. An tâm nhắm mắt dưỡng thần chờ Tiểu Nam đưa đồ ăn lên. Nàng thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Mắt vừa nhắm, liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu , khi Tiểu Nam đưa cháo thịt tới còn chưa kịp ăn miếng nào.
Thời tiết càng ngày càng nóng, làm cho ý niệm rời đi trong đầu Ôn Nhu lại dao động. Thời tiết xấu mà xuất môn, không biết nửa đường có bị cảm nắng, sau đó hương tiêu ngọc tổn hay không đây?
Diệp Thế Đào tươi cười đầy mặt ngồi đối diện nàng, ánh mắt không hề chớp nhìn nàng chằm chằm.
Trời sinh Ôn Nhu sợ nóng nên ăn mặc rất mát mẻ,áo mỏng không tay cùng một cái quần đùi, mặc vậy ở hiện đại là vô cùng bình thường, nhưng ở cổ đại, nàng không e dè mặc như vậy trước một nam nhân, không những chứng tỏ hắn được chọn làm trượng phu của nàng, mà còn nói lên rằng nàng đang dụ hoặc hắn. Chính là, Diệp Thế Đào sẽ không tự kỷ cho rằng nàng thật sự dụ hoặc hắn đi, nàng căn bản quá nóng nên không thèm để ý , dẫn tới chuyện hắn may mắn được nhìn no con mắt thôi.
Một tay vung vẩy chiêu bài phiến của người nào đó, một tay luôn luôn chấm chấm mồ hôi, lại một lần nữa oán giận niên đại này không có điều hòa hay quạt điện.
“Diệp lưu manh, phiền toái ngươi quân tử nhắm mắt lại, đừng có chảy nước miếng với ta, ánh mắt của ngươi sẽ làm ta cảm giác bản thân như xương cốt mê người đang bị một con cẩu nhìn thèm thuồng a.”
Diệp Thế Đào cười nói:“Ta không có chảy nước miếng.”
Nàng liếc hắn,“Tròng mắt sắp rơi xuống rồi, nước miếng vô hình đã muốn lưu đầy đất, còn cãi.”
Hắn đưa tay sờ sờ mảnh áo của nàng , lộ ra biểu tình bất khả tư nghị,“Quần áo này được coi l
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,3,-,Truyện,nhiều,tập,-,Ôm,Tài,Nữ,Về,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Truyện nhiều tập - Ôm Tài Nữ Về - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Truyện nhiều tập - Ôm Tài Nữ Về - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu