Tiểu thuyết Ông Chủ Là Cực Phẩm-full
Lượt xem : |
là người điềm tĩnh nhất, anh chỉ thoáng liếc qua, khen một câu "đẹp lắm" rồi nhìn đi nơi khác. Hôm nay anh khoác trên mình bộ vest vô cùng lịch lãm, cúc áo chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn. Từng đường nét trên bộ vest đều như đang phô diễn thân hình hấp dẫn của anh. Khuôn mặt anh đẹp như tranh vẽ, nhưng giữa hai hàng lông mày tựa như mây kia lại có nếp nhăn nhỏ, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi lái xe đưa họ tới nơi dùng bữa, Lăng Thái ra hiệu cho Lục Lộ, anh khẽ gật đầu, ở lại bên trong cùng lái xe đi tới bãi đổ.
"Lăng tổng, có điều gì cần dặn dò tôi không?" Trước khi bước vào, Nguy Đồng chủ động hỏi anh.
"Luôn luôn mỉm cười, yên lặng dùng cơm." Thấy cô vẫn nhìn anh, anh khẽ nhếch môi cười mỉm: "Không cần căng thẳng, chỉ là một bữa cơm tối đơn giản thôi." Anh suy nghĩ một chút, giao lấy tờ trong tay mình cho cô, ý nói cô cứ đi theo anh.
***
Sau khi vào phòng ăn được mười phút, Nguy Đồng nới lỏng cảnh giác. Đối phương rõ ràng là một thương nhân, cách ăn uống bàn công việc không giống với thương nhân trong nước.
Bữa tối chỉ có rượu vang trắng và vài món đồ Âu tinh xảo. Nội dung cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và người đàn ông đó cô nghe không hiểu lắm, đại ý là nói về mảnh đất ở Hồng Kông mà Lăng Thị đầu tư.
Bữa cơm diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai bên cũng ký kết hợp đồng thuận lợi.
Trước khi ra về, đối phương có mời Lăng Thái ra biển du ngoạn, đồng thời cũng mời cả cô thư ký xinh đẹp bên cạnh anh. Nguy Đồng nhìn Lăng Thái, sau đó mỉm cười dịu dàng, không từ chối nhưng cũng không nói đồng ý.
Nhìn thấy hai người an toàn lên xe, Lục Lộ mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải vì chuyện làm ăn lần này cần gấp lại quan trọng, thì Lăng Thái cũng không cần phải đích thân tới Hồng Kông. Mảnh đất cách xa thành phố Z này, bề ngoài là nơi phồn hoa đô hội, nhưng thực ra nguy hiểm lại ở khắp mọi nơi. Sự cố một năm trước khiến Lục Lộ biết được Lăng Thị công tử có quan hệ rộng như thế nào ở nơi này.
Có đôi khi, giao tình cả đời người giữa những người đàn ông, không hề ít hơn phụ nữ.
Một năm trước, sau khi cùng Lăng Thái an toàn trở lại thành phố Z, Lục Lộ vẫn nghĩ, nếu lúc đó không có chiếc xe cảnh sát đột nhiên băng qua, không có hai bảo vệ đang bí mật theo sát, thì e rằng Lăng Thái khó mà trở về được.
Trong tay Lục Lộ vẫn đang nắm chặt chiếc xúc xích cắn dở, sắc mặt nghiêm trọng buồn rầu, Nguy Đồng không nhịn nổi liền vỗ vỗ vai anh: "Không ăn hết thì có thể cho tôi, tôi không chê đâu." Thật ra cô cũng đang rất đói, đồ Âu thật sự quá ít, Lăng Thái thì càng không phải nói, hầu như anh chỉ ăn vài muỗng canh.
Lăng Thái nới lỏng nút áo, đưa giấy tờ giao cho Lục Lộ, mỉm cười nói: "Tìm một chỗ ăn cơm đi."
Bọn họ ăn một bữa cơm kiểu Mỹ đơn giản tại một quán bar. Quán bar này khá vắng khách, họ mở một bản nhạc đồng quê Mỹ thật rộn ràng. Nội thất bên trong đều được trang trí bằng màu gỗ. Ba người họ chọn một chiếc bàn gần quầy bar, ngồi trên chiếc ghế cao thưởng thức bữa tối.
So với trước đây, tính tình Lăng Thái có phần hiền hòa hơn, ánh mắt dịu dàng trời phú của anh hôm nay lại càng hiện rõ hơn thường ngày, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt của anh càng trở nên tuấn tú vô cùng, đến nỗi dường như ngay cả từ tuấn tú đó cũng không đủ để miêu tả anh.
Anh thật sự rất ít nói, Lục Lộ ở bên cạnh nói chuyện, còn anh hầu như chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mới nói một câu. Nguy Đồng bắt đầu không hiểu mục đích của anh khi đưa cô tới Hồng Kông, cô không hiểu chuyện chốn thương trường, cũng không phải muốn cô tiếp rượu, vậy thì là làm gì? Bảo vệ sao?
Nguy Đồng không thấy bọn họ có chỗ nào cần cô phải bảo vệ.
Giữa quán bar nơi họ dùng cơm và chỗ đỗ xe có một công viên khá yên tĩnh. Lục Lộ và Nguy Đồng ăn hơi nhiều nên đều muốn đi dạo một lát.
Bộ váy hôm nay Nguy Đồng mặc đã thu hút sự chú ý của không ít người, mỗi lần ngồi xuống đều nghe thấy tiếng máu mũi chảy. Nghe Lục Lộ nói muốn tìm một nơi uống chút gì đó, cô liền nói không đi và muốn về khách sạn.
Lục Lộ rất không hài lòng, nên đã tranh cãi với cô vài câu.
Lăng Thái ở bên cạnh gọi điện thoại, rồi bước tới nói, "Lái xe đang tới đây, hãy để anh ta đưa cô ấy về."
Nguy Đồng cảm kích nhìn anh, đúng là khả năng quan sát của anh rất tốt, nhận ra cô thực sự không thể tiếp tục mặc bộ váy đó đi lại ở đây được nữa.
"Không sao, tôi tự bắt taxi về." Anh chịu tha cho cô về đã là tốt lắm rồi, cô đâu dám ngồi xe của anh nữa, cô chào tạm biệt mọi người rồi đi về hướng bắt taxi.
Khi cô sắp đi tới đầu đường thì xe của Lăng Thái cũng vừa tới, cô vô tình liếc qua, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Rồi dường như nhận ra điều gì, cô vội vàng xoay người, chiếc xe đó đã dừng lại và Lăng Thái đang cúi người bước lên xe.
"Chờ một chút!" Cô hét lớn, Lăng Thái quay đầu lại, cùng lúc đó, từ trong bóng tối bất ngờ xuất hiện mấy người đàn ông to lớn, một người nhào về phía Lục Lộ, hai người khác giữ chặt Lăng Thái đẩy anh vào xe.
Chương 7: Hung khí trần gian dđ
Lục Lộ vốn cũng biết quyền cước, nhưng giờ phút này tâm trạng hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhất thời bị người đàn ông vạm vỡ kia quấn chặt lấy không thoát thân được.
Con đường nhỏ này nằm bên cạnh công viên, cây cối nhiều, cơ bản không có xe đi qua, mấy người đi đường thấy có chuyện đã chạy mất.
Mắt thấy Lăng Thái bị ép lên xe, Lục Lộ lòng nóng như lửa đốt, lại thấy cô gái ở đầu phố không chút do dự vứt túi xách, cởi giày, tiếp theo túm lấy mép váy dùng sức xé. Xoạt một tiếng, chiếc váy bó sát biến thành chiếc sườn xám xẻ cao, cô chạy như bay, chỉ vài bước đã chạy tới, phi chân đá bay (lê) người đàn ông bên cạnh Lăng Thái, lại khống chế cổ tay một tên khác, vừa kéo vừa xoay, nghe thấy rõ ràng tiếng xương gãy.
Âm thanh kia khiến Lục Lộ rùng mình một cái. Đến lúc này anh mới hiểu được nguyên nhân Lăng Thái chỉ đem một cô gái đến Hồng Kông, một "hung khí trần gian" nhìn như vô hại nhưng kì thực lại hung mãnh vô cùng. Anh trấn tĩnh tinh thần, chuyên tâm đối phó đối thủ của mình, rốt cục một đấm đã đánh ngã hắn.
Còn chưa kịp thở phào, cửa xe chỗ lái phụ mở ra, một người đàn ông cầm dao nhảy xuống. Đây là một chiếc xe bảy chỗ, ban đầu hắn ngồi ở vị trí lái phụ, dùng dao khống chế lái xe. Lúc trước Nguy Đồng cảm thấy không ổn, cũng là bởi vì nhìn thấy phản quang của lưỡi dao đang kề ở cổ lái xe.
Lái xe thoát nạn, lập tức đạp ga rời đi.
Cùng lúc này, ở đầu phố lại xuất hiện mười mấy người vạm vỡ, mấy tên đi đầu đang rút dao găm ra.
Lục Lộ lại rùng mình một cái, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nguy Đồng. Không ngoài dự đoán, cô chửi vài câu "Mẹ kiếp", túm lấy Lăng Thái chạy về phía đầu kia của con đường nhỏ.
Lục Lộ vội vã chạy theo.
***
Chạy mãi chạy mãi, Nguy Đồng mới biết nguyên nhân bọn chúng không chặn hai đầu. Thì ra mặt sau công viên này là núi, đường xuống dốc tuy rộng nhưng lại không có chỗ che chắn, hơn nữa con đường này dài tít tắp, chạy theo hướng này chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.
Đường lên dốc ngoằn ngoèo nhỏ hẹp, nhưng có thể men theo núi, bên cạnh cây cối um tùm, có thể trốn được. Nguy Đồng không do dự nữa, vừa chạy vừa bảo Lục Lộ báo cảnh sát, nói rõ địa điểm, tiếp theo rời đường dốc, chui vào trong rừng cây.
Chưa chạy được vài bước, từ dốc vọng đến tiếng bước chân hỗn độn. Cô nhìn lên hai cái cây to bên cạnh, chỉ một gốc cây ý bảo Lục Lộ leo lên, lại bảo Lăng Thái leo lên một thân cây khác, còn mình chạy về hướng khác.
Vừa bước được mấy bước, cánh tay đã bị một bàn tay đàn ông túm chặt, "Không được." Hơi thở của người đàn ông hỗn loạn dồn dập, tiếng nói nhỏ lại càng hấp dẫn, nhẹ nhàng mà lại như đinh đóng cột. Cô quay đầu lại, trong bóng đêm, mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, lặng im nhưng vô cùng lo lắng, mang theo sự chân thành trước giờ chưa từng có. Nguy Đồng nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảm xúc thật sự trong đôi mắt ấy.
Anh biết cô muốn làm gì, anh không muốn để cô làm vậy. Anh đang lo lắng cho cô.
Chỉ một chút như vậy đột nhiên khiến Nguy Đồng rất cảm động. Cô muốn giật tay thì phát hiện ra sức lức anh rất mạnh. Thời gian cấp bách không cho phép xô đẩy, một chủ ý xẹt qua đầu, cúi người nhặt vài hòn đá dưới đất, cô đẩy Lăng Thái, hai người cùng nhau leo lên cây.
Vừa ngồi vững trên cành cây cao, phía dưới bỗng vọng lên tiếng bước chân của những người đuổi theo. Hôm nay không có ánh trăng, mây bao trùm bầu trời đêm, tầm nhìn rất thấp, cái cây nơi bọn họ trốn cành lá sum suê, từ phía dưới căn bản thấy không rõ phía trên.
Nhưng chỉ như thế là không đủ, nơi này khắp nơi là cây cối rậm rạp, nếu có người chạy bên trong không thể không phát ra âm thanh.
Cô vốn nghĩ mình sẽ dụ bọn chúng ra, phương pháp này đơn giản nhất, nhưng rất nguy hiểm. Còn bây giờ, cô ngừng thở tập trung tinh thần, nhanh chóng ngồi lên một cành cây, tay phải lấy ra hai hòn đá nhỏ trong tay trái, dùng lực, liên tục ném về hướng khác.
Tảng đá rơi lên lá cây, một trước một sau, phát ra tiếng động nhỏ, cực kỳ giống thanh âm của người đang chạy trốn không cẩn thận phát ra. Những người kia nghe thấy, lập tức chạy về hướng âm thanh.
Nguy Đồng hơi đứng thẳng lên, vẫn giữ tư thế nửa ngồi, lại là hai hòn đá nhỏ ném đi, chỉ là khoảng cách rơi xa hơn.
Lúc sau, Nguy Đồng đứng hẳn lên, lại là một hòn đá, lúc này hòn đá rơi càng thêm xa. Độ mạnh của việc ném phải nắm thật rõ, vô cùng tốn sức, trước kia cùng anh em đồng môn chơi đùa cô hay dùng phương pháp này, dùng hòn đá chế tạo âm thanh, đánh lừa người khác tìm sai phương hướng. Muốn lừa được tai bọn họ, lực kém một chút cũng không được, cứ luyện như vậy thành thuần thục.
***
Hai hòn đá cuối cùng ném đi rất xa, Nguy Đồng đứng thẳng hoàn toàn, dốc toàn lực ném đi. Hòn đá đến đúng vị trí dự định, nhưng cô lại quên mất nơi đang đứng không chắc chắn, mà là cành cây cao không bằng phẳng, dùng lực quá mạnh cơ thể bị mất thăng bằng, xem chừng sắp rơi xuống.
Một cánh tay đàn ông kịp thời vươn tới, giữ chặt thân hình đang nghiêng ngả của cô, ôm vào lòng, nhưng vì cấp bách quá nên điểm rơi của đôi tay kia có chút vấn đề, chụp gần đúng ngực cô - khuôn ngực cỡ D trong chiếc váy Versace!
Có người... Giở trò lưu manh.
Nguy Đồng thân thể cứng đờ, cùng lúc đó người đứng phía sau dường như cũng cứng đờ!
Anh muốn rụt tay lại, nhưng mới vừa buông ra một chút, cô lại nghiêng ngả chực rơi xuống. Cánh tay vội vàng dừng lại, lần này càng chuẩn, bàn tay anh hoàn toàn ôm lấy bầu ngực bên trái cô.
Lại có... Lưu manh.
Tay kia của anh đang túm chặt lấy thân cây, tránh để hai người cùng rơi xuống, trong tình huống này hoàn toàn không thể động đậy. Nguy Đồng trượt chân hai lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng (quý) vững, sau đó nhờ bàn tay trên ngực, từ từ lấy lại thăng bằng. Đồng thời quay người lại phía sau, bàn tay kia dời sang lưng cô, cố gắng dùng một chân móc lấy chân của anh giúp mình mau chóng lấy thăng bằng.
Còn chưa đứng vững, dưới cây vọng lên tiếng bước chân, hai người cả kinh, dừng mọi động tá
QUAY LẠISau khi lái xe đưa họ tới nơi dùng bữa, Lăng Thái ra hiệu cho Lục Lộ, anh khẽ gật đầu, ở lại bên trong cùng lái xe đi tới bãi đổ.
"Lăng tổng, có điều gì cần dặn dò tôi không?" Trước khi bước vào, Nguy Đồng chủ động hỏi anh.
"Luôn luôn mỉm cười, yên lặng dùng cơm." Thấy cô vẫn nhìn anh, anh khẽ nhếch môi cười mỉm: "Không cần căng thẳng, chỉ là một bữa cơm tối đơn giản thôi." Anh suy nghĩ một chút, giao lấy tờ trong tay mình cho cô, ý nói cô cứ đi theo anh.
***
Sau khi vào phòng ăn được mười phút, Nguy Đồng nới lỏng cảnh giác. Đối phương rõ ràng là một thương nhân, cách ăn uống bàn công việc không giống với thương nhân trong nước.
Bữa tối chỉ có rượu vang trắng và vài món đồ Âu tinh xảo. Nội dung cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và người đàn ông đó cô nghe không hiểu lắm, đại ý là nói về mảnh đất ở Hồng Kông mà Lăng Thị đầu tư.
Bữa cơm diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai bên cũng ký kết hợp đồng thuận lợi.
Trước khi ra về, đối phương có mời Lăng Thái ra biển du ngoạn, đồng thời cũng mời cả cô thư ký xinh đẹp bên cạnh anh. Nguy Đồng nhìn Lăng Thái, sau đó mỉm cười dịu dàng, không từ chối nhưng cũng không nói đồng ý.
Nhìn thấy hai người an toàn lên xe, Lục Lộ mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải vì chuyện làm ăn lần này cần gấp lại quan trọng, thì Lăng Thái cũng không cần phải đích thân tới Hồng Kông. Mảnh đất cách xa thành phố Z này, bề ngoài là nơi phồn hoa đô hội, nhưng thực ra nguy hiểm lại ở khắp mọi nơi. Sự cố một năm trước khiến Lục Lộ biết được Lăng Thị công tử có quan hệ rộng như thế nào ở nơi này.
Có đôi khi, giao tình cả đời người giữa những người đàn ông, không hề ít hơn phụ nữ.
Một năm trước, sau khi cùng Lăng Thái an toàn trở lại thành phố Z, Lục Lộ vẫn nghĩ, nếu lúc đó không có chiếc xe cảnh sát đột nhiên băng qua, không có hai bảo vệ đang bí mật theo sát, thì e rằng Lăng Thái khó mà trở về được.
Trong tay Lục Lộ vẫn đang nắm chặt chiếc xúc xích cắn dở, sắc mặt nghiêm trọng buồn rầu, Nguy Đồng không nhịn nổi liền vỗ vỗ vai anh: "Không ăn hết thì có thể cho tôi, tôi không chê đâu." Thật ra cô cũng đang rất đói, đồ Âu thật sự quá ít, Lăng Thái thì càng không phải nói, hầu như anh chỉ ăn vài muỗng canh.
Lăng Thái nới lỏng nút áo, đưa giấy tờ giao cho Lục Lộ, mỉm cười nói: "Tìm một chỗ ăn cơm đi."
Bọn họ ăn một bữa cơm kiểu Mỹ đơn giản tại một quán bar. Quán bar này khá vắng khách, họ mở một bản nhạc đồng quê Mỹ thật rộn ràng. Nội thất bên trong đều được trang trí bằng màu gỗ. Ba người họ chọn một chiếc bàn gần quầy bar, ngồi trên chiếc ghế cao thưởng thức bữa tối.
So với trước đây, tính tình Lăng Thái có phần hiền hòa hơn, ánh mắt dịu dàng trời phú của anh hôm nay lại càng hiện rõ hơn thường ngày, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt của anh càng trở nên tuấn tú vô cùng, đến nỗi dường như ngay cả từ tuấn tú đó cũng không đủ để miêu tả anh.
Anh thật sự rất ít nói, Lục Lộ ở bên cạnh nói chuyện, còn anh hầu như chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mới nói một câu. Nguy Đồng bắt đầu không hiểu mục đích của anh khi đưa cô tới Hồng Kông, cô không hiểu chuyện chốn thương trường, cũng không phải muốn cô tiếp rượu, vậy thì là làm gì? Bảo vệ sao?
Nguy Đồng không thấy bọn họ có chỗ nào cần cô phải bảo vệ.
Giữa quán bar nơi họ dùng cơm và chỗ đỗ xe có một công viên khá yên tĩnh. Lục Lộ và Nguy Đồng ăn hơi nhiều nên đều muốn đi dạo một lát.
Bộ váy hôm nay Nguy Đồng mặc đã thu hút sự chú ý của không ít người, mỗi lần ngồi xuống đều nghe thấy tiếng máu mũi chảy. Nghe Lục Lộ nói muốn tìm một nơi uống chút gì đó, cô liền nói không đi và muốn về khách sạn.
Lục Lộ rất không hài lòng, nên đã tranh cãi với cô vài câu.
Lăng Thái ở bên cạnh gọi điện thoại, rồi bước tới nói, "Lái xe đang tới đây, hãy để anh ta đưa cô ấy về."
Nguy Đồng cảm kích nhìn anh, đúng là khả năng quan sát của anh rất tốt, nhận ra cô thực sự không thể tiếp tục mặc bộ váy đó đi lại ở đây được nữa.
"Không sao, tôi tự bắt taxi về." Anh chịu tha cho cô về đã là tốt lắm rồi, cô đâu dám ngồi xe của anh nữa, cô chào tạm biệt mọi người rồi đi về hướng bắt taxi.
Khi cô sắp đi tới đầu đường thì xe của Lăng Thái cũng vừa tới, cô vô tình liếc qua, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Rồi dường như nhận ra điều gì, cô vội vàng xoay người, chiếc xe đó đã dừng lại và Lăng Thái đang cúi người bước lên xe.
"Chờ một chút!" Cô hét lớn, Lăng Thái quay đầu lại, cùng lúc đó, từ trong bóng tối bất ngờ xuất hiện mấy người đàn ông to lớn, một người nhào về phía Lục Lộ, hai người khác giữ chặt Lăng Thái đẩy anh vào xe.
Chương 7: Hung khí trần gian dđ
Lục Lộ vốn cũng biết quyền cước, nhưng giờ phút này tâm trạng hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhất thời bị người đàn ông vạm vỡ kia quấn chặt lấy không thoát thân được.
Con đường nhỏ này nằm bên cạnh công viên, cây cối nhiều, cơ bản không có xe đi qua, mấy người đi đường thấy có chuyện đã chạy mất.
Mắt thấy Lăng Thái bị ép lên xe, Lục Lộ lòng nóng như lửa đốt, lại thấy cô gái ở đầu phố không chút do dự vứt túi xách, cởi giày, tiếp theo túm lấy mép váy dùng sức xé. Xoạt một tiếng, chiếc váy bó sát biến thành chiếc sườn xám xẻ cao, cô chạy như bay, chỉ vài bước đã chạy tới, phi chân đá bay (lê) người đàn ông bên cạnh Lăng Thái, lại khống chế cổ tay một tên khác, vừa kéo vừa xoay, nghe thấy rõ ràng tiếng xương gãy.
Âm thanh kia khiến Lục Lộ rùng mình một cái. Đến lúc này anh mới hiểu được nguyên nhân Lăng Thái chỉ đem một cô gái đến Hồng Kông, một "hung khí trần gian" nhìn như vô hại nhưng kì thực lại hung mãnh vô cùng. Anh trấn tĩnh tinh thần, chuyên tâm đối phó đối thủ của mình, rốt cục một đấm đã đánh ngã hắn.
Còn chưa kịp thở phào, cửa xe chỗ lái phụ mở ra, một người đàn ông cầm dao nhảy xuống. Đây là một chiếc xe bảy chỗ, ban đầu hắn ngồi ở vị trí lái phụ, dùng dao khống chế lái xe. Lúc trước Nguy Đồng cảm thấy không ổn, cũng là bởi vì nhìn thấy phản quang của lưỡi dao đang kề ở cổ lái xe.
Lái xe thoát nạn, lập tức đạp ga rời đi.
Cùng lúc này, ở đầu phố lại xuất hiện mười mấy người vạm vỡ, mấy tên đi đầu đang rút dao găm ra.
Lục Lộ lại rùng mình một cái, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nguy Đồng. Không ngoài dự đoán, cô chửi vài câu "Mẹ kiếp", túm lấy Lăng Thái chạy về phía đầu kia của con đường nhỏ.
Lục Lộ vội vã chạy theo.
***
Chạy mãi chạy mãi, Nguy Đồng mới biết nguyên nhân bọn chúng không chặn hai đầu. Thì ra mặt sau công viên này là núi, đường xuống dốc tuy rộng nhưng lại không có chỗ che chắn, hơn nữa con đường này dài tít tắp, chạy theo hướng này chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.
Đường lên dốc ngoằn ngoèo nhỏ hẹp, nhưng có thể men theo núi, bên cạnh cây cối um tùm, có thể trốn được. Nguy Đồng không do dự nữa, vừa chạy vừa bảo Lục Lộ báo cảnh sát, nói rõ địa điểm, tiếp theo rời đường dốc, chui vào trong rừng cây.
Chưa chạy được vài bước, từ dốc vọng đến tiếng bước chân hỗn độn. Cô nhìn lên hai cái cây to bên cạnh, chỉ một gốc cây ý bảo Lục Lộ leo lên, lại bảo Lăng Thái leo lên một thân cây khác, còn mình chạy về hướng khác.
Vừa bước được mấy bước, cánh tay đã bị một bàn tay đàn ông túm chặt, "Không được." Hơi thở của người đàn ông hỗn loạn dồn dập, tiếng nói nhỏ lại càng hấp dẫn, nhẹ nhàng mà lại như đinh đóng cột. Cô quay đầu lại, trong bóng đêm, mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, lặng im nhưng vô cùng lo lắng, mang theo sự chân thành trước giờ chưa từng có. Nguy Đồng nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảm xúc thật sự trong đôi mắt ấy.
Anh biết cô muốn làm gì, anh không muốn để cô làm vậy. Anh đang lo lắng cho cô.
Chỉ một chút như vậy đột nhiên khiến Nguy Đồng rất cảm động. Cô muốn giật tay thì phát hiện ra sức lức anh rất mạnh. Thời gian cấp bách không cho phép xô đẩy, một chủ ý xẹt qua đầu, cúi người nhặt vài hòn đá dưới đất, cô đẩy Lăng Thái, hai người cùng nhau leo lên cây.
Vừa ngồi vững trên cành cây cao, phía dưới bỗng vọng lên tiếng bước chân của những người đuổi theo. Hôm nay không có ánh trăng, mây bao trùm bầu trời đêm, tầm nhìn rất thấp, cái cây nơi bọn họ trốn cành lá sum suê, từ phía dưới căn bản thấy không rõ phía trên.
Nhưng chỉ như thế là không đủ, nơi này khắp nơi là cây cối rậm rạp, nếu có người chạy bên trong không thể không phát ra âm thanh.
Cô vốn nghĩ mình sẽ dụ bọn chúng ra, phương pháp này đơn giản nhất, nhưng rất nguy hiểm. Còn bây giờ, cô ngừng thở tập trung tinh thần, nhanh chóng ngồi lên một cành cây, tay phải lấy ra hai hòn đá nhỏ trong tay trái, dùng lực, liên tục ném về hướng khác.
Tảng đá rơi lên lá cây, một trước một sau, phát ra tiếng động nhỏ, cực kỳ giống thanh âm của người đang chạy trốn không cẩn thận phát ra. Những người kia nghe thấy, lập tức chạy về hướng âm thanh.
Nguy Đồng hơi đứng thẳng lên, vẫn giữ tư thế nửa ngồi, lại là hai hòn đá nhỏ ném đi, chỉ là khoảng cách rơi xa hơn.
Lúc sau, Nguy Đồng đứng hẳn lên, lại là một hòn đá, lúc này hòn đá rơi càng thêm xa. Độ mạnh của việc ném phải nắm thật rõ, vô cùng tốn sức, trước kia cùng anh em đồng môn chơi đùa cô hay dùng phương pháp này, dùng hòn đá chế tạo âm thanh, đánh lừa người khác tìm sai phương hướng. Muốn lừa được tai bọn họ, lực kém một chút cũng không được, cứ luyện như vậy thành thuần thục.
***
Hai hòn đá cuối cùng ném đi rất xa, Nguy Đồng đứng thẳng hoàn toàn, dốc toàn lực ném đi. Hòn đá đến đúng vị trí dự định, nhưng cô lại quên mất nơi đang đứng không chắc chắn, mà là cành cây cao không bằng phẳng, dùng lực quá mạnh cơ thể bị mất thăng bằng, xem chừng sắp rơi xuống.
Một cánh tay đàn ông kịp thời vươn tới, giữ chặt thân hình đang nghiêng ngả của cô, ôm vào lòng, nhưng vì cấp bách quá nên điểm rơi của đôi tay kia có chút vấn đề, chụp gần đúng ngực cô - khuôn ngực cỡ D trong chiếc váy Versace!
Có người... Giở trò lưu manh.
Nguy Đồng thân thể cứng đờ, cùng lúc đó người đứng phía sau dường như cũng cứng đờ!
Anh muốn rụt tay lại, nhưng mới vừa buông ra một chút, cô lại nghiêng ngả chực rơi xuống. Cánh tay vội vàng dừng lại, lần này càng chuẩn, bàn tay anh hoàn toàn ôm lấy bầu ngực bên trái cô.
Lại có... Lưu manh.
Tay kia của anh đang túm chặt lấy thân cây, tránh để hai người cùng rơi xuống, trong tình huống này hoàn toàn không thể động đậy. Nguy Đồng trượt chân hai lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng (quý) vững, sau đó nhờ bàn tay trên ngực, từ từ lấy lại thăng bằng. Đồng thời quay người lại phía sau, bàn tay kia dời sang lưng cô, cố gắng dùng một chân móc lấy chân của anh giúp mình mau chóng lấy thăng bằng.
Còn chưa đứng vững, dưới cây vọng lên tiếng bước chân, hai người cả kinh, dừng mọi động tá
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu270/1210