Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full
Lượt xem : |
trong phòng. Tô Dao chau mày, bước ra ngoài: “Có việc gì ra ngoài nói.”
Hứa Đông Dương đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng đi theo cô.
Hai người đi một mạch tới công viên cạnh bờ sông. Tô Dao sau khi biết chắc chắn rằng cuộc trò chuyện của mình và anh không bị người quen nghe thấy mới bắt đầu nói: “Hứa Đông Dương, thực ra anh muốn gì?”
“Em thực sự muốn tái hôn với anh ta?” Anh cúi đầu nhìn cô.
“Đúng.”
“Tại sao?
“Cố Nguyên là một người chồng tốt.”
“Nếu là một người chồng tốt, vậy sao ban đầu em còn ly hôn?”
“Đó là sai lầm của tôi” – Tô Dao dừng lại rồi nói tiếp – “Hứa Đông Dương, tôi muốn nói cho anh biết, chuyện giữa tôi và anh đã trôi qua từ rất lâu rồi, tôi bây giờ có cuộc sống riêng của mình, tôi có người thân của mình, tôi không muốn anh tới tìm tôi, làm phiền tôi…”
Tại sao cô lại dứt khoát rời bỏ anh không một chút lưu luyến?
Nhưng chỉ cần từ ánh mắt, lời nói anh đều có thể cảm nhận được rằng cô còn tình cảm với anh.
Nếu đã như vậy, tại sao cô lại kiên quyết rời xa anh?
“Dao Dao.” Hứa Đông Dương bước lên phía trước, ép cô lùi sau tới tận lan can bao quanh bờ sông, đến khi cô không thể lùi thêm được nữa, anh cúi đầu nhìn cô: “Muốn anh đi thì hãy nói với anh rằng em không yêu anh.”
Tô Dao hít một hơi, quay đầu nhìn Hứa Đông Dương, nói: “Tôi không yêu…”
Trong lòng anh chợt dâng trào sự tức giận, tức giận cô, tức giận với chính mình.
Tại sao khi đối diện với cô, anh lại giống như một đứa trẻ, anh không hiểu tại sao mình đã cố gắng nhiều như vậy mà lại không có được cô?
Hứa Đông Dương kéo mạnh Tô Dao về phía mình, hôn cô, ngăn không cho cô nói những lời tiếp theo.
Tô Dao giãy giụa, anh bèn dùng sức siết chặt mọi phản kháng của cô.
Môi anh mạnh mẽ đến đau đớn, đáy mắt anh trào dâng sự tức giận. Mùi máu giữa những kẽ răng đang lan đi, anh vẫn không buông cô dù đau, ngược lại, anh càng hôn cô thật sâu, muốn chiếm đoạt cô.
Khao khát từ nụ hôn, môi Hứa Đông Dương vừa đỏ vừa sưng, thậm chí còn bị cắn chảy máu. Vừa mới buông ra, Tô Dao đã đưa tay tát anh thật mạnh.
Hứa Đông Dương vội nắm chặt bàn tay cô đang tát vào mặt anh, giọng trầm xuống: “Bây giờ mới chỉ là một nụ hôn thôi mà em muốn tát anh?”
Mắt cô long lanh ngấn lệ, cô cảm thấy xấu hổ tủi nhục, và còn một thứ khác nữa, khiến cô trở nên giận giữ thương tâm.
Tô Dao như vậy khiến trái tim Hứa Đông Dương như mềm ra, tay anh khẽ nới lỏng: “Dao Dao…”
“Anh đi đi!” – Tô Dao giật tay ra khỏi anh, nhìn anh lạnh lùng – “Tôi nói với anh thêm một lần nữa, tôi không yêu anh, tôi bây giờ có cuộc sống riêng của mình, anh đừng luẩn quẩn quanh tôi nữa.”
Tô Dao bỏ đi vội vã, cô không muốn ở lại bên Hứa Đông Dương thêm một phút nào nữa.
Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh không bao giờ để ý đến nguyện vọng, mong muốn cũng như suy nghĩ của cô, anh luôn cướp đoạt lấy những gì anh muốn. Cô cảm thấy lo sợ, lo sợ sự việc vừa rồi bị người nhà nhìn thấy, lo sợ cái tin cô và Cố Nguyên ly hôn bị người nhà phát giác, lo sợ Hứa Đông Dương sẽ tiếp tục đi theo phá hỏng cuộc sống bình yên vốn có của cô.
Cô cảm thấy buồn.
Những tình cảm khác nhau đan xen trong cô khiến cô không thể bình tĩnh trở lại.
“Dao Dao.”
Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, quay người nhìn sang, không biết mẹ Cố Nguyên đã đi ra khỏi cổng khuôn viên khu nhà từ lúc nào.
Mẹ Cố Nguyên nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Dao một cách nghi ngờ: “Con làm sao vậy?”
“Con không sao, con lạnh quá.”
Tô Dao gượng cười: “Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây?”
“Không phải là dì của Cố Nguyên tới sao? Dì vừa mới ở tỉnh khác về, không biết nhà chúng ta ở đâu nên mẹ ra cửa đón.
Hai người đang nói chuyện thì Hứa Đông Dương chậm rãi đi tới. Tô Dao bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, nhìn anh đang từng bước từng bước tiến lại gần.
Anh lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng anh như một người xa lạ bước qua cô.
“Dao Dao! Dao Dao!”
Tô Dao thất kinh, sau khi định thần lại mới nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt họ từ khi nào. Mẹ Cố Nguyên nhiệt tình nắm tay Tô Dao giới thiệu: “Dao Dao, đây là dì của Cố Nguyên, con gọi là dì Chân cũng được. Chân, đây là vợ của Cố Nguyên, Tô Dao.”
Người phụ nữ trung tuổi nhìn Tô Dao một lượt, nói giọng chẳng lạnh lùng cũng chẳng nồng nhiệt: “Gọi tôi là dì? Tôi sợ không dám làm dì.”
“Giọng gì thế, dì là dì của Cố Nguyên, bậc trên mà lại sợ không làm dì là sao?”
Mẹ Cố Nguyên cười rồi kéo dì Chân vào nhà: “Vào đi, vào đi, Cố Nguyên đang đem lễ đi biếu, đến trưa mới về tới nhà.”
Tô Dao đứng nhìn xe của Hứa Đông Dương đi xa rồi mới thở phào một cái, mệt mỏi cất bước theo mẹ Cố Nguyên vào nhà.
Gần trưa, Cố Nguyên về tới nhà. Trái ngược hoàn toàn với thái độ lạnh lùng khi tiếp xúc với Tô Giao, dì Chân lại vô cùng thân thiết với Cố Nguyên. Tô Dao dường như cảm nhận được thái độ kì lạ của dì Chân với mình nhưng cô vẫn không hiểu tại sao.
Sau bữa cơm trưa, khi Tô Dao chuẩn bị hoa quả trong nhà bếp thì dì Chân bước vào phòng tìm trà để pha. Tô Dao lấy hộp trà đưa cho dì nhưng dì không đi ra mà đứng ở bên nhìn Tô Dao cắt xong đĩa hoa quả.
Tô Dao cảm thấy thái độ của dì Trân có gì đó khác lạ, quay người nhìn lại: “Dì Chân, dì còn cần gì nữa không ạ?”
“Tôi không dám mắng chửi cô” – Sự bực bôi, ghét bỏ lộ rõ trên khuôn mặt dì – “Cố Nguyên nhà tôi là một đứa trẻ tốt, thật thà, vì vậy nó rất dễ bị người ta ức hiếp. Chỉ đi ra ngoài biếu lễ thôi mà vợ nó lại chạy tới công viên hẹn hò với người đàn ông khác, lại còn ôm hôn thắm thiết, đâu còn coi nó ra gì.
Đĩa hoa quả đang cầm trên tay Tô Dao rơi “choang” một tiếng.
Đầu cô trống rỗng.
Chương 18: Muốn được anh bảo vệ
Một đôi tay vững chắc đỡ lấy người cô. Tô Dao hoang mang ngẩng đầu nhìn lên, không biết Cố Nguyên đã vào bếp từ lúc nào, đang cúi đầu nhìn cô. Anh khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô, quay sang nhìn dì Chân đang ở trước mặt, giọng khẽ trầm xuống: “Dì Chân, có một số chuyện chưa rõ ràng, dì đừng tùy tiện nói như vậy, sẽ làm tổn thương người khác.”
“Con à, khờ quá đi!” – Dì Chân tức muốn nhảy dựng lên, giọng dì bất giác to lên – “Dì muốn tốt cho con, con lại nói dì như vậy! Sáng nay nếu không phải là chính mắt dì nhìn thấy vợ con ôm hôn người đàn ông khác ở công viên thì dì là bề trên của con có thể ăn nói hồ đồ hay sao?”
“Dì Chân!”
Cố Nguyên nhỏ giọng, muốn ngăn dì nói tiếp, nhưng tiếc là đã muộn, nghe thấy tiếng tranh cãi, bố mẹ anh đều đã đi xuống bếp.
“Làm sao có thể như vậy?”
Mẹ Cố Nguyên nhìn hai bên tranh cãi thì mơ hồ không hiểu. Cố Nguyên ôm lấy Tô Dao, rõ ràng là bảo vệ cô, còn dì Chân thì tức giận nhìn hai đứa đứng trước mặt.
“Mẹ à, không có gì đâu.”
Cố Nguyên tối sầm mặt lại, kéo Tô Dao đi ra ngoài: “Là anh không đúng, đã cãi hai câu với dì Chân.”
“Đi đâu?”
Mẹ Tô Dao trừng mắt, ngăn không cho Cố Nguyên và Tô Dao ra, nói nhạt: “Tôi vừa nghe thấy có người nói gì đó là ôm hôn người đàn ông khác. Ai ôm ai, hôn ai? Là con mắt nào chưa mở ra mà nhìn, ai nói cô trách nhiệm như vậy?
Mẹ Tô Dao cất tiếng khiến dì Chân vốn đã để cho mọi việc yên lành bốc giận ngùn ngụt, dì cao giọng nói: “Làm sao, không nuôi dạy tốt khuê nữ của mình, để con gái ra ngoài làm bậy, ức hiếp Cố Nguyên nhà tôi thật thà phải không?”
“Dì Chân!”
Mẹ Cố Nguyên nghe vậy vội vàng nắm tay dì Chân: “Em đừng nói năng hồ đồ, việc này không phải là việc nhỏ.”
“Hồ đồ cái gì?” – Dì Chân khinh bỉ nhìn Tô Dao – “Em vốn chỉ định nói chuyện riêng khuyên răn nó, cho nó biết, chưa nói được hai câu thì thằng nhóc này chẳng biết thị phi đã xen vào. Dì Chân của mày bằng này tuổi rồi, lẽ nào việc này lại nói năng hồ đồ được sao?”
Dì Chân dừng lại hồi lâu rồi nói tiếp: “Dì và vợ con chưa gặp mặt nhau bao giờ, sáng hôm nay không phải vì nhìn thấy nó trong công viên, dì làm sao mà đổ oan cho nó?”
Không khí trong nhà bỗng trở nên vô cùng căng thẳng. Tô Dao nắm chặt tay lại, không biết phải nói như thế nào.
Nói cô sáng nay thực sự bị người khác cưỡng hôn ở công viên? Những người trong gia đình chưa từng nghe nói tới việc của Hứa Đông Dương. Hơn nữa, ai sẽ tin cô đây?
“Dao Dao, việc này là sao?”
Bố Tô Dao trầm giọng nói: “Con đừng đứng sau Cố Nguyên không nói gì, ra đây nói cho rõ ràng.”
Tô Dao cắn môi, đang định lên tiếng thì bị Cố Nguyên ngăn lại: “Chẳng có việc gì hết, Dao Dao là người như thế nào con còn không rõ sao? Dì Chân nhìn nhầm rồi.”
Tô Dao ngẩng đầu lên, Cố Nguyên nắm chặt tay cô, nhưng lại không nhìn cô.
Lời nói của Cố Nguyên khiến mặt dì Châu biến sắc: “Dì nhìn nhầm? Thằng này chẳng biết tốt xấu, dì muốn tốt cho con! Chẳng trách vợ con ở ngoài dám làm chuyện tày đình, con như vậy không cắm sừng con thì cắm sừng ai? Hôm nay cứ cho là dì độc miệng, làm kẻ tiểu nhân ở gia đình này. Con bị vợ mình lừa gạt, đến lúc đó đừng có mà ân hận!”
Dì Châu nói dứt lời, đùng đùng đẩy mẹ Cố Nguyên đang đứng chắn trước mặt dì mà đi ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên trừng mắt nhìn Cố Nguyên: “Cái thằng này! Mau đuổi theo dì đi.”
Không khí trong nhà bếp vẫn vô cùng ngượng ngập. Tuy thấy Cố Nguyên bảo vệ con gái mình, mẹ Tô Dao và bố Tô Dao vẫn rất không vui. Mẹ Tô Dao tiến lên phía trước kéo tay Tô Dao từ sau lưng Cố Nguyên: “Đi, Dao Dao, chúng ta về nhà.”
“Đừng, bà thông gia.”
Bố Cố Nguyên ngăn mẹ Tô Dao lại, ông có vài phần ngại ngần: “Dao Dao thế nào chẳng lẽ chúng tôi không biết? Chúng tôi nhìn con lớn lên từ bé. Dì Chân của Cố Nguyên luôn nóng nảy như vậy, vì vậy có quan hệ không tốt lắm với người trong nhà, mấy năm trở lại đây thường không qua lại, không ngờ hôm nay tới đây lại gây ra chuyện như vậy.”
Bố Cố Nguyên quay sang nhìn Tô D
ao: “Dao Dao, con đừng để trong lòng. Dì Chân con không có ác ý, chắc có lẽ dì nhìn nhầm người nên dẫn tới hiểu lầm, dì tính khí nóng nảy nên thường trút bực tức của mình lên đầu người khác.”
“Ông thông gia nói phải đấy.”
Bố Tô Dao nói lấp chỗ trống: “Chúng ta không thể đem chuyện này đổ lên đầu ông bà thông gia. Bà không nhìn thấy Cố Nguyên khi nãy vẫn luôn bảo vệ Tô Dao hay sao? Ai nói gì nó mặc kệ, chỉ cần người nhà chúng ta không nghĩ như vậy thì có gì để phải tức giận đâu?”
“Ông nói kiểu gì vậy?” – Mẹ Tô Dao nói – “Thứ quan trọng nhất của người phụ nữ là thanh danh, huống hồ con gái mình đã gả cho nhà người ta. Người ta nói con gái ông cắm sừng trước mặt nó và chồng nó, đến nước này lại còn không giận được ư, thế thì cái gì mới khiến con người ta tức giận? Chúng ta về nhà!”
Mẹ Tô Dao lôi mạnh Tô Dao, Tô Dao đành quay lại nhìn Cố Nguyên, anh vẫn nhìn cô không chút biểu cảm.
Mẹ Tô Dao kéo nhanh Tô Dao về nhà, đóng sầm cửa lại, ngồi xuống ghế ôm lấy ngực mình: “…Tức chết đi được…”
“Mẹ, mẹ nguôi giận.”
Tô Dao bưng qua một cốc nước, ng
QUAY LẠIHứa Đông Dương đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng đi theo cô.
Hai người đi một mạch tới công viên cạnh bờ sông. Tô Dao sau khi biết chắc chắn rằng cuộc trò chuyện của mình và anh không bị người quen nghe thấy mới bắt đầu nói: “Hứa Đông Dương, thực ra anh muốn gì?”
“Em thực sự muốn tái hôn với anh ta?” Anh cúi đầu nhìn cô.
“Đúng.”
“Tại sao?
“Cố Nguyên là một người chồng tốt.”
“Nếu là một người chồng tốt, vậy sao ban đầu em còn ly hôn?”
“Đó là sai lầm của tôi” – Tô Dao dừng lại rồi nói tiếp – “Hứa Đông Dương, tôi muốn nói cho anh biết, chuyện giữa tôi và anh đã trôi qua từ rất lâu rồi, tôi bây giờ có cuộc sống riêng của mình, tôi có người thân của mình, tôi không muốn anh tới tìm tôi, làm phiền tôi…”
Tại sao cô lại dứt khoát rời bỏ anh không một chút lưu luyến?
Nhưng chỉ cần từ ánh mắt, lời nói anh đều có thể cảm nhận được rằng cô còn tình cảm với anh.
Nếu đã như vậy, tại sao cô lại kiên quyết rời xa anh?
“Dao Dao.” Hứa Đông Dương bước lên phía trước, ép cô lùi sau tới tận lan can bao quanh bờ sông, đến khi cô không thể lùi thêm được nữa, anh cúi đầu nhìn cô: “Muốn anh đi thì hãy nói với anh rằng em không yêu anh.”
Tô Dao hít một hơi, quay đầu nhìn Hứa Đông Dương, nói: “Tôi không yêu…”
Trong lòng anh chợt dâng trào sự tức giận, tức giận cô, tức giận với chính mình.
Tại sao khi đối diện với cô, anh lại giống như một đứa trẻ, anh không hiểu tại sao mình đã cố gắng nhiều như vậy mà lại không có được cô?
Hứa Đông Dương kéo mạnh Tô Dao về phía mình, hôn cô, ngăn không cho cô nói những lời tiếp theo.
Tô Dao giãy giụa, anh bèn dùng sức siết chặt mọi phản kháng của cô.
Môi anh mạnh mẽ đến đau đớn, đáy mắt anh trào dâng sự tức giận. Mùi máu giữa những kẽ răng đang lan đi, anh vẫn không buông cô dù đau, ngược lại, anh càng hôn cô thật sâu, muốn chiếm đoạt cô.
Khao khát từ nụ hôn, môi Hứa Đông Dương vừa đỏ vừa sưng, thậm chí còn bị cắn chảy máu. Vừa mới buông ra, Tô Dao đã đưa tay tát anh thật mạnh.
Hứa Đông Dương vội nắm chặt bàn tay cô đang tát vào mặt anh, giọng trầm xuống: “Bây giờ mới chỉ là một nụ hôn thôi mà em muốn tát anh?”
Mắt cô long lanh ngấn lệ, cô cảm thấy xấu hổ tủi nhục, và còn một thứ khác nữa, khiến cô trở nên giận giữ thương tâm.
Tô Dao như vậy khiến trái tim Hứa Đông Dương như mềm ra, tay anh khẽ nới lỏng: “Dao Dao…”
“Anh đi đi!” – Tô Dao giật tay ra khỏi anh, nhìn anh lạnh lùng – “Tôi nói với anh thêm một lần nữa, tôi không yêu anh, tôi bây giờ có cuộc sống riêng của mình, anh đừng luẩn quẩn quanh tôi nữa.”
Tô Dao bỏ đi vội vã, cô không muốn ở lại bên Hứa Đông Dương thêm một phút nào nữa.
Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh không bao giờ để ý đến nguyện vọng, mong muốn cũng như suy nghĩ của cô, anh luôn cướp đoạt lấy những gì anh muốn. Cô cảm thấy lo sợ, lo sợ sự việc vừa rồi bị người nhà nhìn thấy, lo sợ cái tin cô và Cố Nguyên ly hôn bị người nhà phát giác, lo sợ Hứa Đông Dương sẽ tiếp tục đi theo phá hỏng cuộc sống bình yên vốn có của cô.
Cô cảm thấy buồn.
Những tình cảm khác nhau đan xen trong cô khiến cô không thể bình tĩnh trở lại.
“Dao Dao.”
Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, quay người nhìn sang, không biết mẹ Cố Nguyên đã đi ra khỏi cổng khuôn viên khu nhà từ lúc nào.
Mẹ Cố Nguyên nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Dao một cách nghi ngờ: “Con làm sao vậy?”
“Con không sao, con lạnh quá.”
Tô Dao gượng cười: “Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây?”
“Không phải là dì của Cố Nguyên tới sao? Dì vừa mới ở tỉnh khác về, không biết nhà chúng ta ở đâu nên mẹ ra cửa đón.
Hai người đang nói chuyện thì Hứa Đông Dương chậm rãi đi tới. Tô Dao bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, nhìn anh đang từng bước từng bước tiến lại gần.
Anh lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng anh như một người xa lạ bước qua cô.
“Dao Dao! Dao Dao!”
Tô Dao thất kinh, sau khi định thần lại mới nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt họ từ khi nào. Mẹ Cố Nguyên nhiệt tình nắm tay Tô Dao giới thiệu: “Dao Dao, đây là dì của Cố Nguyên, con gọi là dì Chân cũng được. Chân, đây là vợ của Cố Nguyên, Tô Dao.”
Người phụ nữ trung tuổi nhìn Tô Dao một lượt, nói giọng chẳng lạnh lùng cũng chẳng nồng nhiệt: “Gọi tôi là dì? Tôi sợ không dám làm dì.”
“Giọng gì thế, dì là dì của Cố Nguyên, bậc trên mà lại sợ không làm dì là sao?”
Mẹ Cố Nguyên cười rồi kéo dì Chân vào nhà: “Vào đi, vào đi, Cố Nguyên đang đem lễ đi biếu, đến trưa mới về tới nhà.”
Tô Dao đứng nhìn xe của Hứa Đông Dương đi xa rồi mới thở phào một cái, mệt mỏi cất bước theo mẹ Cố Nguyên vào nhà.
Gần trưa, Cố Nguyên về tới nhà. Trái ngược hoàn toàn với thái độ lạnh lùng khi tiếp xúc với Tô Giao, dì Chân lại vô cùng thân thiết với Cố Nguyên. Tô Dao dường như cảm nhận được thái độ kì lạ của dì Chân với mình nhưng cô vẫn không hiểu tại sao.
Sau bữa cơm trưa, khi Tô Dao chuẩn bị hoa quả trong nhà bếp thì dì Chân bước vào phòng tìm trà để pha. Tô Dao lấy hộp trà đưa cho dì nhưng dì không đi ra mà đứng ở bên nhìn Tô Dao cắt xong đĩa hoa quả.
Tô Dao cảm thấy thái độ của dì Trân có gì đó khác lạ, quay người nhìn lại: “Dì Chân, dì còn cần gì nữa không ạ?”
“Tôi không dám mắng chửi cô” – Sự bực bôi, ghét bỏ lộ rõ trên khuôn mặt dì – “Cố Nguyên nhà tôi là một đứa trẻ tốt, thật thà, vì vậy nó rất dễ bị người ta ức hiếp. Chỉ đi ra ngoài biếu lễ thôi mà vợ nó lại chạy tới công viên hẹn hò với người đàn ông khác, lại còn ôm hôn thắm thiết, đâu còn coi nó ra gì.
Đĩa hoa quả đang cầm trên tay Tô Dao rơi “choang” một tiếng.
Đầu cô trống rỗng.
Chương 18: Muốn được anh bảo vệ
Một đôi tay vững chắc đỡ lấy người cô. Tô Dao hoang mang ngẩng đầu nhìn lên, không biết Cố Nguyên đã vào bếp từ lúc nào, đang cúi đầu nhìn cô. Anh khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô, quay sang nhìn dì Chân đang ở trước mặt, giọng khẽ trầm xuống: “Dì Chân, có một số chuyện chưa rõ ràng, dì đừng tùy tiện nói như vậy, sẽ làm tổn thương người khác.”
“Con à, khờ quá đi!” – Dì Chân tức muốn nhảy dựng lên, giọng dì bất giác to lên – “Dì muốn tốt cho con, con lại nói dì như vậy! Sáng nay nếu không phải là chính mắt dì nhìn thấy vợ con ôm hôn người đàn ông khác ở công viên thì dì là bề trên của con có thể ăn nói hồ đồ hay sao?”
“Dì Chân!”
Cố Nguyên nhỏ giọng, muốn ngăn dì nói tiếp, nhưng tiếc là đã muộn, nghe thấy tiếng tranh cãi, bố mẹ anh đều đã đi xuống bếp.
“Làm sao có thể như vậy?”
Mẹ Cố Nguyên nhìn hai bên tranh cãi thì mơ hồ không hiểu. Cố Nguyên ôm lấy Tô Dao, rõ ràng là bảo vệ cô, còn dì Chân thì tức giận nhìn hai đứa đứng trước mặt.
“Mẹ à, không có gì đâu.”
Cố Nguyên tối sầm mặt lại, kéo Tô Dao đi ra ngoài: “Là anh không đúng, đã cãi hai câu với dì Chân.”
“Đi đâu?”
Mẹ Tô Dao trừng mắt, ngăn không cho Cố Nguyên và Tô Dao ra, nói nhạt: “Tôi vừa nghe thấy có người nói gì đó là ôm hôn người đàn ông khác. Ai ôm ai, hôn ai? Là con mắt nào chưa mở ra mà nhìn, ai nói cô trách nhiệm như vậy?
Mẹ Tô Dao cất tiếng khiến dì Chân vốn đã để cho mọi việc yên lành bốc giận ngùn ngụt, dì cao giọng nói: “Làm sao, không nuôi dạy tốt khuê nữ của mình, để con gái ra ngoài làm bậy, ức hiếp Cố Nguyên nhà tôi thật thà phải không?”
“Dì Chân!”
Mẹ Cố Nguyên nghe vậy vội vàng nắm tay dì Chân: “Em đừng nói năng hồ đồ, việc này không phải là việc nhỏ.”
“Hồ đồ cái gì?” – Dì Chân khinh bỉ nhìn Tô Dao – “Em vốn chỉ định nói chuyện riêng khuyên răn nó, cho nó biết, chưa nói được hai câu thì thằng nhóc này chẳng biết thị phi đã xen vào. Dì Chân của mày bằng này tuổi rồi, lẽ nào việc này lại nói năng hồ đồ được sao?”
Dì Chân dừng lại hồi lâu rồi nói tiếp: “Dì và vợ con chưa gặp mặt nhau bao giờ, sáng hôm nay không phải vì nhìn thấy nó trong công viên, dì làm sao mà đổ oan cho nó?”
Không khí trong nhà bỗng trở nên vô cùng căng thẳng. Tô Dao nắm chặt tay lại, không biết phải nói như thế nào.
Nói cô sáng nay thực sự bị người khác cưỡng hôn ở công viên? Những người trong gia đình chưa từng nghe nói tới việc của Hứa Đông Dương. Hơn nữa, ai sẽ tin cô đây?
“Dao Dao, việc này là sao?”
Bố Tô Dao trầm giọng nói: “Con đừng đứng sau Cố Nguyên không nói gì, ra đây nói cho rõ ràng.”
Tô Dao cắn môi, đang định lên tiếng thì bị Cố Nguyên ngăn lại: “Chẳng có việc gì hết, Dao Dao là người như thế nào con còn không rõ sao? Dì Chân nhìn nhầm rồi.”
Tô Dao ngẩng đầu lên, Cố Nguyên nắm chặt tay cô, nhưng lại không nhìn cô.
Lời nói của Cố Nguyên khiến mặt dì Châu biến sắc: “Dì nhìn nhầm? Thằng này chẳng biết tốt xấu, dì muốn tốt cho con! Chẳng trách vợ con ở ngoài dám làm chuyện tày đình, con như vậy không cắm sừng con thì cắm sừng ai? Hôm nay cứ cho là dì độc miệng, làm kẻ tiểu nhân ở gia đình này. Con bị vợ mình lừa gạt, đến lúc đó đừng có mà ân hận!”
Dì Châu nói dứt lời, đùng đùng đẩy mẹ Cố Nguyên đang đứng chắn trước mặt dì mà đi ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên trừng mắt nhìn Cố Nguyên: “Cái thằng này! Mau đuổi theo dì đi.”
Không khí trong nhà bếp vẫn vô cùng ngượng ngập. Tuy thấy Cố Nguyên bảo vệ con gái mình, mẹ Tô Dao và bố Tô Dao vẫn rất không vui. Mẹ Tô Dao tiến lên phía trước kéo tay Tô Dao từ sau lưng Cố Nguyên: “Đi, Dao Dao, chúng ta về nhà.”
“Đừng, bà thông gia.”
Bố Cố Nguyên ngăn mẹ Tô Dao lại, ông có vài phần ngại ngần: “Dao Dao thế nào chẳng lẽ chúng tôi không biết? Chúng tôi nhìn con lớn lên từ bé. Dì Chân của Cố Nguyên luôn nóng nảy như vậy, vì vậy có quan hệ không tốt lắm với người trong nhà, mấy năm trở lại đây thường không qua lại, không ngờ hôm nay tới đây lại gây ra chuyện như vậy.”
Bố Cố Nguyên quay sang nhìn Tô D
ao: “Dao Dao, con đừng để trong lòng. Dì Chân con không có ác ý, chắc có lẽ dì nhìn nhầm người nên dẫn tới hiểu lầm, dì tính khí nóng nảy nên thường trút bực tức của mình lên đầu người khác.”
“Ông thông gia nói phải đấy.”
Bố Tô Dao nói lấp chỗ trống: “Chúng ta không thể đem chuyện này đổ lên đầu ông bà thông gia. Bà không nhìn thấy Cố Nguyên khi nãy vẫn luôn bảo vệ Tô Dao hay sao? Ai nói gì nó mặc kệ, chỉ cần người nhà chúng ta không nghĩ như vậy thì có gì để phải tức giận đâu?”
“Ông nói kiểu gì vậy?” – Mẹ Tô Dao nói – “Thứ quan trọng nhất của người phụ nữ là thanh danh, huống hồ con gái mình đã gả cho nhà người ta. Người ta nói con gái ông cắm sừng trước mặt nó và chồng nó, đến nước này lại còn không giận được ư, thế thì cái gì mới khiến con người ta tức giận? Chúng ta về nhà!”
Mẹ Tô Dao lôi mạnh Tô Dao, Tô Dao đành quay lại nhìn Cố Nguyên, anh vẫn nhìn cô không chút biểu cảm.
Mẹ Tô Dao kéo nhanh Tô Dao về nhà, đóng sầm cửa lại, ngồi xuống ghế ôm lấy ngực mình: “…Tức chết đi được…”
“Mẹ, mẹ nguôi giận.”
Tô Dao bưng qua một cốc nước, ng
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu600/6316