Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
n!" ông trừng mắt tôi. "Vừa rồi tiêm vào đều là nước biển, trách không được, một chút khác lại cũng không có."
"Khó trách con nhỏ kia có tinh thần như vậy."
"Đi, lấy một chút băng phiến tới." ông chú dữ dằn nói với thủ hạ.
Cái này thảm à ~~~!
"Cuối cùng có thể trả thù rồi!" Mạn Trữ đột nhiên đứng dậy, bay lên đá vào mặt ông chú dữ dằn, sau đó lại đạp bay cái tên đi lấy băng phiến ra ngoài, người kia đụng vào thùng sắt trên đất bất tỉnh ngay tại hiện trường.
"Leng keng" một cây kìm cắt móng tay rơi xuống, "Mạn Trữ!"
"Mau cỡi dây trói cho Tiêu Diêu!" Mạn Trữ đánh ngã vài tên lâu la, Uyển Nhu cũng được thả ra.
"Ừ." Tôi và Uyển Nhu chạy nhanh giúp Tiêu Diêu mở trói.
"Mày là em của Hứa Mạn Đình à?" ông chú dữ dằn nói.
"Ông quen chị tôi?" Mạn Trữ nhặt thanh sắt lên.
"Mày rất thông minh, vừa rồi im lặng dùng kìm móng tay cắt đứt dây thừng, xem ra sau này trói mày phải dùng dây thô hơn mới được."
"Tay sai của Toilet Tình. Ông gặp qua chị tôi?"
Chương 47 : Tình yêu cùng chiến tranh (7)
"Mày rất thông minh, vừa rồi cứ im lặng dùng kìm móng tay cắt dây thừng, xem ra sau này muốn bắt mày phải dùng dây thừng thô hơn."
"Tay sai của Toilet Tình. Ông gặp qua chị tôi hả?"
"Tao không những biết chị mày mà tao còn giết nó!" Ông chú dữ dằn vừa nhe răng cười vừa đi tới chỗ Mạn Trữ, "Tao là cậu của Tình Tử, Mitarai Toshio (Ngự Thủ Tẩy Mẫn Hùng)!"
"Toilet Hùng à, rất hợp với bộ mặt của ông." Tôi thấy hai tay Mạn Trữ nắm chặt thành quyền hình như còn nghe thấy tiếng "Rắc rắc", Mạn Trữ đang giận.
"Nhóc con, tao có thể giết chị mày thì hôm nay tao cho mày xuống hoàng tuyền luôn!"
"Thách ông đó, ông làm cô hồn dã quỷ trước thì có!" Hai người cùng lúc tấn công đối phương.
"Cô không sao chứ?" Tiêu Diêu hồi hợp cầm lấy tay tôi.
"Tôi rất khỏe, vừa rồi cậu cũng nghe rồi, đó chỉ là nước biển ngoại trừ tốt cho việc trao đổi chất thì không còn tác dụng nào khác."
"Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây rồi tìm người tới giúp, Mạn Trữ chắc cầm cự được ." Uyển Nhu muốn chạy đi kêu cứu nhưng nhóm lâu la chắc không muốn cho chúng tôi dễ dàng chạy thoát.
Bên này có Tiêu Diêu bảo vệ tôi và Uyển Nhu, bên kia có Mạn Trữ đấu với kẻ thù giết chị mình. Mạn Trữ một cước dẫm lên chân của Toilet Hùng, chân kia đạp mạnh vào lưng ông ta, tôi và Uyển Nhu liền hoan hô. Tiêu Diêu bay lên một cước đá bay một tên vào tường, miệng người kia liền phun máu, đáng đời! Mạn Trữ và tên Hùng cũng khó phân cao thấp, cây kiếm Nhật trên tay tên Hùng liên tục chém tới, may mà Mạn Trữ phản ứng nhanh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, chỉ chém trúng vài cọng tóc, mà cậu ấy cũng lập tức cầm thanh sắt đạp vào bộ phận trọng yếu của ông ta, đau đến nổi ông ấy bay ra ngoài. Ai bảo ông ta cầm kiếm Nhật phải mở hai chân ra.
"Ông giết chị tôi, tôi cho nhà ông tuyệt tử tuyệt tôn luôn" Mạn Trữ bổ sung thêm một cước vào lồng ngực ông ta, Toilet Hùng ôm hạ thân nằm dài trên đất, vẻ mặt dữ tợn, "Tôi không làm tội phạm giết người nên tôi sẽ tha ông một mạng, còn ông thì hãy làm thái giám suốt đời đi." Mạn Trữ nói xong lại dồn sức đánh, Toilet Hùng không hề phản kháng, đánh đến ông gục xuống mới thôi.
"Đi chết đi!" trong lúc Mạn Trữ đánh Toilet Hùng xong thì tất cả bọn tiểu tốt cũng bị Tiêu Diêu dọn xong.
"Không ngờ tới cậu cũng có chút năng lực." Mạn Trữ đi tới.
"Chúng ta nhanh chóng rời chỗ này nếu không có nhiều người tới thì càng phiền." Uyển Nhu lo cũng không phải không có lý, nói không chừng lại có thể như vậy, cho nên …
"Mạn Trữ, cậu không báo thù sao?" Uyển Nhu hỏi Mạn Trữ, "Người kia không phải giết chị cậu à?"
"Tớ giết ông ta rồi, chị tớ sẽ sống lại à? Sẽ không, nếu vậy thì biến thành phim kinh dị mất thôi. Cho nên, quên đi. Thiến ông ta cũng không tệ mà. Đi thôi, đừng rầy rà nữa." Con gái thật đáng sợ ~~!
Khi Uyển Nhu đẩy cửa kho hàng ra, nghênh đón chúng tôi không phải là ánh nắng mặt trời mà là bóng tối, "Cẩn thận!" Tiêu Diêu kéo tôi tránh khỏi một phát súng.
"Tiếp viện đến nhanh như vậy?" Tiêu Diêu nói, vậy là mục tiêu bọn họ chỉ có mình tôi.
"Lão Nhị, có một con nhóc mà cũng không đánh lại." một người đàn ông xuất hiện nhìn còn dữ hơn Toilet Hùng.
"Ông là em ông kia?" Mạn Trữ đứng lên hỏi.
"Mày còn đánh được hơn chị mày."
"Em ông bị tôi phế rồi, bây giờ tới phiên ông?"
"Tao có súng, mày không sợ?" Anh của tên Hùng cởi áo khoác đưa cho cấp dưới.
"Sợ! Đương nhiên sợ rồi nhưng tôi càng muốn đánh với ông một chút, ông thắng rồi giết tôi cũng chưa muộn."
"Nhóc con, không tệ."
"Bà nội ông là Hứa Mạn Trữ!"
"Tiêu Diêu, cậu bị sao vậy?Rốt cuộc là thế nào?" Một phát vừa rồi không có trúng tôi, nhưng nó xuyên qua vai Tiêu Diêu, tôi ôm cậu ấy, máu từ tay tôi rơi xuống mặt đất, vết máu tràn ra như những bông hoa màu đỏ.
"Không được chết!" Không tốt! Tiêu Diêu hình như không tốt lắm.
"Ê! Mấy người ngừng đánh một chút được không, đưa cậu ấy đi bệnh viện trước đi! Này! Này!"
"Đưa Lâm Lan Trăn đến chỗ Tình Tử trước, chỗ đó cũng được rồi." Anh của Toilet Hùng ra lệnh thuộc hạ.
"Không! Tôi không đi!"
"Thiệu phu nhân, chồng cô cũng ở đó, cô không lo sao?"
"Toilet Tình muốn làm gì? Tôi không đi! !" Tôi liều mạng giãy dụa, tôi không muốn đi, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết nó không tốt đẹp gì, tôi không muốn đi.
"Ngoan chút." Ngoại trừ dùng súng mấy ông không còn cách nào khác sao?
"Lan Trăn!" Nhìn Uyển Nhu bị người chỉ vào huyệt Thái Dương, tôi chỉ còn biết nghe lệnh của họ thôi.
"Không được đi a ~~! Tình Tử nhất định muốn hại cậu!"
"Đi thôi, Uyển Nhu chăm sóc Tiêu Diêu nha. Ê ! Tiêu Diêu, không được chết đó!"
"Lâm Lan Trăn!"
Toilet Tình muốn làm gì? Ngồi trên xe tôi luôn luôn nghĩ đến vấn đề này, tôi cuối cùng biết được cô gái này là một tên điên, người bình thường không thể hiểu tên điên muốn làm gì, tôi cũng không biết mình muốn gì, chỉ là bất an trong lòng càng ngày càng lớn, giống như bị dây quấn lấy, không thể hô hấp.
"Các ông dẫn tôi tới đây làm gì? Này !" tay sai của Tình Tử dẫn tôi tới khách sạn Long Cung, chỗ tôi từng kết hôn, Tình Tử rốt cuộc muốn giở trò gì đây, tôi được mời vào 'phòng tổng thống'.
"Tiểu thư Tình Tử ở bên trong chờ Thiệu phu nhân." Một khuôn mặt lạnh băng nói chuyện với tôi, động tác mở cửa của hắn giống như cương thi.
"Làm gì? Tôi không vào." Mặc kệ tôi có nguyện ý hay không, tôi vẫn bị bắt tới phòng ngủ.
Đây là cái gì? Là mơ sao? Đúng! Là tôi đang nằm mơ, nằm mơ! Không phải thật! ! Không phải!
"Lâm Lan Trăn, như thế nào không biết tao à?" Toilet Tình hỏi tôi.
Hừ! Tôi làm sao có thể không biết nó, cho dù nó có lột sạch quần áo, hóa thành tro tôi cũng nhận ra "Văn Nhược Tình!" Toilet Tình trần như nhộng nằm trên giường, bên cạnh còn có Tễ Huyên quần áo hỗn độn! ! !"Các người. . . ." Tễ Huyên vẫn ngủ say, chỉ là bộ mặt có chút thống khổ.
"Như thế nào? Giật mình à, mày thấy rồi đó, hì hì ~~, chúng tôi làm gì."
Chương 48 : Tình yêu và chiến tranh (8)
"Cô. . ., cô thật vô sỉ." Tôi định đi lên đánh Toilet Tình, nhưng có người giành trước, Văn Nhược Khanh giống như một trận gió xông tới, nắm tóc Toilet Tình vào tường, "Con chó cái! Đi chết đi! Chết đi a ~~!"
"Đại tiểu thư!" Người phía ngoài muốn vào.
"Toàn bộ cút ra ngoài hết cho tôi! Nếu không tôi giết ông! Toilet Tình! Mày chết cho tao!!"
"Ha ha ha ha, Văn Nhược Khanh, mày đố kỵ tao! Còn mày nữa, Lâm Lan Trăn!"
"Đi chết đi!" Văn Nhược Khanh thật sự giận điên lên, dùng chân đạp đầu Toilet Tình, Toilet Tình vừa ôm đầu, vừa giãy dụa phản kích.
Tôi không muốn nhìn hai chị em họ đánh nhau nữa, tôi nhìn sang Tễ Huyên. Vì sao? Vì sao? Nếu như Tễ Huyên. . . ., tôi nhìn anh ấy, đột nhiên cảm thấy sắc mặt anh ấy rất tệ, thậm chí có thể nói là có chút trắng bệch, hô hấp rất gấp rút, thoạt nhìn không tốt lắm, "Tễ Huyên, Tễ Huyên, Thiệu Tễ Huyên! Không cần giả chết! ! Ê !" Tôi nhẹ nhàng lắc anh ấy, cuối cùng dùng sức đẩy, nhưng anh ấy vẫn bất tỉnh! Vẫn bất tỉnh!
"Đi chết đi, tiện nhân!" chị em Văn gia vẫn còn đánh nhau.
"Đừng cãi nữa! Văn Nhược Khanh!" Tôi lần đầu tiên trong đời hét vào mặt chị hai xã hội đen, "Tễ Huyên, Tễ Huyên giống như. . ., anh ấy thoạt nhìn thật tệ." Tôi vuốt trán Tễ Huyên, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nghe thấy Tễ Huyên có chuyện, chị em Văn gia lập tức ngừng lại, Văn Nhược Khanh cũng đi tới, cô ta nhìn chằm chằm vẻ mặt xanh xao của Tễ Huyên, "Tiện nhân! Mày cho anh ấy uống g?" Văn Nhược Khanh kéo Toilet Tình tới hỏi.
"Uống gì? Dựa vào cái gì tao phải nói mày biết! Tễ Huyên, anh không sao chứ?"
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra!"
"Đừng cãi nữa!" Đúng là không chịu nổi hai nhỏ này, Tễ Huyên đã như vậy, còn muốn cãi nhau. "Bình tĩnh một chút, bây giờ phải lập tức đưa Tễ Huyên vào bệnh viện!" Bây giờ không phải lúc tức giận, quan trọng nhất là Tễ Huyên.
Tôi và chị em Văn gia đưa Tễ Huyên vào bệnh viện, đám người Mạn Trữ cũng đưa Tiêu Diêu đến bệnh viện, vừa vặn gặp nhau.
"Thiệu Tễ Huyên làm sao vậy?" Mạn Trữ hỏi tôi, gương mặt cậu ấy đều nở hoa rồi, 5 6 vết bầm, khóe miệng còn vết máu chưa khô.
"Không biết, dù sao không tốt lắm."
"Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy?"
". . ., tớ. . ., sau này hãy nói đi. Các cậu như thế nào thoát được?" Tôi đang trốn tránh sự thật sao? Tôi ngay cả dũng khí để kể cho bạn mình nghe cũng không có.
"Văn đại nương tới cứu chúng tớ, cô ấy thấy Toilet Tình và đám người bên ngoại của nó có động tĩnh lạ thì biết có chuyện xảy ra rồi. Đúng rồi, cô ấy nói sẽ đi cứu cậu."
"Từ Mạn Trữ!" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Văn Nhược Khanh đi tới, "Nhìn cô, khuôn mặt vết xanh vết tím, rất vừa mắt."
". . . . . ., cô câm miệng cho tôi!"
"Mạn Trữ, cậu không sao chứ? Cần bác sĩ khám chút không?"
"Không cần, đúng rồi, Toilet Tình rốt cuộc đang giở trò gì vậy?"
"Con tiện nhân kia ngủ cùng một giường với Tễ Huyên!" Văn Nhược Khanh thay tôi trả lời vấn đề của Mạn Trữ, nét mặt cô ấy giống như muốn xé nát Toilet Tình ra vậy.
"Không có mặc quần áo sao?"
"Vô Duyên! Chứ không chúng tôi làm gì mà tức như vậy. Cái con tiện nhân không biết xấu hổ kia. . . ."
"Mạn Trữ!" Văn Nhược Khanh vẫn chưa nói hết, Mạn Trữ đã xông ra ngoài. Không tốt! Cậu ấy hình như đang nổi bão.
"Toilet Tình!" Mạn Trữ thấy Toilet Tình lập tức nhào vô tát.
“Ai cũng không được qua!" Văn Nhược Khanh chẳng những không ngăn cản, ngược lại không cho những người Văn gia ra tay ngăn cản Mạn Trữ, tiếng bạt tai "Lốp bốp" vang khắp bệnh viện.
Không biết Mạn Trữ cho Toilet Tình bao nhiêu cái tát, cuối cùng cũng ngừng lại, "Đau chết đi!" Mạn Trữ vẫy vẫy tay, "Đánh đến tay tôi đau muốn chết! aiz! Văn Nhược Khanh! Qua đây giúp coi!"
"Được!"
"Nè ! chỗ này là bệnh viện, không được quậy, cậu đánh chết nó cũng vô ích." Mạn Trữ vì tôi mới đánh Toilet Tình, nhưng bây giờ tôi. . . . . . .
Cửa phòng mở, bác sĩ đi ra, "Bác sĩ, Tễ Huyên cậu thế nào rồi? Sao anh ấy ra nông nỗi này ?"
"Bệnh nhân vì hút quá lượng thuốc kích thích, có lẽ bị áp lực quá độ, cho nên tinh thần chịu sức ép lớn. Ngoài ra, hình như cậu ấy hút quá lượng thuốc, cho nên tạo thành hiện tượng trúng độc."
"Tại sao lại như vậy ? Văn Nhược Tình! Sao mày cho Tễ Huyên uống nhiều thuốc vậy?"
“Tôi nghĩ bệnh nhân bị trúng độc cũng có thể là do dị ứng với thuốc, nguyên nhân chính chưa được xác định. Chúng tôi đã làm sạch dạ dày cho bệnh nhân rồi, một lát sau cậu ta sẽ tỉnh lại."
"Cám ơn bác
QUAY LẠI"Khó trách con nhỏ kia có tinh thần như vậy."
"Đi, lấy một chút băng phiến tới." ông chú dữ dằn nói với thủ hạ.
Cái này thảm à ~~~!
"Cuối cùng có thể trả thù rồi!" Mạn Trữ đột nhiên đứng dậy, bay lên đá vào mặt ông chú dữ dằn, sau đó lại đạp bay cái tên đi lấy băng phiến ra ngoài, người kia đụng vào thùng sắt trên đất bất tỉnh ngay tại hiện trường.
"Leng keng" một cây kìm cắt móng tay rơi xuống, "Mạn Trữ!"
"Mau cỡi dây trói cho Tiêu Diêu!" Mạn Trữ đánh ngã vài tên lâu la, Uyển Nhu cũng được thả ra.
"Ừ." Tôi và Uyển Nhu chạy nhanh giúp Tiêu Diêu mở trói.
"Mày là em của Hứa Mạn Đình à?" ông chú dữ dằn nói.
"Ông quen chị tôi?" Mạn Trữ nhặt thanh sắt lên.
"Mày rất thông minh, vừa rồi im lặng dùng kìm móng tay cắt đứt dây thừng, xem ra sau này trói mày phải dùng dây thô hơn mới được."
"Tay sai của Toilet Tình. Ông gặp qua chị tôi?"
Chương 47 : Tình yêu cùng chiến tranh (7)
"Mày rất thông minh, vừa rồi cứ im lặng dùng kìm móng tay cắt dây thừng, xem ra sau này muốn bắt mày phải dùng dây thừng thô hơn."
"Tay sai của Toilet Tình. Ông gặp qua chị tôi hả?"
"Tao không những biết chị mày mà tao còn giết nó!" Ông chú dữ dằn vừa nhe răng cười vừa đi tới chỗ Mạn Trữ, "Tao là cậu của Tình Tử, Mitarai Toshio (Ngự Thủ Tẩy Mẫn Hùng)!"
"Toilet Hùng à, rất hợp với bộ mặt của ông." Tôi thấy hai tay Mạn Trữ nắm chặt thành quyền hình như còn nghe thấy tiếng "Rắc rắc", Mạn Trữ đang giận.
"Nhóc con, tao có thể giết chị mày thì hôm nay tao cho mày xuống hoàng tuyền luôn!"
"Thách ông đó, ông làm cô hồn dã quỷ trước thì có!" Hai người cùng lúc tấn công đối phương.
"Cô không sao chứ?" Tiêu Diêu hồi hợp cầm lấy tay tôi.
"Tôi rất khỏe, vừa rồi cậu cũng nghe rồi, đó chỉ là nước biển ngoại trừ tốt cho việc trao đổi chất thì không còn tác dụng nào khác."
"Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây rồi tìm người tới giúp, Mạn Trữ chắc cầm cự được ." Uyển Nhu muốn chạy đi kêu cứu nhưng nhóm lâu la chắc không muốn cho chúng tôi dễ dàng chạy thoát.
Bên này có Tiêu Diêu bảo vệ tôi và Uyển Nhu, bên kia có Mạn Trữ đấu với kẻ thù giết chị mình. Mạn Trữ một cước dẫm lên chân của Toilet Hùng, chân kia đạp mạnh vào lưng ông ta, tôi và Uyển Nhu liền hoan hô. Tiêu Diêu bay lên một cước đá bay một tên vào tường, miệng người kia liền phun máu, đáng đời! Mạn Trữ và tên Hùng cũng khó phân cao thấp, cây kiếm Nhật trên tay tên Hùng liên tục chém tới, may mà Mạn Trữ phản ứng nhanh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, chỉ chém trúng vài cọng tóc, mà cậu ấy cũng lập tức cầm thanh sắt đạp vào bộ phận trọng yếu của ông ta, đau đến nổi ông ấy bay ra ngoài. Ai bảo ông ta cầm kiếm Nhật phải mở hai chân ra.
"Ông giết chị tôi, tôi cho nhà ông tuyệt tử tuyệt tôn luôn" Mạn Trữ bổ sung thêm một cước vào lồng ngực ông ta, Toilet Hùng ôm hạ thân nằm dài trên đất, vẻ mặt dữ tợn, "Tôi không làm tội phạm giết người nên tôi sẽ tha ông một mạng, còn ông thì hãy làm thái giám suốt đời đi." Mạn Trữ nói xong lại dồn sức đánh, Toilet Hùng không hề phản kháng, đánh đến ông gục xuống mới thôi.
"Đi chết đi!" trong lúc Mạn Trữ đánh Toilet Hùng xong thì tất cả bọn tiểu tốt cũng bị Tiêu Diêu dọn xong.
"Không ngờ tới cậu cũng có chút năng lực." Mạn Trữ đi tới.
"Chúng ta nhanh chóng rời chỗ này nếu không có nhiều người tới thì càng phiền." Uyển Nhu lo cũng không phải không có lý, nói không chừng lại có thể như vậy, cho nên …
"Mạn Trữ, cậu không báo thù sao?" Uyển Nhu hỏi Mạn Trữ, "Người kia không phải giết chị cậu à?"
"Tớ giết ông ta rồi, chị tớ sẽ sống lại à? Sẽ không, nếu vậy thì biến thành phim kinh dị mất thôi. Cho nên, quên đi. Thiến ông ta cũng không tệ mà. Đi thôi, đừng rầy rà nữa." Con gái thật đáng sợ ~~!
Khi Uyển Nhu đẩy cửa kho hàng ra, nghênh đón chúng tôi không phải là ánh nắng mặt trời mà là bóng tối, "Cẩn thận!" Tiêu Diêu kéo tôi tránh khỏi một phát súng.
"Tiếp viện đến nhanh như vậy?" Tiêu Diêu nói, vậy là mục tiêu bọn họ chỉ có mình tôi.
"Lão Nhị, có một con nhóc mà cũng không đánh lại." một người đàn ông xuất hiện nhìn còn dữ hơn Toilet Hùng.
"Ông là em ông kia?" Mạn Trữ đứng lên hỏi.
"Mày còn đánh được hơn chị mày."
"Em ông bị tôi phế rồi, bây giờ tới phiên ông?"
"Tao có súng, mày không sợ?" Anh của tên Hùng cởi áo khoác đưa cho cấp dưới.
"Sợ! Đương nhiên sợ rồi nhưng tôi càng muốn đánh với ông một chút, ông thắng rồi giết tôi cũng chưa muộn."
"Nhóc con, không tệ."
"Bà nội ông là Hứa Mạn Trữ!"
"Tiêu Diêu, cậu bị sao vậy?Rốt cuộc là thế nào?" Một phát vừa rồi không có trúng tôi, nhưng nó xuyên qua vai Tiêu Diêu, tôi ôm cậu ấy, máu từ tay tôi rơi xuống mặt đất, vết máu tràn ra như những bông hoa màu đỏ.
"Không được chết!" Không tốt! Tiêu Diêu hình như không tốt lắm.
"Ê! Mấy người ngừng đánh một chút được không, đưa cậu ấy đi bệnh viện trước đi! Này! Này!"
"Đưa Lâm Lan Trăn đến chỗ Tình Tử trước, chỗ đó cũng được rồi." Anh của Toilet Hùng ra lệnh thuộc hạ.
"Không! Tôi không đi!"
"Thiệu phu nhân, chồng cô cũng ở đó, cô không lo sao?"
"Toilet Tình muốn làm gì? Tôi không đi! !" Tôi liều mạng giãy dụa, tôi không muốn đi, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết nó không tốt đẹp gì, tôi không muốn đi.
"Ngoan chút." Ngoại trừ dùng súng mấy ông không còn cách nào khác sao?
"Lan Trăn!" Nhìn Uyển Nhu bị người chỉ vào huyệt Thái Dương, tôi chỉ còn biết nghe lệnh của họ thôi.
"Không được đi a ~~! Tình Tử nhất định muốn hại cậu!"
"Đi thôi, Uyển Nhu chăm sóc Tiêu Diêu nha. Ê ! Tiêu Diêu, không được chết đó!"
"Lâm Lan Trăn!"
Toilet Tình muốn làm gì? Ngồi trên xe tôi luôn luôn nghĩ đến vấn đề này, tôi cuối cùng biết được cô gái này là một tên điên, người bình thường không thể hiểu tên điên muốn làm gì, tôi cũng không biết mình muốn gì, chỉ là bất an trong lòng càng ngày càng lớn, giống như bị dây quấn lấy, không thể hô hấp.
"Các ông dẫn tôi tới đây làm gì? Này !" tay sai của Tình Tử dẫn tôi tới khách sạn Long Cung, chỗ tôi từng kết hôn, Tình Tử rốt cuộc muốn giở trò gì đây, tôi được mời vào 'phòng tổng thống'.
"Tiểu thư Tình Tử ở bên trong chờ Thiệu phu nhân." Một khuôn mặt lạnh băng nói chuyện với tôi, động tác mở cửa của hắn giống như cương thi.
"Làm gì? Tôi không vào." Mặc kệ tôi có nguyện ý hay không, tôi vẫn bị bắt tới phòng ngủ.
Đây là cái gì? Là mơ sao? Đúng! Là tôi đang nằm mơ, nằm mơ! Không phải thật! ! Không phải!
"Lâm Lan Trăn, như thế nào không biết tao à?" Toilet Tình hỏi tôi.
Hừ! Tôi làm sao có thể không biết nó, cho dù nó có lột sạch quần áo, hóa thành tro tôi cũng nhận ra "Văn Nhược Tình!" Toilet Tình trần như nhộng nằm trên giường, bên cạnh còn có Tễ Huyên quần áo hỗn độn! ! !"Các người. . . ." Tễ Huyên vẫn ngủ say, chỉ là bộ mặt có chút thống khổ.
"Như thế nào? Giật mình à, mày thấy rồi đó, hì hì ~~, chúng tôi làm gì."
Chương 48 : Tình yêu và chiến tranh (8)
"Cô. . ., cô thật vô sỉ." Tôi định đi lên đánh Toilet Tình, nhưng có người giành trước, Văn Nhược Khanh giống như một trận gió xông tới, nắm tóc Toilet Tình vào tường, "Con chó cái! Đi chết đi! Chết đi a ~~!"
"Đại tiểu thư!" Người phía ngoài muốn vào.
"Toàn bộ cút ra ngoài hết cho tôi! Nếu không tôi giết ông! Toilet Tình! Mày chết cho tao!!"
"Ha ha ha ha, Văn Nhược Khanh, mày đố kỵ tao! Còn mày nữa, Lâm Lan Trăn!"
"Đi chết đi!" Văn Nhược Khanh thật sự giận điên lên, dùng chân đạp đầu Toilet Tình, Toilet Tình vừa ôm đầu, vừa giãy dụa phản kích.
Tôi không muốn nhìn hai chị em họ đánh nhau nữa, tôi nhìn sang Tễ Huyên. Vì sao? Vì sao? Nếu như Tễ Huyên. . . ., tôi nhìn anh ấy, đột nhiên cảm thấy sắc mặt anh ấy rất tệ, thậm chí có thể nói là có chút trắng bệch, hô hấp rất gấp rút, thoạt nhìn không tốt lắm, "Tễ Huyên, Tễ Huyên, Thiệu Tễ Huyên! Không cần giả chết! ! Ê !" Tôi nhẹ nhàng lắc anh ấy, cuối cùng dùng sức đẩy, nhưng anh ấy vẫn bất tỉnh! Vẫn bất tỉnh!
"Đi chết đi, tiện nhân!" chị em Văn gia vẫn còn đánh nhau.
"Đừng cãi nữa! Văn Nhược Khanh!" Tôi lần đầu tiên trong đời hét vào mặt chị hai xã hội đen, "Tễ Huyên, Tễ Huyên giống như. . ., anh ấy thoạt nhìn thật tệ." Tôi vuốt trán Tễ Huyên, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nghe thấy Tễ Huyên có chuyện, chị em Văn gia lập tức ngừng lại, Văn Nhược Khanh cũng đi tới, cô ta nhìn chằm chằm vẻ mặt xanh xao của Tễ Huyên, "Tiện nhân! Mày cho anh ấy uống g?" Văn Nhược Khanh kéo Toilet Tình tới hỏi.
"Uống gì? Dựa vào cái gì tao phải nói mày biết! Tễ Huyên, anh không sao chứ?"
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra!"
"Đừng cãi nữa!" Đúng là không chịu nổi hai nhỏ này, Tễ Huyên đã như vậy, còn muốn cãi nhau. "Bình tĩnh một chút, bây giờ phải lập tức đưa Tễ Huyên vào bệnh viện!" Bây giờ không phải lúc tức giận, quan trọng nhất là Tễ Huyên.
Tôi và chị em Văn gia đưa Tễ Huyên vào bệnh viện, đám người Mạn Trữ cũng đưa Tiêu Diêu đến bệnh viện, vừa vặn gặp nhau.
"Thiệu Tễ Huyên làm sao vậy?" Mạn Trữ hỏi tôi, gương mặt cậu ấy đều nở hoa rồi, 5 6 vết bầm, khóe miệng còn vết máu chưa khô.
"Không biết, dù sao không tốt lắm."
"Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy?"
". . ., tớ. . ., sau này hãy nói đi. Các cậu như thế nào thoát được?" Tôi đang trốn tránh sự thật sao? Tôi ngay cả dũng khí để kể cho bạn mình nghe cũng không có.
"Văn đại nương tới cứu chúng tớ, cô ấy thấy Toilet Tình và đám người bên ngoại của nó có động tĩnh lạ thì biết có chuyện xảy ra rồi. Đúng rồi, cô ấy nói sẽ đi cứu cậu."
"Từ Mạn Trữ!" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Văn Nhược Khanh đi tới, "Nhìn cô, khuôn mặt vết xanh vết tím, rất vừa mắt."
". . . . . ., cô câm miệng cho tôi!"
"Mạn Trữ, cậu không sao chứ? Cần bác sĩ khám chút không?"
"Không cần, đúng rồi, Toilet Tình rốt cuộc đang giở trò gì vậy?"
"Con tiện nhân kia ngủ cùng một giường với Tễ Huyên!" Văn Nhược Khanh thay tôi trả lời vấn đề của Mạn Trữ, nét mặt cô ấy giống như muốn xé nát Toilet Tình ra vậy.
"Không có mặc quần áo sao?"
"Vô Duyên! Chứ không chúng tôi làm gì mà tức như vậy. Cái con tiện nhân không biết xấu hổ kia. . . ."
"Mạn Trữ!" Văn Nhược Khanh vẫn chưa nói hết, Mạn Trữ đã xông ra ngoài. Không tốt! Cậu ấy hình như đang nổi bão.
"Toilet Tình!" Mạn Trữ thấy Toilet Tình lập tức nhào vô tát.
“Ai cũng không được qua!" Văn Nhược Khanh chẳng những không ngăn cản, ngược lại không cho những người Văn gia ra tay ngăn cản Mạn Trữ, tiếng bạt tai "Lốp bốp" vang khắp bệnh viện.
Không biết Mạn Trữ cho Toilet Tình bao nhiêu cái tát, cuối cùng cũng ngừng lại, "Đau chết đi!" Mạn Trữ vẫy vẫy tay, "Đánh đến tay tôi đau muốn chết! aiz! Văn Nhược Khanh! Qua đây giúp coi!"
"Được!"
"Nè ! chỗ này là bệnh viện, không được quậy, cậu đánh chết nó cũng vô ích." Mạn Trữ vì tôi mới đánh Toilet Tình, nhưng bây giờ tôi. . . . . . .
Cửa phòng mở, bác sĩ đi ra, "Bác sĩ, Tễ Huyên cậu thế nào rồi? Sao anh ấy ra nông nỗi này ?"
"Bệnh nhân vì hút quá lượng thuốc kích thích, có lẽ bị áp lực quá độ, cho nên tinh thần chịu sức ép lớn. Ngoài ra, hình như cậu ấy hút quá lượng thuốc, cho nên tạo thành hiện tượng trúng độc."
"Tại sao lại như vậy ? Văn Nhược Tình! Sao mày cho Tễ Huyên uống nhiều thuốc vậy?"
“Tôi nghĩ bệnh nhân bị trúng độc cũng có thể là do dị ứng với thuốc, nguyên nhân chính chưa được xác định. Chúng tôi đã làm sạch dạ dày cho bệnh nhân rồi, một lát sau cậu ta sẽ tỉnh lại."
"Cám ơn bác
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu970/5024