Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
khắc mấu chốt để bắt đầu kế hoạch ký tên mà tôi đã suy nghĩ suốt buổi tối.
Quả nhiên mẹ đi rồi.
“Ba ba, ma¬ma một lát mới ra. Chúng ta chơi một chút đi a. Con đã kể với ba rồi đó, bây giờ trong trường học chúng con đang có một trò chơi rất vui, đúng không, Tễ Huyên.” Tôi cố sức nháy mắt với Tễ Huyên, hi vọng anh ấy sẽ phối hợp với tôi.
“. . . . . . , ừ.” Thật tốt quá chỉ cần anh ta không quấy rối, có thể hoàn thành.
“Trò chơi gì?” Ba ba đã mắc câu.
“Rất đơn giản, ba nhắm mắt lại, sau đó ký tên mình lên giấy trong khoảng thời gi¬an 2 phút là được, ai ký nhiều hơn sẽ thắng. con lần nào cũng thắng Tễ Huyên, đúng hay không a, Tễ Huyên?” Tôi cố gắng dùng ánh mắt năn nỉ Thiệu Tễ Huyên, hi vọng anh ta có thể cảm động.
“Ừ.” Rất tốt, bị cảm động.
“Như vậy a, ba chơi thử xem.” Ba ba dựa theo phương pháp tôi nói mà viết, ngay lúc ông chuẩn bị đặt bút, tôi từ từ lấy ra bài kiểm tra, đưa tới chỗ ông đặt bút, rất nhẹ nhàng linh hoạt thoát khỏi nguy cơ chữ ký.
“Ba ba rất lợi hại a, ba ký còn nhiều hơn con.”
“Ha ha, đó là đương nhiên mà.” Ba ba không có phát hiện được âm mưu của tôi. Thiệu Tễ Huyên bất đắc dĩ liếc tôi, hiển nhiên anh ta không cách nào chấp nhận được thủ đoạn tinh vi của tôi. Đương nhiên rồi, thành tích anh ta tốt như vậy, nói không chừng ba mẹ anh ta muốn ký tên bài thi còn khó hơn lên trời thì làm sao hiểu được nổi thống khổ của tôi.
Tễ Huyên rất rộng rãi mời cả nhà chúng tôi đi tới một nhà hàng xa hoa dùng cơm, có rất nhiều món ăn ngon mà ma¬ma tôi chưa bao giờ chịu bỏ tiền mua cho tôi ăn, tôi hoàn toàn đã quên mất trước mặt con trai phải bảo trì rụt rè. tôi ăn rất vui. Tới món heo sữa quay, Tễ Huyên nói với bồi bàn: “Mời anh giúp chúng tôi chia.”
“Không cần lấy dao làm gì cho phiền phức.” Ma¬ma đã động thủ.
Bồi bàn xoay người cầm đao, và Tễ Huyên cứng đơ cả người, trừng mắt một nhà ba người chúng tôi. Ngay lúc Tễ Huyên nói chuyện với bồi bàn thì heo sữa quay chỉ còn vài cọng xương sót lại trong mâm.
“Không cần chia, cám ơn.” Nói xong lời này, xương cũng không còn, ma¬ma thấy Tễ Huyên nhìn bà, bà cười ngượng, đương nhiên bà không quên gặm xương heo trong tay. Dù sao bà cũng có chút ngại, “Con rể, con cũng ăn a, ăn nhiều một chút.”
Tễ Huyên không nói gì, tôi liếc qua cái mặt bàn, ba mẹ hai người cũng thiệt là, hai người chỉ chừa lại chén đĩa cho anh ta không ah! Trên bàn từng chén đĩa được ăn đến sạch sẽ đến không cần rửa, may mắn là trong chén còn chừa lại một chút nước tương. Tễ Huyên thật sự là thất sách, anh ta căn bản là không nên mời chúng tôi đến nhà hàng, nhà chúng tôi luôn đặc biệt thích ăn, hơn nữa lại ăn rất nhanh, cả nhà chúng tôi chưa bao giờ đi ăn tiệm, đối với chúng tôi mà nói cái này không kinh tế càng không thực tế, chúng tôi bình thường đều đến tiệc buf¬fet. Mà ba người nhà chúng tôi đều nằm trong sổ đen của hầu hết các tiệm ăn, mỗi ông chủ tươi cười chào đón chúng tôi vào, thì khóc đem chúng tôi đá đi.
Tễ Huyên rất đáng thương, tôi rất đồng tình với anh ta, cả buổi tối ngoại trừ cùng ba ba uống mấy ly, thì chưa ăn gì hết, anh ta căn bản không phải là đối thủ của chúng tôi. Tuy nhiên tôi ăn được rất nhiều món ngon, nhưng tôi không hề có cảm giác tội lỗi, mà là cảm giác xấu hổ, tôi cảm thấy được cả nhà chúng tôi đang rất cố gắng bêu xấu trước mặt Tễ Huyên, loại cảm giác này làm cho tôi không dám ăn gì nữa, toàn bộ tiện nghi nhường cho ba mẹ hết.
Trầm mặc. Tễ Huyên trở lại trong xe không nói câu nào, xem ra thật là tức giận, “Này. . . . anh đói không . . . .”
“Tạm ổn.”
“Thực xin lỗi. . . . . . .”
“Cô tại sao phải xin lỗi?”
“Chúng tôi hình như ăn rất nhiều, cho nên … anh không nên tức giận, tôi. . . . . . .”
“Tôi không có tức giận.”
“Anh bây giờ không nói chuyện với tôi, không phải đang giận tôi sao?”
“Ba mẹ cô rất thú vị, tôi không hề phản cảm với bọn họ, mặt khác, tôi ở chung với họ rất có cảm giác của một gia đình. . . . Cô đã ở nhà của chúng tôi ba ngày, chẳng lẽ không hề có cảm giác sao?”
“Cảm giác gì? Nhà anh so với nhà tôi tốt hơn nhiều.”
“Thoạt nhìn là như vậy.” Ý anh là sao? Nếu như nói về chuyện khổ sở nhất trong Thiệu gia thì chính là việc thím Trữ dạy dỗ rất nghiêm khắc, ăn một bữa cơm cũng phải học , khiến cho thần tinh của tôi muốn stress luôn. Vẫn là ăn cơm với ba mẹ có vẻ tự tại hơn, mọi người vừa ăn còn có thể lớn tiếng nói chuyện. Giống như hôm nay vậy, bản tính “tốt đẹp” gì cũng bộc lộ ra hết, có thể cùng Tễ Huyên tâm sự tất cả các chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không biết đến hai chữ “dọa người” viết thế nào.
“Đúng rồi, tôi có bánh quy, anh muốn ăn không? Là bánh tai gấu Man Trữ hồi nãy cho tôi, muốn ăn không?” Tôi từ trong cặp lấy ra hộp bánh đưa cho Tễ Huyên.
“Cám ơn.” Anh ta đưa lấy, không ngờ lại đụng phải tay tôi, kỳ thật chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng lại làm cho cả hai đều ngây ngẩn cả người, ngừng hết tất cả động tác tiếp theo.
Vì sao? Vì sao? Tôi lại hồi hộp, tôi tựa hồ có thể cảm giác được tay mình hơi run run, tôi nhìn Tễ Huyên, tôi nhìn con ngươi sáng ngời của anh ta đến ngây người, đối mặt với người con trai mà mình đã hôn qua hai lần, tôi đột nhiên không biết mình có cảm giác gì nữa, có một chút cảm giác kì lạ mà trước giờ chưa từng có “Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!” Đây là tiếng gì vậy, là tiếng trống sao? Chẳng lẽ là tài xế mở nhạc? Thật ồn ào a ~~!
“Chú àh, có thể tắt nhạc không?” Tôi đột nhiên quay đều lại nói.
“Không có mở nhạc.” Tế Huyên liếc tôi một cái.
“A? Ờh.” vậy đó là tiếng gì? “Phải không? Chẳng lẽ tôi nghe lầm.”
“Cô không muốn đưa bánh quy cho tôi sao?” Tễ Huyên vẫn còn nhìn tôi.
“A?” Thì ra tôi cầm chặt hộp bánh không buông, còn tỏ vẻ không muốn đưa, “Không phải, không phải, anh ăn đi, ăn no một chút nha.” Tôi nói lời ngu xuẩn gì đây, vì sao tôi lại nói năng lộn xộn như vậy. Lâm Lan Trăn, chỉ là tình cờ chạm tay một chút thôi, có việc gì đâu, “Haiz …, chúng ta cũng hôn qua rồi mà.”
“Cô. . . . . . Khụ. . . . . . , cô. . . . . .”
Haizz! Tôi sao có thể nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ vậy! Tại sao lại như vậy chứ! “A! Không phải. . . . tôi không có nói gì, tôi không có nói chuyện mình hôn nhau.”
“Đồ ngốc! trước khi về tới nhà không cho phép cô nói gì nữa!”
“Oh.” Tại sao như vậy chứ? Tôi vừa rồi cũng không có ăn bậy cái gì, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ vậy? Ô ~~~! Hôm nay tôi bị sao vậy, tôi mắc chứng sợ bắt tay sao? Tôi ghét Tễ Huyên lúc nào cũng kêu tôi là đồ ngốc.
Chương 7 : Cứu mạng a ~~~! Có biến thái (thượng)
“Tễ Huyên, về rồi à.” Vừa vào cửa đã thấy ông nội đang ngồi xem phim “Bản tình ca mùa đông”, tôi cứ cho rằng ông nội là một nhân vật kiệt xuất, thời trẻ chắc hẳn đã trải qua những năm tháng hào hùng, không ngờ tới ông cũng có một mặt như vậy. Đúng là một hình ảnh cực kỳ quỷ dị, một lão đại xã hội đen lại nước mắt lưng tròng vì phim Hàn. (_ _) | | |
“Vâng.” Tễ Huyên gật nhẹ đầu. Trong nhà, anh ta không chịu nghe lời ai hết, chỉ hiếu thuận với ông nội.
“Cùng cha mẹ vợ dùng cơm?”
“Không có, đi xem phim thôi.”
“A? Xem phim àh, đến đây kể cho ông nghe, xem phim gì?”
“Gia tộc ăn thịt người.”
“. . . . . . .”
“Tiểu Trăn à, đến đây, ông nói nè, một lát con phải ký giấy cam đoan cho thím Trữ nha.”
“Giấy cam đoan? Vì sao?” Siêu cấp biến thái muốn làm gì đây, ngày nào cũng chép 2 cuốn sách kia còn chưa đủ sao!
“Là ông nói với thím Trữ, sau khi tan học không cần kêu người đi theo con nữa chỉ cần con cam đoan là trong vòng nửa tiếng có thể có mặt ở nhà là được rồi.”
“Thật sao! Cám ơn ông nội.” Tôi thật cao hứng, ôm ông nội một cái.
*****
“Này, sao hồi nãy cứ nháy mắt hoài vậy!” Kì quái, Tễ Huyên hình như không vui, chắc là anh ta đang đói bụng nên tâm tình không tốt.
“Không có.” Trong tay anh ta đang cầm một trong những chứng cớ tội phạm của tôi, chính là bài kiểm tra đại số mà tôi đã hao tâm tốn sức mới xử lý xong, “Sau này cô muốn làm gì?”
“Là sao? Đưa cho tôi.”
“Nếu lần sau thi tệ cần chữ ký, cô chuẩn bị dùng biện pháp gì?” Anh ta rất xấu, cố ý lợi dụng ưu thế dáng cao không chịu đưa bài cho tôi. “Cô còn có kế gì sao?”
“Tôi tự nghĩ biện pháp.” Tôi nhảy, tôi nhảy, tôi nhảy nhảy. “Đưa cho tôi! ! !”
“Có muốn tôi giúp cô một tay hay không.”
Hả? Anh ta ăn bánh quy ăn đến ngu luôn sao? Hay là trong bánh của Man Trữ có độc? “Anh…anh…anh. . . , anh thật sự muốn giúp tôi lừa ba ba sao?”
“Không, ý tôi là muốn giúp cô ôn tập môn toán.”
“Vì sao? Anh bị sốt sao?” Tôi quan tâm sờ sờ trán anh ấy.
“Không có.”
“Anh, anh, anh. . . . . . .”
“Cứ quyết định vậy đi, đồ ngốc, bắt đầu từ ngày mai tôi giúp cô ôn tập.”
“Anh có lòng tin với tôi sao?”
“Một chút cũng không. Chỉ là tôi có lòng tin với bản thân mình.” Lại quẹo một đường lớn để mắng tôi ngốc, tôi ghét anh ta nói tôi ngu ngốc.
Thím Trữ không hề giám sát nhất cử nhất động của tôi nữa, phong ba trong trường cũng từ từ lắng lại, cuộc sống của tôi hẳn là nên tươi sáng, chính là mấy ngày nay cũng không biết vì sao giống như bị sao chổi quét đến vậy, từ sáng đến tối đều chạm phải Thiệu Tễ Huyên. Anh ta đúng là rất kỳ quái, muốn làm gì cũng không hỏi ý người ta có muốn hay không. Tự anh ta nói là giúp tôi ôn tập, tôi cũng không có nhờ anh ấy, vậy mà cứ bắt buộc tôi phải nghe anh ta giảng bài, làm cho cuộc sống tươi sáng của tôi chỉ còn lại thống khổ không thôi, trong đầu tôi chứa đầy hàm số chẵn lẻ, bất phương trình, hằng đẳng thức vân vân, aiz ~~~~! Mỗi lần nghĩ tới lại cảm thấy khổ sở không thôi.
*****
Hôm nay tôi có bài thi vẽ, cho nên tôi chuẩn bị sẵn sàng để khi làm bài xong thì lập tức chạy về, không ngờ lại về muộn nữa, chờ tôi phục hồi tinh thần thì trời cũng đã tối rồi, nhưng bài vẽ của tôi mới làm được một nửa, Uyển Nhu và Man Trữ đã sớm về, chỉ có tôi một người vất vả làm việc. Xem ra tôi cũng sắp có thể về được rồi.
Tôi đeo cặp đi bộ về nhà, đèn trong trường không biết bị gì mà tất cả đều bị hư hết, cả trường tối đen. Trên đường chỉ còn một mình nên tôi cũng hơi hơi sợ. Cảm giác tôi bị sai sao? Hình như có người đi theo tôi, chắc là đội chó săn rồi. Không đúng, mấy ngày trước đó không phải ông nội đã nói không kêu người theo dõi tôi nữa sao? Tôi cẩn thận quay đầu ―― không có. Chính là đi chưa được mấy bước, cảm giác ấy lại nổi lên, trời ạ! Tôi bị các phương trình bất đẳng thức làm cho tinh thần hoảng loạn sao.
“Cạch! Cạch!” Đây là tiếng gì vậy, tôi lần nữa quay đầu lại, không thấy gì hết. Ngay lúc tôi quay đầu định bước đi tiếp , “A ~~~! !” Đột nhiên có một bóng dáng nhảy đến trước mặt tôi. Ông ấy tuyệt đối phù hợp hình tượng thích quấy rối con gái trong TV, vừa thấy tôi lập tức vén áo lên, tôi hoảng hốt, hướng đằng sau chạy. Tôi càng chạy thì tên kia càng cố gắng rượt sát theo, đuổi theo tôi tới cổng trường. Giờ này, trong trường cũng không còn ai, đúng rồi, tìm bác Lưu ở phòng bảo vệ. Tôi thấy phòng bào vệ còn sáng, thật tốt quá, cuối cùng được cứu rồi. Chính là chờ tôi chạy đến cửa phòng, bên trong không có một ai, bác Lưu cũng không có ở đó, ông ấy giữ chìa khóa mà. Bạn nói xem bác ấy không ở trong phòng, còn có thể đi làm cái gì, không lẽ tìm đối tượng hẹn hò sao. Tôi loáng thoáng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Đúng rồi, v
QUAY LẠIQuả nhiên mẹ đi rồi.
“Ba ba, ma¬ma một lát mới ra. Chúng ta chơi một chút đi a. Con đã kể với ba rồi đó, bây giờ trong trường học chúng con đang có một trò chơi rất vui, đúng không, Tễ Huyên.” Tôi cố sức nháy mắt với Tễ Huyên, hi vọng anh ấy sẽ phối hợp với tôi.
“. . . . . . , ừ.” Thật tốt quá chỉ cần anh ta không quấy rối, có thể hoàn thành.
“Trò chơi gì?” Ba ba đã mắc câu.
“Rất đơn giản, ba nhắm mắt lại, sau đó ký tên mình lên giấy trong khoảng thời gi¬an 2 phút là được, ai ký nhiều hơn sẽ thắng. con lần nào cũng thắng Tễ Huyên, đúng hay không a, Tễ Huyên?” Tôi cố gắng dùng ánh mắt năn nỉ Thiệu Tễ Huyên, hi vọng anh ta có thể cảm động.
“Ừ.” Rất tốt, bị cảm động.
“Như vậy a, ba chơi thử xem.” Ba ba dựa theo phương pháp tôi nói mà viết, ngay lúc ông chuẩn bị đặt bút, tôi từ từ lấy ra bài kiểm tra, đưa tới chỗ ông đặt bút, rất nhẹ nhàng linh hoạt thoát khỏi nguy cơ chữ ký.
“Ba ba rất lợi hại a, ba ký còn nhiều hơn con.”
“Ha ha, đó là đương nhiên mà.” Ba ba không có phát hiện được âm mưu của tôi. Thiệu Tễ Huyên bất đắc dĩ liếc tôi, hiển nhiên anh ta không cách nào chấp nhận được thủ đoạn tinh vi của tôi. Đương nhiên rồi, thành tích anh ta tốt như vậy, nói không chừng ba mẹ anh ta muốn ký tên bài thi còn khó hơn lên trời thì làm sao hiểu được nổi thống khổ của tôi.
Tễ Huyên rất rộng rãi mời cả nhà chúng tôi đi tới một nhà hàng xa hoa dùng cơm, có rất nhiều món ăn ngon mà ma¬ma tôi chưa bao giờ chịu bỏ tiền mua cho tôi ăn, tôi hoàn toàn đã quên mất trước mặt con trai phải bảo trì rụt rè. tôi ăn rất vui. Tới món heo sữa quay, Tễ Huyên nói với bồi bàn: “Mời anh giúp chúng tôi chia.”
“Không cần lấy dao làm gì cho phiền phức.” Ma¬ma đã động thủ.
Bồi bàn xoay người cầm đao, và Tễ Huyên cứng đơ cả người, trừng mắt một nhà ba người chúng tôi. Ngay lúc Tễ Huyên nói chuyện với bồi bàn thì heo sữa quay chỉ còn vài cọng xương sót lại trong mâm.
“Không cần chia, cám ơn.” Nói xong lời này, xương cũng không còn, ma¬ma thấy Tễ Huyên nhìn bà, bà cười ngượng, đương nhiên bà không quên gặm xương heo trong tay. Dù sao bà cũng có chút ngại, “Con rể, con cũng ăn a, ăn nhiều một chút.”
Tễ Huyên không nói gì, tôi liếc qua cái mặt bàn, ba mẹ hai người cũng thiệt là, hai người chỉ chừa lại chén đĩa cho anh ta không ah! Trên bàn từng chén đĩa được ăn đến sạch sẽ đến không cần rửa, may mắn là trong chén còn chừa lại một chút nước tương. Tễ Huyên thật sự là thất sách, anh ta căn bản là không nên mời chúng tôi đến nhà hàng, nhà chúng tôi luôn đặc biệt thích ăn, hơn nữa lại ăn rất nhanh, cả nhà chúng tôi chưa bao giờ đi ăn tiệm, đối với chúng tôi mà nói cái này không kinh tế càng không thực tế, chúng tôi bình thường đều đến tiệc buf¬fet. Mà ba người nhà chúng tôi đều nằm trong sổ đen của hầu hết các tiệm ăn, mỗi ông chủ tươi cười chào đón chúng tôi vào, thì khóc đem chúng tôi đá đi.
Tễ Huyên rất đáng thương, tôi rất đồng tình với anh ta, cả buổi tối ngoại trừ cùng ba ba uống mấy ly, thì chưa ăn gì hết, anh ta căn bản không phải là đối thủ của chúng tôi. Tuy nhiên tôi ăn được rất nhiều món ngon, nhưng tôi không hề có cảm giác tội lỗi, mà là cảm giác xấu hổ, tôi cảm thấy được cả nhà chúng tôi đang rất cố gắng bêu xấu trước mặt Tễ Huyên, loại cảm giác này làm cho tôi không dám ăn gì nữa, toàn bộ tiện nghi nhường cho ba mẹ hết.
Trầm mặc. Tễ Huyên trở lại trong xe không nói câu nào, xem ra thật là tức giận, “Này. . . . anh đói không . . . .”
“Tạm ổn.”
“Thực xin lỗi. . . . . . .”
“Cô tại sao phải xin lỗi?”
“Chúng tôi hình như ăn rất nhiều, cho nên … anh không nên tức giận, tôi. . . . . . .”
“Tôi không có tức giận.”
“Anh bây giờ không nói chuyện với tôi, không phải đang giận tôi sao?”
“Ba mẹ cô rất thú vị, tôi không hề phản cảm với bọn họ, mặt khác, tôi ở chung với họ rất có cảm giác của một gia đình. . . . Cô đã ở nhà của chúng tôi ba ngày, chẳng lẽ không hề có cảm giác sao?”
“Cảm giác gì? Nhà anh so với nhà tôi tốt hơn nhiều.”
“Thoạt nhìn là như vậy.” Ý anh là sao? Nếu như nói về chuyện khổ sở nhất trong Thiệu gia thì chính là việc thím Trữ dạy dỗ rất nghiêm khắc, ăn một bữa cơm cũng phải học , khiến cho thần tinh của tôi muốn stress luôn. Vẫn là ăn cơm với ba mẹ có vẻ tự tại hơn, mọi người vừa ăn còn có thể lớn tiếng nói chuyện. Giống như hôm nay vậy, bản tính “tốt đẹp” gì cũng bộc lộ ra hết, có thể cùng Tễ Huyên tâm sự tất cả các chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không biết đến hai chữ “dọa người” viết thế nào.
“Đúng rồi, tôi có bánh quy, anh muốn ăn không? Là bánh tai gấu Man Trữ hồi nãy cho tôi, muốn ăn không?” Tôi từ trong cặp lấy ra hộp bánh đưa cho Tễ Huyên.
“Cám ơn.” Anh ta đưa lấy, không ngờ lại đụng phải tay tôi, kỳ thật chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng lại làm cho cả hai đều ngây ngẩn cả người, ngừng hết tất cả động tác tiếp theo.
Vì sao? Vì sao? Tôi lại hồi hộp, tôi tựa hồ có thể cảm giác được tay mình hơi run run, tôi nhìn Tễ Huyên, tôi nhìn con ngươi sáng ngời của anh ta đến ngây người, đối mặt với người con trai mà mình đã hôn qua hai lần, tôi đột nhiên không biết mình có cảm giác gì nữa, có một chút cảm giác kì lạ mà trước giờ chưa từng có “Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!” Đây là tiếng gì vậy, là tiếng trống sao? Chẳng lẽ là tài xế mở nhạc? Thật ồn ào a ~~!
“Chú àh, có thể tắt nhạc không?” Tôi đột nhiên quay đều lại nói.
“Không có mở nhạc.” Tế Huyên liếc tôi một cái.
“A? Ờh.” vậy đó là tiếng gì? “Phải không? Chẳng lẽ tôi nghe lầm.”
“Cô không muốn đưa bánh quy cho tôi sao?” Tễ Huyên vẫn còn nhìn tôi.
“A?” Thì ra tôi cầm chặt hộp bánh không buông, còn tỏ vẻ không muốn đưa, “Không phải, không phải, anh ăn đi, ăn no một chút nha.” Tôi nói lời ngu xuẩn gì đây, vì sao tôi lại nói năng lộn xộn như vậy. Lâm Lan Trăn, chỉ là tình cờ chạm tay một chút thôi, có việc gì đâu, “Haiz …, chúng ta cũng hôn qua rồi mà.”
“Cô. . . . . . Khụ. . . . . . , cô. . . . . .”
Haizz! Tôi sao có thể nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ vậy! Tại sao lại như vậy chứ! “A! Không phải. . . . tôi không có nói gì, tôi không có nói chuyện mình hôn nhau.”
“Đồ ngốc! trước khi về tới nhà không cho phép cô nói gì nữa!”
“Oh.” Tại sao như vậy chứ? Tôi vừa rồi cũng không có ăn bậy cái gì, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ vậy? Ô ~~~! Hôm nay tôi bị sao vậy, tôi mắc chứng sợ bắt tay sao? Tôi ghét Tễ Huyên lúc nào cũng kêu tôi là đồ ngốc.
Chương 7 : Cứu mạng a ~~~! Có biến thái (thượng)
“Tễ Huyên, về rồi à.” Vừa vào cửa đã thấy ông nội đang ngồi xem phim “Bản tình ca mùa đông”, tôi cứ cho rằng ông nội là một nhân vật kiệt xuất, thời trẻ chắc hẳn đã trải qua những năm tháng hào hùng, không ngờ tới ông cũng có một mặt như vậy. Đúng là một hình ảnh cực kỳ quỷ dị, một lão đại xã hội đen lại nước mắt lưng tròng vì phim Hàn. (_ _) | | |
“Vâng.” Tễ Huyên gật nhẹ đầu. Trong nhà, anh ta không chịu nghe lời ai hết, chỉ hiếu thuận với ông nội.
“Cùng cha mẹ vợ dùng cơm?”
“Không có, đi xem phim thôi.”
“A? Xem phim àh, đến đây kể cho ông nghe, xem phim gì?”
“Gia tộc ăn thịt người.”
“. . . . . . .”
“Tiểu Trăn à, đến đây, ông nói nè, một lát con phải ký giấy cam đoan cho thím Trữ nha.”
“Giấy cam đoan? Vì sao?” Siêu cấp biến thái muốn làm gì đây, ngày nào cũng chép 2 cuốn sách kia còn chưa đủ sao!
“Là ông nói với thím Trữ, sau khi tan học không cần kêu người đi theo con nữa chỉ cần con cam đoan là trong vòng nửa tiếng có thể có mặt ở nhà là được rồi.”
“Thật sao! Cám ơn ông nội.” Tôi thật cao hứng, ôm ông nội một cái.
*****
“Này, sao hồi nãy cứ nháy mắt hoài vậy!” Kì quái, Tễ Huyên hình như không vui, chắc là anh ta đang đói bụng nên tâm tình không tốt.
“Không có.” Trong tay anh ta đang cầm một trong những chứng cớ tội phạm của tôi, chính là bài kiểm tra đại số mà tôi đã hao tâm tốn sức mới xử lý xong, “Sau này cô muốn làm gì?”
“Là sao? Đưa cho tôi.”
“Nếu lần sau thi tệ cần chữ ký, cô chuẩn bị dùng biện pháp gì?” Anh ta rất xấu, cố ý lợi dụng ưu thế dáng cao không chịu đưa bài cho tôi. “Cô còn có kế gì sao?”
“Tôi tự nghĩ biện pháp.” Tôi nhảy, tôi nhảy, tôi nhảy nhảy. “Đưa cho tôi! ! !”
“Có muốn tôi giúp cô một tay hay không.”
Hả? Anh ta ăn bánh quy ăn đến ngu luôn sao? Hay là trong bánh của Man Trữ có độc? “Anh…anh…anh. . . , anh thật sự muốn giúp tôi lừa ba ba sao?”
“Không, ý tôi là muốn giúp cô ôn tập môn toán.”
“Vì sao? Anh bị sốt sao?” Tôi quan tâm sờ sờ trán anh ấy.
“Không có.”
“Anh, anh, anh. . . . . . .”
“Cứ quyết định vậy đi, đồ ngốc, bắt đầu từ ngày mai tôi giúp cô ôn tập.”
“Anh có lòng tin với tôi sao?”
“Một chút cũng không. Chỉ là tôi có lòng tin với bản thân mình.” Lại quẹo một đường lớn để mắng tôi ngốc, tôi ghét anh ta nói tôi ngu ngốc.
Thím Trữ không hề giám sát nhất cử nhất động của tôi nữa, phong ba trong trường cũng từ từ lắng lại, cuộc sống của tôi hẳn là nên tươi sáng, chính là mấy ngày nay cũng không biết vì sao giống như bị sao chổi quét đến vậy, từ sáng đến tối đều chạm phải Thiệu Tễ Huyên. Anh ta đúng là rất kỳ quái, muốn làm gì cũng không hỏi ý người ta có muốn hay không. Tự anh ta nói là giúp tôi ôn tập, tôi cũng không có nhờ anh ấy, vậy mà cứ bắt buộc tôi phải nghe anh ta giảng bài, làm cho cuộc sống tươi sáng của tôi chỉ còn lại thống khổ không thôi, trong đầu tôi chứa đầy hàm số chẵn lẻ, bất phương trình, hằng đẳng thức vân vân, aiz ~~~~! Mỗi lần nghĩ tới lại cảm thấy khổ sở không thôi.
*****
Hôm nay tôi có bài thi vẽ, cho nên tôi chuẩn bị sẵn sàng để khi làm bài xong thì lập tức chạy về, không ngờ lại về muộn nữa, chờ tôi phục hồi tinh thần thì trời cũng đã tối rồi, nhưng bài vẽ của tôi mới làm được một nửa, Uyển Nhu và Man Trữ đã sớm về, chỉ có tôi một người vất vả làm việc. Xem ra tôi cũng sắp có thể về được rồi.
Tôi đeo cặp đi bộ về nhà, đèn trong trường không biết bị gì mà tất cả đều bị hư hết, cả trường tối đen. Trên đường chỉ còn một mình nên tôi cũng hơi hơi sợ. Cảm giác tôi bị sai sao? Hình như có người đi theo tôi, chắc là đội chó săn rồi. Không đúng, mấy ngày trước đó không phải ông nội đã nói không kêu người theo dõi tôi nữa sao? Tôi cẩn thận quay đầu ―― không có. Chính là đi chưa được mấy bước, cảm giác ấy lại nổi lên, trời ạ! Tôi bị các phương trình bất đẳng thức làm cho tinh thần hoảng loạn sao.
“Cạch! Cạch!” Đây là tiếng gì vậy, tôi lần nữa quay đầu lại, không thấy gì hết. Ngay lúc tôi quay đầu định bước đi tiếp , “A ~~~! !” Đột nhiên có một bóng dáng nhảy đến trước mặt tôi. Ông ấy tuyệt đối phù hợp hình tượng thích quấy rối con gái trong TV, vừa thấy tôi lập tức vén áo lên, tôi hoảng hốt, hướng đằng sau chạy. Tôi càng chạy thì tên kia càng cố gắng rượt sát theo, đuổi theo tôi tới cổng trường. Giờ này, trong trường cũng không còn ai, đúng rồi, tìm bác Lưu ở phòng bảo vệ. Tôi thấy phòng bào vệ còn sáng, thật tốt quá, cuối cùng được cứu rồi. Chính là chờ tôi chạy đến cửa phòng, bên trong không có một ai, bác Lưu cũng không có ở đó, ông ấy giữ chìa khóa mà. Bạn nói xem bác ấy không ở trong phòng, còn có thể đi làm cái gì, không lẽ tìm đối tượng hẹn hò sao. Tôi loáng thoáng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Đúng rồi, v
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu24/5329