Old school Easter eggs.
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full

Lượt xem :
khóc dở cười: “Sao trước đây tao không biết mày lại ủng hộ tao ly hôn như thế này nhỉ?”.

“Thà phá một ngôi chùa còn hơn là phá một cuộc hôn nhân. Nếu như thằng cha Điền Đại Vĩ đó đột nhiên quay trở lại tốt với mày thì sao? Mày cứ ngập ngừng, cứ ôm hy vọng, không phải tao cũng ôm hy vọng theo mày đó sao? Giờ thì đã có thể thở phào rồi, như kiểu tao cũng vừa được giải thoát vậy!”, Chi Hoa trả lời thật. Cô là người ngoài cuộc nên hiểu rõ vấn đề, Phùng Hy là người trong cuộc nên đầu óc mụ mẫm. Tuy nhiên, ngoài người trong cuộc ra, ai có thể thấu hiểu được thực sự cảnh ngộ đó!

“Mày hiện thực thật đấy, bọn mình chơi với nhau hai mươi năm rồi, mày không thể nói thẳng nói thật hay sao?”.

“Không trải qua chuyện này, ai có thể nói rõ được chứ?”.

Phùng Hy im lặng một hồi mới nói: “Đằng nào thì cũng chia tay rồi, căn nhà thuộc về anh ta…. Thôi! Đừng nhắc đến chuyệt thiệt thòi hay không thiệt thòi, tao cũng chẳng muốn tranh giành nhiều với anh ta. Mày mau tìm nhà giúp tao, càng nhanh càng tốt, hiện giờ tao đang ở nhà nghỉ”.

“Ở nhà nghỉ làm gì! Sang đây, cứ ở nhà tao trước, tìm được nhà sẽ chuyển ngay!”.

Cuối cùng Phùng Hy cũng phải bật cười, từ hôm qua đến giờ, đây là điều duy nhất khiến cô cảm thấy ấm lòng. Không nói câu thứ hai, cô liền thu dọn hành lý. Nửa tiếng sau, Chi Hoa lái xe đến đón cô về nhà.

Gió đêm thổi tới, Chi Hoa liếc vết thâm tím trên cổ Phùng Hy, nói: “Mày có kế hoạch gì không?”.

“Tìm một cái tổ dễ chịu chút, sắp xếp công việc của công ty, giảm béo, làm lại cuộc đời!”. Phùng Hy nhắm mắt lại, lưng tựa vào cửa sổ, tay nắm nắm đấm, uể oải trả lời.

Chi Hoa cười lớn: “Đúng vậy, không uổng công tao thương mày bao nhiêu năm, cuối cùng thì đầu óc cũng đã được đả thông”.

Phùng Hy cũng cười, tiếng cười của hai cô gái vang mãi trong xe ô tô.

Vừa bước vào nhà Chi Hoa, hai cậu con trai sinh đôi của cô giống như hai chú gấu nhỏ sà tới. Phùng Hy nhìn với ánh mắt hâm mộ, cô nghĩ, nếu như cô có con, dù có phải sống một mình suốt đời cô cũng không sợ.

Tuy nhiên, không quan trọng, không có con cô vẫn còn tiền gửi tiết kiệm, rồi lại chuẩn bị được đề bạt làm phó giám đốc chỉ việc ngồi thu lợi nhuận; Phùng Hy cảm thấy đây là điều may mắn trong số những cái bất hạnh của cô. Còn về việc nên cân đối quan hệ giữa phó tổng giám đốc Vương và Dương Thành Thượng như thế nào, chắc chắn cô sẽ tìm được cơ hội sinh tồn trong cái khe chật hẹp này, bởi vì, Phụ Minh Ý đến công ty con để làm tổng giám đốc.

Đây là một suy nghĩ khác khiến Phùng Hy nhận lời phó tổng giám đốc Vương, cũng là nguyên nhân hôm qua khi gặp Phụ Minh Ý cô đã chủ động giới thiệu mình, không cho Phụ Minh Ý cơ hội nói ra chuyện quen cô từ trước.

Sau khi dỗ con ngủ, Chi Hoa chui vào chăn cùng Phùng Hy. Vẫn giống như thời còn học cấp hai, hai người thích nằm trên giường tâm sự.

Chi Hoa xoa vết thâm tím trên cổ tay Phùng Hy, hỏi với vẻ thương cảm: “Không định kiện hắn ta thật à?”.

“Ngại phiền hà lắm, suốt đời không bao giờ muốn gặp hắn một lần nữa”. Phùng Hy bình tĩnh trả lời. Câu trả lời này cô đã nghĩ kỹ và đưa ra quyết định rồi, nói ra cũng rất tự nhiên.

“Tao vẫn cảm thấy tiếc, được chia ít tài sản cũng tốt chứ sao, mày không cần thì để cho hai thằng con nuôi cũng tốt!”.

“Hắn ta yêu tiền, nếu tao vẫn còn đôi co với hắn thì lại phải kéo dài thêm một thời gian nữa, còn may là tao biết dứt khoát bỏ của chạy lấy người, nếu không Điền Đại Vĩ không chịu ly hôn. Hắn biết Phụ Minh Ý, tao không ngờ hắn lại nhìn thấy ảnh ngày trước chúng mình đi chơi trong tập album nhà mày”.

Chi Hoa hơi sững người, nói với vẻ không tin: “Tấm ảnh đó hả? Phụ Minh Ý còn đứng bên cạnh tao nữa, hắn đoán ra được à?”.

Phùng Hy nhìn lên trần nhà, thực ra từ trước đến nay Điền Đại Vĩ không phải là người vô tâm. Anh ta rất hay để ý đến những chuyện vặt vãnh, chỉ có điều, đối với cô thì anh ta lại không để ý. Để cho tất cả mọi người đều tưởng rằng anh ta là người qua loa đại khái, không biết nhẹ nhàng quan tâm, đây chính là điều khiến cô căm hận.

“Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc. Tao nghĩ, người mà anh ấy lấy không phải là con một vị lãnh đạo cấp cao nào đó thì cũng là người có quan hệ mật thiết với cấp trên của công ty. Trên tổng công ty dù tao không quen biết nhiều, nhưng kiểu gì cũng phải biết về người có đủ điều kiện về công ty con làm tổng giám đốc. Hai năm qua, tao không hề biết trên tổng công ty có người tên là Phụ Minh Ý”, Phùng Hy khẽ nói.

Cô quen với Phụ Minh Ý khi còn đang học đại học, còn anh thì học nghiên cứu sinh. Hồi đó tình cảm của hai người thực sự rất gắn bó, không hề lẫn chút tạp chất nào. Khi tốt nghiệp, Phùng Hy nhận được giấy tuyển dụng của công ty CWE, nhưng địa điểm làm việc lại không phải là tổng công ty ở Bắc Kinh, mà là công ty con ở quê hương cô. Phụ Minh Ý thì được một công ty ở Thượng Hải tuyển dụng. Cũng giống như bao sinh viên khác, tình yêu sinh viên của họ đành phải khuất phục trước hiện thực, kết thúc mà không thu được kết quả gì.

Mặc dù lúc chia tay đã nói hết nỗi tương tư và sự quyến luyến, nhưng dần dần, liên lạc cũng ít dần. Một năm sau, Phùng Hy nghe người khác nói Phụ Minh Ý đã kết hôn. Cuối cùng cô mới cảm thấy trong lòng như trống vắng một điều gì, chỉ muốn tìm một ông chồng để lấy. Từ đó trở đi cô trở nên an phận, coi những tình cảm yêu đương cuồng nhiệt thời sinh viên là bức ảnh đặt trong tủ, vài năm sau giở ra xem lại thì đã ố vàng, chỉ coi đó là một kỷ niệm của thời quá khứ mà thôi.

Thế nhưng hôn nhân đã khiến Phùng Hy thất vọng như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy ăn mặc trang điểm không biết là để cho ai xem, cuộc đời cứ thế ảm đạm trôi qua. Để mặc bản thân ăn uống thỏa thích, trong lúc cô chưa cảm nhận được, đến một ngày đứng trước gương mới phát hiện ra rằng cô đã không còn là Phùng Hy của ngày trước.

Chi Hoa khẽ thở dài, hỏi cô: “Mày vẫn thích anh ấy à?”.

“Không còn cái cuồng nhiệt như ngày trước nữa, chắc mày cũng hiểu”.

“Liệu giữa mày và anh ấy có nối lại được duyên xưa nữa không?”.

Câu nói bất ngờ này của Chi Hoa khiến Phùng Hy giật nảy mình. Cô chưa nghĩ đến, nhưng rồi cô lại bật cười, “Tao chỉ biết rằng anh ấy xuất hiện rất đúng lúc. Hai ông sếp trong công ty đang đấu đá nhau, tao như ngọn cỏ bị kìm kẹp ở giữa. Phụ Minh Ý làm tổng giám đốc, ít nhiều là có lợi cho tao”.

“Phụ Minh Ý mà biết chắc chắn sẽ tức chết vì mày”.

“Mày tưởng đàn ông chung thủy đến thế hay sao? Sau khi chia tay, anh ta lấy vợ trước chứ không phải tao lấy chồng trước. Chẳng báo câu nào mà lấy vợ luôn, từ đó bặt vô âm tín. Chi Hoa, mày đừng nghĩ đến việc năm xưa anh ta tốt với tao như thế nào nữa. Năm đó cũng là chuyện của tám năm về trước rồi, nếu tao vẫn còn dương dương tự đắc vì chuyện đó, tưởng rằng anh ta đến công ty để mà mơ mộng hão huyền, tao sợ vừa mới ly hôn chẳng mấy chốc lại mất luôn cả việc nữa”. Giọng Phùng Hy xen lẫn vẻ châm biếm.

Chi Hoa cười hích hích: “Không ngờ mày lại theo chủ nghĩa hiện thực đến vậy”.

Phùng Hy bình thản nói: “Hiện thực một chút cũng tốt, hiện giờ tao không hề có chút hứng thú nào với hôn nhân và đàn ông”.

“Thế mày có hứng thú với cái gì?”.

“Tiền”.

Tiền bạc có thể nuôi sống cô, có thể thỏa mãn ham muốn vật chất của cô, có thể mua căn nhà thuộc về riêng mình, có thể khiến cô không bị đói khát lúc về già. Có tiền trong tay, cô có thể không phải lao đầu đi làm như ngày trước, mệt thì kiếm ít đi một chút, cũng bớt đi việc giả lả nịnh nọt khách hàng. Tóm lại, Phùng Hy cảm thấy hiện tại đối với cô tiền bạc quan trọng hơn rất nhiều so với việc đi tìm một người đàn ông khác.

Chương 2: Tình cũ
Tám năm đã làm thay đổi dáng vẻ bề ngoài của cô, và cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh cô cũng không còn tin tưởng.

Việc thành lập phòng đấu thầu diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán. Phụ Minh Ý mới đến công ty, chưa nắm được tình hình chung, phó tổng giám đốc Vương đã ngắm chuẩn thời cơ này, đề nghị thành lập bộ phận mới.

Có khoản lợi nhuận mỗi năm hai triệu rưỡi của tổng công ty nâng đỡ, bản thân công ty con cũng được nhận một số nghiệp vụ đấu thầu, xét trên mọi phương diện đều là cách sắp đặt có lợi mà không có hại. Từ giám đốc bộ phận trở lên trong công ty tham dự cuộc họp này, không có phiếu nào phản đối. Phó tổng giám đốc Vương tươi cười nhìn mọi người, rất hài lòng với kết quả này.

Ba vị sếp của công ty, một tổng một phó tổng, còn có cả một kỹ sư. Tổng giám đốc Lưu là lớp sinh viên, nghiên cứu sinh đầu tiên sau khi chế độ thi đại học được áp dụng trở lại vào thập kỷ bảy mươi. Tuổi tác đã cao, ngoài cuộc họp thường niên của công ty, hầu như không thấy ông xuất hiện trong công ty. Trước khi Phụ Minh Ý đến công ty, người có quyền cao nhất là tổng giám đốc Chu. Tổng giám đốc Chu lắm bệnh nhiều tật, ở công ty con cũng như nghỉ an dưỡng. Phó tổng giám đốc Vương một tay đảm đương tất cả mọi công việc.

Phụ Minh Ý mỉm cười nhìn vóc dáng cao lớn của phó tổng giám đốc Vương, nghe ông kêu gọi mọi người có ý kiến thì phát biểu. Phụ Minh Ý hiểu rằng trước khi anh đến công ty thì đây là địa bàn của phó tổng giám đốc Vương, đương nhiên là anh không thể vừa mới đến công ty đã bác bỏ ý kiến của phó tổng giám đốc Vương, tự gây khó dễ cho mình.

Và còn một nguyên nhân nữa chỉ có anh mới biết, đó là người đảm nhiệm chức giám đốc phòng đấu thầu là Phùng Hy. Anh cần một người thuộc phe mình và có địa vị nhất định trong nội bộ công ty, Phùng Hy là sự lựa chọn tốt nhất, đề bạt Phùng Hy anh tán thành cả hai tay.

Ánh mắt anh nhìn bao quát toàn hội trường rồi thu về, cười nói: “Đề nghị của phó tổng giám đốc Vương rất hay. Giám đốc Dương, đây cũng được coi là nghiệp vụ mới của bộ phận cơ khí, năm nay bộ phận cơ khí lại có thể có thêm vài triệu lợi nhuận rồi”.

Dương Thành Thượng cười nhạt nói, “Tổng giám đốc Phụ, công trình của phòng cơ khí không dễ làm đâu! Bên này lãi bên kia lỗ. Không bằng bộ phận vật liệu, hiện giờ có loại vật liệu nào không tăng giá chứ?”.

Giám đốc bộ phận vật liệu Trần Mông do phó tổng giám đốc Vương một tay đề bạt nên rất lanh lợi, hiểu ý, cười nói: “Bộ phận vật liệu cũng phải dựa vào bộ phận cơ khí đó thôi. Công trình trong tay giám đốc Dương lớn, bộ phận vật liệu mới có cửa để cung cấp mà”.

Phụ Minh Ý rất hài lòng với sự biểu lộ kín đáo này, đứng dậy nói: “Thôi hôm nay tạm thời như thế đã. Phó tổng giám đốc Vương, anh thông báo với Phùng Hy, tiện thể gọi cô ấy đến phòng làm việc của tôi một lát”.

Phó tổng giám đốc Vương cũng rất hài lòng với nước cờ Phùng Hy, Dương Thành Thượng họp xong không về phòng mình, đem theo ba nhân viên với lý do “đi gặp khách hàng” rồi rời khỏi phòng họp. Bốn người vào phòng trà vừa đúng một bàn, mọi người cũng hiểu nhưng không ai nói thêm điều gì.

Phùng Hy vào phòng phó tổng giám đốc Vương, thấy ông cười rạng rỡ bèn biết ngay là chuyện này đã thành công.

“Cố gắng làm cho tốt! Giang sơn này sớm muộn gì cũng là của những người trẻ tu
<<1 ... 34567 ... 53>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT140/5856