Insane
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Sao Song Ngư

Lượt xem :
ch cô gái kia, nhưng em cũng yêu mẹ em là được. Chị nghĩ, mẹ muốn nghe những lời này.”

Gia Dịch dường như hơi đăm chiêu: “Những điều này đều là mẹ nói với chị?”

“Đương nhiên không phải. Mẹ sẽ không nói với chúng ta bà yêu chúng ta bao nhiêu, cậu ngốc à. Trước khi chị đi Hồng Kông, ba cũng từng nói với chị, cho dù chị ở bên ngoài chịu đựng bất cứ uất ức nào cũng đều có thể trở về nhà. Ba không nói gì, nhưng chị biết ông rất yêu chị.” Cô nắm tay cậu, “Ba mẹ rất yêu thương chúng ta.”

“Chị…”

“Chị đã khiến bọn họ đau lòng, em đừng phụ lòng bọn họ nữa được không, cho dù là chị nợ ân tình của em, được không?”

Chị em bọn họ chưa từng thành thật nói với nhau như thế, có lẽ thỉnh thoảng khoảng cách sẽ tạo ra một loại kỳ tích khác, cũng có thể khiến chúng ta hiểu nhau nhiều hơn.

“Chị, có phải em không hiểu chuyện không?”

“Không đâu, thực ra người bốc đồng là chị.”

“Spring, I love you.” Gia Dịch xúc động ôm cô.

Lễ Giáng Sinh và tết âm lịch hồi trước, bốn người trong nhà ngồi dưới cây thông ôm nhau, đã ba năm rồi cô vẫn chưa ôm người thân của mình, đây là cô nợ bọn họ.


Chương 9
Rốt cuộc Gia Dịch phải về nhà, thiếu gia suy nghĩ, nếu cậu ở lại thêm nữa e rằng anh sẽ nổi điên.

“Suy nghĩ gì đó?” Gia Dịch bỗng nhiên từ sau lưng vỗ anh một cái.

“Sao cậu còn chưa lăn đi?”

“Tôi sắp lăn rồi đây.” Tròng mắt Gia Dịch xoay tròn, dĩ nhiên nghĩ ra cách trừng trị anh, “Tôi còn muốn mang theo chị già của tôi cùng nhau lăn đi đấy.”

“Thần kinh!”

“Trước khi đi tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không.” Cậu bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.

“Gì…” Thiếu gia ra vẻ đề phòng nhìn cậu.

“Cậu sẽ chăm sóc chị tôi chứ?”

“…Tôi sẽ cố gắng. Chỉ cần cô ấy đừng chọc tôi.”

“Tôi biết con người cậu tuy rằng mạnh miệng nhưng không biết nói dối.” Gia Dịch cười ôm vai thiếu gia.

“….”

“Thực ra nói đến cùng, chị tôi có chỗ nào tốt hả?”

“Chẳng có chỗ nào tốt.” Anh cãi lại.

“Không tốt mà cậu còn yêu như vậy.”

“Cậu đừng nói lung tung!” Thiếu gia bỗng dưng đứng dậy.

“Con người của chị tôi…” Gia Dịch suy nghĩ tìm từ chính xác để hình dung ý tứ của mình, “Kỳ thật rất chậm chạp, cậu không nói rõ, chị ấy chưa hẳn sẽ hiểu tất cả.”

“Chẳng có gì liên quan tới tôi.”

“Tăng Gia Dịch, em tới đây.” Gia Hòa lúc này đang giúp em trai thu dọn hành lý chợt lớn tiếng hô lên.

“Được rồi, tự cậu suy nghĩ đi.” Gia Dịch rất “nghĩa khí” mà vỗ vai thiếu gia, sau đó đi đến phòng khách.

Anh có chút phát cáu nhìn bóng lưng của Gia Dịch rời đi, thằng nhóc này khó hiểu thật.

“Trưa mai tự anh đến studio được không?” Gia Hòa bỗng đứng ở cửa phòng anh nói, “Buổi sáng tôi đi tiễn Gia Dịch, tiễn xong tôi sẽ đi thẳng qua đó.”

“Tôi đi cùng cô.”

“Anh?” Gia Hòa hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu, sau đó cô xoay người về phòng khách.

Chia lìa đương nhiên lưu luyến không rời, khi ở sân bay nhìn bóng lưng em trai chưa vào cửa khẩu, ánh mắt Gia Hòa hơi ướt át. Vì buông thả của mình, vì khoan dung của người nhà, cũng vì bản thân, cô không biết khi nào có thể về nhà.

“Cô không sao chứ?” Thiếu gia gượng gạo hỏi một câu.

Gia Hòa lắc đầu, chia lìa mãi mãi là một con dao hai lưỡi. Trương Tiểu Nhàn nói: mỗi một lần chia lìa đều là vì đoàn tụ…

Đột nhiên cô mở to hai mắt nhìn một góc ở đại sảnh.

Một cô nàng thời thượng khoát tay một anh chàng từ cổng quốc tế đi ra, chàng trai ân cần giúp cô gái đẩy xe hành lý. Đi được một đoạn, cô gái kia cũng thấy bọn họ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhiệt tình vẫy tay về phía bọn họ, cười sáng lạn.

Gia Hòa xoay đầu lại nhìn thiếu gia, mặt anh không có biểu tình gì mà cũng vẫy tay với cô gái kia.

“Hey James! It’s a surprise!” Cô gái niềm nở hôn má chào hỏi anh, sau đó nói một tràng tiếng Quảng Đông, “Tôi đã thử đi tìm anh, nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu.”

Thiếu gia nhún vai, không nói gì.

“Tôi vẫn thiếu anh một câu ‘tôi xin lỗi’ và ‘cám ơn’.”

“Không có gì.”

Đối với thái độ lạnh lùng không để ý của anh, cô gái ngược lại có cảm giác vui sướng gặp lại bạn cũ nơi tha hương. Cô ta nhìn Gia Hòa: “Chào cô, thời gian trước đã gây phiền toái nhiều cho cô, sorry nha.”

Gia Hòa nhìn thiếu gia, dáng vẻ điềm nhiên như không của anh khiến cô khó hiểu.

Cô gái trước mắt này chính là Selina ở Hồng Kông đã tự tử vì thiếu gia.

“Không bằng tôi mời hai người ăn cơm nhé.” Cô ta cười sáng lạn.

Trên con đường Hoài Hải trước kia có rất nhiều quán cơm Tây nổi tiếng, nhưng mấy năm gần đây dường như đã không còn lớn như trước, vào buổi trưa, khách đến thưa thớt, nhưng vì cách sắp xếp nhỏ gọn cho nên không đến mức vắng vẻ.

“Đây là bạn trai tôi Gillbert.” Selina giới thiệu anh chàng mãnh nam bên cạnh. Anh ta thật có thể dùng hai từ “mãnh nam” để hình dung, thân hình cường tráng, vẻ mặt hờ hững.

Gia Hòa có phần hoang mang về hành động của Selina, trước khi xảy ra sự việc tự tử kia, cô từng gặp cô ta mấy lần, đều là lúc cô đến quán bar tìm thiếu gia, nhưng khi ấy cô không cho rằng là vì bọn họ đang yêu nhau, thiếu gia cũng chẳng có hành động đặc biệt nào với cô ta.

Sau khi xảy ra sự việc kia, cô chưa từng gặp cô ta, vì thế hiện tại trông thấy một Selina sáng sủa, cô rất kinh ngạc.

“Xem ra James chưa nói sự thật cho cô biết nhỉ?” Selina cười nói.

“Sự thật?”

“Thực ra chuyện tôi tự tử…là giả vờ thôi.”

“Giả vờ?!” Gia Hòa quả thật muốn hét lên.

“Kỳ thật tôi đã nhờ vả James, tôi giả vờ tự tử, để ba tôi tin rằng là vì James không thích tôi.”

“Tại sao cô lại làm vậy?” Gia Hòa không thể tin hỏi cô ta, hai mắt lại nhìn sang thiếu gia.

Thiếu gia vô tội chớp mắt mấy cái.

“Cô đừng trách anh ấy, là tôi van xin anh ấy. Bởi vì từ nhỏ đến lớn ba tôi luôn quản lý tôi rất nghiêm khắc, tôi muốn ra nước ngoài du học, nhưng ông ấy không cho phép. Tôi thật sự đã thử rất nhiều cách rồi, cuối cùng tôi chỉ có thể dùng cách này. Khoảng thời gian đó tôi rất đau khổ, không biết cách kia có được không, may mà có James.” Nói xong, Selina cười cảm kích.

“Đúng vậy. Cô ấy nhờ vả tôi nên tôi mới giúp.” Thiếu gia thấy Gia Hòa không vui, vì thế giải thích.

“…” Gia Hòa có cảm giác khó chịu nói không nên lời.

Cô làm việc cho anh, vì danh dự của anh, vì anh mà buôn ba khắp nơi, tận tâm hết sức. Mọi thứ đều là vì tốt cho anh. Tuy rằng anh chỉ là công việc của cô, nhưng ở chung ba năm trời, mặc dù anh cáu kỉnh tuỳ ý độc miệng lại không biết thông cảm, nhưng cô biết con người anh tốt lắm, rất nhiều chuyện cô tình nguyện lo cho anh, không hề coi như là công việc, dường như chăm sóc anh đã là một thói quen.

Nhưng mà, anh coi nhẹ sự cố gắng của cô, tuỳ tiện dùng những lý do và sự việc không có căn cứ, quăng mất sự cố gắng của cô tạo ra cơ hội cho anh ra sau đầu.

Chả trách lúc ấy anh chẳng thèm biết tin tức về Selina, người bên ngoài lan truyền chuyện của anh, anh cũng thờ ơ, thì ra anh đã biết mọi việc từ sớm, anh và Selina diễn một vở kịch cho ba cô ta xem, anh chẳng quan tâm. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới có người vì cuộc sống yên ổn của anh mà tận tâm tận lực, kết quả cô mới là người bị đùa giỡn.

Một loạt cảm giác nhục mạ ập tới trong lòng, Gia Hòa đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi nhà hàng.

Chín giờ tối, Michelle mở cửa nhà, nhìn thấy thiếu gia lẻ loi đứng ngoài cửa, trông có vẻ bối rối.

“What?” Cô ta hỏi.

“Tôi…không tìm thấy Spring.”

Michelle bỗng nhiên có xung động muốn cười to, tuy rằng cô ta không biết sự việc đầu đuôi thế nào, nhưng có lẽ đã đọc ra tình hình từ vẻ mặt của anh.

“Anh có biết cô ấy có thể ở chỗ nào không?”

Anh lắc đầu.

“Vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, cô ấy sẽ trở về.”

“Nhưng tôi rất lo lắng, bây giờ khuya rồi.”

“Nghe đây,” cô ta ra vẻ giảng đạo lý, “Anh quen thân cô ấy hơn tôi, nếu ngay cả anh cũng chẳng có biện pháp tìm được cô ấy thì tôi càng không có khả năng đó. Nếu anh là người gây ra chuyện thì chính anh nghĩ cách giải quyết. Xin lỗi luôn là cách tốt.”

“Tôi đương nhiên biết.” Thiếu gia quật cường nói, “Nhưng cô ấy là một cô gái, ở bên ngoài khuya như vậy nếu gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ.”

“Vậy anh muốn tôi làm gì?”

“…Cô ấy không chịu nhận điện thoại của tôi, phiền cô gọi điện cho cô ấy, giúp tôi khuyên cô ấy trở về.”

Đây là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép với cô ta, Michelle cảm thấy thoả nguyện. Tuy rằng trong lòng đắc ý, nhưng cô ta vẫn không để lộ nét mặt mà gật đầu, sau đó dùng di động của mình gọi đi.

“A lô.” Vang lên bảy tám tiếng Gia Hòa mới nhận máy.

“Bây giờ là chín giờ tối, cho dù có tức giận muốn nôn thì hãy để lại cho ngày mai đi.” Michelle đi thẳng vào vấn đề nói.

Gia Hòa cười khổ một tiếng: “Tôi sắp về rồi.”

“Ừm, nhưng đừng để gương mặt hoà nhã cho thằng nhóc kia xem.” Nói xong cô ta trừng anh một cái rồi cúp máy.

“Cô ấy đang trên đường về, anh lên nhà đi.”

Anh gật đầu, lúc gần đi không được tự nhiên mà nói tiếng “Cám ơn”.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thiếu gia biết cảm giác chờ cửa.

Buổi trưa khi gặp Selina ở sân bay anh đã có linh cảm không tốt, nhưng anh không dự đoán được Spring sẽ tức giận như vậy. Theo cái nhìn của anh, đó chỉ là giúp một người bạn, hơn nữa cũng không có tổn thất gì với mình. Nhưng nếu khiến cô tức giận, có lẽ cái này coi như là tổn thất.

Bỗng nhiên nắm cửa di chuyển, Gia Hòa nhẹ nhàng mở cửa vào, trong bóng đêm cô sờ soạng muốn bật đèn, nhìn thấy sofa có người, tay cô bỗng nhiên dừng lại.

“Anh ở đây sao không bật đèn.” Âm thanh của cô khàn khàn, nghe ra rất mệt mỏi.

Thiếu gia không muốn nói với cô, bởi vì anh sợ nhìn thấy chính mình lo lắng bên trong tấm gương, anh như thế, ngay cả chính anh cũng thấy rất xa lạ.

“Nếu anh không dùng toilet, tôi muốn đi tắm.” Không nhận được câu trả lời của anh, Gia Hòa ngược lại như là thở phào nhẹ nhõm.

“Spring…” Anh từ sofa đứng lên.

“…” Cô dừng bước, muốn nghe anh nói gì.

“Tôi xin lỗi.”

“…”

“…”

“Vì sao anh phải xin lỗi?” Âm thanh của cô rất bình tĩnh.

“Bởi vì…tôi biết cô giận.”

“Vì sao tôi giận?”

“…Cô trách tôi lừa cô.” Âm thanh trầm thấp của anh trong bóng đêm vọng lại trong phòng khách

“…” Gia Hòa cười khổ một chút, “Tôi càng trách anh không quý trọng bản thân.”

“…” Thiếu gia ngẩng đầu nhìn cô.

Dưới ánh trăng, anh chỉ nhìn thấy hai mắt trong suốt của cô, bỗng nhiên bị cô cảm động sâu sắc.

Buổi chiều về nhà, một mình anh nằm trên giường suy nghĩ chuyện hồi trưa, anh biết Gia Hòa nhất định tức giận, trách anh lừa cô. Khi ấy, cô vì anh buôn ba khắp nơi, thậm chí đi cầu xin ba của Selina, anh đều biết cả.

Nhưng hoá ra cô càng trách anh không quý trọng
<<1 ... 1112131415 ... 19>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT465/6181