Truyện tình yêu - Sống như những vì sao
Lượt xem : |
p với cô.
Anh vui mừng đến nỗi hét toáng lên: “Vậy thì hay quá, ngày em chờ đã đến rồi đó!” Anh nắm lấy tay cô thật chặt: “Anh mừng cho em lắm!” Cô hơi ngượng trước sự vui mừng của anh. Cô nói mọi chuyện cũng còn quá sớm để kết luận. Sau ca thay tim, cô còn phải được quan sát một thời gian để xem cơ thể có thích ứng với tim mới được hay không.
Anh ôm chầm lấy cô. Quá bất ngờ, cô không biết phản ứng như thế nào nữa. Chàng trai nói với cô: “Em nhất định sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc.” Cô ngập ngừng rồi hỏi anh: “Sau khi em phẫu thuật … anh sẽ ghé qua thăm em chứ?”
“Anh sẽ đến thăm em, nhất định như thế.”
Mọi chuyện sau đó trôi qua rất nhanh. Cô tiến hành những thủ tục và một loạt các xét nghiệm. Rồi ngày phẫu thuật cũng đến. Cô nằm hôn mê đến ba ngày sau mới tỉnh lại. Sức khỏe cô ổn định. Gia đình cô, người thân cho đến các bác sỹ đều vui mừng. Bản thân cô cũng không thể tin vào phép màu kỳ diệu này.
Những ngày đầu vẫn còn mệt, cô hay thiếp đi. Khi ấy, cô luôn có cảm giác là anh đến thăm mình. Nhưng tỉnh dậy, cô hỏi lại y tá hay ba mẹ thì họ lại bảo chẳng có ai. Rồi những lần thăm viếng của bạn bè người quen, rồi những cuộc xét nghiệm và theo dõi cuốn cô đi. Ba tháng sau ngày phẫu thuật, tình trạng của cô đã thực sự ổn định. Cô quyết định sáng hôm ấy sẽ đến khu C đển thăm anh. Nếu anh ngủ, cô sẽ ngồi đấy và ngắm anh ngủ, đợi đến khi anh tỉnh dậy và bất ngờ nhảy cẫng lên khi nhìn thấy cô…
Cô đi mãi dọc theo những dãy phòng bệnh vẫn không tìm thấy phòng của anh. Lần này cô đã đủ sức để đi hết cả khu phòng ấy mà vẫn không tìm được anh. Khi cô đang định quay về thì nghe thấy tiếng gọi mình. Cô quay lại, là một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu.
Người phụ nữ ấy là mẹ của chàng trai. Bà và cô đi bộ dọc theo đường dẫn ra khu vườn của bệnh viện. Suốt đoạn đường bà im lặng không nói gì. Khi cả hai đã ngồi xuống tại nơi mà chàng trai và cô hay ngồi, bà lấy ra một cái hộp và đưa cho cô: “Đây là album hình mà nó đã chụp khi đi du lịch khắp nơi. Nó muốn bác gửi tặng lại cho con, nó nói con có thể tham khảo những ghi chú của nó và chuẩn bị cho chuyến đi của mình.” Cô rất phấn khích cầm lấy cuốn album và cám ơn mẹ anh: “Dạ, con cám ơn bác. Vậy anh ấy đã xuất viện lâu chưa?”
Người phụ nữ im lặng và nhìn cô thật lâu. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhìn bà tỏ vẻ khó hiểu. Bỗng nhiên một dòng nước mắt tuôn chảy trên mặt bà, cô nghe từng lời bà nói trong nghẹn ngào mà không thể tin vào tai mình nữa: “Nó đã mất cách đây ba tháng rồi. Nó chính là người hiến tim cho con.”
Toàn thân cô rụng rời. Cô run rẩy để rơi cuốn album: “Bác nói sao cơ… anh ấy… không, không thể nào, con vẫn nói chuyện với anh ấy mỗi đêm…”
Người phụ nữ vẫn tiếp tục khóc và lắc đầu. “Khối u ở não của nó phát triển quá nhanh… Cái thằng ấy… nó lạc quan lắm, nó còn khuyên lại cả bác và ba nó… sau đó nó quyết định tranh thủ đi du lịch khắp nơi…, nó nói muốn được nhìn thế giới một lần… trước khi làm phẫu thuật, nhưng không ngờ… đó cũng là lần cuối. Nó không tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật đó nữa…”
Cô nghe đầu óc mình ong ong, mắt cô đã nhòe đi từ khi nào không biết. Tim cô thắt lại sau mỗi lời nói của mẹ anh. Cô đưa nắm tay lên khẽ chạm vào ngực của mình. Trái tim của cô. Trái tim của anh, cả hai đang hòa chung một nhịp đập nức nở…
“Bác không biết phải nói với con như thế nào… bác cũng không tin… nhưng quả thật đêm hôm ấy… khi bác nằm kế bên nó… nó đã tỉnh dậy, nó khuyên bác đừng buồn. Nó nói cuộc sống ngắn dài không quan trọng bằng việc người ta có sống hạnh phúc hay không. Và nó đã mãn nguyện lắm rồi… Nó cứ dặn dò bác phải gặp con, phải đưa cho con cuốn album. Không hiểu sao nó lại biết con dù suốt thời gian đó nó chưa bao giờ tỉnh dậy để gặp bất cứ một ai. Bác đến thăm con ngay từ khi con vừa mổ xong, nhưng vì bác biết con cần thời gian nghỉ ngơi nên đến hôm nay bác mới gặp con…”
Cô vẫn ngồi đó, giữ bình tĩnh để nói chuyện với mẹ anh. Nhưng thật sự cô đang rất kích động. Tim cô đập mạnh, thì ra bấy lâu nay anh đã luôn bên cạnh cô, tận sâu trong cô. Mọi người sẽ chẳng ai tin câu chuyện của cô và mẹ anh, nhưng cô tin, cô tin đó là thật… Tối hôm ấy, cô vẫn ra ngồi ở chiếc ghế đá quen thuộc. Cô lật từng trang trong cuốn album của anh, mỗi trang cô lại rơi vài giọt nước mắt. Tất cả đều là cảnh bầu trời đêm đầy sao. Ở mỗi nơi anh đi qua, anh đều chụp lấy cảnh trời lấp lánh đó. Trang cuối, anh viết:
“Tôi yêu những vì sao. Dẫu trời đêm có đen kịt, mưa giông hay bão tố, những vì sao vẫn chưa bao giờ tắt. Chúng có thể bị che khuất đi nhưng không bao giờ ngừng phát sáng và chờ đợi, vì một ngày nào đó chúng sẽ lại lấp lánh trên bầu trời. Tôi muốn sống như những vì sao.”
Cô đóng cuốn album lại rồi ôm nó vào lòng, nơi nó có thể gần trái tim của cô – và của anh nhất. Cô ngước nhìn lên bầu trời. Đêm nay trời cũng đầy sao. Nước mắt cô rơi nhưng miệng cô mỉm cười. “Em nhất định sẽ sống hạnh phúc, chỉ cần ta còn được sống thì ta sẽ tìm thấy hạnh phúc, đúng không anh?”
Hi Tường
QUAY LẠIAnh vui mừng đến nỗi hét toáng lên: “Vậy thì hay quá, ngày em chờ đã đến rồi đó!” Anh nắm lấy tay cô thật chặt: “Anh mừng cho em lắm!” Cô hơi ngượng trước sự vui mừng của anh. Cô nói mọi chuyện cũng còn quá sớm để kết luận. Sau ca thay tim, cô còn phải được quan sát một thời gian để xem cơ thể có thích ứng với tim mới được hay không.
Anh ôm chầm lấy cô. Quá bất ngờ, cô không biết phản ứng như thế nào nữa. Chàng trai nói với cô: “Em nhất định sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc.” Cô ngập ngừng rồi hỏi anh: “Sau khi em phẫu thuật … anh sẽ ghé qua thăm em chứ?”
“Anh sẽ đến thăm em, nhất định như thế.”
Mọi chuyện sau đó trôi qua rất nhanh. Cô tiến hành những thủ tục và một loạt các xét nghiệm. Rồi ngày phẫu thuật cũng đến. Cô nằm hôn mê đến ba ngày sau mới tỉnh lại. Sức khỏe cô ổn định. Gia đình cô, người thân cho đến các bác sỹ đều vui mừng. Bản thân cô cũng không thể tin vào phép màu kỳ diệu này.
Những ngày đầu vẫn còn mệt, cô hay thiếp đi. Khi ấy, cô luôn có cảm giác là anh đến thăm mình. Nhưng tỉnh dậy, cô hỏi lại y tá hay ba mẹ thì họ lại bảo chẳng có ai. Rồi những lần thăm viếng của bạn bè người quen, rồi những cuộc xét nghiệm và theo dõi cuốn cô đi. Ba tháng sau ngày phẫu thuật, tình trạng của cô đã thực sự ổn định. Cô quyết định sáng hôm ấy sẽ đến khu C đển thăm anh. Nếu anh ngủ, cô sẽ ngồi đấy và ngắm anh ngủ, đợi đến khi anh tỉnh dậy và bất ngờ nhảy cẫng lên khi nhìn thấy cô…
Cô đi mãi dọc theo những dãy phòng bệnh vẫn không tìm thấy phòng của anh. Lần này cô đã đủ sức để đi hết cả khu phòng ấy mà vẫn không tìm được anh. Khi cô đang định quay về thì nghe thấy tiếng gọi mình. Cô quay lại, là một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu.
Người phụ nữ ấy là mẹ của chàng trai. Bà và cô đi bộ dọc theo đường dẫn ra khu vườn của bệnh viện. Suốt đoạn đường bà im lặng không nói gì. Khi cả hai đã ngồi xuống tại nơi mà chàng trai và cô hay ngồi, bà lấy ra một cái hộp và đưa cho cô: “Đây là album hình mà nó đã chụp khi đi du lịch khắp nơi. Nó muốn bác gửi tặng lại cho con, nó nói con có thể tham khảo những ghi chú của nó và chuẩn bị cho chuyến đi của mình.” Cô rất phấn khích cầm lấy cuốn album và cám ơn mẹ anh: “Dạ, con cám ơn bác. Vậy anh ấy đã xuất viện lâu chưa?”
Người phụ nữ im lặng và nhìn cô thật lâu. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhìn bà tỏ vẻ khó hiểu. Bỗng nhiên một dòng nước mắt tuôn chảy trên mặt bà, cô nghe từng lời bà nói trong nghẹn ngào mà không thể tin vào tai mình nữa: “Nó đã mất cách đây ba tháng rồi. Nó chính là người hiến tim cho con.”
Toàn thân cô rụng rời. Cô run rẩy để rơi cuốn album: “Bác nói sao cơ… anh ấy… không, không thể nào, con vẫn nói chuyện với anh ấy mỗi đêm…”
Người phụ nữ vẫn tiếp tục khóc và lắc đầu. “Khối u ở não của nó phát triển quá nhanh… Cái thằng ấy… nó lạc quan lắm, nó còn khuyên lại cả bác và ba nó… sau đó nó quyết định tranh thủ đi du lịch khắp nơi…, nó nói muốn được nhìn thế giới một lần… trước khi làm phẫu thuật, nhưng không ngờ… đó cũng là lần cuối. Nó không tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật đó nữa…”
Cô nghe đầu óc mình ong ong, mắt cô đã nhòe đi từ khi nào không biết. Tim cô thắt lại sau mỗi lời nói của mẹ anh. Cô đưa nắm tay lên khẽ chạm vào ngực của mình. Trái tim của cô. Trái tim của anh, cả hai đang hòa chung một nhịp đập nức nở…
“Bác không biết phải nói với con như thế nào… bác cũng không tin… nhưng quả thật đêm hôm ấy… khi bác nằm kế bên nó… nó đã tỉnh dậy, nó khuyên bác đừng buồn. Nó nói cuộc sống ngắn dài không quan trọng bằng việc người ta có sống hạnh phúc hay không. Và nó đã mãn nguyện lắm rồi… Nó cứ dặn dò bác phải gặp con, phải đưa cho con cuốn album. Không hiểu sao nó lại biết con dù suốt thời gian đó nó chưa bao giờ tỉnh dậy để gặp bất cứ một ai. Bác đến thăm con ngay từ khi con vừa mổ xong, nhưng vì bác biết con cần thời gian nghỉ ngơi nên đến hôm nay bác mới gặp con…”
Cô vẫn ngồi đó, giữ bình tĩnh để nói chuyện với mẹ anh. Nhưng thật sự cô đang rất kích động. Tim cô đập mạnh, thì ra bấy lâu nay anh đã luôn bên cạnh cô, tận sâu trong cô. Mọi người sẽ chẳng ai tin câu chuyện của cô và mẹ anh, nhưng cô tin, cô tin đó là thật… Tối hôm ấy, cô vẫn ra ngồi ở chiếc ghế đá quen thuộc. Cô lật từng trang trong cuốn album của anh, mỗi trang cô lại rơi vài giọt nước mắt. Tất cả đều là cảnh bầu trời đêm đầy sao. Ở mỗi nơi anh đi qua, anh đều chụp lấy cảnh trời lấp lánh đó. Trang cuối, anh viết:
“Tôi yêu những vì sao. Dẫu trời đêm có đen kịt, mưa giông hay bão tố, những vì sao vẫn chưa bao giờ tắt. Chúng có thể bị che khuất đi nhưng không bao giờ ngừng phát sáng và chờ đợi, vì một ngày nào đó chúng sẽ lại lấp lánh trên bầu trời. Tôi muốn sống như những vì sao.”
Cô đóng cuốn album lại rồi ôm nó vào lòng, nơi nó có thể gần trái tim của cô – và của anh nhất. Cô ngước nhìn lên bầu trời. Đêm nay trời cũng đầy sao. Nước mắt cô rơi nhưng miệng cô mỉm cười. “Em nhất định sẽ sống hạnh phúc, chỉ cần ta còn được sống thì ta sẽ tìm thấy hạnh phúc, đúng không anh?”
Hi Tường
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu538/4592