Tiểu thuyết Thí Nghiệm Tình Yêu
Lượt xem : |
br />
Có thể là nửa năm qua chuẩn bị, làm cho cô dù chưa gặp qua anh ta, cảm giác cũng đã quen thuộc, vô luận là cuộc đời anh ta, hắn yêu thích, tác phong anh ta, đều chặt chẽ khắc ở đáy lòng cô.
Nhưng này không thể là lý do, cô cũng từng tiếp xúc qua đồng sự là đàn ông, như thế nào vốn không có loại tim đập thình thịch này?
Suy nghĩ hỗn loạn, cô chậm rãi điều chỉnh hô hấp, làm cho tim đập dịu đi xuống, thái dương lại bớt nhịp đi vài phân, anh ta cuối cùng thanh tỉnh, ánh mắt còn có chút lờ mờ, có lẽ là bán mộng bán tỉnh, không thấy biểu tình lạnh lùng bình thường.
“ Đó là cái mùi gì?” Hạ Vũ Tuyên lấy tiếng nói khàn khàn hỏi. Anh chú ý tới cô có mắt to, ướt át lóng lánh, thoạt nhìn giống như bộ dáng vừa mới khóc .
“ Ách...... em nấu cơm xong, ngài rửa mặt là có thể ăn.” Cô lại khôi phục đối với anh tôn xưng, kỳ lạ kia một khắc đã chấm dứt, cô không thể tiết lộ một tia dấu hiệu, cô thực hiểu biết anh ta có cá tính quái gở, động lòng với anh ta không bằng là tự tìm tội.
“ Không phải mùi hương thức ăn, là mùi hương của cô” Anh tới gần cô ngửi: “Cô dùng là dầu gội đầu như của bà ngoại ta giống nhau, là mùi hoa lài đúng hay không?”
“ Đúng” Cô không thể phủ nhận, anh ta thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng mà làm cho cô càng rung động là, cô nhưng lại bởi vì anh tiếp cận mà run run, hy vọng anh sẽ không phát hiện ra phản ứng của cô, rất dọa người.
Hạ Vũ Tuyên lại tiến lên, muốnngửi thấy cái kia nhiều hơn nữa, mùi hương dạy anh thanh tỉnh cũng dạy anh trầm túy, thanh tỉnh là thể xác và tinh thần đều vào rung lên, trầm túy cũng là chuyện cũ cùng sự thật lần lượt thay đổi, làm anh có chút hoảng hốt mà không biết đang ở phương nào.
Vừa tỉnh ngủ anh có vẻ mặt thật, La Phù tin tưởng anh vô tình đường đột, kia chính là đơn thuần hiếu kì, lại làm cho cô toàn thân rung động. Cô không muốn làm cho không khí ngày càng ám muội lan tràn, bất động thanh sắc từ nay về sau lùi bước. “Hạ tiến sĩ, ngài nên dùng bữa sáng.”
“Ừhm!” anh đứng lên, còn có điểm ý thức không rõ, chậm rãi đi hướng phòng tắm, lập tức truyền đến âm thanh xả nước.
La Phù ngồi ở trước giường, lắng nghe kia từng trận thanh âm dòng nước. Thì ra anh vào buổi sáng thường tắm, này cũng đúng, người huyết áp thấp, rời giường không dễ dàng, cho dù rời giường cũng không tinh thần, khó trách anh ta cố đề chấn tinh thần.
Nhưng mà cô làm chi tại đây nghe lén người ta tắm rửa?! Còn không mau hoàn hồn!
Khi ăn điểm tâm, Hạ Vũ Tuyên im lặng chuyên tâm ăn, một câu cũng không nói, sau khi ngủ dậy một giờ, anh ta đều đã hiện ra trạng thái si ngốc, không thể tự hỏi, không thể phản ứng. Giống hiện tại, anh chỉ có vị giác cùng khứu giác đang tiến hành làm, ăn ra này nọ ăn ngon, còn nghe được mùi hương của cô phát ra, kia làm cho anh ẩn phiền lòng khí, không giống bình thường lúc nào cũng bình tĩnh.
La Phù ở bên nhìn anh dùng cơm, nhịn không được nói: “Hạ tiến sĩ, nếu ngài có huyết áp thấp, hẳn là chú ý một chút ẩm thực cân đối.”
Anh ta ngay cả đầu cũng không nâng, đơn giản trả lời một câu: “Không cần cô nhiều chuyện.”
“...... Ách.” trong lòng cô lạnh lùng, cảnh báo mình không nên vượt qua giới tuyến, tuy rằng bọn họ từng dựa vào như vậy gần, ngay cả hô hấp đều giao thoa cùng một chỗ, nhưng này là anh ta còn không có nhận ra vào lúc này, hiện tại anh ta đã hoàn toàn tỉnh, lý trí cùng lạnh lùng cũng đã khôi phục.
Hạ Vũ Tuyên chút bất giác, ngôn ngữ mình đả thương người, anh hướng đến giới đối ngoại không có hứng thú, lười quan sát hoặc hiểu biết, cho dù nhìn ra cảm thụ đối phương, anh cũng không để ở trong lòng.
Anh không cần người khác, cũng không cần nghĩ bị ai để ý, với anh mà nói, đây là suy nghĩ đơn giản nhất là phương tiện quan trọng nhất trong xử thế.
Sau đó, hai người ngồi xe, anh tựa như ngày hôm qua vậy, liên tiếp nhìn ra bên ngoài xem, đáy mắt thu tất cả mỗi chỗ cảnh trí, ngẫu nhiên hỏi cô mấy vấn đề, đều là về Hoa Liên thay đổi, cho thấy hắn đối Hoa Liên, trí nhớ khắc sâu.
La Phù tận lực khách quan trả lời, không hề có chút tình cảm cá nhân. Cô hiểu được, Hạ Vũ Tuyên không hy vọng có người tiếp cận anh ta, mặc kệ là trong cuộc sống hoặc tâm hồn, anh ta đều đem lui vào một góc sâu nhất.
Đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì, làm cho anh ta phong bế đến tận đây? Cô không có tư cách hỏi nhiều, anh là thế giới người kia, đều không phải là anh ta cách có xa lắm không, mà là anh ta chính sống ở thế giới chính mình.
Giống như vậy một cái cho mình là trung tâm, cô nếu đủ thông minh, nên bảo trì khoảng cách an toàn. Nhưng mà ngay tại giờ phút này, cô không thể xác định, mình là thông minh, hoặc là ngốc nghếch!?
Buổi sáng tám giờ, Hạ Vũ Tuyên cuối cùng vào cửa, bởi vì Hiệu trưởng đại nhân mệnh lệnh, mọi người cũng không dám lại, quấy rầy: “Hạ tiến sĩ, cần phải làm cho cậu ta hưởng thụ hoàn toàn im lặng.”
Vì hoan nghênh quốc tế cấp đại sư, chuẩn bị nào phòng thí nghiệm chuyên dụng, nơi nghiên cứu, phòng họp, tất cả Hạ Vũ Tuyên một người sử dụng.
Anh ta đối việc này thực vừa lòng, trừ Thái Nho Minh viện trưởng ở ngoài, anh muốn gặp ít người, ngẫu nhiên phải chỉ đạo, vài vị giáo thụ, này thời gian anh ta cũng không bị quấy rầy.
Thái Nho Minh tuy có đặc quyền ra vào phòng nghiên cứu, nhưng Hạ Vũ Tuyên sắc mặt rõ ràng tỏ vẻ, ông ta tốt nhất trong thời gian ngắn nhất nói cho xong, miễn bị người xem thường đi.
“ Hạ tiến sĩ, mau tới giữa trưa, chúng ta cùng nhau dùng cơm như thế nào?” Thái Nho Minh kinh sợ chà xát hai tay hỏi.
Tuy rằng Hạ Vũ Tuyên thái độ lạnh như băng, vẫn là có đôi người muốn gặp anh ta, nếu không nghĩ biện pháp dẫn người đi ra ngoài một chút, chỉ sợ Thái viện trưởng sẽ biến thành đồ ăn giải khỏa, hơn nữa là bị du tạc.
Ai ngờ Hạ Vũ Tuyên theo đôi mắt ngẩng đầu, chỉ nói câu: “Tôi không muốn thấy người, ông đi mua cho tôi cơm trưa.”
“ Ta biết có mấy không gian nhà ăn, ngài hẳn là sẽ thích, còn có thể ăn món ăn đặc sản đó” Thái Nho Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, đối mặt Hạ Vũ Tuyên, bị cự tuyệt là thực bình thường.
“ Nhà ăn nơi nơi đều là người, tôi thấy liền phiền, đến bây giờ ông còn không biết?” Hạ Vũ Tuyên lấy một loại ánh mắt trẻ con không nghe lời giáo huấn nhìn ông ta.
Thái Nho Minh đến tận đây mới hoàn toàn hiểu hết, Hạ Vũ Tuyên là cỡ nào “ngăn cách”. Ngay cả nhà hàng cũng không chịu đi, liền bởi vì chỗ nhiều người? Chuyện này thật vớ vẩn, thật làm cho hắn cơ hồ á khẩu không trả lời được. “Kia...... Ta mời trợ lý La Phù mua lại đây, có thể chứ?”
Trong đầu Hạ Vũ Tuyên hé ra gương mặt thanh tú, gọi là La Phù, không biết tại sao làm cho anh để ý. “Đi, trừ bỏ công tác ở ngoài, tôi cũng chỉ muốn thấy hai người, những người khác đừng đến gặp tôi”
Có lẽ là vì cô khiến anh tới bà ngoại đi! Cô cùng là thích mùi hương đó, cùng với ánh mắt ôn nhu......
“Ta đã biết.” Thái Nho Minh nhanh bay như ánh sáng ra khỏi phòng nghiên cứu, bởi vì Hạ Vũ Tuyên kia so với ánh mắt lạnh lùng càng mạnh, người này chỉ bốn hướng ánh nắng ôm ấp.
Vừa ra khỏi cửa, Thái Nho Minh thở hổn hển mấy hơi, lấy ra di động quay số điện thoại--
“ La Phù, mời con đi giúp Hạ tiến sĩ mua cơm trưa.”
“Gì? Viện trưởng chú hẳn là nên dẫn anh ta đi nhà hàng cao cấp ăn, cho anh ta ăn món ngon đi?” La Phù không nghĩ tới chuyện này cũng muốn cô xử lý, cô đang ở lúc chỉ đạo học sinh vừa làm vừa học đánh văn kiện, còn có rất nhiều việc không xong đâu!
“ Ta có nói qua, nhưng cậu ta cự tuyệt.” Thái Nho Minh đi đến phía có ánh mặt trời, hơi chút cảm thụ một chút lo lắng. “Cậu ta nói cậu ta không gặp người, nhưng làm gì có nhà hàng nào không có người đâu? Như thế rất tốt, một đống người muốn nhìn cậu ta đều nhìn không tới, ta lại sắp biến thành thứ không phải người.”
“Thì ra là thế, con có thể hiểu.” La Phù có chút đồng tình viện trưởng, nhưng đồng tình người khác kết quả là muốn ngược đãi chính mình, cô ngay cả cơm trưa của anh ta đều phụ trách, vậy anh ta thành tiểu đệ?
“ Ta sẽ phát một phần tiền trợ cấp cho con, nhìn cậu ta thích ăn cái gì liền mua cái đó, đừng khiến cho cậu ta có gì không thoải mái.” Thái Nho Minh lại thật cẩn thận căn dặn “Kết quả kia ta khả gánh vác không dậy nổi, hiệu trưởng sẽ đem ta ngũ mã phanh thây.”
“ Con có thể hiểu được.” vì hầu hạ vị này khách quý, cô còn có cái gì làm không được?
“Hết thảy đều giao cho con, cố lên!” Kỳ thật Thái Nho Minh cũng âm thầm thở ra, cái này ông ta không cần lo cùng Hạ Vũ Tuyên dùng cơm, có thể về nhà cùng vợ ăn cơm trưa!
Gác máy điện thoại, La Phù lái xe đi ra ngoài tìm mua đồ ăn, chính mình đều không có thời gian ăn cơm, chỉ vì làm cho Hạ Vũ Tuyên vừa lòng, thế nào cũng phải mắt hoa tâm thần thay anh ta chuẩn bị.
Sau hai mươi phút, La Phù đi vào phòng nghiên cứu, đẩy cửa mà vào--
“ Hạ tiến sĩ, cơm trưa ngài đến đây.”
Ngửi được mùi thức ăn, Hạ Vũ Tuyên giương mắt vừa thấy, trên bàn là KFC cùng capuchino, cô gái này dần dần đã nắm bắt lấy khẩu vị của anh. Cô thực thông minh, cũng không nói nhiều, còn có khí chất giống bà ngoại anh, anh hẳn là không có gì hay khủng hoảng.
Nhưng là vì sao? Ánh mắt cô nhìn anh có chút kỳ quái, tựa hồ là một loại nói tình cảm không nên lời? Như là đồng tình, thương hại, thậm chí là......đau lòng? Hẳn là anh nhìn lầm rồi đi? Bình thường người bên cạnh anh đối với anh chỉ có loại cảm giác tôn sùng, kính trọng, sợ hãi loại, cô gái này lại có vẻ phi thường không giống những điều đó.
La Phù cũng không biết mình phát hiện ra điều gì, mới vài cái giờ không thấy. Cô lại muốn ở cạnh, điều kỳ diệu không muốn xa rời, giống như kiếp trước cô đã từng gặp qua anh, kiếp này nhất gặp lại, trước kia chuyện cũ nổi lên trong lòng, giữ cô ở lại tại chỗ không thể rời đi.
Cảm giác động lòng chính là như vậy sao? Cô không biết nên hỏi ai, trước kia cô chưa bao giờ từng có loại này cảm giác này, cô nhất định là không đúng chỗ nào!
“Đi ra ngoài, đừng phiền ta.” Cô đang dây dưa chăm chú nhìn, ánh mắt ấy khiến anh nôn nóng.
“Được” Cô thế nào không khống chế được mắt của mình, nhìn anh ta nhìn đến nỗi thất thần, rất hoang đường!
Cô đang muốn chạy trối chết, anh đúng lúc bắt lấy tay cô, bỗng nhiên toát ra một câu: “Này, tôi muốn cô đi hỏi một việc, điều tra ra phần mộ của họ ở nơi nào.”
Không cần hỏi nhiều, cô cũng biết anh ta đang nói ai, đó là ông ngoài cùng bà ngoại của anh. Theo như cô biết, hai vị lão nhân gia là mất do tai nạn xe cộ. Năm đó anh chưa từng đi qua thắp hương sao? Hoặc là đã quá lâu rồi nên không xác định được ở nơi nào?
Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, lại chỉ có thể trả lời: “Được”
Anh còn không có buông ra tay nàng, tiếp tục nói: “Tôi sai cô đi điều tra chuyện này, không được cho bất luận kẻ nào biết!”
“Bao gồm Thái viện trưởng?” đây là bí mật giữa hai người bọn họ? Ai nha, tưởng tượng của cô thực quá nhiều, một chút đã nghĩ đến chuyện thân mật kia.
Anh ta vẫn là biểu tình bí hiểm “Đúng vậy.”
“ Em đã biết.” cô gật nhẽ cái đầu. “ Đến lúc đó em chỉ báo cáo cho ngài”
Thật nhanh, cô đã không hề đối Thái viện trưởng nguyện trung thành, ngược lại thành
QUAY LẠICó thể là nửa năm qua chuẩn bị, làm cho cô dù chưa gặp qua anh ta, cảm giác cũng đã quen thuộc, vô luận là cuộc đời anh ta, hắn yêu thích, tác phong anh ta, đều chặt chẽ khắc ở đáy lòng cô.
Nhưng này không thể là lý do, cô cũng từng tiếp xúc qua đồng sự là đàn ông, như thế nào vốn không có loại tim đập thình thịch này?
Suy nghĩ hỗn loạn, cô chậm rãi điều chỉnh hô hấp, làm cho tim đập dịu đi xuống, thái dương lại bớt nhịp đi vài phân, anh ta cuối cùng thanh tỉnh, ánh mắt còn có chút lờ mờ, có lẽ là bán mộng bán tỉnh, không thấy biểu tình lạnh lùng bình thường.
“ Đó là cái mùi gì?” Hạ Vũ Tuyên lấy tiếng nói khàn khàn hỏi. Anh chú ý tới cô có mắt to, ướt át lóng lánh, thoạt nhìn giống như bộ dáng vừa mới khóc .
“ Ách...... em nấu cơm xong, ngài rửa mặt là có thể ăn.” Cô lại khôi phục đối với anh tôn xưng, kỳ lạ kia một khắc đã chấm dứt, cô không thể tiết lộ một tia dấu hiệu, cô thực hiểu biết anh ta có cá tính quái gở, động lòng với anh ta không bằng là tự tìm tội.
“ Không phải mùi hương thức ăn, là mùi hương của cô” Anh tới gần cô ngửi: “Cô dùng là dầu gội đầu như của bà ngoại ta giống nhau, là mùi hoa lài đúng hay không?”
“ Đúng” Cô không thể phủ nhận, anh ta thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng mà làm cho cô càng rung động là, cô nhưng lại bởi vì anh tiếp cận mà run run, hy vọng anh sẽ không phát hiện ra phản ứng của cô, rất dọa người.
Hạ Vũ Tuyên lại tiến lên, muốnngửi thấy cái kia nhiều hơn nữa, mùi hương dạy anh thanh tỉnh cũng dạy anh trầm túy, thanh tỉnh là thể xác và tinh thần đều vào rung lên, trầm túy cũng là chuyện cũ cùng sự thật lần lượt thay đổi, làm anh có chút hoảng hốt mà không biết đang ở phương nào.
Vừa tỉnh ngủ anh có vẻ mặt thật, La Phù tin tưởng anh vô tình đường đột, kia chính là đơn thuần hiếu kì, lại làm cho cô toàn thân rung động. Cô không muốn làm cho không khí ngày càng ám muội lan tràn, bất động thanh sắc từ nay về sau lùi bước. “Hạ tiến sĩ, ngài nên dùng bữa sáng.”
“Ừhm!” anh đứng lên, còn có điểm ý thức không rõ, chậm rãi đi hướng phòng tắm, lập tức truyền đến âm thanh xả nước.
La Phù ngồi ở trước giường, lắng nghe kia từng trận thanh âm dòng nước. Thì ra anh vào buổi sáng thường tắm, này cũng đúng, người huyết áp thấp, rời giường không dễ dàng, cho dù rời giường cũng không tinh thần, khó trách anh ta cố đề chấn tinh thần.
Nhưng mà cô làm chi tại đây nghe lén người ta tắm rửa?! Còn không mau hoàn hồn!
Khi ăn điểm tâm, Hạ Vũ Tuyên im lặng chuyên tâm ăn, một câu cũng không nói, sau khi ngủ dậy một giờ, anh ta đều đã hiện ra trạng thái si ngốc, không thể tự hỏi, không thể phản ứng. Giống hiện tại, anh chỉ có vị giác cùng khứu giác đang tiến hành làm, ăn ra này nọ ăn ngon, còn nghe được mùi hương của cô phát ra, kia làm cho anh ẩn phiền lòng khí, không giống bình thường lúc nào cũng bình tĩnh.
La Phù ở bên nhìn anh dùng cơm, nhịn không được nói: “Hạ tiến sĩ, nếu ngài có huyết áp thấp, hẳn là chú ý một chút ẩm thực cân đối.”
Anh ta ngay cả đầu cũng không nâng, đơn giản trả lời một câu: “Không cần cô nhiều chuyện.”
“...... Ách.” trong lòng cô lạnh lùng, cảnh báo mình không nên vượt qua giới tuyến, tuy rằng bọn họ từng dựa vào như vậy gần, ngay cả hô hấp đều giao thoa cùng một chỗ, nhưng này là anh ta còn không có nhận ra vào lúc này, hiện tại anh ta đã hoàn toàn tỉnh, lý trí cùng lạnh lùng cũng đã khôi phục.
Hạ Vũ Tuyên chút bất giác, ngôn ngữ mình đả thương người, anh hướng đến giới đối ngoại không có hứng thú, lười quan sát hoặc hiểu biết, cho dù nhìn ra cảm thụ đối phương, anh cũng không để ở trong lòng.
Anh không cần người khác, cũng không cần nghĩ bị ai để ý, với anh mà nói, đây là suy nghĩ đơn giản nhất là phương tiện quan trọng nhất trong xử thế.
Sau đó, hai người ngồi xe, anh tựa như ngày hôm qua vậy, liên tiếp nhìn ra bên ngoài xem, đáy mắt thu tất cả mỗi chỗ cảnh trí, ngẫu nhiên hỏi cô mấy vấn đề, đều là về Hoa Liên thay đổi, cho thấy hắn đối Hoa Liên, trí nhớ khắc sâu.
La Phù tận lực khách quan trả lời, không hề có chút tình cảm cá nhân. Cô hiểu được, Hạ Vũ Tuyên không hy vọng có người tiếp cận anh ta, mặc kệ là trong cuộc sống hoặc tâm hồn, anh ta đều đem lui vào một góc sâu nhất.
Đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì, làm cho anh ta phong bế đến tận đây? Cô không có tư cách hỏi nhiều, anh là thế giới người kia, đều không phải là anh ta cách có xa lắm không, mà là anh ta chính sống ở thế giới chính mình.
Giống như vậy một cái cho mình là trung tâm, cô nếu đủ thông minh, nên bảo trì khoảng cách an toàn. Nhưng mà ngay tại giờ phút này, cô không thể xác định, mình là thông minh, hoặc là ngốc nghếch!?
Buổi sáng tám giờ, Hạ Vũ Tuyên cuối cùng vào cửa, bởi vì Hiệu trưởng đại nhân mệnh lệnh, mọi người cũng không dám lại, quấy rầy: “Hạ tiến sĩ, cần phải làm cho cậu ta hưởng thụ hoàn toàn im lặng.”
Vì hoan nghênh quốc tế cấp đại sư, chuẩn bị nào phòng thí nghiệm chuyên dụng, nơi nghiên cứu, phòng họp, tất cả Hạ Vũ Tuyên một người sử dụng.
Anh ta đối việc này thực vừa lòng, trừ Thái Nho Minh viện trưởng ở ngoài, anh muốn gặp ít người, ngẫu nhiên phải chỉ đạo, vài vị giáo thụ, này thời gian anh ta cũng không bị quấy rầy.
Thái Nho Minh tuy có đặc quyền ra vào phòng nghiên cứu, nhưng Hạ Vũ Tuyên sắc mặt rõ ràng tỏ vẻ, ông ta tốt nhất trong thời gian ngắn nhất nói cho xong, miễn bị người xem thường đi.
“ Hạ tiến sĩ, mau tới giữa trưa, chúng ta cùng nhau dùng cơm như thế nào?” Thái Nho Minh kinh sợ chà xát hai tay hỏi.
Tuy rằng Hạ Vũ Tuyên thái độ lạnh như băng, vẫn là có đôi người muốn gặp anh ta, nếu không nghĩ biện pháp dẫn người đi ra ngoài một chút, chỉ sợ Thái viện trưởng sẽ biến thành đồ ăn giải khỏa, hơn nữa là bị du tạc.
Ai ngờ Hạ Vũ Tuyên theo đôi mắt ngẩng đầu, chỉ nói câu: “Tôi không muốn thấy người, ông đi mua cho tôi cơm trưa.”
“ Ta biết có mấy không gian nhà ăn, ngài hẳn là sẽ thích, còn có thể ăn món ăn đặc sản đó” Thái Nho Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, đối mặt Hạ Vũ Tuyên, bị cự tuyệt là thực bình thường.
“ Nhà ăn nơi nơi đều là người, tôi thấy liền phiền, đến bây giờ ông còn không biết?” Hạ Vũ Tuyên lấy một loại ánh mắt trẻ con không nghe lời giáo huấn nhìn ông ta.
Thái Nho Minh đến tận đây mới hoàn toàn hiểu hết, Hạ Vũ Tuyên là cỡ nào “ngăn cách”. Ngay cả nhà hàng cũng không chịu đi, liền bởi vì chỗ nhiều người? Chuyện này thật vớ vẩn, thật làm cho hắn cơ hồ á khẩu không trả lời được. “Kia...... Ta mời trợ lý La Phù mua lại đây, có thể chứ?”
Trong đầu Hạ Vũ Tuyên hé ra gương mặt thanh tú, gọi là La Phù, không biết tại sao làm cho anh để ý. “Đi, trừ bỏ công tác ở ngoài, tôi cũng chỉ muốn thấy hai người, những người khác đừng đến gặp tôi”
Có lẽ là vì cô khiến anh tới bà ngoại đi! Cô cùng là thích mùi hương đó, cùng với ánh mắt ôn nhu......
“Ta đã biết.” Thái Nho Minh nhanh bay như ánh sáng ra khỏi phòng nghiên cứu, bởi vì Hạ Vũ Tuyên kia so với ánh mắt lạnh lùng càng mạnh, người này chỉ bốn hướng ánh nắng ôm ấp.
Vừa ra khỏi cửa, Thái Nho Minh thở hổn hển mấy hơi, lấy ra di động quay số điện thoại--
“ La Phù, mời con đi giúp Hạ tiến sĩ mua cơm trưa.”
“Gì? Viện trưởng chú hẳn là nên dẫn anh ta đi nhà hàng cao cấp ăn, cho anh ta ăn món ngon đi?” La Phù không nghĩ tới chuyện này cũng muốn cô xử lý, cô đang ở lúc chỉ đạo học sinh vừa làm vừa học đánh văn kiện, còn có rất nhiều việc không xong đâu!
“ Ta có nói qua, nhưng cậu ta cự tuyệt.” Thái Nho Minh đi đến phía có ánh mặt trời, hơi chút cảm thụ một chút lo lắng. “Cậu ta nói cậu ta không gặp người, nhưng làm gì có nhà hàng nào không có người đâu? Như thế rất tốt, một đống người muốn nhìn cậu ta đều nhìn không tới, ta lại sắp biến thành thứ không phải người.”
“Thì ra là thế, con có thể hiểu.” La Phù có chút đồng tình viện trưởng, nhưng đồng tình người khác kết quả là muốn ngược đãi chính mình, cô ngay cả cơm trưa của anh ta đều phụ trách, vậy anh ta thành tiểu đệ?
“ Ta sẽ phát một phần tiền trợ cấp cho con, nhìn cậu ta thích ăn cái gì liền mua cái đó, đừng khiến cho cậu ta có gì không thoải mái.” Thái Nho Minh lại thật cẩn thận căn dặn “Kết quả kia ta khả gánh vác không dậy nổi, hiệu trưởng sẽ đem ta ngũ mã phanh thây.”
“ Con có thể hiểu được.” vì hầu hạ vị này khách quý, cô còn có cái gì làm không được?
“Hết thảy đều giao cho con, cố lên!” Kỳ thật Thái Nho Minh cũng âm thầm thở ra, cái này ông ta không cần lo cùng Hạ Vũ Tuyên dùng cơm, có thể về nhà cùng vợ ăn cơm trưa!
Gác máy điện thoại, La Phù lái xe đi ra ngoài tìm mua đồ ăn, chính mình đều không có thời gian ăn cơm, chỉ vì làm cho Hạ Vũ Tuyên vừa lòng, thế nào cũng phải mắt hoa tâm thần thay anh ta chuẩn bị.
Sau hai mươi phút, La Phù đi vào phòng nghiên cứu, đẩy cửa mà vào--
“ Hạ tiến sĩ, cơm trưa ngài đến đây.”
Ngửi được mùi thức ăn, Hạ Vũ Tuyên giương mắt vừa thấy, trên bàn là KFC cùng capuchino, cô gái này dần dần đã nắm bắt lấy khẩu vị của anh. Cô thực thông minh, cũng không nói nhiều, còn có khí chất giống bà ngoại anh, anh hẳn là không có gì hay khủng hoảng.
Nhưng là vì sao? Ánh mắt cô nhìn anh có chút kỳ quái, tựa hồ là một loại nói tình cảm không nên lời? Như là đồng tình, thương hại, thậm chí là......đau lòng? Hẳn là anh nhìn lầm rồi đi? Bình thường người bên cạnh anh đối với anh chỉ có loại cảm giác tôn sùng, kính trọng, sợ hãi loại, cô gái này lại có vẻ phi thường không giống những điều đó.
La Phù cũng không biết mình phát hiện ra điều gì, mới vài cái giờ không thấy. Cô lại muốn ở cạnh, điều kỳ diệu không muốn xa rời, giống như kiếp trước cô đã từng gặp qua anh, kiếp này nhất gặp lại, trước kia chuyện cũ nổi lên trong lòng, giữ cô ở lại tại chỗ không thể rời đi.
Cảm giác động lòng chính là như vậy sao? Cô không biết nên hỏi ai, trước kia cô chưa bao giờ từng có loại này cảm giác này, cô nhất định là không đúng chỗ nào!
“Đi ra ngoài, đừng phiền ta.” Cô đang dây dưa chăm chú nhìn, ánh mắt ấy khiến anh nôn nóng.
“Được” Cô thế nào không khống chế được mắt của mình, nhìn anh ta nhìn đến nỗi thất thần, rất hoang đường!
Cô đang muốn chạy trối chết, anh đúng lúc bắt lấy tay cô, bỗng nhiên toát ra một câu: “Này, tôi muốn cô đi hỏi một việc, điều tra ra phần mộ của họ ở nơi nào.”
Không cần hỏi nhiều, cô cũng biết anh ta đang nói ai, đó là ông ngoài cùng bà ngoại của anh. Theo như cô biết, hai vị lão nhân gia là mất do tai nạn xe cộ. Năm đó anh chưa từng đi qua thắp hương sao? Hoặc là đã quá lâu rồi nên không xác định được ở nơi nào?
Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, lại chỉ có thể trả lời: “Được”
Anh còn không có buông ra tay nàng, tiếp tục nói: “Tôi sai cô đi điều tra chuyện này, không được cho bất luận kẻ nào biết!”
“Bao gồm Thái viện trưởng?” đây là bí mật giữa hai người bọn họ? Ai nha, tưởng tượng của cô thực quá nhiều, một chút đã nghĩ đến chuyện thân mật kia.
Anh ta vẫn là biểu tình bí hiểm “Đúng vậy.”
“ Em đã biết.” cô gật nhẽ cái đầu. “ Đến lúc đó em chỉ báo cáo cho ngài”
Thật nhanh, cô đã không hề đối Thái viện trưởng nguyện trung thành, ngược lại thành
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu188/5904