Tiểu thuyết Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước-full
Lượt xem : |
iếc ngọc cũng không được, anh bị dục hỏa đốt đỏ mắt, thân dưới bị dung nham thiêu đốt nếu không lấy được thuốc giải, anh sẽ chết! Anh tin tưởng thật sự anh sẽ chết! Anh giống như con thú đói bụng mấy trăm năm, đối với con mồi dâng đếm miệng có thể nào không khát khao đem nuốt? Cô bé nhỏ này có bản lĩnh làm cho anh không khống chế được, anh làm sao có thể giữ được một tia lý trí thương tiếc cô?
"Không cần, đau quá. . . . " Thẩm Tâm chỉ có thể bất lực khóc kêu, nước mắt rơi đầy má, đau đớn làm cho cô càng thêm cảm thấy vô lực, cô muốn ôm nam nhân mình yêu, nhưng vào lúc này anh trở nên rất xa lạ.
Anh nghe được cô bé này đang khóc? Phải không? Nhưng cảm giác rất xa xôi, dục vọng làm cho anh mất hết tri giác, anh đang ở thiên đường, điên cuồng yêu cầu, thỏa thích gầm nhẹ ra tiếng.
"Tâm Tâm. . . . " Tâm can của anh, bảo bối nhỏ! Anh vĩnh viễn muốn không đủ cô!
"Ô. . . .Người ta thật đau. . . . . " Cô khóc như một con nhóc đáng thương. Vốn hai người hoàn toàn không phát hiện, lúc Thẩm Tâm kêu khóc chói tai thì ở nhà lớn mọi người bị kinh động, tiếng người rối loạn lộn xộn đi hướng đến căn phòn cuối cùng.
"Không cần. . . Đau quá. . . "
"Tâm Tâm!" Dã man rong ruổi đến tận cùng thế giới, cuối cùng chìm đắm trong thiên đường giữa ban ngày.. . . . .Tần Thương Hải cảm giác được một trận run rẩy toàn thân, dung dịch trắng nóng bỏng thỏa thích phóng thích ngay trong cơ thể cô bé nhỏ nằm trong lòng anh.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Tiếng rống to tức giận như muốn thổi bay nóc nhà.
Mọi người gần như đều tụ tập bên ngoài, chẳng qua ngoại trừ hai nhà Thẩm Tần, những người còn lại đều chờ trước cánh cửa bị mở, Tần Thương Hải cơ hồ trong cơn khoái cảm bình phục, giác quan hồi phục lại vận hành, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông báo động, anh nhìn dưới thân bởi vì kinh sợ mà ngưng khóc, nước mắt vẫn đầy má, không ngừng run rẩy, lại so sánh bộ dáng anh thô lỗ nhẹ nhàng vui vẻ má lúm đồng tiền.
Một màn này có thể giống cái gì? Kẻ đốn mạt chiếm đoạt con gái nhà lành!
Này tung hoành đi tiểu thái thượng hoàng, lúc này mi phải đổi rồi!
Tần Thương Hải sống đến mười chín tuổi, từ trước đến này đối với người dưới nghiêm khắc Tần lão gia, cha anh, cho tới bây giờ chưa từng đánh anh, nhưng đêm nay phá lệ.
Thiếu niên trần truồng quỳ gối giữa đại sảnh, cha già cầm trong tay gia pháp nhất côn đánh vào cái người con từ lúc sinh ra luôn luôn được cưng chiều, sức tay chưa từng giảm đi, ngay cả mẹ cùng các anh chị trước nay luôn nói giúp cũng không dám nói nửa câu cầu xin tha thứ.
Đại khái là di truyền đi, người con này từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, người nhà cùng trưởng bối hận không thể làm đau anh một chút, cưng chìu nhiều một chút, lớn lên như vậy lần đầu bị đánh, tính tình thật sự cứng rắn, không nói một tiếng.
Về phần Thẩm Tâm, trận kia cũng không quá, tuy rằng mọi người đều biết cô là người bị hại, nếu như muốn kiện cũng là lẽ thường, chẳng qua là mọi người mặt ngoài nói vậy, trong lòng nghĩ một chuyện khác.
Con gái giống mẹ! Ai cũng biết rằng cô là con gái riêng, không biết cha là ai, hiện tại con làm chuyện giống mẹ, mặc kệ có phải xuất phát từ tự nguyện hay không, dù sao thêm chút nắm muối lại càng khó nghe mang truyền ra ngoài.
Tóm lại, Tần gia cùng Thẩm gia hai nhà, thiếu chút nữa tức đến trúng gió.
Sau ngày đó một tuần, Thẩm Tâm mới tìm được cơ hội vụng trộm đi tìm Tần Thương Hải, bất quá khi đó hai người trẻ tuổi cũng không biết hai nhà trưởng bối tính làm cho bọn họ kết hôn, cho nên thật ra Thẩm Tâm không cần lén lút như vậy. "Thật xin lỗi." Thẩm Tâm vừa thấy Tần Thương Hải áo tay ngắn lộ ra những vết đỏ, liền cảm thấy áy náy không thôi. "Em. . . Em không phải cố ý khóc lên." Cô thật sự rất đau! Nhưng vì thế mà anh bị phạt, trong lòng cô đã khó chịu trong nhiều ngày.
"Không có gì." Cho dù có gì, anh cũng không tự giác ở trước mặt cô bé này cậy mạnh, bày ra khí thế anh hùng, huống chi cô đã muốn khóc làm cho anh không đành lòng.
Thật ra không chì có Thẩm Tâm nhớ anh bị đánh bị thương, Tần Thương Hải cũng không có cách nào không quan tâm cô, nghĩ lại việc ngày đó anh thô lỗ, đều muố n mắng chửi mình đáng chết, quả thật so với uống xuân dược còn điên cuồng hơn!
"Em. . . . . . " Tần Thương Hải hai má nóng lên, quanh co một lúc sau mới nói: " Thân thể em có khỏe không? Chỗ đó còn đau không?"
Hai người trẻ tuổi cùng lúc đỏ mặt, Tần Thương Hải càm thấy chính mình kỳ quái, anh cũng không phải lần đầu tiên, làm sao còn ngại ngùng?
Nhưng mà thật sự đó là lần đầu tiên anh thô lỗ, không để ý đến cảm nhận bạn gái, nghĩ đến Thẩm Tâm vì anh mà chảy máu, nghĩ đến cô bộ dạng như vậy mà thuận theo ở dưới thân anh, trong liền liền nổi lên trận khô nóng. Căn cứ việc anh từ nhỏ được giáo dục theo kiểu phương tây, đi ngược chiều để văn hóa hai bên hòa quyện, vẫn có chút tâm tính nam nhân bẩm sinh, đối với cô tự nhiên sinh ra yêu thương.
"Đã không còn đau nữa." Thẩm Tâm thầm nói, tự nhủ.
"Đã không? Như vậy lúc trước rất đau sao?" Anh thật là đáng chết! Đột nhiên, Tần Thương Hải càm thấy chính mình đã trúng mấy chục roi gia pháp cũng không là gì.
"Cũng không có!" Không hy vọng Tần thương hải áy náy, Thẩm tâm đành phải nói dối.
Cô biết mức độ đau đớn của lần đầu tiên mỗi người khác nhau, dù sao mỗi người điều kiện bẩm sinh bất đồng, có vài người màng trinh dày, có vài người còn lại đặc biệt yếu ớt, tóm lại theo kinh nghiệm mình cùng người khác không giống nhau.
Chẳng qua, Tần Thương Hải thật là dã thú thô lỗ nóng nảy, cô thật sự cảm thấy khó chịu mấy ngày.
Tuy rằng cô không nói, nhưng Tần Thương Hải cũng biết được bản thân ngày đó có bao nhiêu dã thú, trong lòng đối với cô tự giác lại nổi lên vài phần thương tiếc.
"Uhm, vốn là muốn vẽ cho em bức tranh, nhưng mà ngón tay anh bị thương", ai kia mấy chục gậy gộc, có vài cái đánh vào tay anh, chỉ các đốt ngón tay mơ hồ co rút đau đớn.
"Tay anh bị thương? Nghiêm trọng lắm sao?" Tay là tài sản quan trọng của họa sĩ, huống chi Tần Thương Hải không chỉ vẽ tranh, từ nhỏ anh đã hứng thú nhiều thứ, cầm kỳ thư họa đều không làm khó được anh, bắt chước cái gì giống cái đó, tay anh bị thương, làm thế nào được?
Tần Thương Hài nhìn cô bé nhỏ gần anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng, cuối cùng chân chính vui vẻ. Cô bé nhỏ này tuy rằng hôm nay đến gặp anh, nhưng không biết là cố ý hay vô ý, từ đầu đến cuối ngồi ngay ngắn cách anh xa nhất, làm cho anh tuy vui sướng nhưng không khỏi tức giận, như thế nào thật khó mới thấy cô, cô lại trốn anh như trốn ôn thần.
"Vẫn còn đau, em giúp anh xoa." Vẻ mặt anh suy yếu không tinh thần, thật đáng thương.
"Có muốn đi gặp bác sĩ hay không?" Cô bé nhỏ thật lo lắng thổi tay anh, thật cẩn thận, Tần Thương Hải không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng tim có chút không nỡ.
"Đi rồi." Dù sao mẹ vẫn cưng chìu anh, ngày đó bị đánh, bác sĩ riêng của Tần gia sớm được mẹ anh nhanh chóng mời tới, thật ra trên người anh không có chút trở ngại. "Bác sĩ nói trên tay, còn có lưng, còn có nơi này. . . . . " Anh tùy ý chỉ mấy chỗ, tiếp tục dùng bệnh nguy kịch nói với cô, "Tốt nhất thỉnh thoảng xoa một cái."
Thẩm Tâm tính tình thiện lương nghiêm túc dùng ngón cái ở chỗ còn lưu dấu tích trên lưng anh xoa bóp. "Dùng lực quá nhiều sao?" Dĩ nhiên bị đánh không thể làm cho người bị tinh trùng lên não nghe lời, Tần Thương Hải đại sắc lang nở nụ cười mờ ám, tiếp tục giả đáng thương.
"Không có, thật là vừa khéo." Cô bé nhỏ không có dùng sức tay, mặc dù chỗ bị thương còn tụ máu bầm, nhưng mà Tần Thương Hải thật vui với loại hưởng thụ này nói hậu quả. "Còn có nơi này." Anh chỉ chỉ trên cánh tay bị thương.
Cô bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, tay nhỏ bé xoa xoa trên cánh tay anh, xoa lòng anh lại ngứa.
Đột nhiên, anh tưởng tượng ra Thẩm Tâm toàn thân trắng mịn mềm mại. . . . Thậm chí chỗ kia là kẻ đầu sỏ hại anh chịu mấy chục cây gậy, như vậy khẽ xoa vuốt ve. . . . . Oh oh! Nơi nào đó dưới bụng không ngoan lập tức cứng lên.
Thật chết người, trước kia tới bây giờ như thế nào anh không phát hiện mình thật háo sắc? Anh mặc dù có nhiều bóng hồng vây quanh, tuy phong lưu mà không hạ lưu nha, nhưng cô gái nhỏ này lại làm anh cảm thấy chính mình hóa thành dã thú. . . . Nghĩ thì nghĩ, Tần Thương Hải vẫn không cảm thấy xấu hổ, chỉ ngực mình, "Còn có chỗ này. . . . " Lời nói còn chưa dứt, hai hốc mắt cô bé nhỏ đã hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn cũng muốn cong lên.
"Như thế nào?" Không phải là phát hiện anh đang đứng thẳng chứ?
"Thật xin lỗi, em không phải là thích khóc, hại anh bị đánh thành như vậy." Thẩm Tâm tính tình thiện lương áy náy, đau lòng, trên cánh tay Tần Thương Hải từng vết bầm tím, chỉ kém không dóc da trầy thịt, nhưng từng vết thâm tím vẫn là khiến người ta sợ hãi.
Trong lòng Tần Thương Hải ấm áp, vụng trộm mang ý nghĩ háo sắc kia đá qua một bên, đưa tay nắm lấy cô bé ngu ngốc này, a, anh thật là đáng chết nha, cô bé nhỏ này không còn bé.
Cô là của anh!
Tần Thương Hải không nhịn được mỉm cười, ngọt ngào ấm áp vui sướng làm cho anh cảm thấy không có khả năng, trên đời này làm sao có thứ tình cảm như vậy? Làm cho con người ta thỏa mãn đến không cần nhu cầu khác.
"Đừng khổ sở, chúng nó thoạt nhìn đáng sợ, kỳ thật không có gì." Anh trấn an cô gái trong lòng vì tự trách mà sắp rơi nước mắt, "Em xem, anh có thể nắm nó như vậy. . . . " Anh làm bộ ngắt chỗ máu bầm một cái.
Shit! Như thế náo còn đau như vậy? Nhưng mà đau cũng cố gắng làm bộ sảng khoái, bằng không người kia sẽ khóc.
"Em xem, căn bản là không còn đau! Em cũng có thể xoa bóp thử xem, có dùng sức một chút cũng không sao." Anh cầm tay nhỏ của Thẩm Tâm, chuyển qua cánh tay có vết bằm.
Nắm đi! Cùng lắm thì làm theo Quan công, sống chết cũng cố gắng chống đỡ.
Thẩm Tâm nhìn Tần Thương Hải như không có gì bóp chỗ đau trên tay chính mình, mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn hết ngước nhìn anh rồi lại nhìn cánh tay, cuối cùng chính là sờ sờ ở vết thương của Tần Thương Hải, giống như trấn an chó nhỏ bị thương.
"Hi vọng anh mau chóng khỏe lên." Cô nói.
Quả nhiên là chú ý đến anh, dịu dàng đáng yêu đến thế! Tần Thương Hải ôm chặt người trong ngực, như muốn mang cô hòa lại làm một, luyến tiếc không buông tay.
Nghĩ lại anh thật sự đê tiện, đem người ta ăn xong chùi sạch sẽ, đáp ứng ý nguyện của cô một lần cũng không được.
"Uhm, hiện tại anh không vẽ được, bất quá nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện không thể không giữ lời, như vậy đi, em muốn quà tặng gì? Anh tặng em."
"Em không muốn quà tặng gì hết nha." Thẩm Tâm nửa nằm trong ngực anh, vừa mới bắt đầu đã đỏ mặt tim đập nhanh muốn xỉu, hiện tai đang cố gắng khắc chế cảm xúc bản thân.
Trong lồng ngực người trong lòng quả là chỗ đẹp nhất thế gian, tràn đầy hạnh phúc cùng yên tĩnh, cô giống như mèo con bình thường làm biếng, đều nhanh chóng muốn nhắm mắt.
"Không được, em nói một thứ đi! Anh nói anh muốn tặng." Đại thiếu gia tính tình khó chịu, nói một không cho người khác nói hai. Thẩm Tâm đau đầu suy nghĩ.
Cô thật sự không có thói quen yêu cầu quà tặng, cũng không hiểu được người bình thường dưới tình huống như vậy, nên yêu cầu quà tặng gì. Mười ba
QUAY LẠI"Không cần, đau quá. . . . " Thẩm Tâm chỉ có thể bất lực khóc kêu, nước mắt rơi đầy má, đau đớn làm cho cô càng thêm cảm thấy vô lực, cô muốn ôm nam nhân mình yêu, nhưng vào lúc này anh trở nên rất xa lạ.
Anh nghe được cô bé này đang khóc? Phải không? Nhưng cảm giác rất xa xôi, dục vọng làm cho anh mất hết tri giác, anh đang ở thiên đường, điên cuồng yêu cầu, thỏa thích gầm nhẹ ra tiếng.
"Tâm Tâm. . . . " Tâm can của anh, bảo bối nhỏ! Anh vĩnh viễn muốn không đủ cô!
"Ô. . . .Người ta thật đau. . . . . " Cô khóc như một con nhóc đáng thương. Vốn hai người hoàn toàn không phát hiện, lúc Thẩm Tâm kêu khóc chói tai thì ở nhà lớn mọi người bị kinh động, tiếng người rối loạn lộn xộn đi hướng đến căn phòn cuối cùng.
"Không cần. . . Đau quá. . . "
"Tâm Tâm!" Dã man rong ruổi đến tận cùng thế giới, cuối cùng chìm đắm trong thiên đường giữa ban ngày.. . . . .Tần Thương Hải cảm giác được một trận run rẩy toàn thân, dung dịch trắng nóng bỏng thỏa thích phóng thích ngay trong cơ thể cô bé nhỏ nằm trong lòng anh.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Tiếng rống to tức giận như muốn thổi bay nóc nhà.
Mọi người gần như đều tụ tập bên ngoài, chẳng qua ngoại trừ hai nhà Thẩm Tần, những người còn lại đều chờ trước cánh cửa bị mở, Tần Thương Hải cơ hồ trong cơn khoái cảm bình phục, giác quan hồi phục lại vận hành, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông báo động, anh nhìn dưới thân bởi vì kinh sợ mà ngưng khóc, nước mắt vẫn đầy má, không ngừng run rẩy, lại so sánh bộ dáng anh thô lỗ nhẹ nhàng vui vẻ má lúm đồng tiền.
Một màn này có thể giống cái gì? Kẻ đốn mạt chiếm đoạt con gái nhà lành!
Này tung hoành đi tiểu thái thượng hoàng, lúc này mi phải đổi rồi!
Tần Thương Hải sống đến mười chín tuổi, từ trước đến này đối với người dưới nghiêm khắc Tần lão gia, cha anh, cho tới bây giờ chưa từng đánh anh, nhưng đêm nay phá lệ.
Thiếu niên trần truồng quỳ gối giữa đại sảnh, cha già cầm trong tay gia pháp nhất côn đánh vào cái người con từ lúc sinh ra luôn luôn được cưng chiều, sức tay chưa từng giảm đi, ngay cả mẹ cùng các anh chị trước nay luôn nói giúp cũng không dám nói nửa câu cầu xin tha thứ.
Đại khái là di truyền đi, người con này từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, người nhà cùng trưởng bối hận không thể làm đau anh một chút, cưng chìu nhiều một chút, lớn lên như vậy lần đầu bị đánh, tính tình thật sự cứng rắn, không nói một tiếng.
Về phần Thẩm Tâm, trận kia cũng không quá, tuy rằng mọi người đều biết cô là người bị hại, nếu như muốn kiện cũng là lẽ thường, chẳng qua là mọi người mặt ngoài nói vậy, trong lòng nghĩ một chuyện khác.
Con gái giống mẹ! Ai cũng biết rằng cô là con gái riêng, không biết cha là ai, hiện tại con làm chuyện giống mẹ, mặc kệ có phải xuất phát từ tự nguyện hay không, dù sao thêm chút nắm muối lại càng khó nghe mang truyền ra ngoài.
Tóm lại, Tần gia cùng Thẩm gia hai nhà, thiếu chút nữa tức đến trúng gió.
Sau ngày đó một tuần, Thẩm Tâm mới tìm được cơ hội vụng trộm đi tìm Tần Thương Hải, bất quá khi đó hai người trẻ tuổi cũng không biết hai nhà trưởng bối tính làm cho bọn họ kết hôn, cho nên thật ra Thẩm Tâm không cần lén lút như vậy. "Thật xin lỗi." Thẩm Tâm vừa thấy Tần Thương Hải áo tay ngắn lộ ra những vết đỏ, liền cảm thấy áy náy không thôi. "Em. . . Em không phải cố ý khóc lên." Cô thật sự rất đau! Nhưng vì thế mà anh bị phạt, trong lòng cô đã khó chịu trong nhiều ngày.
"Không có gì." Cho dù có gì, anh cũng không tự giác ở trước mặt cô bé này cậy mạnh, bày ra khí thế anh hùng, huống chi cô đã muốn khóc làm cho anh không đành lòng.
Thật ra không chì có Thẩm Tâm nhớ anh bị đánh bị thương, Tần Thương Hải cũng không có cách nào không quan tâm cô, nghĩ lại việc ngày đó anh thô lỗ, đều muố n mắng chửi mình đáng chết, quả thật so với uống xuân dược còn điên cuồng hơn!
"Em. . . . . . " Tần Thương Hải hai má nóng lên, quanh co một lúc sau mới nói: " Thân thể em có khỏe không? Chỗ đó còn đau không?"
Hai người trẻ tuổi cùng lúc đỏ mặt, Tần Thương Hải càm thấy chính mình kỳ quái, anh cũng không phải lần đầu tiên, làm sao còn ngại ngùng?
Nhưng mà thật sự đó là lần đầu tiên anh thô lỗ, không để ý đến cảm nhận bạn gái, nghĩ đến Thẩm Tâm vì anh mà chảy máu, nghĩ đến cô bộ dạng như vậy mà thuận theo ở dưới thân anh, trong liền liền nổi lên trận khô nóng. Căn cứ việc anh từ nhỏ được giáo dục theo kiểu phương tây, đi ngược chiều để văn hóa hai bên hòa quyện, vẫn có chút tâm tính nam nhân bẩm sinh, đối với cô tự nhiên sinh ra yêu thương.
"Đã không còn đau nữa." Thẩm Tâm thầm nói, tự nhủ.
"Đã không? Như vậy lúc trước rất đau sao?" Anh thật là đáng chết! Đột nhiên, Tần Thương Hải càm thấy chính mình đã trúng mấy chục roi gia pháp cũng không là gì.
"Cũng không có!" Không hy vọng Tần thương hải áy náy, Thẩm tâm đành phải nói dối.
Cô biết mức độ đau đớn của lần đầu tiên mỗi người khác nhau, dù sao mỗi người điều kiện bẩm sinh bất đồng, có vài người màng trinh dày, có vài người còn lại đặc biệt yếu ớt, tóm lại theo kinh nghiệm mình cùng người khác không giống nhau.
Chẳng qua, Tần Thương Hải thật là dã thú thô lỗ nóng nảy, cô thật sự cảm thấy khó chịu mấy ngày.
Tuy rằng cô không nói, nhưng Tần Thương Hải cũng biết được bản thân ngày đó có bao nhiêu dã thú, trong lòng đối với cô tự giác lại nổi lên vài phần thương tiếc.
"Uhm, vốn là muốn vẽ cho em bức tranh, nhưng mà ngón tay anh bị thương", ai kia mấy chục gậy gộc, có vài cái đánh vào tay anh, chỉ các đốt ngón tay mơ hồ co rút đau đớn.
"Tay anh bị thương? Nghiêm trọng lắm sao?" Tay là tài sản quan trọng của họa sĩ, huống chi Tần Thương Hải không chỉ vẽ tranh, từ nhỏ anh đã hứng thú nhiều thứ, cầm kỳ thư họa đều không làm khó được anh, bắt chước cái gì giống cái đó, tay anh bị thương, làm thế nào được?
Tần Thương Hài nhìn cô bé nhỏ gần anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng, cuối cùng chân chính vui vẻ. Cô bé nhỏ này tuy rằng hôm nay đến gặp anh, nhưng không biết là cố ý hay vô ý, từ đầu đến cuối ngồi ngay ngắn cách anh xa nhất, làm cho anh tuy vui sướng nhưng không khỏi tức giận, như thế nào thật khó mới thấy cô, cô lại trốn anh như trốn ôn thần.
"Vẫn còn đau, em giúp anh xoa." Vẻ mặt anh suy yếu không tinh thần, thật đáng thương.
"Có muốn đi gặp bác sĩ hay không?" Cô bé nhỏ thật lo lắng thổi tay anh, thật cẩn thận, Tần Thương Hải không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng tim có chút không nỡ.
"Đi rồi." Dù sao mẹ vẫn cưng chìu anh, ngày đó bị đánh, bác sĩ riêng của Tần gia sớm được mẹ anh nhanh chóng mời tới, thật ra trên người anh không có chút trở ngại. "Bác sĩ nói trên tay, còn có lưng, còn có nơi này. . . . . " Anh tùy ý chỉ mấy chỗ, tiếp tục dùng bệnh nguy kịch nói với cô, "Tốt nhất thỉnh thoảng xoa một cái."
Thẩm Tâm tính tình thiện lương nghiêm túc dùng ngón cái ở chỗ còn lưu dấu tích trên lưng anh xoa bóp. "Dùng lực quá nhiều sao?" Dĩ nhiên bị đánh không thể làm cho người bị tinh trùng lên não nghe lời, Tần Thương Hải đại sắc lang nở nụ cười mờ ám, tiếp tục giả đáng thương.
"Không có, thật là vừa khéo." Cô bé nhỏ không có dùng sức tay, mặc dù chỗ bị thương còn tụ máu bầm, nhưng mà Tần Thương Hải thật vui với loại hưởng thụ này nói hậu quả. "Còn có nơi này." Anh chỉ chỉ trên cánh tay bị thương.
Cô bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, tay nhỏ bé xoa xoa trên cánh tay anh, xoa lòng anh lại ngứa.
Đột nhiên, anh tưởng tượng ra Thẩm Tâm toàn thân trắng mịn mềm mại. . . . Thậm chí chỗ kia là kẻ đầu sỏ hại anh chịu mấy chục cây gậy, như vậy khẽ xoa vuốt ve. . . . . Oh oh! Nơi nào đó dưới bụng không ngoan lập tức cứng lên.
Thật chết người, trước kia tới bây giờ như thế nào anh không phát hiện mình thật háo sắc? Anh mặc dù có nhiều bóng hồng vây quanh, tuy phong lưu mà không hạ lưu nha, nhưng cô gái nhỏ này lại làm anh cảm thấy chính mình hóa thành dã thú. . . . Nghĩ thì nghĩ, Tần Thương Hải vẫn không cảm thấy xấu hổ, chỉ ngực mình, "Còn có chỗ này. . . . " Lời nói còn chưa dứt, hai hốc mắt cô bé nhỏ đã hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn cũng muốn cong lên.
"Như thế nào?" Không phải là phát hiện anh đang đứng thẳng chứ?
"Thật xin lỗi, em không phải là thích khóc, hại anh bị đánh thành như vậy." Thẩm Tâm tính tình thiện lương áy náy, đau lòng, trên cánh tay Tần Thương Hải từng vết bầm tím, chỉ kém không dóc da trầy thịt, nhưng từng vết thâm tím vẫn là khiến người ta sợ hãi.
Trong lòng Tần Thương Hải ấm áp, vụng trộm mang ý nghĩ háo sắc kia đá qua một bên, đưa tay nắm lấy cô bé ngu ngốc này, a, anh thật là đáng chết nha, cô bé nhỏ này không còn bé.
Cô là của anh!
Tần Thương Hải không nhịn được mỉm cười, ngọt ngào ấm áp vui sướng làm cho anh cảm thấy không có khả năng, trên đời này làm sao có thứ tình cảm như vậy? Làm cho con người ta thỏa mãn đến không cần nhu cầu khác.
"Đừng khổ sở, chúng nó thoạt nhìn đáng sợ, kỳ thật không có gì." Anh trấn an cô gái trong lòng vì tự trách mà sắp rơi nước mắt, "Em xem, anh có thể nắm nó như vậy. . . . " Anh làm bộ ngắt chỗ máu bầm một cái.
Shit! Như thế náo còn đau như vậy? Nhưng mà đau cũng cố gắng làm bộ sảng khoái, bằng không người kia sẽ khóc.
"Em xem, căn bản là không còn đau! Em cũng có thể xoa bóp thử xem, có dùng sức một chút cũng không sao." Anh cầm tay nhỏ của Thẩm Tâm, chuyển qua cánh tay có vết bằm.
Nắm đi! Cùng lắm thì làm theo Quan công, sống chết cũng cố gắng chống đỡ.
Thẩm Tâm nhìn Tần Thương Hải như không có gì bóp chỗ đau trên tay chính mình, mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn hết ngước nhìn anh rồi lại nhìn cánh tay, cuối cùng chính là sờ sờ ở vết thương của Tần Thương Hải, giống như trấn an chó nhỏ bị thương.
"Hi vọng anh mau chóng khỏe lên." Cô nói.
Quả nhiên là chú ý đến anh, dịu dàng đáng yêu đến thế! Tần Thương Hải ôm chặt người trong ngực, như muốn mang cô hòa lại làm một, luyến tiếc không buông tay.
Nghĩ lại anh thật sự đê tiện, đem người ta ăn xong chùi sạch sẽ, đáp ứng ý nguyện của cô một lần cũng không được.
"Uhm, hiện tại anh không vẽ được, bất quá nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện không thể không giữ lời, như vậy đi, em muốn quà tặng gì? Anh tặng em."
"Em không muốn quà tặng gì hết nha." Thẩm Tâm nửa nằm trong ngực anh, vừa mới bắt đầu đã đỏ mặt tim đập nhanh muốn xỉu, hiện tai đang cố gắng khắc chế cảm xúc bản thân.
Trong lồng ngực người trong lòng quả là chỗ đẹp nhất thế gian, tràn đầy hạnh phúc cùng yên tĩnh, cô giống như mèo con bình thường làm biếng, đều nhanh chóng muốn nhắm mắt.
"Không được, em nói một thứ đi! Anh nói anh muốn tặng." Đại thiếu gia tính tình khó chịu, nói một không cho người khác nói hai. Thẩm Tâm đau đầu suy nghĩ.
Cô thật sự không có thói quen yêu cầu quà tặng, cũng không hiểu được người bình thường dưới tình huống như vậy, nên yêu cầu quà tặng gì. Mười ba
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu266/5234