Tiểu thuyết Tình Nhân Ngầm-full
Lượt xem : |
dũi lưng mỏi, “Nếu thật sợ Khuyết thị không có Chi Giới sẽ sụp đổ mất, cha liền đem cổ phần Khuyết thị phân một nửa cho cậu ta, để cho cậu ta ở Khuyết thị danh xứng với thực Tổng giám đốc, như vậy không phải vẹn toàn đôi bên rồi?”
“Con là thực ngốc hay là giả đần? Ta đem Khuyết thị phân một nửa cho hắn, vậy ngươi còn lẫn vào cái gì? Chưa tới nửa năm, cả Khuyết thị liền biến thành vật trong túi hắn rồi! Đến lúc đó từ trên xuống dưới mọi người nghe hắn , con coi như trên danh nghĩa chủ tịch cũng không có người xem trọng con!”
“Vậy thì như thế nào? Chi Giới có thể đem công ty quản lý thật tốt, con liền ngồi mát ăn bát vàng hưởng lợi, làm cái lão bản nhẹ nhõm. Con bây giờ không nghĩ ra việc này có chổ nào không tốt”
“Con. . . . . . Là cố ý tức chết ta sao?”
“Có thể tức chết chà chỉ có chính cha. Ngẫm lại xem, Chi Giới đối với chúng ta Khuyết gia bỏ ra hết thảy, coi như phân hai phần ba Khuyết thị đều do cậu ta làm nên, cha lại dùng ân tình đè chết cậu ta, để cho cậu ta thành một con chó nghe lời. Cậu ta thiếu cha đã sớm trả xong rồi, cha cần gì phải kiên trì lấy ân tình đè ép cậu ta không chịu buông tay?”
“Con câm mồm cho ta!” Khuyết Văn thẹn quá thành giận gầm hét lên: “Con biết cái gì? Để hắn tự do, Nhâm Chí Giới chính là một con Phi Ưng khó không chế được! Khuyết thị hết thảy hắn được như bây giờ là nhờ hắn, để cho hắn rời chi không sợ hắn tự tay lật đổ tất cả?.”
“Không nghĩ tới cha như vậy sợ cậu ta.” Khuyết Lạc cười lạnh một tiếng, “Sợ cậu ta đến nửa đêm cũng mơ thấy cậu ta sẽ đem hết thảy của Khuyết gia đem đi đi? Liền một cái đối với cha nói gì nghe nấy, người cũng thành toàn như vậy, giống như cha vậy còn sống có ý nghĩa gì?”
Hắn sớm biết cha đối với Nhâm Chi Giới coi trọng chẳng qua là bề ngoài, nhưng không ngờ tới hắn thế nhưng đối với Nhâm Chi Giới đề phòng đến trình độ biến thái như thế , xem ra Nhâm Chi Giới không thể ly khai khỏi Khuyết thị, ở lại chỗ này chẳng qua là chôn vùi sinh mạng cả đời mà thôi, căn bản không có ý nghĩa cùng giá trị.
“Khuyết Lạc, con tốt nhất nên rõ ràng ta là cha con!”
“Con vẫn luôn biết người là cha con, cho nên con hi vọng người có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần đi chân chính tiếp nạp Chi Giới, đem cậu ta làm thành con trai ruột của mình, mà không phải phòng cậu ta giống như đề phòng cướp một dạng, nghĩ tới một ngày kia thời cơ chín muồi muốn đem cậu ta đá ra đi.”
“Con . . . . .” Khuyết Văn bởi vì hắn trong lời nói nói trúng tim đen mà ngạc nhiên.
Hắn chưa từng cùng bất luận kẻ nào đề cập tới tâm tư của mình, hắn một đường cất nhắc Nhâm Chi Giới, chính là muốn để cho ngoại nhân cảm giác được hắn đối với Nhâm Chi Giới coi trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới muốn đem công ty giao cho hắn, ngay cả, chờ thời cơ chín muồi rồi, nhi tử có thể nắm trong tay cả đại cục, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho Nhâm Chi Giới rời đi, để cho hắn cả đời không cách nào ở thương giới đặt chân đến.
“Bị con nói trúng? Tự ti mặc cảm?” Khuyết Lạc câu khởi khẽ cười một tiếng, “Con thật không hiểu nổi Nhâm Chi Giới đến tột cùng nơi nào đắc tội cha? Ban đầu là chính cha đem cậu ta nhận trở về nuôi dưỡng lớn lên, tại sao không thể chân chính thương cậu ta, ngược lại khắp nơi phòng bị cậu ta như vậy?”
“Dã tâm của hắn quá lớn, năng lực quá mạnh mẻ. . . . . .”
“Cho nên cha lo lắng cho nhi tử mình không bằng cậu ta, Khuyết thị sớm muộn rơi vào trong tay cậu ta?” Khuyết Lạc lắc đầu một cái, cười nhạt một tiếng, “Vậy bây giờ đem cậu ta đuổi ra khỏi Khuyết thị không phải vừa vặn?”
“Còn chưa phải là thời điểm.” Khuyết Văn phiền muộn trừng hắn một cái, không nhịn được nói.
Hiện tại Nhâm Chi Giới danh tiếng như mặt trời buổi trưa, năng lực quá rõ ràng, công khai đuổi hắn đi, hắn không báo thù mới kỳ quái, còn nói, mình cũng không muốn ở thương giới lưu lại một tội danh hẹp hòi vô tình.
“Đúng vậy a, còn không phải là thời điểm, con cọp có lúc sẽ giơ móng vuốt , hù dọa cũng sẽ hù chết cha.” ( thằng con trời đánh! >
Chương 8
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Nhâm Chi Giới giữ yên lặng thật lâu mới mở miệng.
“Cái gì chuyện gì xảy ra?” Lam Lăng lầu bầu một tiếng, giống như con mèo nhỏ khéo léo dựa vào trong ngực rộng rãi của hắn , động cũng không muốn động.
“Em là xử nữ.”
“Em vốn chính là. . . . . .” Nàng đột nhiên biết vấn đề ở nơi nào, khẽ nâng mắt thu hút nhìn hắn, “Anh không thích em là xử nữ?”
Nhâm Chi Giới như có điều suy nghĩ nhìn nàng một hồi lâu, xoay mình đưa tay chế trụ cằm của nàng, kịch liệt hôn, cho đến khi nàng sắp hít thở không thông, hắn mới không tình nguyện đem nàng buông ra.
“Khuyết lạc không có đụng em, nhưng là ngày đó buổi tối. . . . . .” Hắn cũng không quên kia tiếng rên rỉ không ngừng cùng kích tình hô hào.
“Ngày đó buổi tối là hắn ép em.” Nói đến ngày đó buổi tối Khuyết Lạc chơi ác, Lam Lăng liền không nhịn được cắn răng nghiến lợi.
“Ép em cái gì?” Đầu ngón tay của hắn ôn nhu nhẹ phẩy qua khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô tức giận của nàng, dụ dỗ.
“Hắn ép em làm. . . . . .” Lam Lăng nhìn về phía Nhâm Chi Giới, nói không ra Khuyết Lạc muốn nàng làm cái gì, loại chuyện đó. . . . . . Quá biến thái, vừa nghĩ tới nàng vừa tức vừa xấu hổ, không cách nào nhe răng.
“Nói, hắn ép em làm cái gì, hử?”
“Tóm lại chính là chuyện xấu.” Nàng không muốn nói.
“Anh ta ép em lên tiếng vờ rên rỉ, cố ý cho anh lầu dưới nghe thấy?”
Lam Lăng hô hấp cứng lại, xoay đi chổ khác, coi như là cam chịu.
“Lam Lăng.” Nhâm Chi Giới ôm mặt của nàng để cho nàng đối mặt hắn, hôn lên môi của nàng cùng mũi trong nháy mắt bị nước mắt kia làm thấm ướt , mang theo nụ cười nói: “Anh phải nói, anh thật cao hứng anh ta chẳng qua là ép em làm cái kia, mà không phải thật chạm vào em.”
“Đây chính là em dùng tự do đổi , hắn nói chỉ cần em hảo hảo diễn tốt vai tình nhân, qua một chút sẽ để cho em trở về Đài Loan, cho nên em mới đáp ứng hắn làm cái loại chuyện đó mắc cở chết người. . . . . .” Vừa nghĩ tới chuyện phát sinh kia, nàng không nhịn được tức giận, đột nhiên đưa ra quyền hướng lồng ngực hắn đánh, “Nhưng là anh đáng chết cũng ở lầu dưới cùng Quan Vũ Điệp mây mưa vui vẻ! Ghê tởm! thiên đao vạn quả!”
“Miệng của em hư như vậy, thật không khả ái.”
“Đúng vậy a, tôi là không có giống Quan Vũ Điệp ôn nhu động lòng người, anh nhớ cô ấy cũng có thể đi tìm, tôi cũng không có cần giữ lấy anh không thả.” Lam Lăng quay mặt qua chỗ khác đưa lưng về phía hắn.
Kia lưng xinh đẹp trần truồng không tỳ vết đập vào mắt Nhâm Chi Giới vừa nhìn hô hấp liền cứng lại, dục vọng mạnh mẽ lần nữa đánh úp về phía hắn.
Hắn không khỏi đưa tay ra theo sát phía sau nhốt chặt nàng, đầu ngón tay thon dài hơi thô dò hướng trước ngực nàng mềm mại đứng vững mà ôm trọn, nhẹ nhàng trêu chọc nụ hoa mẫn cảm.
“Nhâm Chi Giới. . . . . .” Nàng ưm một tiếng, vừa – xấu hổ thấp kêu tên của hắn.
“Ngày đó cũng không phải lỗi của anh hoàn toàn, nếu không phải là em cái kia mưu mô có chút hiệu quả làm anh khống chế không được hơn uống một chút rượu, cũng sẽ không kìm hãm được đụng cô ấy.” Hắn khẽ cắn cổ nhạy cảm trắng nõn , dọc theo sống lưng vẫn đi xuống hôn lên, nữa đở eo nhỏ của nàng, đem thân thể của nàng chuyển sang, tham lam ngậm lấy một nhủ tiêm cắn mút.
Nàng không khỏi đem thân thể hướng hắn, để cho hắn hôn sâu hơn, thỏa mãn phát ra một hồi một trận vui vẻ rên rỉ.
Hắn đem nàng đè ở phía dưới, nhẹ nhàng ma sát trêu chọc, “Là lỗi của em, biết không? Từ một khắc bắt đầu nhìn thấy em, anh liền bị em mê phải đầu óc choáng váng rồi, Nhâm Chi Giới không còn là Nhâm Chi Giới nữa.”
“Thật?” Lam Lăng cặp mắt bao hàm dục hỏa thẳng nhìn vào hắn, không thể tin được lời hắn nói.
“Trăm phần trăm.” Một động thân, hắn không hỏi ý kiến gì liền tiến vào nàng, đem hai người dục hỏa hoàn toàn đốt nổ tung.
Nàng hô hào lên tiếng, trèo chặt ở vai hắn, ngón tay ngọc thật sâu đâm vào trong da thịt cổ đồng của hắn.
Thân thể tuyết trắng mỹ lệ theo hắn cường lực kéo ra đưa vào mà cuồng nhiệt run rẩy không dứt, eo mãnh khảnh giống như cành liễu tùy thời mà đón gió, hai vú rất tròn đứng vững cũng vì kịch liệt mà bãi động, chân thon dài vén ở chung một chỗ chặt chẽ dây dưa hắn.
“Em thật là đẹp, Lam Lăng.” Hắn cắn lên vành tai của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ, phảng phất đem liệt hỏa phần dưới bụng hắn thiêu đốt, khiến cho hắn muốn khắc chế cũng không được.
“Em yêu anh, Nhâm Chi Giới, em yêu anh. . . . . .” Nàng bởi vì không chịu nổi yêu cầu của hắn, cơ hồ muốn khóc lớn.
“Anh cũng vậy yêu em, yêu em. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, mê luyến nhìn nàng bởi vì dục hỏa mà hiện ra vẻ mặt mị hoặc trước hắn.
Rốt cục, sau một hồi cường lực đẩy đưa ra vào, ở mồ hôi cùng tiếng rên rỉ ở bên trong, hắn đem hai người hướng đến cao trào.
Tia nắng ban mai vừa lộ ra, điện thoại liền rung chuông, phảng phất không đem người trong giấc mộng đánh thức thề sẽ không ngừng reo, ước chừng vang lên năm phút đồng hồ. Bởi vì thời gian còn sớm, Cao thẩm lại nghỉ phép chưa trở lại, cho nên cả tòa nhà trong phòng chỉ có Nhâm Chi Giới cùng Lam Lăng.
“Nhâm Chi Giới, có điện thoại.” Lam Lăng sớm bị đánh thức, lại chậm chạp không có mở mắt ra, có lẽ là không dám đối mặt thực tế đi, nàng đột nhiên sợ đêm qua Nhâm Chi Giới đối với nàng cực kỳ ôn nhu bây giờ sẽ hối hận đối với việc ở cùng nàng, lại lần nữa đối với nàng lạnh như băng , cho nên vẫn gối đầu trên khuỷu tay của hắn không bất động.
“Để nó vang.” Hơi nhíu lông mày, Nhâm Chi Giới nhẹ nhàng đùa bỡn mái tóc dài của nàng, vẻ mặt có chút ngưng trọng, bất quá những thứ cảm xúc này tiết lộ ở trên mặt, Lam Lăng vùi ở trong ngực hắn nhắm mắt lại cũng không thấy.
“Nhưng rất là ồn nha.” Nói là nói như vậy, bất quá khóe miệng của nàng lại lộ ra một chút xíu ngọt ngào cười.
Nàng thích hắn vì nàng cái gì cũng không quan tâm, mặc dù nàng cũng biết như vậy rất hư vinh lại không thực tế, nhưng nàng chính là thích, hơn nữa cảm thấy hạnh phúc.
Nhâm Chi Giới đau đến muộn kêu thất thanh, nhưng cũng không có ngăn cản nàng, ngược lại Lam Lăng nghe hắn kêu rên, vừa ngẩng đầu nhấc lên xoay mình thấy hắn băng gạc trên ngực lại dính máu, vừa kinh hoảng lại hối hận.
“A. . . . . . Thật xin lỗi, em không phải cố ý, em thật quên anh bị thương. . . . . .” Nàng vội vội vàng vàng mà nghĩ xuống giường đi lấy hộp y tế, đầu ngón tay lại làm cho Nhâm Chi Giới bắt được.
“Không có gì đáng ngại.” Hắn mỉm cười, đem nàng kéo vào lại trong ngực.
“Không được! Như vậy anh sẽ chết mất !” Đều do nàng, không an phận để cho hắn chảy máu, nếu không vết thương của hắn có thể sớm lành lặn rồi.
“Anh là có chín cái mạng mèo, không chết được .” Huống chi chẳng qua là vết thương nứt ra điểm này chuyện nhỏ.
“Nhưng là. . . . . .”
” Chúng ta liền rời đi nơi này.” Khẽ đẩy ra thân thể của nàng, Nhâm Chi Giới trước xuống giường, vươn tay đem nàng cũng kéo xuống giường, “Thay xong y phục, thu thập xong hành lý, anh ở dưới lầu chờ em.”
“D
QUAY LẠI“Con là thực ngốc hay là giả đần? Ta đem Khuyết thị phân một nửa cho hắn, vậy ngươi còn lẫn vào cái gì? Chưa tới nửa năm, cả Khuyết thị liền biến thành vật trong túi hắn rồi! Đến lúc đó từ trên xuống dưới mọi người nghe hắn , con coi như trên danh nghĩa chủ tịch cũng không có người xem trọng con!”
“Vậy thì như thế nào? Chi Giới có thể đem công ty quản lý thật tốt, con liền ngồi mát ăn bát vàng hưởng lợi, làm cái lão bản nhẹ nhõm. Con bây giờ không nghĩ ra việc này có chổ nào không tốt”
“Con. . . . . . Là cố ý tức chết ta sao?”
“Có thể tức chết chà chỉ có chính cha. Ngẫm lại xem, Chi Giới đối với chúng ta Khuyết gia bỏ ra hết thảy, coi như phân hai phần ba Khuyết thị đều do cậu ta làm nên, cha lại dùng ân tình đè chết cậu ta, để cho cậu ta thành một con chó nghe lời. Cậu ta thiếu cha đã sớm trả xong rồi, cha cần gì phải kiên trì lấy ân tình đè ép cậu ta không chịu buông tay?”
“Con câm mồm cho ta!” Khuyết Văn thẹn quá thành giận gầm hét lên: “Con biết cái gì? Để hắn tự do, Nhâm Chí Giới chính là một con Phi Ưng khó không chế được! Khuyết thị hết thảy hắn được như bây giờ là nhờ hắn, để cho hắn rời chi không sợ hắn tự tay lật đổ tất cả?.”
“Không nghĩ tới cha như vậy sợ cậu ta.” Khuyết Lạc cười lạnh một tiếng, “Sợ cậu ta đến nửa đêm cũng mơ thấy cậu ta sẽ đem hết thảy của Khuyết gia đem đi đi? Liền một cái đối với cha nói gì nghe nấy, người cũng thành toàn như vậy, giống như cha vậy còn sống có ý nghĩa gì?”
Hắn sớm biết cha đối với Nhâm Chi Giới coi trọng chẳng qua là bề ngoài, nhưng không ngờ tới hắn thế nhưng đối với Nhâm Chi Giới đề phòng đến trình độ biến thái như thế , xem ra Nhâm Chi Giới không thể ly khai khỏi Khuyết thị, ở lại chỗ này chẳng qua là chôn vùi sinh mạng cả đời mà thôi, căn bản không có ý nghĩa cùng giá trị.
“Khuyết Lạc, con tốt nhất nên rõ ràng ta là cha con!”
“Con vẫn luôn biết người là cha con, cho nên con hi vọng người có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần đi chân chính tiếp nạp Chi Giới, đem cậu ta làm thành con trai ruột của mình, mà không phải phòng cậu ta giống như đề phòng cướp một dạng, nghĩ tới một ngày kia thời cơ chín muồi muốn đem cậu ta đá ra đi.”
“Con . . . . .” Khuyết Văn bởi vì hắn trong lời nói nói trúng tim đen mà ngạc nhiên.
Hắn chưa từng cùng bất luận kẻ nào đề cập tới tâm tư của mình, hắn một đường cất nhắc Nhâm Chi Giới, chính là muốn để cho ngoại nhân cảm giác được hắn đối với Nhâm Chi Giới coi trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới muốn đem công ty giao cho hắn, ngay cả, chờ thời cơ chín muồi rồi, nhi tử có thể nắm trong tay cả đại cục, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho Nhâm Chi Giới rời đi, để cho hắn cả đời không cách nào ở thương giới đặt chân đến.
“Bị con nói trúng? Tự ti mặc cảm?” Khuyết Lạc câu khởi khẽ cười một tiếng, “Con thật không hiểu nổi Nhâm Chi Giới đến tột cùng nơi nào đắc tội cha? Ban đầu là chính cha đem cậu ta nhận trở về nuôi dưỡng lớn lên, tại sao không thể chân chính thương cậu ta, ngược lại khắp nơi phòng bị cậu ta như vậy?”
“Dã tâm của hắn quá lớn, năng lực quá mạnh mẻ. . . . . .”
“Cho nên cha lo lắng cho nhi tử mình không bằng cậu ta, Khuyết thị sớm muộn rơi vào trong tay cậu ta?” Khuyết Lạc lắc đầu một cái, cười nhạt một tiếng, “Vậy bây giờ đem cậu ta đuổi ra khỏi Khuyết thị không phải vừa vặn?”
“Còn chưa phải là thời điểm.” Khuyết Văn phiền muộn trừng hắn một cái, không nhịn được nói.
Hiện tại Nhâm Chi Giới danh tiếng như mặt trời buổi trưa, năng lực quá rõ ràng, công khai đuổi hắn đi, hắn không báo thù mới kỳ quái, còn nói, mình cũng không muốn ở thương giới lưu lại một tội danh hẹp hòi vô tình.
“Đúng vậy a, còn không phải là thời điểm, con cọp có lúc sẽ giơ móng vuốt , hù dọa cũng sẽ hù chết cha.” ( thằng con trời đánh! >
Chương 8
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Nhâm Chi Giới giữ yên lặng thật lâu mới mở miệng.
“Cái gì chuyện gì xảy ra?” Lam Lăng lầu bầu một tiếng, giống như con mèo nhỏ khéo léo dựa vào trong ngực rộng rãi của hắn , động cũng không muốn động.
“Em là xử nữ.”
“Em vốn chính là. . . . . .” Nàng đột nhiên biết vấn đề ở nơi nào, khẽ nâng mắt thu hút nhìn hắn, “Anh không thích em là xử nữ?”
Nhâm Chi Giới như có điều suy nghĩ nhìn nàng một hồi lâu, xoay mình đưa tay chế trụ cằm của nàng, kịch liệt hôn, cho đến khi nàng sắp hít thở không thông, hắn mới không tình nguyện đem nàng buông ra.
“Khuyết lạc không có đụng em, nhưng là ngày đó buổi tối. . . . . .” Hắn cũng không quên kia tiếng rên rỉ không ngừng cùng kích tình hô hào.
“Ngày đó buổi tối là hắn ép em.” Nói đến ngày đó buổi tối Khuyết Lạc chơi ác, Lam Lăng liền không nhịn được cắn răng nghiến lợi.
“Ép em cái gì?” Đầu ngón tay của hắn ôn nhu nhẹ phẩy qua khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô tức giận của nàng, dụ dỗ.
“Hắn ép em làm. . . . . .” Lam Lăng nhìn về phía Nhâm Chi Giới, nói không ra Khuyết Lạc muốn nàng làm cái gì, loại chuyện đó. . . . . . Quá biến thái, vừa nghĩ tới nàng vừa tức vừa xấu hổ, không cách nào nhe răng.
“Nói, hắn ép em làm cái gì, hử?”
“Tóm lại chính là chuyện xấu.” Nàng không muốn nói.
“Anh ta ép em lên tiếng vờ rên rỉ, cố ý cho anh lầu dưới nghe thấy?”
Lam Lăng hô hấp cứng lại, xoay đi chổ khác, coi như là cam chịu.
“Lam Lăng.” Nhâm Chi Giới ôm mặt của nàng để cho nàng đối mặt hắn, hôn lên môi của nàng cùng mũi trong nháy mắt bị nước mắt kia làm thấm ướt , mang theo nụ cười nói: “Anh phải nói, anh thật cao hứng anh ta chẳng qua là ép em làm cái kia, mà không phải thật chạm vào em.”
“Đây chính là em dùng tự do đổi , hắn nói chỉ cần em hảo hảo diễn tốt vai tình nhân, qua một chút sẽ để cho em trở về Đài Loan, cho nên em mới đáp ứng hắn làm cái loại chuyện đó mắc cở chết người. . . . . .” Vừa nghĩ tới chuyện phát sinh kia, nàng không nhịn được tức giận, đột nhiên đưa ra quyền hướng lồng ngực hắn đánh, “Nhưng là anh đáng chết cũng ở lầu dưới cùng Quan Vũ Điệp mây mưa vui vẻ! Ghê tởm! thiên đao vạn quả!”
“Miệng của em hư như vậy, thật không khả ái.”
“Đúng vậy a, tôi là không có giống Quan Vũ Điệp ôn nhu động lòng người, anh nhớ cô ấy cũng có thể đi tìm, tôi cũng không có cần giữ lấy anh không thả.” Lam Lăng quay mặt qua chỗ khác đưa lưng về phía hắn.
Kia lưng xinh đẹp trần truồng không tỳ vết đập vào mắt Nhâm Chi Giới vừa nhìn hô hấp liền cứng lại, dục vọng mạnh mẽ lần nữa đánh úp về phía hắn.
Hắn không khỏi đưa tay ra theo sát phía sau nhốt chặt nàng, đầu ngón tay thon dài hơi thô dò hướng trước ngực nàng mềm mại đứng vững mà ôm trọn, nhẹ nhàng trêu chọc nụ hoa mẫn cảm.
“Nhâm Chi Giới. . . . . .” Nàng ưm một tiếng, vừa – xấu hổ thấp kêu tên của hắn.
“Ngày đó cũng không phải lỗi của anh hoàn toàn, nếu không phải là em cái kia mưu mô có chút hiệu quả làm anh khống chế không được hơn uống một chút rượu, cũng sẽ không kìm hãm được đụng cô ấy.” Hắn khẽ cắn cổ nhạy cảm trắng nõn , dọc theo sống lưng vẫn đi xuống hôn lên, nữa đở eo nhỏ của nàng, đem thân thể của nàng chuyển sang, tham lam ngậm lấy một nhủ tiêm cắn mút.
Nàng không khỏi đem thân thể hướng hắn, để cho hắn hôn sâu hơn, thỏa mãn phát ra một hồi một trận vui vẻ rên rỉ.
Hắn đem nàng đè ở phía dưới, nhẹ nhàng ma sát trêu chọc, “Là lỗi của em, biết không? Từ một khắc bắt đầu nhìn thấy em, anh liền bị em mê phải đầu óc choáng váng rồi, Nhâm Chi Giới không còn là Nhâm Chi Giới nữa.”
“Thật?” Lam Lăng cặp mắt bao hàm dục hỏa thẳng nhìn vào hắn, không thể tin được lời hắn nói.
“Trăm phần trăm.” Một động thân, hắn không hỏi ý kiến gì liền tiến vào nàng, đem hai người dục hỏa hoàn toàn đốt nổ tung.
Nàng hô hào lên tiếng, trèo chặt ở vai hắn, ngón tay ngọc thật sâu đâm vào trong da thịt cổ đồng của hắn.
Thân thể tuyết trắng mỹ lệ theo hắn cường lực kéo ra đưa vào mà cuồng nhiệt run rẩy không dứt, eo mãnh khảnh giống như cành liễu tùy thời mà đón gió, hai vú rất tròn đứng vững cũng vì kịch liệt mà bãi động, chân thon dài vén ở chung một chỗ chặt chẽ dây dưa hắn.
“Em thật là đẹp, Lam Lăng.” Hắn cắn lên vành tai của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ, phảng phất đem liệt hỏa phần dưới bụng hắn thiêu đốt, khiến cho hắn muốn khắc chế cũng không được.
“Em yêu anh, Nhâm Chi Giới, em yêu anh. . . . . .” Nàng bởi vì không chịu nổi yêu cầu của hắn, cơ hồ muốn khóc lớn.
“Anh cũng vậy yêu em, yêu em. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, mê luyến nhìn nàng bởi vì dục hỏa mà hiện ra vẻ mặt mị hoặc trước hắn.
Rốt cục, sau một hồi cường lực đẩy đưa ra vào, ở mồ hôi cùng tiếng rên rỉ ở bên trong, hắn đem hai người hướng đến cao trào.
Tia nắng ban mai vừa lộ ra, điện thoại liền rung chuông, phảng phất không đem người trong giấc mộng đánh thức thề sẽ không ngừng reo, ước chừng vang lên năm phút đồng hồ. Bởi vì thời gian còn sớm, Cao thẩm lại nghỉ phép chưa trở lại, cho nên cả tòa nhà trong phòng chỉ có Nhâm Chi Giới cùng Lam Lăng.
“Nhâm Chi Giới, có điện thoại.” Lam Lăng sớm bị đánh thức, lại chậm chạp không có mở mắt ra, có lẽ là không dám đối mặt thực tế đi, nàng đột nhiên sợ đêm qua Nhâm Chi Giới đối với nàng cực kỳ ôn nhu bây giờ sẽ hối hận đối với việc ở cùng nàng, lại lần nữa đối với nàng lạnh như băng , cho nên vẫn gối đầu trên khuỷu tay của hắn không bất động.
“Để nó vang.” Hơi nhíu lông mày, Nhâm Chi Giới nhẹ nhàng đùa bỡn mái tóc dài của nàng, vẻ mặt có chút ngưng trọng, bất quá những thứ cảm xúc này tiết lộ ở trên mặt, Lam Lăng vùi ở trong ngực hắn nhắm mắt lại cũng không thấy.
“Nhưng rất là ồn nha.” Nói là nói như vậy, bất quá khóe miệng của nàng lại lộ ra một chút xíu ngọt ngào cười.
Nàng thích hắn vì nàng cái gì cũng không quan tâm, mặc dù nàng cũng biết như vậy rất hư vinh lại không thực tế, nhưng nàng chính là thích, hơn nữa cảm thấy hạnh phúc.
Nhâm Chi Giới đau đến muộn kêu thất thanh, nhưng cũng không có ngăn cản nàng, ngược lại Lam Lăng nghe hắn kêu rên, vừa ngẩng đầu nhấc lên xoay mình thấy hắn băng gạc trên ngực lại dính máu, vừa kinh hoảng lại hối hận.
“A. . . . . . Thật xin lỗi, em không phải cố ý, em thật quên anh bị thương. . . . . .” Nàng vội vội vàng vàng mà nghĩ xuống giường đi lấy hộp y tế, đầu ngón tay lại làm cho Nhâm Chi Giới bắt được.
“Không có gì đáng ngại.” Hắn mỉm cười, đem nàng kéo vào lại trong ngực.
“Không được! Như vậy anh sẽ chết mất !” Đều do nàng, không an phận để cho hắn chảy máu, nếu không vết thương của hắn có thể sớm lành lặn rồi.
“Anh là có chín cái mạng mèo, không chết được .” Huống chi chẳng qua là vết thương nứt ra điểm này chuyện nhỏ.
“Nhưng là. . . . . .”
” Chúng ta liền rời đi nơi này.” Khẽ đẩy ra thân thể của nàng, Nhâm Chi Giới trước xuống giường, vươn tay đem nàng cũng kéo xuống giường, “Thay xong y phục, thu thập xong hành lý, anh ở dưới lầu chờ em.”
“D
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,14,-,Tiểu,thuyết,Tình,Nhân,Ngầm-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 14 - Tiểu thuyết Tình Nhân Ngầm-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 14 - Tiểu thuyết Tình Nhân Ngầm-full - Tiểu thuyết tình yêu