Tiểu thuyết - Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Lượt xem : |
n Mộ Thiên dừng trên mặt cô chừng vài giây. Thần sắc của anh ta có điểm khác thường nhưng rất nhanh đã bị che giấu, nói: “ Đy thôi\". Uông Thủy Mạt gật đầu, mắt hơi đảo thì phát hiện ra vì sao mà người đối diện mình vừa nãy vì sao mà biến sắc. Thì ra anh ta nhìn thấy Ngôn Bách Nghiêu cùng vị hôn thê của anh ta cũng đang dùng bữa tại đây. Thế giới quả nhiên quá bé mà!
Tần Mộ Thiên không cùng thế giới với Ngôn Bách Nghiêu, ngành học cũng không giống nhau, nhưng khi du học ở California vì số lượng du học sinh Hoa kiều cũng không nhiều nên sớm đã quen biết nhau. Hơn nữa sau khi về nước thì hai người đàn ông này đều đạt được những thành tựu to lớn nên cũng có điểm quen thuộc với nhau. Thời điểm Tần Mộ Thiên với Lâu Lục Kiều yêu nhau rồi kết hôn thì cô với Ngôn Bách Nghiêu còn chưa bắt đầu, mãi đến tận khi hai người bọn họ ly hôn thì cô mới bắt đầu quen với Bách Nghiêu. Chuyện hai người kết hôn rồi ly hôn chẳng có ai biết ngoài cô và anh, nhưng quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc giữa cô và Ngôn Bách Nghiêu thì Tần Mộ Thiên chỉ biết sơ sơ chứ toàn bộ câu chuyện thì không nắm được. Năm đó khi cô ở với Lục Kiều thì anh ta đã về nước để gây dựng sự nghiệp. Cho nên giờ tình huống này phát sinh, anh ta cũng cảm thấy thông cảm thế nên ngay cả chào hỏi cũng không làm.
Cô quay đầu lại thì ánh mắt của hai người bỗng giao nhau trong không trung, thời gian chỉ mất một giây hoặc thậm chí còn ngắn hơn, lập tức xoay người rời khỏi nhà hàng, giống như hai người chưa từng gặp nhau. Quá khứ đã qua, nên hiện tại sẽ không để lại quá nhiều thương tâm cùng thất vọng.
Ngược lại thì từ khi anh vừa vào cửa thì ánh mắt đã không phút nào dừng khỏi cái góc sáng sủa ấy. Sầm Lạc Ly tự hiểu rõ, đối với người đàn ông này thì cô ta không thể sánh bằng vị CEO kia, về nước khởi đầu bằng trang Today.com nhưng giờ đã là một nhân vật vĩ đại trong giới kinh doanh. Còn cô gái ngồi đối diện anh ta thì cô cũng có điểm nhận thức, dường như đã gặp tại Party. Gương mặt rất thanh tú, khí chất tỏa ra là sự trang nhã vô cùng, nhưng lại không phải là loại khí thế kiều diễm bức người. Hai người đó ngồi bên nhau quả xứng đôi.
Sầm Lạc Ly thản nhiên cười nói: “ Hai người kia chắc chắn là một đôi\". Ngôn Bách Nghiêu khẽ nhíu mày, lông mày nhếch cao, hỏi : \" Phải thế chăng?\". Lạc Ly đáp lời: “ Không qua chào hỏi sao?\". Cô ta tin tưởng rằng Ngôn Bách Nghiêu đã sớm nhận biết được hai người kia. Lúc này chỉ thấy anh mãnh liệt uống một ngụm rượu lớn, nói: “ Không cần\". Trước kia cứ nghĩ rằng ghen là việc hèn hạ nhất, đến giờ mới biết, ngay cả việc hèn hạ đó nhưng anh cũng chẳng có quyền mà làm, căn bản đã không còn quan hệ gì cả. Giờ chỉ có thể ngồi uống rượu giải sầu, như anh đang làm lúc này đây.
Làm thế nào mà vừa vào đã nhìn thấy Uông Thủy Mạt cùng Tần Mộ Thiên vừa cười vừa nói ngọt ngào với nhau. Chỗ ngồi cách nhau, cũng bị ngọn đèn che khuất, anh thật bội phục mình sao có thể ngồi mà xem cảnh đó đến từng chi tiết như vậy. Tần Mộ Thiên kia còn đưa cho cô mấy cái túi. Sầm Lạc Ly một bên t tao nhã vừa uống rượu vừa giải thích: “ Hiệu Hermes. Xem ra Tần Mộ Thiên này quả thực yêu thích vị tiểu thư kia\".
Thật vất vả anh mới tiễn được Sầm Lạc Ly về, ngồi trên xe gọi điện thoại cho cô vài cuộc nhưng không hề có tín hiệu trả lời. Nhớ tới lúc trước chỉ có cô là suốt ngày phải gọi điện cho anh mà thôi, khi ấy vì ghét phiền phức nên anh đơn giản toàn tắt máy. Quả nhiên lúc ấy anh đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình mà thôi.
Dọc đường đy anh đem theo một cơn thịnh nộ đến tìm cô, liên tục bấm chuông, cứ tưởng là cô sẽ không mở nhưng chỉ một lúc sau đã thấy cô đứng trước mặt mình. Nhưng cô không mời anh vào nhà. Chỉ đơn giản là đứng trước mặt anh, cô hỏi: “ Ngôn tiên sinh, có chuyện gì vậy?\".
Một hồi lâu nhưng anh không nói gì cả, chỉ nhìn cô. Không muốn lãng phí thời gian, Uông Thủy Mạt cười nhàn nhạt, ngữ khí cũng rất xa xôi: “ Nếu không có chuyện gì thì mời về\". Trước mặt anh cô chậm rãi đóng cửa lại, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì cả, thậm chí còn chẳng nói tiếng nào.
Cô bước vào phòng tắm, đem nước ấm xả từ trên đầu xuống, cả người đã thanh tỉnh nhiều. Đàn ông trời sinh ra đã phong lưu đa tình, hận không thể có cho riêng mình tam cung lục viện. Nếu không vì thế hỏi thế gian sao lắm kẻ lại muốn làm vua như thế? Nếu được trái ôm phải ấp chắc chẳng có người đàn ông nào chê cả, tốt nhất là ở nhà thì có vợ, còn bên ngoài thêm vài mảnh tình phong lưu. Thật sự cũng không nên quá khắc nghiệt với giới đàn ông vì suy nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ là không biết vì sao đã nằm trên giường nhưng cô lăn lộn mãi mà không thể chợp mắt được. Không phải là nằm không đúng kiểu, cũng không phải giường kê sai hướng. Nằm mãi cũng không được, tốt nhất là đứng đậy. Nhớ tới ngày mai đã là thứ Sáu, thế là cô đã có thể nhìn thấy bảo bối thân yêu của mình, cảm giác này làm lòng cô dễ chịu đy nhiều.
Cô bước vào phòng bếp, đem rửa sạch dâu tây, đào rồi đem cắt nhỏ chúng, sau đó đem bỏ vào một nồi đầy nước đun lên. Đây là đồ uống mà bảo bối nhà cô thích nhất, trộn với sữa, mỗi lần đều có thể uống được rất nhiều.
Chờ nồi hoa quả sôi, cô chậm rãi đy vào phòng khách. Trên bàn vẫn để nguyên quyển sổ mà anh xem ngày đó, bên trong đó chứa đựng toàn bộ cuộc sống của cô và bảo bối những năm qua. Từ khi con còn rất nhỏ cô đã tranh thủ mọi lúc mọi nơi quay lại hình ảnh của con, khi đó cô còn ôm hy vọng là sẽ có một ngày cho anh xem. Nhưng giờ thì sao? Khi biết được anh đã nhìn thấy những hình ảnh này, cô chỉ thấy cảm thấy một nỗi hận dâng trào mà thôi. Hận anh năm đó cắt đứt mọi chuyện dễ dàng, nếu anh chỉ có một chút lưu luyến nào đó với cô thì kết cục có như ngày hôm nay không? Hận là bảo bối của cô đã nhiều năm như thế mà không được hưởng tình yêu thương của cha.
Cô làm sao mà chưa từng nghĩ đến việc đy tìm anh, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi chia tay mà một cú điện thoại của anh cũng không hề có, khả năng muốn liên hệ với cô cũng chẳng có, vậy cô lấy đâu ra dũng khi mà tìm anh? Cô thà sống với ảo tưởng rằng anh vẫn yêu cô như ngày nào chứ không thể tin được rằng tình yêu của anh đã không còn. Nếu không như vậy thì cô thật sự không sống nổi.
Lần này vì sao anh lại xuất hiện? Muốn bù đắp cho cô sao? Cô chính là không cần thứ tình cảm bố thí đó. Cô muốn anh cả đời không thể nào bù hết được những gì đã mất. Căn phòng quá yên lặng khiến cô cảm thấy bất an. Nhẹ nhàng bước vài bước tới bên cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa, anh rất ít khi bị người khác nhốt ngoài thế này. Trước đây toàn là người khác phải nhân nhượng anh, cô trước kia sống cùng anh cũng vậy, luôn có thói quen nhân nhượng anh. Nhưng anh thì sao??
Cô vừa mở cửa thì gần như hóa đá tại chỗ. Anh thế nào mà vẫn còn đứng ngoài cửa nhà cô chứ?? Đã lâu như vậy nhưng anh không hề có bỏ đy, chỉ là đứng dựa vào tường, thần sắc âm trầm, lặng lẽ hút thuốc. Gương mặt anh đem lại cảm giác lúc xa lúc gần, rất khó nắm bắt.
Anh từng bước tiến gần, đem theo vị thuốc nhàn nhạt. Rất nhiều năm trước khi còn ở trong phòng trọ California, anh thường thích hết cả một cây thuốc, sau đó dùng cái miệng toàn mùi thuốc lá đấy làm loạn trên thân thể cô. Mỗi lần như thế là cô lại phát bực mình, toàn đem anh đuổi xuống giường nói: “ Đy đy, anh đy tắm rửa đy ---\", những chuyện xưa cũ được hồi tưởng lại giống như một giấc mơ có thật vậy.
Ánh mắt của cô buông xuống, tầm mắt của cô có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh khẽ run rẩy. Anh từng bước tiến đến rất gần cô, thật muốn vòng tay ôm lấy tấm thân gầy yếu đó, nhưng trong lòng anh lại sợ hãi cô sẽ từ chối nó thẳng thừng. Trong mắt anh đã xuất hiện ý cười từ khi cô mở cửa, tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng nó chứng tỏ cô vẫn còn để ý đến anh.
Ở bên tai cô anh nói rất nhẹ: “ Anh đã dùng cơm với Sầm Lạc Ly vì anh muốn giải trừ hôn ước với cô ấy\". Anh nhớ rõ hình ảnh cô lúc ấy, đã nhìn thấy anh rồi nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, ánh mặt thực lãnh đạm. Cô vẫn là cảm giác ghen tuông đây mà. Trước kia nếu có bất kỳ nữ sinh nào tiếp cận anh thì cô đều phát giận như thế. Lần này thế nào mà ở thời khắc mấu chốt lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu anh không mau mau giải thích thì chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.
Thời gian trước anh quay về Bắc Kinh ngoại trừ những lúc công tác thì vẫn hẹn gặp mặt Sầm Lạc Ly nói chuyện, hy vọng hai bên có thể giải trừ hôn ước này. Cô ta có chút giật mình, nói rằng cần thời gian để suy nghĩ, cũng là cho anh thời gian suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện. Hôm nay vừa vặn Lạc Ly đến Thượng Hải, anh muốn mời cô dùng bữa cơm và để nói chuyện hôn sự.
Cô ngẩng đầu lên, lui lại vài bước, vẫn lãnh đạm nói: “ Chuyện này tôi không muốn biết\". Chuyện anh với Sầm Lạc Ly không có nửa điểm quan hệ với cô. Cô không cần đứng ở cửa để nghe anh giải thích chuyện giữa mình và vị hôn thê kia.
Cô hiện giờ như con nhím xù lông để bảo vệ bản thân, khiến người ta nhìn vào vừa thương vừa giận. Lời nói anh mang đầy sự áy náy: “ Nhưng anh nghĩ đây là quyền của em được biết\". Cô có quyền này? Cô thì có quyền gì chứ? Cô nào có phải là người của anh ta?
Cô lạnh lùng đáp: “ Ngôn Bách Nghiêu, trên thế giới này không phải cái gì cũng là của anh đâu. Người ta dù sao cũng vẫn chỉ là một người phụ nữ, chẳng lẽ anh nói chia tay thì chia tay, nói giải trừ hôn ước thì là giải trừ sao? Anh vì sao chưa một lần đứng ở vị trí người ta mà suy nghĩ lấy một lần?\".
Trên đời này không phải là cứ cố gắng thì sẽ có được thứ mình muốn. Anh tưởng quay đầu thì cô sẽ chấp nhận ư? Không, cô không cần! Huống chi bây giờ, trong tình huống này việc anh cư xử như vậy khó thể nào phân biệt với 1 nguyên nhân nữa - là vì đứa con. Vẫn là đàn ông thôi, cho dù phong lưu bao nhiêu bên ngoài, vợ thì dễ bỏ chứ con thì không thể.
Anh dừng lại trên mặt cô, muốn nói gì đó nhưng đổi lại là: “ Nếu cách anh làm là sai lầm thì anh chỉ muốn nói xin lỗi với em! Anh chỉ muốn bù đắp cho em và con mà thôi\".
Trong lòng đã không muốn hiểu, cô ngược lại càng cười khinh thường: “ Bù đắp? Anh dùng cái gì để bù đắp đây?\". Đã nhiều năm trôi qua liệu còn có thể quay về lúc bắt đầu sao? Những giọt nước mắt của cô có thể lấy lại được không? Trước kia cô còn tưởng trên đời có thứ gương vỡ lại lành, nhưng khi trải qua mới phát hiện tất cả chỉ là ti vi báo đài lừa dối mình mà thôi. Đã qua chính là đã qua, mọi thứ đều sẽ không còn đọng lại gì cả, cho dù đã từng thề non hẹn biển ra sao thì cũng tan biến hết thảy mà thôi.
Thần sắc của anh rất ôn nhu, thật chậm mới nói: “ Em muốn anh dùng cách gì thì anh sẽ dùng cách đó\". Nghe được câu trả lời của anh cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Không nói ra nhưng anh vẫn cảm nhận được nỗi đau ẩn chứa đằng sau nụ cười đó của cô, có một loại thương đau không nói nên lời, nó mang theo cả mùa đông lạnh lẽo vào đó.
Cô chậm rãi nói với anh : \"Không cần làm gì cả. Tất cả đều đã trôi qua rồi. Chúng ta không cần nhắc lại những chuyện không vui đó nữa\". Ngày mới rồi cũng sẽ đến, cho dù bạn đau đớn thế nào thì cũng không thể đau thiếu một ngày, cũng không vì bạn vui vẻ mà có thể vui thêm một ngày. Cô nhìn anh, trên môi là một nụ cười sáng lạn, làm cho anh không thể nghĩ gì thêm, nói: “ Ngày mai buổi chiều tan tầm hãy tới đón em, chúng ta đy nhà trẻ\".
QUAY LẠITần Mộ Thiên không cùng thế giới với Ngôn Bách Nghiêu, ngành học cũng không giống nhau, nhưng khi du học ở California vì số lượng du học sinh Hoa kiều cũng không nhiều nên sớm đã quen biết nhau. Hơn nữa sau khi về nước thì hai người đàn ông này đều đạt được những thành tựu to lớn nên cũng có điểm quen thuộc với nhau. Thời điểm Tần Mộ Thiên với Lâu Lục Kiều yêu nhau rồi kết hôn thì cô với Ngôn Bách Nghiêu còn chưa bắt đầu, mãi đến tận khi hai người bọn họ ly hôn thì cô mới bắt đầu quen với Bách Nghiêu. Chuyện hai người kết hôn rồi ly hôn chẳng có ai biết ngoài cô và anh, nhưng quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc giữa cô và Ngôn Bách Nghiêu thì Tần Mộ Thiên chỉ biết sơ sơ chứ toàn bộ câu chuyện thì không nắm được. Năm đó khi cô ở với Lục Kiều thì anh ta đã về nước để gây dựng sự nghiệp. Cho nên giờ tình huống này phát sinh, anh ta cũng cảm thấy thông cảm thế nên ngay cả chào hỏi cũng không làm.
Cô quay đầu lại thì ánh mắt của hai người bỗng giao nhau trong không trung, thời gian chỉ mất một giây hoặc thậm chí còn ngắn hơn, lập tức xoay người rời khỏi nhà hàng, giống như hai người chưa từng gặp nhau. Quá khứ đã qua, nên hiện tại sẽ không để lại quá nhiều thương tâm cùng thất vọng.
Ngược lại thì từ khi anh vừa vào cửa thì ánh mắt đã không phút nào dừng khỏi cái góc sáng sủa ấy. Sầm Lạc Ly tự hiểu rõ, đối với người đàn ông này thì cô ta không thể sánh bằng vị CEO kia, về nước khởi đầu bằng trang Today.com nhưng giờ đã là một nhân vật vĩ đại trong giới kinh doanh. Còn cô gái ngồi đối diện anh ta thì cô cũng có điểm nhận thức, dường như đã gặp tại Party. Gương mặt rất thanh tú, khí chất tỏa ra là sự trang nhã vô cùng, nhưng lại không phải là loại khí thế kiều diễm bức người. Hai người đó ngồi bên nhau quả xứng đôi.
Sầm Lạc Ly thản nhiên cười nói: “ Hai người kia chắc chắn là một đôi\". Ngôn Bách Nghiêu khẽ nhíu mày, lông mày nhếch cao, hỏi : \" Phải thế chăng?\". Lạc Ly đáp lời: “ Không qua chào hỏi sao?\". Cô ta tin tưởng rằng Ngôn Bách Nghiêu đã sớm nhận biết được hai người kia. Lúc này chỉ thấy anh mãnh liệt uống một ngụm rượu lớn, nói: “ Không cần\". Trước kia cứ nghĩ rằng ghen là việc hèn hạ nhất, đến giờ mới biết, ngay cả việc hèn hạ đó nhưng anh cũng chẳng có quyền mà làm, căn bản đã không còn quan hệ gì cả. Giờ chỉ có thể ngồi uống rượu giải sầu, như anh đang làm lúc này đây.
Làm thế nào mà vừa vào đã nhìn thấy Uông Thủy Mạt cùng Tần Mộ Thiên vừa cười vừa nói ngọt ngào với nhau. Chỗ ngồi cách nhau, cũng bị ngọn đèn che khuất, anh thật bội phục mình sao có thể ngồi mà xem cảnh đó đến từng chi tiết như vậy. Tần Mộ Thiên kia còn đưa cho cô mấy cái túi. Sầm Lạc Ly một bên t tao nhã vừa uống rượu vừa giải thích: “ Hiệu Hermes. Xem ra Tần Mộ Thiên này quả thực yêu thích vị tiểu thư kia\".
Thật vất vả anh mới tiễn được Sầm Lạc Ly về, ngồi trên xe gọi điện thoại cho cô vài cuộc nhưng không hề có tín hiệu trả lời. Nhớ tới lúc trước chỉ có cô là suốt ngày phải gọi điện cho anh mà thôi, khi ấy vì ghét phiền phức nên anh đơn giản toàn tắt máy. Quả nhiên lúc ấy anh đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình mà thôi.
Dọc đường đy anh đem theo một cơn thịnh nộ đến tìm cô, liên tục bấm chuông, cứ tưởng là cô sẽ không mở nhưng chỉ một lúc sau đã thấy cô đứng trước mặt mình. Nhưng cô không mời anh vào nhà. Chỉ đơn giản là đứng trước mặt anh, cô hỏi: “ Ngôn tiên sinh, có chuyện gì vậy?\".
Một hồi lâu nhưng anh không nói gì cả, chỉ nhìn cô. Không muốn lãng phí thời gian, Uông Thủy Mạt cười nhàn nhạt, ngữ khí cũng rất xa xôi: “ Nếu không có chuyện gì thì mời về\". Trước mặt anh cô chậm rãi đóng cửa lại, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì cả, thậm chí còn chẳng nói tiếng nào.
Cô bước vào phòng tắm, đem nước ấm xả từ trên đầu xuống, cả người đã thanh tỉnh nhiều. Đàn ông trời sinh ra đã phong lưu đa tình, hận không thể có cho riêng mình tam cung lục viện. Nếu không vì thế hỏi thế gian sao lắm kẻ lại muốn làm vua như thế? Nếu được trái ôm phải ấp chắc chẳng có người đàn ông nào chê cả, tốt nhất là ở nhà thì có vợ, còn bên ngoài thêm vài mảnh tình phong lưu. Thật sự cũng không nên quá khắc nghiệt với giới đàn ông vì suy nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ là không biết vì sao đã nằm trên giường nhưng cô lăn lộn mãi mà không thể chợp mắt được. Không phải là nằm không đúng kiểu, cũng không phải giường kê sai hướng. Nằm mãi cũng không được, tốt nhất là đứng đậy. Nhớ tới ngày mai đã là thứ Sáu, thế là cô đã có thể nhìn thấy bảo bối thân yêu của mình, cảm giác này làm lòng cô dễ chịu đy nhiều.
Cô bước vào phòng bếp, đem rửa sạch dâu tây, đào rồi đem cắt nhỏ chúng, sau đó đem bỏ vào một nồi đầy nước đun lên. Đây là đồ uống mà bảo bối nhà cô thích nhất, trộn với sữa, mỗi lần đều có thể uống được rất nhiều.
Chờ nồi hoa quả sôi, cô chậm rãi đy vào phòng khách. Trên bàn vẫn để nguyên quyển sổ mà anh xem ngày đó, bên trong đó chứa đựng toàn bộ cuộc sống của cô và bảo bối những năm qua. Từ khi con còn rất nhỏ cô đã tranh thủ mọi lúc mọi nơi quay lại hình ảnh của con, khi đó cô còn ôm hy vọng là sẽ có một ngày cho anh xem. Nhưng giờ thì sao? Khi biết được anh đã nhìn thấy những hình ảnh này, cô chỉ thấy cảm thấy một nỗi hận dâng trào mà thôi. Hận anh năm đó cắt đứt mọi chuyện dễ dàng, nếu anh chỉ có một chút lưu luyến nào đó với cô thì kết cục có như ngày hôm nay không? Hận là bảo bối của cô đã nhiều năm như thế mà không được hưởng tình yêu thương của cha.
Cô làm sao mà chưa từng nghĩ đến việc đy tìm anh, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi chia tay mà một cú điện thoại của anh cũng không hề có, khả năng muốn liên hệ với cô cũng chẳng có, vậy cô lấy đâu ra dũng khi mà tìm anh? Cô thà sống với ảo tưởng rằng anh vẫn yêu cô như ngày nào chứ không thể tin được rằng tình yêu của anh đã không còn. Nếu không như vậy thì cô thật sự không sống nổi.
Lần này vì sao anh lại xuất hiện? Muốn bù đắp cho cô sao? Cô chính là không cần thứ tình cảm bố thí đó. Cô muốn anh cả đời không thể nào bù hết được những gì đã mất. Căn phòng quá yên lặng khiến cô cảm thấy bất an. Nhẹ nhàng bước vài bước tới bên cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa, anh rất ít khi bị người khác nhốt ngoài thế này. Trước đây toàn là người khác phải nhân nhượng anh, cô trước kia sống cùng anh cũng vậy, luôn có thói quen nhân nhượng anh. Nhưng anh thì sao??
Cô vừa mở cửa thì gần như hóa đá tại chỗ. Anh thế nào mà vẫn còn đứng ngoài cửa nhà cô chứ?? Đã lâu như vậy nhưng anh không hề có bỏ đy, chỉ là đứng dựa vào tường, thần sắc âm trầm, lặng lẽ hút thuốc. Gương mặt anh đem lại cảm giác lúc xa lúc gần, rất khó nắm bắt.
Anh từng bước tiến gần, đem theo vị thuốc nhàn nhạt. Rất nhiều năm trước khi còn ở trong phòng trọ California, anh thường thích hết cả một cây thuốc, sau đó dùng cái miệng toàn mùi thuốc lá đấy làm loạn trên thân thể cô. Mỗi lần như thế là cô lại phát bực mình, toàn đem anh đuổi xuống giường nói: “ Đy đy, anh đy tắm rửa đy ---\", những chuyện xưa cũ được hồi tưởng lại giống như một giấc mơ có thật vậy.
Ánh mắt của cô buông xuống, tầm mắt của cô có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh khẽ run rẩy. Anh từng bước tiến đến rất gần cô, thật muốn vòng tay ôm lấy tấm thân gầy yếu đó, nhưng trong lòng anh lại sợ hãi cô sẽ từ chối nó thẳng thừng. Trong mắt anh đã xuất hiện ý cười từ khi cô mở cửa, tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng nó chứng tỏ cô vẫn còn để ý đến anh.
Ở bên tai cô anh nói rất nhẹ: “ Anh đã dùng cơm với Sầm Lạc Ly vì anh muốn giải trừ hôn ước với cô ấy\". Anh nhớ rõ hình ảnh cô lúc ấy, đã nhìn thấy anh rồi nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, ánh mặt thực lãnh đạm. Cô vẫn là cảm giác ghen tuông đây mà. Trước kia nếu có bất kỳ nữ sinh nào tiếp cận anh thì cô đều phát giận như thế. Lần này thế nào mà ở thời khắc mấu chốt lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu anh không mau mau giải thích thì chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.
Thời gian trước anh quay về Bắc Kinh ngoại trừ những lúc công tác thì vẫn hẹn gặp mặt Sầm Lạc Ly nói chuyện, hy vọng hai bên có thể giải trừ hôn ước này. Cô ta có chút giật mình, nói rằng cần thời gian để suy nghĩ, cũng là cho anh thời gian suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện. Hôm nay vừa vặn Lạc Ly đến Thượng Hải, anh muốn mời cô dùng bữa cơm và để nói chuyện hôn sự.
Cô ngẩng đầu lên, lui lại vài bước, vẫn lãnh đạm nói: “ Chuyện này tôi không muốn biết\". Chuyện anh với Sầm Lạc Ly không có nửa điểm quan hệ với cô. Cô không cần đứng ở cửa để nghe anh giải thích chuyện giữa mình và vị hôn thê kia.
Cô hiện giờ như con nhím xù lông để bảo vệ bản thân, khiến người ta nhìn vào vừa thương vừa giận. Lời nói anh mang đầy sự áy náy: “ Nhưng anh nghĩ đây là quyền của em được biết\". Cô có quyền này? Cô thì có quyền gì chứ? Cô nào có phải là người của anh ta?
Cô lạnh lùng đáp: “ Ngôn Bách Nghiêu, trên thế giới này không phải cái gì cũng là của anh đâu. Người ta dù sao cũng vẫn chỉ là một người phụ nữ, chẳng lẽ anh nói chia tay thì chia tay, nói giải trừ hôn ước thì là giải trừ sao? Anh vì sao chưa một lần đứng ở vị trí người ta mà suy nghĩ lấy một lần?\".
Trên đời này không phải là cứ cố gắng thì sẽ có được thứ mình muốn. Anh tưởng quay đầu thì cô sẽ chấp nhận ư? Không, cô không cần! Huống chi bây giờ, trong tình huống này việc anh cư xử như vậy khó thể nào phân biệt với 1 nguyên nhân nữa - là vì đứa con. Vẫn là đàn ông thôi, cho dù phong lưu bao nhiêu bên ngoài, vợ thì dễ bỏ chứ con thì không thể.
Anh dừng lại trên mặt cô, muốn nói gì đó nhưng đổi lại là: “ Nếu cách anh làm là sai lầm thì anh chỉ muốn nói xin lỗi với em! Anh chỉ muốn bù đắp cho em và con mà thôi\".
Trong lòng đã không muốn hiểu, cô ngược lại càng cười khinh thường: “ Bù đắp? Anh dùng cái gì để bù đắp đây?\". Đã nhiều năm trôi qua liệu còn có thể quay về lúc bắt đầu sao? Những giọt nước mắt của cô có thể lấy lại được không? Trước kia cô còn tưởng trên đời có thứ gương vỡ lại lành, nhưng khi trải qua mới phát hiện tất cả chỉ là ti vi báo đài lừa dối mình mà thôi. Đã qua chính là đã qua, mọi thứ đều sẽ không còn đọng lại gì cả, cho dù đã từng thề non hẹn biển ra sao thì cũng tan biến hết thảy mà thôi.
Thần sắc của anh rất ôn nhu, thật chậm mới nói: “ Em muốn anh dùng cách gì thì anh sẽ dùng cách đó\". Nghe được câu trả lời của anh cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Không nói ra nhưng anh vẫn cảm nhận được nỗi đau ẩn chứa đằng sau nụ cười đó của cô, có một loại thương đau không nói nên lời, nó mang theo cả mùa đông lạnh lẽo vào đó.
Cô chậm rãi nói với anh : \"Không cần làm gì cả. Tất cả đều đã trôi qua rồi. Chúng ta không cần nhắc lại những chuyện không vui đó nữa\". Ngày mới rồi cũng sẽ đến, cho dù bạn đau đớn thế nào thì cũng không thể đau thiếu một ngày, cũng không vì bạn vui vẻ mà có thể vui thêm một ngày. Cô nhìn anh, trên môi là một nụ cười sáng lạn, làm cho anh không thể nghĩ gì thêm, nói: “ Ngày mai buổi chiều tan tầm hãy tới đón em, chúng ta đy nhà trẻ\".
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu98/5403