XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Trăm Ngày Hôn Nhân-full

Lượt xem :
đối với việc cô thất hôn, chỉ cần trước khi thất hôn cô an phận làm một nàng dâu tốt, làm cho mẹ hắn “mỉm cười” dưỡng bệnh.

“Tôi suy nghĩ một chút.” Cô vẫn do dự nhưng lại không có biện pháp lập tức cự tuyệt đề nghị hoang đường này, bởi vì cái nhà trẻ kia tựa như ngôi nhà thứ hai của cô, có quan hệ chặt chẽ với cuộc đời của cô.

Hồi nhỏ, ba thất nghiệp một thời gian, chỉ có thể làm việc vặt ở chung quanh, lúc ấy em gái lại vừa được sinh ra, mẹ đang ở cữ, hoàn toàn không thể chăm sóc ba đứa con, nhờ vào bác và dượng chìa tay giúp đỡ, nhận bọn họ vào trong nhà trẻ cùng nhau chăm sóc, giúp nhà bọn họ rất nhiều. Thẳng đến khi học tiểu học, cô vẫn thường xuyên chạy tới nhà trẻ, chơi đùa kiêm làm việc vặt, buổi tối sẽ đem em trai, em gái dẫn về nhà.

Nghỉ hè năm nhất chia tay bạn trai, cô đến cô nhi viện làm công ích, cả ngày bị một đám trẻ con tràn đầy tinh lực quay chung quanh, nhưng lại vì vậy mà ngoài ý muốn chữa khỏi vết thương tình cảm, vì thế cô đột nhiên dường như nhận được tác động từ trên trời, sau khi trở lại trường học cô lập tức xin tạm nghỉ học, thi lại vào ngành giáo dục trẻ em của một trường đại học khác, lập chí ngày sau muốn giống như bác làm cô giáo nhà trẻ.

Điên cuồng nhất là sau khi cô có được vị trí giáo viên nhà trẻ công lập, vị trí mà người khác chen bể đầu cũng rất khó cướp được, vậy mà chỉ bởi vì vấn đề nhân lực của Dũng Kiện căng thẳng, dưới tình hình không có phúc lợi tiền lương hậu đãi, luôn luôn tìm không được giáo viên thích hợp, cô đã dứt khoát kiên quyết lựa chọn trở lại Dũng Kiện làm việc, ngay cả bác, dượng của cô đều phản đối một trận, nhưng bản thân cô cũng không thấy thiệt thòi, ngược lại rất vui vẻ vì có thể làm việc trong hoàn cảnh mà mình thích, còn có thể đến giúp những người mà mình thích.

Với điều kiện tiên quyết là không thương thiên hại lý, cảm thấy đúng là đi làm, dũng cảm tiến tới. Đây là cô, Giang Xuân Tuệ, người ngoài ngăn cản cũng không ngăn được.

“Ăn cơm xong, tôi sẽ tìm người khác.” Hắn thu hồi lại đề nghị mà hiển nhiên đã lãng phí thời gian của hắn, không có thời gian tiếp tục lãng phí với cô nữa, cũng không muốn dùng nhiều tâm lực thuyết phục cô. Bị cô dây dưa như vậy, món ngon trên bàn đã sắp nguội.

“Rồi! Tôi gả, tôi gả.” Vội vã bắt lấy tay hắn, cô không muốn cứ như vậy mà buông tha cơ hội này.

Nhà trẻ không chỉ là tâm huyết nửa đời của bác, dượng mà cũng là nơi tràn ngập ký ức thời thơ ấu của cô, cô không thể trơ mắt nhìn nó bị dỡ xuống. Cho dù nếu phải tìm chỗ khác dời đi nữa, dựa vào tài lực trước mắt của hắn cũng không thể lập tức tìm được chỗ thích hợp, chỉ có thể đi lên quan đấu một đường.

Người đàn ông mắt tinh chống lại cặp mắt trong suốt như nước kia, môi mỏng nhẹ nâng, như là vừa lòng cô thức thời.

“Cuối tuần này theo tôi về nhà ba mẹ tôi.”

“Không được, tôi có hẹn…”

“Tôi không phải đang cầu xin sự đồng ý của cô.” Hắn nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, ung dung cầm lấy dao nĩa, chuẩn bị dùng cơm.

“Chẳng lẽ trong một năm này, mỗi một việc tôi đều phải dựa theo ý tứ của anh mà làm sao?” Cô căm giận bất bình nói, cảm thấy hắn chuyên chế như vậy thì hơi quá đáng, cô cũng có linh hồn, không phải búp bê được không!

“Tôi không có nhiều thời gian rỗi như vậy mà quản cô, nhưng liên quan đến chuyện của ba mẹ tôi, mời cô phải phối hợp, sắm vai làm vợ tôi cho tốt, không được lộ ra sơ hở.” Hắn lạnh lùng nhìn cô, lộ ra vẻ mặt cụt hứng. Chỉ cần cô làm tốt bổn phận, hắn người này cũng không khó nói chuyện đến như vậy.

Ít nhất chính hắn cho rằng như vậy.

“Một lời đã định.” Cô lộ ra nụ cười, may mắn thấy người đàn ông này coi như biết phân rõ phải trái. Tuy rằng bọn họ đặt ra một ước định rất “kinh sợ”, nhưng trong một năm này có thể hòa bình ở chung, các bên đều có lợi, chắc cũng coi như là một chuyện tốt.

Ít nhất mặt ngoài cô tự an ủi mình như vậy, bằng không những ngày tới sẽ thực sự khổ sở.

“Không tiễn.”

“A?” Cô mới thu tư liệu xong, có chút cảm thấy ngoài tình huống.

“Cô muốn ở lại ăn cơm sao?” Hắn liếc thức ăn trên bàn, châm chọc nhếch môi.

“Đúng rồi, cám ơn.” Cô kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lộ ra biểu cảm được lợi.

Vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy giá trên thực đơn, quả thực dọa chết người! Hiện tại có “người có tiền” muốn mời khách, cô đương nhiên không cần phải khách khí, hơn nữa cô cũng thực sự đói bụng.

Người đàn ông nhẹ nâng hai khóe mắt, biểu cảm cứng ngắc lạnh lùng lại có một chút khuynh hướng nổ tung…

Cô gái này… Rốt cuộc là không có mắt hay là không có đầu óc? Cư nhiên thực sự ngồi xuống?!

Giang Xuân Tuệ mở khăn ăn ra, cầm lấy dao nĩa, ngẩng đầu mới phát hiện sắc mặt của người đàn ông đối diện khác thường, ánh mắt còn lợi hại hơn so với dao nhỏ trong tay cô.

Cô sợ hãi buông dao nĩa, ngượng ngùng cười cười. “Vậy tôi… đóng gói là tốt rồi.”

Hắn sắp hộc máu! Lại đối với chức vị giáo viên của cô mà tâm sinh hoài nghi.

Thật không ngờ, Giang Xuân Tuệ chính là bởi vì tính cách thẳng thắn, không quá biết xem xét sắc mặt của người khác, thực dễ dàng bị người ta xem thường mà không biết, cho nên cô mới đặc biệt thích ở chung với các bạn nhỏ ngây thơ, bởi vì bọn chúng có nghịch ngợm gây sự, ít nhất sẽ không hục hặc mà giở mấy chiêu đê tiện, đơn thuần hơn nhiều so với người lớn.

“Không cần, cô cứ từ từ mà dùng.” Đoàn Bồi Nguyên giựt lấy khăn ăn, ném lên trên bàn, cảm thấy mình nên vẫn trở về khách sạn của mình đi gọi món để ăn thì có vẻ phù hợp hơn, sẽ không bị người khác ảnh hưởng tâm tình dùng cơm.

“Ôi… Chờ một chút!” Thấy hắn giận dỗi mà rời bàn, cô vội vàng đứng dậy gọi hắn lại.

Rốt cục cũng biết mình bị xem thường đến cỡ nào rồi sao?

Hắn cười lạnh, xoay người lại.

Giang Xuân Tuệ thần sắc kích động chỉ vào nguyên bàn lớn đầy đồ ăn công phu kia…

“Đống này anh đều trả tiền rồi phải không? Trên người tôi chỉ có hai ngàn nguyên nha.” Cô không muốn bị bắt ở lại rửa chén, cũng không muốn trên lưng mang tiếng xấu ăn cơm bá vương[1">, bằng không lỡ như bị lên tin tức, làm sao có thể có mặt mũi gặp các bạn nhỏ.

Mắt lạnh híp lại. Máu của hắn đã sắp lên đến yết hầu…

Cô gái này rốt cuộc sao lại thế này? Đầu óc cô ta làm sao vậy!

Đoàn Bồi Nguyên mặt như băng sương, bắt đầu hoài nghi giao dịch vừa rồi của mình có phải là sai hay không nữa.

“Này, rốt cuộc có hay không chứ? Làm chi không nói lời nào…”

Cuối tuần, khu núi Dương Minh.

Một chiếc xe thể thao màu bạc như tia chớp xẹt qua đường núi quanh co, nhanh như điện chớp nhẹ nhàng chạy về phía một căn biệt thự xa hoa chiếm diện tích hơn sáu trăm bình[2">, ngoài cửa sổ phong cảnh chỉ dừng lại trong nháy mắt trước kính chắn gió, liền rút lại thành những sợi dây nhỏ trong tiếng gió rít gào, biến mất ở sau kính.

Xe thể thao dừng lại ở trước một cánh cổng lớn được chạm khắc, giống như chỉ là đạp phanh xe một cái rồi lại vội vàng chạy nhanh qua một bãi cỏ lâu năm, rồi vườn hoa tạo cảnh có dòng suối, cây cầu nhỏ, rồi bể bơi…

Trước tòa kiến trúc mang phong cách châu Âu độc đáo, lão quản gia đã dẫn hai người hầu đứng sẵn ở trước cửa, chuẩn bị nghênh đón thiếu gia và khách quý đến. Đợi động cơ xe vừa tắt, họ lập tức tiến lên mở cửa xe cho hai người.

“Còn không xuống xe?” Đoàn Bồi Nguyên đều đã đi nửa vòng quanh xe, đến chỗ ngồi kế bên tay lái, cô còn ngồi ở trong xe không nhúc nhích, bỏ những người hầu mang nụ cười xấu hổ qua một bên.

Cô không chờ hắn tự mình đến “nghênh đón” cô là không chịu được sao?

Đáy mắt âm thầm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, con ngươi đen như mực nháy mắt lại khôi phục một mảnh lãnh trầm và sâu xa.

Cũng được, điểm tinh thần phục vụ ấy hắn còn có, trước kia cũng không phải chưa trải qua loại phụ nữ thích làm bộ làm tịch, đặc biệt thích tỏ vẻ cao quý ở trước mặt người hầu hoặc người làm. Mặc dù hắn cho rằng dùng phương thức này để thể hiện địa vị của bản thân mình vừa buồn cười lại nhàm chán, nhưng chỉ cần bọn họ đừng quá đáng, hắn cũng không ngại qua loa thỏa mãn hư vinh của bọn họ.

Thân ảnh oai hùng cuồng dã vậy mà lại nhẹ nghiêng xuống, tuấn môi mang độ cong đùa cợt, ở bên cửa xe chờ cô di động mông quý.

“Xuống, xuống xe… Ừ… Ừ…” Cô nhìn cảnh yên tĩnh ở ngoài xe, sắc mặt có chút tái nhợt gật gật đầu, hoảng hồn chưa định thần lại mà ôm ngực.

Xe? Cô còn tưởng rằng vừa rồi là ngồi máy bay a!

Bình thường đi quen phương tiện giao thông công cộng và xe đưa rước các bé học sinh, cô cũng thật không thể chịu đựng nổi loại “khoái cảm” sẽ hại cô sốc này nha.

Mới nghĩ như vậy, hai chân cô vừa bước ra khỏi cửa xe cô liền mềm đi một chút…

Đoàn Bồi Nguyên nhanh nhẹn tiếp được làn hương thơm bay tới, thân thể nữ tính đặc biệt có đường cong mềm mại dán ở bên cánh tay rắn chắc của hắn, làm cho phần nam tính trong ngực hơi hơi kinh sợ, nhưng cũng làm cho ý cười trên môi hắn thêm sâu sắc.

“Còn chưa gặp mặt ba mẹ tôi, không cần bắt đầu diễn ngay từ bây giờ.” Hắn nhỏ giọng nói trên đỉnh đầu của cô, quá rõ việc chủ động ngã vào lòng cũng là một trong những kỹ xảo phụ nữ quen dùng.

Giang Xuân Tuệ bị giọng điệu trào phúng kia làm cho tức giận, dùng sức đẩy ra cái ôm ấp mà từng làm cho cô cảm thấy an tâm trong chốc lát, hai con mắt như hai mảng nước suối trong suốt bỗng sôi trào trừng cái tên đầu sỏ hại chân cô mềm đi kia.

“Nếu anh lại lái ô tô như lái máy bay, có lẽ tôi cũng không có mạng mà vào trong diễn cho bọn họ coi.” Cô không phục cãi lại, đừng tưởng rằng cô thích cho hắn ôm, đúng không!

Nhiều nhất so với đàn ông bình thường, hắn bất quá bộ dạng cao hơn một khúc, suất hơn một chút, khốc hơn một ít, cánh tay thì rắn chắc hữu lực, ngực thì rộng lớn, thân thể thì cường tráng, mùi hương trên người lại dễ ngửi… Chậm đã! Sao cô lại đi tính mấy cái ưu điểm của người này? Bất quá chỉ mới có vài giây chung tiếp xúc với người ta, cư nhiên cô lại đem “xúc cảm” khi chạm vào hắn nhớ rõ ràng như vậy, còn lộ ra một bộ dáng thèm thuồng vô cùng… Mất mặt a…

“Bằng không phải lái chậm đến cỡ nào? Cô giáo Giang?” Hắn không có một chút kiểm điểm mà còn hỏi, nhưng thật ra cũng hơi nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm sắc mặt cô thay đổi trong nháy mắt.

Hắn thừa nhận bản thân mình lái xe không chậm, khi đã nắm chặt tay lái là không nhịn được theo đuổi cái cảm giác tốc độ, nhưng cũng không đến mức dọa cô đến nỗi sắc mặt từ trắng chuyển xanh, lại đột nhiên nhiễm hồng chứ.

“Chỉ cần giống với mấy ô tô bên cạnh, gần giống như vậy là có thể nhìn rõ ràng phong cảnh ven đường, mà không phải là cái tốc độ mà phong cảnh vội vàng chợt hiện lên trong đời tôi, chủ tịch Đoàn.” Cô phản bác lại, tươi cười khả cúc[3"> mà đối diện người đàn ông bộ dạng rất “yêu nghiệt” này, nhắc nhở bản thân phải lục căn thanh tịnh, không thể để cho suy nghĩ lệch hướng quỹ đạo nữa.

Cô không tự giác khuếch to âm lượng, làm cho vài người bên cạnh lén cười trộm, cúi đ
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT22/962