Insane
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Trừ Em Ra Còn Có Ai

Lượt xem :
ghĩ như vậy."
"Tôi muốn làm một người mẹ tốt, để đứa bé bình an khỏe mạnh lớn lên, tôi rất cố gắng, rất cố gắng, rất cố gắng. . . . Anh biết không?"
Mặc dù bác sĩ cũng không nói thêm cái gì, nhưng ánh mắt tràn đầy chỉ trích, không tiếng động tố cáo cô không phải người mẹ tốt, chăm sóc một đứa bé khỏe mạnh thành ra như vậy. . . . . .
Cô cũng cảm thấy rất đáng chết, cô cũng không muốn như vậy, cô thương đứa bé này hơn ai hết, vì giữ lại Duyệt Duyệt, dù chịu khổ nhiều hơn cô cũng cắn răng nhịn xuống, một mình chịu đựng sống chết, bàng hoàng, cô đơn, vô dụng khi mang thai, nhưng, nhưng ——
Cô vẫn làm chưa đủ có đúng hay không? Nhất định là cô còn chỗ nào làm không tốt, còn lơ là, mới có thể như vậy, nhất định thế!
Bả vai mảnh khảnh hơi run run, anh cởi áo khoác xuống che lên cô, không tiếng động biểu đạt an ủi, cũng truyền lại ấm áp.
Cô chợt xoay người tựa gần vào ngực anh, anh nên tránh ra, vì anh không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, nhưng anh lại không động, cũng không có bất kỳ động tác gì.
Cô tựa trán vào lồng ngực anh, anh cảm thấy hơi ướt.
Anh không ôm cũng không đẩy ra, chỉ đứng nghiêm, chờ đợi cô chảy hết nước mắt, sau đó anh nghĩ, cô vẫn sẽ nở nụ cười ưu nhã lại thong dong như trước giờ.
Xe buýt tới, anh lên xe đầu tiền, cô theo sát sau lưng anh, cầm tay của anh, yếu ớt vô dụng giống như đứa bé bị lạc, anh không đành lòng, cũng không nỡ thả tay.
Bọn họ ngồi xuống ở chỗ trống sau cùng, cô chạm vào anh, tựa vào trên vai anh, vẻ mặt mệt mỏi.
Anh cho rằng cô ngủ, vốn định đợi đến lúc dừng lại mới kêu cô tỉnh, nhưng trong chốc lát, âm thanh nhè nhẹ của cô vang lên. "Duyệt Duyệt. . . . Không có việc gì, đúng không?"
"Đúng." Bác sĩ đã nói nhưng cô vẫn đứa bé như hoảng hốt, yêu cầu câu trả lời khẳng định lần nữa để an ủi trái tim lo sợ không yên.
"Duyệt Duyệt. . . . Sẽ bình an lớn lên. . . ."
"Nhất định sẽ."
"Duyệt Duyệt. . . . Còn nhỏ như vậy, bé còn chưa có học được gọi mẹ. . . ."
Không biết kích động ở đâu ra, anh chợt mở miệng: "Cô Uông, cô có tin tôi không?"
"Tôi tin." Mỗi thời khắc mấu chốt bên cạnh luôn có anh, nếu không phải anh lần lượt chìa tay giúp đỡ cô, cô căn bản không cách nào tưởng tượng hậu quả, nếu như không tin anh, thì còn tin người nào?
"Như vậy, chờ Duyệt Duyệt rời khỏi bệnh viện, thì giao cho tôi chăm sóc." Duyệt Duyệt không thể đưa cho bà vú giữ, anh không tin tưởng Trần nương nương như cô.
"À?" Rất ngoài ý muốn vì anh nói lên đề nghị như vậy. "Anh. . . . . . Tại sao. . . . . ."
"Đừng hỏi, tóm lại, tin tưởng tôi." Lấy lập trường của anh không có phương tiện nói thêm cái gì, lại nói đây cũng chỉ là cá nhân anh phỏng đoán, không nên nói lung tung. Không thể nói ra sự nghi ngờ của anh, lại không thể giao Duyệt Duyệt cho bà vú, vậy cũng chỉ có thể nhận lãnh.
Mặc dù anh không thể khẳng định vấn đề xuất hiện ở nơi nào, nhưng chỉ cần có một chút xíu nguy hiểm, anh cũng không muốn, Duyệt Duyệt cũng không đảm đương nổi.
Khi anh nhìn thân thể nho nhỏ khóc đến hơi thở yếu đi trong ngực, buồng tim liền thấy đau, anh mới phát hiện, mình đã có tình cảm sâu sắc với đứa bé này.
Từ lần đầu tiên nhận lấy đứa bé từ tay y tá từ khi mới sinh, ôm thân thể nho nhỏ trong ngực, cho bé một cái tên, tràn đầy chúc phúc nguyện bé cả đời vui vẻ, cùng với nhiều đêm không ngủ, an ủi dụ dỗ xem bé ngủ say ở trong khuỷu tay, rất thương tiếc, rất yêu thích, cũng rất quan tâm, tình cảm bỏ ra từng chút, đã sớm chôn sâu tim rồi.
Anh nguyện ý gánh chịu, cũng cam tâm gánh chịu.
"Vậy công việc của anh thì sao?"
Anh kỳ quái nhìn cô một cái, đôi môi giật giật, một lúc lâu mới miễn cưỡng khạc ra: "Không ảnh hưởng."
"Sap lại không ảnh hưởng?"
Trong lòng biết không nói rõ thì cô sẽ không yên tâm, nên anh chỉ có thể nói: "Tôi —— viết vài thứ."
"Tác giả?"
Anh không được tự nhiên gật gật đầu.
@Vũ Nguyệt: bằng mọi cách phải hoàn truyện vào đầu tháng 5 nên đang rất cố gắng
Cảm ơn vì trên đời có anh.

Chương 3


Chào buổi tối các bạn nghe đài. Bây giờ là năm giờ năm phút khuya, tôi là Tử Ngôn. Nếu như các bạn vẫn ngồi trước máy phát thanh, thì tôi thành tâm mời bạn ở cạnh tôi trong ba tiếng tới.
Các bạn cho rằng, duyên phận là cái gì chứ? Tôi nghĩ, lúc này tôi sẽ nói cho bạn biết: "Duyệt Duyệt chính là duyên phận kỳ diệu nhất trong cuộc đời tôi."
Từ khi sinh mạng nhỏ này xông vào trong cuộc sống của tôi, chia sẻ với các vị về lịch sử trưởng thành của Duyệt Duyệt hơn tám tháng nay nhé, mỗi ngày, bé đều mang đến những điều ngạc nhiên và thú vị cho tôi. Bé là một đứa bé hay nũng nịu, nụ cười rất ngọt, có lúc rất thích khóc, nhưng hơn phân nửa là vì làm nũng đòi ôm, nhưng mà khi tôi thật sự đang bận thì bé sẽ rất ngoan rất an tĩnh ngồi ở bên cạnh chơi xếp gỗ, đợi đến tôi ngừng tay, bé lại biết lặng lẽ bò đến trong lòng tôi, thấy nụ cười lúm đồng tiền đáng yêu của bé, liền khiến tôi không còn mệt mỏi nữa.
Bé sợ người lạ, không thích bị người ngoài ôm, cho nên nếu như bạn muốn bắt cóc bé, thì tuyệt đối là công trình vĩ đại hạng nhất.
Gần đây bé đang mọc răng, thấy cái gì đều cũng bỏ vào miệng cắn, mẹ của bé luôn rất xấu bụng lấy kẹo đậu phộng ra đùa, bé không cắn nổi, nên y y a a chạy tới tố cáo với tôi. Bé khóc lóc kể lể thì sẽ hươ cả hai tay, dùng sức dậm chân để bày tỏ tức giận, nếu như bạn thấy bộ dáng đáng yêu của bé, cũng sẽ thích bé ngay. . . .
Có thể chia sẻ hành trình lớn lên của Duyệt Duyệt với các bạn bao lâu? Tôi không biết được, nhưng tôi hi vọng có thể luôn chia sẻ, cho đến duyên phận hết, không cách nào nói nữa mới dừng lại.
Như vậy, đối với các bạn mà nói, duyên phận là cái gì? Nửa tiếng tới là thời gian của những người nghe, hoan nghênh biểu đạt tâm sự của mình.
Nằm lỳ ở trên giường đùa với con gái, máy phát thanh từ đầu giường truyền đến giọng nói rõ ràng chầm chậm, Uông Điềm Hinh nghe, bèn cười yếu ớt.
Đó là vào mấy tháng trước, trong lúc vô tình mở radio lên, điều chỉnh kênh thì phát hiện, anh đang phản đối chuyện cô đã nói, trên căn bản, anh không hay nói chuyện của mình, bình thường đều là cô hỏi, anh mới đáp.
Anh nhất định không biết, cô biết chuyện này, hơn nữa còn trở thành người nghe trung thành của anh.
"Ạch, ứ ứ. . . ." Con gái ở trên chiếc giường êm ái huơ tay múa chân, vịn đầu giường vồ mạnh về phía radio. . . . Đúng rồi, con gái cũng là người nghe trung thành của anh, mỗi lần nghe được âm thanh xuôi tai của anh từ radio liền đặc biệt hưng phấn.
"Ạch cái gì! Tiểu quỷ nói không rõ ràng, nghe không hiểu được." Đưa tay gãi gãi bé, hai mẹ con cười ôm nhau, ở trên giường chơi đùa.
Kể từ Quan Tử Ngôn đón lấy việc chăm sóc con gái thay cô, thì con của cô cũng càng lúc càng dễ giữ, ban đêm dần dần sẽ không lung tung khóc rống nữa, có lúc còn ngủ đến trời sáng, nếu như đứa bé thoải mái, thì tự nhiên sẽ không cố ý giận dỗi với người lớn.
Tình trạng của Duyệt Duyệt càng ngày càng hơn tốt hơn, hoạt bát hiếu động, bộ dáng hồng hào khỏe mạnh đáng yêu, khó có thể tưởng tượng bé từng là bệnh yếu sinh non, đủ thấy người chăm sóc bé rất dụng tâm.
Trước sau khác biệt quá lớn, có một ngày hai người tán gẫu sau khi thân quen, anh mới thoáng tiết lộ tình huống mình quan sát được, cùng với nghi ngờ của anh khi Duyệt Duyệt giao cho bà vú giữ —— Trần nương nương vô cùng có thể là vì tiết kiệm phiền toái, nên cho Duyệt Duyệt uống thuốc ngủ, ban ngày mới có thể an tĩnh khéo léo cũng không có bất kỳ tiếng vang, nhưng buổi tối thì bé đã thảm rồi, hơn nữa đứa bé không có bất kỳ hoạt động mà ngủ cả ngày, rót thuốc ngủ lâu dài thì dù đứa bé khỏe mạnh cũng sẽ không chịu nổi.
Đây mới là nguyên nhân anh quyết định ôm Duyệt Duyệt tới tự mình chăm sóc, anh lo lắng tiếp tục như vậy nữa, mạng nhỏ của Duyệt Duyệt sẽ bị bà vú chơi mất.
"Duyên phận là, gặp phải một người yêu tôi, mà tôi vừa đúng cũng yêu người đó." Đọc lên lời tâm sự đầu tiên, anh dừng một lát, rồi đáp lại: "Có thể gặp được một người thật lòng yêu mình, cũng đã là duyên phận khó được, có vài người cả đời cũng không biết đến tình yêu. Mà gặp gỡ người yêu bạn, bạn cũng yêu người đó, thì tôi nghĩ đây đã không chỉ là duyên phận, mà là sự chăm sóc và ân tứ của trời cao."
"Duyên phận là, trong 23 triệu dân Đài Loan 2300, lại cố tình gặp được anh ấy."
"Duyên phận là, trải qua mười lăm năm lại ở trên đường gặp được nam sinh mình thầm thích, ngồi cạnh mình ở tiểu học, mà anh ấy vẫn còn nhớ mình, câu nói đầu tiên khi mở miệng là: 'Cậu còn thiếu mình 100 đồng chưa trả' thật là duyên phận đáng hận." Anh cười khẽ.
"Các bạn nghe đài dễ mến, tôi nghĩ người bạn này cố ý chọc cười, giải trí cho tôi, chỉ là —— xin hỏi rốt cuộc bạn đã trả lại 100 đồng kia chưa?"
Mở ra tin nhắn tiếp theo là "Mỗi ngày nghe anh nói về Duyệt Duyệt, hại tôi cũng thích bé, radio lần sau, có suy tính đưa bé lên ra mắt không? Chúng tôi cũng rất muốn gặp Duyệt Duyệt đáng yêu." Trả lời: "Sợ rằng có khó khăn, tôi còn chưa trưng cầu ý kiến của mẹ bé, phải chờ tôi suy nghĩ ra nên nói thế nào nữa."
Xuống nữa. "Sợ không cách nào ở cạnh Duyệt Duyệt đến lúc lớn thì dứt khoát cưới mẹ bé đi, đây cũng là duyên phận khó được!" Ngẩn người. "Nếu như đây là một trò đùa, thì được rồi, tôi cũng cười đáp, nhưng xin nói cho tôi biết nên cầu hôn như thế nào? Bởi vì anh muốn ở cạnh Duyệt Duyệt đến lớn, mà em vừa lúc là mẹ bé, cho nên xin em 『 thuận tiện 』 gả cho anh? Tôi nghĩ tôi còn chưa có cần ăn đòn như vậy."
Nghe đến đó, Uông Điềm Hinh cười thầm.
Người này thật hóm hỉnh! Vậy thường ngày sao cứ không thích nói chuyện? Rõ ràng thì có giọng nói hay, giỏi tài ăn nói mà!
Anh là người phát ngôn part time nổi tiếng của đài này, có khí chất, có giáo dục, trong lời nói có ý khác, hơn nữa còn là mỹ nam ngoại hình xuất chúng, nên rất được những người nghe hoan nghênh.
Sau đó cô lên trang web radio mới biết, anh mặc dù rất ít lộ diện ở các hoạt động của đài, nhưng mỗi lần xuất hiện đều được nhiều người chào đón. Có một năm nhận lấy chủ trì hoạt động bán hàng từ thiện, đưa đồ ấm vào trời đông giá rét, quan tâm người sống đời sống thực vật, anh đã tổ chức ký tên nhận sách, sách vở cũng bán giá rẻ, thậm chí có người muốn anh hát ở hiện trường, lấy giá cao mua một ca khúc của anh.
Còn nữa, cái gì gọi là "Viết vài thứ"? Thật sự quá hời hớt, anh có ý định tinh tế, sức quan sát bén nhạy, bút pháp đặc biệt mà lưu loát, văn thải trui luyện xuất sắc, dùng để viết tiểu thuyết trinh thám, đã có rất nhiều độc giả yêu thích, nếu như tác giả nổi tiếng xếp hàng top ở các tiệm sách chỉ là "Viết vài thứ" mà thôi, thì những người khác không phải uống gió tây bắc sao?
Rõ ràng được hoan nghênh vô cùng, cư nhiên không hề không đề cập tới, nếu không phải nhờ phúc của Duyệt Duyệt, thường đến chỗ ở của anh, cô cũng sẽ không phát hiện tác giả cô thưởng thức vô cùng, cư nhiên đang ở bên cạnh cô, cô thật là không tìm được ai khiêm tốn hơn anh.
"Ạch, ạch —— a, a!" Con gái lại đang quỷ rống quỷ kêu rồi, có lẽ là nghe được tên của mình, quơ múa đôi tay, thật vui vẻ muốn leo leo, bò bò lên đầu giường nữa, lơ đãng nắm điện thoại di động, cầm trong tay lắc lắc, thì nghe được tiếng vang ring ring reng reng.
"Duyệt Duyệt cũng muốn chơi tin nhắn à? Tốt, chúng ta cùng nhắn." Lựa chọn sử dụng chức năng tin nhắn, suy nghĩ một lát, đưa vào một hàng chữ, kéo tay nhỏ bé của con gái đặt lên nút g
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT692/4746