Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn
Lượt xem : |
gan chuyển hóa hết."
"Bảo Bảo? Nghe thấy không?"
Đàm Hạ Thụ vỗ vỗ Bảo Bảo mặt, cô miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, xin lỗi tiêu tụ.
Thật khó chịu a, cô không thấy rõ lắm người trước mắt, chỉ cảm thấythân thể mềm nhũn, dường như đang trôi trong biển. Cô vừa nhắm mắt lại,có một thanh âm trầm thấp, ôn nhu dụ dỗ:
"Yên tâm, không có chuyện gì, tôi đưa cô về nhà."
Đàm Hạ Thụ ôm cô, quay đầu lại nói:
"Trầm Khải, tôi đưa cô ấy về trước."
"Không thành vấn đề, tôi ở lại điều tra một chút."
Trầm Khải gọi quản lý PUB tới, đưa ra giấy chứng nhận, tiếp quản PUB.
Hạ Thụ mang theo Bảo Bảo rời đi, một bên Hàn Chấn Thanh cũng hướng Trầm Khải cáo từ.
Lúc này Trầm Khải phảng phất như biến thành người khác, hắn hướng bạn tốt phất tay, không tiễn. Hắn vội vã muốn làm Conan, cho người đem cáily trống không trên bàn cho vào túi nhựa.
*****
Ở ngoài PUB, Đàm Hạ Thụ vịn Bảo Bảo, kéo mở cửa xe, đem Bảo Bảo an trí trên ghế ngồi, sau đó anh hỏi Hàn Chấn Thanh bên cạnh:
"Có cần đặc biệt chú ý gì không?"
Hàn Chấn Thanh nhìn Bảo Bảo bên trong xe một cái, giải thích:
"Flunitrazepam benzodiazepines chỉ có tác dụng gây ngủ, không có tácdụng phụ cũng không gây nôn mửa. Không có gì đáng ngại, cứ để cho cô ấyngủ một giấc."
"Tôi đưa cậu về khách sạn."
Hạ Thụ ý bảo Chấn Thanh lên xe.
Hàn Chấn Thanh nghiêng mắt nhìn anh một cái, không có hứng thú làm bóng đèn, phất tay một cái, rời đi.
Hạ Thụ đem túi giấy đựng phim SEX ném vào sau xe, vòng qua sườn xe,nhảy vào bên trong xe, nổ máy. Lúc này Bảo Bảo đã lâm vào hôn mê, tùy Hạ Thụ định đoạt.
Hạ Thụ dưới ánh sáng của bóng đèn trong xe, mở chiếc túi da cô đeotrên người, rút ra bóp da, tìm ra tấm danh thiếp có tên cô, dưới đènđánh giá.
Đạo quán Hoa Anh? Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Tiếng chuông kéo dài thật lâu, Hùng Hoa Anh mới nhấc máy.
"Uy?"
Thanh âm khàn khàn, mang theo buồn ngủ.
"Xin hỏi, bác có phải là thân nhân của Hùng Bảo Bảo không?"
"Ai, đúng vậy! Nó là con gái tôi! Phát sinh chuyện gì?"
Hùng Hoa Anh thức tỉnh, hơn nửa đêm nhận được loại điện thoại này, rất khẩn trương.
"Không có gì, cô ấy..."
Đông! Vốn là ngồi yên, Bảo Bảo đột nhiên nghiêng về phía anh, đèn lên dây bảo hiểm, gối mặt trên đùi anh.
Muốn chết! Hạ Thụ bật cười. Vỗ vỗ đầu của cô, hướng cha cô nói:
"Cô ấy không có chuyện gì, chẳng qua là say."
Anh nói dối, sợ hù đến lão nhân gia.
"Nó say? Làm sao có thể?"
Bảo Bảo tửu lượng kinh người ai.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nó đâu?"
"Ngô..."
Cô than nhẹ ở trên đùi anh ma sát.
Hạ Thụ lập tức có phản ứng, vội vàng đè lại cô, ngăn cản cô lộn xộn,nếu không tiếp tục cọ xuống, anh sợ có không cách nào khống chế mình.
Anh cúi đầu nhìn cô cười, tóc của cô xõa xuống che phủ hạ thân củaanh, hình tượng này... Muốn chết kia! Hạ Thụ hít sâu hất ra tưởng tượngtrong óc.
Hùng Hoa Anh ở đầu bên kia điện thoại nói to:
"Nó thế nào? Mau nói cho ta!"
Trong giọng nói đằng đằng sát khí.
"Bác, cháu đang đưa cô ấy về nhà."
"Ngươi là?"
Bảo Bảo không có bạn nam giới a, Hùng Hoa Anh buồn bực .
Hạ Thụ đọc địa chỉ trên danh thiếp:
"... Nơi này sao?"
"Đúng."
"Được. Bác!"
Hạ Thụ khẩu khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ách, a?"
Hùng Hoa Anh ngẩn người.
Hạ Thụ hứa hẹn:
"Yên tâm, cháu sẽ đem cô ấy bình an đưa về nhà."
Rắc, cúp máy.
Đêm cuối tuần, khu vực thành thị đèn đuốc sáng trưng, một chiếc xethể thao phóng nhanh qua đầu phố, cửa sổ xe mở rộng, chủ nhân chiếc xethể thao, mái tóc đen bị gió phật loạn, tuấn dung tăng thêm vài phầnphong thái không kềm chế được. Anh thuần thục điều khiển tay lái, giatốc, vượt qua, quẹo trái, rẽ phải.
Trên con đượng hẹp chật chội xe cộ, anh vẫn có biện pháp phóng xe như bay tựa như đang đi trên đường lớn không bóng người, kỹ thuật lái xecao siêu kia để cho nữ nhân ở một bên ngủ mê man trong mộng bay lượn.
Tiếng ca sĩ hát vang một ca khúc tiếng Anh hoan khoái khêu gợi, trên tay lái, ngón tay thon dài đi theo tiết tấu gõ nhịp.
SEXBOMB(đụ mịa), SEXBOBM, YOUMYSEXBOBM, bab (tự sướng) you can take me home
(Clair: đoạn trên là nguyên văn, ta không chỉnh sửa chút nào nha)
Rời khỏi đoạn đường náo nhiệt, anh thả chậm tốc độ xe. Chiếc xe thểthao mỹ lệ, cộng thêm anh tuấn nam tử bên trong xe, hữu duyên mềm mại,thoáng nhìn ai cũng kinh hô cùng đồng bạn phỏng đoán nhìn thấy là vị nào đại minh tinh?
Nửa giờ sau, xe lái vào trạm xăng dầu.
Đàm Hạ Thụ hướng về phía nữ sinh viên vừa học vừa làm mỉm cười.
"Đổ đầy, cám ơn."
Cô sinh viên ngu ngơ giật mình ngẩn người nhìn anh, hảo... Hảo đẹp trai a... ánh mắt khêu gợi... Thật mê người...
"Có vấn đề gì sao?"
Hạ Thụ nhướng mày, mỉm cười hỏi.
Nữ sinh viên kia nhất thời đỏ bừng mặt.
"Ách... Không có! Tôi lập tức giúp anh đổ đầy."
Đổ đầy xong, cô tới gần cúi đầu nói:
"Tổng cộng sáu trăm nguyên."
Mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, lòng của thiếu nữ phác thông phác thông nhảy.
Cô bộ dạng quẫn bách, Hạ Thụ đều thấy. Rất rõ ràng đó là bởi vì anh,anh cười nhẹ ho khan, vươn tay, ngón giữa gắp tờ giấy một ngàn nguyêntiền mặt.
"Không cần thối."
Hướng cô trừng mắt nhìn, nhất thời đem cô gân cốt mềm nhũn.
Rời đi trạm xăng, đem xe hơi chạy nhanh hướng bên cạnh một máy bánhàng tự động, Hạ Thụ đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía máy bán hàng. Bỏ tiền vào máy, mua một lon nước lạnh có ga, xoay người, dựa vào máy bánhàng, mở móc kéo, rót vào miệng.
Vị nữ sinh vừa học vừa làm mới nãy, không nhịn được lén nhìn anh,cũng đi theo nuốt một ngụm nước bọt. Nam nhân anh tuấn hảo đẹp trai,giống như diễn viên điện ảnh vậy. Tim thiếu nữ nhảy thình thịch, ánh mắt nhìn Đàm Hạ Thụ, không thể dòi đi tầm mắt, cũng vô tâm công tác, đầytrong đầu mơ màng. Trong lòng tính toán ——
"Anh ấy mới vừa nháy mắt với mình, mình... Mình đi hỏi số điện thoạicủa anh ấy... Mới rồi ngủ ở trong xe là bạn gái anh ấy sao? Nếu nhưđúng... Kia... Anh ấy nguyện ý để mình làm bằng hữu sao?"
Khuôn mặt tính cách, vóc người cao gầy to lớn, giở tay nhấc chân,tiêu sái thong dong, làm hại thanh thuần thiếu nữ có ý nghĩ kỳ quái,trái tim đại loạn.
Uống vài ngụm nước có ga lạnh như băng, làm lạnh ham muốn bị Hùng Bảo Bảo khơi dậy. Lúc này, anh mới chú ý tới ánh mắt trộm dò xét một bên,là thiếu nữ vừa mới ngẩn người kia. Anh mỉm cười, giơ cao lon nước, chỉchỉ máy bán hàng.
"Muốn uống sao?"
Anh xoay người lại bỏ tiền vào, mua một lon, ném về phía cô gái, cô tiếp được , đỏ mặt tai nóng, ôm lon nước giống như bảo vật.
"Tiểu thư, thỉnh thoảng cũng phải làm việc a!"
Một người đàn ông trung niên cưỡi mô-tô thúc giục, đem thiếu nữ kéovề thế giới thực. Nhìn nam nhân miệng nhai kẹo cao su, đi đôi dép đầybùn đất, cả người đầy mùi mồ hôi, thiếu nữ khóc không ra nước mắt, khácbiệt thật nhiều a.
Đàm Hạ Thụ trở lại trong xe, Hùng Bảo Bảo vẫn an an ổn ổn ngủ mê man.
Anh mâu quang thâm trầm nhìn cô, đáy lòng tự định giá —— còn mườiphút đồng hồ nữa là đến nhà cô, sau đó thì sao? Cứ như vậy vô duyên cớlàm cái anh hùng vô danh? Không cam lòng! Tròng mắt đen hiện lên ánhsáng giảo hoạt, anh dùng lon nước ngọt lạnh như băng chạm vào mặt củacô.
"Hắc, tỉnh."
Ít nhất cũng nên nhớ được tên của anh chứ?
Benzodiazepines thật thần kỳ! Bảo Bảo không hề nhúc nhích, ngủ được thật sâu.
Hạ Thụ mỉm cười, xoa xoa đầu cô, thần lực nữ siêu nhân lúc ngủ thậtđáng yêu, giống như con búp bê xinh đẹp. Hắc, có búp bê mang phim SEX đi PUB uống rượu? Nghĩ tới đây nụ cười của anh không tự chủ càng sâu.
Nổ máy xe, chạy nhanh trên đường, dong ruỗi một lát, rời khỏi Đài Bắc . Xe đi vào khu dân cư, anh thả chậm tốc độ xe, nhận ra tấm biển trướccửa, cuối cùng dừng xe trước một cái hẻm nhỏ.
Đàm Hạ Thụ xuống xe, vòng qua xe, đem Bảo Bảo ôm ra. Cô ngoan ngoãnnhư một đứa bé mềm mại trong lòng ngực của anh, mặc anh định đoạt, đểcho anh vững vàng ôm lấy.
May là anh thân cao thể kiện, ôm Hùng Bảo Bảo cao một mét bảy, còn có thể mặt không đổi sắc, đứng được rất thẳng.
Không nỡ đưa cô đi, anh cúi đầu, nói với cô:
"Tôi là Đàm Hạ Thụ, rất hân hạnh được biết em."
Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút, ngắt ngắt mũi cô, bất kể cô có nghe hay không, nói:
"Hùng Bảo Bảo, trong tương lai, tôi muốn em làm bạn gái của tôi."
Ôm cô đi tới trước cửa nhà, đang muốn bấm chuông điện, bên trong đã có người vội vàng đẩy cửa ra.
"Bảo Bảo?!"
Hùng Hoa Anh lao ra, nhìn thấy nữ nhi được một nam nhân cao lớn anh tuấn ôm, hắn ôm Bảo Bảo, tựa như ôm con mèo dễ dàng.
"Bác khỏe chứ, cháu đưa lệnh ái trở về."
Hạ Thụ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng.
Nam nhân tốt đến chói mắt! Hùng Hoa Anh ngây cả người, vẻ mặt mê võng, bỗng nhiên có loại cảm giác đang ở trong mộng.
Sáng sớm, có một cô gái mang cái đầu tóc phồng to, đứng ở trên sàn nhà cạnh giường, vẻ mặt ảo não.
"Nghĩ không ra, trời ạ, ta nghĩ không ra... Tối ngày hôm qua rốt cuộc tại sao?"
Hùng Bảo Bảo kêu thảm, trí nhớ giống như bị rút sạch một đoạn.
Hùng Hoa Anh bưng bát cháo đi vào, ngồi ở trên ghế bên giường.
"Ngày hôm qua ba bị con hù chết, hơn nửa đêm, có người gọi điện thoại tới mở đầu bằng một câu —— "xin hỏi bác có phải là thân nhân của HùngBảo Bảo không?". Wow liệt ~~ nghĩ đến con cùng với người khác đánh nhau, cảnh sát gọi điện thoại tới gọi ta đi bão lãnh!"
Hùng lão sư kích động vỗ bàn.
Trước đây, Bảo Bảo thời đi học thường xuyên phát sinh chuyện như vậy, bình thường cũng là vì giúp bằng hữu bị bắt nạt cùng người khác đánhnhau, đáng tiếc cô hữu dũng vô mưu, sau khi đánh xong, người cũng bị đưa vào cục cảnh sát. Cô còn từng bởi vì không ưa mấy tên thiếu niên langthang bất lương khi dễ chó hoang, tiến lên ngăn cản, một lời không hợpmà đánh nhau.
Ai, chuyện này khiến cho Hùng Hoa Anh tức chết. Cô đem thiếu niên kia đánh cho giống như đầu heo, cha mẹ hắn lại là nghị viên, kiên trì đòikiện, như thế nào cũng không chịu giải hòa. Cha của tên thiếu niên kiamuốn Hùng gia nói lời xin lỗi, Bảo Bảo chết cũng không chịu. Được rồi,cô có cốt khí, nhưng được gì? Lại bởi vì tội thương tổn người khác mà bị buộc thôi học, thật hỏng bét ai!
Hùng lão sư vỗ vỗ ngực.
"May là không phải là lại cùng người ta đánh nhau, chẳng qua là uống rượu say."
"Con uống rượu say?"
Bảo Bảo níu chặt tóc.
"Không thể nào, tửu lượng của con rất tốt."
"Nhưng là con thật say đến bất tỉnh nhân sự ai, tên con trai kia ôm con trở về, đem con lên giường, con cũng không có cảm giác."
"Không thể nào a! Cái gì con trai? Con ngày hôm qua cùng Tử Nhu hẹn ở PUB gặp mặt, sau đó..."
Bảo Bảo cố gắng hồi tưởng, còn nhớ rõ Đinh Tử Nhu gọi điện thoại nóimuốn cùng Kiều Đại Vĩ tái hợp, còn nhớ rõ nửa đường gặp phải học sinh,tịch thu một túi phim SEX, phim SEX? Phim SEX!
"A ——"
Bảo Bảo chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cha mình.
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm qua... Ừ..."
Lúng túng. Cha nhìn thấy phim SEX sao? Cô ấp úng nói:
"Ừ, đây không phải là của con, cái kia..."
"Cái gì không phải là của con?"
Hùng lão sư ánh mắt rùng mình.
Bảo Bảo giải thích:
"Một ít túi... Cái kia..."
Trời ạ, cha nhìn thấy sao? Quá mất mặt nữa!
"Nga ~~"
Hùng lão sư phất tay một cái.
"Ba để ở trên bàn trong phòng khách."
"Đừng hi
QUAY LẠI"Bảo Bảo? Nghe thấy không?"
Đàm Hạ Thụ vỗ vỗ Bảo Bảo mặt, cô miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, xin lỗi tiêu tụ.
Thật khó chịu a, cô không thấy rõ lắm người trước mắt, chỉ cảm thấythân thể mềm nhũn, dường như đang trôi trong biển. Cô vừa nhắm mắt lại,có một thanh âm trầm thấp, ôn nhu dụ dỗ:
"Yên tâm, không có chuyện gì, tôi đưa cô về nhà."
Đàm Hạ Thụ ôm cô, quay đầu lại nói:
"Trầm Khải, tôi đưa cô ấy về trước."
"Không thành vấn đề, tôi ở lại điều tra một chút."
Trầm Khải gọi quản lý PUB tới, đưa ra giấy chứng nhận, tiếp quản PUB.
Hạ Thụ mang theo Bảo Bảo rời đi, một bên Hàn Chấn Thanh cũng hướng Trầm Khải cáo từ.
Lúc này Trầm Khải phảng phất như biến thành người khác, hắn hướng bạn tốt phất tay, không tiễn. Hắn vội vã muốn làm Conan, cho người đem cáily trống không trên bàn cho vào túi nhựa.
*****
Ở ngoài PUB, Đàm Hạ Thụ vịn Bảo Bảo, kéo mở cửa xe, đem Bảo Bảo an trí trên ghế ngồi, sau đó anh hỏi Hàn Chấn Thanh bên cạnh:
"Có cần đặc biệt chú ý gì không?"
Hàn Chấn Thanh nhìn Bảo Bảo bên trong xe một cái, giải thích:
"Flunitrazepam benzodiazepines chỉ có tác dụng gây ngủ, không có tácdụng phụ cũng không gây nôn mửa. Không có gì đáng ngại, cứ để cho cô ấyngủ một giấc."
"Tôi đưa cậu về khách sạn."
Hạ Thụ ý bảo Chấn Thanh lên xe.
Hàn Chấn Thanh nghiêng mắt nhìn anh một cái, không có hứng thú làm bóng đèn, phất tay một cái, rời đi.
Hạ Thụ đem túi giấy đựng phim SEX ném vào sau xe, vòng qua sườn xe,nhảy vào bên trong xe, nổ máy. Lúc này Bảo Bảo đã lâm vào hôn mê, tùy Hạ Thụ định đoạt.
Hạ Thụ dưới ánh sáng của bóng đèn trong xe, mở chiếc túi da cô đeotrên người, rút ra bóp da, tìm ra tấm danh thiếp có tên cô, dưới đènđánh giá.
Đạo quán Hoa Anh? Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Tiếng chuông kéo dài thật lâu, Hùng Hoa Anh mới nhấc máy.
"Uy?"
Thanh âm khàn khàn, mang theo buồn ngủ.
"Xin hỏi, bác có phải là thân nhân của Hùng Bảo Bảo không?"
"Ai, đúng vậy! Nó là con gái tôi! Phát sinh chuyện gì?"
Hùng Hoa Anh thức tỉnh, hơn nửa đêm nhận được loại điện thoại này, rất khẩn trương.
"Không có gì, cô ấy..."
Đông! Vốn là ngồi yên, Bảo Bảo đột nhiên nghiêng về phía anh, đèn lên dây bảo hiểm, gối mặt trên đùi anh.
Muốn chết! Hạ Thụ bật cười. Vỗ vỗ đầu của cô, hướng cha cô nói:
"Cô ấy không có chuyện gì, chẳng qua là say."
Anh nói dối, sợ hù đến lão nhân gia.
"Nó say? Làm sao có thể?"
Bảo Bảo tửu lượng kinh người ai.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nó đâu?"
"Ngô..."
Cô than nhẹ ở trên đùi anh ma sát.
Hạ Thụ lập tức có phản ứng, vội vàng đè lại cô, ngăn cản cô lộn xộn,nếu không tiếp tục cọ xuống, anh sợ có không cách nào khống chế mình.
Anh cúi đầu nhìn cô cười, tóc của cô xõa xuống che phủ hạ thân củaanh, hình tượng này... Muốn chết kia! Hạ Thụ hít sâu hất ra tưởng tượngtrong óc.
Hùng Hoa Anh ở đầu bên kia điện thoại nói to:
"Nó thế nào? Mau nói cho ta!"
Trong giọng nói đằng đằng sát khí.
"Bác, cháu đang đưa cô ấy về nhà."
"Ngươi là?"
Bảo Bảo không có bạn nam giới a, Hùng Hoa Anh buồn bực .
Hạ Thụ đọc địa chỉ trên danh thiếp:
"... Nơi này sao?"
"Đúng."
"Được. Bác!"
Hạ Thụ khẩu khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ách, a?"
Hùng Hoa Anh ngẩn người.
Hạ Thụ hứa hẹn:
"Yên tâm, cháu sẽ đem cô ấy bình an đưa về nhà."
Rắc, cúp máy.
Đêm cuối tuần, khu vực thành thị đèn đuốc sáng trưng, một chiếc xethể thao phóng nhanh qua đầu phố, cửa sổ xe mở rộng, chủ nhân chiếc xethể thao, mái tóc đen bị gió phật loạn, tuấn dung tăng thêm vài phầnphong thái không kềm chế được. Anh thuần thục điều khiển tay lái, giatốc, vượt qua, quẹo trái, rẽ phải.
Trên con đượng hẹp chật chội xe cộ, anh vẫn có biện pháp phóng xe như bay tựa như đang đi trên đường lớn không bóng người, kỹ thuật lái xecao siêu kia để cho nữ nhân ở một bên ngủ mê man trong mộng bay lượn.
Tiếng ca sĩ hát vang một ca khúc tiếng Anh hoan khoái khêu gợi, trên tay lái, ngón tay thon dài đi theo tiết tấu gõ nhịp.
SEXBOMB(đụ mịa), SEXBOBM, YOUMYSEXBOBM, bab (tự sướng) you can take me home
(Clair: đoạn trên là nguyên văn, ta không chỉnh sửa chút nào nha)
Rời khỏi đoạn đường náo nhiệt, anh thả chậm tốc độ xe. Chiếc xe thểthao mỹ lệ, cộng thêm anh tuấn nam tử bên trong xe, hữu duyên mềm mại,thoáng nhìn ai cũng kinh hô cùng đồng bạn phỏng đoán nhìn thấy là vị nào đại minh tinh?
Nửa giờ sau, xe lái vào trạm xăng dầu.
Đàm Hạ Thụ hướng về phía nữ sinh viên vừa học vừa làm mỉm cười.
"Đổ đầy, cám ơn."
Cô sinh viên ngu ngơ giật mình ngẩn người nhìn anh, hảo... Hảo đẹp trai a... ánh mắt khêu gợi... Thật mê người...
"Có vấn đề gì sao?"
Hạ Thụ nhướng mày, mỉm cười hỏi.
Nữ sinh viên kia nhất thời đỏ bừng mặt.
"Ách... Không có! Tôi lập tức giúp anh đổ đầy."
Đổ đầy xong, cô tới gần cúi đầu nói:
"Tổng cộng sáu trăm nguyên."
Mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, lòng của thiếu nữ phác thông phác thông nhảy.
Cô bộ dạng quẫn bách, Hạ Thụ đều thấy. Rất rõ ràng đó là bởi vì anh,anh cười nhẹ ho khan, vươn tay, ngón giữa gắp tờ giấy một ngàn nguyêntiền mặt.
"Không cần thối."
Hướng cô trừng mắt nhìn, nhất thời đem cô gân cốt mềm nhũn.
Rời đi trạm xăng, đem xe hơi chạy nhanh hướng bên cạnh một máy bánhàng tự động, Hạ Thụ đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía máy bán hàng. Bỏ tiền vào máy, mua một lon nước lạnh có ga, xoay người, dựa vào máy bánhàng, mở móc kéo, rót vào miệng.
Vị nữ sinh vừa học vừa làm mới nãy, không nhịn được lén nhìn anh,cũng đi theo nuốt một ngụm nước bọt. Nam nhân anh tuấn hảo đẹp trai,giống như diễn viên điện ảnh vậy. Tim thiếu nữ nhảy thình thịch, ánh mắt nhìn Đàm Hạ Thụ, không thể dòi đi tầm mắt, cũng vô tâm công tác, đầytrong đầu mơ màng. Trong lòng tính toán ——
"Anh ấy mới vừa nháy mắt với mình, mình... Mình đi hỏi số điện thoạicủa anh ấy... Mới rồi ngủ ở trong xe là bạn gái anh ấy sao? Nếu nhưđúng... Kia... Anh ấy nguyện ý để mình làm bằng hữu sao?"
Khuôn mặt tính cách, vóc người cao gầy to lớn, giở tay nhấc chân,tiêu sái thong dong, làm hại thanh thuần thiếu nữ có ý nghĩ kỳ quái,trái tim đại loạn.
Uống vài ngụm nước có ga lạnh như băng, làm lạnh ham muốn bị Hùng Bảo Bảo khơi dậy. Lúc này, anh mới chú ý tới ánh mắt trộm dò xét một bên,là thiếu nữ vừa mới ngẩn người kia. Anh mỉm cười, giơ cao lon nước, chỉchỉ máy bán hàng.
"Muốn uống sao?"
Anh xoay người lại bỏ tiền vào, mua một lon, ném về phía cô gái, cô tiếp được , đỏ mặt tai nóng, ôm lon nước giống như bảo vật.
"Tiểu thư, thỉnh thoảng cũng phải làm việc a!"
Một người đàn ông trung niên cưỡi mô-tô thúc giục, đem thiếu nữ kéovề thế giới thực. Nhìn nam nhân miệng nhai kẹo cao su, đi đôi dép đầybùn đất, cả người đầy mùi mồ hôi, thiếu nữ khóc không ra nước mắt, khácbiệt thật nhiều a.
Đàm Hạ Thụ trở lại trong xe, Hùng Bảo Bảo vẫn an an ổn ổn ngủ mê man.
Anh mâu quang thâm trầm nhìn cô, đáy lòng tự định giá —— còn mườiphút đồng hồ nữa là đến nhà cô, sau đó thì sao? Cứ như vậy vô duyên cớlàm cái anh hùng vô danh? Không cam lòng! Tròng mắt đen hiện lên ánhsáng giảo hoạt, anh dùng lon nước ngọt lạnh như băng chạm vào mặt củacô.
"Hắc, tỉnh."
Ít nhất cũng nên nhớ được tên của anh chứ?
Benzodiazepines thật thần kỳ! Bảo Bảo không hề nhúc nhích, ngủ được thật sâu.
Hạ Thụ mỉm cười, xoa xoa đầu cô, thần lực nữ siêu nhân lúc ngủ thậtđáng yêu, giống như con búp bê xinh đẹp. Hắc, có búp bê mang phim SEX đi PUB uống rượu? Nghĩ tới đây nụ cười của anh không tự chủ càng sâu.
Nổ máy xe, chạy nhanh trên đường, dong ruỗi một lát, rời khỏi Đài Bắc . Xe đi vào khu dân cư, anh thả chậm tốc độ xe, nhận ra tấm biển trướccửa, cuối cùng dừng xe trước một cái hẻm nhỏ.
Đàm Hạ Thụ xuống xe, vòng qua xe, đem Bảo Bảo ôm ra. Cô ngoan ngoãnnhư một đứa bé mềm mại trong lòng ngực của anh, mặc anh định đoạt, đểcho anh vững vàng ôm lấy.
May là anh thân cao thể kiện, ôm Hùng Bảo Bảo cao một mét bảy, còn có thể mặt không đổi sắc, đứng được rất thẳng.
Không nỡ đưa cô đi, anh cúi đầu, nói với cô:
"Tôi là Đàm Hạ Thụ, rất hân hạnh được biết em."
Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút, ngắt ngắt mũi cô, bất kể cô có nghe hay không, nói:
"Hùng Bảo Bảo, trong tương lai, tôi muốn em làm bạn gái của tôi."
Ôm cô đi tới trước cửa nhà, đang muốn bấm chuông điện, bên trong đã có người vội vàng đẩy cửa ra.
"Bảo Bảo?!"
Hùng Hoa Anh lao ra, nhìn thấy nữ nhi được một nam nhân cao lớn anh tuấn ôm, hắn ôm Bảo Bảo, tựa như ôm con mèo dễ dàng.
"Bác khỏe chứ, cháu đưa lệnh ái trở về."
Hạ Thụ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng.
Nam nhân tốt đến chói mắt! Hùng Hoa Anh ngây cả người, vẻ mặt mê võng, bỗng nhiên có loại cảm giác đang ở trong mộng.
Sáng sớm, có một cô gái mang cái đầu tóc phồng to, đứng ở trên sàn nhà cạnh giường, vẻ mặt ảo não.
"Nghĩ không ra, trời ạ, ta nghĩ không ra... Tối ngày hôm qua rốt cuộc tại sao?"
Hùng Bảo Bảo kêu thảm, trí nhớ giống như bị rút sạch một đoạn.
Hùng Hoa Anh bưng bát cháo đi vào, ngồi ở trên ghế bên giường.
"Ngày hôm qua ba bị con hù chết, hơn nửa đêm, có người gọi điện thoại tới mở đầu bằng một câu —— "xin hỏi bác có phải là thân nhân của HùngBảo Bảo không?". Wow liệt ~~ nghĩ đến con cùng với người khác đánh nhau, cảnh sát gọi điện thoại tới gọi ta đi bão lãnh!"
Hùng lão sư kích động vỗ bàn.
Trước đây, Bảo Bảo thời đi học thường xuyên phát sinh chuyện như vậy, bình thường cũng là vì giúp bằng hữu bị bắt nạt cùng người khác đánhnhau, đáng tiếc cô hữu dũng vô mưu, sau khi đánh xong, người cũng bị đưa vào cục cảnh sát. Cô còn từng bởi vì không ưa mấy tên thiếu niên langthang bất lương khi dễ chó hoang, tiến lên ngăn cản, một lời không hợpmà đánh nhau.
Ai, chuyện này khiến cho Hùng Hoa Anh tức chết. Cô đem thiếu niên kia đánh cho giống như đầu heo, cha mẹ hắn lại là nghị viên, kiên trì đòikiện, như thế nào cũng không chịu giải hòa. Cha của tên thiếu niên kiamuốn Hùng gia nói lời xin lỗi, Bảo Bảo chết cũng không chịu. Được rồi,cô có cốt khí, nhưng được gì? Lại bởi vì tội thương tổn người khác mà bị buộc thôi học, thật hỏng bét ai!
Hùng lão sư vỗ vỗ ngực.
"May là không phải là lại cùng người ta đánh nhau, chẳng qua là uống rượu say."
"Con uống rượu say?"
Bảo Bảo níu chặt tóc.
"Không thể nào, tửu lượng của con rất tốt."
"Nhưng là con thật say đến bất tỉnh nhân sự ai, tên con trai kia ôm con trở về, đem con lên giường, con cũng không có cảm giác."
"Không thể nào a! Cái gì con trai? Con ngày hôm qua cùng Tử Nhu hẹn ở PUB gặp mặt, sau đó..."
Bảo Bảo cố gắng hồi tưởng, còn nhớ rõ Đinh Tử Nhu gọi điện thoại nóimuốn cùng Kiều Đại Vĩ tái hợp, còn nhớ rõ nửa đường gặp phải học sinh,tịch thu một túi phim SEX, phim SEX? Phim SEX!
"A ——"
Bảo Bảo chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cha mình.
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm qua... Ừ..."
Lúng túng. Cha nhìn thấy phim SEX sao? Cô ấp úng nói:
"Ừ, đây không phải là của con, cái kia..."
"Cái gì không phải là của con?"
Hùng lão sư ánh mắt rùng mình.
Bảo Bảo giải thích:
"Một ít túi... Cái kia..."
Trời ạ, cha nhìn thấy sao? Quá mất mặt nữa!
"Nga ~~"
Hùng lão sư phất tay một cái.
"Ba để ở trên bàn trong phòng khách."
"Đừng hi
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu861/4915