Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Lượt xem :

Về những chuyện này, anh đều không có nói cho cô biết, thứ nhất không muốn làm cho cô lo lắng, thứ hai anh cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì, anh chỉ tạm dừng việc học, làm lính cũng sẽ có thu nhập, sau đó xuất ngũ anh sẽ xin đi học trở lại.

Uông Xảo Ninh nhìn thấy anh, thật vui mừng, đem chuyến đi trong đêm, cùng khổ sở để tìm được đến đây tất cả đều quên sạch, trong mắt trong lòng chỉ còn lại anh, khóe mắt cũng đều là vui vẻ.

"Thạch Khiêm, cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi..."

Trong nhất thời, Uông Xảo Ninh cũng quên mất mục đích cô tới đây để làm gì.

Quý Thạch Khiêm thở dài, cô làm sao lại hành động như vậy, không hề báo trước liền đến Đài Bắc, nếu dọc theo đường đi cô gặp phải chuyện gì, thì anh làm thế nào..." Tại sao cậu đột nhiên đến tìm tớ vậy?"

Lúc này Uông Xảo Ninh mới tỉnh táo lại, vội vàng lôi kéo Quý Thạch Khiêm đi tới chỗ sân rộng yên tĩnh.

Quý Thạch Khiêm không hỏi nhiều, mặc cho cô kéo tay anh đi về phía trước.

Vừa đi, Uông Xảo Ninh vừa mở ví da vừa nói: "Thạch Khiêm, tớ mang tiền đến cho cậu, không biết cậu cần bao nhiêu tiền, năm vạn có đủ không..."

Anh kéo cô lại hỏi: "Ai nói với cậu tớ đang cần tiền?" Đồng thời, phát hiện chân của cô đang đi cà thọt, anh nói: "Còn nữa, chân cậu bị sao vậy?"

"Không sao! Không cẩn thận bị trật khớp mà thôi."

Hai người đứng ở trong sân trường rộng rãi, gió nhẹ thổi tới, Quý Thạch Khiêm mang theo cô đi vào mảnh đất trống bên cạnh, nơi này rất yên tĩnh, hiện tại mới hơn tám giờ, nên không có nhiều người qua lại.

"Xảo Ninh, làm ơn, nói cho tớ biết, làm sao cậu đột nhiên đến đây? Chân như thế nào lại bị thương? Còn nữa, là ai nói cho cậu biết tớ đang cần tiền?"

Trên mặt của cô lộ ra nụ cười thật tươi nói "Là thầy giáo của cậu a! Ngày hôm qua gọi điện thoại cho tớ, nói... cậu muốn xin tạm nghỉ học, nói cậu không có tiền đóng học phí, cho nên tớ gấp gáp lên đây đưa tiền cho cậu!"

Anh kinh hãi 0, không thể tin được cô vì chuyện này mà chạy đến đây tìm anh!

Uông Xảo Ninh mỉm cười, vội vàng lấy tiền mặt trong ví ra, một sấp tiền dầy, không chút do dự nhét toàn bộ vào trong tay của Quý Thạch Khiêm, trong nháy mắt trong ví của cô chỉ còn lại mấy tờ tiền mấy trăm.

"Số tiền này cậu cầm đi đóng học phí trước, nếu không đủ... Chưa đến một tuần nữa là tớ được phát lương rồi, đến lúc đó tớ lại lấy đưa cho cậu..."

Nắm trong tay sấp tiền, anh cảm thấy thật nặng, nặng đến nỗi cánh tay của anh hình như cảm giác đau đớn, ngực của anh hình như cũng thật khó chịu. Cô vì chuyện này, không quản lặn lội đường xa cũng muốn tranh thủ lúc ban đêm đi tàu đến Đài Bắc đưa tiền cho anh?

Cô gái ngốc này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì..."Xảo Ninh, tiền này... Tớ không thể nhận được!"

Uông Xảo Ninh kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"

"Đây là tiền cậu khổ cực làm việc kiếm được, tớ không thể nhận, cậu cầm về đi..."

"Nhưng tiền học phí của cậu thì làm thế nào?"

Quý Thạch Khiêm cười nói "Ý định của tớ trước tiên tạm nghỉ học, đi làm lính..."

"Vậy làm sao được? Thạch Khiêm, cậu cầm tiền này đi đóng học phí đi, không thể tạm nghỉ học!"

Anh thở dài nói: "Xảo Ninh, tớ chỉ tạm thời nghỉ học thôi, chờ tớ hết nghĩa vụ quân sự, sẽ lại trở về tiếp tục đi học, huống chi sau khi tớ tốt nghiệp cũng phải đi nhập ngũ, không bằng làm xong nghĩa vụ quân sự trước."

Uông Xảo Ninh không hiểu, vội vàng lắc đầu, tay giấu ra sau lưng, có chết cũng không chịu sẽ đem tiền cầm về, Quý Thạch Khiêm cầm tiền ở trên tay, hai người cứ giằng co như vậy.

"Thạch Khiêm, tớ xin cậu, tuyệt đối không thể tạm nghỉ học được! Nhất định cậu phải học xong đại học a! Cậu suy nghĩ một chút, dì Quý thật hy vọng có thể nhìn thấy cậu tốt nghiệp đại học..." Uông Xảo Ninh vừa nói xong, thì khóc lên.

Cô không biết ăn nói, càng không biết khuyên anh như thế nào, thật sự cô rất sợ anh quyết định dừng việc học lại, nếu thế cô sẽ rất đau lòng."Tớ biết, cậu bỏ thi giữa kỳ vì cùng tớ làm hậu sự cho mẹ, nên không đủ điều kiện để xin học bổng mới không có biện pháp đóng học phí, thầy giáo đã nói hết cho tớ biết rồi..."

Anh âm thầm nghĩ "Thầy giáo sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?"

"Thạch Khiêm, tớ xin cậu đó...cậu cầm tiền này đóng học phí đi, nếu không tớ sẽ áy náy."

Nắm lấy đôi vai gầy yếu của cô, "Cô ngốc này, không liên quan đến cậu, đây là kế hoạch của tớ, cậu không phải cảm thấy đau lòng." Cô tựa vào trong ngực của anh, Uông Xảo Ninh khóc đến thở không ra hơi. Thực ra, cô chưa nói, người muốn nhìn thấy anh hoàn thành việc học cũng bao gồm cô nữa.

Cô rất vui khi được chứng kiến sự thông minh của anh, thích nhìn thấy anh mỗi lần thi biểu hiện đều rất ưu tú, trong lòng cô anh là người tài giỏi nhất.

Khi mẹ anh qua đời thì mẹ cô đã hứa sẽ chăm sóc anh thật tốt, hiện tại mẹ cô cũng qua đời rồi, cô là con gái bà, cô phải thay thế mẹ cô hoàn thành cái hứa hẹn này."Thạch Khiêm, đồng ý với tớ, không xin tạm nghỉ học nữa, sẽ tiếp tục đi học có được không?"

“…” Anh hơi nhếch môi, trong lòng anh cũng là khổ sở giãy giụa.

Trong hốc mắt của Uông Xảo Ninh đều là nước mắt, trên gương mặt cũng dàn dụa nước mắt, nhưng cô chưa từ bỏ ý định của mình ngửa đầu lên nhìn anh, hình như đang đợi anh đáp lại, chờ đợi anh đồng ý.

"Xảo Ninh..."

"Thạch Khiêm, tớ xin cậu, đồng ý với tớ..."

Quý Thạch Khiêm nhìn cô, hốc mắt bất giác đỏ lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Lần đầu tiên anh cảm thấy bị nghèo khó hành hạ, mài mòn hết ý chí của anh.

Đúng, anh phải vứt bỏ lòng tự trọng mà thừa nhận, mấy ngày qua anh đã từng nghĩ tới rất biện pháp, thậm chí còn nghĩ qua muốn trở về quê tìm người vay tiền, nhưng lòng tự trọng cao khiến anh không mở miệng được, vay tiền giáo viên trước kia, hay vay bạn bè học cùng cấp ba, anh đều không thể nào ăn nói khép nép được.

Mắt thấy không đóng học phí sẽ phải nghỉ học, cho nên anh mới quyết định làm theo biện pháp xấu nhất, đi nhập ngũ, dù sao làm lính được cấp tiền, sau khi xuất ngũ anh sẽ tiếp tục hoàn thành việc học.

Nhưng... Cô gái này đi tàu cả đêm chỉ để đến Đài Bắc đưa tiền cho anh, không phải anh không coi cô là người quan trọng nhất, ngược lại vì quan trọng nhất, cho nên ở trước mặt cô, anh không muốn nói ra chuyện này.

Anh không muốn làm cho cô lo lắng, cuộc sống của cô đã quá cực khổ rồi.

"Thạch Khiêm..."

"Tớ không biết đến bao giờ mới có thể trả lại cho cậu..." Lời vừa nói ra, vừa khàn khàn vừa trầm nặng, nhưng ngực cũng tràn đầy một loại cảm giác ấm áp.

"Cậu mới là đứa ngốc, cố gắng học cho giỏi, tiền không cần trả lại. Cậu thông minh như vậy, đương nhiên phải được đọc nhiều sách." Trong lòng cô thật vui mừng, hình như anh đã chấp nhận lời thỉnh cầu của cô rồi.

Lau nước mắt, trên mặt Uông Xảo Ninh tươi cười trở lại, nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Trường học của cậu thật đẹp đó!"

Quý Thạch Khiêm cười khổ, nắm tiền trong tay, mà nặng như ngàn cân, rất chân thật, nhưng anh lại không dám nhìn đến, từng đồng tiền trong này đều là cô làm việc khổ cực mới kiếm được, mà cô sau khi biết tình cảnh của anh, liền chạy tới đem toàn bộ tiền cho anh.

So sánh với cô vất vả làm việc, còn anh chỉ là một sinh viên không làm được gì, anh có tài đức gì mà được quen biết cô đây?

"Số tiền này cậu cứ dùng trước, nếu không đủ, tuần sau tớ được phát lương rồi sẽ đưa thêm cho cậu."

"Không cần, như vậy đủ rồi."

Uông Xảo Ninh nhìn đồng hồ đeo tay một cái sau đó nói: "Thạch Khiêm, tớ phải đi về bây giờ, hôm nay tớ xin nghỉ, nhưng buổi tối phải có mặt ở xưởng để báo cáo với chủ nghiệm, cậu phải giữ gìn sức khỏe, nhất định phải đi đóng tiền học đấy!"

Cô xoay người muốn đi, Quý Thạch Khiêm ngăn cô lại, anh suy nghĩ một chút nói: "Cậu đợi tớ, chờ tớ một lát thôi, đừng chạy lung tung đấy!"

Anh đi nhanh đến hướng kí túc xá, chốc lát, anh cầm theo hai chiếc mũ bảo hiểm chạy tới, đội vào đầu giúp cô, sau đó dẫn cô, đi về phía bãi đỗ xe.

"Thạch Khiêm, cậu muốn làm gì vậy?"

"Tớ mượn xe máy của đàn anh, tớ đưa cậu đi ra bến xe, chân của cậu bị thương, không nên đi lại nhiều."

Anh lên xe, cô ngồi ở phía sau, dọc theo đường đi, hai người cùng hưởng thụ thời gian ở chung một chỗ khó có được này. Đến bến xe, Quý Thạch Khiêm giúp cô mua vé xe, mua cả đồ ăn cho cô.

Anh và cô cùng ngồi ở phòng đợi, Uông Xảo Ninh còn dặn dò "Thạch Khiêm, nhất định phải đi đóng học phí đó..."

"Tớ biết rồi, cậu yên tâm, sau này loại chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."

"Thật ra không sao cả! Cậu có khó khăn gì có thể nói với tớ! Chúng ta là người nhà mà!"

"Tớ sợ rằng không có biện pháp tiếp tục chỉ xem cậu là ngươi nhà rồi." Anh cười khổ nói, cô lại nghe không hiểu, cô vô tư như vậy khiến trái tim anh chỉ có một mình cô độc chiếm, đã không cách nào ngăn cản nó vì cô mà rung động.

Cô gái ngốc nghếch này... anh sợ rằng phải dùng cả đời này để trả cho cô, Quý Thạch Khiêm tự thề với lòng mình, anh muốn trưởng thành nhanh hơn, lúc đó hãy để anh chăm sóc cho cô.

Lời thề này không chỉ vì anh nợ cô, mà vì cô chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, là niềm an ủi duy nhất, cũng là ước mơ tốt đẹp nhất của anh trong cuộc sống đầy khốn đốn và mệt mỏi này.

Cố gắng lên thôi... Quý Thạch Khiêm ở trong lòng tự nói với mình như vậy.

Thời gian hai người xa nhau đã thật lâu, anh cảm thấy rất khó chịu, khi còn là sinh viên học xa quê anh rất nhớ cô, sau khi tốt nghiệp nhập ngũ, anh cũng rất nhớ nhung cô, sự an bài của vận mệnh khiến người ta khó có thể thích ứng, trong nháy mắt, từ tốt nghiệp trung học đến bây giờ, bọn họ đã xa nhau hơn sáu năm.

Thỉnh thoảng gặp mặt, đều là khi anh về quê. Nói là quê, nhưng đã sớm không có nhiều người quen biết rồi, cũng chỉ vì cô, chỗ đó mới được gọi là"Quê quán”

Xảo Ninh đã không còn là cô gái nhỏ nữa, hai mươi bốn tuổi cô đã là cô gái chững chạc rồi, mặc dù thỉnh thoảng cô ở trước mặt anh lộ ra nụ cười đáng yêu giống như đứa trẻ, nhưng đầu lông mày của cô luôn nhuộm nét buồn nhè nhẹ, trên đôi vai gầy nhỏ của cô hình như khiêng rất nhiều gánh nặng của cuộc sống.

Anh thấy cô làm công việc cực khổ đi sớm về muộn. Cô nói, cô và mẹ cô giống nhau, đều mang số mệnh bận rộn, cả đời này sợ rằng giống như con ong chăm chỉ, bay khắp nơi, chỉ mong được ấm no.

Anh nói, sẽ không, anh sẽ không để cho cô phải khổ cực như vậy... Sau khi anh xuất ngũ, tất cả hãy giao cho anh! Anh là đàn ông, anh sẽ gánh vác hết trách nhiệm.

Thành thật mà nói, giữa bọn họ không có nói qua cam kết gì, cũng chưa từng nói với nhau những lời ngon tiếng ngọt, càng không nói qua người nào thích người nào, nhưng bọn họ rất tự nhiên nhận định lẫn nhau, chờ đợi lẫn nhau.

Có một người để chờ đợi, đã là được ông trời thương xót rồi.

Thời gian anh nhập ngũ trôi qua rất nhanh, giống như thời gian sáu năm vậy, nhanh chóng mà dấu vết để lại rất ít, Quý Thạch Khiêm khoác ba lô hành lý trở lại quê.

Uông Xảo Ninh nhớ rõ ngày anh được gi
<<1 ... 56789 ... 23>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT237/5205