Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full
Lượt xem : |
/>
"Đúng, đúng!"
"Tôi muốn đến phòng khách ngồi một chút, có thể dẫn tôi đi không?" Anh ưu nhã mỉm cười.
"Được, không thành vấn đề, xin mời bên này!" Giám đốc Lý vội vàng dẫn anh đi.
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia lần cuối, anh dứt khoát xoay người rời đi.
Lương Tuấn ngồi ở bàn giám khảo, nhìn từng người mẫu lui lui tới tới, thế nhưng một người anh cũng không để vào trong mắt, chỉ cảm thấy nóng nảy khó chịu, thời gian dài khiến anh mau phát điên.
Sở Mạn Hà…..?
Ngón tay dài không kiên nhẫn gõ nhẹ mặt bàn, đôi mắt anh bất chợt nhìn về phía sau khán đài.
Trên sân khấu vang lên âm thanh cứng nhắc gọi tên Sở Mạn Hà.
Cô gái mặc bộ váy trắng bước lên sân khấu, dưới ánh đèn, cô nhanh nhẹn mềm mại như bướm trắng.
Một bộ lễ phục trắng như tuyết, làm cho vóc dáng thon dài yểu điệu hoàn toàn triển lộ không bỏ sót, vải vóc trơn mềm ôm lấy bộ ngực, eo thon.
Cổ váy thấp ngực chữ V, vừa đúng làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của cô, bên hông đính những cánh hoa hồng như ẩn như hiện hấp dẫn, làm cho cô càng lộ vẻ cao quý tao nhã.
Cô giống như một nguồn ánh sáng, một viên ngọc châu, xinh đẹp như một thiên sứ. Liếc mắt nhìn cô, Lương Tuấn phát hiện mình lại vì người trước mắt mà nín thở.
Nhìn người đẹp tren sân khấu, Lương Tuấn như có điều suy nghĩ mà nheo mắt lại.
Anh không hiểu, cô có nhiều áp lực gánh nặng, cô trả bằng cánh nào mà vẫn có thể nở nụ cười đẹp như vậy.
Anh gần như có loại kích động muốn nói cho cô biết, căn bản cô không cần hướng người nào giúp đỡ, biểu hiện hoàn mỹ của cô tuyệt đối sẽ có phần thắng.
Gần như quyến luyến nhìn thân ảnh biến mất sau khán đài, anh mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Thật vất vả buổi quay mới kết thúc, anh như không kịp chờ đợi mà ra khỏi phòng quay phim thử, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Trừ Sở Mạn Hà, anh không có ý định thưởng thức những người khác, còn lại anh đều làm như không thấy.
Chẳng biết lúc nào bắt đầu, anh đã lưu lại hình bóng một người phụ nữ, sâu trong đáy lòng, mỗi một ý nghĩa, bóng dáng của cô sẽ không tiếng động hiện lên, tất cả về cô tất cả ——
Nụ cười của cô, cô xấu hổ luống cuống, cô nhăn mày trầm tư ——
Trời ạ, anh thật sự mất khống chế mà —— Lương Tuấn dùng sức cào cào mái tóc, có chút nóng nảy suy nghĩ.
Anh luôn chơi đùa, tiêu soái nhưng không mất phong độ quân tử, mỗi đoạn tình cảm đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cũng như chưa từng đối với bất kỳ phụ nữ nào động tâm thật lòng. . . . . .
Nhưng giờ khắc này, anh nhận thấy mình đang bất đồng, anh đối với Sở Mạn Hà có quá nhiều cảm xúc không nên có —— tò mò, đồng tình, không thôi. . . . . . Thậm chí là động lòng. . . . . .
Động lòng? Anh đột nhiên kinh sợ.
Anh nóng lòng thoát khỏi cái ý nghĩ làm cho người ta kinh hãi này, lập tức xoay người rời khỏi công ty quảng cáo.
Có lời nói như thế này: "Càng muốn trốn người, lại càng dễ dàng không hẹn mà gặp ở nơi nào đó."
Buổi tối Lương Tuấn phải tham gia một buổi tiệc rượu thay cho Địch Kiệt về nhà bồi vợ của mình. Người luôn luôn thích náo nhiệt như Lương Tuấn, đối với bữa tiệc có ăn có uống lại có mỹ nữ này lại mất đi hứng thú.
Lấp đầy bụng, lễ phép cùng mấy vị khách hàng xã giao mấy câu, nhàm chán đến nghĩ đếm ngón chân bản thân, không nhịn được vẫn là lén lút thoát thân.
Lái xe thể thao, ban đêm trên đường xe thưa thớt, dễ dàng sảng khoái một đường chạy băng băng.
Trong lúc bất chợt, anh nhớ tới tủ lạnh trong nhà rỗng tuếch.
Đi đến siêu thị anh ngừng xe lại, bước xuống đi vào cửa chính.
Trong quầy nước uống anh tìm được loại bia mình thích uống nhất, tiện thể lấy luôn mấy lon cà phê, sau đó đi tới quầy tính tiền, rồi xách theo túi mua hàng đi ra siêu thị.
Mới vừa ra khỏi cửa, anh liền phát hiện bên ngoài trời đang mưa, bên cạnh còn có một cô gái, cũng đang nhìn trận mưa to bất thình lình này mà rầu rỉ.
Lương Tuấn liếc nhìn cô gái cầm trong tay một túi đồ nhỏ, nhìn lại một chút, dáng người cô mảnh khảnh, cùng với bộ đồ đơn giản trên người, không hiểu tại sao anh lại tiến gần cô.
"Tiểu thư, tôi có xe, nếu như cô không ngại có thể ——"
Cô gái quay người lại, khiến anh ngừng nói.
"Sở Mạn Hà?" Anh cùng cô kinh ngạc nhìn nhau.
Thấy lẫn nhau, hai người đứng run tại chỗ, yên lặng mấy giây, hai bên đều ở đây do dự có nên né tránh hay không.
Dù sao, kể từ nụ hôn xung đột ngày đó, trong lòng bọn họ đều có vướng mắc, không thể tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, duy trì mặt ngoài hữu nghị.
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng liếc về phía ngoài trời mưa.
"Anh —— anh đến đây mua đồ?" Bất đắc dĩ, Sở Mạn Hà không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng mở miệng.
"Mua chút bia." Tầm mắt của anh lơ đãng nhìn đồ trong túi cô —— băng vệ sinh?
Giống như là thấy được ánh mắt của anh đang quan sát thứ gì, khuôn mặt Sở Mạn Hà lập tức hồng đến bên tai, cuống quít đem túi ôm trước ngực.
Nhìn mặt cô đỏ lên, cùng với hốt hoảng luống cuống cứ như trẻ con, Lương Tuấn lại mỉm cười.
"Tại sao anh lại đến công ty quảng cáo?" Cô cố gắng tìm đề tài.
"Tìm kiếm người mẫu, chắc em cũng biết, công ty anh đối với hình tượng quảng cáo lần này rất coi trọng."
"Hoá ra là như vậy ." Cô miễn cưỡng cười một tiếng.
Ngày quay phim thử đó anh không hề nói trước, làm dọa đến cô, cô còn âm thầm lo lắng phải đối mặt anh như thế nào, ai ngờ quay phim thử kết thúc, lại không nhìn thấy anh đâu.
Hỏi Dương Lam, cuối cùng thì cô cũng biết, thì ra là, người chủ của công ty tìm kiếm hình tượng nữ chính, chính là Lương Tuấn.
"Em biểu hiện rất xuất sắc."
Anh cho là, cô chỉ là bình hoa di động, có gương mặt nhưng không có đầu hoạt động, nhưng kết quả quay phim thử hôm nay, Địch kiệt rất hài lòng, ngay cả nhiều người nghiêm khắc cũng hết sức đề cử.
Anh ca ngợi khiến Sở Mạn Hà lần nữa đỏ mặt.
Không biết vì sao, cô giống như luôn cùng anh không hẹn mà gặp, liên tiếp trùng hợp thật là huyền bí làm người ta khó có thể tin.
Cô nhìn chòng chọc mủi giày, bất chợt lại trầm mặc.
"Dương Lam không đi cùng em ?" Lương Tuấn đột ngột hỏi.
Kinh ngạc ngẩng đầu, Sở Mạn Hà không hiểu tại sao anh lại đột nhiên chuyển đề tài đến anh Lam.
"Là ông chủ của em." Cho là cô không nghe rõ, anh lặp lại một lần.
"Anh ấy rất bận, huống chi sau khi tan việc chính là thời gian cá nhân, tại sao em lại cùng anh ấy tới siêu thị mua đồ?" Cô càng nói càng nghi ngờ, không hiểu nổi Logic của anh là như thế nào.
"Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế." Lương Tuấn không buông tha lần nữa hỏi lấy, giống như là phải tra ra được manh mối.
"Anh ——" anh cho là, cô là cái loại phụ nữ tùy tiện sao?
Trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, Sở Mạn Hà xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn mưa to tầm tả, Lương Tuấn không nghĩ ngợi liền lập tức đuổi theo, kéo cô lại.
"Lên xe!" Anh giản lược nói một câu."Anh đưa em trở về."
". . . . . ." Sở Mạn Hà căn bản không có cơ hội kháng nghị, người đã bị anh kéo lên xe.
Ngồi lên xe, cô luôn cúi đầu, thủy chung rất an tĩnh.
Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế .
Mỗi khi nghĩ đến Lương Tuấn luôn coi cô như phụ nữ phóng đãng, cô cảm thấy thật khó chịu, chẳng biết từ lúc nào nước mắt lại lặng lẽ xông ra.
Những năm gần đây, cô vẫn rất cố gắng, cũng rất nỗ lực phấn đấu, cha mẹ mất khiến cô không thể không kiên cường, không thể không độc lập, nhưng Sở triển Đường lại phá hủy tất cả, làm cô chỉ đơn thuần muốn có một người bạn, cũng có vẻ rất khó khăn.
Cô không trách anh, dù sao là cô chủ động quyến rũ anh, không trách được sẽ bị người ta nhìn như vậy.
Cô nên cứ như vậy buông tha, cam chịu tất cả lên án của anh, hai người vốn là hai đường thẳng song song vẫn nên trở về quỹ đạo của mình, nhưng cô phát hiện mình cũng không muốn ở trong lòng anh lưu lại ấn tượng xấu như vậy, cô muốn cùng anh nói chuyện về Sở Triển Đường.
"Em có thể mời anh ly cà phê không?" Cô cố gắng mở miệng.
Cô không muốn lần nữa bị anh hiểu lầm, nhưng cô nghĩ thừa dịp cơ hội này, đem mọi thứ giải thích rõ.
Lương Tuấn kinh ngạc, tròng mắt đen liếc nhìn cô, trong đó khó có thể phân biệt cảm xúc.
Hôm nay cô biểu hiện gần như hoàn mỹ, chính cô cũng nên biết, trừ phi cô để ý đến việc bị ngã, chẳng lẽ cô còn muốn cứu lấy sai lầm nhỏ đó?
"Dĩ nhiên có thể." Sau đó Lương Tuấn bổ sung một câu."Nếu như em muốn uống."
"Anh không cần hiểu lầm, em chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh."
"Đương nhiên là như vậy!" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười kia trầm thấp đậm đà, lay động đến lòng cô.
Xe một đường chạy thẳng tới khu nhà cấp cao của anh, đợi đến khi Sở Mạn Hà chân chính bước vào trong phòng rộng gần trăm bình, mới biết cái gì gọi là giàu nghèo cách xa chênh lệch.
Không có hào hoa trang hoàng, nhưng đá cẩm thạch cao cấp, lại làm cho toàn bộ không gian hiện ra một loại phong cách hiện đại giản dị.
Bên trong nhà sáng lên ánh đèn dìu dịu, máy điều hòa không khí cũng tự động hoạt động khi bước vào, điện thoại trả lời tự động cũng bắt đầu theo thứ tự phát lại tin nhắn.
Sở Mạn Hà chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
"Em muốn uống gì?"
Tiện tay cởi áo khoác ra, anh tự mình bước vào phòng bếp.
"Sao cũng được." Cô kinh ngạc nhìn, ánh mắt cẩn thận đánh giá cách bày biện bên trong nhà.
Lần này Sở Mạn Hà hiểu ra, cũng khó trách Lương Tuấn luôn phòng bị sâu nặng, giàu có như vậy, đều là mơ ước của nhiều người!
Chương 7
Không lâu sau, mùi cà phê thơm nồng tràn ngập phòng, cũng thoáng trấn định thần kinh cẳng thẳng của cô.
Giả bộ tỉnh táo thưởng thức những bức tranh trên tường, lơ đãng quay người lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào anh đã đứng ở phía sau, trong tay bưng một ly cà phê, trên cánh tay còn có khăn lông trắng.
"Trước tiên lau khô người đi!" Anh đặt cà phê trên bàn, đưa khăn lông cho cô.
Yên lặng nhận khăn lông, cô nhỏ giọng cám ơn.
Cô nhẹ nhàng lau khô tóc, lúc này mới phát hiện, áo sơ mi trắng trên người sớm bởi vì nước mưa, mà biến thành hơi mờ . . . . . .
Sở Mạn Hà lúng túng cố gắng dùng cánh tay che giấu trước ngực, viền tơ của áo ngực như ẩn như hiện, vội vàng bưng cà phê lên uống một hớp, hi vọng phân tán sự chú ý của Lương Tuấn, không muốn sự chú ý của anh làm cô quẫn bách.
Cô cứng ngắc ngồi trên ghế sa lon, trong tay bưng lấy ly cà phê thơm mùi nồng đậm, lại đứng ngồi không yên, khó có thể nuốt xuống.
Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, phòng khách rộng rãi, yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.
Anh an tĩnh ngồi đối diện cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm lấy cô, giống như là muốn tìm thứ gì đó trong cô.
Lương Tuấn ngửa cổ uống một hớp bia mới mua, ánh mắt cũng không rời khỏi cô một khắc.
Ban đầu chủ động đề nghị là cô, sao lại
QUAY LẠI"Tôi muốn đến phòng khách ngồi một chút, có thể dẫn tôi đi không?" Anh ưu nhã mỉm cười.
"Được, không thành vấn đề, xin mời bên này!" Giám đốc Lý vội vàng dẫn anh đi.
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia lần cuối, anh dứt khoát xoay người rời đi.
Lương Tuấn ngồi ở bàn giám khảo, nhìn từng người mẫu lui lui tới tới, thế nhưng một người anh cũng không để vào trong mắt, chỉ cảm thấy nóng nảy khó chịu, thời gian dài khiến anh mau phát điên.
Sở Mạn Hà…..?
Ngón tay dài không kiên nhẫn gõ nhẹ mặt bàn, đôi mắt anh bất chợt nhìn về phía sau khán đài.
Trên sân khấu vang lên âm thanh cứng nhắc gọi tên Sở Mạn Hà.
Cô gái mặc bộ váy trắng bước lên sân khấu, dưới ánh đèn, cô nhanh nhẹn mềm mại như bướm trắng.
Một bộ lễ phục trắng như tuyết, làm cho vóc dáng thon dài yểu điệu hoàn toàn triển lộ không bỏ sót, vải vóc trơn mềm ôm lấy bộ ngực, eo thon.
Cổ váy thấp ngực chữ V, vừa đúng làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của cô, bên hông đính những cánh hoa hồng như ẩn như hiện hấp dẫn, làm cho cô càng lộ vẻ cao quý tao nhã.
Cô giống như một nguồn ánh sáng, một viên ngọc châu, xinh đẹp như một thiên sứ. Liếc mắt nhìn cô, Lương Tuấn phát hiện mình lại vì người trước mắt mà nín thở.
Nhìn người đẹp tren sân khấu, Lương Tuấn như có điều suy nghĩ mà nheo mắt lại.
Anh không hiểu, cô có nhiều áp lực gánh nặng, cô trả bằng cánh nào mà vẫn có thể nở nụ cười đẹp như vậy.
Anh gần như có loại kích động muốn nói cho cô biết, căn bản cô không cần hướng người nào giúp đỡ, biểu hiện hoàn mỹ của cô tuyệt đối sẽ có phần thắng.
Gần như quyến luyến nhìn thân ảnh biến mất sau khán đài, anh mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Thật vất vả buổi quay mới kết thúc, anh như không kịp chờ đợi mà ra khỏi phòng quay phim thử, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Trừ Sở Mạn Hà, anh không có ý định thưởng thức những người khác, còn lại anh đều làm như không thấy.
Chẳng biết lúc nào bắt đầu, anh đã lưu lại hình bóng một người phụ nữ, sâu trong đáy lòng, mỗi một ý nghĩa, bóng dáng của cô sẽ không tiếng động hiện lên, tất cả về cô tất cả ——
Nụ cười của cô, cô xấu hổ luống cuống, cô nhăn mày trầm tư ——
Trời ạ, anh thật sự mất khống chế mà —— Lương Tuấn dùng sức cào cào mái tóc, có chút nóng nảy suy nghĩ.
Anh luôn chơi đùa, tiêu soái nhưng không mất phong độ quân tử, mỗi đoạn tình cảm đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cũng như chưa từng đối với bất kỳ phụ nữ nào động tâm thật lòng. . . . . .
Nhưng giờ khắc này, anh nhận thấy mình đang bất đồng, anh đối với Sở Mạn Hà có quá nhiều cảm xúc không nên có —— tò mò, đồng tình, không thôi. . . . . . Thậm chí là động lòng. . . . . .
Động lòng? Anh đột nhiên kinh sợ.
Anh nóng lòng thoát khỏi cái ý nghĩ làm cho người ta kinh hãi này, lập tức xoay người rời khỏi công ty quảng cáo.
Có lời nói như thế này: "Càng muốn trốn người, lại càng dễ dàng không hẹn mà gặp ở nơi nào đó."
Buổi tối Lương Tuấn phải tham gia một buổi tiệc rượu thay cho Địch Kiệt về nhà bồi vợ của mình. Người luôn luôn thích náo nhiệt như Lương Tuấn, đối với bữa tiệc có ăn có uống lại có mỹ nữ này lại mất đi hứng thú.
Lấp đầy bụng, lễ phép cùng mấy vị khách hàng xã giao mấy câu, nhàm chán đến nghĩ đếm ngón chân bản thân, không nhịn được vẫn là lén lút thoát thân.
Lái xe thể thao, ban đêm trên đường xe thưa thớt, dễ dàng sảng khoái một đường chạy băng băng.
Trong lúc bất chợt, anh nhớ tới tủ lạnh trong nhà rỗng tuếch.
Đi đến siêu thị anh ngừng xe lại, bước xuống đi vào cửa chính.
Trong quầy nước uống anh tìm được loại bia mình thích uống nhất, tiện thể lấy luôn mấy lon cà phê, sau đó đi tới quầy tính tiền, rồi xách theo túi mua hàng đi ra siêu thị.
Mới vừa ra khỏi cửa, anh liền phát hiện bên ngoài trời đang mưa, bên cạnh còn có một cô gái, cũng đang nhìn trận mưa to bất thình lình này mà rầu rỉ.
Lương Tuấn liếc nhìn cô gái cầm trong tay một túi đồ nhỏ, nhìn lại một chút, dáng người cô mảnh khảnh, cùng với bộ đồ đơn giản trên người, không hiểu tại sao anh lại tiến gần cô.
"Tiểu thư, tôi có xe, nếu như cô không ngại có thể ——"
Cô gái quay người lại, khiến anh ngừng nói.
"Sở Mạn Hà?" Anh cùng cô kinh ngạc nhìn nhau.
Thấy lẫn nhau, hai người đứng run tại chỗ, yên lặng mấy giây, hai bên đều ở đây do dự có nên né tránh hay không.
Dù sao, kể từ nụ hôn xung đột ngày đó, trong lòng bọn họ đều có vướng mắc, không thể tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, duy trì mặt ngoài hữu nghị.
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng liếc về phía ngoài trời mưa.
"Anh —— anh đến đây mua đồ?" Bất đắc dĩ, Sở Mạn Hà không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng mở miệng.
"Mua chút bia." Tầm mắt của anh lơ đãng nhìn đồ trong túi cô —— băng vệ sinh?
Giống như là thấy được ánh mắt của anh đang quan sát thứ gì, khuôn mặt Sở Mạn Hà lập tức hồng đến bên tai, cuống quít đem túi ôm trước ngực.
Nhìn mặt cô đỏ lên, cùng với hốt hoảng luống cuống cứ như trẻ con, Lương Tuấn lại mỉm cười.
"Tại sao anh lại đến công ty quảng cáo?" Cô cố gắng tìm đề tài.
"Tìm kiếm người mẫu, chắc em cũng biết, công ty anh đối với hình tượng quảng cáo lần này rất coi trọng."
"Hoá ra là như vậy ." Cô miễn cưỡng cười một tiếng.
Ngày quay phim thử đó anh không hề nói trước, làm dọa đến cô, cô còn âm thầm lo lắng phải đối mặt anh như thế nào, ai ngờ quay phim thử kết thúc, lại không nhìn thấy anh đâu.
Hỏi Dương Lam, cuối cùng thì cô cũng biết, thì ra là, người chủ của công ty tìm kiếm hình tượng nữ chính, chính là Lương Tuấn.
"Em biểu hiện rất xuất sắc."
Anh cho là, cô chỉ là bình hoa di động, có gương mặt nhưng không có đầu hoạt động, nhưng kết quả quay phim thử hôm nay, Địch kiệt rất hài lòng, ngay cả nhiều người nghiêm khắc cũng hết sức đề cử.
Anh ca ngợi khiến Sở Mạn Hà lần nữa đỏ mặt.
Không biết vì sao, cô giống như luôn cùng anh không hẹn mà gặp, liên tiếp trùng hợp thật là huyền bí làm người ta khó có thể tin.
Cô nhìn chòng chọc mủi giày, bất chợt lại trầm mặc.
"Dương Lam không đi cùng em ?" Lương Tuấn đột ngột hỏi.
Kinh ngạc ngẩng đầu, Sở Mạn Hà không hiểu tại sao anh lại đột nhiên chuyển đề tài đến anh Lam.
"Là ông chủ của em." Cho là cô không nghe rõ, anh lặp lại một lần.
"Anh ấy rất bận, huống chi sau khi tan việc chính là thời gian cá nhân, tại sao em lại cùng anh ấy tới siêu thị mua đồ?" Cô càng nói càng nghi ngờ, không hiểu nổi Logic của anh là như thế nào.
"Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế." Lương Tuấn không buông tha lần nữa hỏi lấy, giống như là phải tra ra được manh mối.
"Anh ——" anh cho là, cô là cái loại phụ nữ tùy tiện sao?
Trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, Sở Mạn Hà xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn mưa to tầm tả, Lương Tuấn không nghĩ ngợi liền lập tức đuổi theo, kéo cô lại.
"Lên xe!" Anh giản lược nói một câu."Anh đưa em trở về."
". . . . . ." Sở Mạn Hà căn bản không có cơ hội kháng nghị, người đã bị anh kéo lên xe.
Ngồi lên xe, cô luôn cúi đầu, thủy chung rất an tĩnh.
Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế .
Mỗi khi nghĩ đến Lương Tuấn luôn coi cô như phụ nữ phóng đãng, cô cảm thấy thật khó chịu, chẳng biết từ lúc nào nước mắt lại lặng lẽ xông ra.
Những năm gần đây, cô vẫn rất cố gắng, cũng rất nỗ lực phấn đấu, cha mẹ mất khiến cô không thể không kiên cường, không thể không độc lập, nhưng Sở triển Đường lại phá hủy tất cả, làm cô chỉ đơn thuần muốn có một người bạn, cũng có vẻ rất khó khăn.
Cô không trách anh, dù sao là cô chủ động quyến rũ anh, không trách được sẽ bị người ta nhìn như vậy.
Cô nên cứ như vậy buông tha, cam chịu tất cả lên án của anh, hai người vốn là hai đường thẳng song song vẫn nên trở về quỹ đạo của mình, nhưng cô phát hiện mình cũng không muốn ở trong lòng anh lưu lại ấn tượng xấu như vậy, cô muốn cùng anh nói chuyện về Sở Triển Đường.
"Em có thể mời anh ly cà phê không?" Cô cố gắng mở miệng.
Cô không muốn lần nữa bị anh hiểu lầm, nhưng cô nghĩ thừa dịp cơ hội này, đem mọi thứ giải thích rõ.
Lương Tuấn kinh ngạc, tròng mắt đen liếc nhìn cô, trong đó khó có thể phân biệt cảm xúc.
Hôm nay cô biểu hiện gần như hoàn mỹ, chính cô cũng nên biết, trừ phi cô để ý đến việc bị ngã, chẳng lẽ cô còn muốn cứu lấy sai lầm nhỏ đó?
"Dĩ nhiên có thể." Sau đó Lương Tuấn bổ sung một câu."Nếu như em muốn uống."
"Anh không cần hiểu lầm, em chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh."
"Đương nhiên là như vậy!" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười kia trầm thấp đậm đà, lay động đến lòng cô.
Xe một đường chạy thẳng tới khu nhà cấp cao của anh, đợi đến khi Sở Mạn Hà chân chính bước vào trong phòng rộng gần trăm bình, mới biết cái gì gọi là giàu nghèo cách xa chênh lệch.
Không có hào hoa trang hoàng, nhưng đá cẩm thạch cao cấp, lại làm cho toàn bộ không gian hiện ra một loại phong cách hiện đại giản dị.
Bên trong nhà sáng lên ánh đèn dìu dịu, máy điều hòa không khí cũng tự động hoạt động khi bước vào, điện thoại trả lời tự động cũng bắt đầu theo thứ tự phát lại tin nhắn.
Sở Mạn Hà chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
"Em muốn uống gì?"
Tiện tay cởi áo khoác ra, anh tự mình bước vào phòng bếp.
"Sao cũng được." Cô kinh ngạc nhìn, ánh mắt cẩn thận đánh giá cách bày biện bên trong nhà.
Lần này Sở Mạn Hà hiểu ra, cũng khó trách Lương Tuấn luôn phòng bị sâu nặng, giàu có như vậy, đều là mơ ước của nhiều người!
Chương 7
Không lâu sau, mùi cà phê thơm nồng tràn ngập phòng, cũng thoáng trấn định thần kinh cẳng thẳng của cô.
Giả bộ tỉnh táo thưởng thức những bức tranh trên tường, lơ đãng quay người lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào anh đã đứng ở phía sau, trong tay bưng một ly cà phê, trên cánh tay còn có khăn lông trắng.
"Trước tiên lau khô người đi!" Anh đặt cà phê trên bàn, đưa khăn lông cho cô.
Yên lặng nhận khăn lông, cô nhỏ giọng cám ơn.
Cô nhẹ nhàng lau khô tóc, lúc này mới phát hiện, áo sơ mi trắng trên người sớm bởi vì nước mưa, mà biến thành hơi mờ . . . . . .
Sở Mạn Hà lúng túng cố gắng dùng cánh tay che giấu trước ngực, viền tơ của áo ngực như ẩn như hiện, vội vàng bưng cà phê lên uống một hớp, hi vọng phân tán sự chú ý của Lương Tuấn, không muốn sự chú ý của anh làm cô quẫn bách.
Cô cứng ngắc ngồi trên ghế sa lon, trong tay bưng lấy ly cà phê thơm mùi nồng đậm, lại đứng ngồi không yên, khó có thể nuốt xuống.
Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, phòng khách rộng rãi, yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.
Anh an tĩnh ngồi đối diện cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm lấy cô, giống như là muốn tìm thứ gì đó trong cô.
Lương Tuấn ngửa cổ uống một hớp bia mới mua, ánh mắt cũng không rời khỏi cô một khắc.
Ban đầu chủ động đề nghị là cô, sao lại
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu258/5226