Ring ring
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Anh Chàng Quê Mùa Thâm Tình - phần 3

Lượt xem :
ống như là hắn cực kỳ nhiệt tình yêu thương mỗi một tấc trên người cô thật giống như cô là bảo vật hiếm quý đáng được người ta cúng bái. Đây nhất định là ảo giác. Cô nghĩ tới hắn thì trái tim cô tràn đầy tình cảm trào dâng Khi hắn tiến vào thân thể của cô, mang theo cô quay trở lại chỉ Thiên đường nóng bỏng chỉ thuộc về hai người , Sơ Tĩnh ôm thật chặt người đàn ông lạ thường này, rốt cuộc cũng đã tự thừa nhận với bản thân!

Cô yêu hắn.

Yêu người đàn ông vừa dịu dàng lại vừa thô dã, vừa cường tráng lại vừa yếu ớt này.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . .

Ngoài ý muốn, luôn là từ trên trời giáng xuống. Khi cô đang chìm đắm trong sự ngọt ngào hoang mang mới phát hiện ngày hôm qua, còn đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ thì ngoài ý muốn lần nữa giống như đầu xe lửa, xông thẳng đến

À, được rồi, có lẽ không phải là đầu xe lửa.

Một phút trước, cô đang dùng cà chua ngâm dưa muối, hương liệu khô ráo cùng xương dê, nấu thành một nồi súp, một giây kế tiếp, cô đã nghe thấy Kaka sủa inh ỏi, còn có một loại thanh âm chấn động không khí. Vừa bắt đầu, đó cũng không phải là âm thanh lớn quá sau đó càng ngày càng gần. Đó là thanh âm cơ khí. Nơi này của hắn cũng không có bất kỳ cơ khí gì . Cô để cái muỗng xuống, xuyên qua cánh cửa rộng mở, chạy đến ngoài cửa, tiếp theo đã nhìn thấy nó. Đó là một chiếc phi cơ trực thăng, quanh quẩn trên không trung.

Cô thở hổn hển, Irapa đang làm việc nhìn thấy cũng dừng động tác lại, ngước nhìn chiếc phi cơ trực thăng kia, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn cô.

Vẻ mặt của hắn có chút bí hiểm, cô không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì.

Cô nên phải hướng phi cơ trực thăng phất tay, đó là hi vọng cùng công cụ sẽ đưa cô trở lại thế giới văn minh.

Nhưng cô không nhúc nhích được, thậm chí không có cách nào giơ tay lên.

Trời ạ, quá nhanh, cô không muốn, cô vẫn chưa nghĩ đến! Cô vẫn còn chưa nghĩ đến!

Sau đó, chiếc phi cơ trực thăng kia thấy được khói bếp, thẳng tắp hướng nơi này bay tới.

Chờ một chút, Cảnh Sơ Tĩnh, cô phải bình tỉnh một chút, đó cũng có thể là đám người đã bắt cóc cô.

Nghĩ đến đây, trong bụng cô đột nhiên cả kinh, chạy vọt vào nhà nắm lấy khẩu súng săn, sau đó chạy nhanh về phía hắn.

"Irapa!" Cô bắt hắn lại, ngăn ở trước mặt hắn, khẩn trương nói: "Có người muốn bắt em, có nhớ không?"

"Vào trong." Hắn đem súng săncô trong tay cầm lấy, trước khi phi cơ trực thăng hạ xuống, mặt không chút thay đổi đẩy cô trở về trong nhà, "Chia ra . Quá xa, bọn họ không thấy rõ, tôi sẽ nói em là vợ của tôi."

Cô nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, cô đã quên phiền phức của cô vẫn còn tồn tại, nhưng bây giờ liên luỵ đến cả hắn."Thôi đi, bọn họ sẽ không làm gì em đâu." Cô nghiêm mặt, muốn đem súng trong tay hắn cầm về, vội vàng nói: "Không, em không sao, không có việc gì."

Nhưng hắn không buông súng ra, chỉ tỉnh táo vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

"Sơ Tĩnh." Hắn nghiêm mặt nói: "Tin tưởng tôi."

Trong giọng nói của hắn, có loại sức mạnh vững vàng trầm tĩnh, làm trấn định lại.

"Vào nhà đi." Hắn nói, "Chỉ cần bọn họ không thấy em, tôi sẽ không có việc gì.

Cô biết hắn nói đúng, nhưng cũng không yên lòng.

"Cùng nhau vào." Cô cầm lấy tay hắn, kiên trì, "Chúng ta cùng nhau vào trong phòng.

Hắn nhìn cô, sau đó gật đầu đồng ý.

Máy bay trực thăng thổi bay gió tuyết khiến tất cả trở nên trắng xóa , che khuất tầm nhìn.

Cô xoay người, đi vào trong cửa, nhưng hắn vẫn chần chừ một chút, đóng cửa lại, xoay người đi về phía chiếc máy bay trực thăng. Hắn không khóa cửa, cửa này khóa bên trong, nhưng hiện tại nếu cô đi ra ngoài, sẽ khiến cho những người đó nhìn thấy, chỉ càng làm tăng phiền toái không đáng có. Cô tức giận muốn cầm lấy thứ gì đó đánh hắn, nhưng hắn căn đúng thời điểm, mục đích không để cho cô có cơ hội phản ứng. Hắn hoặc là có thể lừa gạt những người đó, nếu không, cô trốn thoát cũng còn kịp. Vội vã, cô chạy đến ẩn núp một bên cửa sổ, hé một cánh cửa, nhìn lén bên ngoài. Vừa thoạt nhìn, cái gì cô cũng đều không thấy, bên ngoài trắng xóa một vùng, chiếc máy bay trực thăng đánh một vòng sau đó rốt cuộc cũng ngừng lại.

Một người đàn ông, mở cửa, bước xuống.

Nhanh như cắt, Irapa đã từ phía sau chiếc trực thăng xông ra, dí họng súng săn vào đầu của người đàn ông.

Sơ Tĩnh trừng mắt nhìn, cô căn bản không biết bằng cách nào một người cao lớn như hắn lại có thể chạy đến bên chiếc trực thăng kia, và hành động một cách xuất quỷ nhập thần như vậy.

Nhưng vượt lên trên nỗi sợ hãi, vì tránh để hắn một nhát đánh nát đầu người đàn ông kia, cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa chạy ra ngoài, cất giọng hô!

"Đừng nổ súng, anh ấy là anh tôi!"

Không có anh em ruột thịt. Irapa nhớ, cô từng nói qua, cô chỉ có một người anh nuôi, nhưng người đàn ông này đẹp trai như một Thiên Sứ , căn bản vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Tiểu Chấn của cô, tiếng Anh rất lưu loát, cả tiếng Tây Ban Nha nữa.

"Mặc dù đã trải qua một khoảng thời gian, nhưng chúng tôi tìm được cái xác máy bay trực thăng, tôi biết rất rõ Tiểu Tĩnh vô cùng kiên cường, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cho nên chúng tôi lấy vị trí xác máy bay làm trung tâm, tìm kiếm rộng ra xung quanh, theo hướng đó chúng tôi đã nhìn thấy khói từ phòng của anh bay ra."

Người thanh niên này giải thích với hắn vài câu, hoàn toàn không có vấn đề.

Anh ta cám ơn hắn trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Tiểu Tĩnh, anh ta mong được đền đáp tiền bạc hoặc vật dụng, xem như là thay mặt anh ta và Tiểu Tĩnh cảm ơn hắn.

Không biết là vì sao , những câu chữ kia, lọt vào tai hắn thật khó nghe.

Khi cô đi ra, nói cho hắn biết, người kia là anh của cô thì hắn đã biết, cô phải đi.

Lúc nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng hắn còn hy vọng rằng, nếu như người đến là muốn làm hại cô , hắn đã rất vui lòng giải quyết bọn họ.

Nhưng bọn họ không phải như thế

Tất cả diễn ra quá nhanh.

Hắn còn chưa có sự chuẩn bị tinh thần, hắn chỉ vừa mới bắt đầu cảm thấy, hoặc là cô sẽ suy nghĩ mà muốn ở lại, hoặc là cô sẽ cảm thấy ở chỗ này cuộc sống cũng không tồi. Cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Ngoại trừ tình yêu

Đối với tất cả mọi việc hắn nhận thấy rõ điều này. Khi hắn nhìn cô đứng ở bên cạnh chiếc trực thăng, đối với người thanh niên kia miệng mỉm cười, người anh nuôi không cùng huyết thống đó đang cùng cô gái, dùng Trung văn trò chuyện thật hợp ý thì hắn biết tất cả đều kết thúc.

Người thanh niên tóc vàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của cô, nhìn hắn, môi mỏng khẽ nhếch.

Tên kia đang cười, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được một chút thiện ý nào.

Người nọ quan sát hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở vết sẹo trên mặt hắn, hầu như không thể nhận ra , hắn nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia nhìn khinh bỉ không che giấu.

Hắn biết mình thoạt nhìn là hình dạng như thế nào, cùng với người thanh niên đẹp trai khoác chiếc áo long cao cấp đang ở trước mặt so sánh, hắn chỉ có một thân thể cường tráng, thô lỗ không học thức, hơn nữa dìện mạo xấu xí như một anh nông dân.

Trong nháy mắt, bao nhiêu nỗi khó chịu ập vào lòng.

Người kia thoáng cười, giống như đang cười nhạo hắn tự mình đa tình, cười nhạo hắn mang ảo tưởng, với bộ dạng như vậy, lại dám vọng tưởng phải có cô!

Người thanh niên cởi ra áo khoác, khoác lên trên người cô, sau đó lại nhìn hắn một cách lạnh lùng và khinh thường.

Người con trai đó, tuyệt đối lúc đó không chỉ xem cô như một người em gái, đó không phải là ánh mắt nhìn em gái, nếu là nhìn em gái thì tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện một sự tham muốn sở hữu. Nhìn chằm chằm tên khốn kiếp kia, hắn gần như nghĩ sẽ bước tới, một đấm đánh vỡ miệng hắn, thế nhưng sẽ chỉ làm cô lưu lại ấn tượng xấu. Đáng chết, cô muốn đi! Hắn sẽ không để ý cô có ấn tượng thế nào!

Hắn nắm chặt quả đấm, kìm nén sự hung hăng đang nổi dậy, đột nhiên, cô quay người lại, đi về phía hắn.

Không tự chủ, hắn sững lại rồi thở ra, tâm thần rúng động bất an nhìn cô đi tới trước mặt.

Một sự chờ đợi dâng lên trong lòng.

Cô chần chờ, sau đó giơ tay lên, vuốt mặt của hắn.

"Irapa. . . . . ."

Trong giây phút đó, hắn lại vẫn mang một hy vọng xa vời là cô sẽ nói cho hắn biết, cô muốn ở lại.

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, chật vật khàn giọng tuyên bố một câu!

"Tôi phải đi. . . . . ."

Tim của hắn, đột nhiên rạn nứt .

Bên tai ù đi, hắn nhìn chằm chằm cô, trong lúc nhất thời, lại cảm thấy muốn ngất xỉu.

Miệng của cô đang động, nhưng hắn cái gì cũng không nghe được.

Hắn chỉ muốn kéo cô vào trong lòng, dùng sức hôn, cầu xin cô đừng đi; chỉ muốn ẵm cô đem vào trong nhà, cùng cô ân ái, cho đến khi cô thay đổi tâm ý. Nhưng hắn đã không làm gì. Bởi vì hắn hiểu được, điều đó cũng không thể thay đổi được gì, chẳng qua là một loại hình thức khác kéo dài hơi tàn, một loại Lăng Trì mà thôi.

Hắn sớm biết cô không thể nào ở lại, hắn sẽ không cầu xin cô, hắn không muốn nhìn thấy sự thương hại và thông cảm trong mắt cô, giống như hắn là một đứa con mặc dù cô rất muốn, nhưng lại không thể không vứt bỏ một đứa con hoang

Ánh mắt cô rưng rưng, để cho lòng hắn càng đau hơn.

Trong hoàn cảnh này, hắn không thể tiếp tục chịu đựng được cái nhìn của cô, không thể tiếp tục đứng tại chỗ để nghe cô nói những câu vô nghĩa.

Cô muốn đi, chính là như vậy.

Thẩn thờ , hắn xoay người, nắm chặt súng săn, đi trở vào trong nhà.

"Irapa!" Cô kêu tên của hắn, đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, ngước mắt nhìn hắn, giọng run run: "Tôi rất xin lỗi. . . . . ."

Theo bản năng, hắn nghiêm mặt lại, rút tay về.

Điều này thật quá đáng, thật không có phong độ, hơn nữa làm cô đau lòng.

Phút chốc , trong mắt cô toát ra sự đau đớn vô hạn.

Hắn nhìn ánh mắt đau đớn, nước mắt chảy dài trên gương mặt của cô, tình cảm trong lòng gào thét. Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Hi vọng hắn an ủi cô? Ôm cô một chút, sau đó nói rất hân hạnh được biết cô, rồi cám ơn cô nữa sao.

Hay là liên lạc? Hắn biết, cô cũng hiểu được, bọn họ không thể nào liên lạc nữa. Hắn không muốn cùng cô ngăn sông cách núi trở thành bạn bè bình thường, hắn chỉ muốn cô ở lại chỗ này, cùng hắn ở chung một chỗ. `

Nhưng, đó là chuyện không thể nào xảy ra. Cho nên, hắn chỉ có thể lạnh lùng nhìn nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô, mở miệng nói một câu khô khan. "Cô nên đi thôi, đi về nhà đi!" Phải chăng hắn nên dịu dàng thêm một chút nữa, lạc quan thêm một chút nữa.

Phải chăng hắn nên chúc cô lên đường thuận buồm xuôi gió, hôn từ biệt cô, nhưng hắn không làm được, hắn không có cách nào đụng vào người cô, đây đã là tận cùng của sự chịu đựng.

Cô run rẩy che miệng, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Hắn miễn cưỡng xoay người lại, lên tiếng kêu tên con chó.

"Kaka!"

Một con chó to lông màu xám chạy như bay đến, đứng cạnh hắn trong đống tuyết, từng bước từng bước, đi trở về căn phòng bỗng nhiên không còn chút hơi ấm.

Hắn nghe cô một lần nữa kêu lên tên của hắn, nhưng h
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT710/4764