Tiểu thuyết - Áp Trại Tiểu Vương Phi
Lượt xem : |
nổi. . . . . . A. . . . . .” Nàng khổ sở cầu xin.
Rõ ràng, nàng cầu xin vẫn vô ích.
Hắn giống như hài tử tham lam mút lấy nhũ hoa của nàng, mộttay kia khẽ vuốt tiểu hoa hạch nhạy cảm, trêu đùa đồng thời như vậy làmcho nàng không kìm hãm được mà chảy ra nhiều ái dịch hơn.
“Tiểu bại hoại, nàng đã ướt. . . . . .” Ngón tay của hắn đãbị ái dịch nàng thấm ướt rồi, chứng tỏ nàng đã chuẩn bị xong để cho hắntiến vào trong cơ thể nàng.
Hắn một tay kéo quần lót của nàng xuống, để cho vườn hoa mêngười kia của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn. Ngón tay hắn mơntrớn cánh hoa màu hồng, nhẹ đùa bỡn hoa hạch nàng, tựa như chạm vào lạinhẹ nhàng lay động.
“A. . . . . . Ta muốn chết. . . . . .” TIếng kêu gay gắt của nàng chứng tỏ nàng đã hoàn toàn bị tình dục khống chế.
“Nàng còn chưa hưởng thụ đến cảm giác tuyệt vời nhất, ta sẽkhông để cho nàng mau chết như vậy.” Hắn ở trước ngực nàng nói, hơi thởnóng rực phun trên da thịt nàng, lập tức làm nhũ hoa nàng trở nên cứnghơn.
Mộng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy trong cơ thể mình có dòng tình ái không ngừng chảy ra, thấm ướt cả bắp đùi nàng, làm nàng có chút sợ.
“Dường như có cái gì từ thân thể ta chảy xuống. . . . . . Thật là nóng. . . . . .”
“Đồ ngốc, vậy chứng tỏ thân thể nàng cũng muốn.” Hắn nhìnthấy bộ dạng nàng vậy mà xấu hổ không biết làm sao, giọng nói không tựchủ được tràn đầy sủng ái.
“Nhưng . . . . . .”
“Đừng lo lắng, hiện tại nàng chỉ cần theo phản ứng thân thểmình là được.” Hắn lần nữa hôn môi của nàng, đồng thời ngón tay cũngchậm rãi đưa vào trong khe huyệt chặt chẽ mà ướt át của nàng.
Mộng Tiểu Trúc cảm thấy hạ thể mình bị vật cứng xâm nhập,theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng nụ hôn của hắn càng sâu hơn, hônnàng quên phản kháng.
“A. . . . . .”
Đức Chiêu vừa hôn nàng, ngón tay bắt đầu ở trong huyệt nhỏtràn đầy ái dịch của nàng bắt đầu di chuyển, mà Mộng Tiểu Trúc cũngkhông tự chủ giơ cao hạ thân phối hợp hắn.
“A. . . . . .” Cái miệng nhỏ của nàng ngâm ra tiếng kêu tuyệt vời lại mất hồn.
“Thích ta chạm nàng như vậy sao?” Đức Chiêu ở bên tai nàng nhẹ hỏi.
Nàng vô lực gật đầu, tinh mâu khép hờ, gương mạt đỏ ửng, cả người tản mát ra hấp dẫn.
Hắn nghe vậy yên bụng tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần kéo rađều làm thân thể nàng không tự chủ được mà đong đưa theo hắn,cả người bị lạc trong khoái cảm cực điểm.
“A. . . . . . Ta cũng không biết. . . . . . Là cảm giác nhưthế. . . . . .” Nàng thở gấp liên tiếp, hai tay vô ý thức ở trên ngườihắn vuốt ve.
Môi của hắn hôn khắp thân thể nàng, đầu lưỡi nóng rực đi quamỗi tấc da thịt nàng, tốc độ ngón tay càng nhanh hơn, làm nàng chảy ranhiều ái dịch hơn.
Mộng Tiểu Trúc không nhịn được ôm đầu của hắn thét chói tai,“Ta không chịu nổi! Dừng lại. . . . . .” Nàng cảm thấy toàn thân mìnhtựa như ngọn lửa, da thịt trắng như tuyết hiện lên màu đào mê người, bộdạng tiêu hồn đủ cho mỗi nam nhân đều kích động sắc dục.
Đức Chiêu quyết định không thể nhẫn nại dục hỏa đã lên cao nữa, kéo mở thêm chân ngọc của nàng ──
Lúc này, một trận huyên náo từ bên trên truyền xuống, hơn nữa càng ngày càng đến gần.
“Đáng ghét!” Đức Chiêu thấp giọng nguyền rủa, Mộng Tiểu Trúc cũng từ trong tình dục tỉnh táo lại.
“Có người tới cứu chúng ta rồi!” Nàng vui vẻ muốn đứng lên gọi lớn, lại bị hắn kéo lại.
“Đồ ngốc, nàng muốn như vậy gặp người sao?”
Mộng Tiểu Trúc theo ánh mắt của hắn nhìn lên, đột nhiên phát hiện y phục của mình xốc xếch.
“A!” Nàng quýnh lên, hai tay run không ngừng, y phục cũng càng loạn lên.
Đức Chiêu cũng không mất tinh thần lắm, đưa tay nhanh chóngchuẩn xác thay nàng mặc y phục lại cho chỉnh tề, còn thay nàng búi lạitóc dài cho gọn gàng.
Như vậy người ngoài cùng lắm là cho nàng bởi vì té xuống hốmà trở nên nhếch nhác, sẽ không nghĩ đén bởi vì bọn họ mới vừa. . . . . .
“Tiểu thư, làm sao nàng cũng ở dưới hố?” Cửa động xuất hiện mặt Hương Nhi, mặt nghi hoặc nhìn hai người trong động.
Đức Chiêu lên tiếng trước nàng, “Mau đưa bổn công tử lên, Ít nói nhảm!”
Nghe giọng nói hắn lại khôi phục băng lạnh vô tình như trước, Mộng Tiểu Trúc cảm thấy có chút sợ, cũng không có mở miệng nữa.
Nàng biết hắn đã không còn là nam nhân vừa mới ôm nàng kia,mà là một công tử cao cao tại thượng, hơn nữa không vui tới cực điểm.
Hai người im lặng để người ta cứu lên, rồi lại tách ra nhà ai người nấy về, không có cơ hội nói chuyện với nhau nữa.
Bất quá Đức Chiêu cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã biết nàng là nữ nhi nhà nào.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên chữa khỏi vết thương ở chân hắn, hôm nào sẽ trở lại tìm nàng tính sổ. . . . . .
“Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.”
Đức Chiêu nói xong, xoay người một cái, lại ngây ngẩn cả người.
Vốn là trong đại sảnh chỉ có vợ chồng Lôi Diệt Thiên, chẳng biết lúc nào, lại thêm bốn người.
Thì ra là hai đôi vợ chồng Nhị đương gia và Tam đương gia mới từ bên ngoài bận rộn trở về. Bọn họ bị chuyện xưa của hắn hấp dẫn,quyết định ngồi xuống thưởng trà, ăn điểm tâm.
“Cho nên?” Lôi Diệt Thiên thay mặt mở miệng hỏi thăm.
“Cho nên ta muốn làm Sơn đại vương, trừng phạt nữ nhân ngốcnghếch không biết trời cao đất dày đó!” Hắn vừa nói vừa nắm chặt tay,phảng phất Mộng Tiểu Trúc đang đứng ở trước mặt hắn.
Mọi người nhìn sang hắn, lại xúm lại thảo luận một chút. Cuối cùng vẫn là Lôi Diệt Thiên đại biểu lên tiếng.
“Chuyện này không phải là không được, nhưng ngươi phải giấy trắng mực đen viết rõ ràng trước.”
“Cái gì? Ngươi không tin ta?”
Tiểu Mễ bổ sung: “Không có biện pháp, ngươi đối với vị cônương kia tựa hồ không chỉ là muốn trừng phạt nàng nho nhỏ mà thôi. . . . . . Chúng ta sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề.”
“Hơn nữa Cuồng Phong trại đã đi lên chính đồ, không muốn bởivì ân oán cá nhân của ngươi lại gặp phải phong ba.” Hỏa Vô Tình cũng mởmiệng.
“Hơn nữa, đối phương cũng sẽ là Tiểu vương phi, chúng ta cũng không chọc nổi.” Thủy Tàn Tâm cũng phụ họa.
Đức Chiêu nhìn chằm chằm đám người trước mắt, cũng chỉ có thể tức giận gật đầu.
Tiếp theo, hắn liền giấy trắng mực đen, viết rõ ràng tất cả.“Kỳ hạn sẽ là một tháng! Trong vòng một tháng ta sẽ hoàn toàn chinh phục nàng!”
“Nắm chắc như vậy?” Tiểu Mễ vừa nói, nhìn tướng công một cái.
Lôi Diệt Thiên tự nhiên hiểu ánh mắt ái thê.
Nữ nhân nào chinh phục như vậy? Nếu như nàng không muốn, cho dù dùng hết mưu kế cũng không chiếm được tiện nghi.
Về điểm này, ba đương gia Cuồng Phong trại đều có cảm xúc rất sâu sắc, cho nên nhìn thấy Tiểu vương gia dương dương đắc ý, bọn họkhông khỏi thay hắn đổ mồ hôi lạnh.
Mà Đức Chiêu cũng không biết điểm này, ở trong lòng vẫn còn âm thầm tính toán kế hoạch sau này của mình.
Mộng Tiểu Trúc, nếu nàng tin tưởng đích xác chân mệnh thiêntử của nàng là sơn tặc, vậy ta sẽ để cho nàng nếm thử một chút tư vị làm “Áp trại phu nhân” . . . . . .
Tự do! Da da da!
Mộng Tiểu Trúc hưng phấn phải muốn nhảy dựng lên hét lớn,nhưng nàng vẫn phải đè nén xuống, bởi vì bây giờ nàng đang cùng HươngNhi ở trong Cuồng Phong trại, đều là tiểu nha hoàn. . . . . . Không,Hương Nhi so nàng cao cấp một chút, Hương Nhi đã thăng làm tiểu đầulĩnh.
Bởi vì Hương Nhi vốn chính là nha hoàn, phục vụ người đối với nàng mà nói tuyệt không xa lạ, cho nên mới đi vào mấy ngày liền thăngchức.
Mà nàng, trừ một tay nấu ăn ngon, cái gì cũng làm không tốt, ngay cả làm nha hoàn, người ta cũng ngại tay chân vụng về.
Bất quá nàng tuyệt không để ý, bởi vì nàng tự do!
Lúc này nàng thật vất vả làm xong công việc, muốn lén đi tìm chân mệnh thiên tử của nàng là ai ──
Thầy tướng số nói ngực của hắn có một vết đỏ, rất dễ nhận ra.
Không sai, chỉ bất quá muốn nàng một hoàng hoa đại khuê nữ đi khắp nơi nhìn ngực nam nhân, thật sự là bất tiện cũng không dễ dàng,cho nên hẳn chỉ có thể nhìn lén . . . . . .
“Tiểu thư!”
Mộng Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hương Nhi như một trận gió lốc tiến vào.
“Tiểu thư, Đại vương ở hậu viên mở hội ngâm thơ, mọi người có thưởng!” Hương Nhi kích động nói.
“Vậy ngươi còn không mau đi?”
“Không được, nàng cũng phải đi.”
“Ta?” Nàng mới không muốn đi đây. “Ta bề bộn nhiều việc. . . . . .”
“Tiểu thư, cơ hồ người toàn trại sẽ tham gia hội ngâm thơ này, là cơ hội rất tốt để nàng tìm mệnh phu quân của nàng!”
“Cũng đúng!”
“Vậy chúng ta đi nhanh đi!”
Cứ như vậy, Mộng Tiểu Trúc bị Hương Nhi lôi về phía trước ──
Hậu viên tưng bừng vui vẻ, dường như tất cả mọi người trong trại đã tới, vô cùng náo nhiệt.
Cao lương mỹ vị đầy bàn, còn có người ca hát khiêu vũ, cănbản không giống như là hội ngâm thơ, ngược lại như một loại người cótiền đang tìm vui.
Sơn tặc cũng có hứng này sao? Mộng Tiểu Trúc bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nàng không có hứng thú, trở về vẫn tốt hơn. . . . . .
Nàng đang muốn rời đi, Hương Nhi lại kéo nàng lại, phảng phất phát hiện ra tin tức gì cực lớn, “Tiểu thư, người kia. . . . . .”
“Người nào?”
“Người kia ! Hắn không phải là Tiểu vương gia sao? Thế nàobiến thành đại vương?” Hương Nhi nghi hoặc nhớ lại nam nhân bị ngã ngàyđó. Nàng không nhìn lầm mới phải. . . . . .
Mộng Tiểu Trúc nhìn thẳng vào mỹ nhân trong ngực kia, cười với xú nam nhân đến thích ý.
Lần trước lúc nàng bị ngã cũng không biết tên của hắn, saulại nghe Hương Nhi nói hắn là Tiểu vương gia, nàng cũng không còn để ởtrong lòng, chỉ biết hắn là đăng đồ tử, từng bất lễ với nàng.
Sơn đại vương? Thật đúng là phù hợp cá tính của hắn!
“Ai quản hắn là ai! Ta không có hứng thú, ta muốn trở về ngủ.” Công việc mệt chết người đây.
Nàng đang muốn đi, đột nhiên bị một giọng nam gọi lại ──
“Đứng lại!”
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp một đôi hắc mâu sâu thẳm. . . . . .
“Mộng Tiểu Trúc, nàng tới đây!” Đức Chiêu ra lệnh.
Nhưng Mộng Tiểu Trúc vẫn bất động, chỉ mở to mắt nhìn thẳng hắn.
“Tới đây!” Hắn lại ra lệnh, trong giọng nói có phần không kiên nhẫn.
Nàng còn chưa di chuyển.
Nữ nhân này! Vẫn còn dám đứng đó!
Đức Chiêu dứt khoát đi về phía nàng, một phen bắt được tay của nàng.
“Ngươi làm gì? !” Nàng rốt cục có phản ứng, bắt đầu giãy giụa.
“Ngồi ở bên cạnh ta.” Đức Chiêu không để ý tới nàng hoangmang cùng kháng nghị, đem nàng kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, cũngthay nàng rót rượu.
“Cha ta nói con gái không thể uống rượu.” Để làm một cô gái tốt, vì vậy không thể uống rượu.
Nghe thấy lời của nàng, hắn không nhịn được cười ra tiếng.“Không sai, cô gái tốt sẽ không tùy tiện cùng người xa lạ uống rượu. . . . . .” Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu xa mỉn cười với nàng.
Vốn tưởng rằng lần nữa gặp nàng, hắn chỉ muốn báo thù nàng,không có ý khác, nào biết hắn sai lầm rồi, hơn nữa còn hoàn toàn sai.
Khuôn mặt diễm lệ động lòng người của nàng, đôi mắt to ngâythơ trong suốt, còn có từ trên người nàng truyền đến hương thơm nhànnhạt mê người, tựa như một bàn tay vô hình, khiêu khích tâm hắn đangbình lặng như nước hồ thu.
Hắn không nhịn được nâng mặt nàng lên, môi rơi trên môi của nàng ──
Hành động bất ngờ của hắn làm không khí hiện trường bị cứnglại, Mộng Tiểu Trúc cũng ngây ngẩn cả người, cả đầu rừng rực, trốngrỗng.
Sau
QUAY LẠIRõ ràng, nàng cầu xin vẫn vô ích.
Hắn giống như hài tử tham lam mút lấy nhũ hoa của nàng, mộttay kia khẽ vuốt tiểu hoa hạch nhạy cảm, trêu đùa đồng thời như vậy làmcho nàng không kìm hãm được mà chảy ra nhiều ái dịch hơn.
“Tiểu bại hoại, nàng đã ướt. . . . . .” Ngón tay của hắn đãbị ái dịch nàng thấm ướt rồi, chứng tỏ nàng đã chuẩn bị xong để cho hắntiến vào trong cơ thể nàng.
Hắn một tay kéo quần lót của nàng xuống, để cho vườn hoa mêngười kia của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn. Ngón tay hắn mơntrớn cánh hoa màu hồng, nhẹ đùa bỡn hoa hạch nàng, tựa như chạm vào lạinhẹ nhàng lay động.
“A. . . . . . Ta muốn chết. . . . . .” TIếng kêu gay gắt của nàng chứng tỏ nàng đã hoàn toàn bị tình dục khống chế.
“Nàng còn chưa hưởng thụ đến cảm giác tuyệt vời nhất, ta sẽkhông để cho nàng mau chết như vậy.” Hắn ở trước ngực nàng nói, hơi thởnóng rực phun trên da thịt nàng, lập tức làm nhũ hoa nàng trở nên cứnghơn.
Mộng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy trong cơ thể mình có dòng tình ái không ngừng chảy ra, thấm ướt cả bắp đùi nàng, làm nàng có chút sợ.
“Dường như có cái gì từ thân thể ta chảy xuống. . . . . . Thật là nóng. . . . . .”
“Đồ ngốc, vậy chứng tỏ thân thể nàng cũng muốn.” Hắn nhìnthấy bộ dạng nàng vậy mà xấu hổ không biết làm sao, giọng nói không tựchủ được tràn đầy sủng ái.
“Nhưng . . . . . .”
“Đừng lo lắng, hiện tại nàng chỉ cần theo phản ứng thân thểmình là được.” Hắn lần nữa hôn môi của nàng, đồng thời ngón tay cũngchậm rãi đưa vào trong khe huyệt chặt chẽ mà ướt át của nàng.
Mộng Tiểu Trúc cảm thấy hạ thể mình bị vật cứng xâm nhập,theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng nụ hôn của hắn càng sâu hơn, hônnàng quên phản kháng.
“A. . . . . .”
Đức Chiêu vừa hôn nàng, ngón tay bắt đầu ở trong huyệt nhỏtràn đầy ái dịch của nàng bắt đầu di chuyển, mà Mộng Tiểu Trúc cũngkhông tự chủ giơ cao hạ thân phối hợp hắn.
“A. . . . . .” Cái miệng nhỏ của nàng ngâm ra tiếng kêu tuyệt vời lại mất hồn.
“Thích ta chạm nàng như vậy sao?” Đức Chiêu ở bên tai nàng nhẹ hỏi.
Nàng vô lực gật đầu, tinh mâu khép hờ, gương mạt đỏ ửng, cả người tản mát ra hấp dẫn.
Hắn nghe vậy yên bụng tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần kéo rađều làm thân thể nàng không tự chủ được mà đong đưa theo hắn,cả người bị lạc trong khoái cảm cực điểm.
“A. . . . . . Ta cũng không biết. . . . . . Là cảm giác nhưthế. . . . . .” Nàng thở gấp liên tiếp, hai tay vô ý thức ở trên ngườihắn vuốt ve.
Môi của hắn hôn khắp thân thể nàng, đầu lưỡi nóng rực đi quamỗi tấc da thịt nàng, tốc độ ngón tay càng nhanh hơn, làm nàng chảy ranhiều ái dịch hơn.
Mộng Tiểu Trúc không nhịn được ôm đầu của hắn thét chói tai,“Ta không chịu nổi! Dừng lại. . . . . .” Nàng cảm thấy toàn thân mìnhtựa như ngọn lửa, da thịt trắng như tuyết hiện lên màu đào mê người, bộdạng tiêu hồn đủ cho mỗi nam nhân đều kích động sắc dục.
Đức Chiêu quyết định không thể nhẫn nại dục hỏa đã lên cao nữa, kéo mở thêm chân ngọc của nàng ──
Lúc này, một trận huyên náo từ bên trên truyền xuống, hơn nữa càng ngày càng đến gần.
“Đáng ghét!” Đức Chiêu thấp giọng nguyền rủa, Mộng Tiểu Trúc cũng từ trong tình dục tỉnh táo lại.
“Có người tới cứu chúng ta rồi!” Nàng vui vẻ muốn đứng lên gọi lớn, lại bị hắn kéo lại.
“Đồ ngốc, nàng muốn như vậy gặp người sao?”
Mộng Tiểu Trúc theo ánh mắt của hắn nhìn lên, đột nhiên phát hiện y phục của mình xốc xếch.
“A!” Nàng quýnh lên, hai tay run không ngừng, y phục cũng càng loạn lên.
Đức Chiêu cũng không mất tinh thần lắm, đưa tay nhanh chóngchuẩn xác thay nàng mặc y phục lại cho chỉnh tề, còn thay nàng búi lạitóc dài cho gọn gàng.
Như vậy người ngoài cùng lắm là cho nàng bởi vì té xuống hốmà trở nên nhếch nhác, sẽ không nghĩ đén bởi vì bọn họ mới vừa. . . . . .
“Tiểu thư, làm sao nàng cũng ở dưới hố?” Cửa động xuất hiện mặt Hương Nhi, mặt nghi hoặc nhìn hai người trong động.
Đức Chiêu lên tiếng trước nàng, “Mau đưa bổn công tử lên, Ít nói nhảm!”
Nghe giọng nói hắn lại khôi phục băng lạnh vô tình như trước, Mộng Tiểu Trúc cảm thấy có chút sợ, cũng không có mở miệng nữa.
Nàng biết hắn đã không còn là nam nhân vừa mới ôm nàng kia,mà là một công tử cao cao tại thượng, hơn nữa không vui tới cực điểm.
Hai người im lặng để người ta cứu lên, rồi lại tách ra nhà ai người nấy về, không có cơ hội nói chuyện với nhau nữa.
Bất quá Đức Chiêu cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã biết nàng là nữ nhi nhà nào.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên chữa khỏi vết thương ở chân hắn, hôm nào sẽ trở lại tìm nàng tính sổ. . . . . .
“Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.”
Đức Chiêu nói xong, xoay người một cái, lại ngây ngẩn cả người.
Vốn là trong đại sảnh chỉ có vợ chồng Lôi Diệt Thiên, chẳng biết lúc nào, lại thêm bốn người.
Thì ra là hai đôi vợ chồng Nhị đương gia và Tam đương gia mới từ bên ngoài bận rộn trở về. Bọn họ bị chuyện xưa của hắn hấp dẫn,quyết định ngồi xuống thưởng trà, ăn điểm tâm.
“Cho nên?” Lôi Diệt Thiên thay mặt mở miệng hỏi thăm.
“Cho nên ta muốn làm Sơn đại vương, trừng phạt nữ nhân ngốcnghếch không biết trời cao đất dày đó!” Hắn vừa nói vừa nắm chặt tay,phảng phất Mộng Tiểu Trúc đang đứng ở trước mặt hắn.
Mọi người nhìn sang hắn, lại xúm lại thảo luận một chút. Cuối cùng vẫn là Lôi Diệt Thiên đại biểu lên tiếng.
“Chuyện này không phải là không được, nhưng ngươi phải giấy trắng mực đen viết rõ ràng trước.”
“Cái gì? Ngươi không tin ta?”
Tiểu Mễ bổ sung: “Không có biện pháp, ngươi đối với vị cônương kia tựa hồ không chỉ là muốn trừng phạt nàng nho nhỏ mà thôi. . . . . . Chúng ta sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề.”
“Hơn nữa Cuồng Phong trại đã đi lên chính đồ, không muốn bởivì ân oán cá nhân của ngươi lại gặp phải phong ba.” Hỏa Vô Tình cũng mởmiệng.
“Hơn nữa, đối phương cũng sẽ là Tiểu vương phi, chúng ta cũng không chọc nổi.” Thủy Tàn Tâm cũng phụ họa.
Đức Chiêu nhìn chằm chằm đám người trước mắt, cũng chỉ có thể tức giận gật đầu.
Tiếp theo, hắn liền giấy trắng mực đen, viết rõ ràng tất cả.“Kỳ hạn sẽ là một tháng! Trong vòng một tháng ta sẽ hoàn toàn chinh phục nàng!”
“Nắm chắc như vậy?” Tiểu Mễ vừa nói, nhìn tướng công một cái.
Lôi Diệt Thiên tự nhiên hiểu ánh mắt ái thê.
Nữ nhân nào chinh phục như vậy? Nếu như nàng không muốn, cho dù dùng hết mưu kế cũng không chiếm được tiện nghi.
Về điểm này, ba đương gia Cuồng Phong trại đều có cảm xúc rất sâu sắc, cho nên nhìn thấy Tiểu vương gia dương dương đắc ý, bọn họkhông khỏi thay hắn đổ mồ hôi lạnh.
Mà Đức Chiêu cũng không biết điểm này, ở trong lòng vẫn còn âm thầm tính toán kế hoạch sau này của mình.
Mộng Tiểu Trúc, nếu nàng tin tưởng đích xác chân mệnh thiêntử của nàng là sơn tặc, vậy ta sẽ để cho nàng nếm thử một chút tư vị làm “Áp trại phu nhân” . . . . . .
Tự do! Da da da!
Mộng Tiểu Trúc hưng phấn phải muốn nhảy dựng lên hét lớn,nhưng nàng vẫn phải đè nén xuống, bởi vì bây giờ nàng đang cùng HươngNhi ở trong Cuồng Phong trại, đều là tiểu nha hoàn. . . . . . Không,Hương Nhi so nàng cao cấp một chút, Hương Nhi đã thăng làm tiểu đầulĩnh.
Bởi vì Hương Nhi vốn chính là nha hoàn, phục vụ người đối với nàng mà nói tuyệt không xa lạ, cho nên mới đi vào mấy ngày liền thăngchức.
Mà nàng, trừ một tay nấu ăn ngon, cái gì cũng làm không tốt, ngay cả làm nha hoàn, người ta cũng ngại tay chân vụng về.
Bất quá nàng tuyệt không để ý, bởi vì nàng tự do!
Lúc này nàng thật vất vả làm xong công việc, muốn lén đi tìm chân mệnh thiên tử của nàng là ai ──
Thầy tướng số nói ngực của hắn có một vết đỏ, rất dễ nhận ra.
Không sai, chỉ bất quá muốn nàng một hoàng hoa đại khuê nữ đi khắp nơi nhìn ngực nam nhân, thật sự là bất tiện cũng không dễ dàng,cho nên hẳn chỉ có thể nhìn lén . . . . . .
“Tiểu thư!”
Mộng Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hương Nhi như một trận gió lốc tiến vào.
“Tiểu thư, Đại vương ở hậu viên mở hội ngâm thơ, mọi người có thưởng!” Hương Nhi kích động nói.
“Vậy ngươi còn không mau đi?”
“Không được, nàng cũng phải đi.”
“Ta?” Nàng mới không muốn đi đây. “Ta bề bộn nhiều việc. . . . . .”
“Tiểu thư, cơ hồ người toàn trại sẽ tham gia hội ngâm thơ này, là cơ hội rất tốt để nàng tìm mệnh phu quân của nàng!”
“Cũng đúng!”
“Vậy chúng ta đi nhanh đi!”
Cứ như vậy, Mộng Tiểu Trúc bị Hương Nhi lôi về phía trước ──
Hậu viên tưng bừng vui vẻ, dường như tất cả mọi người trong trại đã tới, vô cùng náo nhiệt.
Cao lương mỹ vị đầy bàn, còn có người ca hát khiêu vũ, cănbản không giống như là hội ngâm thơ, ngược lại như một loại người cótiền đang tìm vui.
Sơn tặc cũng có hứng này sao? Mộng Tiểu Trúc bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nàng không có hứng thú, trở về vẫn tốt hơn. . . . . .
Nàng đang muốn rời đi, Hương Nhi lại kéo nàng lại, phảng phất phát hiện ra tin tức gì cực lớn, “Tiểu thư, người kia. . . . . .”
“Người nào?”
“Người kia ! Hắn không phải là Tiểu vương gia sao? Thế nàobiến thành đại vương?” Hương Nhi nghi hoặc nhớ lại nam nhân bị ngã ngàyđó. Nàng không nhìn lầm mới phải. . . . . .
Mộng Tiểu Trúc nhìn thẳng vào mỹ nhân trong ngực kia, cười với xú nam nhân đến thích ý.
Lần trước lúc nàng bị ngã cũng không biết tên của hắn, saulại nghe Hương Nhi nói hắn là Tiểu vương gia, nàng cũng không còn để ởtrong lòng, chỉ biết hắn là đăng đồ tử, từng bất lễ với nàng.
Sơn đại vương? Thật đúng là phù hợp cá tính của hắn!
“Ai quản hắn là ai! Ta không có hứng thú, ta muốn trở về ngủ.” Công việc mệt chết người đây.
Nàng đang muốn đi, đột nhiên bị một giọng nam gọi lại ──
“Đứng lại!”
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp một đôi hắc mâu sâu thẳm. . . . . .
“Mộng Tiểu Trúc, nàng tới đây!” Đức Chiêu ra lệnh.
Nhưng Mộng Tiểu Trúc vẫn bất động, chỉ mở to mắt nhìn thẳng hắn.
“Tới đây!” Hắn lại ra lệnh, trong giọng nói có phần không kiên nhẫn.
Nàng còn chưa di chuyển.
Nữ nhân này! Vẫn còn dám đứng đó!
Đức Chiêu dứt khoát đi về phía nàng, một phen bắt được tay của nàng.
“Ngươi làm gì? !” Nàng rốt cục có phản ứng, bắt đầu giãy giụa.
“Ngồi ở bên cạnh ta.” Đức Chiêu không để ý tới nàng hoangmang cùng kháng nghị, đem nàng kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, cũngthay nàng rót rượu.
“Cha ta nói con gái không thể uống rượu.” Để làm một cô gái tốt, vì vậy không thể uống rượu.
Nghe thấy lời của nàng, hắn không nhịn được cười ra tiếng.“Không sai, cô gái tốt sẽ không tùy tiện cùng người xa lạ uống rượu. . . . . .” Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu xa mỉn cười với nàng.
Vốn tưởng rằng lần nữa gặp nàng, hắn chỉ muốn báo thù nàng,không có ý khác, nào biết hắn sai lầm rồi, hơn nữa còn hoàn toàn sai.
Khuôn mặt diễm lệ động lòng người của nàng, đôi mắt to ngâythơ trong suốt, còn có từ trên người nàng truyền đến hương thơm nhànnhạt mê người, tựa như một bàn tay vô hình, khiêu khích tâm hắn đangbình lặng như nước hồ thu.
Hắn không nhịn được nâng mặt nàng lên, môi rơi trên môi của nàng ──
Hành động bất ngờ của hắn làm không khí hiện trường bị cứnglại, Mộng Tiểu Trúc cũng ngây ngẩn cả người, cả đầu rừng rực, trốngrỗng.
Sau
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu753/4807