Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Bà Xã Là Họa Thủy-full

Lượt xem :
n ngồi xuống ghế sofa.

Mặc dù con ông ở trên thương trường rất cơ trí nhưng về mặt tình cảm lại quá chậm chạp giống y hệt ông, chỉ có điều ông may mắn gặp được người vợ can đảm.

“Con muốn đi ngủ.” Bị người nói trúng tâm sự, Thiếu Kỳ bắt đầu tự vệ không muốn thảo luận chuyện của mình cùng người khác cho dù đó là người nhà.

Mặc Kính Viễn vươn tay ra, giữ chặt anh đang định rời đi.

Thiếu Kỳ hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

“Ba biết từ nhỏ con đã sống độc lập không cần ba mẹ lo lắng bất cứ chuyện gì nhưng có một số việc con không nhìn bằng trái tim thì suốt đời sẽ không thể hiểu được.” Mặc Kính Viễn sâu xa nói.

“Con không hiểu ba đang nói gì?” Thiếu Kỳ trốn tránh quay mặt đi không muốn đối diện với ông.

“Con trai, ba hiểu tính cách của con, có một số chuyện không phải nghĩ muốn ngăn cản là có thể ngăn cản. Vì sao con đối xử với Tâm Oanh khác hẳn so với những người khác? Vì sao con để ý đến Tâm Oanh đến vậy? Vì sao chỉ cần là chuyện liên quan tới Tâm Oanh đều ảnh hưởng đến tâm tư cùng hành động của con?

Vì sao bất cứ chuyện gì đều không đả động được tâm tư con, chỉ có Tâm Oanh mới có thể làm con thật sự vui vẻ? Vì sao lúc Tâm Oanh bị thương con sẽ vì nó tổn thương những người khác? Tại sao muốn bảo vệ nó cẩn thận đến vậy? Tại sao coi nó quan trọng hơn chính mình?

À! Những điều ấy đâu chỉ vì tình cảm anh em, với con mà nói chăm sóc nó không phải là trách nhiệm, nếu con không nhìn thẳng vào vấn đề thì chẳng những con bị tổn thương mà cả Tâm Oanh cũng sẽ bị tổn thương theo.”

Mặc Kính Viễn biết anh không muốn tâm sự cùng mình, có điều, có một số chuyện vẫn cần có người đến nói cho anh biết.

Từ lúc anh mười một tuổi cầu xin bọn họ nhận nuôi Tâm Oanh, Mặc Kính Viễn đã biết con trai có chút tình cảm với Tâm Oanh. Có lẽ ban đầu thật sự thương yêu cô như em gái, song....

Theo hai đứa dần lớn lên, tính cách càng lúc càng trưởng thành, tình thân sẽ biến đổi thành tình yêu. Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước anh xin hai người nhận nuôi Tâm Oanh—

Thời điểm Thiếu Kỳ mười một tuổi đã yêu Tâm Oanh rồi, suốt đời xem cô là duy nhất.

“Rốt cuộc ba muốn nói gì?” Giọng Thiếu Kỳ đầy không vui, hai tay nắm chặt, cắn răng, tức giận hỏi.

Bất an và hoảng loạn trong lòng dần tăng lên, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng dường như bị người khác nhìn thấu. Anh vô cùng khẳng định những lời nói tiếp theo của ba tuyệt đối không phải là điều anh muốn biết.

Mặc Kính Viễn nhếch môi, hai mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc mà trước đây chưa bao giờ gặp.

“Con yêu Tâm Oanh, bắt đầu từ lúc mười một tuổi—”


Chương 8
Yêu Tâm Oanh?

Sao anh có thể yêu Tâm Oanh?

Ba đi từ bao giờ anh một chút cảm giác cũng không có. Trong đầu tất cả chỉ toàn là câu nói anh yêu Tâm Oanh kia mà thôi.

‘Tình cảm anh em bình thường hoàn toàn không giống với hai người.

Thật không? Không giống sao? Tôi chỉ muốn yêu cô ấy, chiều cô ấy, không được sao?

Nếu anh không hề yêu thì sẽ không muốn giữ cô ấy ở bên cạnh.

Vì sao không thể? Tôi là anh trai cô ấy, là người duy nhất sẽ không làm tổn thương cô ấy!

Anh khiến cô ấy chỉ có thể dựa vào mình, bất kỳ ai cũng không thể tiếp cận.

Như vậy là được rồi! Tâm Oanh vĩnh viễn thuộc về tôi, cả đời núp dưới đôi cánh của tôi không phải đối mặt với thế giới bên ngoài đáng sợ, tàn khốc mãi mãi hồn nhiên.

Anh cho rằng làm như thế cô ấy sẽ biết ơn anh sao?

Tôi không cần cô ấy biết ơn, chỉ muốn cô ấy mãi mãi ở bên cạnh mình.

Những hành động đó của anh đối với cô ấy không phải là yêu thì là vì cái gì?

Vì cái gì? Tình cảm anh em không phải đều giống như vậy sao?

Anh có thể chịu được một ngày nào đó xuất hiện một người đàn ông phát hiện ra vẻ đẹp của cô ấy rồi ở bên cạnh cô ấy sao?

Trừ khi anh ta còn sống để đối mặt với tôi, nếu không thì cả đời này sẽ không xuất hiện

người đàn ông như thế.

Lấy thân phận anh trai, anh không có tư cách cản trở quyết định cùng lựa chọn của cô ấy.

Không! Cả đời này Tâm Oanh không thể yêu bất kỳ kẻ nào, cô ấy chỉ có thể...Chỉ có thể...

Không! Mình không nên là anh trai của cô ấy...Mình...’

Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Bị lời của ba ảnh hưởng nên mới phiền muộn như thế sao?

Không, nhất định không phải. Chỉ là....Chữ yêu này liên tục quanh quẩn trong đầu anh.

Anh thật sự yêu cô sao? Hay là chính anh cũng không thể phân biệt nổi tình thân là gì?

Cái gì gọi là tình yêu?

Mấy ngày nay, anh thật sự rất khó chịu vì bên cạnh đã thiếu đi nụ cười của Tâm Oanh, thiếu đi sự làm nũng của cô, anh rất nhớ...Tim anh dường như đã mất đi một nửa, không còn nguyễn vẹn.

Vì sao lại như thế?

Như thế là không đúng, phải không?

Anh phải đối mặt với cô thế nào đây?

Anh thật sự yêu cô?

“Thiếu Kỳ...” Cửa phòng khách truyền đến tiếng gọi khẽ.

Anh quay đầu lại, không chút phát hiện Tâm Oanh đã không còn gọi mình là anh hai nữa.

Suốt từ tám giờ đến bây giờ, Tâm Oanh vẫn chờ nghe tiếng bước chân anh trở về phòng nhưng đợi hơn sáu giờ vẫn là không chờ nổi.

Không ngờ vừa xuống thì thấy anh đang ngồi một mình trong phòng khách không nhúc nhích.

Mấy ngày qua, cô suy nghĩ rất lâu, nhớ đến lời nói của mẹ nên cố gắng vì tình yêu của mình, nếu đến cả thử cũng chưa thử mà chỉ chờ kết quả, chờ Thiếu Kỳ phát hiện bản thân yêu mình thì cô có chờ cả đời vẫn không được.

Thật sự như thế sao? Cô nên cố gắng vì chính mình, thổ lộ tâm tư đối với anh?

Vậy nếu bị từ chối thì phải làm thế nào đây? Hay là cô nên tiếp tục làm đà điểu xảy ra chuyện chỉ biết trốn vào trong đất? Hoặc là mỗi ngày đều buồn phiền vì tình ăn không ngon ngủ không yên khiến mọi người lo lắng?

“Tâm Oanh? Vẫn chưa ngủ à?” Không ngờ lại gặp cô lúc này, anh cứ nghĩ cô đã ngủ sớm rồi.

“Em...Có thể nói chuyện với anh một lúc không?”

Cô không hiểu tại sao lại đi đến nông nỗi này, là do cô bắt đầu trước hay vẫn là anh, hay là...Đều do hai người.....

“Được!” Thiếu Kỳ cười dịu dàng, chỉ là ý cười kia chưa đạt đến đáy mắt.

Cô đã nhìn ra nhưng không thể hỏi anh vì sao, ngay cả nụ cười của cô cũng không cách nào vui vẻ như xưa thì sao anh làm được?

Chọn vị trí cách xa anh nhất cô nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng rối loạn.

“Anh...Có bạn gái rồi đúng không?”

Cô biết hỏi bất ngờ như vậy Thiếu Kỳ chắc sẽ không trả lời song cô vẫn phải hỏi trước thì mới có thể dũng cảm nói ra lời trong lòng.

Thiếu Kỳ khó hiểu nhìn cô.

“Chính là Bạch tiểu thư.” Vừa nói ra khỏi miệng, lòng cô...rất đau.

“Em nói Phong Di?” Thiếu Kỳ nhíu mày.

Vì sao cô lại biết chuyện Bạch Phong Di? Cô tuyệt đối không biết mới đúng.

Sau anh lại nghĩ đến, Tâm Oanh tới công ty đã lâu như thế biết được tin này từ miệng của nhân viên không phải chuyện khó gì.

“Vâng!” Trong lòng cô không ngừng chờ đợi đáp án phủ định từ anh.

“À...Ừ, xem là vậy đi.”

Không biết nên trả lời cô thế nào, Bạch Phong Di đối với anh mà nói chỉ là một cô gái để thỏa mãn dục vọng. Ở trên người cô anh nhìn thấy được chút bóng dáng quen thuộc nên anh mới để cô ấy bên cạnh mình.

“Hóa ra cô ấy thật sự là bạn gái của anh....”

Khẳng định của anh làm tâm cô rơi vào vực sâu, cô nghe thấy tiếng lòng mình bị xé toạc, rơi xuống từng mảnh vỡ. Nụ cười trên mặt càng lúc càng cứng ngắc, cho đến cuối cùng vô phương kiềm chế lệ tuôn rơi.

“Tâm Oanh?” Nước mắt của cô thiêu cháy tim anh, đau đến không thể nói thành lời.

Đã bao lâu anh chưa nhìn thấy cô khóc, lúc nhỏ bị người bắt nạt đến nhập viện, sau khi cô khóc lớn một trận anh liền thề không để cô đau khổ nữa, bây giờ....

“Cô ấy thật hạnh phúc.” Tâm Oanh lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói.

“Em chỉ đang nghĩ...Nếu như tình yêu của mình có thể thuận lợi giống Bạch tiểu thư thì tốt rồi.”

Cô cố gắng vượt qua...Thật sự....Kết quả....Anh đã sớm biết tình yêu là gì. Anh yêu Bạch tiểu thư đối với cô chỉ có thân tình mà thôi.

“Em...Yêu rồi?” Thiếu Kỳ nhẹ giọng hỏi, hai tay nắm chặt biểu lộ anh đang cố sức kìm chế tức giận trong lòng.

Tâm Oanh của anh...Yêu rồi? Trong lúc anh hoàn toàn chẳng biết, cô....Đau khổ vì tình?

Tin tức này khiến anh khó chịu.

Là ai? Là người đàn ông nào làm cô phải rơi lệ? Là ai đoạt mất người anh yêu nhất?

“Vâng. Đây là một tình yêu không có kết quả, vừa mới phát hiện yêu anh ấy đã tuyên bố thất tình.” Tâm Oanh cười chua xót tuyệt không chút vui vẻ.

Hóa ra tình yêu là một thứ khiến người ta đau khổ, vì sao muốn cô phát hiện bản thân yêu anh? Vì sao lại để cô hiểu được tình yêu muộn như thế?

“Em...Muốn nói chuyện với anh một lúc không?”

Nghe cô nói bị thất tình, Thiếu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ người anh yêu nhất sẽ không bị người khác đoạt mất.

“Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời, rất thương em, chiều em, đối với em vô cùng tốt...” Tâm Oanh thâm tình liếc Thiếu Kỳ một cái rồi đi về phía cửa sổ.

Thiếu Kỳ yên lặng nghe cô nói trong lòng lại không chút đồng tình. Cho dù người đàn ông kia có yêu thương, chiều chuộng, đối tốt với cô đến đâu thì vẫn không thể so sánh được với anh.

“Chỉ cần em xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ không nói hai lời nhất định lấy em làm trung tâm, bất kể em có chuyện gì khổ sở chỉ cần nói cho anh ấy biết thì anh ấy luôn có cách làm em vui vẻ.”

Tựa như rơi vào trong hồi ức, từng hình ảnh ngọt ngào hiện lên trong tâm trí—

Lúc cô khóc anh dỗ dành, lúc bị thương anh so với cô còn đau hơn, lúc vui vẻ anh cùng cô cười, vui mừng thay cô, lúc làm sai anh so với cô còn lo lắng, vì cô gánh chịu hết tất cả hậu quả.

Cuộc sống của cô hoàn toàn không thể tách rời anh, từng bước anh đi cô đều theo, anh đến đâu cô theo đến đó. Tất cả, khi nhớ tới anh đều sẽ cùng xuất hiện bên cạnh chưa từng vắng mặt.

“Em tưởng rằng...Đời này có thể ở bên anh ấy mãi mãi, chưa từng nghĩ đến tương lai. Thế nhưng, có một ngày em phát hiện trong tâm trí, trong tim đều là anh ấy. Nhìn anh ấy, em sẽ xấu hổ, nụ cười mê người khiến em đỏ mặt, ánh mắt anh ấy khi nhìn em giống như có ma lực hút chặt tầm mắt của em, muốn dời cũng không được.

Lúc ngủ, em sẽ nhớ anh ấy; lúc tỉnh, em cũng nhớ anh ấy...Khi em hiểu ra mình yêu anh ấy thì anh ấy lại nói cho em anh ấy đã yêu người khác rồi...

Em muốn cố gắng nắm chặt tình yêu của mình, muốn thổ lộ tình cảm với anh ấy, em không muốn làm....Chỉ là...” Cô quay đầu nhìn Thiếu Kỳ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt chua xót.

“Không kịp nữa rồi. Đến cả tiếng yêu còn chưa kịp nói cho anh ấy thì anh ấy đã có người yêu nên em bị thất tình.” Lệ từng giọt, từng giọt từ khóe mắt rơi xuống.

“Thực ra tâm ý của một cô gái rất đơn giản chính là một người toàn tâm to
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT8/1048