Tiểu thuyết Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu-full
Lượt xem : |
ng tôi biết yêu cầu cô về bên anh là rất quá đáng. Dù sao cô cùng Lam Tư đã quyết định muốn ly hôn. Nhưng nếu cô còn thương anh ấy, mời cô đến nước Anh thăm anh ấy một lần…
- Tôi!
Cô cúi đầu nhìn giấy chứng nhận ly hôn trên tay, cổ họng co rút nhanh. Bạch Vân dịu dàng nói.
- Cô không cần phải miễn cưỡng, nếu đối với cô mà nói, chuyện này rất đau khổ, tôi có thể giúp cô đem giấy chứng nhận ly hôn đến cho Lam Tư kí. Sau đó đưa lại cho cô.
- Không!
Cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, khàn khàn nhưng kiên quyết nói.
- Tôi đi! Tôi đi với cô!
Nghe được câu trả lời của cô, Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân đều thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng cảm thấy đối Mạc Liên rất ngượng ngùng nhưng nếu theo biểu hiện của Lam Tư gần đây, không muốn nhắc tới Mạc Liên. Chỉ sợ hiện tại chỉ có cô, mới có thể làm cho Lam Tư tỉnh lại. Hoặc là càng tệ hơn? Nói thật, vợ chồng bọn họ lưỡng lự cũng rất lâu nhưng sau một tuần thảo luận đều đồng ý nếu không tìm Mạc Liên mọi chuyện chắc sẽ còn tệ hơn.
Mùa xuân Nước Anh. Mạc Liên cùng Bạch Vân cùng nhau từ New York bay đến Luân Đôn, ngồi xe một lúc lâu mới đến được nhà công tước.
Biệt thự Ace.
Đó là tên của Lam Tư ở nước Anh, theo lời Bạch Vân nói biệt thự đã được ba trăm năm. Tất cả đất quanh đây đều thuộc gia sản của nhà Ace. So với trang viên Bart gia, Ace đặc có vẻ không phô trương như vậy. Nó hết thảy đều rất thanh lịch, mỗi một nơi đều có dấu ấn lịch sử, lại có vẻ càng thêm lạnh như băng. Lúc hai cô tới, trời đổ mưa phùng nhè nhẹ. Trên thực tế, từ lúc hai người xuống máy bay, mưa vẫn như thế không ngừng. Hai vị bảo vệ miễn cưỡng cho hai cô vào cổng. Trong nhà, một vị quản gia tóc trắng xóa đứng chào, bên cạnh là hai mươi mấy người hầu. Việc chào đón này lúc trước đều làm cho cô sợ chết khiếp nhưng từ sau khi lấy Lam Tư, cô đã dần quen được.
- Lane, xin chào!
- Khấu phu nhân, thật vui khi gặp lại cô.
Bạch Vân mỉm cười, sau đó nói.
- Hi vọng ông không để ý, tôi hôm nay dẫn thêm một người bạn. Đây là Mạc tiến sĩ…
Trên lầu đột nhiên một tiếng vỡ lớn truyền xuống, chặn ngang lời giới thiệu của Bạch Vân. Tất cả mọi người ở nháy mắt cứng đờ, tứ phía tiếng vỡ là liên tiếp những lời phẫn nộ. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên không nghe rõ.
- Xem ra quái thú của chúng ta tỉnh rồi.
Bạch Vân nhếch môi, cười khổ nói. Mạc Liên nhìn về hướng có thanh âm truyền đến, không thể tin được kia thật là anh. Nhưng này thật là anh cho dù cách đến mấy cô vẫn nhận ra giọng nói anh.
- Chúng ta trước hết đến chỗ cho cô nghỉ ngơi. Còn Lam Tư chở xem đến tối tâm tình anh ấy có tốt hơn không.
Bạch Vân nắm chặt tay cô, Mạc Liên tự nhiên có cảm giác chị dâu của anh sợ cô hối hận quay đầu chạy ra cửa. Đúng lúc này, tiếng vỡ của thủy tinh lại vang lên khiến cô giật nảy mình. Mạc Liên có thể thấy Bạch Vân cũng hoảng sợ. Nhìn về hướng phát ra tiếng đồ rơi vỡ loảng xoảng, cô quay đầu hướng về phía hành lang thì thấy một chiếc ghế nằm chỏng trơ.
- Anh ấy bình thường ném đồ như thế bao lâu?
Cô nghe được chính mình mở miệng hỏi. Bạch Vân chần chờ một chút, mới thành thực thở dài nói.
- Tùy tình huống, có đôi khi một chút thì xong, có đôi khi anh ấy sẽ ném hết cả một giờ. Chúng tôi đã muốn tận lực dọn hết những thứ anh có thể ném ra ngoài.
Cô vừa mới dứt lời, một khay đựng ly sữa, bánh mì, bơ, trái cây, rau xà lách salad theo hướng cửa sổ mà bay xuống dưới, cùng cái ghế kia phơi thây ở hoa viên.
- Cái này quá đáng lắm rồi!
Mạc Liên nhíu mày, bước qua người Bạch Vân nhanh chóng đi lên lầu. Tất cả mọi người hoảng sợ, Bạch Vân liền đuổi theo.
- Liên, chờ đã!
Bạch Vân ở lầu hai bắt được cô, thở gấp nói.
- Chờ một lát, cô tốt nhất hiện giờ đừng vào đó. Nghỉ ngơi một chút rồi hãy vào sau.
- Dù sao sớm hay muộn đều phải vào, gặp trễ chi bằng gặp sớm vậy.
Hành lang dài bên phải lại truyền đến anh rít gào, cô mỉm cười nhìn Bạch Vân nói.
- Cô yên tâm, tôi biết phải làm gì với anh ấy.
Nói xong, cô xoay người liền hướng bên phải đi đến. Bạch Vân ngẩn ngơ, lần này không đuổi theo. Nhìn Mạc Liên một đường đi vào phòng, dáng người phát ra toàn phóng xạ tức giận, cô không khỏi mỉm cười, xem ra cô lo thừa rồi. Nếu vị này Mạc tiến sĩ này đã nghe tình trạng của anh, lại thấy anh gào thét như thế mà vẫn dám đi vào, chắc chắn cô ấy có đủ dũng khí đối kháng với Lam Tư. Hình như cô ấy cũng có gan làm công tước phu nhân.
- Tên ngu ngốc biến đi! **** ***, ngươi có nghe không? Ta bảo ngươi cút ra ngoài!
Tiếng phẫn nộ rít gào lại từ trong phòng truyền ra. Mạc Liên bước nhanh qua, chỉ nhìn thấy trong cửa một người đàn ông tóc vàng, người anh to lớn như một quyển sách khổng lồ bình tĩnh nói.
- Tôi sẽ sai đầu bếp đưa lên một phần nữa!
- Ta sẽ ném nó đi hết!
Lam Tư gào thét uy hiếp.
- Tên ngu ngốc, ra khỏi đây!
- Không! Anh không được ném!
Nghe một câu như thế, hai người đàn ông đều cứng đờ. Adam xoay người lại, nhìn Mạc Liên nghiêm mặt đi vào, cô nhìn người đàn ông bị bóng tối che khuất đang ngồi trên giường lạnh giọng uy hiếp.
- Anh nếu còn ném đồ ăn, đừng mơ có người đến dọn dẹp. Tôi cam đoan anh ở đây sẽ được nhìn thấy chúng nó hư thối rồi sinh dòi.
Người đàn ông trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị mẹ trách mắng. Mạc Liên không nhìn anh lâu, quay đầu nhìn anh chàng mãnh nam tóc vàng, mỉm cười.
- Hi, chào Adam!
- Chào!
- Thật vui khi gặp lại anh.
- Tôi cũng vậy.
- Đường Lâm đâu? Cô có khỏe không? Tôi nghe Bạch Vân nói cô ấy đang mang thai.
- Rất tốt nhưng gần đây cô ấy ít khi ngủ. Ngủ một lát lại thức giấc.
- Tôi ở đây vài ngày rồi sẽ đến thăm cô ấy.
- Cô ấy sẽ rất vui.
- Đúng rồi, phiền anh lấy cho tôi một phần ăn sáng nữa được không?
- Đương nhiên.
Adam gật đầu, chưa vội rời đi, liếc mắt nhìn anh Hai trên giường bỗng dưng im lặng không nói gì. Mạc Liên biết anh lo lắng cho Lam Tư sẽ động thủ với cô, chỉ nói.
- Adam, chẳng phải hiện tại anh cần ra ngoài sao?
Adam đem tầm mắt về phía người cô. Lúc này đây, anh rõ trên mặt cô sự kiên quyết.
- Anh yên tâm. Tôi thấy tất cả những thứ vũ khí ngây thơ đã bị anh ấy ném hết rồi.
Cô nói. Anh trong mắt hiện lên ý cười, lại gật đầu, sau đó mới đi ra ngoài. Mạc Liên thế này mới tất cả chú ý trở lại bên người đàn ông bỗng nhiên im lặng. Bởi vì phòng quá mức âm u, cô không thấy rõ mặt anh. Phòng ngủ này, ngoại trừ cánh cửa sổ bị anh ném hư với cửa chính thì không còn nguồn sáng nào khác. Tại cánh cửa sổ thủy tinh kia, một tấm rèm đã bị chiếc ghế anh ném lúc nãy kéo xuống đất nhưng một cái khác vẫn còn treo lơ lửng. Hơn nữa bên ngoài mưa dầm kéo dài, ánh nắng có chiếu vào phòng cũng chỉ có thể thấy mờ mờ. Nói thật thì nơi này cứ như bị bão quét qua.
Đầu giường bị gãy, rèm cửa sổ bị rớt xuống, cửa sổ thủy tinh nát bét, thảm cùng trên cửa đều có vết sữa cùng trái cây, bên giường còn có mấy ổ bánh mì, trên tường đèn bị phá, đèn thủy tinh trên trần cũng không biết bị làm hư từ khi nào. Ít nhất một nửa thủy tinh đã rơi xuống nhưng vẫn không có người sửa chữa. Cô biết đó không phải do không có tiền. Bạch Vân trên đường nói cho cô biết, công tước phu nhân Ace là đương kim quý tộc của nước Anh, am hiểu nhất là quản lý tài sản gia tộc. Cô nghĩ chắc là không thể tìm được một người can đảm vào để sửa chữa nó thì đúng hơn. Nơi này thật sự rất hỗn loạn.
- Cô ở đây làm gì?
Giọng nói anh đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh. Cô hướng về phía Lam Tư, không thể nghi ngờ là anh đang ngồi trên giường lớn. Mà trên giường lớn, anh vẫn trốn trong bóng tối, khom lưng, hai mắt nhanh nhìn chằm chằm cô, cả người đều tản ra ý đối địch.
- Tôi nghỉ phép.
Cô nói.
- Cô nên ở trong phòng thí ngiệm.
Anh nhỏ giọng. Cô nâng cằm lên, lạnh lùng nói.
- Nhờ phúc của anh, tôi tạm thời bị bắt rời khỏi phòng thí nghiệm.
- Vì sao?
- Bởi vì anh không chịu kí cho xong đơn li hôn.
- Vì nhiều việc quá tôi quên.
Anh cắn răng, phẫn nộ nói.
- Đáng tiếc.
Cô hai tay ôm ngực, nhướng mày châm chọc nói.
- Bởi vì Khấu ca cho rằng tôi còn là vợ anh. Hơn nữa anh ấy muốn tôi chăm sóc anh.
- Tôi không cần cô chăm sóc.
Anh nổi trận lôi đình mị mắt rít gào.
- Tôi từ đó đến giờ không có anh trai, lại càng không có vợ.
- E rằng hôn thú không nói thế.
Cô cười lạnh, nhắc nhở lời anh từng nói.
- Tôi tin tưởng luật sư của anh và tôi đều thấy như vậy.
Anh nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Vậy đem cái tờ li hôn chết tiệt ấy ra đây, tôi sẽ kí cho xong. Bây giờ cô có thể tin tưởng nó sẽ được đến phòng công chứng.
- Tôi cũng rất muốn.
Mạc Liên nhìn anh, bình tĩnh nói.
- Nhưng thực bất hạnh lúc này tôi và anh li hôn sẽ làm cho báo chí lá cải nhòm ngó, càng miễn bàn những người đó sẽ viết ra nhiều điều khó nghe. Cho nên trước mắt, anh tạm thời phải là chồng tôi một thời gian nữa.
- Cô về lại phòng thí nghiệm đi!
- Chỉ sợ không được, anh ở nước Anh xảy ra tai nạn giao thông, tôi lại ở New York hóng mát, ngẫm lại đội chó săn đó sẽ viết thế nào về tôi. Theo lời của anh trai anh nói, tôi ít nhất ở trong này nghỉ ngơi ba tháng.
Cô thuận miệng nói xong, một bên vừa đánh giá anh căn phòng đáng sợ của anh, một bên mở miệng phê bình.
- Anh thật sự là đáng xấu hổ, nơi này quả thực rất giống phòng của quỷ, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua căn phòng nào khủng bố như thế.
Cô nói còn chưa nói xong, lại đột nhiên đi lên phía trước, mạnh tay giật rèm cửa sổ, sau đó xoay người. Người đàn ông đáng ghét ấy nhanh chóng lấy chăn che mặt, rít gào.
- Cô làm cái gì vậy? Đóng rèm lại!
- Muốn đóng thì tự đi mà đóng!
Cô hai tay ôm ngực, ra vẻ chờ đợi kịch vui. Anh phẫn hận qua khe hở bàn tay trừng mắt nhìn cô, tiếp theo, anh mở miệng quát.
- Lane! Lane!
Giống như chực chờ sẵn ở cửa, quản gia nhanh chóng xuất hiện.
- Đóng rèm lại cho tôi!
Anh rít gào mệnh lệnh. Lane lập tức tiến lên, nhưng chân ông mới bước vào trong phòng đã bị Mạc Liên đứng trước cửa sổ liếc mắt một cái tựa như có thể làm núi lửa đóng băng, lạnh giọng thét ra lệnh.
- Đi ra ngoài!
Lane ngẩn ra, bất giác dừng chân. Lam Tư quả thực không thể tin được, anh tức giận quát.
- Lane, ông làm gì vậy? Đóng rèm cửa lại!
- Đi ra ngoài!
Mạc Liên đứng thẳng, lạnh lùng nhìn quản gia, vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Đừng để cho tôi nói đến lần thứ ba!
Lane chần chờ, không biết nên nghe ai mới đúng.
- Lane · Ha Tư Cát! Ông lập tức lại đây đóng rèm lại cho tôi.
Lam Tư hổn hển gầm rú.
- Nếu ông dám ra khỏi phòng tôi sẽ đuổi cổ ông.
- Yên tâm, tôi sẽ lại thuê ông.
Mạc Liên nhìn quản gia, kiên định cam đoan. Lane đối với cô gái kh
QUAY LẠI- Tôi!
Cô cúi đầu nhìn giấy chứng nhận ly hôn trên tay, cổ họng co rút nhanh. Bạch Vân dịu dàng nói.
- Cô không cần phải miễn cưỡng, nếu đối với cô mà nói, chuyện này rất đau khổ, tôi có thể giúp cô đem giấy chứng nhận ly hôn đến cho Lam Tư kí. Sau đó đưa lại cho cô.
- Không!
Cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, khàn khàn nhưng kiên quyết nói.
- Tôi đi! Tôi đi với cô!
Nghe được câu trả lời của cô, Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân đều thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng cảm thấy đối Mạc Liên rất ngượng ngùng nhưng nếu theo biểu hiện của Lam Tư gần đây, không muốn nhắc tới Mạc Liên. Chỉ sợ hiện tại chỉ có cô, mới có thể làm cho Lam Tư tỉnh lại. Hoặc là càng tệ hơn? Nói thật, vợ chồng bọn họ lưỡng lự cũng rất lâu nhưng sau một tuần thảo luận đều đồng ý nếu không tìm Mạc Liên mọi chuyện chắc sẽ còn tệ hơn.
Mùa xuân Nước Anh. Mạc Liên cùng Bạch Vân cùng nhau từ New York bay đến Luân Đôn, ngồi xe một lúc lâu mới đến được nhà công tước.
Biệt thự Ace.
Đó là tên của Lam Tư ở nước Anh, theo lời Bạch Vân nói biệt thự đã được ba trăm năm. Tất cả đất quanh đây đều thuộc gia sản của nhà Ace. So với trang viên Bart gia, Ace đặc có vẻ không phô trương như vậy. Nó hết thảy đều rất thanh lịch, mỗi một nơi đều có dấu ấn lịch sử, lại có vẻ càng thêm lạnh như băng. Lúc hai cô tới, trời đổ mưa phùng nhè nhẹ. Trên thực tế, từ lúc hai người xuống máy bay, mưa vẫn như thế không ngừng. Hai vị bảo vệ miễn cưỡng cho hai cô vào cổng. Trong nhà, một vị quản gia tóc trắng xóa đứng chào, bên cạnh là hai mươi mấy người hầu. Việc chào đón này lúc trước đều làm cho cô sợ chết khiếp nhưng từ sau khi lấy Lam Tư, cô đã dần quen được.
- Lane, xin chào!
- Khấu phu nhân, thật vui khi gặp lại cô.
Bạch Vân mỉm cười, sau đó nói.
- Hi vọng ông không để ý, tôi hôm nay dẫn thêm một người bạn. Đây là Mạc tiến sĩ…
Trên lầu đột nhiên một tiếng vỡ lớn truyền xuống, chặn ngang lời giới thiệu của Bạch Vân. Tất cả mọi người ở nháy mắt cứng đờ, tứ phía tiếng vỡ là liên tiếp những lời phẫn nộ. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên không nghe rõ.
- Xem ra quái thú của chúng ta tỉnh rồi.
Bạch Vân nhếch môi, cười khổ nói. Mạc Liên nhìn về hướng có thanh âm truyền đến, không thể tin được kia thật là anh. Nhưng này thật là anh cho dù cách đến mấy cô vẫn nhận ra giọng nói anh.
- Chúng ta trước hết đến chỗ cho cô nghỉ ngơi. Còn Lam Tư chở xem đến tối tâm tình anh ấy có tốt hơn không.
Bạch Vân nắm chặt tay cô, Mạc Liên tự nhiên có cảm giác chị dâu của anh sợ cô hối hận quay đầu chạy ra cửa. Đúng lúc này, tiếng vỡ của thủy tinh lại vang lên khiến cô giật nảy mình. Mạc Liên có thể thấy Bạch Vân cũng hoảng sợ. Nhìn về hướng phát ra tiếng đồ rơi vỡ loảng xoảng, cô quay đầu hướng về phía hành lang thì thấy một chiếc ghế nằm chỏng trơ.
- Anh ấy bình thường ném đồ như thế bao lâu?
Cô nghe được chính mình mở miệng hỏi. Bạch Vân chần chờ một chút, mới thành thực thở dài nói.
- Tùy tình huống, có đôi khi một chút thì xong, có đôi khi anh ấy sẽ ném hết cả một giờ. Chúng tôi đã muốn tận lực dọn hết những thứ anh có thể ném ra ngoài.
Cô vừa mới dứt lời, một khay đựng ly sữa, bánh mì, bơ, trái cây, rau xà lách salad theo hướng cửa sổ mà bay xuống dưới, cùng cái ghế kia phơi thây ở hoa viên.
- Cái này quá đáng lắm rồi!
Mạc Liên nhíu mày, bước qua người Bạch Vân nhanh chóng đi lên lầu. Tất cả mọi người hoảng sợ, Bạch Vân liền đuổi theo.
- Liên, chờ đã!
Bạch Vân ở lầu hai bắt được cô, thở gấp nói.
- Chờ một lát, cô tốt nhất hiện giờ đừng vào đó. Nghỉ ngơi một chút rồi hãy vào sau.
- Dù sao sớm hay muộn đều phải vào, gặp trễ chi bằng gặp sớm vậy.
Hành lang dài bên phải lại truyền đến anh rít gào, cô mỉm cười nhìn Bạch Vân nói.
- Cô yên tâm, tôi biết phải làm gì với anh ấy.
Nói xong, cô xoay người liền hướng bên phải đi đến. Bạch Vân ngẩn ngơ, lần này không đuổi theo. Nhìn Mạc Liên một đường đi vào phòng, dáng người phát ra toàn phóng xạ tức giận, cô không khỏi mỉm cười, xem ra cô lo thừa rồi. Nếu vị này Mạc tiến sĩ này đã nghe tình trạng của anh, lại thấy anh gào thét như thế mà vẫn dám đi vào, chắc chắn cô ấy có đủ dũng khí đối kháng với Lam Tư. Hình như cô ấy cũng có gan làm công tước phu nhân.
- Tên ngu ngốc biến đi! **** ***, ngươi có nghe không? Ta bảo ngươi cút ra ngoài!
Tiếng phẫn nộ rít gào lại từ trong phòng truyền ra. Mạc Liên bước nhanh qua, chỉ nhìn thấy trong cửa một người đàn ông tóc vàng, người anh to lớn như một quyển sách khổng lồ bình tĩnh nói.
- Tôi sẽ sai đầu bếp đưa lên một phần nữa!
- Ta sẽ ném nó đi hết!
Lam Tư gào thét uy hiếp.
- Tên ngu ngốc, ra khỏi đây!
- Không! Anh không được ném!
Nghe một câu như thế, hai người đàn ông đều cứng đờ. Adam xoay người lại, nhìn Mạc Liên nghiêm mặt đi vào, cô nhìn người đàn ông bị bóng tối che khuất đang ngồi trên giường lạnh giọng uy hiếp.
- Anh nếu còn ném đồ ăn, đừng mơ có người đến dọn dẹp. Tôi cam đoan anh ở đây sẽ được nhìn thấy chúng nó hư thối rồi sinh dòi.
Người đàn ông trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị mẹ trách mắng. Mạc Liên không nhìn anh lâu, quay đầu nhìn anh chàng mãnh nam tóc vàng, mỉm cười.
- Hi, chào Adam!
- Chào!
- Thật vui khi gặp lại anh.
- Tôi cũng vậy.
- Đường Lâm đâu? Cô có khỏe không? Tôi nghe Bạch Vân nói cô ấy đang mang thai.
- Rất tốt nhưng gần đây cô ấy ít khi ngủ. Ngủ một lát lại thức giấc.
- Tôi ở đây vài ngày rồi sẽ đến thăm cô ấy.
- Cô ấy sẽ rất vui.
- Đúng rồi, phiền anh lấy cho tôi một phần ăn sáng nữa được không?
- Đương nhiên.
Adam gật đầu, chưa vội rời đi, liếc mắt nhìn anh Hai trên giường bỗng dưng im lặng không nói gì. Mạc Liên biết anh lo lắng cho Lam Tư sẽ động thủ với cô, chỉ nói.
- Adam, chẳng phải hiện tại anh cần ra ngoài sao?
Adam đem tầm mắt về phía người cô. Lúc này đây, anh rõ trên mặt cô sự kiên quyết.
- Anh yên tâm. Tôi thấy tất cả những thứ vũ khí ngây thơ đã bị anh ấy ném hết rồi.
Cô nói. Anh trong mắt hiện lên ý cười, lại gật đầu, sau đó mới đi ra ngoài. Mạc Liên thế này mới tất cả chú ý trở lại bên người đàn ông bỗng nhiên im lặng. Bởi vì phòng quá mức âm u, cô không thấy rõ mặt anh. Phòng ngủ này, ngoại trừ cánh cửa sổ bị anh ném hư với cửa chính thì không còn nguồn sáng nào khác. Tại cánh cửa sổ thủy tinh kia, một tấm rèm đã bị chiếc ghế anh ném lúc nãy kéo xuống đất nhưng một cái khác vẫn còn treo lơ lửng. Hơn nữa bên ngoài mưa dầm kéo dài, ánh nắng có chiếu vào phòng cũng chỉ có thể thấy mờ mờ. Nói thật thì nơi này cứ như bị bão quét qua.
Đầu giường bị gãy, rèm cửa sổ bị rớt xuống, cửa sổ thủy tinh nát bét, thảm cùng trên cửa đều có vết sữa cùng trái cây, bên giường còn có mấy ổ bánh mì, trên tường đèn bị phá, đèn thủy tinh trên trần cũng không biết bị làm hư từ khi nào. Ít nhất một nửa thủy tinh đã rơi xuống nhưng vẫn không có người sửa chữa. Cô biết đó không phải do không có tiền. Bạch Vân trên đường nói cho cô biết, công tước phu nhân Ace là đương kim quý tộc của nước Anh, am hiểu nhất là quản lý tài sản gia tộc. Cô nghĩ chắc là không thể tìm được một người can đảm vào để sửa chữa nó thì đúng hơn. Nơi này thật sự rất hỗn loạn.
- Cô ở đây làm gì?
Giọng nói anh đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh. Cô hướng về phía Lam Tư, không thể nghi ngờ là anh đang ngồi trên giường lớn. Mà trên giường lớn, anh vẫn trốn trong bóng tối, khom lưng, hai mắt nhanh nhìn chằm chằm cô, cả người đều tản ra ý đối địch.
- Tôi nghỉ phép.
Cô nói.
- Cô nên ở trong phòng thí ngiệm.
Anh nhỏ giọng. Cô nâng cằm lên, lạnh lùng nói.
- Nhờ phúc của anh, tôi tạm thời bị bắt rời khỏi phòng thí nghiệm.
- Vì sao?
- Bởi vì anh không chịu kí cho xong đơn li hôn.
- Vì nhiều việc quá tôi quên.
Anh cắn răng, phẫn nộ nói.
- Đáng tiếc.
Cô hai tay ôm ngực, nhướng mày châm chọc nói.
- Bởi vì Khấu ca cho rằng tôi còn là vợ anh. Hơn nữa anh ấy muốn tôi chăm sóc anh.
- Tôi không cần cô chăm sóc.
Anh nổi trận lôi đình mị mắt rít gào.
- Tôi từ đó đến giờ không có anh trai, lại càng không có vợ.
- E rằng hôn thú không nói thế.
Cô cười lạnh, nhắc nhở lời anh từng nói.
- Tôi tin tưởng luật sư của anh và tôi đều thấy như vậy.
Anh nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Vậy đem cái tờ li hôn chết tiệt ấy ra đây, tôi sẽ kí cho xong. Bây giờ cô có thể tin tưởng nó sẽ được đến phòng công chứng.
- Tôi cũng rất muốn.
Mạc Liên nhìn anh, bình tĩnh nói.
- Nhưng thực bất hạnh lúc này tôi và anh li hôn sẽ làm cho báo chí lá cải nhòm ngó, càng miễn bàn những người đó sẽ viết ra nhiều điều khó nghe. Cho nên trước mắt, anh tạm thời phải là chồng tôi một thời gian nữa.
- Cô về lại phòng thí nghiệm đi!
- Chỉ sợ không được, anh ở nước Anh xảy ra tai nạn giao thông, tôi lại ở New York hóng mát, ngẫm lại đội chó săn đó sẽ viết thế nào về tôi. Theo lời của anh trai anh nói, tôi ít nhất ở trong này nghỉ ngơi ba tháng.
Cô thuận miệng nói xong, một bên vừa đánh giá anh căn phòng đáng sợ của anh, một bên mở miệng phê bình.
- Anh thật sự là đáng xấu hổ, nơi này quả thực rất giống phòng của quỷ, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua căn phòng nào khủng bố như thế.
Cô nói còn chưa nói xong, lại đột nhiên đi lên phía trước, mạnh tay giật rèm cửa sổ, sau đó xoay người. Người đàn ông đáng ghét ấy nhanh chóng lấy chăn che mặt, rít gào.
- Cô làm cái gì vậy? Đóng rèm lại!
- Muốn đóng thì tự đi mà đóng!
Cô hai tay ôm ngực, ra vẻ chờ đợi kịch vui. Anh phẫn hận qua khe hở bàn tay trừng mắt nhìn cô, tiếp theo, anh mở miệng quát.
- Lane! Lane!
Giống như chực chờ sẵn ở cửa, quản gia nhanh chóng xuất hiện.
- Đóng rèm lại cho tôi!
Anh rít gào mệnh lệnh. Lane lập tức tiến lên, nhưng chân ông mới bước vào trong phòng đã bị Mạc Liên đứng trước cửa sổ liếc mắt một cái tựa như có thể làm núi lửa đóng băng, lạnh giọng thét ra lệnh.
- Đi ra ngoài!
Lane ngẩn ra, bất giác dừng chân. Lam Tư quả thực không thể tin được, anh tức giận quát.
- Lane, ông làm gì vậy? Đóng rèm cửa lại!
- Đi ra ngoài!
Mạc Liên đứng thẳng, lạnh lùng nhìn quản gia, vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Đừng để cho tôi nói đến lần thứ ba!
Lane chần chờ, không biết nên nghe ai mới đúng.
- Lane · Ha Tư Cát! Ông lập tức lại đây đóng rèm lại cho tôi.
Lam Tư hổn hển gầm rú.
- Nếu ông dám ra khỏi phòng tôi sẽ đuổi cổ ông.
- Yên tâm, tôi sẽ lại thuê ông.
Mạc Liên nhìn quản gia, kiên định cam đoan. Lane đối với cô gái kh
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu343/1283