Truyện nhiều tập - Bắt Được Người Đàn Ông Lưu Manh - phần 5
Lượt xem : |
cái gì chứ, việc này có thể ư? Kể cả bận rộn cũng có thể gọi điện thoại mà! Cứ cho là anh không biết số điện thoại nhà cô, cũng không thể không biết số điện thoại ở phòng làm việc của cô được!
Nhưng mà..........Anh đột nhiên trở lại. Lại vắt cổ moi óc ra nghĩ lí do giải thích, bất luận là thật hay giả, chỉ cần tìm đến cô, qua điểm này cũng đủ để nói rõ thành ý của anh.
Nếu như chỉ là muốn đùa bỡn cô, có cần thiết phải nhiều lần như vậy không? Dạy dỗ người khác cũng phải có mức độ, cũng không có ai rảnh rỗi như vậy đâu!
Những lời của anh nói..........
Tiểu My thân yêu, anh thích em, anh sẽ lại đến tìm em.
Lời Phong Thượng Vũ tuyên ba lại vang lên trong đầu cô, khiến cô không khỏi đỏ mặt. Lúc ấy chỉ lo tức giận, không có cảm giác gì, lúc này nghĩ lại, tim không khỏi nhanh thêm mấy nhịp.
"Ọe! Anh ta vẫn còn dùng điệu bộ giống trước kia, thích nói những câu sến súa ghê tởm". Mặc dù ngoài miệng mắng như vậy, nhưng khóe miệng của cô không nhịn được khẽ nhếch lên, tâm trạng vốn là không vui nhất thời thay đổi.
Anh nói anh sẽ quay lại tìm cô, sẽ là lúc nào đây?
Khi cô gặp anh, nên dùng thái độ gì đối mặt với anh đây?
Tiếp theo, cả đêm, tâm trạng của cô đảo quanh chỗ này, lần đầu tiên mất ngủ vì đàn ông........
Tiểu Yến My thân yêu:
Tối nay có thể vui lòng đi ăn tối cùng anh hay không, sáu rưỡi anh sẽ đón em.
Thượng Vũ.
“Ồ! Hoa thật là đẹp, hoa này gọi là.........hoa này gọi là hoa cát cánh đúng không!” Trần Vũ mới vừa vào cửa bị bó hoa lớn thu hút đến đây.
"Đúng rồi!". Cô lấy tấm thiệp, tay chạm nhẹ lên những cánh hoa màu tím.
Còn nhớ rõ hồi trước anh tặng hoa cả một tuần lễ, mỗi ngày đều thay đổi, nhưng kỳ lạ là, cô chưa từng được nhận hoa hồng. Vì sao anh không tặng hoa hồng? Đàn ông bình thường không phải đều bày tỏ tình cảm bằng hoa hồng sao?
"Yến My, đây không phải là của vị Phong tiên sinh kia tặng chứ?". Nhìn cô nở nụ cười như có như không, Trần Vũ thử thăm dò suy nghĩ.
"Ừ". Cô khẽ gật đầu, nhớ đến ngày hôm qua lạnh như băng khiến anh hụt hẫng, hôm nay nhận được hoa lại bày ra thái độ trái ngược trước mặt anh, đột nhiên cô có chút ngượng ngùng.
"Yến My, cô quen biết Phong tiên sinh từ trước rồi sao?". Trần Vũ tò mò hỏi.
"Cũng được một thời gian rồi". Cô xoay người cầm bó hoa đặt trên quầy, không còn ném vào thùng rác nữa.
"Chuyện Phong tiên sinh này là như thế nào? Vì sao trước đây chưa từng nghe cô nói tới?". Khó có dịp cô chịu nói chuyện phiếm, đương nhiên anh phải nắm chắc cơ hội dò hỏi một chút.
"Trước kia cũng có thể coi anh ta là đồng nghiệp của chúng ta, anh ta từng là đội trưởng đội Tia chớp, nhưng mà bây giờ làm doanh nhân rồi".
"Chà? Trước kia anh ta là đội trưởng đội Tia chớp?". Vẻ mặt Trần Vũ kinh ngạc, không ngờ người phát ra khí chất tinh anh như Phong tiên sinh, trước đây lại có thể mặc đồng phục cảnh sát.
"Đúng thế! Nhưng đó đã là chuyện của nửa năm trước". Cô nhíu mày, trong lòng đang nghĩ tới bữa tối được mời, cô không muốn để cho anh leo cây như trước, hơn nữa còn đến nơi hẹn?
“Cốc cốc”, đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa, cắt đứt lời của bọn họ.
"Xin lỗi, quầy rầy một lát!".
"Phong tiên sinh, là anh à! Sao hôm nay đến tìm Yến My sớm thế?". Trần Vũ quay đầu lại, vừa thấy người đến liền thân thiện chào hỏi.
"Yến My, vị này là?". Lông mày Phong Thượng Văn giương lên.
Anh chưa từng gặp qua người này! Vì sao lại giống như quen dáng vẻ của anh?
"Thượng Văn, vị này là Trần Vũ mới nhận chức pháp y không lâu, còn vị này là đại đội trưởng thị hình Phong Thượng Văn".
Yến My giới thiệu đơn giản cho hai người.
"Sặc? Đại đội trưởng thị hình? Cô không phải nói là...Anh ta là đội trưởng đội Tia chớp...." Trần Vũ nhìn chằm chằm Phong Thượng Văn, lại nhìn sang Yến My, ngay lập tức đầu óc không xoay kịp.
"Đội Tia chớp? Nếu như không nhầm anh đang nói đến Thượng Vũ hả! Đấy là em trai tôi". Phong Thượng Văn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Em trai! Hai người là anh em sinh đôi?". Trên mặt Trần Vũ hiện đầy ngạc nhiên, sống lớn bằng tuổi này, đầy là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như thế này.
Thật là quá thần kỳ! Hình dáng bọn họ giống nhau như đúc!
"Vâng". Phong Thương Văn cười đáp, đã thành thói quen nhìn phản ứng người khác khi nghe họ là sinh đôi, nhớ ngày đó, phản ứng của Yến My cũng như vậy, không hề khác lắm.
"Xin lỗi, đội trưởng Phong, tôi nhận nhầm anh thành em trai anh". Trần Vũ gãi gãi đầu nở nụ cười nói.
"Không sao". Anh lắc đầu, đây là chuyện xảy ra hằng ngày.
"Tôi nên giới thiệu bản thân một lần nữa thì tốt hơn, tôi là Trần Vũ, ba tháng trước từ Cao Hùng mới điều sang bên này làm việc".
"Cũng khó trách anh chưa từng nhìn thấy tôi, đúng thời gian đó tôi bị điều ra nước ngoài tham gia tập huấn, mới trở về mấy hôm trước". Anh cười nói.
"Hóa ra là như vậy!". Trần Vũ gật đầu một cái, còn đang suy nghĩ vì sao mỗi ngày ở phòng pháp y đều có cảnh sát, cảnh sát đi qua đi lại, dường như tất cả những người đi qua đi lại anh đều đã nhìn, thế mà không biết anh.
"Yến My, nghe nói ngày hôm qua Thượng Vũ lại chạy đến tìm cô à?". Biết được tin này, Phong Thượng Văn không khỏi cảm thấy hứng thú.
Trước kia biết Thượng Vũ theo đuổi cô, nhưng lại đuổi không kịp, sau đó anh trở về tiếp quản sự nghiệp của gia đình, giống như sẽ không phát triển nữa, ai ngờ anh mới ra nước ngoài một chuyến, lại có chút quá mức giống trước.
"Thượng Văn, hôm nay anh đến, không phải chỉ là muốn hỏi tin đồn này chứ?". Yến My cũng không muốn nói quá nhiều.
"Dĩ nhiên không phải, chỉ là muốn trò chuyện với cô một chút về tình hình gần đây, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi". Anh cười nói.
Ngay khi mới bắt đầu, anh đã cảm thấy thái độ du côn của Thượng Vũ, đụng phải Yến My trầm tĩnh. Nhất định sẽ đá trúng cục sắt, sau mấy lần quan sát, chứng minh suy đoán của anh không sai. Vốn anh cho rằng Thượng Vũ bỏ đi, không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện, có câu nói là liệt nữ sợ triền nam, có lẽ cô ấy sẽ thật sự là người cuối cùng của em trai mình.
"Nào có chuyện gì thì anh nói đi? Không phải là như vậy". Yến My nhún nhún vai, thuận tiện cầm thiệp vừa nhận cất vào trong ngăn kéo.
Phong Thượng Văn tinh mắt liếc thấy động tác của cô, lại thấy trên tủ có hoa, cũng không lên tiếng truy hỏi nữa.
"Được rồi! Đưa cho tôi bản báo cáo giải phẫu tử thi vô danh đi!".
"À! Báo cáo để ở chỗ tôi". Trần Vũ vội vàng tìm cái gì đấy ở trên bàn.
"Thượng Văn, tôi đi làm việc". Yến My nhân cơ hội rời đi.
"Yến My, có cơ hội ban người chúng ta cùng ăn cơm một bữa nhé! Tuệ Tình vẫn muốn tìm cô đấy!". Phong Thượng Văn đột nhiên gọi cô lại.
"Để nói sau!". Yến My phất phất tập hồ sơ, nhanh chóng vào phòng làm việc.
----------------------------
6h30', Phong Thượng Vũ đúng hẹn xuất hiện ở cửa ra vào, không đến mấy phút, Yến My liền đi ra ngoài.
"Này! Tặng em!". Dứt lời, một bó hoa bách hợp trắng tinh đẹp đẽ đưa đến trước mặt cô.
"Cảm ơn". Yến My thuận tay ôm vào trong ngực, mùi thơm ngát tự nhiên xông vào tận mũi.
Cô suy nghĩ một chút, hay là để công việc hoãn lại lúc khác, dù sao ăn một bữa cơm cũng sẽ không làm sao cả, không cùng anh ăn, thì cô vẫn phải ăn cơm.
"Chúng ta đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc, có được không? Hay là em muốn ăn món Tây?". Phong Thượng Vũ chú ý đến biểu cảm trên mặt cô, ban đầu cứ tưởng rằng cô sẽ cầm bó hoa ném vào mặt anh, sau đó diễn xuất theo tiết mục anh đuổi tôi chạy, kết quả những thứ như vậy đều không xảy ra, xem ra hình như cô muốn đồng ý tiến thêm một bước với anh!
"Kiểu Trung Quốc là được rồi".
"Vậy chúng ta đi thôi!". Phong Thượng Vũ tính thăm dò, quàng tay qua vai của cô, vui mừng phát hiện cô cũng không từ chối, dĩ nhiên anh cũng không dám nhắc lại chuyện ngày hôm qua, làm như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nửa tiếng sau, anh dẫn cô đi vào một nhà hàng nổi tiếng ở Thượng Hải, phục vụ dẫn đến vị trí gần cửa sổ.
"Tiểu My, em muốn ăn gì cứ việc gọi, đừng khách sáo". Phong Thượng Vũ nhận menu của người phục vụ đưa tới, mở ra xem.
"Anh chọn đi! Tôi chưa từng đến chỗ này, không biết món nào ngon". Yến My xem qua nội dung menu rồi đóng lại.
"Vậy thì gọi gà hầm rượu Hoa Điêu, da ngỗng rán giòn, tôm viên quả bóng, bánh bao hấp, cánh gà hầm vây cá, cá hồi xào rau, Tiểu My, em có cần phải gọi thêm một ít cơm trắng không?'.
"Được!". Anh bị làm sao? Gọi một lúc nhiều như vậy. Trong lòng Yến My suy nghĩ.
"Vậy thì thêm hai bát cơm trắng".
Phục vụ ghi nhớ rất nhanh, nhắc lại một lần nữa, chắc chắn không sai, mới thu hồi menu rời đi.
"Nhà hàng này là chỗ nấu món ăn Thượng Hải chính gốc, phục vụ không tệ, rất nổi tiếng ở Đài Bắc". Anh giới thiệu.
"Vì thế anh thường đến đây?". Tầm mắt Yến My di chuyển ban phía.
Phục vụ ăn mặc kiểu cổ trang, ở xà nhà có hai bức họa của danh nhân làm nổi bật lẫn nhau, bên tai nghe một khúc nhạc cổ điển Trung Quốc, giống như đặt mình vào phòng ăn thời cổ đại.
"Một tháng mấy lần mời khách đến chỗ này dùng cơm. Em thì sao? Hôm nay có bận không?". Uống một ngụm trà thơm, Phong Thượng Vũ hỏi.
"Tàm tạm, vẫn như bình thường. Anh thì sao? Đang bận cái gì à?”. Nếu nói anh rất bận, cô cũng muốn biết anh thì sẽ bận rộn cái gì.
"Bận rộn đối phó với lễ khai trương, chưa xét duyệt hồ sơ công việc, còn chưa làm xong hợp đồng nữa!". Anh nhún vai nói, chỉ những công việc như này, đã khiến anh tốn hơn chục tiếng mỗi ngày rồi.
Xem tiếp phần 6
QUAY LẠINhưng mà..........Anh đột nhiên trở lại. Lại vắt cổ moi óc ra nghĩ lí do giải thích, bất luận là thật hay giả, chỉ cần tìm đến cô, qua điểm này cũng đủ để nói rõ thành ý của anh.
Nếu như chỉ là muốn đùa bỡn cô, có cần thiết phải nhiều lần như vậy không? Dạy dỗ người khác cũng phải có mức độ, cũng không có ai rảnh rỗi như vậy đâu!
Những lời của anh nói..........
Tiểu My thân yêu, anh thích em, anh sẽ lại đến tìm em.
Lời Phong Thượng Vũ tuyên ba lại vang lên trong đầu cô, khiến cô không khỏi đỏ mặt. Lúc ấy chỉ lo tức giận, không có cảm giác gì, lúc này nghĩ lại, tim không khỏi nhanh thêm mấy nhịp.
"Ọe! Anh ta vẫn còn dùng điệu bộ giống trước kia, thích nói những câu sến súa ghê tởm". Mặc dù ngoài miệng mắng như vậy, nhưng khóe miệng của cô không nhịn được khẽ nhếch lên, tâm trạng vốn là không vui nhất thời thay đổi.
Anh nói anh sẽ quay lại tìm cô, sẽ là lúc nào đây?
Khi cô gặp anh, nên dùng thái độ gì đối mặt với anh đây?
Tiếp theo, cả đêm, tâm trạng của cô đảo quanh chỗ này, lần đầu tiên mất ngủ vì đàn ông........
Tiểu Yến My thân yêu:
Tối nay có thể vui lòng đi ăn tối cùng anh hay không, sáu rưỡi anh sẽ đón em.
Thượng Vũ.
“Ồ! Hoa thật là đẹp, hoa này gọi là.........hoa này gọi là hoa cát cánh đúng không!” Trần Vũ mới vừa vào cửa bị bó hoa lớn thu hút đến đây.
"Đúng rồi!". Cô lấy tấm thiệp, tay chạm nhẹ lên những cánh hoa màu tím.
Còn nhớ rõ hồi trước anh tặng hoa cả một tuần lễ, mỗi ngày đều thay đổi, nhưng kỳ lạ là, cô chưa từng được nhận hoa hồng. Vì sao anh không tặng hoa hồng? Đàn ông bình thường không phải đều bày tỏ tình cảm bằng hoa hồng sao?
"Yến My, đây không phải là của vị Phong tiên sinh kia tặng chứ?". Nhìn cô nở nụ cười như có như không, Trần Vũ thử thăm dò suy nghĩ.
"Ừ". Cô khẽ gật đầu, nhớ đến ngày hôm qua lạnh như băng khiến anh hụt hẫng, hôm nay nhận được hoa lại bày ra thái độ trái ngược trước mặt anh, đột nhiên cô có chút ngượng ngùng.
"Yến My, cô quen biết Phong tiên sinh từ trước rồi sao?". Trần Vũ tò mò hỏi.
"Cũng được một thời gian rồi". Cô xoay người cầm bó hoa đặt trên quầy, không còn ném vào thùng rác nữa.
"Chuyện Phong tiên sinh này là như thế nào? Vì sao trước đây chưa từng nghe cô nói tới?". Khó có dịp cô chịu nói chuyện phiếm, đương nhiên anh phải nắm chắc cơ hội dò hỏi một chút.
"Trước kia cũng có thể coi anh ta là đồng nghiệp của chúng ta, anh ta từng là đội trưởng đội Tia chớp, nhưng mà bây giờ làm doanh nhân rồi".
"Chà? Trước kia anh ta là đội trưởng đội Tia chớp?". Vẻ mặt Trần Vũ kinh ngạc, không ngờ người phát ra khí chất tinh anh như Phong tiên sinh, trước đây lại có thể mặc đồng phục cảnh sát.
"Đúng thế! Nhưng đó đã là chuyện của nửa năm trước". Cô nhíu mày, trong lòng đang nghĩ tới bữa tối được mời, cô không muốn để cho anh leo cây như trước, hơn nữa còn đến nơi hẹn?
“Cốc cốc”, đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa, cắt đứt lời của bọn họ.
"Xin lỗi, quầy rầy một lát!".
"Phong tiên sinh, là anh à! Sao hôm nay đến tìm Yến My sớm thế?". Trần Vũ quay đầu lại, vừa thấy người đến liền thân thiện chào hỏi.
"Yến My, vị này là?". Lông mày Phong Thượng Văn giương lên.
Anh chưa từng gặp qua người này! Vì sao lại giống như quen dáng vẻ của anh?
"Thượng Văn, vị này là Trần Vũ mới nhận chức pháp y không lâu, còn vị này là đại đội trưởng thị hình Phong Thượng Văn".
Yến My giới thiệu đơn giản cho hai người.
"Sặc? Đại đội trưởng thị hình? Cô không phải nói là...Anh ta là đội trưởng đội Tia chớp...." Trần Vũ nhìn chằm chằm Phong Thượng Văn, lại nhìn sang Yến My, ngay lập tức đầu óc không xoay kịp.
"Đội Tia chớp? Nếu như không nhầm anh đang nói đến Thượng Vũ hả! Đấy là em trai tôi". Phong Thượng Văn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Em trai! Hai người là anh em sinh đôi?". Trên mặt Trần Vũ hiện đầy ngạc nhiên, sống lớn bằng tuổi này, đầy là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như thế này.
Thật là quá thần kỳ! Hình dáng bọn họ giống nhau như đúc!
"Vâng". Phong Thương Văn cười đáp, đã thành thói quen nhìn phản ứng người khác khi nghe họ là sinh đôi, nhớ ngày đó, phản ứng của Yến My cũng như vậy, không hề khác lắm.
"Xin lỗi, đội trưởng Phong, tôi nhận nhầm anh thành em trai anh". Trần Vũ gãi gãi đầu nở nụ cười nói.
"Không sao". Anh lắc đầu, đây là chuyện xảy ra hằng ngày.
"Tôi nên giới thiệu bản thân một lần nữa thì tốt hơn, tôi là Trần Vũ, ba tháng trước từ Cao Hùng mới điều sang bên này làm việc".
"Cũng khó trách anh chưa từng nhìn thấy tôi, đúng thời gian đó tôi bị điều ra nước ngoài tham gia tập huấn, mới trở về mấy hôm trước". Anh cười nói.
"Hóa ra là như vậy!". Trần Vũ gật đầu một cái, còn đang suy nghĩ vì sao mỗi ngày ở phòng pháp y đều có cảnh sát, cảnh sát đi qua đi lại, dường như tất cả những người đi qua đi lại anh đều đã nhìn, thế mà không biết anh.
"Yến My, nghe nói ngày hôm qua Thượng Vũ lại chạy đến tìm cô à?". Biết được tin này, Phong Thượng Văn không khỏi cảm thấy hứng thú.
Trước kia biết Thượng Vũ theo đuổi cô, nhưng lại đuổi không kịp, sau đó anh trở về tiếp quản sự nghiệp của gia đình, giống như sẽ không phát triển nữa, ai ngờ anh mới ra nước ngoài một chuyến, lại có chút quá mức giống trước.
"Thượng Văn, hôm nay anh đến, không phải chỉ là muốn hỏi tin đồn này chứ?". Yến My cũng không muốn nói quá nhiều.
"Dĩ nhiên không phải, chỉ là muốn trò chuyện với cô một chút về tình hình gần đây, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi". Anh cười nói.
Ngay khi mới bắt đầu, anh đã cảm thấy thái độ du côn của Thượng Vũ, đụng phải Yến My trầm tĩnh. Nhất định sẽ đá trúng cục sắt, sau mấy lần quan sát, chứng minh suy đoán của anh không sai. Vốn anh cho rằng Thượng Vũ bỏ đi, không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện, có câu nói là liệt nữ sợ triền nam, có lẽ cô ấy sẽ thật sự là người cuối cùng của em trai mình.
"Nào có chuyện gì thì anh nói đi? Không phải là như vậy". Yến My nhún nhún vai, thuận tiện cầm thiệp vừa nhận cất vào trong ngăn kéo.
Phong Thượng Văn tinh mắt liếc thấy động tác của cô, lại thấy trên tủ có hoa, cũng không lên tiếng truy hỏi nữa.
"Được rồi! Đưa cho tôi bản báo cáo giải phẫu tử thi vô danh đi!".
"À! Báo cáo để ở chỗ tôi". Trần Vũ vội vàng tìm cái gì đấy ở trên bàn.
"Thượng Văn, tôi đi làm việc". Yến My nhân cơ hội rời đi.
"Yến My, có cơ hội ban người chúng ta cùng ăn cơm một bữa nhé! Tuệ Tình vẫn muốn tìm cô đấy!". Phong Thượng Văn đột nhiên gọi cô lại.
"Để nói sau!". Yến My phất phất tập hồ sơ, nhanh chóng vào phòng làm việc.
----------------------------
6h30', Phong Thượng Vũ đúng hẹn xuất hiện ở cửa ra vào, không đến mấy phút, Yến My liền đi ra ngoài.
"Này! Tặng em!". Dứt lời, một bó hoa bách hợp trắng tinh đẹp đẽ đưa đến trước mặt cô.
"Cảm ơn". Yến My thuận tay ôm vào trong ngực, mùi thơm ngát tự nhiên xông vào tận mũi.
Cô suy nghĩ một chút, hay là để công việc hoãn lại lúc khác, dù sao ăn một bữa cơm cũng sẽ không làm sao cả, không cùng anh ăn, thì cô vẫn phải ăn cơm.
"Chúng ta đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc, có được không? Hay là em muốn ăn món Tây?". Phong Thượng Vũ chú ý đến biểu cảm trên mặt cô, ban đầu cứ tưởng rằng cô sẽ cầm bó hoa ném vào mặt anh, sau đó diễn xuất theo tiết mục anh đuổi tôi chạy, kết quả những thứ như vậy đều không xảy ra, xem ra hình như cô muốn đồng ý tiến thêm một bước với anh!
"Kiểu Trung Quốc là được rồi".
"Vậy chúng ta đi thôi!". Phong Thượng Vũ tính thăm dò, quàng tay qua vai của cô, vui mừng phát hiện cô cũng không từ chối, dĩ nhiên anh cũng không dám nhắc lại chuyện ngày hôm qua, làm như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nửa tiếng sau, anh dẫn cô đi vào một nhà hàng nổi tiếng ở Thượng Hải, phục vụ dẫn đến vị trí gần cửa sổ.
"Tiểu My, em muốn ăn gì cứ việc gọi, đừng khách sáo". Phong Thượng Vũ nhận menu của người phục vụ đưa tới, mở ra xem.
"Anh chọn đi! Tôi chưa từng đến chỗ này, không biết món nào ngon". Yến My xem qua nội dung menu rồi đóng lại.
"Vậy thì gọi gà hầm rượu Hoa Điêu, da ngỗng rán giòn, tôm viên quả bóng, bánh bao hấp, cánh gà hầm vây cá, cá hồi xào rau, Tiểu My, em có cần phải gọi thêm một ít cơm trắng không?'.
"Được!". Anh bị làm sao? Gọi một lúc nhiều như vậy. Trong lòng Yến My suy nghĩ.
"Vậy thì thêm hai bát cơm trắng".
Phục vụ ghi nhớ rất nhanh, nhắc lại một lần nữa, chắc chắn không sai, mới thu hồi menu rời đi.
"Nhà hàng này là chỗ nấu món ăn Thượng Hải chính gốc, phục vụ không tệ, rất nổi tiếng ở Đài Bắc". Anh giới thiệu.
"Vì thế anh thường đến đây?". Tầm mắt Yến My di chuyển ban phía.
Phục vụ ăn mặc kiểu cổ trang, ở xà nhà có hai bức họa của danh nhân làm nổi bật lẫn nhau, bên tai nghe một khúc nhạc cổ điển Trung Quốc, giống như đặt mình vào phòng ăn thời cổ đại.
"Một tháng mấy lần mời khách đến chỗ này dùng cơm. Em thì sao? Hôm nay có bận không?". Uống một ngụm trà thơm, Phong Thượng Vũ hỏi.
"Tàm tạm, vẫn như bình thường. Anh thì sao? Đang bận cái gì à?”. Nếu nói anh rất bận, cô cũng muốn biết anh thì sẽ bận rộn cái gì.
"Bận rộn đối phó với lễ khai trương, chưa xét duyệt hồ sơ công việc, còn chưa làm xong hợp đồng nữa!". Anh nhún vai nói, chỉ những công việc như này, đã khiến anh tốn hơn chục tiếng mỗi ngày rồi.
Xem tiếp phần 6
Kho Truyện Nhiều Tập
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Bắt,Được,Người,Đàn,Ông,Lưu,Manh,-,phần,5,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Bắt Được Người Đàn Ông Lưu Manh - phần 5 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Bắt Được Người Đàn Ông Lưu Manh - phần 5 - Tiểu thuyết tình yêu