Tiểu thuyết - Bỏ Em Ư ? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - phần 10
Lượt xem : |
Anh dám đánh tôi, tôi không cần anh nữa!”
Hạ Trường Ninh dừng tay, cười lạnh: “Cánh cứng rồi đúng không? Em không cần, anh cần”.
Hắn lột áo khoác của tôi ra giống như lột bắp ngô, tay hắn cầm áo len rồi lật ngược lên trên.
“Em sai rồi, em sai rồi”. Tôi liến tục nhận sai, co quắp không cho hắn cởi quần áo.
“Sai rồi?”
“Ừ”.
“Nói to lên!”
Tôi gào to: “Em sai rồi, không chơi nữa”.
“Chơi? Ai chơi với em?”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, thấy mắt hắn đẫm lệ, đột nhiên đau lòng, mềm giọng hỏi hắn: “Anh muốn cưỡng bức em à? Thật à?”
Hạ Trường Ninh thay đổi sắc mặt, tay đặt lên mắt tôi. Hắn thấp giọng trả lời: “Phước Sinh, em thực sự không hiểu à?”
Tôi không nói được gì, chỉ biết nước mắt không ngừng chảy ra. Tôi cảm thấy lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm, giống như một chiếc khăn mặt ướt nóng đặt trên mặt tôi, rất khó chịu, tôi quay đầu.
Hắn không cho tôi nhìn hắn. Tôi quay lưng lại phía hắn, nghe thấy giọng hắn mơ hồ vang lên phía sau, nhẹ như khói thuốc.
“Phước Sinh, không phải em lên kế hoạch để anh tới tìm em sao? Anh tới rồi, em tới đây học, anh cũng tới rồi. Còn mua nhà xây tổ ở đây nữa, chỉ vì em học ở đây ba năm. Anh đợi suốt hai tháng, em không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại. Anh ở trong trường nhìn em từ xa, nhìn em chạy bộ trên sân vận động, chạy một lúc lại ngồi xuống khóc, trong lòng anh vô cùng khó chịu. Trình Tử Hằng học ở trường này, anh không có thời gian cả ngày bảo vệ em được nên nhờ hắn chăm sóc em. Hắn nói em lại còn thi chạy ba nghìn mét nữ. Phước Sinh... Anh, anh thực sự rất khó chịu. Khi em chạy nhìn rất giống một chú hươu con, khiến người ta nhìn thấy không nén nổi thương hại. Anh yêu em, em không biết đàn ông nói câu “Anh yêu em” cũng không hề dễ dàng đâu. Nếu em đã có chuyện gì với người đàn ông khác anh cũng vẫn muốn có em. Anh muốn nhận được trọn vẹn tình cảm của em. Anh biết như thế rất bất công với em, anh chỉ muốn... muốn biết anh có thể hay không...”
Hắn đột nhiên đứng dậy tránh ra, thấy hắn đi ra phía cửa tôi tưởng hắn định rời đi, trái tim thắt lại, tôi bật dậy khỏi sofa chạy tới ôm hắn: “Anh đừng đi... Hạ Trường Ninh, anh đừng bỏ em. Không phải em không yêu anh, chỉ vì trong lòng em không vui, không thoải mái. Vừa nghĩ tới việc anh tốt với Dật Trần, nghĩ đến anh và cô ta có con, còn muốn cưới cô ta là em lại tức giận. Anh không được đi!”
Hạ Trường Ninh đứng ngẩn ngơ không nói gì cả. Tôi gục mặt vào lưng hắn, tay ôm chặt eo hắn, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, chỉ cần nghĩ tới việc hắn sẽ đi mất là tôi thở cũng run rẩy.
“Ngày nào em cũng đợi anh tới. Lúc anh Trình bảo anh bịa em vui lắm, em đợi anh tới, nhưng anh vẫn không tới. Em nghĩ chắc anh giận em lắm, cho rằng em không tốt với anh, không thích anh... Anh muốn em phải thế nào thì anh mới vui? Em không biết phải làm mẹ kế thế nào”. Nói tới chuyện đau lòng, tôi buông tay ngồi xuống vùi mặt vào đầu gối khóc lên.
Nếu con trai Dật Trần là con hắn thì tôi thực sự không biết phải làm thế nào. Nhưng không phải tôi không yêu hắn, thực sự không phải tôi không yêu hắn. Rời xa hắn tôi không dám nhớ hắn, ngay cả nhớ cũng không dám, vì tim sẽ nhói đau, tôi thực sự yêu người này mất rồi.
“Phước Sinh, anh sai rồi”. Hắn quay lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nói. “Lúc đi giúp đỡ Dật Trần anh hoàn toàn có thể nói với em quan hệ giữa Dật Trần và Trình Tử Hằng. Nhưng trong đầu anh luôn suy nghĩ, có lẽ em chỉ cảm động vì anh thôi, không phải em thực sự yêu anh. Anh nhớ lại gương mặt em khi em ở bên Đinh Việt. Khi ở bên anh chúng ta chỉ có cãi nhau, ở bên hắn trong mắt em ngập tràn dịu dàng. Anh không dám khẳng định, khẳng định em thực sự yêu anh. Anh luôn nghĩ nếu Đinh Việt không ra đi chắc chắn em sẽ không bao giờ ở bên anh. Suy nghĩ ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh, khiến anh đã thiết kế vụ Dật Trần một cách cực đoan. Mục đích chính là muốn xem em có vì anh mà bất chấp tất cả hay không? Con người không ai hoàn hảo, có lúc anh sợ mình làm sai, sợ nếu làm sai em sẽ nói “chúng ta không hợp nhau” như thường lệ. Anh chưa học trung học hay đại học, em nghĩ rằng trong lòng anh thực sự không ngưỡng mộ em sao?”
Hạ Trường Ninh quay đầu lại, nụ cười mờ nhạt hiện lên: “Nói cho anh biết đi, Phước Sinh. Nếu sau này em biết anh đã làm sai chuyện gì, em có thể tha thứ cho anh không?”
“Anh còn đi tìm người phụ nữ khác, sinh con với người ta sau đó nói em yêu anh thì phải chấp nhận tất cả của anh à?”
Những lời hắn nói khiến trái tim tôi chấn động. Từ trước tới giờ giữa chúng tôi tôi luôn ở thế bị động, chưa bao giờ tôi biết trong cảm nhận của hắn, hắn luôn nang niu mối tình này đến vậy. Tôi cúi đầu lí nhí hỏi hắn, đây là giới hạn của tôi.
“Trên thế giới này những thứ hấp dẫn đàn ông nhiều lắm, mà đàn ông thì dễ bị mê hoặc. Chẳng có người phụ nữ nào có thể quản chặt đàn ông được đâu. Có điều phải xem người đàn ông đó có biết bảo vệ hay không. Chuyện anh vừa nói không bao gồm chuyện này, nếu có ngày em phát hiện ra anh nói dối em...” Hắn thở dài không nói tiếp nữa, xoay người cúi xuống ôm tôi: “Ngốc ạ, anh không đi đâu, anh vào nhà vệ sinh lấy cho em cái khăn mặt nóng mà”.
Tôi gục đầu vào lòng hắn, ôm cổ hắn, dù hắn nói thế nào cũng không buông.
Hạ Trường Ninh ôm tôi tới ghế sofa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Phước Sinh, cho dù anh và Dật Trần có con thật thì anh cũng không lấy cô ấy đâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho Trần Hạ, nhưng không lấy cô ta. Em hiểu chứ?”
Tôi không nói gì cả, chỉ ôm chặt thêm chút nữa. Tôi chỉ cần hắn, những thứ khác tôi mặc kệ.
Gương mặt Hạ Trường Ninh khẽ cọ lên đầu tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự lưu luyến của hắn.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, hắn hơi động là tôi lại ôm chặt hơn, lưu luyến không muốn rời cảm giác ấm áp này. Hắn cũng không động nữa, cứ ôm tôi không nói gì.
Tôi nghĩ, không cần phải nói anh yêu em em yêu anh nữa. Giây phút này, tôi thấy mình và Hạ Trường Ninh đã hoàn toàn hiểu nhau.
Rất lâu sau, lúc tôi đã sắp ngủ thì Hạ Trường Ninh đột nhiên nói: “Thức ăn ở trường cũng được”.
“Ừ, cũng được”.
“Tăng mấy cân?”
“Ba bốn cân, bây giờ em bốn lăm cân rồi”.
“Nếu đặt một bao cát nặng bốn mươi cân lên trên ngực một người trong vòng hai tiếng thì người đó sẽ ngạt thở mà chết”.
“Thật à?”
“Em mà không đứng dậy thì anh chết cho em xem”. Hạ Trường Ninh cố ý giả vờ ngạt thở nói với tôi.
Tôi mở mắt, Hạ Trường Ninh mỉm cười nhìn tôi. Tôi nhếch miệng: “Anh yếu thế à? Em không cần một người không bế nổi em làm...”
“Làm chồng lại là chuyện khác”. Hạ Trường Ninh ngắt lời tôi.
Tôi xấu hổ nhìn hắn: “Ai muốn lấy anh chứ?”
“Ban nãy ai khóc, gào, giữ anh không cho anh đi?”
Gã này lúc nào cũng đáng ghét! Tôi hừ một tiếng: “Được rồi, Vương Bảo Xuyến phải đợi mười tám năm, anh đợi hai năm đi. Phải thể hiện cho tốt đấy”.
Hạ Trường Ninh chau mày: “Vương Bảo Xuyến là ai?”
Tôi khựng lại không biết nói gì, suýt nữa thì quên mất gã này trình độ văn hóa tiểu học! Một điển cố hay như thế lại trở thành một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Hắn giãn mặt ra cười: “Không biết là ai cũng không sao, ý của em anh hiểu rồi. Em tốt nghiệp chúng ta sẽ cưới. Có điều, bây giờ phải hưởng thụ đãi ngộ trước đã”.
“Trước khi cưới không được”.
Hắn đã cúi mặt xuống, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai tôi: “Sao lại không được? Dù sao em cũng chỉ có thể lấy anh”.
Tôi đẩy mặt hắn ra: “Đừng đùa nữa, em đi rửa mặt”.
“Anh giúp em”. Nụ hôn của hắn đặt lên mắt tôi rồi di chuyển xuống môi, triền miên dịu dàng.
Ai nói rằng đàn ông lên cơn còn có thể kiềm chế được? Hắn không thèm nói câu nào mà tay đã lần vào dưới áo tôi, quen thuộc như vườn hoa nhà mình.
“Đừng...”. Tôi nắm tay hắn, mắt mở to.
Hắn nhắm mắt ấn tay tôi xuống, nhẹ nhàng cắn vành tai tôi và nói khẽ: “Ngoan!”
Tôi run người. Sao hắn lại cứ nhằm vào điểm yếu của người ta mà ra tay thế không biết?
“Như thế này không tốt”.
Nếu tôi biết lý trí sẽ phản tác dụng như thế thì tôi thà để Hạ Trường Ninh dạo chơi vườn hoa một vòng cho xong. Hiển nhiên Hạ Trường Ninh cũng nghĩ như thế, sóng nước dịu dàng biến thành sóng lớn ngập trời. Tôi cố gắng hít thở không khí và nói: “Em đói rồi, còn chưa ăn cơm. Ăn cơm đã được không?”
“Đợi một lát anh nấu”.
“Mở... nhạc nền được không?”
Trước ngực ngứa ngáy, tôi không nén nổi mà phát ra một tiếng rên khẽ.
“Rất dễ nghe”.
Tôi mong sao khâu được cái miệng lại rồi tìm miếng đậu phụ đâm đầu vào mà chết. Cơ thể buông lỏng, hắn lột áo len của tôi lên gọn gàng như lột da thỏ.
“A!” Tôi vội nhắm chặt mắt, vô thức ôm chặt hắn. Tôi ra sức nép vào lòng hắn. Giữa ban ngày ban mặt sao có thể để hắn nhìn thấy sạch được chứ.
“Không được, bây giờ là ban ngày! Thanh thiên bạch nhật!”
“Nhắm mắt vào sẽ là ban đêm”. Hắn kéo tay tôi ra, tay kia che mắt tôi lại, bờ môi nóng bỏng áp lên ngực tôi. Tôi nắm chặt hai tay, mọi tư duy đều đi theo hành động của hắn. Lý trí của tôi đã sụp đổ tan tành trước sự trêu chọc của hắn, một chút tỉnh táo còn lại đã không cánh mà bay.
“Hạ Trường Ninh...”. Đây là giọng tôi sao, tôi giật nảy.
Ngón tay Hạ Trường Ninh hắn khẽ vẽ lên da tôi rồi rời khỏi. Tôi nghe thấy tiếng hắn cởi quần áo, nhắm chặt mắt không dám nhìn. Làn da bóng loáng của hắn chạm tới người tôi.
Hắn gỡ tay tôi ra rồi đặt lên ngực. Tim hắn đập rất mạnh, thình thịch từng tiếng, tôi cảm giác lòng bàn tay mình cũng rung lên theo nhịp. Tôi từ từ mở mắt, trong đôi mắt Hạ Trường Ninh chỉ có hình bóng của tôi, lấp lánh.
“Em là người phụ nữ của anh”. Hắn khẽ nói câu đó rồi đè người xuống.
Câu nói ấy làm tôi triệt để bị đánh hạ. Hai tay hắn đan vào tay tôi, giây phút này tôi cảm thấy tôi và hắn thực sự rất gần, rất gần.
“Một lát là được mà... Phước Sinh, đừng sợ”.
Sao tôi lại không sợ chứ? Người ta còn hô một hai ba mới bắt đầu chạy, hắn còn chưa nói xong đã lao vào rồi. Hắn nói tôi đừng sợ, còn tôi đau đến nỗi phải kêu lên, nắm chặt lấy tay hắn.
“Hít thở nhẹ nhàng, không sao đâu”.
Tôi mở choàng mắt, đôi mắt đã rơm rớm: “Đừng động! Anh đừng động!” Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng hôn tôi, không nhúc nhích nữa.
Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tôi và hắn ôm nhau nằm yên trên ghế sofa. Hắn vẫn chưa ra khỏi người tôi, tay vẫn nắm chặt tay tôi.
Một hồi lâu sau, tôi mở mắt trách móc: “Bảo anh đừng động mà!”
“Anh không động nó động, anh làm thế nào được”.
Lúc đó tôi mới khóc: “Em khó chịu, anh dậy đi, em muốn đi vệ sinh”.
Hạ Trường Ninh như đang nhịn cười, đột nhiên động mạnh. Tôi hồn bay phách lạc hét lên: “Không được! Em không muốn”.
Hắn thở dài và không động nữa, cúi đầu hôn lên trán tôi. Tôi thở hổn hển nắm chặt tay hắn.
Hắn tiện tay nhặt quần áo rồi đắp lên người tôi: “Đợi anh, anh đi xả nước”.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn mà tặc tặc khen ngợi, Hạ Trường Ninh có một thân hình rất đẹp.
Hắn quay lại cười: “Nhìn cái gì?”
Tôi hét lên: “Không biết xấu hổ! Anh không mặc quần áo”.
Hắn cười to: “Hóa ra em dám nhìn phía sau mà không dám nhìn phía trước”.
Mặt tôi nóng bừng, chân hơi mỏi. Tôi khẽ vén quần áo ra nhìn, chỉ nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, vội cuống cuồng mặc quần áo vào.
“Em định mặc quần áo đi tắm?”
Nói chung là tôi không thể trần truồng đi vào nhà tắm trước mặt hắn! Hạ Trường Ninh bật cười rồi bế cả t�
QUAY LẠIHạ Trường Ninh dừng tay, cười lạnh: “Cánh cứng rồi đúng không? Em không cần, anh cần”.
Hắn lột áo khoác của tôi ra giống như lột bắp ngô, tay hắn cầm áo len rồi lật ngược lên trên.
“Em sai rồi, em sai rồi”. Tôi liến tục nhận sai, co quắp không cho hắn cởi quần áo.
“Sai rồi?”
“Ừ”.
“Nói to lên!”
Tôi gào to: “Em sai rồi, không chơi nữa”.
“Chơi? Ai chơi với em?”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, thấy mắt hắn đẫm lệ, đột nhiên đau lòng, mềm giọng hỏi hắn: “Anh muốn cưỡng bức em à? Thật à?”
Hạ Trường Ninh thay đổi sắc mặt, tay đặt lên mắt tôi. Hắn thấp giọng trả lời: “Phước Sinh, em thực sự không hiểu à?”
Tôi không nói được gì, chỉ biết nước mắt không ngừng chảy ra. Tôi cảm thấy lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm, giống như một chiếc khăn mặt ướt nóng đặt trên mặt tôi, rất khó chịu, tôi quay đầu.
Hắn không cho tôi nhìn hắn. Tôi quay lưng lại phía hắn, nghe thấy giọng hắn mơ hồ vang lên phía sau, nhẹ như khói thuốc.
“Phước Sinh, không phải em lên kế hoạch để anh tới tìm em sao? Anh tới rồi, em tới đây học, anh cũng tới rồi. Còn mua nhà xây tổ ở đây nữa, chỉ vì em học ở đây ba năm. Anh đợi suốt hai tháng, em không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại. Anh ở trong trường nhìn em từ xa, nhìn em chạy bộ trên sân vận động, chạy một lúc lại ngồi xuống khóc, trong lòng anh vô cùng khó chịu. Trình Tử Hằng học ở trường này, anh không có thời gian cả ngày bảo vệ em được nên nhờ hắn chăm sóc em. Hắn nói em lại còn thi chạy ba nghìn mét nữ. Phước Sinh... Anh, anh thực sự rất khó chịu. Khi em chạy nhìn rất giống một chú hươu con, khiến người ta nhìn thấy không nén nổi thương hại. Anh yêu em, em không biết đàn ông nói câu “Anh yêu em” cũng không hề dễ dàng đâu. Nếu em đã có chuyện gì với người đàn ông khác anh cũng vẫn muốn có em. Anh muốn nhận được trọn vẹn tình cảm của em. Anh biết như thế rất bất công với em, anh chỉ muốn... muốn biết anh có thể hay không...”
Hắn đột nhiên đứng dậy tránh ra, thấy hắn đi ra phía cửa tôi tưởng hắn định rời đi, trái tim thắt lại, tôi bật dậy khỏi sofa chạy tới ôm hắn: “Anh đừng đi... Hạ Trường Ninh, anh đừng bỏ em. Không phải em không yêu anh, chỉ vì trong lòng em không vui, không thoải mái. Vừa nghĩ tới việc anh tốt với Dật Trần, nghĩ đến anh và cô ta có con, còn muốn cưới cô ta là em lại tức giận. Anh không được đi!”
Hạ Trường Ninh đứng ngẩn ngơ không nói gì cả. Tôi gục mặt vào lưng hắn, tay ôm chặt eo hắn, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, chỉ cần nghĩ tới việc hắn sẽ đi mất là tôi thở cũng run rẩy.
“Ngày nào em cũng đợi anh tới. Lúc anh Trình bảo anh bịa em vui lắm, em đợi anh tới, nhưng anh vẫn không tới. Em nghĩ chắc anh giận em lắm, cho rằng em không tốt với anh, không thích anh... Anh muốn em phải thế nào thì anh mới vui? Em không biết phải làm mẹ kế thế nào”. Nói tới chuyện đau lòng, tôi buông tay ngồi xuống vùi mặt vào đầu gối khóc lên.
Nếu con trai Dật Trần là con hắn thì tôi thực sự không biết phải làm thế nào. Nhưng không phải tôi không yêu hắn, thực sự không phải tôi không yêu hắn. Rời xa hắn tôi không dám nhớ hắn, ngay cả nhớ cũng không dám, vì tim sẽ nhói đau, tôi thực sự yêu người này mất rồi.
“Phước Sinh, anh sai rồi”. Hắn quay lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nói. “Lúc đi giúp đỡ Dật Trần anh hoàn toàn có thể nói với em quan hệ giữa Dật Trần và Trình Tử Hằng. Nhưng trong đầu anh luôn suy nghĩ, có lẽ em chỉ cảm động vì anh thôi, không phải em thực sự yêu anh. Anh nhớ lại gương mặt em khi em ở bên Đinh Việt. Khi ở bên anh chúng ta chỉ có cãi nhau, ở bên hắn trong mắt em ngập tràn dịu dàng. Anh không dám khẳng định, khẳng định em thực sự yêu anh. Anh luôn nghĩ nếu Đinh Việt không ra đi chắc chắn em sẽ không bao giờ ở bên anh. Suy nghĩ ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh, khiến anh đã thiết kế vụ Dật Trần một cách cực đoan. Mục đích chính là muốn xem em có vì anh mà bất chấp tất cả hay không? Con người không ai hoàn hảo, có lúc anh sợ mình làm sai, sợ nếu làm sai em sẽ nói “chúng ta không hợp nhau” như thường lệ. Anh chưa học trung học hay đại học, em nghĩ rằng trong lòng anh thực sự không ngưỡng mộ em sao?”
Hạ Trường Ninh quay đầu lại, nụ cười mờ nhạt hiện lên: “Nói cho anh biết đi, Phước Sinh. Nếu sau này em biết anh đã làm sai chuyện gì, em có thể tha thứ cho anh không?”
“Anh còn đi tìm người phụ nữ khác, sinh con với người ta sau đó nói em yêu anh thì phải chấp nhận tất cả của anh à?”
Những lời hắn nói khiến trái tim tôi chấn động. Từ trước tới giờ giữa chúng tôi tôi luôn ở thế bị động, chưa bao giờ tôi biết trong cảm nhận của hắn, hắn luôn nang niu mối tình này đến vậy. Tôi cúi đầu lí nhí hỏi hắn, đây là giới hạn của tôi.
“Trên thế giới này những thứ hấp dẫn đàn ông nhiều lắm, mà đàn ông thì dễ bị mê hoặc. Chẳng có người phụ nữ nào có thể quản chặt đàn ông được đâu. Có điều phải xem người đàn ông đó có biết bảo vệ hay không. Chuyện anh vừa nói không bao gồm chuyện này, nếu có ngày em phát hiện ra anh nói dối em...” Hắn thở dài không nói tiếp nữa, xoay người cúi xuống ôm tôi: “Ngốc ạ, anh không đi đâu, anh vào nhà vệ sinh lấy cho em cái khăn mặt nóng mà”.
Tôi gục đầu vào lòng hắn, ôm cổ hắn, dù hắn nói thế nào cũng không buông.
Hạ Trường Ninh ôm tôi tới ghế sofa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Phước Sinh, cho dù anh và Dật Trần có con thật thì anh cũng không lấy cô ấy đâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho Trần Hạ, nhưng không lấy cô ta. Em hiểu chứ?”
Tôi không nói gì cả, chỉ ôm chặt thêm chút nữa. Tôi chỉ cần hắn, những thứ khác tôi mặc kệ.
Gương mặt Hạ Trường Ninh khẽ cọ lên đầu tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự lưu luyến của hắn.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, hắn hơi động là tôi lại ôm chặt hơn, lưu luyến không muốn rời cảm giác ấm áp này. Hắn cũng không động nữa, cứ ôm tôi không nói gì.
Tôi nghĩ, không cần phải nói anh yêu em em yêu anh nữa. Giây phút này, tôi thấy mình và Hạ Trường Ninh đã hoàn toàn hiểu nhau.
Rất lâu sau, lúc tôi đã sắp ngủ thì Hạ Trường Ninh đột nhiên nói: “Thức ăn ở trường cũng được”.
“Ừ, cũng được”.
“Tăng mấy cân?”
“Ba bốn cân, bây giờ em bốn lăm cân rồi”.
“Nếu đặt một bao cát nặng bốn mươi cân lên trên ngực một người trong vòng hai tiếng thì người đó sẽ ngạt thở mà chết”.
“Thật à?”
“Em mà không đứng dậy thì anh chết cho em xem”. Hạ Trường Ninh cố ý giả vờ ngạt thở nói với tôi.
Tôi mở mắt, Hạ Trường Ninh mỉm cười nhìn tôi. Tôi nhếch miệng: “Anh yếu thế à? Em không cần một người không bế nổi em làm...”
“Làm chồng lại là chuyện khác”. Hạ Trường Ninh ngắt lời tôi.
Tôi xấu hổ nhìn hắn: “Ai muốn lấy anh chứ?”
“Ban nãy ai khóc, gào, giữ anh không cho anh đi?”
Gã này lúc nào cũng đáng ghét! Tôi hừ một tiếng: “Được rồi, Vương Bảo Xuyến phải đợi mười tám năm, anh đợi hai năm đi. Phải thể hiện cho tốt đấy”.
Hạ Trường Ninh chau mày: “Vương Bảo Xuyến là ai?”
Tôi khựng lại không biết nói gì, suýt nữa thì quên mất gã này trình độ văn hóa tiểu học! Một điển cố hay như thế lại trở thành một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Hắn giãn mặt ra cười: “Không biết là ai cũng không sao, ý của em anh hiểu rồi. Em tốt nghiệp chúng ta sẽ cưới. Có điều, bây giờ phải hưởng thụ đãi ngộ trước đã”.
“Trước khi cưới không được”.
Hắn đã cúi mặt xuống, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai tôi: “Sao lại không được? Dù sao em cũng chỉ có thể lấy anh”.
Tôi đẩy mặt hắn ra: “Đừng đùa nữa, em đi rửa mặt”.
“Anh giúp em”. Nụ hôn của hắn đặt lên mắt tôi rồi di chuyển xuống môi, triền miên dịu dàng.
Ai nói rằng đàn ông lên cơn còn có thể kiềm chế được? Hắn không thèm nói câu nào mà tay đã lần vào dưới áo tôi, quen thuộc như vườn hoa nhà mình.
“Đừng...”. Tôi nắm tay hắn, mắt mở to.
Hắn nhắm mắt ấn tay tôi xuống, nhẹ nhàng cắn vành tai tôi và nói khẽ: “Ngoan!”
Tôi run người. Sao hắn lại cứ nhằm vào điểm yếu của người ta mà ra tay thế không biết?
“Như thế này không tốt”.
Nếu tôi biết lý trí sẽ phản tác dụng như thế thì tôi thà để Hạ Trường Ninh dạo chơi vườn hoa một vòng cho xong. Hiển nhiên Hạ Trường Ninh cũng nghĩ như thế, sóng nước dịu dàng biến thành sóng lớn ngập trời. Tôi cố gắng hít thở không khí và nói: “Em đói rồi, còn chưa ăn cơm. Ăn cơm đã được không?”
“Đợi một lát anh nấu”.
“Mở... nhạc nền được không?”
Trước ngực ngứa ngáy, tôi không nén nổi mà phát ra một tiếng rên khẽ.
“Rất dễ nghe”.
Tôi mong sao khâu được cái miệng lại rồi tìm miếng đậu phụ đâm đầu vào mà chết. Cơ thể buông lỏng, hắn lột áo len của tôi lên gọn gàng như lột da thỏ.
“A!” Tôi vội nhắm chặt mắt, vô thức ôm chặt hắn. Tôi ra sức nép vào lòng hắn. Giữa ban ngày ban mặt sao có thể để hắn nhìn thấy sạch được chứ.
“Không được, bây giờ là ban ngày! Thanh thiên bạch nhật!”
“Nhắm mắt vào sẽ là ban đêm”. Hắn kéo tay tôi ra, tay kia che mắt tôi lại, bờ môi nóng bỏng áp lên ngực tôi. Tôi nắm chặt hai tay, mọi tư duy đều đi theo hành động của hắn. Lý trí của tôi đã sụp đổ tan tành trước sự trêu chọc của hắn, một chút tỉnh táo còn lại đã không cánh mà bay.
“Hạ Trường Ninh...”. Đây là giọng tôi sao, tôi giật nảy.
Ngón tay Hạ Trường Ninh hắn khẽ vẽ lên da tôi rồi rời khỏi. Tôi nghe thấy tiếng hắn cởi quần áo, nhắm chặt mắt không dám nhìn. Làn da bóng loáng của hắn chạm tới người tôi.
Hắn gỡ tay tôi ra rồi đặt lên ngực. Tim hắn đập rất mạnh, thình thịch từng tiếng, tôi cảm giác lòng bàn tay mình cũng rung lên theo nhịp. Tôi từ từ mở mắt, trong đôi mắt Hạ Trường Ninh chỉ có hình bóng của tôi, lấp lánh.
“Em là người phụ nữ của anh”. Hắn khẽ nói câu đó rồi đè người xuống.
Câu nói ấy làm tôi triệt để bị đánh hạ. Hai tay hắn đan vào tay tôi, giây phút này tôi cảm thấy tôi và hắn thực sự rất gần, rất gần.
“Một lát là được mà... Phước Sinh, đừng sợ”.
Sao tôi lại không sợ chứ? Người ta còn hô một hai ba mới bắt đầu chạy, hắn còn chưa nói xong đã lao vào rồi. Hắn nói tôi đừng sợ, còn tôi đau đến nỗi phải kêu lên, nắm chặt lấy tay hắn.
“Hít thở nhẹ nhàng, không sao đâu”.
Tôi mở choàng mắt, đôi mắt đã rơm rớm: “Đừng động! Anh đừng động!” Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng hôn tôi, không nhúc nhích nữa.
Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tôi và hắn ôm nhau nằm yên trên ghế sofa. Hắn vẫn chưa ra khỏi người tôi, tay vẫn nắm chặt tay tôi.
Một hồi lâu sau, tôi mở mắt trách móc: “Bảo anh đừng động mà!”
“Anh không động nó động, anh làm thế nào được”.
Lúc đó tôi mới khóc: “Em khó chịu, anh dậy đi, em muốn đi vệ sinh”.
Hạ Trường Ninh như đang nhịn cười, đột nhiên động mạnh. Tôi hồn bay phách lạc hét lên: “Không được! Em không muốn”.
Hắn thở dài và không động nữa, cúi đầu hôn lên trán tôi. Tôi thở hổn hển nắm chặt tay hắn.
Hắn tiện tay nhặt quần áo rồi đắp lên người tôi: “Đợi anh, anh đi xả nước”.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn mà tặc tặc khen ngợi, Hạ Trường Ninh có một thân hình rất đẹp.
Hắn quay lại cười: “Nhìn cái gì?”
Tôi hét lên: “Không biết xấu hổ! Anh không mặc quần áo”.
Hắn cười to: “Hóa ra em dám nhìn phía sau mà không dám nhìn phía trước”.
Mặt tôi nóng bừng, chân hơi mỏi. Tôi khẽ vén quần áo ra nhìn, chỉ nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, vội cuống cuồng mặc quần áo vào.
“Em định mặc quần áo đi tắm?”
Nói chung là tôi không thể trần truồng đi vào nhà tắm trước mặt hắn! Hạ Trường Ninh bật cười rồi bế cả t�
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,6,-,Tiểu,thuyết,-,Bỏ,Em,Ư,?,Có,Mà,Đợi,Đến,Kiếp,Sau!,-,phần,10,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 6 - Tiểu thuyết - Bỏ Em Ư ? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - phần 10 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 6 - Tiểu thuyết - Bỏ Em Ư ? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - phần 10 - Tiểu thuyết tình yêu