XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Bỏ Em Ư ? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - phần 3

Lượt xem :
n dặn dò tôi :"Nhớ mặc áo ấm rồi đi làm nhé!"
Tan ca chỉ cần có thời gian là anh tới đón tôi.
Anh thường nắm tay tôi và kéo vào túi áo mình, miệng không ngừng nói: "Ấm hơn chưa?”
Khi mới bắt đầu, anh thường dẫn tôi tới những nhà hàng sang trọng, nhưng chúng tôi đều là những người sống dựa vào đồng lương, có lần tôi nghiêm túc nói với anh : “Đinh Việt, thế này lãng phí lắm”.
Anh cười và nói: “Phước Sinh, người ta tán gái bạn gái thường kêu không có tiền mà tiêu. Em tiết kiệm cho anh thế này khiến anh thực sự thấy may mắn. Có điều, em đừng tiết kiệm cho anh làm gì, dù sao anh cũng đi làm trước em mấy năm, anh không phải là người vung tay quá trán đâu".
Nhưng tôi vẫn cảm thấy mỗi lần đi ăn nhà hàng quá xa xỉ, nên chỉ gọi hai món ăn, một món canh, thêm chút đồ uống, đi xem phim, tiền xe, một tháng ít nhất cũng phải tốn tám đến mười triệu. Lương tháng của tôi cũng chỉ đến thế. Tôi lại ngại không dám hỏi thu nhập của Đinh Việt, hẹn hò với anh mà tốn kém quá cũng khiến tôi thấy ngại.
Những lần hẹn hò sau này tôi sẽ kiên quyết không tới những nhà hàng đắt tiền đó, tôi thường kéo anh tới những quán ăn bình dân, có lúc chỉ đơn giản gọi hai bát mì.
Đinh Việt lại thở dài: “Phước Sinh, em tiết kiệm để làm gì chứ? Chúng ta đi shopping đi, mùa đông tới rồi, mua cho em mấy bộ quần áo luôn”.
Trong lòng tôi rất ngọt ngào nhưng ngoài miệng thì từ chối.
Đinh Việt có phần không vui, anh nghiêm mặt nói: “Phước Sinh, mua quần áo cho bạn gái thì có gì đáng nói chứ? Em nhất định phải sòng phẳng với anh thế à?"
Tôi vô cũng xấu hổ, chỉ còn cách nói: “Ðừng mua đắt quá!"
Đinh Việt cười: “Nếu em thấy ngại thì anh mua cho em, em cũng mua cho anh là được!"
Cách này hay đấy! Tôi cười đồng ý. Đinh Việt dở khóc dở cười và ôm chặt tôi: “Đồ ngốc”
Đinh Việt dẫn tôi tới một nơi khiến tôi choáng nặng! Đây là siêu thị đắt nhất thành phố này, các món đồ ở đây đều là hàng hiệu, vớ vẩn cũng phải mấy triệu bạc. Tôi đứng ở cửa nhất định không vào.
“Anh đùa với em thôi. không cần mua đồ đắt thế này cho anh đâu. Anh có cái này là được rồi". Anh giơ cao sợi dây may mắn đeo trên tay. Đó là sợi dây tôi đan cho anh. Từ khi tôi đeo lên tay anh anh chưa hề tháo ra.
Tôi biết không có cách nào khác nên nhìn anh rồi nói: "Đinh Việt, anh để dành tiền mua nhà mua xe cũng được, một bộ quần áo mấy triệu bạc thế này lại chẳng mặc cả đời được, không đáng!”
Ðinh Việt nghĩ ngợi rồi nói: “Không có xe cũng khá bất tiện. Thế này đi, đằng nào cũng đến rồi vào xem cũng được nhé? Bên ngoài phố lạnh quá!".
Tôi bật cười, cầm tay Ðinh Việt. Coi như đi xem quần áo, vào trong siêu thị hưởng thụ không khí ấm áp.
Quầy nào chúng tôi cũng xem nhưng không mua gì cả.
Tôi cứng lưỡi lật mác giá quần áo, khẽ khẽ kinh ngạc và thở dài. Đinh Việt huých tay nhìn tôi cười, mặc kệ không thèm đề ý tới con mắt của cô bán hàng xinh đẹp, tôi chẳng hề xấu hổ.
Tôi rất thích thái độ này của anh. Không mua được quần áo và độ cao quý của nội tâm chẳng liên quan gì đến nhau.
Đi đến một khu, ánh mắt tôi dừng lại lâu hơn một chút khi nhìn thấy một nhãn hàng nổi tiếng với những thiết kế đen trắng.
Đinh Việt hạ giọng hỏi tôi: “Thích không?”
Thích nhưng mua sao được chứ, nhìn cái cho vui mà. Tôi nhìn Đinh Việt cười nói: “Không phải thích cái gì là phải mua cái đó đâu!"
Anh cười và kéo tay tôi vào trong cửa hàng, chỉ một chiếc áo khoác màu đen trên giá: "Phước Sinh, anh nghĩ em mặc cái áo này chắc chắn rất đẹp. Em hợp với màu đen". Tôi lật giá áo, tay run run. Cái áo này hơn sáu mươi triệu đấy! Tôi lập tức buông xuống lắc đầu: "Đắt quá, em không thích”.
Ðinh Việt nhất quyết bắt tôi thử áo, anh nịnh tôi: "Em thử xem thế nào, không mua, chỉ thử thôi".
Lúc này Ngũ Nguyệt Vi bất ngờ từ phòng thay đồ bước ra. Ánh mắt cô ta lướt qua chỗ tôi và Đinh Việt, mỉm cười rồi lên tiếng: “Cô giáo Ninh cũng thích nhãn hiệu này à?" Tôi trừng mắt! Cô ta đúng là âm hồn không tan!
"Ừ, nhưng mà đắt quá tôi không mua nổi. Xem thôi". Tôi trả lời trước, tự nhận thua để xem cô ta nói được gì.
Tôi rất đắc ývới trí thông minh của mình. Thế nào, chắc cô ta không thể đáp trả trước mặt mọi người được rồi? Cô ta dám nói "Không mua được thì đừng tới" thì tôi sẽ AQ rằng: “Trước mặt thượng đế mọi linh hồn đều không cần mặc quần áo!” Tôi muốn cười quá đi mất, người nghèo có nhiều chiêu giữ gìn tự tôn lắm.
“Ðàn bà không cần có tiền, đàn ông có là được rồi”. Chắc chắn Ngũ Nguyệt Vi đã nghe được đoạn đối thoại của hai chúng tôi nên cô ta mới châm chọc và nhìn Đinh Việt.
Đinh Việt cười: "Trang điểm đẹp cho bạn gái là trách nhiệm của mỗi người đàn ông. Phước Sinh, em đi thử đi".
Tôi đang định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt của Đinh Việt. Anh không muốn tôi từ chối. Bạn gái thích nhưng anh không mua nổi liệu có phải mất mặt quá không? Nhất là sau khi nghe những lời của Ngũ Nguyệt Vi, tôi quay lại cười với Đinh Việt và nói: “Đẹp thì em thích nhưng không có nghĩa là em phải mua hết".
Ánh mắt của Đinh Việt khiến tôi không hiểu lầm. Dường như là cảm động, nụ cười trở nên dịu dàng lạ thường.
Ngũ Nguyệt Vi khẽ hừ một tiếng, lườm tôi với Ðinh Việt một cái rồi hậm hực nhấc năm bộ quần áo trên giá và móc một tấm thẻ thanh toán ra: "Mua hết".
Ðinh Việt bảo cô bán hàng lấy chiếc áo khoác màu đen rồi nhét vào tay tôi, đẩy tôi vào phòng thử đồ. Dường như anh cảm nhận được điều gì đó nên thì thầm vào tai tôi: "Anh muốn mua quần áo cho em, không mua ở cửa hàng này cũng chẳng sao”. Ý anh là anh không hề bị những lời của Ngũ Nguyệt Vi kích thích.
“Ha ha, Đinh Việt, cần gì phải thế chứ, bỏ một phần ba thu nhập một năm để mua một bộ quần áo có đáng không?” Ngũ Nguyệt Vi thêm đầu vào lửa.
“Cho dù có tiêu hết thu nhập cả năm để mua quần áo cho Phước Sinh cũng đáng!” Đinh Việt bình tĩnh đáp lại và dùng mắt ra hiệu cho tôi không nói nữa.
Tôi hận Ngũ Nguyệt Vi, người dân bình thường mặc cái áo hơn sáu mươi triệu, thật buồn cười quá sức. Cô ta nói như thế là có ý ép Đinh Việt phải mua sao?
Nhưng ai cũng cần thể diện, nếu tôi còn từ chối nữa thì Đinh Việt sẽ mất mặt nên chỉ còn cách mặc cái áo đó.
“Phước Sinh, màu đen rất hợp với em. Tuy em gầy nhưng thân hình em rất cân đối!" Đinh Việt khen tôi một câu rồi nhìn tôi cười hạnh phúc.
Nhìn bóng mình trong gương tôi có cảm giác mình đẹp hơn khi mặc chiếc áo đen này. Tôi chưa bao giờ mặc đồ màu đen vì người gầy, sợ mặc vào trông càng gầy hơn. Nhưng chiếc áo này lại làm vai tôi rộng hơn. Eo tôi nhỏ nên mùa đông mặc nhiều quần áo cũng không ngại. Chiếc đai áo khoác khiến eo tôi càng thon hơn. Tôi không thể không thừa nhân Ðinh Việt rất có con mắt thẩm mỹ.
Việc đã đến nước này tôi chỉ còn cách nhìn Đinh Việt móc thẻ ra trả tiền sau đó cầm túi đồ rời khỏi đây.
Khi hai chúng tôi đứng đợi xe ở cửa siêu thị thì Hạ Trường Ninh vừa lúc đó lái xe tới đón Ngũ Nguyệt Vi. Hắn xuống xe đón lấy túi đồ trên tay Nguyệt Vi để vào ghế sau, nhìn tôi một cái rồi liếc túi đồ trong tay tôi. Tôi lập tức nhớ lại lần trước hắn đã từng mua hơn mười triệu tiền quần áo cho tôi với mục đích ủng hộ bạn mở cửa hàng, nhưng tôi không nhận. Hắn nhìn tôi thế này là có ý châm biếm tôi nhận đồ của Ðinh Việt sao? Ngũ Nguyêt Vi nhìn chúng tôi cười rồi lên xe.
Tôi hơi căng thẳng, Đinh Việt nắm lấy tay tôi dịu dàng hỏi: “Lạnh không?"
Tôi lắc đầu, anh quay người quàng khăn cho tôi.
Nhìn qua người anh tôi thấy xe Hạ Trường Ninh đã đi xa. Sau lần gặp hắn ở nhà hàng hắn không tới tìm tôi nữa. Tôi nghĩ, bây giờ hắn sẽ thôi tới tìm tôi nữa.
Sau khi hai người họ đi xa, tôi mới nghiêm túc nói với Ðinh Việt: "Thưc sự đắt quá, em mặc trên người mà nóng như lửa đốt, tiền lương một năm của em đó. Tại sao nhất định phải mua chứ?".
Nụ cười trên gương mặt Ðinh Việt càng rạng rỡ hơn. Đột nhiên anh nghiêm mặt lại và hỏi tôi: “Nếu anh có tiền, không quan tâm tới sau mươi triệu này thì em có dám mặc không?".
“Nhưng anh làm việc ở công ty xuất nhập khẩu được bao nhiêu tiền? Anh đâu phải là người có gia tài hàng tỷ đâu mà coi vài chục triệu như vài trăm ngàn chứ!". Ðinh Việt cười thành tiếng và nói với tôi: "Được rồi, đợi khi nào anh có tiền tỷ thì anh sẽ mua cho em, nhưng bây giờ thì sao? Đã mua rồi".
Tôi thở dài; "Giá mà có thể trả lại thì tốt".
Đinh Việt bật cười: “Được, chúng ta đi trả lại, tiền trả lại đợi khi nào em nghỉ đông chúng ta đi du lịch nhé!".
“Có thể trả lại thật à?"
“Yên tâm đi”.
Đinh Việt thưc sự trả lại chiếc áo khoác đó, anh lại mua một cái màu đen y như vậy cho tôi, giá còn chưa bóc, anh nói: "Cái này có hơn ba triệu thôi, là hàng nhái. Em nhất định phải nhận đấy".
Tôi nhận, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Hạ Trường Ninh
Cái gì? Mình phải đi xem mặt?
Mình mà cũng cần người khác giới thiệu sao?
Mình chỉ cần vẫy tay thì gái có mà lao tới hàng đàn chứ thiếu gì. Mình phải đi xem mặt rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân mình với đối phương, thể hiện phong độ ga lăng cho đối phương xem sao?
Chẳng mấy lúc về nhà được một lần thì lại nghe thấy chuyện này, nếu không phải nghĩ tới việc mẹ bị cao huyết áp thì tôi đã ném đũa đứng dậy rồi. Cứ như đang trao đổi tin tức tuyệt mật, rõ ràng trên bàn chỉ có tôi và mẹ thế mà mẹ còn làm ra vẻ thần bí thì thầm với tôi: “Cô Lưu giới thiệu cháu gái cô ta cho con, nghe nói là một cô gái rất trong sáng. Mới tốt nghiệp đại học, học chuyên ngành tiếng Trung, giờ làm giáo viên ngữ văn ở trường ngoại ngữ”. Mẹ còn đưa một bức ảnh cho tôi rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tôi không có ác cảm hay thiện cảm gì với cô Lưu cả. Gần đây cô ta rất hay tới nhà tôi, dăm bữa nửa tháng tôi về nhà một lần thì tám chín phần mười là sẽ gặp cô ta. Tôi biết chồng cô ta muốn vào phòng công an, những chuyện thế này tôi gặp nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả. Tôi tức giận nghĩ, cứ bận lo chuyện của chồng cô đi, làm bà mối làm cái gì?
“Hạ Trường Ninh! Nghiêm túc vào!” Mẹ tôi cáu.
Tôi vội cúi đầu nhìn tấm ảnh. Chẳng khác gì học sinh cấp ba, bắt tôi trâu già gặm cỏ non chắc? Tôi mỉm cười: “Mẹ, con mới hai mươi bảy tuổi, đã đến ba mươi đâu mà vội chuyện này chứ?”.
Mẹ tôi chậm ăn một miếng cơm rồi nó: “Mẹ thấy con bé cũng đoan trang lắm, tìm vợ thì phải tìm đứa nào nhìn ngoan ngoãn một chút. Tên con bé cũng hay, Phước Sinh. Bố mẹ đều là giáo viên, mẹ thấy cũng được”.
“Con nói mẹ nghe này, muốn tìm cô nào ngoan ngoãn thì kiếm vợ ở quê là tốt nhất. Con nhà nông dân, khỏe mạnh dễ đẻ dễ nuôi, lại còn được hồi môn cả ruộng đất, con trai mẹ còn được làm địa chủ ấy chứ”. Tôi cười hì hì và bắt đầu nói liên thiên.
Với tính cách của mẹ tôi thì thông thường mẹ sẽ bị tôi chọc cho phì cười rồi thôi. Nhưng hôm nay hình như mẹ nói nghiêm túc, đã vậy còn nói chuyện tiền nong với tôi: “Tháng sau Vi tới đấy. Anh trai Vi làm ăn tốt, số cổ phần cho con bé có thể mua mấy ngàn mẫu đất cũng không thành vấn đề. Con muốn làm địa chủ thì cưới luôn con bé đi, lại còn được làm đại địa chủ nữa. Vi xinh xắn, từ nhỏ lại lớn lên trong quân đội, còn ngây thơ hơn con gái bây giờ nhiều. Con nói xem thế nào?”
Tôi giật mình, con ranh Vi mà dám bảo là ngây thơ sao? Có mà chờ đến khi trạch đẻ ngọn đa, sáo ấp mặt nước ấy!
Mười ba tuổi tôi đã nhập ngũ và đóng quân ở một mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi, không hợp thủy thổ. Cả gia đình Vi chăm sóc tôi, tôi và cô ta cùng sát vai tác chiến bên nhau, cô ta cứu mạng tôi một lần, coi như sống chết có nhau. Nh
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout. Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,3,-,Tiểu,thuyết,-,Bỏ,Em,Ư,?,,,Đợi,Đến,Kiếp,Sau!,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Tiểu thuyết - Bỏ Em Ư ? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Tiểu thuyết - Bỏ Em Ư ? Đợi Đến Kiếp Sau! - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT23/1427

XtGem Forum catalog