Truyện tình yêu - Bởi vì có anh
Lượt xem : |
t lại.Từ nhỏ đến lớn, cô có một sự ngưỡng vọng gần với sợ hãi khi đứng trước ông. Nhưng đó là làn đầu tiên cô giám cãi lại, phản bác lại ý kiến của bố minh dù không ngạc nhiên khi lãnh đủ một cái tát. Chỉ nghĩ lại cũng khiến má cô đau nhức nhối. Cô có mệt mỏi không? Cô thậm chí không giám nghĩ đến mà chỉ biết quăng mình vào guồng xoáy công việc để ngăn bản thân không suy nghĩ. Bởi cô sợ có một ngày sẽ giống như chú lạc đà kia, không ngã quỵ vì gánh đồ nặng mà bởi chiếc khăn vô tình vắt lên.
*******
Lam khẽ kéo chiếc áo lên.Thời tiết đã dần sang thu khiến không khí thêm ẩm mốc và lạnh hơn. Anh đã không chịu nói chuyện với cô kể từ lúc cô đến. Nhìn số cốc lại vơi thêm một ít, cô biết tâm trạng anh hẳn không được tốt mấy ngày vừa qua:
- Em xin lỗi vì đã không đến như lời hứa nhưng em có chút chuyện cần giải quyết. Khang, em đảm bảo sẽ không có lần sau, ít nhất đừng giận như trẻ con nữa được không. Sữa đã nguội rồi, anh uống đi đã.
Cô đi vòng qua anh rồi đưa lại gần.Anh vẫn không phản ứng.Cô đẩy nhẹ vai, nhưng khoảng cách quá gần khiến cô không tránh kịp khi anh hất vung tay cô. Sữa vung ra, bắn tung tóe lên bộ quần áo mà chiều nay cô sẽ mặc để đi vấn đáp. Cô nhìn chằm chằm vào chúng đến khi hai mắt mờ đi vì nước mắt. Lồng ngực đau đớn như có ai bóp ngẹt. Anh nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình nhưng cô mặc kệ." Qúa đủ rồi, " trí não cô gần như muốn buông xuôi, cô khóc nức chạy ra ngoài mặc cho anh rối rít gọi với tên cô phía sau .
Lam chạy thẳng đến cuối hành lang, cô dấu mình ở lối cầu thang thoát hiểm rồi khuỵu xuống, dấu mặt vào hai tay mà khóc.Cô gào khóc như một đứa trẻ để rũ bỏ hết những khúc mắc trong lòng. Cô thấy chính mình thật bất lực. Trong cái mớ lộn xộn ấy, cô bị nuốt chửng hoàn toàn mà thậm chí không được ban dù một tia hy vọng.Xen lẫn với tiếng khóc của cô là tiếng nhạc chuông điện thoại. Lam phải cố gắng để giữ giọng nói được như bình thường vì người gọi đến là mẹ cô:
- Vâng, con đây mẹ.
- Mẹ dấu bố để gọi điện cho mày, mấy hôm nữa sắp xếp rồi về nhà đi.
- Con..Con không thể về. Con sẽ không về chừng nào bố vẫn không chấp nhận chuyện giữa con và Khang – cô biết, nếu bây giờ quay trở về gặp ông, giữa hai bố con sẽ chỉ là những cuộc tranh cãi.
- Vẫn cái tính ngoan cố nóng nảy di truyền từ cha đến con. Mày có biết mấy hôm rồi ông ấy mất ăn mất ngủ, người gầy đi trông thấy không. Rồi chẳng nói gì, hôm kia đi đâu về mua một chồng toàn sách về khoa bệnh thần kinh, những ảnh hưởng sau chấn thương não, còn biết bao nhiêu phương pháp phục hồi. Bố cũng là vì nghĩ cho mày, muốn nói chuyện nhưng cái tính nóng vội lóng ngóng lại át đi tất thảy. Hãy hiểu cho ông ấy, sắp xếp rồi về nhà đi con.
Cô lặng người.Thấy cô không nói thêm gì mẹ cũng dặn thêm vài câu rồi tắt máy. Dạ dày cô quặn thắt rồi trào ngược lên một mùi vị khó chịu khiến cô gập người lại nôn khan. Ngủ không đủ giấc cộng với áp lực liên tục khiến bệnh cũ của cô tái phát. Cô đã làm gì chứ. Không chỉ khiến bố mình lo lắng, cô còn khiến ông phải đau lòng.
Lam đứng dựa người vào tường. Khang là mối tình đầu của cô. Cô yêu anh với tất cả tình cảm và lý trí của tuổi mưởi chín. Ba năm bên nhau không phải là quá dài nhưng với cô đó là người hiểu và yêu thương, trân trọng cô như chính những xúc cảm cô dành cho anh.Và bố cô thấu hiểu điều đó. Một người lính từng vào sinh ra tử đủ để biết cái chết đáng sợ đến thế nào và sự sống quý giá ra sao. Thế nhưng chính tính cách nóng nảy vội vã của cả hai bố con đã khiến mọi thứ trôi tuột vào bế tắc.
Lam chợt đứng thẳng dậy, một suy nghĩ lướt qua khiến cả người cứng đờ. Rồi nhanh chóng hết mức, cô chạy nhanh trở lại với tất cả sức lực có thể. Lam mở toang cánh cửa phòng, và anh vẫn ngồi đó với nụ cười buồn bã nhất cô từng thấy. Đúng vậy, anh đã dành dật sự sống để trở về bên cô, đó mới là điều quan trọng nhất. Cô đã quá tham lam để rồi quên mất dòng chữ cô đã cố xóa đi trong sổ nhật ký ngày nào:
- Anh xin lỗi!
- Là em đã sai!
Câu nói gần như thốt ra cùng một lúc. Im lặng, rồi cả hai cùng phì cười. Cô bước lại gần và ôm lấy anh, luồn tay vào mái tóc, hít hà mùi hương thơm quen thuộc. Cô nhận ra đã lâu lắm rồi không được cảm nhận sự yên bình đến thế, sự hạnh phúc khiến mắt cô mờ đi. Sự đau đớn ngọt ngào.
- Em gầy đi nhiều quá. Giọng anh nghe thật xót xa nhưng lại khiến cô được an ủi.
- Còn không phải là vì anh sao?- Giong của cô có chút nghẹn lại. Khang nâng khuôn mặt của cô lên nhưng cô tinh nghịch tránh đi rồi nhanh chóng không báo trước, cô cắn nhẹ lên vai anh khiến Khang rên lên khe khẽ.- Sau này, anh sẽ phải bù đắp lại cho em, nhiều, thật nhiều. Em chẳng có sở thích gì đặc biết ngoài ăn uống. Anh sẽ phải nấu cho em ăn, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Ngày cuối tuần sẽ là món đặc biệt do em chọn. Ngày lễ sẽ là món do em yêu cầu. Em chắc chắn sẽ ăn hết cho dù không ngạc nhiên khi anh là đầu bếp dở tệ nhất em từng biết.
Anh không trả lời chỉ mỉm cười nhìn sâu vào mắt cô. Cái nhìn ánh lên nét ấm áp quen thuộc.Rồi anh kéo cô lại gần chiếc tủ ở phía trái căn phòng.Tới lúc này cô mới để ý, ở bên trong là một chiếc bánh sinh nhật với ba cây nến. Hẳn chiếc bánh đã được mở qua mấy ngày vì nhân bánh đã bắt đầu chảy ra ngoài dù thời tiết đã chuyển dần lạnh hơn
- Là dành tặng sinh nhật của em. Nhưng hai ngày trước anh đợi mãi nhưng em không đến. Lam- anh áp mặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình- anh đã rất muốn vứt chúng đi bởi mỗi lần nhìn thấy chúng anh lại nhớ đến sự bất lực của mình.. Anh đã không thể ở cùng em những khi quan trọng nhất, nhưng anh sợ..nếu em đến và không có bánh, em sẽ thất vọng đến nhường nào, anh...
Những lời cuối của anh đã không được thốt ra khi cô ôm chầm lấy anh và òa khóc. Khang luống cuống khiến anh trông vụng về đến đáng yêu, điều đó khiến cô càng khóc to hơn. Anh yêu cô nhiều hơn cô nghĩ. Cô đã hành hạ bản thân mình trong mớ rắc rối vô hình do chính bản thân tạo ra để rồi quên mất ngày sinh nhật cũng là ngày cô nhận lời yêu anh. Có đôi khi yêu thương không cần đến lời nói. Cô thật hạnh phúc khi được gặp anh, quen biết anh, yêu anh và được anh yêu...
******
Hoàng cố gắng gọi điện cho Lam nhưng cô không bắt máy. Nhà trường vừa thông báo dời lịch vấn đáp vì phía nhà máy đã xác nhận sai sót trong thông số báo cáo là do phía công ty. Có thể bây giờ cô đang ngủ gục vì mệt mỏi hoặc đang thưởng thức chiếc bánh sinh nhật mà anh họ đã nhờ anh đặt giúp. Anh hít một hơi dài ngước nhìn lên bầu trời. Thời gian luôn trôi qua mà ta không thể biết được điều gì sẽ đến, bởi dù sao trái đất có ngừng quay thì cuộc sống vẫn sẽ không ngừng lại. Cách duy nhất là vững tin và bước tiếp, để ít nhất sẽ không phải hối hận vì những gì đã trải qua.
Ngo Hong
QUAY LẠI*******
Lam khẽ kéo chiếc áo lên.Thời tiết đã dần sang thu khiến không khí thêm ẩm mốc và lạnh hơn. Anh đã không chịu nói chuyện với cô kể từ lúc cô đến. Nhìn số cốc lại vơi thêm một ít, cô biết tâm trạng anh hẳn không được tốt mấy ngày vừa qua:
- Em xin lỗi vì đã không đến như lời hứa nhưng em có chút chuyện cần giải quyết. Khang, em đảm bảo sẽ không có lần sau, ít nhất đừng giận như trẻ con nữa được không. Sữa đã nguội rồi, anh uống đi đã.
Cô đi vòng qua anh rồi đưa lại gần.Anh vẫn không phản ứng.Cô đẩy nhẹ vai, nhưng khoảng cách quá gần khiến cô không tránh kịp khi anh hất vung tay cô. Sữa vung ra, bắn tung tóe lên bộ quần áo mà chiều nay cô sẽ mặc để đi vấn đáp. Cô nhìn chằm chằm vào chúng đến khi hai mắt mờ đi vì nước mắt. Lồng ngực đau đớn như có ai bóp ngẹt. Anh nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình nhưng cô mặc kệ." Qúa đủ rồi, " trí não cô gần như muốn buông xuôi, cô khóc nức chạy ra ngoài mặc cho anh rối rít gọi với tên cô phía sau .
Lam chạy thẳng đến cuối hành lang, cô dấu mình ở lối cầu thang thoát hiểm rồi khuỵu xuống, dấu mặt vào hai tay mà khóc.Cô gào khóc như một đứa trẻ để rũ bỏ hết những khúc mắc trong lòng. Cô thấy chính mình thật bất lực. Trong cái mớ lộn xộn ấy, cô bị nuốt chửng hoàn toàn mà thậm chí không được ban dù một tia hy vọng.Xen lẫn với tiếng khóc của cô là tiếng nhạc chuông điện thoại. Lam phải cố gắng để giữ giọng nói được như bình thường vì người gọi đến là mẹ cô:
- Vâng, con đây mẹ.
- Mẹ dấu bố để gọi điện cho mày, mấy hôm nữa sắp xếp rồi về nhà đi.
- Con..Con không thể về. Con sẽ không về chừng nào bố vẫn không chấp nhận chuyện giữa con và Khang – cô biết, nếu bây giờ quay trở về gặp ông, giữa hai bố con sẽ chỉ là những cuộc tranh cãi.
- Vẫn cái tính ngoan cố nóng nảy di truyền từ cha đến con. Mày có biết mấy hôm rồi ông ấy mất ăn mất ngủ, người gầy đi trông thấy không. Rồi chẳng nói gì, hôm kia đi đâu về mua một chồng toàn sách về khoa bệnh thần kinh, những ảnh hưởng sau chấn thương não, còn biết bao nhiêu phương pháp phục hồi. Bố cũng là vì nghĩ cho mày, muốn nói chuyện nhưng cái tính nóng vội lóng ngóng lại át đi tất thảy. Hãy hiểu cho ông ấy, sắp xếp rồi về nhà đi con.
Cô lặng người.Thấy cô không nói thêm gì mẹ cũng dặn thêm vài câu rồi tắt máy. Dạ dày cô quặn thắt rồi trào ngược lên một mùi vị khó chịu khiến cô gập người lại nôn khan. Ngủ không đủ giấc cộng với áp lực liên tục khiến bệnh cũ của cô tái phát. Cô đã làm gì chứ. Không chỉ khiến bố mình lo lắng, cô còn khiến ông phải đau lòng.
Lam đứng dựa người vào tường. Khang là mối tình đầu của cô. Cô yêu anh với tất cả tình cảm và lý trí của tuổi mưởi chín. Ba năm bên nhau không phải là quá dài nhưng với cô đó là người hiểu và yêu thương, trân trọng cô như chính những xúc cảm cô dành cho anh.Và bố cô thấu hiểu điều đó. Một người lính từng vào sinh ra tử đủ để biết cái chết đáng sợ đến thế nào và sự sống quý giá ra sao. Thế nhưng chính tính cách nóng nảy vội vã của cả hai bố con đã khiến mọi thứ trôi tuột vào bế tắc.
Lam chợt đứng thẳng dậy, một suy nghĩ lướt qua khiến cả người cứng đờ. Rồi nhanh chóng hết mức, cô chạy nhanh trở lại với tất cả sức lực có thể. Lam mở toang cánh cửa phòng, và anh vẫn ngồi đó với nụ cười buồn bã nhất cô từng thấy. Đúng vậy, anh đã dành dật sự sống để trở về bên cô, đó mới là điều quan trọng nhất. Cô đã quá tham lam để rồi quên mất dòng chữ cô đã cố xóa đi trong sổ nhật ký ngày nào:
- Anh xin lỗi!
- Là em đã sai!
Câu nói gần như thốt ra cùng một lúc. Im lặng, rồi cả hai cùng phì cười. Cô bước lại gần và ôm lấy anh, luồn tay vào mái tóc, hít hà mùi hương thơm quen thuộc. Cô nhận ra đã lâu lắm rồi không được cảm nhận sự yên bình đến thế, sự hạnh phúc khiến mắt cô mờ đi. Sự đau đớn ngọt ngào.
- Em gầy đi nhiều quá. Giọng anh nghe thật xót xa nhưng lại khiến cô được an ủi.
- Còn không phải là vì anh sao?- Giong của cô có chút nghẹn lại. Khang nâng khuôn mặt của cô lên nhưng cô tinh nghịch tránh đi rồi nhanh chóng không báo trước, cô cắn nhẹ lên vai anh khiến Khang rên lên khe khẽ.- Sau này, anh sẽ phải bù đắp lại cho em, nhiều, thật nhiều. Em chẳng có sở thích gì đặc biết ngoài ăn uống. Anh sẽ phải nấu cho em ăn, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Ngày cuối tuần sẽ là món đặc biệt do em chọn. Ngày lễ sẽ là món do em yêu cầu. Em chắc chắn sẽ ăn hết cho dù không ngạc nhiên khi anh là đầu bếp dở tệ nhất em từng biết.
Anh không trả lời chỉ mỉm cười nhìn sâu vào mắt cô. Cái nhìn ánh lên nét ấm áp quen thuộc.Rồi anh kéo cô lại gần chiếc tủ ở phía trái căn phòng.Tới lúc này cô mới để ý, ở bên trong là một chiếc bánh sinh nhật với ba cây nến. Hẳn chiếc bánh đã được mở qua mấy ngày vì nhân bánh đã bắt đầu chảy ra ngoài dù thời tiết đã chuyển dần lạnh hơn
- Là dành tặng sinh nhật của em. Nhưng hai ngày trước anh đợi mãi nhưng em không đến. Lam- anh áp mặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình- anh đã rất muốn vứt chúng đi bởi mỗi lần nhìn thấy chúng anh lại nhớ đến sự bất lực của mình.. Anh đã không thể ở cùng em những khi quan trọng nhất, nhưng anh sợ..nếu em đến và không có bánh, em sẽ thất vọng đến nhường nào, anh...
Những lời cuối của anh đã không được thốt ra khi cô ôm chầm lấy anh và òa khóc. Khang luống cuống khiến anh trông vụng về đến đáng yêu, điều đó khiến cô càng khóc to hơn. Anh yêu cô nhiều hơn cô nghĩ. Cô đã hành hạ bản thân mình trong mớ rắc rối vô hình do chính bản thân tạo ra để rồi quên mất ngày sinh nhật cũng là ngày cô nhận lời yêu anh. Có đôi khi yêu thương không cần đến lời nói. Cô thật hạnh phúc khi được gặp anh, quen biết anh, yêu anh và được anh yêu...
******
Hoàng cố gắng gọi điện cho Lam nhưng cô không bắt máy. Nhà trường vừa thông báo dời lịch vấn đáp vì phía nhà máy đã xác nhận sai sót trong thông số báo cáo là do phía công ty. Có thể bây giờ cô đang ngủ gục vì mệt mỏi hoặc đang thưởng thức chiếc bánh sinh nhật mà anh họ đã nhờ anh đặt giúp. Anh hít một hơi dài ngước nhìn lên bầu trời. Thời gian luôn trôi qua mà ta không thể biết được điều gì sẽ đến, bởi dù sao trái đất có ngừng quay thì cuộc sống vẫn sẽ không ngừng lại. Cách duy nhất là vững tin và bước tiếp, để ít nhất sẽ không phải hối hận vì những gì đã trải qua.
Ngo Hong
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu562/4616