Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - ngoại truyện
Lượt xem : |
, sau này có thể hôn cô đến lúc trời sáng. Anh không thể gấp, anh nguyện ý chờ đợi hạnh phúcsau cùng.
Chung Tình bị anh nhìn đến nỗi gương mặt ửng đỏ, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, định thúc giục anh rời đi.
Tay anh đột nhiên thu lại, kéo cô vào ngực, dùng sức ôm chặt lấy cô.
Chung Tình bị hơi thở ấm áp của anh vây quanh, lại bắt đầu cảm thấychoáng váng, không muốn buông ra. Mới mấy ngày sống chung, cô lại khôngthể rời xa anh như vậy, khiến cô cũng cảm thấy sợ.
“Tình Tình, Tình Tình…” Hơi ấm từ môi anh phả vào tai cô, tê tê.
Đến khi xe anh gào thét rời đi, giọng nói của anh vẫn quanh quẩn bêntai, trái tim đập mạnh, chỉ vì anh mà đập, cô vẫn là Tình Tình của anh.
Chương 54 : Ngoại truyện 3: Chấp nhất cả đời
Buổi tối ngày thứ hai, khi hai nhà Chung Mạnh tề tụ, tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Mạnh Tưởng và Chung Tình.
Hai người vô cùng bình tĩnh, khóe miệng thủy chung là nụ cười nhànnhạt, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn nhau dịu dàng. Trong lòng mọi người tuynghi ngờ, nhưng phối hợp không hỏi nhiều, vui mừng hưởng thụ thời khắcgặp nhau.
“Tiểu Tình, nghe nói con đến Vân Nam chơi một chuyến, cảm giác thế nào?” Lộ Hiểu Vụ vẫn rất quan tâm Chung Tình.
Chung Tình cười yếu ớt nói, “Rất thoải mái ạ, con còn không muốn vềnữa.” Đây là lời nói thật tâm, dãy núi Tuyết Sơn quả thật có thể khiếnmọi phiền não đều biến mất. Nếu không phải vì Mạnh Tưởng, nghĩ đến anh,trong tim lại ấm áp, anh còn tinh khiết hơn cả Tuyết Sơn.
Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình, chậm rãi nói, “Con cũng suýt nữa đã không muốn trở về.” Chỉ cần nơi nào có cô, anh sẽ nguyện ý đi theo.
Mọi người nhìn họ, cũng cảm thấy hơi rung động. Trên mặt hai ngườikhông lộ ra quá nhiều tâm tình, mọi thứ đều có vẻ bình thường, nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được giữa họ có một sự mập mờ không thể chedấu, giống như hai luồng khí chảy hội tụ với nhau, không nhìn không chạm được, nhưng lại đi thẳng vào tim. Ánh mắt họ có vẻ nhu hòa như thường,nhưng trong mắt lại không thể tìm thấy hình bóng những người khác nữa.
Chung Duệ là người không chịu nổi đầu tiên, ho nhẹ mấy tiếng phá vỡsự trầm mặc trên bàn, cười hài hước, “Anh Tưởng, anh không thể học chịem được, anh là ông chủ mà nghỉ việc thì công nhân viên chẳng phải sẽloạn sao?”
Mạnh Tưởng đảo mắt nhìn về phía Chung Duệ, “Vì vậy nên chị của em mới giục anh trở về.”
Chung Duệ cứng họng, lời nói của anh Tưởng đầy ám muội khiến anhkhông biết nên nói gì nữa. Anh vẫn có chút không thích ứng được, anhTưởng chẳng phải đã có chị Du sao? Anh ấy đối với chị có thật lòngkhông?
Chung Tình khẽ cười làm hòa hoãn không khí, đổi đề tài, nói cô có mang quà cho cháu, nhắc Tiểu Duệ sau khi ăn cơm nhớ mở quà.
Mọi người bắt đầu tán gẫu về đề tài này, không khí dần trở nên vui vẻ.
Cơm nước xong, Mạnh Tưởng giúp Chung Tình dọn dẹp bàn, mọi người thức thời đi ra phòng khách.
Trong bếp, Chung Tình nhận lấy chiếc bát trong tay anh, “Để em rửa là được rồi.” Mỉm cười ý bảo anh ra ngoài cùng mọi người.
Mạnh Tưởng chỉ cười, lấy tạp dề mặc lên giúp cô, anh muốn ở bên cạnh cô.
Chung Tình cười trộm trong lòng, anh không muốn ra ngoài thì tùy anh, bắt đầu rửa bát.
Mạnh Tưởng yên lặng ở bên cạnh Chung Tình, nhìn động tác thành thụccủa cô, bát đĩa nhanh chóng nổi đầy bọt xà phòng. Cô rửa xong một lượt,anh lấy nước tráng lại sạch sẽ. Trong căn bếp chật hẹp, chỉ nghe thấytiếng nước chảy và tiếng bát đĩa chạm vào nhau, hình ảnh hai người đứngsóng vai bên nhau thật ấm áp.
Chờ Chung Tình lau khô bát, Mạnh Tưởng nhận lấy xếp vào tủ, hai người rốt cuộc nhìn nhau cười một tiếng. Mạnh Tưởng nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, trong lòng ấm áp, Tiểu Tình, nhất định phải mãi mãi cười vui vẻ như vậy.
Anh nhẹ nhàng lau giọt nước bắn trên mặt cô, ánh mắt dịu dàng, “Tiểu Tình, chúng ta kết hôn đi.”
Trái tim Chung Tình cứng lại, ngây ngô nhìn anh, vẻ mặt của anh trịnh trọng, ánh mắt thành khẩn, anh rất nghiêm túc. Nhưng… anh đã suy nghĩkỹ rồi chứ? Thích là một chuyện, nhưng ở chung với nhau lại là chuyệnkhác, anh thật sự đã quyết định sao? Trong mắt cô thoáng qua vẻ do dự,còn có cả sợ hãi, cô sợ sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Dường như có thể đọc được nỗi lòng cô, giọng nói của anh mềm nhẹ,“Anh còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng em, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát, cùng nhau sống suốt nửa cuộc đời còn lại.” Rất nhiều, rấtnhiều, từ thời khắc anh ôm cô ở dưới chân núi Tuyết Sơn, trong lòng anhđã lên kế hoạch cho tương lai, mà phần quan trọng nhất trong tương laiấy chính là cô.
Chung Tình mơ hồ cắn môi, kiềm chế kích động, khẽ vuốt mặt anh, “Mạnh Tưởng.” Cô đã để anh chờ đợi mười năm, sao còn có thể bắt anh đợi thêmnữa, Mạnh Tưởng, xin lỗi, để anh chờ lâu. “Được, chúng ta cùng nhau sống nửa cuộc đời còn lại.” Tiếng nói run run, nghẹn ngào nói lên sự cảmđộng của cô, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Mạnh Tưởng ôm cô, cảm nhận hơi ấm tràn vào ngực, trong lòng lẩm bẩm,đừng khóc, anh đã nói sẽ không bao giờ để em khóc, xin em đừng khóc.
Khi họ nói quyết định của mình với người nhà, mọi người lại lần nữabị dọa đến ngu ngơ. Hai ngày nay, họ mang đến hết chấn động này đến chấn động khác, hôn lễ của Tiểu Tình mới bị hủy bỏ không bao lâu, bây giờlại kết hôn với Mạnh Tưởng, đối với người nhà cũng là một loại khiếp sợ.
Kích động nhất là Chung Duệ, “Chị, chị…… chị đừng bốc đồng như vậy.” Anh không tin Mạnh Tưởng và Chung Tình sẽ ở bên nhau.
Chung Tình cười nhẹ, “Bố mẹ, địa điểm tổ chức hôn lễ lần trước, consẽ gọi điện liên lạc lại với họ.” Hôn lễ với Chu Minh mới hủy bỏ khôngbao lâu, có lẽ nơi đó vẫn còn trống.
Mạnh Tưởng không có ý kiến, mọi việc cứ theo ý cô. Cô cũng không muốn phiền phức, vốn lần trước đã thông báo với họ hàng, bây giờ thông báothêm lần nữa, địa điểm tổ chức vẫn như cũ.
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm nhìn nụ cười trên mặt Chung Tình, mọi lolắng trong lòng đều chỉ có thể nuốt trở lại, tâm nguyện duy nhất của họlà cô có thể vui vẻ.
Bố mẹ Mạnh Tưởng cũng không phản đối, chẳng qua chỉ trịnh trọng hỏi annh, “Mạnh Tưởng, con thật sự đã quyết định?”
Mạnh Tưởng gật mạnh đầu, “Vâng ạ.” Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ liếc mắt nhìn nhau, không nói nữa.
Hôn sự của Chung Tình và Mạnh Tưởng cứ như vậy quyết định, mọi thứđều sắp xếp như hôn lễ trước, chỉ khác là chú rể đổi thành Mạnh Tưởng.
Sau khi hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn lễ, Mạnh Tưởng theo bố mẹ rời đi.
Chung Duệ chờ anh Tưởng đi, vọt vào phòng Chung Tình, lo lắng kéo cô, “Chị, chị không thể hồ đồ như thế được.”
Chung Tình cười khẽ, “Tiểu Duệ, em muốn nói gì?”
“Chị mới bị tổn thương, nhanh như vậy đã chạy đến với anh Tưởng, hơn nữa anh Tưởng còn có người khác nữa, chị không ngại sao?”
Chung Tình nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Duệ, vỗ nhẹ đầu em trai, “Emnghĩ nhiều quá, anh ấy và Luyến Kinh đã chia tay lâu rồi.” Cô để ý cáigì? Mạnh Tưởng không để ý quá khứ của cô, không để ý đến chuyện của côvà Chu Minh, cô sao có thể để ý chuyện của anh và Luyến Kinh.
Chung Duệ nhìn vẻ mặt coi thường của chị, càng thêm gấp gáp, “Nhưngmà…. Nhưng mà anh chị chia tay lâu như vậy, liệu chị có thể đảm bảo anhấy vẫn yêu chị như trước không?”
Trong mắt Chung Tình hiện lên tia ấm áp, là Mạnh Tưởng đã dùng hànhđộng chứng minh, tình yêu của anh sâu đậm như vậy, sâu đến mức khi côkhông còn dám ôm hy vọng xa vời nữa, anh lại vẫn đứng yên tại chỗ, yênlặng chờ cô quay đầu.
Ánh mắt Chung Tình êm ái, chậm rãi cười, “Tiểu Duệ, em không cần lolắng, cho tới bây giờ chị chưa từng chắc chắn như vậy, Mạnh Tưởng chínhlà người mà chị đang tìm kiếm.” Trước kia cô quá nhát gan, mất Chu Đồng, lại đẩy Mạnh Tưởng ra, cho rằng mình đã mất tư cách được yêu thương.Nhưng Mạnh Tưởng dùng tình yêu kiên định của anh để cho cô dũng khí, côđã không còn lý do gì để tiếp tục hèn yếu nữa, sao không dũng cảm tiếpnhận tình yêu của anh. Cô nợ anh sự chờ đợi, sẽ dùng nửa đời còn lại đểlàm cho anh hạnh phúc.
***
Về đến nhà, Mạnh Tưởng biết bố mẹ sẽ có nhiều chuyện muốn hỏi mình.
Quả nhiên, bố mẹ gọi anh vào phòng khách, nghiêm túc hỏi, “Luyến Kinh đâu?”
Mạnh Tưởng thành thực trả lời, “Luyến Kinh và con đã chia tay lâu rồi, cô ấy và bạn trai cũ quay trở lại với nhau.”
Vẻ mặt Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, “Có phải là vì con bé bỏ đi, nên conmới quyết định đến với Chung Tình?” Như vậy không phải là bất công vớiTiểu Tình sao?
Mạnh Tưởng cười khẽ lắc đầu, nói ra lời ước định năm năm của mình vàLuyến Kinh, thẳng thắn nói bao năm nay vẫn đang đợi Chung Tình.
Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ nghe con nói ra những tâm sự bí mật, mớigiật mình nhận ra con trai chưa bao giờ quên Chung Tình, nhưng suốtnhững năm qua, ngay cả họ cũng không phát hiện ra.
Lộ Hiểu Vụ đau lòng nói, “Mạnh Tưởng, con và Tiểu Tình đã xa nhaunhiều năm như vậy, nói không chừng con bé cũng không còn là Chung Tìnhnhư trước nữa. Sao con phải khổ sở như vậy chứ?” Mặc dù Tiểu Tình là con gái nuôi của họ, nhưng việc cô làm với Mạnh Tưởng năm đó, họ sao lạikhông có một chút oán hận nào được? Trong lòng bố mẹ, con cái vẫn luônlà trên hết.
Mạnh Tưởng trấn an mẹ, “Mẹ, con đối với Tiểu Tình rất cố chấp, giốngnhư bố đối với mẹ vậy, đây là thiên tính, không thay đổi được. Chỉ cầnđã nhận định, cho dù bị tách ra, vẫn không thể ngừng lại. Chẳng con quachỉ nghe theo sự lựa chọn của lòng mình, đời này con đã nhận định côấy.” Mỗi lần thấy tình cảm nồng đậm của bố mẹ, anh vẫn luôn rất hâm mộ.Anh biết rõ, nếu tương lai phải ở bên cạnh một người nào khác không phải Chung Tình, anh cũng không bao giờ có thể yêu ai sâu đậm như vậy nữa.
Lộ Hiểu Vụ nắm tay con trai, không ngừng lắc đầu, “Đồ ngốc, đồ ngốc.”
Mạnh Dịch Nam chỉ thở dài thật sâu, vỗ vỗ vai Mạnh Tưởng, “Nghe connói, có lẽ đàn ông nhà chúng ta đều là dạng cố chấp như vậy.” Người màông chấp nhất là Hiểu Vụ, còn người khiến con trai chấp nhất chính làChung Tình, đây đều là số mệnh, trốn không thoát. Ông có thể hiểu đượcMạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng cảm kích nhìn bố, “Bố, mẹ, bố mẹ yên tâm, con và Tiểu Tình đã bỏ lỡ quá nhiều, sau này nhất định sẽ quý trọng đối phương hơn.”
Mạnh Dịch Nam an ủi Lộ Hiểu Vụ, vui mừng gật đầu. Thật ra thì MạnhTưởng cũng không cần họ phải quan tâm, sự thâm trầm của thằng bé này cólúc còn vượt qua cả bố.
Chương 55 : Ngoại truyện 4: Yêu em thật nhiều
Mạnh Tưởng cũng nghĩ hôn sự của mình và Chung Tình sẽ bị người nhàphản đối, nhưng không ngờ rằng sự phản đối không phải từ bố mẹ hai bênmà là từ Chung Duệ.
Mạnh Tưởng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chung Duệ ở đối diện, không nói gì.
Chung Duệ rốt cuộc không chịu được không khí trầm lắng, cáu kỉnh hỏi, “Anh Tưởng, anh thành tâm muốn kết hôn với chị em sao?”
Chuyện Chung Tình, Chung Duệ biết được sau khi nghe bố mẹ giải quyếtviệc hôn lễ với Chu gia, anh không ngờ rằng ở nước ngoài chị lại chịunhiều khổ sở như vậy. Trong lòng anh, vẫn luôn cảm thấy chị là một người kiên cường độc lập, vì mỗi lần nói chuyện phiếm qua mạng, chị luônkhông ngừng khích lệ anh, mỉm cười nói chị rất khỏe. Nhưng khi anh thấynhững tấm hình kia, trái tim đau đớn, chị thật là ngốc, tại sao đau khổ, mệt mỏi như vậy lại không chịu quay về nhà.
Năm đó xảy ra tai nạn của Chu Đồng, Chung Duệ vẫn còn nhỏ, nhìn sựrối loạn của chị, anh không biết làm sao, chỉ có thể nhờ an
QUAY LẠIChung Tình bị anh nhìn đến nỗi gương mặt ửng đỏ, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, định thúc giục anh rời đi.
Tay anh đột nhiên thu lại, kéo cô vào ngực, dùng sức ôm chặt lấy cô.
Chung Tình bị hơi thở ấm áp của anh vây quanh, lại bắt đầu cảm thấychoáng váng, không muốn buông ra. Mới mấy ngày sống chung, cô lại khôngthể rời xa anh như vậy, khiến cô cũng cảm thấy sợ.
“Tình Tình, Tình Tình…” Hơi ấm từ môi anh phả vào tai cô, tê tê.
Đến khi xe anh gào thét rời đi, giọng nói của anh vẫn quanh quẩn bêntai, trái tim đập mạnh, chỉ vì anh mà đập, cô vẫn là Tình Tình của anh.
Chương 54 : Ngoại truyện 3: Chấp nhất cả đời
Buổi tối ngày thứ hai, khi hai nhà Chung Mạnh tề tụ, tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Mạnh Tưởng và Chung Tình.
Hai người vô cùng bình tĩnh, khóe miệng thủy chung là nụ cười nhànnhạt, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn nhau dịu dàng. Trong lòng mọi người tuynghi ngờ, nhưng phối hợp không hỏi nhiều, vui mừng hưởng thụ thời khắcgặp nhau.
“Tiểu Tình, nghe nói con đến Vân Nam chơi một chuyến, cảm giác thế nào?” Lộ Hiểu Vụ vẫn rất quan tâm Chung Tình.
Chung Tình cười yếu ớt nói, “Rất thoải mái ạ, con còn không muốn vềnữa.” Đây là lời nói thật tâm, dãy núi Tuyết Sơn quả thật có thể khiếnmọi phiền não đều biến mất. Nếu không phải vì Mạnh Tưởng, nghĩ đến anh,trong tim lại ấm áp, anh còn tinh khiết hơn cả Tuyết Sơn.
Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình, chậm rãi nói, “Con cũng suýt nữa đã không muốn trở về.” Chỉ cần nơi nào có cô, anh sẽ nguyện ý đi theo.
Mọi người nhìn họ, cũng cảm thấy hơi rung động. Trên mặt hai ngườikhông lộ ra quá nhiều tâm tình, mọi thứ đều có vẻ bình thường, nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được giữa họ có một sự mập mờ không thể chedấu, giống như hai luồng khí chảy hội tụ với nhau, không nhìn không chạm được, nhưng lại đi thẳng vào tim. Ánh mắt họ có vẻ nhu hòa như thường,nhưng trong mắt lại không thể tìm thấy hình bóng những người khác nữa.
Chung Duệ là người không chịu nổi đầu tiên, ho nhẹ mấy tiếng phá vỡsự trầm mặc trên bàn, cười hài hước, “Anh Tưởng, anh không thể học chịem được, anh là ông chủ mà nghỉ việc thì công nhân viên chẳng phải sẽloạn sao?”
Mạnh Tưởng đảo mắt nhìn về phía Chung Duệ, “Vì vậy nên chị của em mới giục anh trở về.”
Chung Duệ cứng họng, lời nói của anh Tưởng đầy ám muội khiến anhkhông biết nên nói gì nữa. Anh vẫn có chút không thích ứng được, anhTưởng chẳng phải đã có chị Du sao? Anh ấy đối với chị có thật lòngkhông?
Chung Tình khẽ cười làm hòa hoãn không khí, đổi đề tài, nói cô có mang quà cho cháu, nhắc Tiểu Duệ sau khi ăn cơm nhớ mở quà.
Mọi người bắt đầu tán gẫu về đề tài này, không khí dần trở nên vui vẻ.
Cơm nước xong, Mạnh Tưởng giúp Chung Tình dọn dẹp bàn, mọi người thức thời đi ra phòng khách.
Trong bếp, Chung Tình nhận lấy chiếc bát trong tay anh, “Để em rửa là được rồi.” Mỉm cười ý bảo anh ra ngoài cùng mọi người.
Mạnh Tưởng chỉ cười, lấy tạp dề mặc lên giúp cô, anh muốn ở bên cạnh cô.
Chung Tình cười trộm trong lòng, anh không muốn ra ngoài thì tùy anh, bắt đầu rửa bát.
Mạnh Tưởng yên lặng ở bên cạnh Chung Tình, nhìn động tác thành thụccủa cô, bát đĩa nhanh chóng nổi đầy bọt xà phòng. Cô rửa xong một lượt,anh lấy nước tráng lại sạch sẽ. Trong căn bếp chật hẹp, chỉ nghe thấytiếng nước chảy và tiếng bát đĩa chạm vào nhau, hình ảnh hai người đứngsóng vai bên nhau thật ấm áp.
Chờ Chung Tình lau khô bát, Mạnh Tưởng nhận lấy xếp vào tủ, hai người rốt cuộc nhìn nhau cười một tiếng. Mạnh Tưởng nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, trong lòng ấm áp, Tiểu Tình, nhất định phải mãi mãi cười vui vẻ như vậy.
Anh nhẹ nhàng lau giọt nước bắn trên mặt cô, ánh mắt dịu dàng, “Tiểu Tình, chúng ta kết hôn đi.”
Trái tim Chung Tình cứng lại, ngây ngô nhìn anh, vẻ mặt của anh trịnh trọng, ánh mắt thành khẩn, anh rất nghiêm túc. Nhưng… anh đã suy nghĩkỹ rồi chứ? Thích là một chuyện, nhưng ở chung với nhau lại là chuyệnkhác, anh thật sự đã quyết định sao? Trong mắt cô thoáng qua vẻ do dự,còn có cả sợ hãi, cô sợ sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Dường như có thể đọc được nỗi lòng cô, giọng nói của anh mềm nhẹ,“Anh còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng em, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát, cùng nhau sống suốt nửa cuộc đời còn lại.” Rất nhiều, rấtnhiều, từ thời khắc anh ôm cô ở dưới chân núi Tuyết Sơn, trong lòng anhđã lên kế hoạch cho tương lai, mà phần quan trọng nhất trong tương laiấy chính là cô.
Chung Tình mơ hồ cắn môi, kiềm chế kích động, khẽ vuốt mặt anh, “Mạnh Tưởng.” Cô đã để anh chờ đợi mười năm, sao còn có thể bắt anh đợi thêmnữa, Mạnh Tưởng, xin lỗi, để anh chờ lâu. “Được, chúng ta cùng nhau sống nửa cuộc đời còn lại.” Tiếng nói run run, nghẹn ngào nói lên sự cảmđộng của cô, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Mạnh Tưởng ôm cô, cảm nhận hơi ấm tràn vào ngực, trong lòng lẩm bẩm,đừng khóc, anh đã nói sẽ không bao giờ để em khóc, xin em đừng khóc.
Khi họ nói quyết định của mình với người nhà, mọi người lại lần nữabị dọa đến ngu ngơ. Hai ngày nay, họ mang đến hết chấn động này đến chấn động khác, hôn lễ của Tiểu Tình mới bị hủy bỏ không bao lâu, bây giờlại kết hôn với Mạnh Tưởng, đối với người nhà cũng là một loại khiếp sợ.
Kích động nhất là Chung Duệ, “Chị, chị…… chị đừng bốc đồng như vậy.” Anh không tin Mạnh Tưởng và Chung Tình sẽ ở bên nhau.
Chung Tình cười nhẹ, “Bố mẹ, địa điểm tổ chức hôn lễ lần trước, consẽ gọi điện liên lạc lại với họ.” Hôn lễ với Chu Minh mới hủy bỏ khôngbao lâu, có lẽ nơi đó vẫn còn trống.
Mạnh Tưởng không có ý kiến, mọi việc cứ theo ý cô. Cô cũng không muốn phiền phức, vốn lần trước đã thông báo với họ hàng, bây giờ thông báothêm lần nữa, địa điểm tổ chức vẫn như cũ.
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm nhìn nụ cười trên mặt Chung Tình, mọi lolắng trong lòng đều chỉ có thể nuốt trở lại, tâm nguyện duy nhất của họlà cô có thể vui vẻ.
Bố mẹ Mạnh Tưởng cũng không phản đối, chẳng qua chỉ trịnh trọng hỏi annh, “Mạnh Tưởng, con thật sự đã quyết định?”
Mạnh Tưởng gật mạnh đầu, “Vâng ạ.” Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ liếc mắt nhìn nhau, không nói nữa.
Hôn sự của Chung Tình và Mạnh Tưởng cứ như vậy quyết định, mọi thứđều sắp xếp như hôn lễ trước, chỉ khác là chú rể đổi thành Mạnh Tưởng.
Sau khi hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn lễ, Mạnh Tưởng theo bố mẹ rời đi.
Chung Duệ chờ anh Tưởng đi, vọt vào phòng Chung Tình, lo lắng kéo cô, “Chị, chị không thể hồ đồ như thế được.”
Chung Tình cười khẽ, “Tiểu Duệ, em muốn nói gì?”
“Chị mới bị tổn thương, nhanh như vậy đã chạy đến với anh Tưởng, hơn nữa anh Tưởng còn có người khác nữa, chị không ngại sao?”
Chung Tình nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Duệ, vỗ nhẹ đầu em trai, “Emnghĩ nhiều quá, anh ấy và Luyến Kinh đã chia tay lâu rồi.” Cô để ý cáigì? Mạnh Tưởng không để ý quá khứ của cô, không để ý đến chuyện của côvà Chu Minh, cô sao có thể để ý chuyện của anh và Luyến Kinh.
Chung Duệ nhìn vẻ mặt coi thường của chị, càng thêm gấp gáp, “Nhưngmà…. Nhưng mà anh chị chia tay lâu như vậy, liệu chị có thể đảm bảo anhấy vẫn yêu chị như trước không?”
Trong mắt Chung Tình hiện lên tia ấm áp, là Mạnh Tưởng đã dùng hànhđộng chứng minh, tình yêu của anh sâu đậm như vậy, sâu đến mức khi côkhông còn dám ôm hy vọng xa vời nữa, anh lại vẫn đứng yên tại chỗ, yênlặng chờ cô quay đầu.
Ánh mắt Chung Tình êm ái, chậm rãi cười, “Tiểu Duệ, em không cần lolắng, cho tới bây giờ chị chưa từng chắc chắn như vậy, Mạnh Tưởng chínhlà người mà chị đang tìm kiếm.” Trước kia cô quá nhát gan, mất Chu Đồng, lại đẩy Mạnh Tưởng ra, cho rằng mình đã mất tư cách được yêu thương.Nhưng Mạnh Tưởng dùng tình yêu kiên định của anh để cho cô dũng khí, côđã không còn lý do gì để tiếp tục hèn yếu nữa, sao không dũng cảm tiếpnhận tình yêu của anh. Cô nợ anh sự chờ đợi, sẽ dùng nửa đời còn lại đểlàm cho anh hạnh phúc.
***
Về đến nhà, Mạnh Tưởng biết bố mẹ sẽ có nhiều chuyện muốn hỏi mình.
Quả nhiên, bố mẹ gọi anh vào phòng khách, nghiêm túc hỏi, “Luyến Kinh đâu?”
Mạnh Tưởng thành thực trả lời, “Luyến Kinh và con đã chia tay lâu rồi, cô ấy và bạn trai cũ quay trở lại với nhau.”
Vẻ mặt Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, “Có phải là vì con bé bỏ đi, nên conmới quyết định đến với Chung Tình?” Như vậy không phải là bất công vớiTiểu Tình sao?
Mạnh Tưởng cười khẽ lắc đầu, nói ra lời ước định năm năm của mình vàLuyến Kinh, thẳng thắn nói bao năm nay vẫn đang đợi Chung Tình.
Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ nghe con nói ra những tâm sự bí mật, mớigiật mình nhận ra con trai chưa bao giờ quên Chung Tình, nhưng suốtnhững năm qua, ngay cả họ cũng không phát hiện ra.
Lộ Hiểu Vụ đau lòng nói, “Mạnh Tưởng, con và Tiểu Tình đã xa nhaunhiều năm như vậy, nói không chừng con bé cũng không còn là Chung Tìnhnhư trước nữa. Sao con phải khổ sở như vậy chứ?” Mặc dù Tiểu Tình là con gái nuôi của họ, nhưng việc cô làm với Mạnh Tưởng năm đó, họ sao lạikhông có một chút oán hận nào được? Trong lòng bố mẹ, con cái vẫn luônlà trên hết.
Mạnh Tưởng trấn an mẹ, “Mẹ, con đối với Tiểu Tình rất cố chấp, giốngnhư bố đối với mẹ vậy, đây là thiên tính, không thay đổi được. Chỉ cầnđã nhận định, cho dù bị tách ra, vẫn không thể ngừng lại. Chẳng con quachỉ nghe theo sự lựa chọn của lòng mình, đời này con đã nhận định côấy.” Mỗi lần thấy tình cảm nồng đậm của bố mẹ, anh vẫn luôn rất hâm mộ.Anh biết rõ, nếu tương lai phải ở bên cạnh một người nào khác không phải Chung Tình, anh cũng không bao giờ có thể yêu ai sâu đậm như vậy nữa.
Lộ Hiểu Vụ nắm tay con trai, không ngừng lắc đầu, “Đồ ngốc, đồ ngốc.”
Mạnh Dịch Nam chỉ thở dài thật sâu, vỗ vỗ vai Mạnh Tưởng, “Nghe connói, có lẽ đàn ông nhà chúng ta đều là dạng cố chấp như vậy.” Người màông chấp nhất là Hiểu Vụ, còn người khiến con trai chấp nhất chính làChung Tình, đây đều là số mệnh, trốn không thoát. Ông có thể hiểu đượcMạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng cảm kích nhìn bố, “Bố, mẹ, bố mẹ yên tâm, con và Tiểu Tình đã bỏ lỡ quá nhiều, sau này nhất định sẽ quý trọng đối phương hơn.”
Mạnh Dịch Nam an ủi Lộ Hiểu Vụ, vui mừng gật đầu. Thật ra thì MạnhTưởng cũng không cần họ phải quan tâm, sự thâm trầm của thằng bé này cólúc còn vượt qua cả bố.
Chương 55 : Ngoại truyện 4: Yêu em thật nhiều
Mạnh Tưởng cũng nghĩ hôn sự của mình và Chung Tình sẽ bị người nhàphản đối, nhưng không ngờ rằng sự phản đối không phải từ bố mẹ hai bênmà là từ Chung Duệ.
Mạnh Tưởng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chung Duệ ở đối diện, không nói gì.
Chung Duệ rốt cuộc không chịu được không khí trầm lắng, cáu kỉnh hỏi, “Anh Tưởng, anh thành tâm muốn kết hôn với chị em sao?”
Chuyện Chung Tình, Chung Duệ biết được sau khi nghe bố mẹ giải quyếtviệc hôn lễ với Chu gia, anh không ngờ rằng ở nước ngoài chị lại chịunhiều khổ sở như vậy. Trong lòng anh, vẫn luôn cảm thấy chị là một người kiên cường độc lập, vì mỗi lần nói chuyện phiếm qua mạng, chị luônkhông ngừng khích lệ anh, mỉm cười nói chị rất khỏe. Nhưng khi anh thấynhững tấm hình kia, trái tim đau đớn, chị thật là ngốc, tại sao đau khổ, mệt mỏi như vậy lại không chịu quay về nhà.
Năm đó xảy ra tai nạn của Chu Đồng, Chung Duệ vẫn còn nhỏ, nhìn sựrối loạn của chị, anh không biết làm sao, chỉ có thể nhờ an
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Tiểu,thuyết,-,Cả,Đời,Chỉ,Cần,Một,Người,Là,Em,-,ngoại,truyện,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - ngoại truyện - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - ngoại truyện - Tiểu thuyết tình yêu