Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 3
Lượt xem : |
��i ở Chung gia sợ cô làm chuyện điên rồ, lặng lẽ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, lại thấy cô chỉ ngồi im trên giường, ôm chặt con lợn Lucky, đó là món quà Chu Đồng tặng cô. Cô lặng lẽ nhắm hai mắt, vừa nghe thấy tiếng động, đột nhiên mở mắt, khi nhìn thấy Mạnh Tưởng,đôi mắt nheo lại, chỉ tay vào anh: \"Bảo anh ta đi đi, con không muốn gặp anh ta.\"
Mạnh Tưởng nghe cô nói, trái tim co lại, sự lạnh lùng trong giọng nói của cô như con dao nhọn đâm qua tim anh, khiến anh đau đớn đến mứckhông thở được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn đôi mắt đầy hận thù của cô. Cô hận anh, cô hận anh, chân anh run lên, ngón tay run rẩy. Không, TìnhTình của anh sẽ không như vậy, Tình Tình, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy! Mạnh Tưởng loạng choạng tới gần giường, muốn xóa đi sự hận thù trongmắt cô.
Chung Tình đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, tất cả mọi ngườigiật mình, Chung Bình vội vàng giữ Mạnh Tưởng lại, Chung Tình vùi mặtvào con lợn Lucky, hai vai run lên khóc.
Tiêu Tố Tâm đau lòng kéo Mạnh Tưởng ra, \"Tưởng Tưởng, mẹ xin con, con để Tình Tình bình tĩnh lại đã.\" Bà khẩn cầu nói, không muốn con gái bịkích động thêm nữa. Mạnh Tưởng nhìn ánh mắt của mẹ nuôi, lại nhìn ChungTình trên giường, anh thống khổ nhắm hai mắt, chậm rãi rời khỏi hòng.Cửa phòng vừa đóng lại, lòng anh cũng đóng, hai tay chậm rãi nắm lại, cơ thể đau đớn, răng cắn chặt, Tình Tình, em không thể hận anh, tuyệt đốikhông thể!
Chung Bình sợ Mạnh Tưởng lại làm Chung Tình kích động, nên bảo anhtạm thời đừng đến đây. Mạnh Tưởng không tin mở to mắt nhìn họ, nhưng lại thấy Tiêu Tố Tâm khẩn cầu, cuối cùng chỉ còn cách đồng ý.
Chung Tình lại tiếp tục nhốt mình trong phòng, không nói cũng khôngtranh cãi, chỉ lẳng lặng ôm con heo Lucky nằm trên giường, thậm chí ăncơm cũng là Tiêu Tố Tâm mang đến giường.
Sau một vài ngày, Chung Tình đột nhiên mặc đồ trắng ra khỏi phòng,Tiêu Tố Tâm ôm lấy cô, \"Tình Tình.\" Cô rốt cuộc cũng chịu ra khỏi phòng.
Chung Tình giương mắt nhìn mẹ, \"Mẹ, con muốn đi đưa Chu Đồng.\" TiêuTố Tâm nhìn thấy dải băng trắng trên đầu Chung Tình, hai mắt bà nónglên, trong lòng đau đớn gật dầu. Chung Bình lái xe đưa Chung Tình đếnChu gia.
Ở Chu gia, Chung Tình thấy Mạnh Tưởng, chỉ thoáng nhìn, ánh mắt côlập tức biến đổi. Môi Mạnh Tưởng giật giật, chỉ có thể nuốt lời nói vàobụng.
Họ đi theo xe tang của Chu gia, Chung Tình vẫn trầm mặc, im lặng, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu an ủi ông bà Chu, còn lại đều chỉ lẳng lặngnhìn, nhìn những người lớn vùi Chu Đồng xuống, vô thanh vô tức lấp đấtlên, cô chỉ có thể dùng nước mắt đưa anh đi đoạn đường cuối cùng.
Mạnh Tưởng đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Chung Tình, khổ sởvì sự đau lòng của cô, muốn ôm cô vào lòng an ủi. Nhưng anh không thểlàm được gì, hiện giờ anh chính là người cô không muốn gặp nhất!
Trở lại Chu gia, Chung Tình không muốn rời đi, Chung Bình chỉ có thểan ủi ông bà Chu, nói với họ tình hình Tiểu Tình gần đây, họ vô cùng lolắng.
Dì chu ngẫm nghĩ, kéo Tiểu Tình vào phòng Chu Đồng. Chung Tình bướcvào phòng, nước mắt không nghe lời rơi xuống, nơi này có rất nhiều kỷniệm, cô và Chu Đồng từng cười nói ở đây, tiếng cười dường như mới hômqua, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Dì Chu kéo cô ngồi bên giường, sau đó lấymột cuốn vở từ bàn học của Chu Đồng ra, đưa cô, nhẹ nhàng nói: \"TiểuTình, dì nghĩ con cần nó.\" Chung Tình nhìn xuống, mơ hồ nhìn chằm chằmvào bìa da cứng lạnh trong tay.
\"Đây là nhật ký của Chu Đồng, dì nghĩ nó muốn để lại cho con.\" Dì Chu lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng vuốt nhẹ, \"Tiểu Tình, đừng tra tấnchính mình, Chu Đồng trên trời nhìn thấy sẽ rất đau lòng.\" Lời còn chưadứt, giọng đã nghẹn lại. Chung Tình khổ sở ôm dì Chu khóc nấc lên, họkhông thể tự tra tấn chính mình! Vì Chu Đồng, họ phải sống thật tốt!
Chương 14 : Nhật kí
Đóng cửa phòng, Chung Tình cẩn thận lấy quyển sổ bìa da cứng ra, nhật kí của Chu Đồng. Cô nhẹ nhàng vỗ về mặt bìa, trái tim hơi co lại, ChuĐồng nhất định rất yêu quý nó, còn dùng giấy màu lam nhạt đóng lại cẩnthận, hai mắt có chút chua xót, anh nhất định rất thường xuyên đọc lạinó.
Chung Tình nhẹ nhàng mở ra, nhìn hàng chữ quen thuộc của Chu Đồng chậm rãi hiện lên trên mặt giấy.
Người kia lại làm cậu tức giận. Nhìn cậu không ngừng kể ra anh ta báđạo như thế nào, ngang ngược như thế nào, trong mắt cậu tất cả đều làphẫn nộ, mình chỉ có thể lẳng lặng mỉm cười chờ cậu phát tiết xong.
Cậu nói ghét nhất là thanh mai trúc mã, đó là trẻ con ngây thơ hoangđường, cậu tuyệt đối không muốn bị bắt ép vì điều đó. Mình còn có thểnói gì, chỉ có thể mỉm cười như vậy. Ngay cả anh ta cậu cũng chán ghét,mình chẳng phải càng không có cơ hội. Đối với cậu là may mắn, tuy anh ta luôn mắng mình là đầu heo, nhưng mình biết mình thông minh hơn anh ta.Bởi vì cậu luôn thích ở cùng với mình, chri cần có thể ở cùng với cậu,làm chị em cũng có sao đâu? Ít nhất, cậu sẽ an tâm nằm trên bụng mìnhđọc truyện tranh, cũng sẽ hưng phấn ôm lấy mình nhảy lên, đây là điềuvĩnh viễn anh ta cũng không có được. Bởi vì, thứ cậu muốn là bạn tốt, là chị em tốt, không phải thanh mai trúc mã. Mình sẽ vẫn an phận như vậy,vĩnh viễn làm chị em tốt của cậu.
Thật xin lỗi, mình hôm nay đã nói dối cậu. Cậu đột nhiên hỏi mình tại sao lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Linh Linh, mình sợ cậu nhìn thấy khátvọng trong mắt mình, nên chỉ có thể nói lung tung là mình thầm yêu côấy. Đúng vậy, mình nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng lại nghĩ đến mái tóc cộtđuôi ngựa của cậu, bởi vì tóc của cô ấy không dài bằng tóc cậu, cũngkhông đen như tóc cậu. Cho dù mọi người đều nói cô ấy là hoa khôi củakhối, mình lại cảm thấy cô ấy không xinh bằng cậu. Mà cậu lại nói mộtcâu làm mình đau lòng, mình sao lại cần sự giúp đỡ của cậu? Chẳng lẽmuốn nữ sinh mình thích giúp mình theo đuổi một nữ sinh khác?
Mình sao có thể, làm sao có thể! Mình lúc ấy thật sự nhìn đến ngâyngười. Váy trắng ẩm ướt thuần khiết dính vào người cậu, sợi đăng tenhồng nhạt như ẩn như hiện, khiến tiếng tim mình đập như sấm nổ qua đầu,hai mắt không thể dời khỏi ngực cậu, biểu hiện của mình lúc ấy nhất định rất giống một tên đại sắc lang! Khi cậu tiến lại gần, chân mình run lên nhè nhẹ, maymà cậu chỉ chú ý đến màu đỏ trên mặt mình, may mà tiếng mưa rơi rất to, nếu không, cậu nhất định sẽ phát hiện tiếng tim mình đập to đến mức ù tai, mình lúc ấy đã bị ù tai, ngay cả thở cũng sợ cậu nghethấy. Nhìn anh ta cởi áo khoác lên người cậu, trái tim mình như ngừnglại một chút, cảm giác này thật sự khó dùng ngôn từ để hình dung, giốngnhư trái tim bị ai đó chụp lại, không hề báo trước, dùng chiếc dây thừng trói chặt, đúng vậy, chính là cảm giác này, trái tim đột nhiên co thắtlại. Mình thật sự rất ghen tị vì anh ta có thể tự nhiên mặc áo phông vào cho cậu, anh ta vĩnh viễn có lợi thế hơn mình. Khi anh ta nổi giận đùng đùng đi lại, lòng mình như lui từng bước, vì tưởng anh ta sẽ đánh mình. Nhưng anh ta lại chỉ đến bên tai mình nói một câu, một câu phá nát lòng tự trọng của mình! Anh ta nói, \"Đừng có mà cóc đòi ăn thịt thiên nga.\"Mình hoảng hốt nhìn cậu, cậu chỉ đỏ bừng mặt đứng nguyên tại chỗ, khônghề nhúc nhích. Thì ra, anh ta vẫn biết bí mật của mình! Biết mình vụngtrộm thầm mến cậu, cho nên, anh ta mới ghét mình như vậy.
Nghe cậu nói, hai người lại làm hòa, mình ngoài mỉm cười còn có thểlàm gì? Sự khổ sở của mình, cậu căn bản không biết. Hai người lúc đó cứhòa lại giận, đã mười mấy năm, hai người căn bản đang chơi một trò chơicủa thanh mai trúc mã, vì sao còn không thừa nhận! Cậu nói muốn chờ nhất kiến chung tình, nói vì anh ta rất quen thuộc, nên sẽ không thích anhta, mình thật hi vọng cậu nói thật, nhưng vì sao mình lại nhìn thấy hình bóng của anh ta trong mắt cậu? Giống như khi cậu bất tri bất giác nhìnvề phía anh ta, sẽ thất hồn lạc phách, có lẽ, chính cậu cũng không hiểuđược. Liệu có thể vĩnh viễn không hiểu được không, mình rất sợ hãi, sợmột khi cậu hiểu ra, sẽ không còn cần mình nữa.
Thượng Đế, xin hãy tha thứ cho con! Con khẩn cầu họ không ở bên nhau, để con có thể mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.
.....
Nước mắt từng giọt rơi xuống cuốn nhật kí, cuốn nhật kí cô cầm khôngnhúc nhích. Thì ra, người ngốc nhất là cô! Chu Đồng căn bản không cầnlàm chị em tốt của cô, chỉ là cô đã một mình áp đặt cho anh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Chu Đồng cười nhẹ nhàng ấm áp vỗ về tráncô, ánh mắt anh thì ra lại cất giấu nhiều tình yêu như vậy. Cô trì độncố ý bỏ qua, coi sự săn sóc, ôn nhu của anh trở thành lẽ thường tình.Bởi vì cô không cần tình yêu, anh chỉ cho cô tình bạn; Cô không cầnngười yêu, anh chỉ làm tri kỉ của cô, tâm nguyện duy nhất của anh chỉ là ở bên cạnh cô.
Mập mạp, mập mạp ngốc.... Khóe mắt cô ướt đẫm, ôm chặt cuốn nhật kí chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Đêm đó, Chung Tình sốt cao, toàn bộ nhà họ Chung đều hoảng, luống cuống tay chân đưa cô vào bệnh viện.
Mạnh Tưởng đến sau, không để ý sự ngăn cản của bố mẹ, suốt đêm đi vào bệnh viện. Nhìn Chung Duệ dựa đầu ngoài phòng bệnh, anh nóng nảy, tiếnlên cầm tay Tiểu Duệ, \"Tình Tình sao rồi?\"
Vẻ mặt Tiểu Duệ lo lắng nói, \"Chị cứ nhốt mình trong phòng, ai gọicũng không đáp. Lúc mẹ em vào mang đồ ăn cho chị, phát hiện chị ôm quyển nhật kí hôn mê bất tỉnh, toàn thân nóng như lửa. Anh Tưởng, chị liệu có sao không?\" Tiểu Duệ rất sợ, nhìn chị mấy ngày tiều tụy như vậy, cậuthật sự lo lắng.
Mạnh Tưởng ôm Tiểu Duệ, cố gắng an ủi cậu, \"Yên tâm, cô ấy không sao.\"
Bác sĩ truyền nước cho Chung Tình, bởi vì mấy ngày không ăn cơm, hơn nữa ưu thương quá độ, thân thể không khỏe nên phát bệnh.
Mạnh Tưởng khuyên ông bà Chung về, anh và Tiểu Duệ ở lại chăm sócTiểu Tình, Chung Bình nhìn Tiêu Tố Tâm cũng hao lực quá độ, chỉ có thểđồng ý, dặn họ trăm ngàn đừng kích thích Tiểu Tình, cô hiện tại cần yêntĩnh nghỉ ngơi.
Tiểu Duệ còn nhỏ, thức một lúc thì mệt, nằm trên ghế ngủ.
Mạnh Tưởng vẫn ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Tiểu Tình. Anh nhìnthấy cô vẫn luôn ôm chặt quyển nhật kí, nhẹ nhàng rút ra, chậm rãi mởra.
Khi anh khép lại cuốn nhật kí, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Anh nhìncô ngủ, lông mày vẫn nhíu lại, cô nhất định gặp ác mộng, anh nhẹ nhàngnắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi, đau lòng hôn lên đó. Tình Tình,đừng tự trách nữa, nếu trách anh có thể làm em bớt đau thương, em cứtrách anh đi, trăm ngàn đừng tra tấn chính mình. Nhìn em như vậy, thà là bị em hận còn đỡ đau khổ hơn!
Chương 15 : Thương tổn
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Mạnh Tưởng mới biết được khi đó Chung Tình hận anh nhiều như thế nào.
Chung Tình khỏi bệnh trở về nhà, Mạnh Tưởng vẫn như trước mỗi ngàyđến thăm cô, cô luôn ôn hòa, không hề tra tấn mình nữa, bắt đầu ăn cơmbình thường.
Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Chung Tình ngày nào cũng đếnChung gia, chăm sóc bố mẹ Chu Đồng. Có một ngày, cô đến đó gặp MạnhTưởng, anh cũng đến Chu gia. Nhìn Mạnh Tưởng an ủi bố mẹ Chu Đồng, côchỉ trầm mặc.
Trên đường về nhà, hai người vẫn trằm mặc.
Chung Bình và Tiêu Tố Tầm nhìn Mạnh Tưởng đưa Chung Tình về, mặc dùkinh ngạc nhưng cũng nhẹ nhàng thửo ra, xích mích của họ rốt cuộc cũngqua đi.
Mạnh Tưởng lại có thể tự do ra vào Chung gia, Chung Tình không náoloạn, nhưng cũng không cười đùa, chỉ vùi đầu đọc truyện tranh. Dì Chumang truyện tranh của Chu Đồng đưa cho Chung Tình, Chung Tình đọc đi đọc lại. Mạnh Tưởng vẫn ngồi cạnh cô, hai người thỉnh thoảng nói chuyện một cách bình thản. Mạnh Tưởng biết trong lòng Chung Tình còn rất khó chịu, anh cũng hết sức chăm sóc cô, an ủi cô, chỉ cần cô muốn, anh nhất địnhphải hoàn thành. Mạnh Tưởng
QUAY LẠIMạnh Tưởng nghe cô nói, trái tim co lại, sự lạnh lùng trong giọng nói của cô như con dao nhọn đâm qua tim anh, khiến anh đau đớn đến mứckhông thở được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn đôi mắt đầy hận thù của cô. Cô hận anh, cô hận anh, chân anh run lên, ngón tay run rẩy. Không, TìnhTình của anh sẽ không như vậy, Tình Tình, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy! Mạnh Tưởng loạng choạng tới gần giường, muốn xóa đi sự hận thù trongmắt cô.
Chung Tình đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, tất cả mọi ngườigiật mình, Chung Bình vội vàng giữ Mạnh Tưởng lại, Chung Tình vùi mặtvào con lợn Lucky, hai vai run lên khóc.
Tiêu Tố Tâm đau lòng kéo Mạnh Tưởng ra, \"Tưởng Tưởng, mẹ xin con, con để Tình Tình bình tĩnh lại đã.\" Bà khẩn cầu nói, không muốn con gái bịkích động thêm nữa. Mạnh Tưởng nhìn ánh mắt của mẹ nuôi, lại nhìn ChungTình trên giường, anh thống khổ nhắm hai mắt, chậm rãi rời khỏi hòng.Cửa phòng vừa đóng lại, lòng anh cũng đóng, hai tay chậm rãi nắm lại, cơ thể đau đớn, răng cắn chặt, Tình Tình, em không thể hận anh, tuyệt đốikhông thể!
Chung Bình sợ Mạnh Tưởng lại làm Chung Tình kích động, nên bảo anhtạm thời đừng đến đây. Mạnh Tưởng không tin mở to mắt nhìn họ, nhưng lại thấy Tiêu Tố Tâm khẩn cầu, cuối cùng chỉ còn cách đồng ý.
Chung Tình lại tiếp tục nhốt mình trong phòng, không nói cũng khôngtranh cãi, chỉ lẳng lặng ôm con heo Lucky nằm trên giường, thậm chí ăncơm cũng là Tiêu Tố Tâm mang đến giường.
Sau một vài ngày, Chung Tình đột nhiên mặc đồ trắng ra khỏi phòng,Tiêu Tố Tâm ôm lấy cô, \"Tình Tình.\" Cô rốt cuộc cũng chịu ra khỏi phòng.
Chung Tình giương mắt nhìn mẹ, \"Mẹ, con muốn đi đưa Chu Đồng.\" TiêuTố Tâm nhìn thấy dải băng trắng trên đầu Chung Tình, hai mắt bà nónglên, trong lòng đau đớn gật dầu. Chung Bình lái xe đưa Chung Tình đếnChu gia.
Ở Chu gia, Chung Tình thấy Mạnh Tưởng, chỉ thoáng nhìn, ánh mắt côlập tức biến đổi. Môi Mạnh Tưởng giật giật, chỉ có thể nuốt lời nói vàobụng.
Họ đi theo xe tang của Chu gia, Chung Tình vẫn trầm mặc, im lặng, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu an ủi ông bà Chu, còn lại đều chỉ lẳng lặngnhìn, nhìn những người lớn vùi Chu Đồng xuống, vô thanh vô tức lấp đấtlên, cô chỉ có thể dùng nước mắt đưa anh đi đoạn đường cuối cùng.
Mạnh Tưởng đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Chung Tình, khổ sởvì sự đau lòng của cô, muốn ôm cô vào lòng an ủi. Nhưng anh không thểlàm được gì, hiện giờ anh chính là người cô không muốn gặp nhất!
Trở lại Chu gia, Chung Tình không muốn rời đi, Chung Bình chỉ có thểan ủi ông bà Chu, nói với họ tình hình Tiểu Tình gần đây, họ vô cùng lolắng.
Dì chu ngẫm nghĩ, kéo Tiểu Tình vào phòng Chu Đồng. Chung Tình bướcvào phòng, nước mắt không nghe lời rơi xuống, nơi này có rất nhiều kỷniệm, cô và Chu Đồng từng cười nói ở đây, tiếng cười dường như mới hômqua, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Dì Chu kéo cô ngồi bên giường, sau đó lấymột cuốn vở từ bàn học của Chu Đồng ra, đưa cô, nhẹ nhàng nói: \"TiểuTình, dì nghĩ con cần nó.\" Chung Tình nhìn xuống, mơ hồ nhìn chằm chằmvào bìa da cứng lạnh trong tay.
\"Đây là nhật ký của Chu Đồng, dì nghĩ nó muốn để lại cho con.\" Dì Chu lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng vuốt nhẹ, \"Tiểu Tình, đừng tra tấnchính mình, Chu Đồng trên trời nhìn thấy sẽ rất đau lòng.\" Lời còn chưadứt, giọng đã nghẹn lại. Chung Tình khổ sở ôm dì Chu khóc nấc lên, họkhông thể tự tra tấn chính mình! Vì Chu Đồng, họ phải sống thật tốt!
Chương 14 : Nhật kí
Đóng cửa phòng, Chung Tình cẩn thận lấy quyển sổ bìa da cứng ra, nhật kí của Chu Đồng. Cô nhẹ nhàng vỗ về mặt bìa, trái tim hơi co lại, ChuĐồng nhất định rất yêu quý nó, còn dùng giấy màu lam nhạt đóng lại cẩnthận, hai mắt có chút chua xót, anh nhất định rất thường xuyên đọc lạinó.
Chung Tình nhẹ nhàng mở ra, nhìn hàng chữ quen thuộc của Chu Đồng chậm rãi hiện lên trên mặt giấy.
Người kia lại làm cậu tức giận. Nhìn cậu không ngừng kể ra anh ta báđạo như thế nào, ngang ngược như thế nào, trong mắt cậu tất cả đều làphẫn nộ, mình chỉ có thể lẳng lặng mỉm cười chờ cậu phát tiết xong.
Cậu nói ghét nhất là thanh mai trúc mã, đó là trẻ con ngây thơ hoangđường, cậu tuyệt đối không muốn bị bắt ép vì điều đó. Mình còn có thểnói gì, chỉ có thể mỉm cười như vậy. Ngay cả anh ta cậu cũng chán ghét,mình chẳng phải càng không có cơ hội. Đối với cậu là may mắn, tuy anh ta luôn mắng mình là đầu heo, nhưng mình biết mình thông minh hơn anh ta.Bởi vì cậu luôn thích ở cùng với mình, chri cần có thể ở cùng với cậu,làm chị em cũng có sao đâu? Ít nhất, cậu sẽ an tâm nằm trên bụng mìnhđọc truyện tranh, cũng sẽ hưng phấn ôm lấy mình nhảy lên, đây là điềuvĩnh viễn anh ta cũng không có được. Bởi vì, thứ cậu muốn là bạn tốt, là chị em tốt, không phải thanh mai trúc mã. Mình sẽ vẫn an phận như vậy,vĩnh viễn làm chị em tốt của cậu.
Thật xin lỗi, mình hôm nay đã nói dối cậu. Cậu đột nhiên hỏi mình tại sao lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Linh Linh, mình sợ cậu nhìn thấy khátvọng trong mắt mình, nên chỉ có thể nói lung tung là mình thầm yêu côấy. Đúng vậy, mình nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng lại nghĩ đến mái tóc cộtđuôi ngựa của cậu, bởi vì tóc của cô ấy không dài bằng tóc cậu, cũngkhông đen như tóc cậu. Cho dù mọi người đều nói cô ấy là hoa khôi củakhối, mình lại cảm thấy cô ấy không xinh bằng cậu. Mà cậu lại nói mộtcâu làm mình đau lòng, mình sao lại cần sự giúp đỡ của cậu? Chẳng lẽmuốn nữ sinh mình thích giúp mình theo đuổi một nữ sinh khác?
Mình sao có thể, làm sao có thể! Mình lúc ấy thật sự nhìn đến ngâyngười. Váy trắng ẩm ướt thuần khiết dính vào người cậu, sợi đăng tenhồng nhạt như ẩn như hiện, khiến tiếng tim mình đập như sấm nổ qua đầu,hai mắt không thể dời khỏi ngực cậu, biểu hiện của mình lúc ấy nhất định rất giống một tên đại sắc lang! Khi cậu tiến lại gần, chân mình run lên nhè nhẹ, maymà cậu chỉ chú ý đến màu đỏ trên mặt mình, may mà tiếng mưa rơi rất to, nếu không, cậu nhất định sẽ phát hiện tiếng tim mình đập to đến mức ù tai, mình lúc ấy đã bị ù tai, ngay cả thở cũng sợ cậu nghethấy. Nhìn anh ta cởi áo khoác lên người cậu, trái tim mình như ngừnglại một chút, cảm giác này thật sự khó dùng ngôn từ để hình dung, giốngnhư trái tim bị ai đó chụp lại, không hề báo trước, dùng chiếc dây thừng trói chặt, đúng vậy, chính là cảm giác này, trái tim đột nhiên co thắtlại. Mình thật sự rất ghen tị vì anh ta có thể tự nhiên mặc áo phông vào cho cậu, anh ta vĩnh viễn có lợi thế hơn mình. Khi anh ta nổi giận đùng đùng đi lại, lòng mình như lui từng bước, vì tưởng anh ta sẽ đánh mình. Nhưng anh ta lại chỉ đến bên tai mình nói một câu, một câu phá nát lòng tự trọng của mình! Anh ta nói, \"Đừng có mà cóc đòi ăn thịt thiên nga.\"Mình hoảng hốt nhìn cậu, cậu chỉ đỏ bừng mặt đứng nguyên tại chỗ, khônghề nhúc nhích. Thì ra, anh ta vẫn biết bí mật của mình! Biết mình vụngtrộm thầm mến cậu, cho nên, anh ta mới ghét mình như vậy.
Nghe cậu nói, hai người lại làm hòa, mình ngoài mỉm cười còn có thểlàm gì? Sự khổ sở của mình, cậu căn bản không biết. Hai người lúc đó cứhòa lại giận, đã mười mấy năm, hai người căn bản đang chơi một trò chơicủa thanh mai trúc mã, vì sao còn không thừa nhận! Cậu nói muốn chờ nhất kiến chung tình, nói vì anh ta rất quen thuộc, nên sẽ không thích anhta, mình thật hi vọng cậu nói thật, nhưng vì sao mình lại nhìn thấy hình bóng của anh ta trong mắt cậu? Giống như khi cậu bất tri bất giác nhìnvề phía anh ta, sẽ thất hồn lạc phách, có lẽ, chính cậu cũng không hiểuđược. Liệu có thể vĩnh viễn không hiểu được không, mình rất sợ hãi, sợmột khi cậu hiểu ra, sẽ không còn cần mình nữa.
Thượng Đế, xin hãy tha thứ cho con! Con khẩn cầu họ không ở bên nhau, để con có thể mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.
.....
Nước mắt từng giọt rơi xuống cuốn nhật kí, cuốn nhật kí cô cầm khôngnhúc nhích. Thì ra, người ngốc nhất là cô! Chu Đồng căn bản không cầnlàm chị em tốt của cô, chỉ là cô đã một mình áp đặt cho anh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Chu Đồng cười nhẹ nhàng ấm áp vỗ về tráncô, ánh mắt anh thì ra lại cất giấu nhiều tình yêu như vậy. Cô trì độncố ý bỏ qua, coi sự săn sóc, ôn nhu của anh trở thành lẽ thường tình.Bởi vì cô không cần tình yêu, anh chỉ cho cô tình bạn; Cô không cầnngười yêu, anh chỉ làm tri kỉ của cô, tâm nguyện duy nhất của anh chỉ là ở bên cạnh cô.
Mập mạp, mập mạp ngốc.... Khóe mắt cô ướt đẫm, ôm chặt cuốn nhật kí chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Đêm đó, Chung Tình sốt cao, toàn bộ nhà họ Chung đều hoảng, luống cuống tay chân đưa cô vào bệnh viện.
Mạnh Tưởng đến sau, không để ý sự ngăn cản của bố mẹ, suốt đêm đi vào bệnh viện. Nhìn Chung Duệ dựa đầu ngoài phòng bệnh, anh nóng nảy, tiếnlên cầm tay Tiểu Duệ, \"Tình Tình sao rồi?\"
Vẻ mặt Tiểu Duệ lo lắng nói, \"Chị cứ nhốt mình trong phòng, ai gọicũng không đáp. Lúc mẹ em vào mang đồ ăn cho chị, phát hiện chị ôm quyển nhật kí hôn mê bất tỉnh, toàn thân nóng như lửa. Anh Tưởng, chị liệu có sao không?\" Tiểu Duệ rất sợ, nhìn chị mấy ngày tiều tụy như vậy, cậuthật sự lo lắng.
Mạnh Tưởng ôm Tiểu Duệ, cố gắng an ủi cậu, \"Yên tâm, cô ấy không sao.\"
Bác sĩ truyền nước cho Chung Tình, bởi vì mấy ngày không ăn cơm, hơn nữa ưu thương quá độ, thân thể không khỏe nên phát bệnh.
Mạnh Tưởng khuyên ông bà Chung về, anh và Tiểu Duệ ở lại chăm sócTiểu Tình, Chung Bình nhìn Tiêu Tố Tâm cũng hao lực quá độ, chỉ có thểđồng ý, dặn họ trăm ngàn đừng kích thích Tiểu Tình, cô hiện tại cần yêntĩnh nghỉ ngơi.
Tiểu Duệ còn nhỏ, thức một lúc thì mệt, nằm trên ghế ngủ.
Mạnh Tưởng vẫn ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Tiểu Tình. Anh nhìnthấy cô vẫn luôn ôm chặt quyển nhật kí, nhẹ nhàng rút ra, chậm rãi mởra.
Khi anh khép lại cuốn nhật kí, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Anh nhìncô ngủ, lông mày vẫn nhíu lại, cô nhất định gặp ác mộng, anh nhẹ nhàngnắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi, đau lòng hôn lên đó. Tình Tình,đừng tự trách nữa, nếu trách anh có thể làm em bớt đau thương, em cứtrách anh đi, trăm ngàn đừng tra tấn chính mình. Nhìn em như vậy, thà là bị em hận còn đỡ đau khổ hơn!
Chương 15 : Thương tổn
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Mạnh Tưởng mới biết được khi đó Chung Tình hận anh nhiều như thế nào.
Chung Tình khỏi bệnh trở về nhà, Mạnh Tưởng vẫn như trước mỗi ngàyđến thăm cô, cô luôn ôn hòa, không hề tra tấn mình nữa, bắt đầu ăn cơmbình thường.
Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Chung Tình ngày nào cũng đếnChung gia, chăm sóc bố mẹ Chu Đồng. Có một ngày, cô đến đó gặp MạnhTưởng, anh cũng đến Chu gia. Nhìn Mạnh Tưởng an ủi bố mẹ Chu Đồng, côchỉ trầm mặc.
Trên đường về nhà, hai người vẫn trằm mặc.
Chung Bình và Tiêu Tố Tầm nhìn Mạnh Tưởng đưa Chung Tình về, mặc dùkinh ngạc nhưng cũng nhẹ nhàng thửo ra, xích mích của họ rốt cuộc cũngqua đi.
Mạnh Tưởng lại có thể tự do ra vào Chung gia, Chung Tình không náoloạn, nhưng cũng không cười đùa, chỉ vùi đầu đọc truyện tranh. Dì Chumang truyện tranh của Chu Đồng đưa cho Chung Tình, Chung Tình đọc đi đọc lại. Mạnh Tưởng vẫn ngồi cạnh cô, hai người thỉnh thoảng nói chuyện một cách bình thản. Mạnh Tưởng biết trong lòng Chung Tình còn rất khó chịu, anh cũng hết sức chăm sóc cô, an ủi cô, chỉ cần cô muốn, anh nhất địnhphải hoàn thành. Mạnh Tưởng
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,3,-,Tiểu,thuyết,-,Cả,Đời,Chỉ,Cần,Một,Người,Là,Em,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu