Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 8
Lượt xem : |
hấp của Chung Tình trở nên hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, cơ thểbị hai cánh tay ôm chặt, cảm giác có chút đau khiến cô nhận ra đây là sự thật, là anh. Sự chua xót dâng lên chóp mũi, anh biến mất trong sươngmù, cô chỉ có thể ngửi được mùi hương nồng đậm mà quen thuộc, thật sự là Mạnh Tưởng.
\"Tình Tình, em không sao chứ?\" Giọng nói vội vàng lặp đi lặp lại bêntai, khiến trái tim đang căng thẳng như tìm lại được nhịp đập, sự lolắng và sợ hãi đều trở thành nước mắt, cô thất thanh òa khóc.
Mạnh Tưởng đau lòng vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, \"Đừng khóc, đừngkhóc, không sao đâu, đừng sợ.\" Một lúc lâu sau, Mạnh Tưởng mới tách ramột chút, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, \"Em không sao chứ?\"
Chung Tình ngước cặp mắt mơ hồ nhìn anh, \"Anh sao lại ở đây?\" Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, sự yếu đuối trong lòng cô lại trỗi dậy, anh... Anh đến đây.
\"Anh đi ngang qua đấy, nhìn thấy cảnh sát giao thông. Không biết tạisao, đột nhiên thấy bất an, nên lại xem một chút, lại nhìn thấy xe ChuMinh.\" Khi anh nhìn họ rời đi, đã nhìn rất lâu cái biển số xe ấy. Lúcanh nhìn thấy dãy số trên biển số xe bẹp nát, trái tim anh như ngừngđập, là xe Chu Mminh. Anh bối rối gọi vào di động cho Chung Tình, nhưngkhông có người nhận. Anh vội hỏi cảnh sát, hỏi xem người trên xe thếnào? Cảnh sát nói đã đưa đến bệnh viện, anh liền vội vàng chạy tới đây.
Khi nhìn thấy Chung Tình, anh mới cảm thấy thở ra một chút, may mà cô không sao!
Chung Tình khổ sở nhìn về phía phòng cấp cứu, \"Em không sao, nhờ ChuMinh cứu.\" Khi nghĩ đến khuôn mặt đầy máu của Chu Minh, trái tim trở nên vô cùng khó chịu. \"Anh ấy vì bảo vệ em mà bị thương.\" Giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Mạnh Tưởng khẽ ôm cô an ủi, \"Anh ấy sẽ không sao, đừng nghĩ nhiềunữa.\" Cho đến khi ôm cô vào ngực, anh mới cảm giác được một chút yêntâm, cô tuyệt đối không thê xảy ra chuyện.
Chương 37 : Để ý
Cửa phòng cấp cứu nhanh chóng mở ra.
Chung Tình và Mạnh Tưởng chạy lại, nnhìn Chu Minh nằm trên giường,hai mắt nhắm chặt, băng bó đầy người, Chung Tình lại cảm thấy chua xót.Mạnh Tưởng kéo bác sĩ sang một bên để hỏi tình hình, bác sĩ giương mắtnhìn, \"Anh là người nhà bệnh nhân à?\" Chung Tình vội nói, \"Tôi là bạngái anh ấy.\" Ánh mắt Mạnh Tưởng tối lại, không nói gì.
May mà bác sĩ nói Chu Minh không có gì nguy hiểm, đầu và vai chỉ cóbị ngoạt hương, họ đã xử lý. Nhưng va chạm mạnh làm ảnh hưởng đến gáy,bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi vài ngày, sợ não bị tổn thương. Nhữngthương tích khác không nghiêm trọng lắm.
Chung Tình nghe bác sĩ nói, nhớ tới lúc nãy Chu Minh chảy máu đầmđìa, vẫn lo lắng, \"Nhưng lúc nãy anh ấy chảy rất nhiều máu.\" Bác sĩ khẽgật đầu, \"Đó là do mảnh thủy tinh cứa vào da đầu, cũng không đâm sâulắm.\" Chung Tình nghe bác sĩ nói, mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay,thương thế không nặng.
Bác sĩ báo cho Chung Tình đi làm thủ tục nhập viện, Mạnh Tưởng đểChung Tình ở bên cạnh Chu Minh, còn mình đi xử lý mọi việc, nói xong đixuống lầu với bác sĩ.
Chung Tình vào phòng bệnh của Chu Minh, nhìn anh vẫn hôn mê trêngiường, cô lo lắng hỏi y tá, sao anh chưa tỉnh? Y tá giải thích, đó làdo vẫn còn thuốc mê, hết rồi thì sẽ tỉnh.
Chung Tình ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Chu Minh, Mạnh Tưởng làmthủ tục xong đi lên, đến bên cạnh cô. \"Em về nhà nghỉ ngơi đi, để anh ởlại chăm sóc anh ấy.\" Nhìn khóe mắt Chung Tình đã chuyển thành màu đen,Mạnh Tưởng đau lòng ấn vai cô, cô nhất định cũng đã rất hoảng sợ.
Chung Tình lắc đầu, \"Em ở lại chăm sóc anh ấy.\" Sau đó như nhớ tớichuyện gì, nói với Mạnh Tưởng, \"Mạnh Tưởng, em không muốn cho mọi ngườitrong nhà biết, anh.... Đừng nói với họ, em sợ họ lo lắng.\" Mạnh Tưởngnhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trái tim nhói đau, nhưng vừa thấy ánhmắt cầu xin của cô, chỉ có thể gật đầu.
\"Bố nuôi biết đêm nay em về, em nói với họ thế nào bây giờ?\" Mạnh Tưởng chợt nhớ Chung Bình biết đêm nay Chung Tình về.
Chung Tình nghĩ nghĩ, \"Lát nữa em nói với họ, em sẽ ở lại thành phố S thêm hai ngày nữa.\" Mạnh Tưởng than nhẹ trong lòng, cô luôn như vậy, tự mình hứng chịu bi thương đau khỏ, một mình chịu đựng. Anh nhẹ giọnghỏi, \"Hành lý của em đâu?\"
\"Ở cục cảnh sát, cảnh sát nói ngày mai đến làm thủ tục lấy xe.\" Chung Tình nói xong lại nhìn Chu Minh trên giường.
Đột nhiên, mí mắt Chu Minh giật giật, chậm rãi mở ra.
Chung Tình vội vã chạy lại, vui mừng gọi nhỏ, \"Chu Minh, anh tỉnh rồi?\"
Chu Minh mở to hai mắt một lúc lâu, mới chậm rãi mỉm cười, \"Em khôngsao chứ?\" Chung Tình vội vàng gật gật đầu, \"Em không sao hết.\" Chu Minhnhìn Mạnh Tưởng ở phía sau Chung Tình, ánh mắt tối sầm lại, trên mặthiện lên vẻ lạnh nhạt, \"Anh Mạnh đã ở đây à?\"
Mạnh Tưởng tiến lên, lạnh nhạt nói, \"Tiểu Tình xảy ra chuyện, tôi đến xem.\" Mạnh Tưởng nhận ra sự đề phòng trong mắt Chu Minh, anh cũng không che dấu, thật sự anh lo lắng cho Chung Tình.
Ánh mắt hai người giao nhau, lửa băng đối nghịch, Chu Minh đưa mắt về phía Chung Tình, đưa tay lên muốn chạm vào cô, \"Ngại quá, làm em sợrồi.\"
Chung Tình vội cầm lấy tay anh, \"Đừng nói vậy, em phải thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh che cho em, hiện giờ người nằm đây chính là em.\"Chung Tình cảm kích gật đầu.
Khóe miệng Chu Minh khẽ nhúc nhích, \"Đàn ông sinh ra là để bảo vệ phụ nữ.\" Anh nhìn sắc mặt Mạnh Tưởng càng ngày càng tối lại, đáy lòng khẽcười, Chung Tình là bạn gái anh, đó là một chuyện không thể chối cãi.Anh nhìn vết thương trên thái dương Chung Tình, trên mặt cũng có vết bầm tím, khóe miệng hơi nhếch lên, \"Đau không?\" Chung Tình thì thào lắcđầu, \"Không đau, một chút cũng không đau.\" Chu Minh không chuyển mắtnhìn cô, chỉ có thời khắcn ày, anh mới có thể nhìn ra một chút gợn sóngtrên mặt cô, thì ra, cô không phải là người không có cảm xúc.
Mạnh Tưởng đứng phía sau Chung Tình, thấy hai người đang chăm chúnhìn nhau. Anh rất muốn bảo mình đừng để ý, Chu Minh bị thương, nhưngmà, nhìn dáng vẻ lo lắng của Chung Tình, anh vẫn cảm thấy rất buồn, rấthoảng hốt.
\"Vết thương trên mặt phụ nữ đều là vết thương lớn.\" Giọng nói thươngxót của Chu Minh làm lòng Mạnh Tưởng đau đớn, anh nhìn hai người đangnắm chặt tay nhau, chậm rãi hạ tầm mắt.
Chu Minh nhẹ vỗ về mặt Chung Tình, sau đó quay nhìn Mạnh Tưởng, \"AnhMạnh, làm phiền anh giúp tôi đưa Chung Tình về, cô ấy hôm nay nhất địnhrất sợ hãi.\"
Chung Tình vội vàng lắc đầu, \"Em ở lại đây với anh.\" Cô lo lắng không muốn để anh một mình ở đây.
Chu Minh lập tức cự tuyệt, \"Không cần, tìm cho anh một y tá là được rồi.\"
Chung Tình vẫn kiên trì không chịu đi. Chu Minh cầm tay cô, ánh mắtôn nhu, \"Nghe lời anh, trở về nghỉ ngơi cho tốt, em ở đây, anh cũngkhông ngủ được. Đừng lo cho anh, anh bây giờ cảm thấy rất tốt, ngủ mộtgiấc, mai là khỏi thôi.\" Chung Tình do dự muốn mở miệng, nhưng Chu Minhhơi dùng sức cầm tay cô, \"Ngoan, anh thật sự không sao đâu.\" Chung Tìnhnhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Minh, nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiênquyết, cô đành đồng ý.
Chu Minh cười nhẹ nhìn Mạnh Tưởng, \"Nhờ anh, đêm nay Tiểu Tình khôngthể bị dọa nữa được, lái xe chậm một chút.\" Mạnh Tưởng nhìn anh, chậmrãi gật đầu.
Chung Tình nghĩ nghĩ, \"Chu Minh, có báo cho người nhà anh không?\" Cô cảm thấy nên có người quen chăm sóc thì tốt hơn.
Chu Minh không suy nghĩ từ chối, \"Anh không muốn họ lo lắng.\"
\"Nhưng...\" Chung Tình vừa mở miệng, đã bị Chu Minh ngắt lời, \"Anh sẽgiải thích với họ, em đừng lo. Anh Mạnh, làm phiền anh.\" Nói xong đã bắt đầu giục Chung Tình mau về.
Chung Tình nhờ một y tá chăm sóc cho Chu Minh, dặn nếu anh có chuyệngì thì gọi điện cho cô. Cô nhớ ra mình không mang di động, đang do dự,Mạnh Tưởng viết một dãy số, Chung Tình nhìn thấy số di động của anh, cảm kích cười.
Chung Tình lại dặn dò thêm một chút, mới tạm biệt Chu Minh, cùng Mạnh Tưởng rời bệnh viện.
Ngồi trên xe, Chung Tình mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô than nhẹ, nhắm mắt lại.
Mạnh Tưởng nhìn bộ dáng tiều tụy của cô, nhẹ giọng hỏi, \"Về nhà à?\"
Chung Tình lắc đầu, \"Không thể để họ nhìn thấy em thế này được.\" Cô cũng không muốn cho người nhà biết, họ nhất định sẽ bị dọa.
Mạnh Tưởng suy nghĩ, quay đầu xe, \"Vậy chúng ta đến cục cảnh sát lấyđồ cho em đã.\" Chung Tình mở mắt, suy nghĩ, đúng vậy, cô cần gọi điện về nhà. Nếu dùng điện thoại công cộng, họ sẽ phát hiện ra, chỉ có thể dùng di động của cô gọi.
Mạnh Tưởng chở cô đến cục cảnh sát, làm thủ tục, lấy hành lý và ví.Trên ví của cô cũng nhiễm vết máu, màu đỏ sậm nằm trên màu trắng ngà của ví thật sự rất chói mắt. Mạnh Tưởng cất đồ, giúp Chung Tình lên xe.
Chung Tình ngồi trên xe, nhìn trên di động có hơn mười cuộc gọi nhỡ,một nửa là của Mạnh Tưởng, một nửa là ở nhà. Cô khẽ liếc mắt nhìn MạnhTưởng, sau đó gọi điện về nhà, nói với bố là có việc đột xuất, nên sẽ về trễ hai ngày. Chung Bình buồn bực hỏi vì sao không nghe điện thoại?Chung Tình nói để quên điện thoại ở khách sạn. Chung Bình dặn cô cẩnthận, sau đó không hỏi gì thêm.
Chung Tình ngắt điện thoại, thầm cảm tạ bố cô đã không hỏi nhiều,\"Cho em đến khách sạn đi.\" Cô đành phải ở tạm khách sạn hai ngày, chờvết thương trên mặt đỡ thì sẽ về.
Mạnh Tưởng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng, \"Đến nhà anh.\"
Tim Chung Tình đập mạnh và loạn nhịp, chậm rãi tiêu hóa lời nói của anh rồi mới xoay mặt lại, \"Mạnh Tưởng.\"
\"Đúng vậy, đến nhà anh đi, đừng ở khách sạn.\" Mạnh Tưởng nhìn lại cô, trong mắt lộ vẻ thân thiết.
Chung Tình thu hồi ánh mắt, cười khổ lắc đầu, \"Không cần, ở khách sạn là được rồi.\" Cô không thể ở lại nhà anh, cô sợ sẽ dựa vào anh quánhiều, cô cũng sợ gặp Luyến Kinh trong nhà anh.
Mạnh Tưởng lại không để ý đến cô, trực tiếp phóng xe về nhà.
Chung Tình kêu nhỏ, \"Mạnh Tưởng, em muốn ở khách sạn.\"
\"Vì sao? Em sợ ở một mình với anh sao?\" Mạnh Tưởng nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Cổ họng Chung Tình khô khốc, trong lòng căng thẳng, sự lo lắng suốtcả tối này cũng không thể bằng lúc này. Ánh mắt sáng quắc của Mạnh Tưởng như nhìn thấu lòng cô, khiến cô bối rối chớp mắt. Cô sợ anh, nhất làđêm nay, sau khi đã trải qua nỗi hoảng hốt, thần kinh và trái tim yếu ớt của cô không thể chịu đựng nổi việc đến gần anh.
\"Tiểu Tình, anh có chuyện muốn hỏi em, anh đã chờ em ba ngày nay.\"Mạnh Tưởng nghĩ cho dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng phải nói chuyện rõràng với cô.
Chung Tình nhắm mắt lại, giống như đang dùng sự mỏi mệt để ngụy trang vẻ yếu ớt của mình, cô không muốn nói chuyện với anh, trong tận đáylòng, cô muốn trốn tránh.
\"Anh đã đi gặp Mike.\" Mạnh Tưởng lạnh lùng mở miệng.
Mí mắt Chung Tình run rẩy, lại không mở ra, chỉ có khóe miệng hơiđộng cho thấy cô kích động. Cô biết, Mike đã nói với cô, Mạnh Tưởng lénđi gặp Mike, cô biết Mạnh Tưởng nhất định sẽ tìm cô. Cho nên, cô theobản năng chạy trốn. Cô không trả lời tin nhắn của anh, vừa nghe nói công ty cử người đến thành phố S, vốn là Tiểu Vân đi, nhưng nhà Tiểu Vân cóviệc không muốn đi, cô chủ động xin đi giết giặc. Cô cần một thời gianchuẩn bị cho đến khi Mạnh Tưởng biết mọi việc.
\"Tiểu Tình, chúng ta cần nói chuyện một chút.\" Mạnh Tưởng nhìn cô lộra vẻ mặt lạnh lùng, càng kiên định với quyết định của mình.
Chung Tình mở mắt ra, lạnh nhạt nói, \"Em bây giờ rất mệt, khi khácđược không?\" Cô cố ý che dấu sự hoảng loạn nhưng vẫn bị ánh mắt bánđứng, cô căn bản không dám nhìn thẳng Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng nhìn ánh mắt né tránh của cô, khóe miệng hơi nhấc lên, \"Về nhà nghỉ ngơi khỏe rồi nói sau.\" Sau đó tiếp tục im lặng lái xe.
Chung Tình cắn răng, rơi vào trầm mặc. Anh vẫn là Mạnh Tưở
QUAY LẠI\"Tình Tình, em không sao chứ?\" Giọng nói vội vàng lặp đi lặp lại bêntai, khiến trái tim đang căng thẳng như tìm lại được nhịp đập, sự lolắng và sợ hãi đều trở thành nước mắt, cô thất thanh òa khóc.
Mạnh Tưởng đau lòng vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, \"Đừng khóc, đừngkhóc, không sao đâu, đừng sợ.\" Một lúc lâu sau, Mạnh Tưởng mới tách ramột chút, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, \"Em không sao chứ?\"
Chung Tình ngước cặp mắt mơ hồ nhìn anh, \"Anh sao lại ở đây?\" Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, sự yếu đuối trong lòng cô lại trỗi dậy, anh... Anh đến đây.
\"Anh đi ngang qua đấy, nhìn thấy cảnh sát giao thông. Không biết tạisao, đột nhiên thấy bất an, nên lại xem một chút, lại nhìn thấy xe ChuMinh.\" Khi anh nhìn họ rời đi, đã nhìn rất lâu cái biển số xe ấy. Lúcanh nhìn thấy dãy số trên biển số xe bẹp nát, trái tim anh như ngừngđập, là xe Chu Mminh. Anh bối rối gọi vào di động cho Chung Tình, nhưngkhông có người nhận. Anh vội hỏi cảnh sát, hỏi xem người trên xe thếnào? Cảnh sát nói đã đưa đến bệnh viện, anh liền vội vàng chạy tới đây.
Khi nhìn thấy Chung Tình, anh mới cảm thấy thở ra một chút, may mà cô không sao!
Chung Tình khổ sở nhìn về phía phòng cấp cứu, \"Em không sao, nhờ ChuMinh cứu.\" Khi nghĩ đến khuôn mặt đầy máu của Chu Minh, trái tim trở nên vô cùng khó chịu. \"Anh ấy vì bảo vệ em mà bị thương.\" Giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Mạnh Tưởng khẽ ôm cô an ủi, \"Anh ấy sẽ không sao, đừng nghĩ nhiềunữa.\" Cho đến khi ôm cô vào ngực, anh mới cảm giác được một chút yêntâm, cô tuyệt đối không thê xảy ra chuyện.
Chương 37 : Để ý
Cửa phòng cấp cứu nhanh chóng mở ra.
Chung Tình và Mạnh Tưởng chạy lại, nnhìn Chu Minh nằm trên giường,hai mắt nhắm chặt, băng bó đầy người, Chung Tình lại cảm thấy chua xót.Mạnh Tưởng kéo bác sĩ sang một bên để hỏi tình hình, bác sĩ giương mắtnhìn, \"Anh là người nhà bệnh nhân à?\" Chung Tình vội nói, \"Tôi là bạngái anh ấy.\" Ánh mắt Mạnh Tưởng tối lại, không nói gì.
May mà bác sĩ nói Chu Minh không có gì nguy hiểm, đầu và vai chỉ cóbị ngoạt hương, họ đã xử lý. Nhưng va chạm mạnh làm ảnh hưởng đến gáy,bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi vài ngày, sợ não bị tổn thương. Nhữngthương tích khác không nghiêm trọng lắm.
Chung Tình nghe bác sĩ nói, nhớ tới lúc nãy Chu Minh chảy máu đầmđìa, vẫn lo lắng, \"Nhưng lúc nãy anh ấy chảy rất nhiều máu.\" Bác sĩ khẽgật đầu, \"Đó là do mảnh thủy tinh cứa vào da đầu, cũng không đâm sâulắm.\" Chung Tình nghe bác sĩ nói, mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay,thương thế không nặng.
Bác sĩ báo cho Chung Tình đi làm thủ tục nhập viện, Mạnh Tưởng đểChung Tình ở bên cạnh Chu Minh, còn mình đi xử lý mọi việc, nói xong đixuống lầu với bác sĩ.
Chung Tình vào phòng bệnh của Chu Minh, nhìn anh vẫn hôn mê trêngiường, cô lo lắng hỏi y tá, sao anh chưa tỉnh? Y tá giải thích, đó làdo vẫn còn thuốc mê, hết rồi thì sẽ tỉnh.
Chung Tình ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Chu Minh, Mạnh Tưởng làmthủ tục xong đi lên, đến bên cạnh cô. \"Em về nhà nghỉ ngơi đi, để anh ởlại chăm sóc anh ấy.\" Nhìn khóe mắt Chung Tình đã chuyển thành màu đen,Mạnh Tưởng đau lòng ấn vai cô, cô nhất định cũng đã rất hoảng sợ.
Chung Tình lắc đầu, \"Em ở lại chăm sóc anh ấy.\" Sau đó như nhớ tớichuyện gì, nói với Mạnh Tưởng, \"Mạnh Tưởng, em không muốn cho mọi ngườitrong nhà biết, anh.... Đừng nói với họ, em sợ họ lo lắng.\" Mạnh Tưởngnhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trái tim nhói đau, nhưng vừa thấy ánhmắt cầu xin của cô, chỉ có thể gật đầu.
\"Bố nuôi biết đêm nay em về, em nói với họ thế nào bây giờ?\" Mạnh Tưởng chợt nhớ Chung Bình biết đêm nay Chung Tình về.
Chung Tình nghĩ nghĩ, \"Lát nữa em nói với họ, em sẽ ở lại thành phố S thêm hai ngày nữa.\" Mạnh Tưởng than nhẹ trong lòng, cô luôn như vậy, tự mình hứng chịu bi thương đau khỏ, một mình chịu đựng. Anh nhẹ giọnghỏi, \"Hành lý của em đâu?\"
\"Ở cục cảnh sát, cảnh sát nói ngày mai đến làm thủ tục lấy xe.\" Chung Tình nói xong lại nhìn Chu Minh trên giường.
Đột nhiên, mí mắt Chu Minh giật giật, chậm rãi mở ra.
Chung Tình vội vã chạy lại, vui mừng gọi nhỏ, \"Chu Minh, anh tỉnh rồi?\"
Chu Minh mở to hai mắt một lúc lâu, mới chậm rãi mỉm cười, \"Em khôngsao chứ?\" Chung Tình vội vàng gật gật đầu, \"Em không sao hết.\" Chu Minhnhìn Mạnh Tưởng ở phía sau Chung Tình, ánh mắt tối sầm lại, trên mặthiện lên vẻ lạnh nhạt, \"Anh Mạnh đã ở đây à?\"
Mạnh Tưởng tiến lên, lạnh nhạt nói, \"Tiểu Tình xảy ra chuyện, tôi đến xem.\" Mạnh Tưởng nhận ra sự đề phòng trong mắt Chu Minh, anh cũng không che dấu, thật sự anh lo lắng cho Chung Tình.
Ánh mắt hai người giao nhau, lửa băng đối nghịch, Chu Minh đưa mắt về phía Chung Tình, đưa tay lên muốn chạm vào cô, \"Ngại quá, làm em sợrồi.\"
Chung Tình vội cầm lấy tay anh, \"Đừng nói vậy, em phải thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh che cho em, hiện giờ người nằm đây chính là em.\"Chung Tình cảm kích gật đầu.
Khóe miệng Chu Minh khẽ nhúc nhích, \"Đàn ông sinh ra là để bảo vệ phụ nữ.\" Anh nhìn sắc mặt Mạnh Tưởng càng ngày càng tối lại, đáy lòng khẽcười, Chung Tình là bạn gái anh, đó là một chuyện không thể chối cãi.Anh nhìn vết thương trên thái dương Chung Tình, trên mặt cũng có vết bầm tím, khóe miệng hơi nhếch lên, \"Đau không?\" Chung Tình thì thào lắcđầu, \"Không đau, một chút cũng không đau.\" Chu Minh không chuyển mắtnhìn cô, chỉ có thời khắcn ày, anh mới có thể nhìn ra một chút gợn sóngtrên mặt cô, thì ra, cô không phải là người không có cảm xúc.
Mạnh Tưởng đứng phía sau Chung Tình, thấy hai người đang chăm chúnhìn nhau. Anh rất muốn bảo mình đừng để ý, Chu Minh bị thương, nhưngmà, nhìn dáng vẻ lo lắng của Chung Tình, anh vẫn cảm thấy rất buồn, rấthoảng hốt.
\"Vết thương trên mặt phụ nữ đều là vết thương lớn.\" Giọng nói thươngxót của Chu Minh làm lòng Mạnh Tưởng đau đớn, anh nhìn hai người đangnắm chặt tay nhau, chậm rãi hạ tầm mắt.
Chu Minh nhẹ vỗ về mặt Chung Tình, sau đó quay nhìn Mạnh Tưởng, \"AnhMạnh, làm phiền anh giúp tôi đưa Chung Tình về, cô ấy hôm nay nhất địnhrất sợ hãi.\"
Chung Tình vội vàng lắc đầu, \"Em ở lại đây với anh.\" Cô lo lắng không muốn để anh một mình ở đây.
Chu Minh lập tức cự tuyệt, \"Không cần, tìm cho anh một y tá là được rồi.\"
Chung Tình vẫn kiên trì không chịu đi. Chu Minh cầm tay cô, ánh mắtôn nhu, \"Nghe lời anh, trở về nghỉ ngơi cho tốt, em ở đây, anh cũngkhông ngủ được. Đừng lo cho anh, anh bây giờ cảm thấy rất tốt, ngủ mộtgiấc, mai là khỏi thôi.\" Chung Tình do dự muốn mở miệng, nhưng Chu Minhhơi dùng sức cầm tay cô, \"Ngoan, anh thật sự không sao đâu.\" Chung Tìnhnhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Minh, nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiênquyết, cô đành đồng ý.
Chu Minh cười nhẹ nhìn Mạnh Tưởng, \"Nhờ anh, đêm nay Tiểu Tình khôngthể bị dọa nữa được, lái xe chậm một chút.\" Mạnh Tưởng nhìn anh, chậmrãi gật đầu.
Chung Tình nghĩ nghĩ, \"Chu Minh, có báo cho người nhà anh không?\" Cô cảm thấy nên có người quen chăm sóc thì tốt hơn.
Chu Minh không suy nghĩ từ chối, \"Anh không muốn họ lo lắng.\"
\"Nhưng...\" Chung Tình vừa mở miệng, đã bị Chu Minh ngắt lời, \"Anh sẽgiải thích với họ, em đừng lo. Anh Mạnh, làm phiền anh.\" Nói xong đã bắt đầu giục Chung Tình mau về.
Chung Tình nhờ một y tá chăm sóc cho Chu Minh, dặn nếu anh có chuyệngì thì gọi điện cho cô. Cô nhớ ra mình không mang di động, đang do dự,Mạnh Tưởng viết một dãy số, Chung Tình nhìn thấy số di động của anh, cảm kích cười.
Chung Tình lại dặn dò thêm một chút, mới tạm biệt Chu Minh, cùng Mạnh Tưởng rời bệnh viện.
Ngồi trên xe, Chung Tình mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô than nhẹ, nhắm mắt lại.
Mạnh Tưởng nhìn bộ dáng tiều tụy của cô, nhẹ giọng hỏi, \"Về nhà à?\"
Chung Tình lắc đầu, \"Không thể để họ nhìn thấy em thế này được.\" Cô cũng không muốn cho người nhà biết, họ nhất định sẽ bị dọa.
Mạnh Tưởng suy nghĩ, quay đầu xe, \"Vậy chúng ta đến cục cảnh sát lấyđồ cho em đã.\" Chung Tình mở mắt, suy nghĩ, đúng vậy, cô cần gọi điện về nhà. Nếu dùng điện thoại công cộng, họ sẽ phát hiện ra, chỉ có thể dùng di động của cô gọi.
Mạnh Tưởng chở cô đến cục cảnh sát, làm thủ tục, lấy hành lý và ví.Trên ví của cô cũng nhiễm vết máu, màu đỏ sậm nằm trên màu trắng ngà của ví thật sự rất chói mắt. Mạnh Tưởng cất đồ, giúp Chung Tình lên xe.
Chung Tình ngồi trên xe, nhìn trên di động có hơn mười cuộc gọi nhỡ,một nửa là của Mạnh Tưởng, một nửa là ở nhà. Cô khẽ liếc mắt nhìn MạnhTưởng, sau đó gọi điện về nhà, nói với bố là có việc đột xuất, nên sẽ về trễ hai ngày. Chung Bình buồn bực hỏi vì sao không nghe điện thoại?Chung Tình nói để quên điện thoại ở khách sạn. Chung Bình dặn cô cẩnthận, sau đó không hỏi gì thêm.
Chung Tình ngắt điện thoại, thầm cảm tạ bố cô đã không hỏi nhiều,\"Cho em đến khách sạn đi.\" Cô đành phải ở tạm khách sạn hai ngày, chờvết thương trên mặt đỡ thì sẽ về.
Mạnh Tưởng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng, \"Đến nhà anh.\"
Tim Chung Tình đập mạnh và loạn nhịp, chậm rãi tiêu hóa lời nói của anh rồi mới xoay mặt lại, \"Mạnh Tưởng.\"
\"Đúng vậy, đến nhà anh đi, đừng ở khách sạn.\" Mạnh Tưởng nhìn lại cô, trong mắt lộ vẻ thân thiết.
Chung Tình thu hồi ánh mắt, cười khổ lắc đầu, \"Không cần, ở khách sạn là được rồi.\" Cô không thể ở lại nhà anh, cô sợ sẽ dựa vào anh quánhiều, cô cũng sợ gặp Luyến Kinh trong nhà anh.
Mạnh Tưởng lại không để ý đến cô, trực tiếp phóng xe về nhà.
Chung Tình kêu nhỏ, \"Mạnh Tưởng, em muốn ở khách sạn.\"
\"Vì sao? Em sợ ở một mình với anh sao?\" Mạnh Tưởng nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Cổ họng Chung Tình khô khốc, trong lòng căng thẳng, sự lo lắng suốtcả tối này cũng không thể bằng lúc này. Ánh mắt sáng quắc của Mạnh Tưởng như nhìn thấu lòng cô, khiến cô bối rối chớp mắt. Cô sợ anh, nhất làđêm nay, sau khi đã trải qua nỗi hoảng hốt, thần kinh và trái tim yếu ớt của cô không thể chịu đựng nổi việc đến gần anh.
\"Tiểu Tình, anh có chuyện muốn hỏi em, anh đã chờ em ba ngày nay.\"Mạnh Tưởng nghĩ cho dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng phải nói chuyện rõràng với cô.
Chung Tình nhắm mắt lại, giống như đang dùng sự mỏi mệt để ngụy trang vẻ yếu ớt của mình, cô không muốn nói chuyện với anh, trong tận đáylòng, cô muốn trốn tránh.
\"Anh đã đi gặp Mike.\" Mạnh Tưởng lạnh lùng mở miệng.
Mí mắt Chung Tình run rẩy, lại không mở ra, chỉ có khóe miệng hơiđộng cho thấy cô kích động. Cô biết, Mike đã nói với cô, Mạnh Tưởng lénđi gặp Mike, cô biết Mạnh Tưởng nhất định sẽ tìm cô. Cho nên, cô theobản năng chạy trốn. Cô không trả lời tin nhắn của anh, vừa nghe nói công ty cử người đến thành phố S, vốn là Tiểu Vân đi, nhưng nhà Tiểu Vân cóviệc không muốn đi, cô chủ động xin đi giết giặc. Cô cần một thời gianchuẩn bị cho đến khi Mạnh Tưởng biết mọi việc.
\"Tiểu Tình, chúng ta cần nói chuyện một chút.\" Mạnh Tưởng nhìn cô lộra vẻ mặt lạnh lùng, càng kiên định với quyết định của mình.
Chung Tình mở mắt ra, lạnh nhạt nói, \"Em bây giờ rất mệt, khi khácđược không?\" Cô cố ý che dấu sự hoảng loạn nhưng vẫn bị ánh mắt bánđứng, cô căn bản không dám nhìn thẳng Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng nhìn ánh mắt né tránh của cô, khóe miệng hơi nhấc lên, \"Về nhà nghỉ ngơi khỏe rồi nói sau.\" Sau đó tiếp tục im lặng lái xe.
Chung Tình cắn răng, rơi vào trầm mặc. Anh vẫn là Mạnh Tưở
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Tiểu,thuyết,-,Cả,Đời,Chỉ,Cần,Một,Người,Là,Em,-,phần,8,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 8 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 8 - Tiểu thuyết tình yêu