Tiểu thuyết Cần Gì Quá Đa Tình-full
Lượt xem : |
tham gia hội sinh viên còn tham gia đội kịch liền cười nhạo cậu một phen. Cho đến khi sau này Thẩm Trường Đông hay lấy được vé vào xem kịch miễn phí thì Đinh Dật mới hiểu được cái gì gọi là nhìn xa trông rộng.
Thật dễ dàng vượt qua kỳ thi đầu tiên, Đinh Dật thay quần áo đến câu lạc bộ, đã rất lâu chưa vận động, chân tay giống như đều bị gỉ, Đinh Dật từ từ chuẩn bị, nội dung hôm nay là tán đả.
“Đinh Dật, anh biết ngay có thể tìm em ở đây!” Giọng nói vừa mừng vừa sợ, Đinh Dật suýt nữa mất thăng bằng nhìn Điền Anh Hùng mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, Đinh Dật cười ha ha: “Anh tìm tôi sao?” Thật là xui xẻo, hôm nay được ngày sao lại có thể đánh nhau, vấn đề là bây giờ cô không muốn đánh nhau, nói chính xác hơn là cô không muốn bị đánh.
Đối phương hiển nhiên không cho là vậy, cậu cười vui sướng như cũ: “May mắn thật đấy, lần đầu tiên tham gia câu lạc bộ liền gặp em, anh nghỉ ngơi đã một năm, xin chăm sóc nhiều hơn.” Nói xong khom mình với cô, mẹ ơi, anh ta không biết nhập gia tùy tục sao? Tại Trung Quốc không có việc gì thì cúi người làm gì, không sợ bị người khác biết anh ta là người Nhật sao, mới vừa kỷ niệm chín trăm mười tám ngày không lâu lắm, anh ta không sợ bị đánh sao, cô nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Đinh Dật muốn phủi sạch quan hệ, lúc cần thiết trốn đi cũng không tiếc, mặc dù anh ta đã giúp cô, làm như vậy có phần vong ơn bội nghĩa nhưng thời điểm này cô không lo nhiều thứ như vậy.
Còn chưa đi tới cửa, Đinh Dật liền bị đội trưởng ngăn lại, giọng nói vui mừng: “Đinh Dật, rốt cuộc em cũng có thời gian tham gia huấn luyện với bọn anh sao? Đến đây, anh giúp em ôn tập những động tác quan trọng.”
Cả đội chỉ có cô là con gái, lúc cô đăng kí, đội trưởng kích động hoa chân múa tay, nói là có thể lấy công đạo cho anh em. Từ đó mỗi lần có hoạt động gì đội trưởng đều tự mình đến báo với cô nhưng cô đều bận, hôm nay lại bị anh ta bắt được, sợ là không dễ thoát thân.
Suy nghĩ một chút, Đinh Dật hạ quyết tâm.......chết thì chết vậy, ở trước mặt Nhật Bản, cô cũng phải anh dũng hi sinh.
Sự thật chứng minh cô chỉ sợ bóng sợ gió, năm nay đội tuyển không ít đội viên mới, tất cả mọi người đều theo đội trưởng luyện tập động tác quan trọng, không có đánh nhau, Đinh Dật cũng cố gắng cùng mọi người học tập.
Hoạt động kết thúc, cô cùng Điền Anh Hùng đi ra ngoài, mỉm cười nói: “Em nói mẹ em không cho em đánh nhau, anh còn tưởng bắt hụt, không nghĩ tới vẫn có thể gặp em ở đây.”
Đinh Dật lập tức thanh minh: “Bây giờ mẹ em cũng không cho em đánh nhau, em tới đây để luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh, mọi người đều đã lớn, ai còn đánh nhau chứ.” Chỉ mong anh ta có thể hiểu ý cô. Đinh Dật chợt nghĩ lại có gì đó không đúng hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?”
“Anh tìm Ngụy Hoa Tĩnh nhưng cậu ta đi thực tập, thật nhớ thời gian cùng nhau chơi đùa đó, bây giờ chúng ta đều khác không còn như năm đó.”
Ai có thể nghĩ cậu sinh viên người Nhật ngạo mạn năm đó bây giờ trở nên buồn cảm như vậy, Đinh Dật thuận miệng an ủi anh ta: “Cũng được.......bây giờ vẫn là sinh viên, đợi đến khi ra xã hội mới biết.” Chợt nghĩ đến lần anh ta đi Đức công tác, hiển nhiên không thể xem là sinh viên bình thường lại hỏi: “Anh ở ngành nào? Học về cái gì?”
“Anh ở phòng thí nghiệm XX, tham gia một đề tài nghiên cứu.” Điền Anh Hùng nói. Đinh Dật không còn ý kiến gì, đó là phòng thí nghiệm quan trọng, nghe nói có rất nhiều sinh viên chưa tốt nghiệp, quả nhiên giống Điền Anh Hùng không phải là sinh viên bình thường.
Đối với người hào quang sáng lóa này Đinh Dật càng muốn trốn tránh nhưng đối phương lại không thức thời, muốn mời cô ăn cơm. Bây giờ vừa đúng giờ cơm, hai người vừa kết thúc hoạt động, nghĩ muốn tìm lý do từ chối nhưng Đinh Dật không thể làm gì khác hơn là nói: “Tôi không thích ăn đồ Nhật.”
Điền Anh Hùng cười nói: “Anh cũng không định ăn món Nhật, em có ý kiến gì không?”
Chương hai mươi bốn
Bận rộn cả ngày Đinh Dật từ phòng tự học về đến ký túc xá đã là mười giờ tối, vừa đặt nước nóng ở sau cửa, Triệu Hiểu Đông đang nằm trên giường đọc sách đã nói với cô: “Vừa rồi điện thoại của bạn đổ chuông rất nhiều, sau đó có điện thoại gọi vào phòng, tên là Lý Bối Bối nhắn là khi nào bạn về thì gọi cho cô ấy.”
Hôm nay cô quên đem theo điện thoại, vội vàng cầm lên nhìn quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, đều là của Lý Bối Bối, Đinh Dật vội vàng gọi lại.
“Alo?” Giọng Lý Bối Bối hơi khàn, hơn nữa đầu dây bên kia còn rất ồn, đã trễ thế này cô ấy còn ở ngoài, Đinh Dật hơi lo lắng.
“Tâm tình mình rất tệ, bạn ra đây với mình đi, mình ở quán rượu XX.” Giọng Lý Bối Bối không còn hơi, hơi nức nở làm Đinh Dật sợ hết hồn, Lý Bối Bối tao nhã lịch sự lại đến quán rượu sao?
Không để ý cô ấy nói gì, Đinh Dật cầm điện thoại cùng ví tiền chạy ra ngoài, suýt nữa đụng phải Hồ Giai đi lấy nước nóng về, Hồ Giai kinh ngạc nói: “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bạn còn muốn đi ra ngoài sao?”
Đinh Dật không để ý giải thích với cô, khoát khoát tay liền chạy đi. Mặc dù quán rượu cách không xa trường học nhưng bây sân trường quá rộng, Đinh Dật chạy thở hổn hển, đỡ eo nhìn khắp quán, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Lý Bối Bối đang ngồi trong góc.
Lý Bối Bối mặc áo lông màu trắng, váy màu nâu, trên cổ quàng khăn lụa màu tím, vẫn đẹp động lòng người, nếu như mắt cô không đỏ thì có gì đáng chê.
Nhìn ly rượu còn hơn một nửa trong tay cô, hơn nữa ngửi thấy toàn thân cô đều có mùi rượu, Đinh Dật cau mày hỏi: “Một mình bạn ở đây sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Bối Bối thấy Đinh Dật tới liền thả ly rượu trong tay xuống không nói gì, Đinh Dật đi tới ngồi cạnh cô, lần nữa hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Bối Bối bĩu môi, ôm vai Đinh Dật khó hu hu, Đinh Dật bị cô ôm không kịp trở tay, lại không hỏi được gì, càng thêm gấp gáp, vô lưng cô nói: “Đừng khóc đừng khóc, dù xảy ra chuyện gì, đêm hôm khuya khoắt bạn ở đây một mình rất nguy hiểm, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Vì vậy liền đỡ Lý Bối Bối đi ra quán rượu.
Đầu mùa đông gió thổi rất lạnh, Lý Bối Bối hình như có chút tỉnh táo, lắp bắp nói: “Thât xin lỗi, trễ thế này còn bắt bạn ra ngoài.”
Đinh Dật vội la lên: “Lúc này còn nói những lời này sao, hôm nay mình quên đem theo điện thoại nên bây giờ mới đến, may mắn không có chuyện gì xảy ra, ở trong đó nhiều loại người phức tạp, một mình bạn ở trong đó không an toàn.” Trong lúc vô tình, Đinh Dật học cách nói của Thẩm Trường Đông.
Lý Bối Bối uốn éo, chậm rãi nói: “Bà nội nói tết nguyên đán anh Kiến Quân sẽ kết hôn.”
“Đúng rồi, anh ấy sắp ba mươi tuổi rồi, bác mình đã sớm giục anh ấy, mình cũng đã thấy chị dâu, hoàn.......” Đinh Dật chợt dừng lại bởi vì cô thấy ánh mắt Lý Bối Bối thê lương, gần như tuyệt vọng, chỉ mong không như cô nghĩ!
“Bạn thích anh mình?” Vẫn nên xác định một chút thì tốt hơn, nhìn Lý Bối Bối đột nhiên run lên, cô có thể xác định câu trả lời, Đinh Dật tự trách mình.
Sao cô lại không nghĩ chứ? Cô nên sớm biết, chỉ cần có anh Kiến Quân, bất luận là đi đến đâu, Lý Bối Bối cũng sẽ đi theo, Lý Bối Bối đối với cô tốt như vậy, đồng trang lứa giống như chị em tốt.
Nếu chỉ là như vậy thì không có gì để nói, cô còn kéo cô ấy đi gặp bạn gái của anh ấy, Lý Bối Bối tính tình tốt lại lễ phép, quay người lại liền đi, bất luận như thế nào cô cũng phải biết chứ, uổng công cô thông mình, thật ra cũng chỉ là một con ngốc, còn miêu tả chị dâu tương lai như thế nào với cô ấy, may mắn là Lý Bối Bối không cắt đứt quan hệ với cô.
Nhưng ai có thể nghĩ chứ, Lý Bối Bối có thể thích anh Kiến Quân hơn cô mười tuổi chứ? Hơn nữa hôn lễ của anh cũng đã được định, thật là một vấn đề khó giải quyết. Đinh Dật vò đầu bứt tai hỏi Lý Bối Bối: “Anh mình biết không?”
Đôi mắt Lý Bối Bối long lanh giống như chỉ cần chớp mắt nước mắt sẽ chảy xuống, quả nhiên, trong nháy mắt hai hàng nước mắt chảy xuống, cô ấy lau nước mắt nói: “Hôm nay mình đến công ty anh ấy tìm anh ấy để nói, anh ấy lại đang đưa bạn gái đi thử áo cưới, anh ấy giới thiệu mình với chị ấy là cô bé hàng xóm, là bạn của em gái, mình vội vàng chạy còn nghe thấy anh ấy nói bình thường con bé không như vậy, rất lễ phép, anh ấy chỉ xem mình là cô bé.” Có lẽ cảnh này đã lưu lại rất kỹ trong đầu cô ấy, Lý Bối Bối thuật lại không sót một chữ nào.
Đinh Dật đỡ Lý Bối Bối đứng bên đường không biết nên nói gì. Hai ba năm trước cô đã rõ chuyện tình cảm không thể nói trước được gì, không phải bạn nghĩ muốn là được, cũng không phải cố gắng là có thể có được, nói không chừng một ngày nào đó bạn không muốn tự nó lại đổ ập xuống, thường thì vật đổi sao dời, lúc yêu đương ngọt ngào say đắm cũng có lúc như sữa tươi hết hạn chỉ có thể vứt đi.
“Bất luận như thế nào, bạn như thế này cũng vô dụng, bạn có tính toán gì không?”
Lý Bối Bối cười khổ: “Mình không biết, đi một bước tính một bước, mình chưa nói với ai chuyện này, cuối cùng hôm nay cũng có người chia sẻ, bạn sẽ đứng về phía mình chứ?”
“Đương nhiên, anh mình không thích bạn là anh mình không có mắt, anh ấy cũng giống bạn tuổi còn trẻ, không biết sự đời, để cho anh ấy hối hận đi, có rất nhiều chàng trai đẹp trước mặt bạn, cô giáo Lý xinh đẹp hào phóng, ai gặp cũng thích, ha hah ha ha.” Đinh Dật mới học trên web một hình động, giọng nói vụng về, quả nhiên chọc Lý Bối Bối hết khóc: “Nói lung tung gì vậy.”
Tạm thời vô sự, Đinh Dật lập tức nghĩ về thực tế, nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ đêm, ký túc xá đã đóng cửa, lúc này quay về nhất định sẽ bị ban quản lí mắng, cả người Lý Bối Bối toàn mùi rượu không dễ chịu nhưng đường về nhà quá xa, hơn nữa không nên để người nhà cô ấy thấy bộ dáng bây giờ của cô, Đinh Dật có chút khổ sở.
Nếu Ngụy Hoa Tĩnh không đi thực tập thì tốt biết mấy, anh ta thông thuộc mọi địa bàn, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, hỏi Lý Bối Bối một chút mới biết cô nhất thời xúc động mới chạy vào uống rượu, hiển nhiên cũng không tính trước đường lui.
Đinh Dật bất lực nhưng nửa đêm hai người con gái cũng không thể ở ngoài đường, trường của Thẩm Trường Đông quá xa, lúc này cũng không có cách gì giúp được cô, nếu không thì kéo cậu ra ngoài đánh bài uống trà suốt đêm, còn tốt hơn một mình cô ở bên cạnh Lý Bối Bối.
Đi một lát cô bị Lý Bối Bối đè xuống, nhìn mắt cô ấy nheo lại hình như là rượu ngấm vào người. Đinh Dật muốn đi tìm khách sạn nhưng lại sợ không đủ tiền, cô chạy vội ra ngoài không đem theo nhiều tiền, tính tiền rượu liền không còn tiền, Lý Bối Bối cũng không đem ví, xem ra cô không đến đón thì cô ấy cũng không thể rời khỏi quán rượu.
Trong lúc bất đắc dĩ Đinh Dật nghĩ đến một người đó chính là Điền Anh Hùng. Người Nhật Bản giàu có, đi học bằng xe hơi, cô liền không khách khí tìm anh ta, từ nay về sau có thể tránh liền tránh, coi như có gặp nhau cũng sẽ làm như có chuyện vội vã bỏ đi.......nếu anh ta muốn mời cô đi ăn một bữa cô hoàn toàn không vui.
Nhớ lúc đó anh ta nhắc tới ở trọ gần trường cũng không có giờ đóng cửa nghiêm ngặt, lần trước anh ta cũng cho cô số điện thoại để li
QUAY LẠIThật dễ dàng vượt qua kỳ thi đầu tiên, Đinh Dật thay quần áo đến câu lạc bộ, đã rất lâu chưa vận động, chân tay giống như đều bị gỉ, Đinh Dật từ từ chuẩn bị, nội dung hôm nay là tán đả.
“Đinh Dật, anh biết ngay có thể tìm em ở đây!” Giọng nói vừa mừng vừa sợ, Đinh Dật suýt nữa mất thăng bằng nhìn Điền Anh Hùng mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, Đinh Dật cười ha ha: “Anh tìm tôi sao?” Thật là xui xẻo, hôm nay được ngày sao lại có thể đánh nhau, vấn đề là bây giờ cô không muốn đánh nhau, nói chính xác hơn là cô không muốn bị đánh.
Đối phương hiển nhiên không cho là vậy, cậu cười vui sướng như cũ: “May mắn thật đấy, lần đầu tiên tham gia câu lạc bộ liền gặp em, anh nghỉ ngơi đã một năm, xin chăm sóc nhiều hơn.” Nói xong khom mình với cô, mẹ ơi, anh ta không biết nhập gia tùy tục sao? Tại Trung Quốc không có việc gì thì cúi người làm gì, không sợ bị người khác biết anh ta là người Nhật sao, mới vừa kỷ niệm chín trăm mười tám ngày không lâu lắm, anh ta không sợ bị đánh sao, cô nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Đinh Dật muốn phủi sạch quan hệ, lúc cần thiết trốn đi cũng không tiếc, mặc dù anh ta đã giúp cô, làm như vậy có phần vong ơn bội nghĩa nhưng thời điểm này cô không lo nhiều thứ như vậy.
Còn chưa đi tới cửa, Đinh Dật liền bị đội trưởng ngăn lại, giọng nói vui mừng: “Đinh Dật, rốt cuộc em cũng có thời gian tham gia huấn luyện với bọn anh sao? Đến đây, anh giúp em ôn tập những động tác quan trọng.”
Cả đội chỉ có cô là con gái, lúc cô đăng kí, đội trưởng kích động hoa chân múa tay, nói là có thể lấy công đạo cho anh em. Từ đó mỗi lần có hoạt động gì đội trưởng đều tự mình đến báo với cô nhưng cô đều bận, hôm nay lại bị anh ta bắt được, sợ là không dễ thoát thân.
Suy nghĩ một chút, Đinh Dật hạ quyết tâm.......chết thì chết vậy, ở trước mặt Nhật Bản, cô cũng phải anh dũng hi sinh.
Sự thật chứng minh cô chỉ sợ bóng sợ gió, năm nay đội tuyển không ít đội viên mới, tất cả mọi người đều theo đội trưởng luyện tập động tác quan trọng, không có đánh nhau, Đinh Dật cũng cố gắng cùng mọi người học tập.
Hoạt động kết thúc, cô cùng Điền Anh Hùng đi ra ngoài, mỉm cười nói: “Em nói mẹ em không cho em đánh nhau, anh còn tưởng bắt hụt, không nghĩ tới vẫn có thể gặp em ở đây.”
Đinh Dật lập tức thanh minh: “Bây giờ mẹ em cũng không cho em đánh nhau, em tới đây để luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh, mọi người đều đã lớn, ai còn đánh nhau chứ.” Chỉ mong anh ta có thể hiểu ý cô. Đinh Dật chợt nghĩ lại có gì đó không đúng hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?”
“Anh tìm Ngụy Hoa Tĩnh nhưng cậu ta đi thực tập, thật nhớ thời gian cùng nhau chơi đùa đó, bây giờ chúng ta đều khác không còn như năm đó.”
Ai có thể nghĩ cậu sinh viên người Nhật ngạo mạn năm đó bây giờ trở nên buồn cảm như vậy, Đinh Dật thuận miệng an ủi anh ta: “Cũng được.......bây giờ vẫn là sinh viên, đợi đến khi ra xã hội mới biết.” Chợt nghĩ đến lần anh ta đi Đức công tác, hiển nhiên không thể xem là sinh viên bình thường lại hỏi: “Anh ở ngành nào? Học về cái gì?”
“Anh ở phòng thí nghiệm XX, tham gia một đề tài nghiên cứu.” Điền Anh Hùng nói. Đinh Dật không còn ý kiến gì, đó là phòng thí nghiệm quan trọng, nghe nói có rất nhiều sinh viên chưa tốt nghiệp, quả nhiên giống Điền Anh Hùng không phải là sinh viên bình thường.
Đối với người hào quang sáng lóa này Đinh Dật càng muốn trốn tránh nhưng đối phương lại không thức thời, muốn mời cô ăn cơm. Bây giờ vừa đúng giờ cơm, hai người vừa kết thúc hoạt động, nghĩ muốn tìm lý do từ chối nhưng Đinh Dật không thể làm gì khác hơn là nói: “Tôi không thích ăn đồ Nhật.”
Điền Anh Hùng cười nói: “Anh cũng không định ăn món Nhật, em có ý kiến gì không?”
Chương hai mươi bốn
Bận rộn cả ngày Đinh Dật từ phòng tự học về đến ký túc xá đã là mười giờ tối, vừa đặt nước nóng ở sau cửa, Triệu Hiểu Đông đang nằm trên giường đọc sách đã nói với cô: “Vừa rồi điện thoại của bạn đổ chuông rất nhiều, sau đó có điện thoại gọi vào phòng, tên là Lý Bối Bối nhắn là khi nào bạn về thì gọi cho cô ấy.”
Hôm nay cô quên đem theo điện thoại, vội vàng cầm lên nhìn quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, đều là của Lý Bối Bối, Đinh Dật vội vàng gọi lại.
“Alo?” Giọng Lý Bối Bối hơi khàn, hơn nữa đầu dây bên kia còn rất ồn, đã trễ thế này cô ấy còn ở ngoài, Đinh Dật hơi lo lắng.
“Tâm tình mình rất tệ, bạn ra đây với mình đi, mình ở quán rượu XX.” Giọng Lý Bối Bối không còn hơi, hơi nức nở làm Đinh Dật sợ hết hồn, Lý Bối Bối tao nhã lịch sự lại đến quán rượu sao?
Không để ý cô ấy nói gì, Đinh Dật cầm điện thoại cùng ví tiền chạy ra ngoài, suýt nữa đụng phải Hồ Giai đi lấy nước nóng về, Hồ Giai kinh ngạc nói: “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bạn còn muốn đi ra ngoài sao?”
Đinh Dật không để ý giải thích với cô, khoát khoát tay liền chạy đi. Mặc dù quán rượu cách không xa trường học nhưng bây sân trường quá rộng, Đinh Dật chạy thở hổn hển, đỡ eo nhìn khắp quán, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Lý Bối Bối đang ngồi trong góc.
Lý Bối Bối mặc áo lông màu trắng, váy màu nâu, trên cổ quàng khăn lụa màu tím, vẫn đẹp động lòng người, nếu như mắt cô không đỏ thì có gì đáng chê.
Nhìn ly rượu còn hơn một nửa trong tay cô, hơn nữa ngửi thấy toàn thân cô đều có mùi rượu, Đinh Dật cau mày hỏi: “Một mình bạn ở đây sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Bối Bối thấy Đinh Dật tới liền thả ly rượu trong tay xuống không nói gì, Đinh Dật đi tới ngồi cạnh cô, lần nữa hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Bối Bối bĩu môi, ôm vai Đinh Dật khó hu hu, Đinh Dật bị cô ôm không kịp trở tay, lại không hỏi được gì, càng thêm gấp gáp, vô lưng cô nói: “Đừng khóc đừng khóc, dù xảy ra chuyện gì, đêm hôm khuya khoắt bạn ở đây một mình rất nguy hiểm, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Vì vậy liền đỡ Lý Bối Bối đi ra quán rượu.
Đầu mùa đông gió thổi rất lạnh, Lý Bối Bối hình như có chút tỉnh táo, lắp bắp nói: “Thât xin lỗi, trễ thế này còn bắt bạn ra ngoài.”
Đinh Dật vội la lên: “Lúc này còn nói những lời này sao, hôm nay mình quên đem theo điện thoại nên bây giờ mới đến, may mắn không có chuyện gì xảy ra, ở trong đó nhiều loại người phức tạp, một mình bạn ở trong đó không an toàn.” Trong lúc vô tình, Đinh Dật học cách nói của Thẩm Trường Đông.
Lý Bối Bối uốn éo, chậm rãi nói: “Bà nội nói tết nguyên đán anh Kiến Quân sẽ kết hôn.”
“Đúng rồi, anh ấy sắp ba mươi tuổi rồi, bác mình đã sớm giục anh ấy, mình cũng đã thấy chị dâu, hoàn.......” Đinh Dật chợt dừng lại bởi vì cô thấy ánh mắt Lý Bối Bối thê lương, gần như tuyệt vọng, chỉ mong không như cô nghĩ!
“Bạn thích anh mình?” Vẫn nên xác định một chút thì tốt hơn, nhìn Lý Bối Bối đột nhiên run lên, cô có thể xác định câu trả lời, Đinh Dật tự trách mình.
Sao cô lại không nghĩ chứ? Cô nên sớm biết, chỉ cần có anh Kiến Quân, bất luận là đi đến đâu, Lý Bối Bối cũng sẽ đi theo, Lý Bối Bối đối với cô tốt như vậy, đồng trang lứa giống như chị em tốt.
Nếu chỉ là như vậy thì không có gì để nói, cô còn kéo cô ấy đi gặp bạn gái của anh ấy, Lý Bối Bối tính tình tốt lại lễ phép, quay người lại liền đi, bất luận như thế nào cô cũng phải biết chứ, uổng công cô thông mình, thật ra cũng chỉ là một con ngốc, còn miêu tả chị dâu tương lai như thế nào với cô ấy, may mắn là Lý Bối Bối không cắt đứt quan hệ với cô.
Nhưng ai có thể nghĩ chứ, Lý Bối Bối có thể thích anh Kiến Quân hơn cô mười tuổi chứ? Hơn nữa hôn lễ của anh cũng đã được định, thật là một vấn đề khó giải quyết. Đinh Dật vò đầu bứt tai hỏi Lý Bối Bối: “Anh mình biết không?”
Đôi mắt Lý Bối Bối long lanh giống như chỉ cần chớp mắt nước mắt sẽ chảy xuống, quả nhiên, trong nháy mắt hai hàng nước mắt chảy xuống, cô ấy lau nước mắt nói: “Hôm nay mình đến công ty anh ấy tìm anh ấy để nói, anh ấy lại đang đưa bạn gái đi thử áo cưới, anh ấy giới thiệu mình với chị ấy là cô bé hàng xóm, là bạn của em gái, mình vội vàng chạy còn nghe thấy anh ấy nói bình thường con bé không như vậy, rất lễ phép, anh ấy chỉ xem mình là cô bé.” Có lẽ cảnh này đã lưu lại rất kỹ trong đầu cô ấy, Lý Bối Bối thuật lại không sót một chữ nào.
Đinh Dật đỡ Lý Bối Bối đứng bên đường không biết nên nói gì. Hai ba năm trước cô đã rõ chuyện tình cảm không thể nói trước được gì, không phải bạn nghĩ muốn là được, cũng không phải cố gắng là có thể có được, nói không chừng một ngày nào đó bạn không muốn tự nó lại đổ ập xuống, thường thì vật đổi sao dời, lúc yêu đương ngọt ngào say đắm cũng có lúc như sữa tươi hết hạn chỉ có thể vứt đi.
“Bất luận như thế nào, bạn như thế này cũng vô dụng, bạn có tính toán gì không?”
Lý Bối Bối cười khổ: “Mình không biết, đi một bước tính một bước, mình chưa nói với ai chuyện này, cuối cùng hôm nay cũng có người chia sẻ, bạn sẽ đứng về phía mình chứ?”
“Đương nhiên, anh mình không thích bạn là anh mình không có mắt, anh ấy cũng giống bạn tuổi còn trẻ, không biết sự đời, để cho anh ấy hối hận đi, có rất nhiều chàng trai đẹp trước mặt bạn, cô giáo Lý xinh đẹp hào phóng, ai gặp cũng thích, ha hah ha ha.” Đinh Dật mới học trên web một hình động, giọng nói vụng về, quả nhiên chọc Lý Bối Bối hết khóc: “Nói lung tung gì vậy.”
Tạm thời vô sự, Đinh Dật lập tức nghĩ về thực tế, nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ đêm, ký túc xá đã đóng cửa, lúc này quay về nhất định sẽ bị ban quản lí mắng, cả người Lý Bối Bối toàn mùi rượu không dễ chịu nhưng đường về nhà quá xa, hơn nữa không nên để người nhà cô ấy thấy bộ dáng bây giờ của cô, Đinh Dật có chút khổ sở.
Nếu Ngụy Hoa Tĩnh không đi thực tập thì tốt biết mấy, anh ta thông thuộc mọi địa bàn, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, hỏi Lý Bối Bối một chút mới biết cô nhất thời xúc động mới chạy vào uống rượu, hiển nhiên cũng không tính trước đường lui.
Đinh Dật bất lực nhưng nửa đêm hai người con gái cũng không thể ở ngoài đường, trường của Thẩm Trường Đông quá xa, lúc này cũng không có cách gì giúp được cô, nếu không thì kéo cậu ra ngoài đánh bài uống trà suốt đêm, còn tốt hơn một mình cô ở bên cạnh Lý Bối Bối.
Đi một lát cô bị Lý Bối Bối đè xuống, nhìn mắt cô ấy nheo lại hình như là rượu ngấm vào người. Đinh Dật muốn đi tìm khách sạn nhưng lại sợ không đủ tiền, cô chạy vội ra ngoài không đem theo nhiều tiền, tính tiền rượu liền không còn tiền, Lý Bối Bối cũng không đem ví, xem ra cô không đến đón thì cô ấy cũng không thể rời khỏi quán rượu.
Trong lúc bất đắc dĩ Đinh Dật nghĩ đến một người đó chính là Điền Anh Hùng. Người Nhật Bản giàu có, đi học bằng xe hơi, cô liền không khách khí tìm anh ta, từ nay về sau có thể tránh liền tránh, coi như có gặp nhau cũng sẽ làm như có chuyện vội vã bỏ đi.......nếu anh ta muốn mời cô đi ăn một bữa cô hoàn toàn không vui.
Nhớ lúc đó anh ta nhắc tới ở trọ gần trường cũng không có giờ đóng cửa nghiêm ngặt, lần trước anh ta cũng cho cô số điện thoại để li
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu349/5317