XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full

Lượt xem :
mắt cho mà xem? Triệu quan nhân nói hành động này của nàng là rất vĩ đại, bình thường những người đóng vai nam chính sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sau đó lấy thân báo đáp, dùng mạng thề non hẹn biển... Nhưng nhìn biểu hiện có vẻ rất bình tĩnh của Lục Thiên Kiều, một chút dấu hiệu cảm động cũng không nhìn thấy là sao?

Lục Thiên Kiều nhắm mắt lại, sắc mặt hơi mỏi mệt: "... Ta muốn ngủ một lát nữa, không có chuyện gì em có thể ra ngoài."

Chuyện này?

Tân Mi khẽ giật mình, sao Triệu quan nhân nói chẳng lần nào đúng hết thế này!

"Vậy, vậy chàng có muốn uống nước không ..." Nàng đặt cây nến trên chiếc bàn dài, cẩn thận rót một chén nước ấm, "Ngủ li bì mấy ngày liền không uống nước, nhất định là rất khó chịu phải không?"

Hắn không nói gì, chỉ chần chờ đưa tay ra nhận chén trà, chén trà nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay hắn, nhưng hơi chênh vênh, rồi rơi xuống giường đá, một tiếng “choang” vỡ vụn vang lên, khiến cả hai người đều sửng sốt.

"Ôi, không sao đâu ... Em sẽ lấy chén nước khác." Tân Mi nhanh chóng quét sạch mảnh vỡ trên mặt đá, rồi lấy một cái chén khác rót nước.

"Không cần." Hắn lắc đầu, "Mắt của ta... Ta..."

Lần này là hai mắt bị mù, lần tiếp theo sẽ biến thành kẻ điếc, lần sau nữa sẽ trở thành câm điếc, thậm chí cuối cùng sẽ mất hết cảm giác, ngũ quan không còn nữa và biến thành người thực vật —— đây chính là quá trình sức mạnh Chiến quỷ thức tỉnh. Cảm giác không thể chịu đựng được, yếu đuối như thế, lại phơi bày hoàn toàn trước mặt nàng, so với cái chết càng làm cho hắn thêm tuyệt vọng.

"Uống nước đi."

Nàng coi như hoàn toàn không biết gì, vừa giữ vai hắn, đỡ hắn ngồi dậy, đưa chén trà tới bên môi.

Hắn không động đậy.

Vào lúc này nàng nên nói gì? Tân Mi buồn rầu nghĩ ngợi một lát, mới lắp bắp nói: "Chuyện này, em không thèm để ý đâu ... Chàng không cần phải để bụng. Đúng! Trong lòng em, chàng mãi mãi là giỏi giang nhất, vĩ đại nhất!"

Nói thế này chắc cũng phải có phản ứng đúng không?

Hắn nhắm chặt hai mắt lại, vẫn lặng im không nói một lời.

Sao lại như vậy?! Tân Mi bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, ngồi bên giường xoa xoa bàn tay hắn, vừa do dự vừa nhỏ giọng nói: "Lục Thiên Kiều, em chưa từng gặp chuyện như thế này, cho nên em, em cũng không biết nên nói gì. Câu nói vừa rồi là em sai, không nên nói năng tùy tiện như vậy. Hai mắt bị mù... Nhất định là rất khó chịu đúng không?"

Hắn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tân Mi nhẹ nhàng duỗi tay ra nắm chặt tay áo của hắn, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Lúc chàng yếu ớt nhất em đã nhìn thấy, cho nên sau này lúc chàng huy hoàng nhất, cũng phải để cho em nhìn thấy. Như vậy mới công bằng, chàng thấy đúng không?"

Vẫn không phản ứng như cũ.

"Con người muốn sống phải lạc quan lên, chàng luôn luôn nghĩ là mình nhất định sẽ chết thì nhất định sẽ không qua được. Chàng thấy em không, em chưa bao giờ nghĩ mình có mạng khắc chồng, em tin tưởng tuyệt đối mình sẽ không khắc chồng, cho nên chàng nhất định sẽ không chết. Về phương diện này chàng phải học hỏi em nhiều lắm... Này, nếu chàng không để ý đến em, em sẽ suy nghĩ rất nhiều đó! Nể mặt em một tí đi! Nói với em, không phải em có mệnh khắc chồng khiến chàng xui xẻo như vậy, được không?"

Rốt cục Lục Thiên Kiều đành bất đắc dĩ xoay người lại, ngước đôi mắt màu đỏ đang thất thần lên nhìn nàng : "Em nói nhiều quá."

"Người đời thường nói vợ chồng phải bổ sung cho nhau, chàng sống chết cũng không chịu nói chuyện, nên em đành phải nói cả phần chàng luôn." Tân Mi đột nhiên vỗ tay một cái, "Đúng rồi, chúng ta còn chưa phải là vợ chồng thực sự, chưa động phòng hoa chúc nữa mà, chàng mới cắn em mấy cái thì sau đó thất khiếu đổ máu, lăn ra ngất rồi còn đâu."

Cắn...

Trên gương mặt tái nhợt của hắn rốt cục cũng có chút đỏ ửng, hắn đột nhiên kéo chăn trùm qua đầu nói: "... Ta đói."

Nàng lập tức đứng dậy: "Chàng muốn ăn gì? Em làm cho chàng ăn."

Đợi một lúc lâu, mới nghe giọng hắn rầu rĩ vang lên từ trong chăn: "Đậu hủ tướng quân."

Nàng khẽ cười.

Kết quả là bữa tối hôm đó có hai tượng hình người bằng đậu hủ, một đậu hủ tướng quân, một đậu hủ Tân Mi, một hấp, một sốt cà chua.

Tân Mi lại độc ác bẻ gãy đầu của mình, đưa đến bên môi Lục Thiên Kiều nói: "Nào, cho chàng ăn đầu của em."

... Sao hắn cảm thấy khó nuốt xuống thế này?

Sau đó nàng lại tiếp tục ra tay bẻ nốt đầu của tướng quân, nói: "Em ăn đầu của chàng."

Ha ha, có cảm giác như uống rượu giao bôi nha! Tân Mi mặt mày hớn hở, tự cảm thấy lần này đậu hủ đã thật sự trở thành món ăn thành công nhất trong đời nàng, thơm ngon vô cùng.

Lục Thiên Kiều vẫn chưa quen với cảm giác bị mù, ăn một chút cơm cũng thật chậm, còn để dính hai hạt cơm trắng trên mép. Nàng nhoài tới, nhẹ nhàng dùng ngón tay lấy xuống, bất chợt hắn nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng.

"Tân Mi, tới đây ngồi."

Nàng nghe lời ngồi bên cạnh hắn, ngay sau đó bàn tay hơi thô ráp mà ấm áp của hắn nhẹ nhàng ôm lấy hai gò má nàng, ngón cái vuốt ve theo đường lông mày, từ tốn mà thương yêu, từng phân từng phân, từng tấc từng tấc dịu dàng vuốt ve xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên bờ môi mọng, mềm mại của nàng. Động tác của ngón tay cái càng trở nên chậm hơn, mỗi một nếp gấp, mỗi một đường cong trên môi dường như đều cảm nhận được nhiệt độ của da thịt hắn, cảm giác xa lạ mà kỳ diệu dường như lại trở về.

Trong lòng Tân Mi bắt đầu hoảng hốt, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ vì sao?

Lông mi của hắn rủ xuống, khuôn mặt áp sát lại, hơi thở mang mùi thơm ngào ngạt hòa cùng với hơi thở của nàng......... Chàng muốn hôn em sao? Thật không?

Ngón cái của hắn sờ soạng lâu thật lâu, cuối cùng cũng nhặt một hột cơm dính trên mặt nàng, Lục Thiên Kiều cười tinh quái: "... Trên miệng em cũng dính cơm."

"..." Nàng có thể đánh cho hắn một trận không?

"Tân Mi, bây giờ ta không thể cho em bất cứ thứ gì." Giọng nói của hắn bỗng nhiên nhỏ hẳn đi, "Nhưng em ở đây, cũng đã là..."

Nàng chấp nhận ở lại đây, nàng không bỏ đi, chính là sự khẳng định lớn nhất nàng dành cho hắn.

Nàng gật gật đầu: "Ừ, em sẽ ở bên cạnh chàng, yên tâm."

Ngón tay hắn đột nhiên siết chặt lại sau đó lại buông ra. Hắn giang hai cánh tay mình ra, dùng sức ôm chặt lấy nàng.

Giống như có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên cổ nàng, cũng có thể chỉ ảo giác mà thôi.

Tân Mi vỗ vỗ lưng hắn: "Lục Thiên Kiều, chàng nhất định sẽ sống sót."

***

15 tháng 7, Quỷ môn quan mở.

Lúc đám oan hồn dã quỹ trong hầm mộ tuẫn táng đang mặc sức vui vẻ, điên cuồng, thì bộ tộc Chiến quỷ phái người tới lặng lẽ lén vào lăng mộ dưới lòng đất.

Đương nhiên, chuyện này Tân Mi chẳng hề hay biết, nàng bị giấu trong một căn phòng vô cùng bí mật, người khác khó phát hiện ra, vừa ăn dưa vừa hỏi Tư Lan: "Vì sao các người lại giấu ta vào đây ? Sợ ta đánh lén Lục Thiên Kiều sao?"

Chẳng lẽ là vì mấy lần nàng cầm chén rượu muốn uống rượu giao bôi với Lục Thiên Kiều sao? Chuyện này... Không phải rất bình thường sao, hai người bọn họ đã hôn nhau rồi, nhưng chưa uống rượu giao bôi, cũng chưa động phòng hoa chúc, theo như những gì cha nàng nói, cuộc hôn nhân mà như này thì nhất định có nguy cơ lung lay sắp đổ rồi nha!

Nhìn Tư Lan có vẻ căng thẳng, không biết y đang sợ sệt điều gì: "Tóm lại là vì tốt cho cô... Hơn nữa, tướng quân đã mất hết cảm giác có khác gì cái xác không hồn đâu, cô đánh lén tướng quân có ích gì chứ?!"

"Vậy khuya nay ta có thể đi thăm chàng không?"

Mỗi ngày qua giờ Tý, Tư Lan mới thả lỏng tinh thần, đưa nàng đến phòng Lục Thiên Kiều để nàng thăm hắn. Lục Thiên Kiều vì kiếp nạn biến thân mà mất hết cảm giác từ năm ngày trước, không nghe được, không nhìn thấy, không có xúc giác, không thể nói chuyện —— quả thật không khác gì người thực vật.

Nhưng nghe nói bất luận là chiến quỷ mang dòng máu thuần khiết hay là máu lai hỗn tạp, hơn tám phần đều phải trải qua lần biến hóa này, tất cả mọi người rất bình tĩnh, cho nên nàng cũng bình tĩnh.

Tư Lan chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy một chuỗi chuông đồng u ám trên cánh cửa phòng vang lên leng keng leng keng gấp gáp không ngừng, sắc mặt y kịch biến, đứng bật dậy.

"Cô ở lại đây! Ta dùng tánh mạng của tướng quân để cầu xin cô, ngàn vạn lần không được rời khỏi căn phòng này.

Nói xong, y vội vàng chạy đi.

Chương 22: Tuẫn Táng (I)
Lục Thiên Kiều nằm ngay ngắn trên giường đá, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng.

Chiến quỷ Giáp lặng im không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, đưa tay qua lại trước mũi hắn thăm dò, rồi đẩy hai mí mắt lên nhìn thử, lúc này mới quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Chiến quỷ Ất gật đầu: “Mang thiếu gia đi, theo ý của phu nhân, đưa đến cửa ải Gia Bình.”

“Thiếu gia đang trong giai đoạn cuối cùng trước khi thức tỉnh, nếu có sơ xuất gì chỉ sợ khó giữ được mạng sống. Phu nhân việc gì phải nóng lòng như vậy?”

“Bộ tộc chúng ta sao có thể tham sống sợ chết, chui rúc dưới lòng đất? Cho dù có chết, cũng phải chết trên chiến trường! Phu nhân nhẫn tâm đưa con trai ruột của mình ra chiến trường, không chỉ bảo toàn danh dự cả đời của thiếu gia, cao hơn nữa là cho bộ tộc chiến quỷ ta. Thời điểm này, không được có lòng dạ đàn bà.”

Chiến quỷ Giáp xoay người ôm Lục Thiên Kiều như xác không hồn vác lên vai, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Vợ của thiếu gia.”

“Ta sẽ trông chừng thiếu phu nhân, trước khi mọi thứ biến thành tro bụi, quyết không để thiếu phu nhân rời khỏi hoàng lăng.”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy cánh cửa phòng bị người khác đá văng ra thật mạnh, Tư Lan hoảng loạn xông thẳng vào trong, thấy Lục Thiên Kiều bị vác trên vai một tên Chiến quỷ, lập tức ra vẻ muốn xông lên tấn công.

Chiến quỷ Ất đưa tay ngăn cản lại: “Tiểu yêu quái, không nên tự tìm cái chết.”

Ai ngờ y lại vọt tới chân chiến quỷ Ất, chỉ nghe phịch một tiếng đã quỳ xuống, trầm giọng nói: “Tại hạ từng thề, bất luận tướng quân ở đâu, tại hạ thề chết cũng đi theo! Lần này cũng xin cho tại hạ đi theo tướng quân!”

Chiến quỷ Giáp ngạc nhiên: “Hay ngươi là thuộc hạ của thiếu gia năm xưa? Nhưng hình như ngươi không phải người.”

“Mười năm trước tướng quân cứu tại hạ, từ đó tại hạ đã lập lời thề vĩnh viễn không bao giờ phá bỏ.”

Chiến quỷ Ất có vẻ khen ngợi gật đầu: “Rất tốt, báo đáp ân tình, là điều một người đàn ông thực thụ phải làm. Lần này thiếu gia đi cửa ải Gia Bình thật sự nguy hiểm đến tính mạng, có ngươi đi theo bên cạnh, chăm sóc thiếu gia, cũng có thể giúp thiếu gia vượt qua kiếp nạn này.”

“Đa tạ đã giúp tại hạ hoàn thành ý nguyện!”

… Không ngờ, tướng quân đã nói đúng. Vào lúc năm giác quan của tướng quân mất hết tri giác, bước vào thời kỳ nguy hiểm nhất trước khi thức tỉnh, bộ tộc Chiến quỷ nhất định sẽ phái người tới mang tướng quân đi. Lệ Triều Ương sẽ không khoan nhượng cho con trai của mình rút đầu rụt cổ trong hầm mộ âm u kéo dài hơi tàn, mỗi Chiến qu
<<1 ... 2324252627 ... 53>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1323/2733