XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full

Lượt xem :
sư chờ đợi đến mức phát chán lên, nằm ngủ gà gật trong xe, cứ nằm chờ đến lúc trăng lên tới đỉnh đầu, vầng trăng treo trên bầu trời giống như bị bầu trời che khuất khuyết đi một mảnh, nhưng vô cùng sáng, vô cùng trong, đáng tiếc nó không thể nào tròn vẹn được.

Tân Mi đột nhiên đứng bật dậy, tên đại sư lập tức mở mắt ra, thấy nàng bước đến bên vách đá, bắc hai tay áp sát bên miệng.

“Lục Thiên Kiều –! Em tới thăm chàng –!”

Nàng gọi thật to, thanh âm ngọt ngào, mềm mại quẩn quanh, vấn vít trong hang núi.

“Chàng là đàn ông thì mau thò mặt ra đây cho em! Trốn tránh không phải là đàn ông đích thực –!”

Thanh âm lại tiếp tục quanh quẩn, quẩn quanh…

Đúng là một cô nương hết sức xằng bậy! Tên đại sư nghẹn họng nhìn nàng trân trối.

“Lục Thiên Kiều! Sao chàng có thể bội tình bạc nghĩa? Chàng mau ra đây –! Nói rõ ràng với em ngay–!”

Bên trong quan ải Trường Canh chợt trở nên rối loạn, tất cả binh lính đều mang một sắc mặt kỳ lạ nhìn về phía lều tướng quân. Chuyện này… Là chuyện riêng của quan trên, bọn họ không nên chõ mũi vào, nhưng gì mà bội tình bạc nghĩa… Cũng có phần hơi quá đáng … Tuy rằng Phiêu kỵ tướng quân mới đến chưa tới mấy ngày, nhưng trong lòng mọi người đều rất kính sợ hắn, không ngờ, ôi thật không ngờ, che giấu bên dưới bề ngoài lạnh lùng, băng giá đó lại là một trái tim lửa nóng đầy phóng đãng!

Ngay lúc mọi lời xì xào bàn tán lên tới đỉnh điểm thì tấm màn cửa của căn lều tướng quân cũng bị người nào đó vén mạnh lên, Lục Thiên Kiều tướng quân khoác áo ngoài, đầu tóc bay tán loạn bước ra, mặt trầm như nước, không thể nhìn ra là vẻ mặt gì.

Hắn đi về phía vách núi cheo leo, trong tay còn cầm cây roi dài – ôi, cô nương đáng thương! Tướng quân sẽ không bị thẹn quá hoá giận mà giết chết cô chứ?!

Tân Mi vẫn tiếp tục bắc tay, áp sát bên miệng gọi lớn: “Mau ra đây –! Em chờ chàng ở vách đá đối diện –!”

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng cuốn theo gió từ vách núi cheo leo đối diện bay đến : “Vì sao lại tới đây?”

Nàng chợt dừng lại, vui mừng như điên tập trung nhìn về phía đối diện, ánh trăng không đủ sáng cho nên không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy một con mắt màu đỏ phát sáng rực rỡ trong bóng đêm tối tăm, giống hệt như dã thú nanh ác.

“Chàng cướp Thiên nữ đại nhân của em rồi!”

Một câu trách móc như sấm sét giữa trời quang, khiến cho tên đại sư giả mạo ở phía sau và Lục Thiên Kiều đứng đối diện đều sửng sốt. Đáng lẽ câu đầu tiên nàng nói phải là “Em rất nhớ chàng, vì sao chàng lại bỏ đi”, nếu chưa đủ thì cần bồi thêm “Chàng yên tâm, em nhất định chờ chàng trở về “, nhưng sao nàng lại thốt ra một câu không thể đỡ được như vậy?

“Nhưng chuyện này cũng không vấn đề gì, em là chuẩn của mẫu vợ hiền khoan hồng, độ lượng.” Nàng khoát tay, “Thiên nữ đại nhân tặng cho chàng đấy!”

Thiên nữ đại nhân … Lục Thiên Kiều đưa tay vào trong ngực theo bản năng, hắn không mang con rối theo. Tuy rằng vách núi đối diện không xa lắm, nhưng cũng không nhìn rõ cả người nàng, chỉ nhìn thấy lờ mờ làn váy màu lam nhạt của nàng bay bay theo gió.

Vì sao lại tới đây? Vì sao phải tới? Hắn không biết rõ nguyên nhân nhưng cả người khẽ run lên nhè nhẹ khi thấy nàng đến.

Nàng đang đứng ở phía đối diện, chỉ cần dùng hết sức là có thể vọt qua bên đó – qua đó giết chết nàng!

Hắn xiết chặt cây roi dài trong tay, nghĩ tới màn mưa máu gió tanh sắp tới mà cả người hưng phấn vô cùng, con mắt lại càng phát sáng hơn nữa.

“Lục Thiên Kiều, chàng phải chăm sóc Thiên nữ đại nhân thật cẩn thận, phải coi nó là em để quan tâm, chăm sóc.” Tân Mi dùng tay ra hiệu với hắn, “Phải tắm rửa cho nó mỗi ngày, không được để nó bẩn thỉu dơ dáy, quần áo phải giặt thường xuyên, cũng đừng quên chải tóc cho nó. Trước khi ngủ nhớ phải hôn nó một cái, điều này là quan trọng nhất!”

“… Nói xong chưa?”

Cùng với giọng nói của hắn là tiếng xé gió bén nhọn của cây roi dài, người ở phía sau nàng không biết đã làm gì chỉ thấy kết giới vô hình xuất hiện phía trước dốc núi, hắn không thể nào nhảy qua đây, chỉ có thể múa cây roi dài, cố gắng dùng gió xé tan người nàng.

Ngay cả khi có kết giới ngăn cản, tiếng xé gió sắc nhọn vẫn xuyên qua tấm màn vô hình ấy, Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, quần áo ở gần xương quai xanh của nàng bị xé rách một đường dài, máu tươi từ từ thấm ra, nhuộm đỏ cả vạt áo.

Tân Mi lại nói tiếp: “Chàng cũng phải ăn cơm đúng giờ nữa! Đừng có suốt ngày rong ruổi giết người như vậy! Trên đời này có rất nhiều việc hay hơn so với giết người! Nếu chàng cứ suốt ngày đánh đấm quên ăn như thế, chịu thua cái thứ gì mà huyết thống bản năng như thế thì quá bẽ mặt rồi! Còn nữa, phải ngủ đúng giờ và đủ giấc nha, bằng không sáng sớm thức dậy lại mở mắt không nổi lăn ra ngủ nướng đấy, ra bên ngoài mà ngủ nướng như thế thì thật là ấu trĩ hết sức!”

Lại một ngọn gió khác cắt qua, trúng ngay eo nàng, nút buộc túi hành lý bên hông nàng đứt ra, rơi xuống đất, con thỏ nhỏ bằng gỗ điêu khắc quay tròn lăn ra đất, nàng vội vàng nhặt lên, phủi phủi bụi đất bám trên mặt.

“… Lục Thiên Kiều, thật ra em có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng.” Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ rồi khẽ cau mày cười cười, “Chúng ta bên nhau thực sự chưa lâu, em đối với chàng… Vẫn chưa đủ dịu dàng săn sóc như một người vợ hiền…”

Rửa tay hầm canh cũng chỉ làm được mấy ngày sau khi cưới, sau đó mọi chuyện chăm sóc bữa ăn bữa uống vẫn do Tư Lan làm, thật khổ thân y, trước giờ chỉ chăm sóc một người giờ lại biến thành vú em chăm sóc cả hai vợ chồng.

“Nhưng mà, nhưng mà có những chuyện em không bao giờ giao cho người khác làm.” Nàng xiết chặt con thỏ nhỏ kia, “Hai ngày nữa, em sẽ tới thăm chàng, em có rất nhiều chuyện muốn nói, chia ra nói cho chàng nghe lần lượt sẽ tốt hơn. Chàng nhớ là đánh giặc xong nhất định phải trở về nhà đó. Em nhất…nhất định ở nhà chờ chàng trở về.”

Về nhà…

Lục Thiên Kiều ngừng cây roi dài đang múa may lại, khoảng cách không xa, trong chớp mắt dường như hắn có thể nhìn thấy nàng rất rõ, trên bộ quần áo màu lam nhạt dính một vết máu đỏ thẫm, nhưng nàng lại đang cười, gò má mềm mại, trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, trắng đen rõ ràng, nụ cười ngây thơ, rạng ngời.

“Ừm, em đi đây.”

Tân Mi vẫy vẫy tay về phía hắn: “Tối ngày mốt, lúc trăng lên cao trên bầu trời, hẹn gặp chàng ờ chỗ cũ bên vách đá.”

Cứ như vậy nhìn nàng bỏ đi, thực sự là lựa chọn tốt nhất sao? Từ đáy lòng có giọng ai đó nhẹ nhàng hỏi hắn.

… Không biết, ta không biết nữa. Lục Thiên Kiều xiết chặt cây roi dài, trong tim lại nhói lên những cơn đau không hiểu nổi, đứng trơ mắt nhìn bóng dáng nàng biến mất trong rừng cây, sát khí tràn ngập trong máu bỗng chốc biến mất không còn chút bóng dáng, hắn cảm thấy mình thật vụng về không biết nên theo ai.

Nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào, ngắn ngủi trước đây, lúc hắn đang chăm chú làm con rối cho nàng, mái tóc dài ướt đẫm của nàng chạm vào mu bàn tay hắn, tỏa ra mùi hương say lòng người.

Thực sự muốn vứt bỏ nó sao?

Chỉ thấy vầng trăng sáng trong giữa đêm khuya, tuyết trắng xóa đọng trên dốc núi nhưng không có người nào trả lời hắn.

Tướng quân trở về căn lều của mình, hôn Thiên nữ đại nhân một cái, mơ màng, ngỡ ngàng chìm vào trong giấc mộng.

Chương 41: Gặp gỡ bên vách đá (II)
Vầng trăng treo trên bầu trời cao cao.

Lục Thiên Kiều ngồi trên hàng lan can xù xì, không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này, trong lòng bỗng chốc dâng lên tình cảm mong đợi pha lẫn nhớ nhung.

… Nàng nói hôm nay sẽ tới, nàng có tới hay không?

Vì sao phải mong đợi? Vì sao lại cảm thấy hoảng hốt? Hắn nhớ rất rõ mình đã yêu nàng như thế nào, nhưng bây giờ nhìn lại đoạn tình cảm này chợt cảm thấy mờ mờ mịt mịt, giống như một vùng cấm địa không thể bước chân vào.

Trong lòng hắn không cho phép có cái gọi là “Yêu thích”, nhưng hắn biết rất rõ, mình yêu nàng rất nhiều, phải giết nhưng lại luyến tiếc không thể xuống tay với nàng.

Hắn đang có xu hướng trở thành một Chiến quỷ hoàn mỹ, cần phải trở lại bộ tộc Chiến quỷ, tiếp nhận vinh quang lẫn trách nhiệm vốn thuộc về hắn.

Nhưng dường như trong thâm tâm hắn không muốn trở về, bởi vì không có chỗ nào để đi, hắn đành phải cầm cây roi dài thúc ngựa rong ruổi trên chiến trường.

Con rối Thiên nữ đại nhân được hắn lau chùi sạch sẽ, bóng loáng, tỏa sáng lấp lánh, nhìn thấy ngón tay bị mẻ một miếng, hắn không hề nghĩ ngợi móc một con dao nhỏ trong túi càn khôn ra, sửa chữa lại chỗ bị hư hỏng vô cùng thành thục.

Vì sao vào lúc này hắn lại muốn làm những chuyện nhàm chán như vậy?

Cơn gió đêm lạnh giá nhảy múa, cuốn quanh những bông tuyết đọng trắng xóa, ngay sau đó, một giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại theo gió cuốn đến.

“Lục Thiên Kiều –! Con người này, đồ khốn, sao chàng có thể lỡ hẹn được chứ –?!”

Không! Ta không hề lỡ hẹn. Cây dao nhỏ trong tay rơi xuống, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên đứng dậy, sải bước chạy đến bên vách đá.

Nàng đang đứng ở bên bờ đá, hôm nay nàng mặc y phục màu đỏ nhạt, trên cổ áo còn thắt hai quả cầu nho nhỏ, trên mái tóc cũng cài một cây trâm có hình cầu bằng lông xù, nhìn qua… Nhìn qua — thực sự chỉ muốn bóp nát nàng.

Hắn bất chợt đặt tay lên hông, tìm kiếm cây roi dài theo bản năng, nhưng bên dưới trống không.

Hôm nay, hắn không mang theo cây roi dài bên người.

Sát ý tung hoành trong người tan đi rất nhiều so với hôm qua, Lục Thiên Kiều nhíu mày, cảm thấy không quen với cảm giác kỳ lạ này, hắn ngóng trông nàng hình như không phải là để giết chết nàng.

Tân Mi lấy từ trong lồng ngực ra một con rối vô cùng uy phong lẫm liệt, đưa ra trước mặt: “Chàng xem này! Hôm nay em có mang tướng quân đại nhân tới!”

Tướng quân đại nhân … Là một con rối khác hắn đã làm cho nàng sao? Một bộ áo giáp đẹp đẽ và rực rỡ, lại còn một thanh trường đao vô cùng khoa trương — nhìn qua ngớ ngẩn hết sức.

Tân Mi ngồi xếp bằng bên vách đá, tay cầm tướng quân đại nhân, chỉ vào vầng trăng khuyết trên không trọn vẹn bầu trời: “Tướng quân, ánh trăng nói hộ lòng em!”

… Có ý gì chứ?

Nàng nói: “Chỉ có tính tình của chàng thay đổi chứ không phải tình huống mất trí nhớ cẩu huyết thường thấy! Tạm thời cứ cho là em giả vờ không biết! Chàng dám nói chàng không nhớ gì không?”

Hắn nhớ rất rõ, nhớ lúc hắn hoang mang và yếu đuối như thế nào, nhớ những lúc không thể nhìn thấy tương lai nhưng vẫn thích lừa mình dối người như thế nào.

Vào lúc đó … vào lúc đó, hình như nàng say, tấm thân mềm mại kề sát bên hắn.

Lần đầu tiên hôn nàng vì không kiềm chế được, nhưng sáng hôm sau lại không dám nhìn mặt nàng.

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, kỳ dị, tầng băng mỏng bao phủ đôi mắt rốt cục cũng tan rã một phần, hắn hơi chần chừ, rồi bắt chước nàng ngồi xếp bằng bên bờ đá, trong tay cầm Thiên nữ đại nhân.

“Lục Thiên Kiều, chàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu, sau đó chúng ta đã làm gì không?”

Hắn suy ngh
<<1 ... 4748495051 ... 53>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT158/1098