Tiểu thuyết Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
>
"Được rồi. . . . . . Về tư, tôi tới nói lời xin lỗi; về công, tôi đại diện cho công ty Hân Quốc đến đây”.
"Hân Quốc?"
"Đúng vậy! Tôi có thể trực tiếp gặp Âu Dương tổng giám đốc để nói chuyện chưa?"
"Cô Đường, khiến cô thất vọng rồi, chuyện nhân viên bàn tiếp tân nói là sự thật." Lưu Khải Hiên mỉm cười, nói tiếp: "Tôi họ Lưu, là cố vấn của Khải Đạt, trong khoàng thời gian tổng giám đốc ra nước ngoài, tôi tạm thời thay ngài ấy xử lý chuyện của công ty, cô có chuyện gì, có thể trực tiếp nói với tôi."
"Ngài ấy thật sự không có ở đây sao?" Đường Hân Hân vẫn nghi ngờ.
"Đúng vậy!"
Đường Hân Hân nhìn chằm chằm Lưu Khải Hiên, ý đồ muốn từ trên mặt hắn tìm ra thật giả, nhưng khuôn mặt Lưu Khải Hiên vẫn bình tĩnh, trầm ổn khiến cô thất vọng.
Hắn thoạt nhìn không giống như một người nói dối!
Gương mặt xinh đẹp đến chói mắt của Đường Hân Hân thoáng hiện tia thất vọng ủ rũ.
"Có thể nói cho tôi biết không, có lẽ tôi có thể xử lý được vấn đề của cô. Tại sao cô lại muốn xin lỗi ngài ấy? Cô đại diện cho công ty Hân Quốc đến đây, là có chuyện gì?"
"Àh. . . . . . Tôi nghĩ, đây là chuyện riêng tư nên tôi muốn tự mình nói với ngài ấy, thật xin lỗi." Đường Hân Hân ngại ngùng nói.
"Sao?" Lưu Khải Hiên nhìn Đường Hân Hân bối rối, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác khó chịu.
"Tuy nhiên, việc công tôi có thể nói với anh, nếu như anh có đầy đủ quyền lực để xử lý." Cô hít sâu một hơi, rồi tiếp tục mở miệng: "Là như thế này, hôm nay tôi muốn gặp Âu Dương tổng giám đốc, chủ yếu là vì muốn ngài ấy hủy bỏ kế hoạch sáp nhập Hân Quốc."
Chân mày Lưu Khải Hiên lập tức cau chặt, "Làm sao cô biết?"
"Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết là cha tôi rất khổ cực sáng lập công ty Hân Quốc, nếu Hân Quốc là một trong những công ty có tên trong danh sách sáp nhập, tôi không muốn tâm huyết cả đời của cha tôi. . . . . ."
"Cô Đường." Lưu Khải Hiên cắt ngang lời cô, "Hôm nay cô tới đây, cha cô có biết không?"
"Không biết, nhưng chuyện này có liên quan sao?"
"Đương nhiên có liên quan, tốt nhất trước cô nên đi về cùng cha cô thảo luận, rồi quyết định có muốn hủy bỏ kế hoạch này hay không." Giọng nói của Lưu Khải Hiên lạnh lùng, trên mặt có chút tức giận.
Thấy Lưu Khải Hiên đột nhiên thay đổi thái độ, Đường Hân Hân ngây ngẩn cả người.
Cô không biết tại sao hắn lại tức giận khi cô nói lên yêu cầu này, đây là lần đầu tiên cô vì cha cô mà nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng, đối phương chỉ cần một câu nói liền khiến cho cô á khẩu không trả lời được, chỉ liếc mắt cũng đủ khiến cô không biết làm sao.
"Cô Đường, rất xin lỗi, tôi còn có chuyện phải xử lý, không tiễn!" Dứt lời, Lưu Khải hiên đứng dậy bước đi trước vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc của Đường Hân Hân.
Sau khi Đường Hân Hân đi, trong lòng của Lưu Khải Hiên tở nên buồn bực khó chịu khác thường.
Tại sao hắn lại cảm thấy buồn bực? Chẳng lẽ là bởi vì kế hoạch sáp nhập đó?
Không! Không thể nào! Hắn cùng Tử Duy lăn lộn thương trường đã nhiều năm, làm sao dễ dàng vì một kế hoạch mà buồn bực chứ?
Chẳng lẽ vấn đề là ở đây. . . . . . Đường Hân Hân?
Không sai, chính là Đường Hân Hân!
Sự buồn bực của Hắn đến từ vẻ đẹp của Đường Hân Hân, đến từ ánh mắt thông minh của Đường Hân Hân, đến từ “chuyện riêng” giữa Đường Hân Hân và Tử Duy . . . . . .
----------------------
"Cái gì?"
Trương Á Quần hét to một tiếng, từ trong bếp chạy ra. Hành động này đối với một người từ trước tới nay luôn bình tĩnh ung dung như anh ta mà nói, là một động thái rất hiếm hoi.
Đường Hân Hân ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, ôm trên tay một bịch bỏng ngô, hời hợt liếc Trương Á Quần một cái, sau đó tiếp tục sở trường của cô —— đầu ngẩng thật cao, miệng há thật lớn, bốc lên một nắm bỏng ngô ném đi, hura —— Bỏng ngô vô tư rơi vào miệng của cô.
"Hân Hân, Em mới vừa nói gì?" Trương Á Quần muốn xác định một lần nữa, mới vừa rồi anh ta nhất định là nghe lầm!
"Hình như em ngửi thấy có mùi cà phê khét." Đường Hân Hân nghe một đằng, trả lời một nẻo, nhăn mũi lại nhìn Trương Á Quần la ầm lên.
Trương Á Quần không còn cách nào khác, chỉ biết trừng mắt nhìn Đường Hân Hân một cái, rồi quay lại nhà bếp tiếp tục pha cà phê của anh ta.
Một lát sau, anh ta bưng hai ly cà phê có mùi hương mê người đi ra.
Ánh mắt Đường Hân Hân sáng lên, bưng ly cà phê lên, ngửi một chút, sau đó nhấp một ngụm ——
"Wow. . . . . . Trình độ bậc nhất!" Đường Hân hân hài lòng gật đầu, "Á Quần, người như anh cả đời không cần lo lắng sẽ thất nghiệp!"
Vừa nghe đến hai chữ "Thất nghiệp", Trương Á Quần lại nhớ tới vừa rồi Đường Hân Hân nói chuyện không rõ ràng, vội vàng để ly cà phê xuống, trở lại chủ đề cũ.
"Hân Hân, nếu như anh nghe không nhầm, có phải vừa rồi em nhắc đến tập đoàn Khải Đạt phải không?"
"Đúng rồi!" Đường Hân Hân thờ ơ trả lời, rồi lại khẽ nhấp một ngụm cà phê.
"Em nói là hôm nay em đến Khải Đạt tìm Âu Dương Tử Duy?" Trương Á Quần bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
"Đúng vậy a!"
"Trời ạ!" Trương Á Quần kêu to một tiếng, ngay sau đó lại trợn to hai mắt hỏi tiếp: "Kết quả thế nào?"
"Kết quả là thiếu chút nữa làm mất hết mặt mũi của ba!"
Đường Hân Hân để ly cà phê xuống, bĩu môi, dựa người vào thành ghế.
"Chuyện thế nào?"
Đường Hân Hân tức giận nhìn anh ta, sau đó đem cuộc gặp gỡ hôm nay ở Khải Đạt, từ đầu chí cuối kể hết ra.
"Nói như vậy, em cũng chưa được gặp mặt Âu Dương Tử Duy? Kế hoạch sáp nhập của Khải Đạt vẫn tiến hành như cũ?" Thần kinh Trương á Quần đang căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Đường Hân Hân cảm nhận được trong lời nói của Á Quần có chỗ kỳ lạ, hai đầu lông mày nhíu lại, liếc xéo Trương Á Quần.
"Á Quần, chẳng lẽ anh lại hi vọng công ty bị sáp nhập?"
"Chuyện này. . . . . ." Trương Á Quần giật mình, có chút không tự nhiên quay mặt đi, "Sao. . . . . . Sao có chuyện đó được?"
Sắc mặt Trương Á Quần có vẻ hốt hoảng khiến Đường Hân Hân nảy sinh lòng nghi ngờ.
Bọn họ quen biết nhau đã hai mươi mấy năm nay, nhất cử nhất động của Trương Á Quần sao có thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của cô.
"Á Quần, anh hãy thành thật nói đi, có phải anh có chuyện gì lừa gạt em không?" Đường Hân Hân nhìn chằm chằm vào anh ta không rời, "Hơn nữa chuyện này còn liên quan rất lớn đến sự sống chết của công ty, có đúng hay không?"
"Anh nào có chuyện gì lừa gạt em. . . . . ." Trương Á Quần cố hết sức trốn tránh ánh mắt của Đường Hân Hân.
"Được, anh không nói cũng không sao, em không ép người khác phải khó xử." Đường Hân Hân nói, sau đó đem ngón trỏ tay phải và ngón trỏ tay trái ngoắc lại với nhau, đưa tới trước mặt trương Á Quần, lạnh lùng nói: "Cắt đi!"
"Một dao cắt đứt quan hệ". Hành động này là mánh khóe từ nhỏ đến lớn Đường Hân Hân luôn mang ra uy hiếp Trương Á Quần, và lần nào cũng có tác dụng!
"Hân Hân, em không cần phải làm như vậy, cũng không phải là anh muốn. . . . . ." Anh ta lo lắng, thiếu chút nữa nói hớ khỏi miệng.
"Cái gì? Trừ anh ra, còn có đồng lõa?" Đường Hân Hân kêu lên.
Vẻ mặt của Trương Á Quần dở khóc dở cười, "Em cũng biết, anh chỉ quản lý về nhân sự của công ty mà thôi, nếu như công ty thật sự có quyết sách trọng đại, cũng không tới phiên anh. . . . . ."
"Anh đừng có diễn trò!" Đường Hân Hân một câu cắt ngang lời biện bạch của anh ta, "Trên danh nghĩa, anh là quản lý của công ty, nhưng ai mà không biết anh còn kiêm nhiệm chức thư ký riêng của ba, quyết sách công ty, sao có thể không hỏi ý kiến của anh?"
"Nhưng . . . . . ."
"Được rồi! Em nói rồi em không ép người khác phải khó xử." Đường Hân Hân một lần nữa sử dụng tuyệt chiêu. Đứng lên, cô phủi nhẹ quần Jean phía sau mông, "Lúc này ngay cả nghi thức tuyệt giao cũng phải tiết kiệm, từ giờ trở đi, Đường Hân Hân không bao giờ biết ai là Trương Á Quần nữa! Bái bai. . . . . ." Hai tay cô đút vào túi quần, cằm ngẩng lên thật cao.
Trương Á Quần là hàng xóm nhiều năm của nhà họ Đường, kể từ khi cha mẹ anh ta được anh trai đưa đi định cư ở Mỹ vào ba năm trước, ngôi nhà lớn này cũng chỉ còn lại có một mình anh ta ở, vì vậy, Đường Hân Hân rất thường lê la đến.
Đường Hân Hân đi xuống dưới lầu, còn cố tình bước chân rất chậm, mục đích là chờ Trương Á Quần đuổi theo cứu vãn tình bạn giữa bọn họ.
Nhưng. . . . . . Thật đáng ghét! Lần này cô lại tính toán sai rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một vẻ khó hiểu, trong lòng cô nói thầm.
Người này đến tột cùng là đang làm cái quái quỷ gì? Bí bí ẩn ẩn . . . . .
Trong đầu Đường Hân Hân thầm tính toán lần nữa, nên dùng phương pháp gì để Á Quần có thể nói ra sự thật đây. . . . . .
-------------------
"Bác Đường, cháu nghĩ chúng ta vẫn còn có. . . . . ."
"Á Quần, trước tiên cháu đừng nóng vội, bác không muốn thay đổi biện pháp khác."
Tổng giám đốc công ty Hân Quốc - Đường Quốc Sâm cùng Trương Á Quần đang đóng cửa trong phòng làm việc thảo luận chuyện đại sự.
Trương Á Quần cau chặt chân mày căng thẳng ngồi trên ghế sa lon, mười ngón tay đan chéo vào nhau, chờ Đường Quốc Sâm nói về biện pháp của ông.
Nhưng Đường Quốc Sâm cứ đi qua đi lại không ngừng, có thể thấy được khuôn mặt ông nhíu chặt, ông đang rất cố gắng suy nghĩ.
"Á Quần, bác nghĩ chúng ta cứ theo kế hoạch cũ mà tiến hành đi!"
Đường Quốc Sâm ngồi xuống ghế salon đối diện với Trương Á Quần, cuối cùng đưa ra phương án đã suy nghĩ.
"Không được đâu. . . . . . Hân Hân đã có sự nghi ngờ rồi!" Trương Á Quần cảm thấy không ổn.
"Á Quần, rốt cuộc cháu có muốn cưới Hân Hân hay không?"
"Có chứ ạ! Nhưng hiện tại cô ấy không để ý đến cháu. . . . . ." Trương Á Quần buồn rầu nói.
Mỗi lần Đường Hân Hân và anh ta xảy ra chiến tranh lạnh, anh ta luôn có cảm giác như đang đối mặt với ngày tận thế.
"Đứa ngốc này, nhỏ mà không dạy dỗ, lớn tất sẽ hư hỏng, đạo lý này cháu có nghe qua chứ?" Đường Quốc Sâm mười phần tự tin mỉm cười.
"Nhưng. . . . . ." vẻ mặt Trương Á Quần vẫn rất lo lắng, Anh ta không thể lạc quan như Đường Quốc Sâm được, "Nếu Hân Hân biết rõ chân tướng, cô ấy không giết cháu mới là lạ."
"Sẽ không, nếu mọi chuyện bại lộ, bác sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm. Bác là cha của nó, chẳng lẽ nó tuyệt giao với bác sao?"
"Nhưng . . . . ." Trương Á Quần vẫn còn có chút lo lắng.
"Cháu đừng nhưng nữa, cứ làm theo lời bác Đường nói sẽ không sai!" Đường Quốc Sâm tràn đầy lòng tin.
"Hy vọng như thế!" Trương Á Quần gắng gượng ôm một tia hi vọng, nhưng một sự lo lắng khác lại xuất hiện, anh ta nhìn Đường Quốc Sâm, bất đắc dĩ nói: "Nhưng Hân Hân không yêu cháu. . . . . ."
"Cháu phải có lòng tin với chính bản thân mình mới được! Hân Hân không phải là không yêu cháu, chỉ là vì chơi đùa với cháu từ nhỏ đến lớn, vì vậy không thể nào phân biệt được cảm tình kia rốt cuộc là tình yêu hay là tình anh em
QUAY LẠI"Được rồi. . . . . . Về tư, tôi tới nói lời xin lỗi; về công, tôi đại diện cho công ty Hân Quốc đến đây”.
"Hân Quốc?"
"Đúng vậy! Tôi có thể trực tiếp gặp Âu Dương tổng giám đốc để nói chuyện chưa?"
"Cô Đường, khiến cô thất vọng rồi, chuyện nhân viên bàn tiếp tân nói là sự thật." Lưu Khải Hiên mỉm cười, nói tiếp: "Tôi họ Lưu, là cố vấn của Khải Đạt, trong khoàng thời gian tổng giám đốc ra nước ngoài, tôi tạm thời thay ngài ấy xử lý chuyện của công ty, cô có chuyện gì, có thể trực tiếp nói với tôi."
"Ngài ấy thật sự không có ở đây sao?" Đường Hân Hân vẫn nghi ngờ.
"Đúng vậy!"
Đường Hân Hân nhìn chằm chằm Lưu Khải Hiên, ý đồ muốn từ trên mặt hắn tìm ra thật giả, nhưng khuôn mặt Lưu Khải Hiên vẫn bình tĩnh, trầm ổn khiến cô thất vọng.
Hắn thoạt nhìn không giống như một người nói dối!
Gương mặt xinh đẹp đến chói mắt của Đường Hân Hân thoáng hiện tia thất vọng ủ rũ.
"Có thể nói cho tôi biết không, có lẽ tôi có thể xử lý được vấn đề của cô. Tại sao cô lại muốn xin lỗi ngài ấy? Cô đại diện cho công ty Hân Quốc đến đây, là có chuyện gì?"
"Àh. . . . . . Tôi nghĩ, đây là chuyện riêng tư nên tôi muốn tự mình nói với ngài ấy, thật xin lỗi." Đường Hân Hân ngại ngùng nói.
"Sao?" Lưu Khải Hiên nhìn Đường Hân Hân bối rối, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác khó chịu.
"Tuy nhiên, việc công tôi có thể nói với anh, nếu như anh có đầy đủ quyền lực để xử lý." Cô hít sâu một hơi, rồi tiếp tục mở miệng: "Là như thế này, hôm nay tôi muốn gặp Âu Dương tổng giám đốc, chủ yếu là vì muốn ngài ấy hủy bỏ kế hoạch sáp nhập Hân Quốc."
Chân mày Lưu Khải Hiên lập tức cau chặt, "Làm sao cô biết?"
"Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết là cha tôi rất khổ cực sáng lập công ty Hân Quốc, nếu Hân Quốc là một trong những công ty có tên trong danh sách sáp nhập, tôi không muốn tâm huyết cả đời của cha tôi. . . . . ."
"Cô Đường." Lưu Khải Hiên cắt ngang lời cô, "Hôm nay cô tới đây, cha cô có biết không?"
"Không biết, nhưng chuyện này có liên quan sao?"
"Đương nhiên có liên quan, tốt nhất trước cô nên đi về cùng cha cô thảo luận, rồi quyết định có muốn hủy bỏ kế hoạch này hay không." Giọng nói của Lưu Khải Hiên lạnh lùng, trên mặt có chút tức giận.
Thấy Lưu Khải Hiên đột nhiên thay đổi thái độ, Đường Hân Hân ngây ngẩn cả người.
Cô không biết tại sao hắn lại tức giận khi cô nói lên yêu cầu này, đây là lần đầu tiên cô vì cha cô mà nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng, đối phương chỉ cần một câu nói liền khiến cho cô á khẩu không trả lời được, chỉ liếc mắt cũng đủ khiến cô không biết làm sao.
"Cô Đường, rất xin lỗi, tôi còn có chuyện phải xử lý, không tiễn!" Dứt lời, Lưu Khải hiên đứng dậy bước đi trước vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc của Đường Hân Hân.
Sau khi Đường Hân Hân đi, trong lòng của Lưu Khải Hiên tở nên buồn bực khó chịu khác thường.
Tại sao hắn lại cảm thấy buồn bực? Chẳng lẽ là bởi vì kế hoạch sáp nhập đó?
Không! Không thể nào! Hắn cùng Tử Duy lăn lộn thương trường đã nhiều năm, làm sao dễ dàng vì một kế hoạch mà buồn bực chứ?
Chẳng lẽ vấn đề là ở đây. . . . . . Đường Hân Hân?
Không sai, chính là Đường Hân Hân!
Sự buồn bực của Hắn đến từ vẻ đẹp của Đường Hân Hân, đến từ ánh mắt thông minh của Đường Hân Hân, đến từ “chuyện riêng” giữa Đường Hân Hân và Tử Duy . . . . . .
----------------------
"Cái gì?"
Trương Á Quần hét to một tiếng, từ trong bếp chạy ra. Hành động này đối với một người từ trước tới nay luôn bình tĩnh ung dung như anh ta mà nói, là một động thái rất hiếm hoi.
Đường Hân Hân ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, ôm trên tay một bịch bỏng ngô, hời hợt liếc Trương Á Quần một cái, sau đó tiếp tục sở trường của cô —— đầu ngẩng thật cao, miệng há thật lớn, bốc lên một nắm bỏng ngô ném đi, hura —— Bỏng ngô vô tư rơi vào miệng của cô.
"Hân Hân, Em mới vừa nói gì?" Trương Á Quần muốn xác định một lần nữa, mới vừa rồi anh ta nhất định là nghe lầm!
"Hình như em ngửi thấy có mùi cà phê khét." Đường Hân Hân nghe một đằng, trả lời một nẻo, nhăn mũi lại nhìn Trương Á Quần la ầm lên.
Trương Á Quần không còn cách nào khác, chỉ biết trừng mắt nhìn Đường Hân Hân một cái, rồi quay lại nhà bếp tiếp tục pha cà phê của anh ta.
Một lát sau, anh ta bưng hai ly cà phê có mùi hương mê người đi ra.
Ánh mắt Đường Hân Hân sáng lên, bưng ly cà phê lên, ngửi một chút, sau đó nhấp một ngụm ——
"Wow. . . . . . Trình độ bậc nhất!" Đường Hân hân hài lòng gật đầu, "Á Quần, người như anh cả đời không cần lo lắng sẽ thất nghiệp!"
Vừa nghe đến hai chữ "Thất nghiệp", Trương Á Quần lại nhớ tới vừa rồi Đường Hân Hân nói chuyện không rõ ràng, vội vàng để ly cà phê xuống, trở lại chủ đề cũ.
"Hân Hân, nếu như anh nghe không nhầm, có phải vừa rồi em nhắc đến tập đoàn Khải Đạt phải không?"
"Đúng rồi!" Đường Hân Hân thờ ơ trả lời, rồi lại khẽ nhấp một ngụm cà phê.
"Em nói là hôm nay em đến Khải Đạt tìm Âu Dương Tử Duy?" Trương Á Quần bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
"Đúng vậy a!"
"Trời ạ!" Trương Á Quần kêu to một tiếng, ngay sau đó lại trợn to hai mắt hỏi tiếp: "Kết quả thế nào?"
"Kết quả là thiếu chút nữa làm mất hết mặt mũi của ba!"
Đường Hân Hân để ly cà phê xuống, bĩu môi, dựa người vào thành ghế.
"Chuyện thế nào?"
Đường Hân Hân tức giận nhìn anh ta, sau đó đem cuộc gặp gỡ hôm nay ở Khải Đạt, từ đầu chí cuối kể hết ra.
"Nói như vậy, em cũng chưa được gặp mặt Âu Dương Tử Duy? Kế hoạch sáp nhập của Khải Đạt vẫn tiến hành như cũ?" Thần kinh Trương á Quần đang căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Đường Hân Hân cảm nhận được trong lời nói của Á Quần có chỗ kỳ lạ, hai đầu lông mày nhíu lại, liếc xéo Trương Á Quần.
"Á Quần, chẳng lẽ anh lại hi vọng công ty bị sáp nhập?"
"Chuyện này. . . . . ." Trương Á Quần giật mình, có chút không tự nhiên quay mặt đi, "Sao. . . . . . Sao có chuyện đó được?"
Sắc mặt Trương Á Quần có vẻ hốt hoảng khiến Đường Hân Hân nảy sinh lòng nghi ngờ.
Bọn họ quen biết nhau đã hai mươi mấy năm nay, nhất cử nhất động của Trương Á Quần sao có thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của cô.
"Á Quần, anh hãy thành thật nói đi, có phải anh có chuyện gì lừa gạt em không?" Đường Hân Hân nhìn chằm chằm vào anh ta không rời, "Hơn nữa chuyện này còn liên quan rất lớn đến sự sống chết của công ty, có đúng hay không?"
"Anh nào có chuyện gì lừa gạt em. . . . . ." Trương Á Quần cố hết sức trốn tránh ánh mắt của Đường Hân Hân.
"Được, anh không nói cũng không sao, em không ép người khác phải khó xử." Đường Hân Hân nói, sau đó đem ngón trỏ tay phải và ngón trỏ tay trái ngoắc lại với nhau, đưa tới trước mặt trương Á Quần, lạnh lùng nói: "Cắt đi!"
"Một dao cắt đứt quan hệ". Hành động này là mánh khóe từ nhỏ đến lớn Đường Hân Hân luôn mang ra uy hiếp Trương Á Quần, và lần nào cũng có tác dụng!
"Hân Hân, em không cần phải làm như vậy, cũng không phải là anh muốn. . . . . ." Anh ta lo lắng, thiếu chút nữa nói hớ khỏi miệng.
"Cái gì? Trừ anh ra, còn có đồng lõa?" Đường Hân Hân kêu lên.
Vẻ mặt của Trương Á Quần dở khóc dở cười, "Em cũng biết, anh chỉ quản lý về nhân sự của công ty mà thôi, nếu như công ty thật sự có quyết sách trọng đại, cũng không tới phiên anh. . . . . ."
"Anh đừng có diễn trò!" Đường Hân Hân một câu cắt ngang lời biện bạch của anh ta, "Trên danh nghĩa, anh là quản lý của công ty, nhưng ai mà không biết anh còn kiêm nhiệm chức thư ký riêng của ba, quyết sách công ty, sao có thể không hỏi ý kiến của anh?"
"Nhưng . . . . . ."
"Được rồi! Em nói rồi em không ép người khác phải khó xử." Đường Hân Hân một lần nữa sử dụng tuyệt chiêu. Đứng lên, cô phủi nhẹ quần Jean phía sau mông, "Lúc này ngay cả nghi thức tuyệt giao cũng phải tiết kiệm, từ giờ trở đi, Đường Hân Hân không bao giờ biết ai là Trương Á Quần nữa! Bái bai. . . . . ." Hai tay cô đút vào túi quần, cằm ngẩng lên thật cao.
Trương Á Quần là hàng xóm nhiều năm của nhà họ Đường, kể từ khi cha mẹ anh ta được anh trai đưa đi định cư ở Mỹ vào ba năm trước, ngôi nhà lớn này cũng chỉ còn lại có một mình anh ta ở, vì vậy, Đường Hân Hân rất thường lê la đến.
Đường Hân Hân đi xuống dưới lầu, còn cố tình bước chân rất chậm, mục đích là chờ Trương Á Quần đuổi theo cứu vãn tình bạn giữa bọn họ.
Nhưng. . . . . . Thật đáng ghét! Lần này cô lại tính toán sai rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một vẻ khó hiểu, trong lòng cô nói thầm.
Người này đến tột cùng là đang làm cái quái quỷ gì? Bí bí ẩn ẩn . . . . .
Trong đầu Đường Hân Hân thầm tính toán lần nữa, nên dùng phương pháp gì để Á Quần có thể nói ra sự thật đây. . . . . .
-------------------
"Bác Đường, cháu nghĩ chúng ta vẫn còn có. . . . . ."
"Á Quần, trước tiên cháu đừng nóng vội, bác không muốn thay đổi biện pháp khác."
Tổng giám đốc công ty Hân Quốc - Đường Quốc Sâm cùng Trương Á Quần đang đóng cửa trong phòng làm việc thảo luận chuyện đại sự.
Trương Á Quần cau chặt chân mày căng thẳng ngồi trên ghế sa lon, mười ngón tay đan chéo vào nhau, chờ Đường Quốc Sâm nói về biện pháp của ông.
Nhưng Đường Quốc Sâm cứ đi qua đi lại không ngừng, có thể thấy được khuôn mặt ông nhíu chặt, ông đang rất cố gắng suy nghĩ.
"Á Quần, bác nghĩ chúng ta cứ theo kế hoạch cũ mà tiến hành đi!"
Đường Quốc Sâm ngồi xuống ghế salon đối diện với Trương Á Quần, cuối cùng đưa ra phương án đã suy nghĩ.
"Không được đâu. . . . . . Hân Hân đã có sự nghi ngờ rồi!" Trương Á Quần cảm thấy không ổn.
"Á Quần, rốt cuộc cháu có muốn cưới Hân Hân hay không?"
"Có chứ ạ! Nhưng hiện tại cô ấy không để ý đến cháu. . . . . ." Trương Á Quần buồn rầu nói.
Mỗi lần Đường Hân Hân và anh ta xảy ra chiến tranh lạnh, anh ta luôn có cảm giác như đang đối mặt với ngày tận thế.
"Đứa ngốc này, nhỏ mà không dạy dỗ, lớn tất sẽ hư hỏng, đạo lý này cháu có nghe qua chứ?" Đường Quốc Sâm mười phần tự tin mỉm cười.
"Nhưng. . . . . ." vẻ mặt Trương Á Quần vẫn rất lo lắng, Anh ta không thể lạc quan như Đường Quốc Sâm được, "Nếu Hân Hân biết rõ chân tướng, cô ấy không giết cháu mới là lạ."
"Sẽ không, nếu mọi chuyện bại lộ, bác sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm. Bác là cha của nó, chẳng lẽ nó tuyệt giao với bác sao?"
"Nhưng . . . . ." Trương Á Quần vẫn còn có chút lo lắng.
"Cháu đừng nhưng nữa, cứ làm theo lời bác Đường nói sẽ không sai!" Đường Quốc Sâm tràn đầy lòng tin.
"Hy vọng như thế!" Trương Á Quần gắng gượng ôm một tia hi vọng, nhưng một sự lo lắng khác lại xuất hiện, anh ta nhìn Đường Quốc Sâm, bất đắc dĩ nói: "Nhưng Hân Hân không yêu cháu. . . . . ."
"Cháu phải có lòng tin với chính bản thân mình mới được! Hân Hân không phải là không yêu cháu, chỉ là vì chơi đùa với cháu từ nhỏ đến lớn, vì vậy không thể nào phân biệt được cảm tình kia rốt cuộc là tình yêu hay là tình anh em
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu188/4701