XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Cấp Trên Muốn Cưới Tôi-full

Lượt xem :
ng hữu gặp nạn thì liền tránh xa, coi như không biết. Cám ơn các người đã không quan tâm, nếu về sau còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ càng thêm cảm kích vô cùng." Cô cười như không cười, lạnh lùng trào phúng nói với anh.

Mạc Thiên Hòa lúc này mới giật mình hiểu ra, cô vì sao đột nhiên sinh ra địch ý.

"Cha mẹ chúng ta cũng không quen biết." Anh nói cho cô, không muốn làm cô hiểu lầm năm đó xảy ra chuyện thì ở trong phần đông số người mắt lạnh bàng quan (thờ ơ).

Hạ Tâm Trữ sửng sốt: "Không biết?"

"Không biết." Anh khẳng định nhìn cô nói.

"Chẳng lẽ anh không phải con của bạn bè ba mẹ quá cố của tôi?" Cô nhịn không được hỏi.

"Không phải."

"Không phải? Vậy anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?" Địch ý hơi hơi dịu đi, nhưng tức giận cả ngày vẫn còn khiến cô không có biện pháp hồi (trả lại) cho anh sắc mặt hoà nhã cùng khẩu khí tốt đẹp.

Mạc Thiên Hòa không có lập tức trả lời cô, mà ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cho dù ở trong đêm tối, anh vẫn có thể thấy tình trạng bị cháy trụi của căn nhà trọ. Anh tuy rằng không muốn vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng trận hoả hoạn này thật đúng lúc, cho anh có lý do vươn tay giúp đỡ cô.

"Chỗ em ở đã bị cháy sạch, đêm nay em muốn nghỉ ở đâu?" Anh quay đầu hỏi.

"Sao anh biết tôi ở chỗ này?" Cả người Hạ Tâm Trữ cứng ngắc, tâm phòng bị lại trỗi dậy trừng mắt anh.

Người đàn ông này rốt cuộc là từ nơi nào đi đến, theo dõi cô như vậy, hỏi thăm tất cả của cô, rốt cuộc có mục đích gì?

Tâm cả kinh, cô đột nhiên nhớ tới trước kia tựa hồ cũng từng có chuyện tương tự. Có người đàn ông không ngừng quan sát cô vài ngày, sau đó đột nhiên đi đến trước mặt tuyên bố cô thực trúng ý anh ta, nguyện ý lấy hai trăm vạn để cưới cô làm vợ. Khi đó cô mới biết được, anh trai không chỉ muốn bán đứa con ruột đi để lấy tiền, mà ngay người em gái ruột này anh ta cũng muốn bán.

Chẳng lẽ nói, lần này anh ta đột nhiên mang Tiểu Dịch đi khỏi cô, lại không chịu rõ ràng nói anh ta muốn bao nhiêu tiền, chính là vì nguyên nhân này? Bởi vì đang treo giá (mặc cả giá cả, ra giá...)mà bên cạnh món hàng hoá này không nên có đứa con của chồng trước?

Hạ Quan Kiệt rốt cuộc muốn ác tới trình độ nào, hủ bại tới bước gì, anh ta mới thỏa mãn? Mà người đàn ông này cũng cùng một loại giống người lúc trước, bại hoại?

"Tránh tôi xa một chút!" Cô lớn tiếng kêu lên, xoay người bỏ chạy.

Bởi vì cô biết mấy người này cũng chẳng phải loại người lương thiện gì. Người lần trước là mở tiệm bán xe nhưng lại nhận cho vay tiền, còn người hiện tại? Là khách sạn, sòng bạc, hay là ổ mại dâm? Lần trước người kia muốn cưới cô, còn hiện tại thì sao?

"Chờ một chút, Hạ Tâm Trữ."

Đằng sau truyền đến tiếng gọi cùng tiếng bước chân truy đuổi của đàn ông, khiến cô càng thêm dùng sức chạy về phía trước. Cô tuyệt đối không thể bị bắt!

Nhưng bước chân và thể lực của phụ nữ làm sao so được với đàn ông cao lớn cường tráng? Cô mới quẹo vào một cái ngõ nhỏ, căn bản còn chưa chạy được đến địa phương có người để cầu cứu, đã bị anh ta đuổi kịp gắt gao giữ chặt.

"Chờ một chút." Anh nói.

"Tránh ra! Buông tay!" Cô giãy dụa kêu lên, không ngừng đánh đối phương.

"Bình tĩnh một chút, Hạ Tâm Trữ."

Cô dùng sức giãy giụa, trong lòng tràn ngập sợ hãi che hết tất cả lý trí cùng bình tĩnh của bản thân. Cô sẽ bị bán sao? Anh trai có phải là đã nhận tiền của đối phương? Mấy ngày hôm trước phải đi xem hàng hoá, hiện tại lại thành hàng hoá?

"Không!" Cô dùng sức giãy giụa, gần như điên cuồng thét chói tai: "Buông tôi ra, tôi không phải hàng hóa, tôi không bán, không bán!"

Mạc Thiên Hòa nhất thời nheo lại hai mắt, khuôn mặt trở nên hung ác.

"Ai xem em thành hàng hóa để bán?" Anh rít gào ra tiếng.

Anh rống giận làm Hạ Tâm Trữ vốn tràn ngập phẫn nộ sợ hãi cùng căng thẳng, trong nháy mắt hoảng sợ tới cực điểm, cảm xúc cũng hỏng theo, cả người đột nhiên cứng đờ. Tiếp theo tựa như con rối đứt dây rơi xuống, mất đi ý thức.

Mạc Thiên Hòa vội vàng ôm lấy cô, đề phòng cô rơi xuống đất bị thương.

Trên mặt anh trừ lo lắng còn lại tràn ngập hung dữ phẫn nộ cùng sát khí như cũ.

Vừa rồi vì sao cô lại nói như vậy? “Tôi không phải hàng hóa, tôi không bán?” Mẹ nó, rốt cuộc là ai dám can đảm làm ra chuyện này với cô? Nếu để anh biết được, anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp kia. Mẹ nó!

******

Mở mắt ra, cảnh tượng lạ lẫm trước mặt làm cho Hạ Tâm Trữ ngơ ngác ngây ngốc. Đầu còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, sau nửa ngày đều là trống rỗng.

Phòng ốc lạ lẫm. Cô xem xét, đầu chậm rãi vì suy nghĩ này mà dần trở nên có ý thức.

Nơi này là ở đâu? Cô buồn bực nghĩ, bởi vì đây không phải phòng cô. Vì sao cô lại ở chỗ này? Cô còn nhớ rõ ngày hôm qua–

Ngày hôm qua?!

Hạ Tâm Trữ đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, hai mắt mở lớn nhớ lại hết thảy. Chính là Tiểu Dịch bị mang đi, cô bị đuổi việc, xe hư, hoả hoạn, cùng với tên lưu manh có ý định bắt cóc cô!

Cả người cứng đờ, cô lập tức xốc cái chăn trên người lên, cúi đầu đến xem xét chính mình.

Áo, áo trong, quần dài, quần lót, vớ tất cả đều còn ở trên người. Ngoại trừ giày không còn ở trên chân ra, những thứ cô mặc trên người đều không thiếu mất thứ gì.

Thật tốt quá! Cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng một giây sau đó thần kinh lại căng thẳng lần nữa. Hiện tại yên tâm còn quá sớm, bởi vì cô ngay cả chính mình đang ở chỗ nào, cùng với vì sao lại ở chỗ này đều không biết.

Cô đứng dậy xuống giường, thật cẩn thận đi đến cạnh cửa, đưa tay đẩy nhẹ cửa ra.

Cửa không có khóa. Đẩy nhẹ liền mở.

Vấn đề là ngoài cửa có ai hay cái gì đang chờ cô.

Lông mày Hạ Tâm Trữ nhíu chặt đứng ở cửa phòng, do dự một chút liền quyết định lấy dũng khí đối mặt tất cả. Dù sao trốn tránh cũng không giải quyết được sự việc, trọng điểm là cô thoát được sao?

Đẩy cửa phòng, cô thẳng tắp đi ra bên ngoài.

Không có ai! Ít nhất ở trong tầm mắt của cô, không có một bóng người.

Cô nên thừa cơ hội này chạy trốn, nhưng tất cả trước mắt làm cô tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, bởi vì nơi này căn bản không giống nơi của người phạm pháp hay ở.

Đây là một gian phòng đơn giản nhưng mô–đen, phong cách trang trí trong phòng thành thục mà trầm ổn. Rất nhiều bộ sách cùng CD được trưng bày trong thư phòng mở cửa nối liền với phòng sách, đa số bộ sách đều là sách buôn bán quản lý cùng sách chuyên ngành. CD thì từ nhạc cổ điển đến nhạc thịnh hành đều thấy, có thể nói cái gì cần có ở đây đều có.

Trong phòng khách thậm chí còn đặt một cây đàn piano hình tam giác[1"> thật đẹp, trắng tinh, thật giống với cây đàn trước kia mà cô có.

Cô nhịn không được đi lên trước, nhẹ vỗ về bề mặt xinh đẹp của nó.

Vì kiếm tiền, vào buối tối chủ nhật, thứ ba, thứ năm cô đều đến lớp dạy chơi nhạc cụ dạy người ta đàn piano. Nhưng đàn đều là đàn piano lập thức[2">, loại dàn piano hình tam giác này chỉ ở tại hội diễn tấu mới có, cô đã lâu lắm rồi chưa chạm qua lại càng chưa đàn qua.

Tuy trên lý thuyết, hai loại đàn piano này cơ bản có kết cấu giống nhau. Thanh âm đàn piano đánh ra cũng không có liên quan đến ngoài hình, nhưng cô vẫn thích piano hình tam giác hơn lập thức.

Mang vẻ mặt mong muốn nhìn cây đàn piano, lại nhìn kĩ bốn bề vắng lặng xung quanh phòng một chút, cô đấu tranh không thôi.

Cô có thể đàn không? Chủ nhà hoặc chủ nhân của cây đàn piano này có để ý cô đụng vào nó không?

Sau khi cân nhắc đấu tranh nửa ngày, cô rốt cuộc cũng không ngăn được mong muốn của mình, thật cẩn thận mở nắp đàn lên, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ấn một phím đàn.

Tiếng đàn thanh thuý xinh đẹp lập tức cướp đi tất cả lực chú ý của cô, khiến cô không nhịn được lại thử mấy âm nữa. Sau đó không tự chủ được duỗi tay ra, tự nhiên mà đàn lên những thanh âm du dương liên tiếp. Sau đó đàn lại hoàn chỉnh một khúc nhạc piano duy mĩ lãng mạn êm tai, quanh quẩn trong không trung.

Ở một gian phòng khác, Mạc Thiên Hòa bị tiếng đàn hấp dẫn đi ra. Anh tựa vào tường, nhìn chăm chú cô gái đang ngồi trước đàn, dùng vẻ mặt vui sướng đàn đến quên mình, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Anh đã biết cô nhất định sẽ thích cây đàn piano giống hệt cây đàn đặt ở trong phòng khách nhà cô lúc trước. Cho nên lúc anh vừa gặp nó liền mới có thể không chút do dự mua về, cho dù anh căn bản là không biết đánh đàn.

Mạc Thiên Hòa mãnh liệt sửng sốt một chút, bị ý nghĩ đột nhiên đến này làm hoảng sợ.

Chẳng lẽ nói từ tám năm trước, anh theo bản năng cũng đã biết chính mình nhất định sẽ tìm đến cô, sau đó cưới cô làm vợ sao?

Từ sau ngày đột nhiên gặp lại cô, anh liền phát hiện cảm tình của mình đối với cô không đơn thuần. Bởi vì anh không thể chịu được bộ dáng làm việc vất vả của cô, thậm chí còn vì thế mà tràn ngập phẫn nộ với người nhà của cô. Việc này giải thích vì sao trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ rõ cô, thậm chí còn nhớ mãi không quên. Bởi vì anh thích cô.

Cô cũng không phải mối tình đầu của anh, trên thực tế anh căn bản không biết chính mình yêu cô.

Năm đó thấy cô, anh đã là một sinh viên hai mươi tuổi, mà cô thì là học sinh trung học mới mười lăm tuổi. Đối với anh lúc ấy mà nói thì chỉ là một cô bé con.

Anh còn nhớ rõ khi đó, chính mình đem cô phân loại vào nhóm con cái của gia đình có tiền, hoặc là mang phong hào công chúa. Anh thật chưa từng nghĩ qua sẽ phát triển với cô, bởi vì lúc ấy anh chỉ là một sinh viên vừa làm vừa học, mỗi ngày giao báo tới nhà cô. Bằng điều kiện gì mà mơ ước một công chúa cành vàng lá ngọc?

Mà khi hai chữ "mơ ước" này xuất hiện trong suy nghĩ của anh, anh đã vì cô động tâm.

Sự tình rốt cuộc phát sinh như thế nào, kỳ thật chính anh cũng không rõ. Chỉ biết là mười năm trước cái gì anh cũng đều không có. Nói nhân tài: Một sinh viên hai mươi tuổi đi đưa báo, ai sẽ tin tưởng tương lai cậu ta lại phát triển được rất tốt? Nói tiền tài: Nếu cậu ta có tiền, làm sao mỗi ngày từ bốn giờ sáng đã rời giường đến tòa soạn nhận báo, mặc kệ mưa gió đưa đống báo này kiếm tiền?

Mười năm trước anh đừng nói là xứng, ngay cả nghĩ, anh cũng đều cảm thấy sẽ làm bẩn cô. Cho nên anh lúc bấy giờ không nghĩ, cũng không dám mơ tưởng.

Nhưng hiện tại bất đồng với trước kia. Hiện tại anh không chỉ có công ty cùng sự nghiệp của mình, mà như người bên ngoài nói: Tương lai tiền đồ rộng mở không có ranh giới. Cho nên cho dù công chúa có xuống dốc hay có không sa sút, vẫn sống tại toà biệt thự hào hoa kia, anh nghĩ, anh cũng có đủ tư cách và điều kiện xứng với cô.

Bởi vậy, sau khi gạt bỏ vấn đề không xứng, anh rất nhanh liền nghĩ thông, bản thân muốn tìm cô để làm gì.

Anh muốn giúp cô, muốn chăm sóc cô, muốn giúp cô khôi phục bộ dáng dưới ánh mặt trời lúc trước – bộ dáng sáng sủa vô ưu. Anh còn muốn bảo vệ cô, cùng với quá khứ của anh cho tới bây giờ không nghĩ tới, cũng không dám mơ tưởng có được cô.

Anh muốn cưới cô, muốn cùng cô kết hôn, muốn cùng cô xây dựng một gia đình hạnh phúc. Sau đó cùng cô b�
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,4,-,Tiểu,thuyết,Cấp,Trên,Muốn,Cưới,Tôi-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Tiểu thuyết Cấp Trên Muốn Cưới Tôi-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Tiểu thuyết Cấp Trên Muốn Cưới Tôi-full - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT6/279